Độc Sủng Manh Phi

Edit: Skye

Chân ngắn còn chưa kịp chạy xa, phía sau khẩn trương, cả người bay lên không bị người ôm vào trong lòng, hơi thở lạnh lẽo bên tai.

không cần quay đầu lại, không cần nghĩ, lưng nàng nhất định đã dán vào ngực phụ thân mỹ nam…

“Phụ thân, thả Vũ nhi xuống.” Tử Lạc Vũ đá chân ngắn, quơ cánh tay nhỏ, là bản cônương chán ghét loại học tập dành cho trẻ nhỏ này có được không?

Cửa thư phòng bị gió thổi mạnh, “rầm” vang tiếng, Tử Lạc Vũ cúi đầu, cửa phòng đãđóng, chết ta rồi!

Tiêu Diệc Nhiên ném nàng lên ghế, đập án bàn, bút lông sói trong ống đựng bút bật lên giữa không trung xoay hai vòng rồi thẳng tắp rơi vào tay Tử Lạc Vũ.

Nếu là bình thường, Tử Lạc Vũ có thể vỗ tay hoan hô phụ thân mỹ nam thần công cái thế, tuyệt kỹ siêu quần gì đó, hôm nay ngẩng đầu chỉ nhìn thấy mặt hắn băng sương,không chút ấm áp, tâm nhỏ của nàng run rẩy!

Liếc nhìn cửa đã khóa, lại liếc mặt lạnh của hắn, mỗ tiểu nữ oa như bị bao phủ bởi sương mù, đáng thương tội nghiệp, trong lòng nghĩ đau khổ, hiện tại thật sự ngày càng lụn bại, trước kia còn có thể sờ tay mỹ nam vương gia, còn có thể ở trong lònghắn chấm mút gì đó, hiện tại thì sao, ngay cả chạm hắn cũng không cho, có lẽ chẳng bao lâu sau, bọn họ liền phân giường ngủ rồi?

Nghĩ đến chuyện phân giường ngủ, mỗ tiểu nữ oa thập phần không muốn, nàng còn chưa thành công thưởng thức hình ảnh mỹ nam tắm, thật không cam lòng nha…

Càng muốn, lại càng không cam lòng, nước mắt bắt đầu rơi tí tách.

Tiêu Diệc Nhiên sống lưng thẳng tắp tựa kiếm, cao ngất mà ngạo nghễ, cánh tay đặt sau lưng có chút rung động, nghĩ muốn vươn qua lau nước mắt trên mắt ngọc của nàng, lại nghĩ nếu lần này nhường nhịn con bé, nàng về sau sẽ càng lúc càng khôngđặt hắn vào trong mắt, kết quả nghĩ ở trong lòng, ngón tay hắn xiết chặt vào nhau, con ngươi đen khẽ dời, không nhìn nàng.

Tử Lạc Vũ thấy dùng nước mắt tấn công không có tác dụng, lấy tay lau nước mắt như mèo lau mắt, tay nắm bút lông hơi run rẩy viết chữ như gà bới trên giấy.

một bên miệng nhỏ thì thầm: “Ngươi thật nham hiểm, ngươi thật nham hiểm, ngươithật hiểm độc độc độc độc độc….”

Tiêu Diệc Nhiên thấy nàng đang luyện chữ, ngồi một bên giám sát, tay nâng cốc trà, khẽ nhấp vài ngụm bên môi, khẽ nhăn mày với lời thì thầm của nàng, hắn có độc ác với nàng sao?

Mỗ tiểu nữ oa tiếp tục viết chữ như gà bới, tiếp tục hát:

“Ngươi càng nói càng thái quá

Ta càng nghe càng hồ đồ

Ngươi thật nham hiểm Ngươi thật nham hiểm Ngươi thật nham hiểm hu hu hu

Đánh chết không chịu thua

Hay là làm bộ không cần

Ngươi thật nham hiểm Ngươi thật nham hiểm Ngươi thật nham hiểm hu hu hu

Ngươi nói rõ ràng cho ta

Ta muốn gặm xương ngươi

Ngươi thật nham hiểm Ngươi thật nham hiểm Ngươi thật nham hiểm hu hu hu

Mỗi lần ức hiếp người, cẩn thận bị ta trả thù.”(1)



Phun! một miệng đầy nước trà phun ra, Tiêu Diệc Nhiên đen mặt, vật nhỏ ngươi thậttốt, bổn vương tốt như vậy với ngươi, ngươi lại muốn gặm xương bổn vương sao? Lại còn nhất định phải trả thù sao?

Mỗ tiểu nữ oa thấy Tiêu Diệc Nhiên thất thố, cũng biết nàng hát bài ‘Bạn rất độc’ đã bị lọt vào lỗ tai mỹ nam Vương gia.

Trong khoảng khắc bóng dáng nhỏ tiến lên, nhìn ra nàng muốn chạy trốn, tay lớn vươn tới, bắt cánh tay nhỏ của nàng, kéo nàng lại.

“Vật nhỏ không lương tâm.” thật đúng là bạch nhãn lang ( là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn) không hơn không kém.

“Phụ thân, thế nào rồi hả? Vũ nhi vẫn đang luyện chữ mà!” Mỗ tiểu nữ oa chớp mắt, hơi khó hiểu, cố ý giả bộ.

“Mới vừa rồi Vũ nhi xướng gì vậy? không ngại cao giọng xướng lại, cùng chia sẻ với phụ thân có được không?” hắn xúc động có dũng khí nghĩ muốn bóp chết tiểu bạch nhãn lang này, kế hoạch của hắn lần lượt rối loạn, còn tâm tình hắn lần lượt rối bời.

Mỗ tiểu oa nhi nghiêng đầu, chuyển làn điệu, cao giọng xướng: “Phụ thân, phụ thân, chúng ta đi đâu thế? Có ngươi ta liền không sợ trời không sợ đất. Phụ thân, phụ thân, ngươi là cây cao bóng cả của ta, cả đời cùng ta ngắm bình minh.”

Tiểu nữ oa một bên treo má lúm đồng tiền, hướng về phía phụ thân mỹ nam mỉm cười ngọt ngào, điệu hát ngọt ngào ngây thơ, vừa nghe đã thấy hay.

Tiêu Diệc Nhiên nhìn nàng xướng vui, ý tứ cách xa vạn dặm với khúc trước, thay đổithật nhanh! không thể phủ nhận, tuy mới ngắn ngủn vài câu, lại khiến tim hắn dao động mạnh, hắn là cây cao bóng cả của nàng, cả đời cùng nàng ngắm bình minh, nghe ra thật tốt đẹp.

“Sau đó nữa?” Ý còn chưa hết, hắn hỏi.

Mỗ nữ oa kiên trì xướng tiếp: “Phụ thân, phụ thân, chúng ta đi đâu thế! Ngươi là trời đất bao la của ta”. Tạm dừng, nàng nói với Tiêu Diệc Nhiên: “Đến lượt phụ thân xướng rồi.”

Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, nói : “Xướng như thế nào?” 

Tử Lạc Vũ mò lên bàn tay hắn, mang theo đôi bàn tay xinh đẹp kia, vỗ phách, nói: “Phụ thân, ngươi nên xướng:’Bảo bối, thời gian như thoi đưa, con mãi là điều trân quý nhất.”

Xướng xong, ngón tay nàng chọc bờ ngực vững chắc của hắn, lúm đồng tiền đậm sâu, khuôn mặt tươi cười phảng phất như đóa hoa nhỏ sắp nở dưới ánh mặt trời.

“Bảo bối…bảo bối…Thời gian như thoi đưa… Ngươi là…”Tiêu Diệc Nhiên xướng đứt quãng, chữ sau chưa kịp thốt ra, hắn liền cảm thấy tim đập nhanh khó khống chế.

“Phụ thân, ngươi phải hát đúng nhạc nha…! Hì hì…” Nàng cười cong ánh mắt, trên mặt phụ thân mỹ nam phiếm đỏ, ái chà! Kỳ thật phụ thân hát cũng không dọa người nha!

Mặt Tiêu Diệc Nhiên là một chữ 囧 to tướng, hắn hắng giọng, xướng: “Bảo bối, bảo bối, thời gian như thoi đưa, ngươi mãi là… trân quý.”

Hai chữ ‘trân quý’ sau cùng, đại khái chỉ có muỗi có thể nghe thấy…

“Phụ thân, Vũ nhi không nghe rõ ngươi hát cái gì.” Mỗ tiểu nữ oa kháng nghị, hắn là xướng cho muỗi nghe sao?

Mắt ngọc sắc Tử Lạc Vũ phiên chuyển, rơi trên vành tai hồng sắp rỉ máu của hắn, âmthầm cười, tay nhỏ lôi kéo vạt áo Tiêu Diệc Nhiên, làm nũng: “Phụ thân, ngươi nói ta là mãi là gì của ngươi?”

Mỗ vương gia vui vẻ tim đập thình thịch, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối.”

Tử Lạc Vũ bĩu môi, không phải, không phải, đây không phải từ nàng muốn, mở miệngnhỏ, hỏi lại: “Còn có nha?”

Con ngươi Tiêu Diệc Nhiên khẽ chớp, bắt tay nhỏ đang nắm vạt áo hắn, cười hỏi: “Vũ nhi muốn bổ vương muốn ngươi mãi là gì?”

thật là, tỷ hỏi hắn, hắn lại lật ngược thế cờ ném vấn đề quay trở lại, thật quá giảo hoạt mà.


“Người ta mãi là trân quý của người, là trân quý có hiểu hay không?” Nàng hướng hắngiương nanh múa vuốt kêu gào.

Ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên cố định nhìn nàng, chăm chú hỏi: “Vũ nhi xác định mãi là trân quý của ta?”

Tử Lạc Vũ bị nét mặt của hắn dọa hoảng sợ, nàng ở nơi dị thế xa xôi này, vừa mở mắt ra là thấy hắn, dẫn nàng hồi phủ là hắn, cùng nàng sinh hoạt lớn lên cũng là hắn, trong lòng nàng, hắn tựa như một người cha cẩn thận bảo vệ nàng.

Vậy trong lòng hắn thì sao? hắn có hoàng quyền tối thượng, có quyền thế khiến người sợ hãi, có dung nhan người người ghen tỵ, hắn có mọi thứ, nam nhân như vậy lại chỉ độc sủng mình nàng, vậy nàng không phải mãi là trân quý của hắn sao?

Vì sao hắn còn muốn hỏi câu này? Lại còn ái muội như thế? Thời gian nàng cùng hắn ở chung không tính ngắn, nhưng nàng sẽ không cho rằng hắn đối với nàng là tình yêu.

Hơn nữa, thân thể hiện tại của nàng mới chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, nhìn vào việc hắnchỉ rõ ràng đơn thuần coi trọng nàng, liền biết, hắn không mở nội tâm với bất luận kẻ nào, với hắn đó là điểm mấu chốt, không ai có thể đụng vào hoặc khinh nhờn.

Nghĩ vậy, Tử Lạc Vũ hiểu rõ, cũng không hỏi thêm ca từ gì, cười hì hì rút tay nhỏ trong tay hắn: “Phụ thân, Vũ nhi làm bảo bối của người là đã thỏa mãn rồi.”

Nguyện vọng của nàng rất nhỏ, chỉ cần có thể sinh hoạt vui vẻ, không có chuyện gì thìlàm một con sâu gạo, rồi đùa giỡn mỹ nam, khỏe mạnh mà lớn lên…

Khụ khụ! Có vẻ như tư tưởng đùa giỡn mỹ nam là không tốt.

Ai! Đáng tiếc ông trời không cho nàng cơ hội này, hàng ngày đều bị thân thể tiểu hồ ly vây khốn, hai đóa Băng thanh ngọc liên kia, nàng nhất định phải lấy được, đối nhân xử thế nha! Quá mức khó khăn rồi!

Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên vốn trầm ấm lập tức lạnh xuống, trong lòng hắn không biết vì sao nàng lại nói như vậy, hiện tại hắn chỉ biết, hắn đang phẫn nộ.

Có lẽ, hắn hy vọng nàng nói nàng mãi là trân quý của hắn!

Bảo bối, bảo bối, chí bảo trong lòng bổn vương làm sao có thể không trân quý được chứ? Hay vì nàng còn nhỏ nên không hiểu rõ ràng, hắn thấy buồn cười, so đo cùngmột hài tử làm gì?

Ấm áp tới nhanh, tan vỡ lại nhanh hơn, mỗ tiểu nữ oa cầm bút lông viết trên giấy, chữ viết cong quẹo như giun bò.

Nàng bi kịch nhớ lại: từ khi tới cổ đại, tỷ liền bước đi không đường về nhà!

Thời giờ trôi qua thật chậm, nàng cảm thấy như đã một thế kỷ, chữ này cho dù viết thế nào vẫn không thể đạt được tiểu chuẩn Tiêu Diệc Nhiên định ra.

Sau cùng, nàng không thể nhịn được nữa, đặt bút lông lên án trác, kéo xuống mảnh giấy, dùng ngón tay làm bút, dính mực nước, viết trên giấy một chữ, chữ này so với mấy chữ trước đó, không biết đẹp hơn bao nhiêu lần.

“Phụ thân, ngươi xem chữ này có thể qua cửa được chưa?” Còn không qua, nàng điên mất.

Cách viết chữ sáng tạo quái dị, không thể phủ nhận quả thật có tài năng, chữ “Nhẫn” viết không kém, hoàn toàn có thể giải thích toàn bộ phẫn nộ ẩn nhẫn trong chữ.

Có thể viết thành như vậy cũng không dễ dàng, trái lại đã làm khó tiểu nữ oa rồi.

“Hôm nay coi như ngươi qua cửa, ngày mai không thể đầu cơ trục lợi nữa.” Tiêu Diệc Nhiên biết tính kiên nhẫn của tiểu nữ oa này đã bị mài mòn, hôm nay tạm buông tha nàng.

Cái gì? Cái này của nàng mà gọi là “đầu cơ trục lợi” sao? Ta một cước đạp chết em gáinhà ngươi bây giờ! Ngươi nhìn ta “đầu cơ trục lợi” ở đâu? Loại chữ nghệ thuật này,không có chút rèn luyện, là viết không đẹp rồi.

Rời khỏi “Phòng tối nhỏ”, thế giới bên ngoài một mảnh sáng chói, chim hót hoa thơm,không khí thư sướng.


đang lúc nàng buông thả tâm hồn, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng dáng nhỏ.

“Nô tỳ gọi Tiểu Thảo, là nha hoàn sau này của quận chúa.” Nàng nhút nhát nói.

Y phục toàn thân là vải thô, tay nhỏ nắm chặt mép áo, có vẻ khẩn trương cùng bất an, năm tuổi, giữa khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn là đôi mắt đen duy nhất nổi bật kia, bỏ đôi mắt đó, ở trong đám người chỉ sợ cũng sẽ không ai nhìn nàng một cái.

Tử Lạc Vũ liếc mắt liền nhận ra là bé gái trong biệt viện.

“Tiểu Thảo, tên này không hay, về sau gọi Lưu Ly đi!” Mỗi người đều có một mặt ngọc, nàng hy vọng bé gái này về sau không cần làm lại một Tiểu Thảo hối tiếc không có chí tiến thủ.

“Tạ Tiểu quận chúa ban tên.” Tiểu Thảo quỳ gối muốn dập đầu với Tử Lạc Vũ.

Nàng đỡ cánh tay Lưu Ly, không vui nói: “Muốn đi theo ta, về sau phải từ bỏ dáng vẻ động một tý liền quỳ này đi.”

Mỗi người đều có tôn nghiêm, nàng không lớn lên ở cổ đại, cho nên việc quỳ xuống dập đầu gì đó, nàng vẫn không thể tiếp nhận.

Trong mắt Lưu Ly ngập sương, mơ hồ, tiểu chủ tử đỡ tay nàng, nàng chưa bao giờ nhận được ấm áp như thế, so với Nguyệt ca ca ôm ấp còn ấm áp hơn.

“Lưu Ly hiểu rõ.” Nàng sẽ không để tiểu chủ tử thất vọng.

Tử Lạc Vũ cười, vỗ bả vai Lưu Ly nói: “Đừng khẩn trương như vậy, đi theo tiểu gia, về sau ta sẽ đối tốt với ngươi.”

Lưu Ly mở to hai mắt, không rõ tiểu chủ tử vì sao muốn xưng là tiểu gia? Tiểu chủ tửrõ ràng là một nữ hài tử mà.

Vấn đề này lượn vòng trong đầu Lưu Ly, sau đó không lâu có đáp án.

Qua một ngày, Tiêu Diệc Nhiên giữ nàng trong phủ, đem Lưu Ly giả trang nàng đưa vào hoàng cung Thái Phó uyển.

Loại hành động này quả thực là… quá đáng giận…

Nghênh đón nàng vẫn là viết chữ, ngày mai nàng muốn biến thành tiểu hồ ly, hôm nay còn không cho nàng ra ngoài hít thở, ra ngoài chạy nhảy, đây không phải muốn hành hạ nàng sao?

Tử Lạc Vũ cắn cán bút trong tay, hận không thể vài ngụm cắn đứt bút lông, ‘cạch’ mộttiếng, răng nhỏ của nàng bị đau rồi.

Lần này Tiêu Diệc Nhiên nhốt nàng một mình. “Phòng tối nhỏ’, nói cái gì không viết xong không cho phép ra ngoài.

Nàng hắng giọng gọi, tựa hồ không ai nghe được, gào khan vài phút, cửa không có chút động tĩnh, nàng đoán Tiêu Diệc Nhiên có chuyện nên đi ra ngoài, nên nàng khônggào khóc, ngồi ghế tựa, cắn bút.

Hoàng cung.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên hạ xuống, hắn đã ngồi bên cạnh song cửa sổ.

Nhớ lại ký ức ở cùng nàng, khóe miệng vẫn cười tao nhã yếu ớt, cửa phòng đã mở, là vì nàng mà mở, vì nghênh đón nàng đến hôm nay.

Đôi mắt tràn ngập chờ mong thỉnh thoảng liếc nhìn bên ngoài phòng, trong lòng vạn phần vui sướng, khi nào nàng sẽ đến?

“Chủ tử, dùng bữa trưa thôi.” Thí Hồn đưa bát cơm nóng hổi đến trước mặt Hiên Viên Lưu Trần.

“Đặt xuống đi! Ta không đói bụng.” Tầm mắt hắn vẫn dừng ngoài cửa, một khắc cũngkhông thu lại.

Thí Hồn rất muốn nói cho Thất hoàng tử biết, nàng sẽ không đến đây, giờ học với Thái Phó đã kết thúc, xe ngựa Tiêu vương phủ đã đón nàng trở về.

Lời đến cửa miệng, hắn lại không dám nói ra, hắn sợ cặp mắt tràn đầy chờ mong kia lại trở nên ảm đạm.

“Tiểu quận chúa có lẽ có việc riêng, hôm nay…” hắn vốn định nhắc nhở, lại bị chủ tử ngắt lời.

“sẽ không, Tiểu Vũ nhi đã đáp ứng ta, ta tin nàng sẽ không nuốt lời, mặc kệ nàng khi nào tới, ta vẫn đợi.” Hiên Viên Lưu Trần đưa tay ngăn cản Thí Hồn nói, vô cùng khẳng định.


Thí Hồn đặt bát cơm lên bàn, đối với chủ tử có chấp niệm sâu như vậy, hắn khôngcách nào thuyết phục nổi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trời đã về chiều, rặng mây đỏ hoa mỹ nhuộm đỏ đường chân trời, ánh hoàng hôn rải đều trên khuôn mặt thanh nhã của Hiên Viên Lưu Trần, đôi mắt chờ mong chẳng biết lúc nào đã nhiễm chút cô đơn.

“Chủ tử, đến bữa tối rồi.” Thí Hồn thu lại đồ ăn chưa động qua, bày đồ ăn mới còn nóng lên.

“Dọn đi! Ta không đói bụng.” Giọng nói thanh nhạt không tràn ngập tinh thần phấn chấn như giữa trưa.

“Tiểu quận chúa.”

“không sao, ngươi ra ngoài đi.” Quát khẽ một tiếng, cắt đứt câu nói kế tiếp của Thí Hồn, trên mặt Hiên Viên Lưu Trần ngầm tức giận, bởi Thí Hồn quấy nhiễu tâm tình hắnchờ nàng.

Thí Hồn cái gì cũng không nói, lẳng lặng thối lui ra ngoài.

“Tiểu Vũ nhi, Trần ca ca chờ ngươi, Trần ca ca tin tưởng ngươi.” Chờ thêm một đêm, có ngại gì?

Tiêu vương phủ

Khi Tử Lạc Vũ được giải thoát khỏi “phòng tối nhỏ”, vô cùng vui vẻ, đang định chuẩn bị chạy đi chơi, đã bị Tiêu Diệc Nhiên nhanh chóng tóm lại.

Đối diện với vẻ mặt lo lắng của hắn, Tử Lạc Vũ bỗng nhiên thấy hồi hộp, cái biểu cảm đó là đã phát sinh ra chuyện lớn rồi sao?

“Làm sao vậy? Phụ thân?” Nàng nghi ngờ hỏi.

Tiêu Diệc Nhiên không tính toán giấu nàng, liền nói: “Ngày mai phụ thân phải dẫn binh thân chinh, đáp ứng phụ thân, phụ thân không có ở bên cạnh, ngươi không thể chạy loạn, đợi phụ thân trở về có được không?”

“Phụ thân đoán chừng sẽ đi bao lâu?” Binh phù Tam quân trong tay Tiêu Diệc Nhiên, nàng đã sớm biết áp lực trên vai hắn, chỉ là, lần đầu tiên nghe hắn nói muốn đi đánh giặc, nàng có chút không nỡ, còn có lo lắng.

Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc trong khoảnh khắc, chậm rãi nói: “Ít thì ba tháng, nhiều thìvài năm.”

Lâu như vậy? Tử Lạc Vũ chặn ngang, ôm chặt Tiêu Diệc Nhiên: “Vũ nhi không muốn cùng phụ thân tách ra lâu như vậy, phụ thân mang Vũ nhi đi cùng có được không?”

hắn làm sao không nghĩ muốn mang nàng cùng đi chứ? Nhưng, đó là chiến trường,không phải nơi vui chơi.

Tay lớn xoa đầu nàng, an ủi: “Vũ nhi ngoan, ở nhà đợi phụ thân, chiến trường là nơi đứa nhỏ không thể đi.”

không nghĩ tới, hắn đường đường là một Nhiếp chính vương, lại đi lừa gạt một đứanhỏ, trong lòng hắn cười khổ.

Tử Lạc Vũ trong ngực hắn bĩu môi, hừ… làm bộ, là có người quy định trẻ con khôngthể đi chiến trường sao?

Chỉ là, phụ thân mỹ nam sợ nàng gặp nguy hiểm trên chiến trường nên mới nói như vậy! Tuy có chút ngây thơ buồn cười nhưng lại khiến lòng nàng thật ấm áp.

Chiến trường, có lẽ vài năm không thể trở về, ai biết trận chiến sẽ đánh bao lâu đây? Nàng thật sự cực kỳ không nỡ rời hắn một thời gian dài như thế.

“Phụ thân, Vũ nhi lo lắng một mình người đi chiến trường.” Nàng nghiêng đầu nói.

“không cần lo lắng, phụ thân có rất nhiều tướng sĩ hỗ trợ, sẽ không một người chiến đấu anh dũng.”

“Nhưng nếu vạn nhất phụ thân bị thương, Vũ nhi sẽ cực kỳ lo lắng.”

“Phụ thân đáp ứng ngươi, tận lực không để mình bị thương.”

“Nhưng mà, ta sẽ nhớ phụ thân, nhớ đến ngủ không yên.”

Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc, hắn sao có thể không nhớ nàng chứ? Tay cầm binh quyền, chưởng quản tam quân, hắn phải có trọng trách gánh vác bách tính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận