Độc Sủng Manh Phi

Tuyết di cẩn thận từng bước đến trước cửa địa lao, nhìn ngó xung quanh xác định không người theo sau, cố gắng đè lại nỗi bất an trong lòng tiếp tục bước vào trong.

không khí trong lao ẩm ướt, ánh sáng mờ mờ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Địa lao này trước nay không có phạm nhân nên không có thị vệ trông coi, hôm nay, vương gia ôm tiểu quận chúa vào đây rốt cuộc để làm gì? Trong này đang giam giữ ai?

Nghe được giọng nói của vương gia cùng tiếng khóc của "tiểu quận chúa", Tuyết Di hơi hoảng sợ, núp vào một bên tường, nín thở nghe ngóng.

Sau khi nghe xong, nàng mở to mắt vẻ mặt đầy kinh ngạc, “tiểu quận chúa” kia là giả? Tiểu quận chúa đang được vương gia ôm trong lòng mới là thật? “Tiểu quận chúa” mà nàng biết chẳng qua chỉ là một kẻ ăn xin?

Trời ạ! Bây giờ nàng biết được một bí mật động trời như vậy. Sau khi biết được sự thật Tuyết Di cảm thấy bối rối hơn, chả trách hôm nay mắt phải nàng giật nhiều thế, nếu bây giờ bị phát hiện chỉ sợ vương gia sẽ không bỏ qua cho nàng. Siết chặt bàn tay đầy mồ hô lạnh, nàng im lặng nhẹ nhàng lùi về phía sau, phải ra khỏi nơi này ngay lập tức.

Cánh tay tê rần, Tuyết di cũng không dám lên tiếng chỉ lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt. Quay đầu nhìn lại phía cánh tay bị vật thể lạ đánh trúng chỉ thấy một hòn đá nhỏ. Lúc này, nàng mới thở dài một hơi, nhanh chóng tiếp tục ra khỏi khu vực địa lao, nửa khắc cũng không dám dừng.

Sau khi nhiếp chính vương ôm tiểu quận chúa rời khỏi, trong lao chỉ còn lại có một tiểu cô nương, hai tay ôm chân ngồi thu người ở cạnh cửa phòng giam.

Khoảng nửa canh giờ sau, bản sao của “Tiêu Diệc Nhiên” Nguyệt Sắc bước vào.

Tiểu cô nương ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bẩn nhìn. Bây giờ nàng đã biết, đây là người “phụ thân” đối xử ôn nhu với nàng, hốc mắt đỏ hồng, rất muốn nói "phụ thân ôm một cái", đáng tiếc sau khi biết được chân tướng sự việc nàng đã mất đi cơ hội đó.

trên tay "Tiêu Diệc Nhiên" cầm một viên thuốc màu đen, ở bên ngoài cửa lao ngồi nhìn tiểu cô nương trước mặt.

"Nếu ngươi đã quyết định ra sức cống hiến cho tiểu quận chúa thì nuốt viên thuốc này vào."

Tiểu cô nương hai mắt rưng rưng nhìn viên thuốc trên tay Nguyệt Sắc, mặt ngây ra một lát, bàn tay nhỏ bé run run cầm lấy viên thuốc màu đen kia chậm rãi đưa vào trong miệng.

Bàn tay kia của Nguyệt Sắc bỗng bắt lấy cánh tay đang run của tiểu cô nương, lạnh giọng nói: “không thể hạ quyết tâm cũng dừng miễn cưỡng. Tiểu quận chúa không ép buộc người khác, nhìn bộ dáng run sợ của ngươi xem, có tư cách gì đứng bên cạnh tiểu quận chúa, càng đừng nói đến chuyện cống hiến vì nàng”.

Nghe vậy, ánh mắt mông lung của tiểu cô nương dần trở nên kiến quyết hơn, nàng ngẩng đầu, dứt khoát nói: “Nguyệt ca ca, Phong Nhi đã hạ quyết tâm”.

Nguyệt Sắc hơi ngạc nhiên trước quyết định nhanh chóng của tiểu cô nương kia, xem ra nha đầu này cũng không phải ngốc, cũng có vài phần thông minh, nhanh nhạy.

nói xong không đợi Nguyệt Sắc trả lời, bàn tay nhỏ bé cầm lấy viên thuốc nuốt vào miệng, nàng nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Sắc nói: “Chỉ cần là việc liên quan đến tiểu quận chúa, Phong Nhi nhất định sẽ làm tốt, Nguyệt ca ca xin cứ yên tâm”.

Nguyệt Sắc mỉm cười, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là Nguyệt ca ca mà không phải là vương gia?"

Mắt tiểu cô nương ảm đạm vài phần, cúi đầu xuống nói: "Nguyệt ca ca làm cho muội cảm thấy ấm áp, còn vương gia… chưa bao giờ cho Phong Nhi cảm thấy cái gọi là tình người ở ngài ấy".

Nguyệt Sắc cả kinh vội vàng che miệng của nàng lại, mắt cũng dò xét xung quanh, nhỏ giọng nói: "Nhìn mặt ngươi cũng có vẻ thông minh nhưng làm sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy? Nếu lời này bị vương gia nghe được chẳng phải là ngươi hại chết ta sao?"

hiện tại, hắn nhìn thấy vương gia sẽ như con thỏ nhỏ gặp thợ săn đều là do tiểu chủ tử “ban cho”. Vương gia chỉ cần quăng cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo thôi thì đủ để hắn lo sợ không yên cả một ngày. Bây giờ tiểu nha đầu này còn nói hưu nói vượn như vậy nếu ngày sau nàng đi theo tiểu chủ tử, tiểu chủ tử cũng phát ra những câu tương tự thì hắn còn sống nổi sao?”

“À! Vương gia muốn khảo nghiệm bản lĩnh của ngươi, nếu hoàn thành tốt ngươi có thể theo bên người tiểu chủ tử, còn không, ngươi phải trải qua huấn luyện dành cho ám vệ. Nếu không hoàn thành kỳ huấn luyện này ngươi không thể đi theo tiểu chủ tử”.

"Khảo nghiệm? Ám vệ?" Phong Nhi có chút mê mang trước thông tin Nguyệt Sắc vừa cung cấp cho nàng, cái gì gọi là huấn luyện ám vệ trước giờ nàng chưa từng được nghe nói qua.

"hiện tại ngươi không cần biết nhiều, thời gian ta đến đây có hạn, chờ khi khảo nghiệm chấm dứt, ta sẽ giải thích cho ngươi. Nhưng mà ngươi cần nhớ kỹ một điều ám vệ phải tuyệt đối trung thành với chủ tử, bằng không, ngươi sẽ sống không bằng chết. Viên thuốc ngươi uống kia được gọi là "ám vệ chung", vào ngày mười lăm mỗi tháng phải uống giải dược tạm thời, bằng không, những con sâu trong "ám vệ chung" sẽ cắn nát lục phủ ngũ tạng ngươi". Đây là mệnh của ám vệ, mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi chỉ cần bước trên con đường này, nhất định phải trung thành tuyệt đối với chủ nhân.

"Phong Nhi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành khảo nghiệm". Nàng tuyệt đối một lòng với tiểu quận chúa, không dám có dị tâm.

"Ừ, làm cho tốt, ta thấy ngươi là một tiểu nha đầu rất có tiềm lực". Nguyệt Sắc vỗ vỗ đầu nàng, đem lời nói tiểu chủ tử từng nói với hắn truyền lại cho Phong Nhi.

♣♣♣♣♣♣♣

Tiêu vương phủ

Mỗ tiểu nữ oa học được bí kíp tổ truyền "Thuật dịch dung" của Nguyệt Sắc, suốt buổi trưa giam mình trong phòng luyện tập công phu. Mỹ nam vương gia còn có chuyện phải đi làm đương nhiên sẽ không dành nhiều thời gian theo sát nàng, càng không biết nàng học dịch dung.

"Ừm, cái này có vẻ đúng rồi". Bàn tay nhỏ bé vừa dán lên mặt mình cái mặt nạ nam hài, Tử Lạc Vũ nhìn vào gương xem xét, quả nhiên là một tiểu soái ca!

Cẩn thận tháo mặt nạ kia xuống cất vào, còn những thứ “phế phẩm” khác thì tiêu hủy.

Tiêu sái rời khỏi phòng, tiểu nữ oa cười to ba tiếng trong lòng nhủ thầm, liệu bộ dáng này có bị yêu nghiệt nhận ra không?

“Vũ Nhi” Mới từ bên ngoài trở về, Tiêu Diệc Nhiên thấy Tử Lạc Vũ đang đứng trước cửa phòng cười giảo hoạt, trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt, tiểu nha đầu này chắc chắn là đang có ý nghĩ không an phận.

Tử Lạc Vũ đang hưng phấn thì bị tiếng gọi của mỹ nam vương gia làm giật mình. Nhìn Tiêu Diệc Nhiên đang bước vào nàng bỗng nhiên cảm thấy chột dạ…

Mỗ tiểu nữ oa miệng ngọt ngào gọi “Phụ thân” nhưng trong lòng thầm nhủ “không được rối loạn, không được rối loạn”.

Tiêu Diệc Nhiên ôm nàng vào lòng, bế lên, nói: "Tiêu Dao Các mặc dù đã bị hủy, nhưng chưa bắt được yêu nữ. Vũ Nhi tốt nhất nên an phận một chút"

Mỗ tiểu nữ oa chớp chớp mắt, một bộ dáng thật vô tội nói: “không phải tiểu cô nương kia muốn đi theo Vũ Nhi sao? Để nàng ấy tiếp tục đóng giả đi! Như vậy phụ thân cũng bớt lo lắng hơn".

Tiêu Diệc Nhiên biết “ tiểu cô nương” trong trong lời Tử Lạc Vũ là tiểu nha đầu ở biệt kia, nhưng mà, tiểu nha đầu kia còn chưa hoàn thành khảo nghiệm của hắn đương nhiên không thể đảm nhiệm vai trò đóng giả "tiểu quận chúa" này.

"Vũ Nhi để cho nàng tiếp tục đóng giả là muốn đẩy phụ thân đi sao?" Con ngươi đen nhánh của Tiêu Diệc Nhiên khóa chặt trên người nàng, hắn cũng không tính đem chuyện khảo nghiệm tiểu nô tỳ nói cho Tử Lạc Vũ nghe.


Hơi cau mày, tay nhỏ bé của Tử Lạc Vũ ôm cổ mỹ nam vương gia, sau đó tựa vào lòng hắn nói: "Phụ thân là của một mình Vũ Nhi, ai cũng không được phép cướp phụ thân của ta."

Mặc dù cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ “phụ thân” có thể bị cướp đi, dù sao hắn cũng không phải là cha ruột của nàng. Đối với người cha giả này mặc dù mạnh miệng nói vậy, nhưng nếu thật sự bị cướp đi thì cho dù trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái thì nàng cũng không thể làm gì được….

"À, đúng rồi, phụ thân, Vũ Nhi có chuyện muốn nói với người".

Tiêu Diệc Nhiên ôm nàng vào phòng, để nàng ngồi trên đùi hắn, nói: "nói đi!".

Tử Lạc Vũ đem những cảnh tượng kỳ lạ trong mơ nói lại một lần, sau đó lo lắng nói: "hiện tại băng thanh trì trong mộng chỉ có một nửa, Vũ Nhi lo lắng sau này không còn nữa sẽ biến trở lại thành hồ ly".

Tiêu Diệc Nhiên lần đầu nghe nàng kể lại cũng cảm thấy chuyện này thực huyền ảo, nhưng lo lắng này của Tử Lạc Vũ cũng không phải không có khả năng.

"trên đời này có ba đóa Băng Thanh Ngọc Liên, đều sinh trưởng ở nơi cực hàn của Tam quốc, đóa hoa ở Đông Phong quốc nằm trong tay bổn vương đã bị ngươi nuốt vào bụng, hai đóa còn lại một cái nằm trong tay thái tử Tây Sở quốc Uất Trì Thanh âm và còn một cái Nam Vân quốc hiến cho Linh Đồng của Phật Linh Tự".

Thái tử Uất Trì Thanh âm hành tung bất định, trong tay hắn có ngự hồn tiêu thổi ra trăm loại nhạc, chỉ cần nghe một khúc, cảm xúc buồn vui lúc đó liền bị hắn khống chế, sinh tử tùy theo ý hắn.

Linh Đồng của Phật Linh Tự được dân chúng Tam quốc cúng bái, thân phận này không thua gì thái tử hay quân vương một nước, bên người Linh Đồng có mười tám đồng nhân ngày đêm thủ hộ, đến ruồi bọ cũng không được tiếp xúc trong vòng mười thước.

Muốn lấy hai đóa Băng Thanh Ngọc Liên trên tay Uất Trì Thanh âm cùng Linh Đồng không phải là chuyện đơn giản.

Tử Lạc Vũ thấy Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày suy tư thì biết muốn lấy hai đóa hoa còn lại là chuyện phi thường khó khăn.

"Phụ thân đừng lo lắng, nước băng thanh trì trong mộng của Vũ Nhi còn có thể duy trì một thời gian nữa, người đừng nóng lòng" Nàng hì hì cười, nói.

"Vũ Nhi, phụ thân nhất định nghĩ biện pháp đem hai đóa Băng Thanh Ngọc Liên về." Tiêu Diệc Nhiên sờ đầu nàng, nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu hắn càng thêm quyết tâm, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn hắn đều sẽ làm hết thảy, chỉ vì phải giữ lại nụ cười trên gương mặt nàng.

"Vâng" Tử Lạc Vũ gật đầu ngoan ngoãn nhưng trong lòng thì có suy nghĩ khác, bản thân nàng phải tự nghĩ biện pháp lấy được Băng Thanh Ngọc Liên, dù sao đây cũng là chuyện của nàng, không thể lúc nào cũng ỷ lại vào mỹ nam vương gia.

Lần này nếu có bị biến trở lại thành hồ ly thì nàng phải uống nhiều nước trong băng thanh trì hơn, có lẽ làm vậy sẽ duy trì thời gian biến thành người lâu hơn một chút…

Tây Sở quốc, Nam Vân quốc, ta nhất định phải đến đó một lần...

"Vũ Nhi cần phải cẩn thận hành động của mình, Tây Sở quốc cùng Đông Phong quốc xưa nay bất hòa nếu ngươi rơi vào tay Uất Trì Thanh âm chỉ e hắn sẽ lấy ngươi ra uy hiếp bổn vương." Tiêu Diệc Nhiên nhắc nhở nàng, Vũ Nhi còn nhỏ, không hiểu đạo lý thế gian hiểm ác cũng là lẽ thường. Nhìn bề ngoài Tam quốc chung sống thái bình yên ổn, thực tế thì sóng ngầm giữa các quốc gia đã khởi động, chỉ cần một chút động tĩnh cũng sẽ làm biến đổi tình thế yên ổn ngoài mặt này.

"Uất Trì Thanh âm." Tử Lạc Vũ thì thào.

"Ừm, nghe tên thái tử Uất Trì Thanh âm này mặc dù có vẻ vô hại nhưng trên thực tế hắn là một kẻ cực kỳ nguy hiểm. Mọi người đều biết hắn am hiểu âm luật, rất ít người biết chính âm luật này mới là thủ pháp lợi hại giúp hắn giết người."

một khúc tiêu mất hồn, một khúc nhạc tuyệt mệnh.

Ai cũng bị tướng mạo nho nhã của vị thái tử này mê hoặc lại không biết hắn là kẻ giết người không thấy máu.

"Lợi hại như vậy sao? âm luật có thể giết người? thật là kỳ diệu." Có khoa trương quá không đây? âm luật giết người như thế nào? Chẳng lẽ lợi dụng sóng siêu âm làm cho người nghe thất khiếu chảy máu?

"Ngự hồn tiêu vốn là vũ khí từ thời xa xưa đã trải qua trăm ngàn năm tồn tại, lấy hồn tiêu sư nổi tiếng thượng cổ để tế, người có thể khống chế ngự hồn tiêu từ xưa đến này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể thổi ngự hồn tiêu mà bản thân không bị phản hệ thì toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có một mình Uất Trì Thanh âm."

"Phụ thân, ngự hồn tiêu kia ngay cả người cũng không thể khống chế nổi sao?" Mỗ tiểu nữ oa ra vẻ đánh giá mỹ nam vương gia, có vẻ đại thụ này không chắc như mình tưởng, hình như hắn không thể đánh lại tên thái tử gì gì đó...

Tiêu Diệc Nhiên bị ánh mắt hoài nghi của tiểu nữ oa kích thích, tay vỗ lên đầu nàng một cái, nói: "Bổn vương không am hiểu về thuật thổi tiêu, sở trường của bổn vương là dùng kiếm, tiếng tiêu của hắn không thắng nổi kiếm của bổn vương."

Mỗ tiểu nữ oa nở nụ cười, vì sao nàng vừa nghe đến kiếm liền liên tưởng đến "Tiện"?

Tiếng tiêu của vị thái tử kia không chiến thắng được “tiện” của mỹ nam vương gia, ha ha! Cười chết người…

( Mình không hiểu khúc này cho lắm, có lẽ là chữ “kiếm” và chữ “tiện” phát âm giống nhau thì phải ~.~)

Tiêu Diệc Nhiên thấy nàng cười ngả nghiêng trong lòng liền buồn bực, có cái gì buồn cười? Bổn vương có nói lỡ lời gì sao?

"Vũ Nhi cười gì?" Mỗ vương gia đen mặt hỏi.

"không có, không có". Mỗ tiểu nữ oa phe phẩy lắc đầu nhưng mắt cười thành một đường.

"Định gạt phụ thân? Hả?" Mỗ vương gia nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, con ngươi đen phát ra vẻ nguy hiểm.

"không có, không có mà". Mỗ tiểu nữ oa lập tức mím môi, lại không nhịn được phì cười, cười đến nước mắt đều chảy ra.

"không thì nói ra cho phụ thân cùng vui." Tiểu nha đầu này càng ngày càng khó nắm bắt chuyện này làm hắn phi thường lo lắng.

"Phụ thân, người lại gần Vũ Nhi một chút!" Mỗ tiểu nữ oa cười tủm tỉm nói, lần trước còn chưa chạm vào cơ bụng của mỹ nam vương gia, điều này làm nàng tiếc nuối.

Mỗ vương gia nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú thẹn quá thành giận, thả mỗ tiểu nữ oa trong lòng xuống, mắng: "Vô sỉ".

Tử Lạc Vũ khẽ “Hứ” một tiếng, thầm nói: “Bổn cô nương đây thẳng thắng yêu cầu nào có vô sỉ…”


nói xong, nàng lắc lắc cái mông nhỏ ra khỏi phòng, không thèm liếc nhìn Tiêu Diệc Nhiên đang ngồi trên ghế một cái nào.

Khuôn mặt tuấn tú của mỗ vương gia đỏ lên, tiểu hồ ly này nói chuyện… quả thật… hạ lưu đến cực điểm…

Bởi vì đã có ý định trước, mỗ tiểu nữ oa lại chuồn ra khỏi vương phủ. Mãi cho đến khi mặt trời lặn hẳn Tử Lạc Vũ mới trèo tường trở về. Vừa vào vừa kéo cái mặt nạ da người xuống, mỗ tiểu nữ oa âm thầm đắc ý, thuật dịch dung quả thật là một thứ tốt, đeo lên mặt có thể tránh được không ít rắc rối còn có thể hoán đổi giới tính, có thứ này về sau ra đường không cần lo lắng sẽ gặp phải nữ yêu nghiệt kia.

Suốt buổi tối, gương mặt của mỹ nam vương gia có thể làm đông lạnh chết bất cứ người nào. Xem ra, vật nhỏ này sẽ mãi mãi không biết ngoan ngoãn là gì, chỉ cần sơ hở là có thể chạy loạn bên ngoài.

không có cách trông chừng nàng, ngày hôm sau, mỗ vương gia khó khăn lắm mới đưa ra một quyết định, đưa tiểu nữ oa không ngoan nào đó vào cung học.

Sau khi xe ngựa đến hoàng cung, mỹ nam vương gia vẫn ôm tiểu nữ oa nào đó trong lòng, miệng thì nhắc nhở: “không được tiếp cận với bất cứ hoàng tử nào trong hoàng cung, sau khi kết thúc giờ học ở chỗ thái phó, phụ vương sẽ đến đón ngươi hồi phủ”.

Thực ra, người làm Tiêu Diệc Nhiên không thoải mái chính là Hiên Viên Lưu Trần, khuôn mặt kia của hắn là dụ hoặc lớn đối với tiểu sắc hồ.

Nghĩ đến việc tiểu nữ oa không còn chạy loạn bên ngoài nữa Tiêu Diệc Nhiên chỉ có thể đành nén sựkhông vui trong lòng. So với bên ngoài thì hoàng cung có vẻ là nơi an toàn hơn, hoàng thượng còn kiên kỵ việc hắn nắm binh phù trong tay nên nhất định sẽ không làm chuyện gì bất lợi đối với Vũ Nhi, có lẽ ngược lại còn ra sức lấy lòng cũng nên.

Thân ảnh màu vàng nhạt của Tử Lạc Vũ vừa xuất hiện ở Thái Phó Uyển lập tức hấp dẫn ánh mắt nóng rực của một đám hoàng tử.

"Thất hoàng tẩu, người cũng tới!" Mỗ tiểu nam hài không sợ chết chạy như điên đến chỗ Tử Lạc Vũ cười sáng lạn, nhưng vẻ mặt lại không có chút ý tốt nào.

"Tiểu tử! Tỷ đây không đánh ngươi, ngươi ngứa da à?" Tử Lạc Vũ nói xong làm bộ dạng vén tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau.

"Thái phó, thái phó, ta có lòng tốt muốn chào hỏi với thất hoàng tẩu, người xem nàng không những không cảm kích còn muốn sử dụng bạo lực với ta. Sử dụng bạo lực ở nơi này, nàng quả thực là không để thái phó ngài vào mắt." Mỗ tiểu hài tử lại chạy nhanh đến chỗ thái phó đang đứng mà cáo trạng.

Tử Lạc Vũ nheo mắt lại, giỏi cho tiểu tử nhà ngươi, đầu to học thức thì không có nhiều, ý đồ xấu lại không thiếu, muốn mượn tay thái phó để trừng phạt nàng phải không? Được thôi, ngươi chờ đó cho ta...

"Thái Phó Uyển là nơi trang nghiêm không được làm loạn. Tiêu Vũ Nhi, ngươi không phải lần đầu tiên đến Thái Phó Uyển, một chút quy củ ấy cũng không biết sao?" Đổng thái phó cầm thước trên tay, vẻ mặt nghiêm túc. Trong lớp học của ông, mặc kệ ngươi là công chúa hay là quận chúa, nếu không nghe lời, không tuân thủ quy củ, cái thước này sẽ ân cần thăm hỏi bàn tay ngươi.

Tử Lạc Vũ nhìn cây thước trên tay Đổng thái phò liền cảm thấy đau mắt, đối với vị thái phó học thức uyên bác này nàng không trông mong hắn sẽ kiên kỵ thân phận nữ nhi nhiếp chính vương của mình.

"Thái phó, việc này là do Lưu Trần gây nên, thái phó muốn phạt hãy phạt Lưu Trần đi!" Thiếu niên áo trắng ngồi trên xe lăn từ từ đi đến chỗ Đổng thái phó, vén ống tay áo bên phải lên giơ ra trước mặt.

Hiên Viên Lưu Trần là học trò đắc ý nhất của Đổng thái phó, trong các hoàng tử ở đây, học thức của hắn tốt nhất cũng là nhân tài hiếm có. Đổng thái phó là người quý trọng tài hoa nên nhìn Hiên Viên Lưu Trần vươn tay chịu phạt, ông đành bỏ qua.

"Tiêu Vũ Nhi, ngồi xuống nghe giảng bài, đừng quấy rối nữa, nếu có lần sau, lão phu mặc kệ ngươi có phải là nữ nhi của nhiếp chính vương hay không đều sẽ nghiêm trị theo quy củ." Đổng thái phó thích nhất là đệ tử học thức uyên bác, ghét nhất học trò không để lão sư như ông vào mắt; mấy lần trước giảng bài, hắn có hỏi nàng mấy vấn đề nhưng nàng không biết gì cả, trong lòng liền nhận định nàng chỉ là kẻ bất tài vô dụng.

Tử Lạc Vũ đối với sự bảo vệ của Hiên Viên Lưu Trần rất cảm kích, thừa lúc Đổng thái phó quay lưng làm một cái mặt xấu rồi mỉm cười với Hiên Viên Lưu Trần, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Vài công chúa nín cười, nhìn hành vi cử chỉ thô lỗ của Tử Lạc Vũ trong lòng đều thầm nghĩ, tiểu cô nương nhà ngươi, bất quá có cái mệnh tốt đầu thai trong nhà nhiếp chính vương mà thôi, bỏ đi thân phận quý giá kia nàng ta cũng chỉ là một bụi cỏ ven đường.

Đổng thái phó tay cầm quyển sách, đứng trước bàn hăng say giảng từng câu trong sách, lâu lâu lập lại một câu quan trọng yêu cầu học trò bên dưới nhớ kỹ.

Tử Lạc Vũ nghe thái phó giảng bài mà muốn hôn mê, bản "Trung dung" này nàng đã học từ lúc còn học tiểu học rồi, khi đó ba ba đã cưỡng chế nàng học nhiều lần, bây giờ muốn nàng học một lần nữa, thật là không để cho nàng sống nữa rồi sao?

Đổng thái phó đang đắc ý giảng bài, thấy bài học sắp hết đang chuẩn bị kiểm tra học thức của đệ tử, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Vũ Nhi một tay nâng cằm, ánh mắt mơ hồ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vẻ mặt nghiêm túc, ông đánh mạnh cây thước trên tay lên bàn Tiêu Vũ Nhi dọa nàng nhảy dựng.

"Thái phó, người hù chết người đó!" Tay nhỏ bé của Tử Lạc Vũ vuốt vuốt lòng ngực, thái phó này đến tiền mãn tuổi mãn kinh sao? Tính tình táo bạo như vậy?

"Lão phu giảng bài ngươi không nghe, ngươi cho là ngươi đã biết hết rồi sao? Gỗ mục, thật là gỗ mục." Từ khi ông làm thái phó đến nay còn chưa thấy đệ tử nào ngỗ nghịch như vậy, cái gì cũng không biết lại còn không chăm chú nghe giảng bài.

Tử Lạc Vũ vốn định không tranh cãi với thái phó, cho dù biết hết cũng không nói ra nhưng vừa nghe lão già này mắng nàng là gỗ mục, nàng liền nổi giận, tay vỗ bàn, đứng lên ghế trừng mắt với thái phó nói: "Muốn kiểm tra cái gì, đưa câu hỏi ra đây, đừng một chữ gỗ mục hai chữ cũng gỗ mục làm ta đau cả tai."

Đổng thái phó thấy tiểu oa nhi khí thế bừng bừng, thiếu chút nữa bị nàng qua mặt, nếu không phải lúc trước ông ra mấy câu hỏi nàng đều không trả lời được thì ông cũng sẽ thật cho rằng nàng cái gì cũng biết.

"Gỗ mục không chịu nhận, còn muốn chống chế? Hôm nay lão phu sẽ làm cho ngươi biết bản thân có bao nhiêu phân lượng.” Tiểu cô nương tinh quái này, cái gì cũng không biết còn muốn giả vờ trước mặt lão phu?

"Được! Nếu hôm nay ta qua được kiểm tra, ta muốn thái phó làm một việc." Tiểu nữ oa thấy được ánh mắt khinh khi của Đổng thái phó, xoay xoay cổ tay nhỏ bé, chậm rì rì nói.

Thiếu niên áo trắng mỉm cười nhìn Tử Lạc Vũ, trong lòng thầm nghĩ, e rằng thái phó sẽ phải chịu một ít khó khăn rồi, học vấn của tiểu nha đầu này không nhỏ như người ta vẫn tưởng, có thể đoán đúng câu đố đèn hắn đưa ra làm sao có thể là gỗ mục được chứ?

"Quả nhiên là học trò ngỗ nghịch, còn chưa vượt qua kiểm tra đã ra yêu cầu." Trong mắt Đổng thái phó, Tử Lạc Vũ thật đúng là thanh gỗ mục không thể điêu khắc.

"Thái phó, người không dám cá cược với ta thì cứ nói thẳng ra đi, đừng tiếp tục dong dài." Chán xoay cổ tay, tiểu nữ oa khoanh hai tay trước ngực nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của Đổng thái phó.

"Lão phu có cái gì không dám, muốn cược như thế nào ngươi nói đi." Lão sống tới từng này tuổi còn cái gì không dám chứ.

"Được, thái phó quả nhiên là người sảng khoái." Ngón tay cái của tiểu oa nhi dựng thẳng, trên mặt thì tán dương Đổng thái phó nhưng trong lòng lại nghĩ, lão già này thật ngu ngốc, tỷ đây mới dùng phép khích tướng một chút liền bị lừa.


"Thái phó có thể hỏi ta bất cứ đề mục nào, chỉ cần ta không trả lời được một câu liền để cho thái phó tùy ý trừng phạt." Tử Lạc Vũ nói.

"Lão phu không hỏi ngươi nhiều chỉ ra ba đề mục, nếu ngươi có thể thông qua hết, từ nay về sau, ngươi đến lớp ngủ hay không tập trung lão phu đều sẽ không phạt ngươi.” Đổng thái phó nói.

"Được, quân tử nhất ngôn." Cái nàng muốn nghe nhất chính là câu nói này của thái phó, đi học làm gì chứ, nàng là bị bắt buộc đến đây mà.

"Nhất ngôn cửu đỉnh." Lão phu lớn tuổi như vậy rồi không lẽ còn thua trên tay tiểu oa nhi hỉ mũi không sạch như ngươi sao?

Đám công chúa quần áo hoa lệ nhìn Đổng thái phó cùng tiểu quận chúa tranh đấu thì âm thầm chờ xem Tiêu Vũ Nhi bị đánh, phu tử giảng là bài "Trung dung", các nàng đều phải cố hết sức ghi nhớ còn chưa lĩnh hội hết được, Tiêu Vũ Nhi chỉ mới hơn năm tuổi làm sao có thể hiểu hết được đây!

Vài hoàng tử muốn kết thân với Tiêu Vũ Nhi thì cảm thấy bất an nhưng không dám ra mặt. Nếu tiểu quận chúa này không trả lời được thì rất có thể sẽ bị đánh. Tương lai, bọn họ có lấy nàng nhưng cũng sẽkhông ngẩng mặt lên nhìn người được a!

Hiên Viên Lưu Hồn phấn chấn vỗ tay, vẻ mặt cao hứng đến nỗi nhảy dựng lên, miệng hoan hô: "Tốt quá, phu tử đại chiến thất hoàng tẩu, hay quá..."

Nếu có thể, Tử Lạc Vũ thật sự là muốn bóp chết tên tiểu tử thúi này, hắn không gọi nàng là thất hoàng tẩu sẽ chết sao?

"Thái phó, nếu Vũ Nhi may mắn thắng, ta có một yêu cầu."

"Ngươi nói đi." Chỉ cần ngươi có thể thắng lão phu, đừng nói một cái yêu cầu, cho dù mười cái yêu cầu, lão phu cũng đồng ý.

"Ta muốn đánh tên tiểu tử thúi kia." Tử Lạc Vũ bẻ bẻ ngón tay bộ dáng như sắp đánh người đến nơi.

"Được thôi, ngươi nếu thắng, lão phu giúp ngươi đánh hắn." Gõ gõ cây thước cầm trên tay, Đổng thái phó quả thật rất tán thành yêu cầu này, tiểu tử Hiên Viên Lưu Hồn kia rất đáng đánh.

Tiểu hài tử nào đó đang hưng phấn nghe hai người nói liền đứng hình, cái miệng nhỏ nhắn đang kêu “hay quá” ngậm lại, hai mắt mở to đầy ánh lệ nhằm đạt được sự đồng tình của mọi người nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng cười vang của những hoàng tử công chúa khác.

Tử Lạc Vũ bỗng nhiên cảm thấy lão thái phó trước mặt cũng có mặt đáng yêu, nhìn ông nhếch miệng cười cười, nói: "Ra đề đi!"

Đổng thái phó bắt đầu nhìn vào cuốn Trung Thư trên tay, rung đùi đắc ý nói: "Trước tiên cho ngươi vấn đề đơn giản nhất, tcó câu "Trung không thiên, dung không dễ" là ý gì?"

"Ý chỉ công chính, bình thản. Nhân sinh cần duy trì công chính bình thản, nếu mất đi công chính, bình thản nhất định là do hỉ, giận, ai, nhạc quá mức, trị giận chỉ có nhạc, trị hỉ chớ quên lễ." Chỉ riêng vấn đề này cũng có mấy phần ý nghĩa, trả lời một tầng ý chắc có thể chấp nhận được theo đúng lời Đổng thái phó là đề đơn giản nhất...

"Ừ, không sai, phần sau có chút khó khăn, vì ngươi còn nhỏ nên không tiếp tục lấy trung dung làm đề, làm một bài thơ đi." Đổng thái phó đặt quyển trung dung lên bàn, thay đổi phương thức ra đề.

"Thái phó, không phải hỏi vấn đề liên quan đến trung dung thôi sao?" Mỗ tiểu nữ oa oa kháng nghị.

"Lão phu chưa từng nói sẽ chỉ ra đề liên quan đến trung dung, làm không được thơ thì ngươi nhận thua đi!" Mới vừa hỏi đề mục kia, tiểu nha đầu này không suy tư nhiều liền đưa ra đáp án, có thể thấy được nàng đã quen thuộc kiến thức của quyển trung thư này rồi nếu hắn lại hỏi vấn đề này nữa chẳng phải là đưa tay chịu trói sao?

Tử Lạc Vũ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, thầm mắng lão thái phó lật lộng, muốn làm khó nàng sao? không có cửa đâu, thơ chứ gì, ở hiện đại học qua mấy năm thì tiểu hài tử năm tuổi cũng có thể đọc lưu loát.

"Thiếu niên không cố gắng, lão đại đồ bi thương."

Bài thơ cơ bản này người hiện đại đều thuộc lòng, nhưng đến thời của vị Đổng thái phó này lại không khác gì thi tiên.

"Thơ hay, thơ hay." Đổng thái phó kích động vô cùng, ánh mắt nóng rực nhìn Tử Lạc Vũ, thiên tài! thật là thiên tài!

Đám công chúa vẫn chờ để được cười giễu Tử Lạc Vũ một phen liền mở rộng tầm mắt, tiểu quận chúa này mấy hôm trước hỏi gì cũng đều không biết sao hôm nay lại trở nên thông minh như vậy?

Mấy hoàng tử muốn kết thân thì nhìn Tử Lạc Vũ càng thêm vừa mắt, đây là tài nữ tương lai nha! Hoàng tử kết duyên cùng tài nữ, quả thật là tuyệt phối mà!

"Đề thứ ba, thái phó." Tử Lạc Vũ bị ánh mắt rực lửa của Đổng thái phó nhìn chằm chằm cảm thấy rất không thoải mái, lão già này, chúng ta không thân thiết lắm đâu, đừng dùng ánh mắt nhìn cháu gái ruột nhìn ta nữa.

Đổng thái phó thấy tiểu nữ oa không kiên nhẫn, lão cũng biết nàng không chịu nổi nhiệt tình của mình bèn ho khan hai tiếng. Lão cũng biết bản thân có tật xấu là rất ái tài (năng), vừa nghe người nào làm ra thơ hay hắn liền kích động nhịn không được.

"Đề thứ ba giữ lại, lão phu có một bức họa, ngày mai sẽ đem ra làm đề thi." Cuộc đời này của lão có hai thứ yêu thích, thứ nhất là tranh thuỷ mặc, thứ còn lại làm thơ. Từ sau khi hắn vẽ xong bức Vân hạc đồ mà mình ưng ý nhất vẫn chưa suy nghĩ ra câu thơ nào tốt để đề lên, nhiệm vụ này giao cho tiểu nữ oa trước mắt này đi! hắn tin tưởng nàng có thể viết cho hắn một câu thơ khiến hắn vừa lòng.

"Từ đây về sau ta...." Tử Lạc Vũ cố ý kéo dài giọng.

"Về sau ngươi chính là đồ đệ đắc ý nhất của lão phu, ngủ gật cũng được, không tập trung cũng không sao, lão phu tuyệt đối không nói ngươi nửa câu." Đổng thái phó cười hớn hở nói.

"Vậy thái phó, có phải chúng ta sẽ…" Mỗ tiểu nữ oa cuộn ống tay áo lên, xoa tay, mắt liếc Đổng thái phó một cái như ra hiệu.

"Đánh hắn." Đổng thái phó vẫn còn minh mẫn một chút liền hiểu ra ám chỉ của Tử Lạc Vũ, tay cầm thước xông về phía trước. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nói làm được, Hồn tiểu tử, đừng trách lão phu, ai kêu ngươi vừa thấy tiểu tổ tông này mới đi vào liền cố ý gây sự, đừng tưởng lão phu không nhìn ra.

"Cứu mạng a! Cứu mạng a!" Mỗ tiểu hài tử đầy nước mắt kêu to.

Tử Lạc Vũ bắt tiểu hài tử đó ấn hắn lên mặt bàn, một cước đá vào mông hắn, mắng: "Cho ngươi cáo trạng, cho ngươi cáo trạng này."

"Nữ hiệp, tha mạng a! Tiểu nhân không dám nữa." Mông Hiên Viên Lưu Hồn bị đạp trúng mấy cái, vội vàng khóc lóc xin tha.

"Đừng dùng trò mèo này nữa, tưởng rằng tỷ đây mắc mưu sao." Nàng đánh một cái lên đầu hắn, lần trước tiểu tử thúi này cũng dùng chiêu này lừa nàng tha cho, về sau lại trở mặt.

"Thất hoàng huynh, cứu mạng a! Quản nương tử của huynh đi... Oa oa..." Chiêu này dùng không được, mỗ tiểu hài tử lại đổi sang chiêu khác, bình thường hắn chưa bao giờ gọi Hiên Viên Lưu Trần là thất hoàng huynh, nhưng hôm nay lại mở miệng ngọt ngào gọi Hiên Viên Lưu Trần cứu mình.

Hiên Viên Lưu Trần nghe Hiên Viên Lưu Hồn kêu gào như vậy, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, hai từ “nương tử” làm tâm hắn khẽ run, có một cảm giác rung động không nói nên lời dâng lên.

Di chuyển xe lăn đến bên người Tử Lạc Vũ, Hiên Viên Lưu Trần giữ cánh tay nàng lại, nhẹ nhàng nói: "Tiểu tử này xương cốt cứng rắn, đừng đánh đau tay nàng."

"Hôm nay có Trần ca ca cầu tình nên ta bỏ qua cho ngươi, nếu lần sau ngươi còn tiếp tục nói hươu nói vượn, cẩn thận của nắm đấm của ta đó." Tử Lạc Vũ hung ác nhìn tiểu hài tử nói.

Mỗ tiểu hài tử tràn đầy uất ức, khóc lóc nhìn Hiên Viên Lưu Trần, thương tâm nói: "Thất hoàng huynh, huynh hợp sức cùng nương tử của huynh khi dễ ta."

nói xong, hắn nhanh chân bỏ chạy, mông thiếu chút nữa bị Tử Lạc Vũ đá trúng.

"Trần ca ca nhìn xem đứa nhỏ này rõ ràng là ngứa da nên đánh nhiều một chút vậy mà huynh lại ngăn ta." Nếu không phải là vì Trần ca ca chặn lại, nàng nhất định đánh cho tiểu tử thúi kia biết thế nào là lợi lại.


Hiên Viên Lưu Trần thấy gương mặt nho nhỏ trước mắt này cũng nghịch ngợm không kém tên tiểu tử Hiên Viên Lưu Hồn kia cho mấy, vui vẻ cười cười, nói: "Giận hại thân, đừng chấp nhặt với hắn."

Hiên Viên Lưu Hồn chạy xa một đoạn, sau khi thấy có chút an toàn, quay lại làm mặt quỷ với Tử Lạc Vũ, vẻ mặt khiêu khích nói: "Hoàng tẩu là cọp mẹ, cọp mẹ, cọp mẹ."

Tử Lạc Vũ khí thiếu chút thổ huyết vì tức giận, tiểu tử thúi này còn chưa biết sợ nhỉ? Được lắm ngươi chờ đó cho tỷ...

Tiêu vương phủ

sự việc phát sinh trong hoàng cung tự khắc có người cấp báo cho Tiêu Diệc Nhiên biết.

Công việc gián điệp này là do Nguyệt Sắc mới vừa đảm nhiệm.

Nguyệt Sắc đem mọi chuyện kể lại một cách trung tâm. Đem từng cử chỉ, lời nói của Tử Lạc Vũ cùng Hiên Viên Lưu Trần trong suốt thời gian ở Thái Phó Uyển toàn bộ bẩm báo cho Tiêu Diệc Nhiên không sót chút nào! Kêu hoàng tẩu! Gọi nương tử! Còn thiếu chút nữa nói hai người liếc mắt đưa tình...

"Đủ rồi!" Tiêu Diệc Nhiên ném chén trà về phía Nguyệt Sắc.

"Bang", chén trà dưới chân Nguyệt Sắc vỡ thành vô số mảnh nhỏ, thấy vậy Nguyệt Sắc mới bất giác cảm thấy không ổn, vội quỳ xuống, lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Làm gián điệp cũng không phải là chuyện dễ nha! Chủ tử nói trở mặt liền trở mặt, hắn sợ nhất là vẻ mặt âm dương quái khí này của chủ tử...

Tiêu Diệc Nhiên mặt lạnh ngồi trên ghế không nói một lời, nhưng trong mắt như có mây đen cuồn cuộn nổi lên, âm thầm nghiến răng nói: “thật đúng là hai đứa trẻ vô tư…”

Sau nửa ngày Tiêu Diệc Nhiên cũng mở miệng: "Ngươi truyền lệnh vào cung, khi tiểu quận chúa đến Thái Phó Uyển không cho phép Hiên Viên Lưu Trần xuất hiện ở đó."

"Vâng, chủ tử." Nguyệt Sắc như được đại xá, lập tức đứng lên đi vào cung truyền lời.

Sau một ngày, cuộc sống trong Thái Phó Uyển sắp sửa kết thúc, Hiên Viên Lưu Trần có chút quyến luyến nhìn tiểu cô nương trước mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại.

"Trần ca ca, ngày mai Vũ Nhi lại đến." Tiểu nữ oa cười hì hì với Hiên Viên Lưu Trần. Vị Trần ca ca này đối xử với nàng thật sự rất tốt, mỗi lần nàng gây chuyện đều có hắn che mưa chắn gió giúp, đối mặt với một thiếu niên ôn nhu tốt bụng như vậy ai có thể không thích được chứ.

“Hai ngày sau Trần ca ca sẽ tạm thời xuất cung, có thể sẽ không gặp Vũ Nhi trong một thời gian dài." Tiểu nha đầu trước mặt này làm hắn có cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ, không biết trong khoảng thời gian hắn rời khỏi này sẽ nhớ nàng đến mức nào nữa.

"A? Trần ca ca định đi đâu?" Tử Lạc Vũ tò mò hỏi.

Hiên Viên Lưu Trần nhu hòa cười, nói: "Trần ca ca muốn đến một nơi ở Tây Nam."

Hiên Viên Lưu Trần không nói với nàng rằng hắn muốn đi Thần Y cốc, hắn không muốn nàng nghĩ hắn tiếp xúc nàng là vì có mục đích riêng.

"À!" Nàng gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm.

"Vũ Nhi, chờ Trần ca ca..." Hiên Viên Lưu Trần nhu tình như nước nhìn nàng, chờ hắn bình an trở về, sau này hắn nhất định không phụ nàng.

"Vũ Nhi." Thanh âm mãnh liệt cắt ngang lời định nói của Tử Lạc Vũ.

"Trần ca ca, phụ thân ta đến rồi, Vũ Nhi phải về phủ đây." Tử Lạc Vũ theo bản năng rút tay nhỏ bé của mình về, sắc mặt mỹ nam vương gia hình như không được tốt nha!

"Ừ, nàng đi đi!" Hơi ấm trong tay mất đi, hắn cảm thấy có chút mất mát.

"Gặp lại sau" Vẫy vẫy tay nhỏ bé tạm biệt thiếu niên áo trắng, Tử Lạc Vũ chạy đến bên người mỹ nam vương gia.

"Phụ thân!" Nàng ngẩng đầu nhìn mỹ nam vương gia cười.

Tiêu Diệc Nhiên ôm nàng lên, thì thầm hỏi: "Hai người các ngươi trò chuyện thật vui ha!"

Sao lời này lại như có luồng khí lạnh thổi vào tai vậy?

"Tạm được, tạm được." Nàng cổ rụt, thật là lạnh nha!

Lên xe ngựa, Tiêu Diệc Nhiên đặt nàng lên đùi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm của bàn tay nhỏ bé.

Tử Lạc Vũ bị hắn nhìn như vậy trong lòng có chút sợ hãi, rút tay về.

"Phụ thân, sao người nhìn tay Vũ Nhi chằm chằm vậy?"

Tiêu Diệc Nhiên cười lạnh một tiếng, lấy ra một cái khăn trong người, lau tay nàng, giống như hai tay nàng bị bẩn vậy, lau một lần lại tiếp tục lau lần nữa...

"Phụ thân, tay của ta rất sạch sẽ." Bệnh gì vậy? Lau nhiều lần vậy?

"Lau chưa xong." hắn không để tay nàng rút về, tiếp tục cưỡng chế lau tay nàng.

Tử Lạc Vũ thật không hiểu được, mỹ nam vương gian rốt cuộc làm sao vậy? Càng ở chung với hắn, nàng càng cảm thấy tính tình hắn không lạnh lùng giống mặt ngoài, nhưng nội tâm của hắn không chuyển biến theo lẽ thường.

Tựa như hiện tại, hắn cái gì cũng không nói cứ cầm tay nàng lau đi lau lại, thật là làm sao vậy?

"Phụ thân, có phải người không thích ta tiếp xúc với Trần ca ca không?" không vui thì cứ nói thẳng ra, sao cứ làm bộ dáng như thế?

"Về sau không được thân cận với hắn, còn nữa, không được gọi hắn là Trần ca ca." Mỗ vương gia thực bá đạo tuyên bố.

Tử Lạc Vũ cảm thấy mỹ nam vương gia thật bá đạo quá, tuy rằng hắn là phụ thân của nàng nhưng cũng không thể cản trở nàng kết giao bằng hữu chứ. Hiên Viên Lưu Trần tựa như mặt trời chiếu sáng làm lòng nàng ấm áp, vậy nên làm sao có thể vì mỹ nam vương gia không vừa lòng liền xóa bỏ quan hệ bằng hữu của hai người?

Tiêu Diệc Nhiên thấy Tử Lạc Vũ không để ý tới mình, cũng đoán được ý của tiểu nữ oa phản nghịch này, nếu nghĩ nàng chịu nghe lời hắn thì chuyện đó e rằng không khả thi.

Ngẫm lại lời nói của Nguyệt Sắc về sự việc diễn ra trong cung, hắn cảm thấy quyết định không để Hiên Viên Lưu Trần đến Thái Phó Uyển gặp nàng là đúng, bổn vương không muốn cùng nàng giận giỗi.

Tuy rằng trong lòng hắn luôn tự nhủ sẽ không giận giỗi với nàng nhưng thực chất trong lòng Tiêu Diệc Nhiên vẫn rất để ý…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận