Edit: Skye
Màn đêm lặng yên hạ xuống, bầu trời đầy sao, trăng khuyết treo lơ lửng, một mảnh mờ ảo bao phủ lên hoàng cung Tây Sở quốc.
Đình đài thủy tạ, tĩnh dật tự nhiên, Phi Y khoanh tay trước ngực, đôi mắt long lanh đào hoa dừng trên mảnh lớn hoa sen trong hồ nước trong veo.
Lần trước tiểu hồ ly khoa tay múa chân móng vuốt múa hình hoa sen, vì sao nàng phái ngươi đưa tới bánh ngọt hoa sen, nó lại không ăn? Là vì không thích ăn sao?
Tiếng bước chân cực nhẹ truyền vào tai Phi Y, sóng mắt nàng lưu chuyển, nghiêng đuôi mắt, thấy người tới quen thuộc, nàng lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, ôn hòa nói: “Sư huynh tìm ta có chuyện gì?”
Tầm mắt Phan An nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, đôi con ngươi dần dần si mê, tại nơi nàng nhìn không tới, hắn mới có thể đem ánh mắt ái mộ càn rỡ như vậy đặttrên người nàng.
Chỉ là, tầm mắt của nàng, tựa hồ chưa bao giờ dừng lại trên thân hắn, trong lòng nàng, tựa hồ chưa từng giữ lại một vị trí cho hắn.
“Phi Y, không phải là nàng thích Nhiếp chính vương Đông Phong quốc đấy chứ?” Những lời này, hắn đã sớm muốn hỏi rồi.
Lần này vốn có thể cầm tiểu hồ ly uy hiếp Nhiếp chính vương, nhưng nàng không làm vậy, ngược lại còn đem vật sủng tiểu hồ ly của nhiếp chính vương ôm trở về nuôi dưỡng, nàng có phải hay không muốn đợi Nhiếp chính vương đến tìm nàng? Trong lòng nàng có phải đã sớm để lại một vị trí cho Tiêu Diệc Nhiên hay không?
Ngọn lửa ghen tỵ bốc mạnh trong lòng Phan An, hắn chán ghét tiểu hồ ly kia, càng chán ghét chủ nhân của nó.
Hai tay khoanh trước ngực Phi Y vẫn không buông xuống, nàng từ từ xoay người lại, giọng nói không kiều không mị tái giận, mắt đào hoa đối diện Phan An, từng chữ từng câu nói: “Ta không thích nam nhân.”
Phan An không nghĩ tới Phi Y sẽ trả lời hắn như vậy, nhưng nghĩ đến nàng đối tốt với tiểu hồ ly, lời này khiến hắn cảm thấy có chút gượng ép.
“Vậy Phi Y vì sao lại đối tốt với tiểu hồ ly kia?” Tốt như vậy, khiến hắn rất không thoải mái, áp lực dưới đáy lòng lại càng khó chịu, hắn tình nguyện nàng vẫn là Phi Y trước kia, trong mắt không chứa nổi vật nào.
“Ta muốn đối tốt với người nào, có liên quan gì đến ngươi?” trên mặt Phi Y xuất hiệnbuồn bực, nói chuyện lạnh vài phần.
“Đương nhiên có liên quan đến ta, là ta thích muội.” Phan An bị nàng kích thích thốt ra, cảm tình này, hắn không muốn cất giấu nữa, thích nàng, đã lâu lắm rồi.
Khuôn mặt quyến rũ như yêu tinh của Phi Y không thay đổi, chỉ là, cặp mắt sâu đào hoa kia dần dần rét lạnh.
“Sư huynh vẫn nên chặt đứt ý nghĩ này đi, người khác không biết thân phận của ta, chẳng lẽ ngươi cũng đã quên? Muốn ta nhắc lại cho ngươi hay không?”
Gương mặt của Phan An từ hồng nhanh chóng biến thành trắng bệch, đôi con ngươi đen không che dấu được đau đớn đang tuôn ra, dù biết nàng là…thì sao? hắn khôngcần.
“Phi Y, ta…” hắn còn muốn nói tiếp, lại bị nàng lập tức cắt ngang.
“Đủ rồi, đừng để ta chán ghét ngươi.” Nàng khẽ quát một tiếng, mắt hoa đào hiện lên chán ghét.
Phan An rõ ràng nhìn thấy ghê tởm trong mắt nàng, lảo đảo rút lui vài bước, hắn nở nụ cười, miệng cười nhưng đều là chua sót, đều là nước đắng.
Là hắn ngu xuẩn, nàng làm sao có thể thích Nhiếp chính vương? Với tính tình của nàng, cho dù thật sự yêu thích, nàng làm sao có thể ôn nhu dỗ dành tiểu hồ ly?
một súc sinh có tư cách gì được Phi Y yêu thích? Đồng tử Phan An co rút lại ẩn chứa sắc bén rét lạnh.
Phi Y đi không lâu, tiểu hồ ly liền chạy ra ngoài, ra đến cung trước, nó chạy tới nơi Úy Trì Nhạc mỗi ngày chơi cờ, vốn muốn tạm thời cáo biệt hắn, ai biết Úy Trì Nhạc khôngxuất hiện như thường ngày, nó đợi một hồi, thấy hắn vẫn chưa tới, chậm rì rì từ trênghế đá nhảy xuống, thôi, nó vẫn nên trước tiên xuất cung.
“Nghe bản cung đàn một khúc được không?” Giọng nói nam tử linh hoạt kỳ ảo lúc có lúc không, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Tiểu hồ ly sửng sốt, bất khả tư nghị ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên hắn chủ động muốn nó ở đây.
Trong ngực hắn ôm một đàn cổ, áo trắng nho nhã dưới vầng trăng khuyết đầy sao sáng, giống như tiên nhân đạp mây đi tới, khiến người ta cảm giác không chân thực, gương mặt hắn tao nhã tuyệt đẹp trắng như tuyết mông lung dưới ánh trăng, đẹp đến sạch sẽ, đẹp đến thuần khiết không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả, bước đi chậm rãi nhẹ nhàng giữa làn gió nhẹ khoan khoái, khiến tiểu hồ ly liên tiếp lui bước.
Úy Trì Nhạc đi tới, dường như không nhìn thấy ánh mắt ngốc manh của tiểu hồ ly nhìnhắn.
Hạ đàn cổ trên bàn đá, ngón tay thon dài như ngọc gảy dây đàn, tiếng du dương vang lên, đi vào lòng người.
Tử Lạc Vũ cho tới bây giờ đều không hiểu cầm, nhưng lần này nàng tựa hồ nghe rất chăm chú, nguyên nhân chỉ vì từng dòng tiếng đàn theo đầu ngón tay hắn chậm rãi gảy, dẫn nàng vào tiên cảnh tuyệt diệu.
Nơi đó như thiên cung sương mù, có thác nước chảy dài, có trăm hoa đua nở, có mật ong rượu ngon, có đàn chim ca hót.
Tiếng đàn xoay chuyển, nàng như trở về lúc nhỏ, là khoảng thời gian vui sướng nhất, người cha từ ái đọc truyện cổ Grimm cho nàng nghe, cha mang nàng đi khu vui chơi chơi ngựa gỗ xoay tròn…Đoạn trí nhớ kia, là hình ảnh đẹp nhất trong lòng nàng.
Khi tiếng đàn thay đổi, nàng tựa hồ thấy được mỹ nam vương gia, từng hình ảnh hai người ở chung như những thước phim chiếu trước mặt nàng, chìm đắm trong ngọt ngào.
Mãi đến khi tiếng đàn ngừng lại, ‘hình ảnh’ trước mắt nàng mới từ từ biến mất, đầu óc dần dần tỉnh táo lại.
“một khúc này thế nào?” Giọng nói Úy Trì Nhạc tự nhiên vang lên, nhạc cùng người,hắn tựa hồ vĩnh viễn sẽ không sa vào tiếng nhạc của chính mình.
Thanh âm, thanh âm, tất cả âm thanh trong tai hắn đại khái sẽ tự động rõ ràng!
Tiểu hồ ly ngây ngốc nhìn Úy Trì Nhạc, tâm tình vốn tốt, bởi vì tiếng đàn này của hắnmà bắt đầu trở nên khổ sở.
hắn mang cho nàng ký ức vui vẻ, lại khiến nàng càng nhớ đến cha nàng nơi xa ở hiệnđại.
Nàng ở đây còn có phụ thân mỹ nam, nhưng còn cha sau khi biết nàng chết đi thì sao? Ông sẽ thương tâm bao nhiêu? Năm tháng dài đằng đẵng phía sau còn có ai theo cùng?
Tựa hồ nhìn ra ánh mắt khổ sở của tiểu hồ ly, đầu ngón tay Úy Trì Nhạc vừa rời khỏi đàn, lại bắt đầu chậm rãi gảy ra một khúc nhạc nhẹ nhàng vui vẻ.
Tâm tình Tử Lạc Vũ cũng thay đổi theo, khổ sở biến thành hư không, hình ảnh tuyệt mỹ làm nàng khen tấm tắc, nàng như nhìn thấy cá chép hóa rồng trong truyền thiếp, gió thổi chín tầng mây, rồng lượn trên trời…
Sau khi nghe xong, tâm tình Tử Lạc Vũ thật tốt, nhảy lên trên đùi Úy Trì Nhạc, nàng nhe răng cười với hắn, cái đuôi lay động tán dương.
“Hai khúc nhạc này là bản cung mới sáng tác.” hắn lạnh nhạt giải thích nguyên do muốn nó nghe khúc, đôi con ngươi đen mộng ảo đối diện với đôi mắt ngọc lưu ly, mỉm cười, hết sức tao nhã.
Mỗ tiểu hồ ly bị giật mình, mất tự nhiên rời ánh mắt, từ chân hắn nhảy xuống.
Nam nhân này toàn thân phát ra tiên khí, ‘lực sát thương’ quá lớn, chỉ cần hắn thoáng để tâm với ngươi, cũng sẽ làm người ta hãm sâu trong đó, không thể tự thoát khỏi.
Úy Trì Nhạc thấy tiểu hồ ly nhảy xuống, cũng đứng lên, ôm lấy đàn cổ chậm rãi rời đi.
Tiểu hồ ly bên ghế đá đi tới đi lui, không có ý muốn rời khỏi, nó phải đợi Úy Trì Nhạc rời khỏi đây xong mới ra ngoài hoàng cung.
Bước chân Úy Trì Nhạc đã đi một đoạn liền dừng lại, giọng nói thanh u truyền đến: “Đêm gió lạnh, sớm đi về đi!”
Tiểu hồ ly há hốc miệng, không biết phải làm sao, hắn…là đang quan tâm nó sao?
Úy Trì Nhạc vừa dứt lời, bóng dáng nho nhã biến mất trong màn đêm, khiến tiểu hồ ly như cảm thấy câu vừa rồi hắn nói chỉ là ảo giác.
Sau khi hắn đi, tiểu hồ ly bắt đầu tìm kiếm xung quanh nơi tường vây có thể ra ngoài cung, không biết vì sao, nó lại cảm thấy như có người đi theo nó phía sau, nhưng lạikhông thấy nửa bóng người.
Bỗng nhiên đầu có chút choáng, Tử Lạc Vũ liền biết chuyện lớn không ổn, đã đến giờ nó biến hình, gắng chịu từng đợt hoa mắt, nó liều mạng chay.
Đường ra khỏi cung ở nơi nào? Ở nơi nào?
“Tiểu hồ ly nghịch ngợm này, vậy mà lại chạy ra đây.” Giọng nói yêu nghiệt truyền đến.
Trong lòng tiểu hồ ly nào đó sụp đổ, tứ chi mềm nhũn, nó bị cuốn vào trong lụa hồng mỏng, rơi vào một cái ôm ấp hương vị mê người.
Mí mắt cố gắng mở to chống đỡ, sau cùng vẫn không thể ngăn cản trận hoa mắt chóng mắt mãnh liệt kia, liền lệch đầu ngất đi.
Phi Y thấy tiểu hồ ly hôn mê bất tỉnh, mắt hoa đào hiện nét hoảng sợ, bước chân như bay ôm nó nhanh chóng đi vào phòng.
Thả lụa hồng mỏng vây khốn nó, Phi Y vỗ nhẹ lên hai má nó, gọi: “Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly.”
Thấy nó không có phản ứng, hai ngón tay đặt lên mạch đập ở chân trước của tiểu hồ ly.
Mạch tượng cực kỳ ổn định, không có gì đáng ngại, nhưng nó vẫn tốt, không hiểu sao lại té xỉu? Mỗi ngày nàng đều đưa tới thức ăn cho nó, nên sẽ không phải do thiếu dinh dưỡng.
Ngay tại lúc Phi Y trái lo phải nghĩ mà vẫn không tìm được đáp án, một chùm sáng trắng bao phủ lên thân thể tiểu hồ ly, một đóa sen trắng ngọc khiết nở quanh thân nó, lấy hoa nhị làm trung tâm, một tia sáng kỳ dị nâng thân thể tiểu hồ ly đang té xỉu lên,ánh sáng càng phát ra mãnh liệt, Phi Y nâng ống tay áo, che khuất ánh sáng để có thể nhìn thẳng.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra, Phan An mang kiếm từ ngoài cửađi vào, trên gương mặt thanh tuấn của hắn, lộ ra ý giết, đã sớm biết tiểu hồ ly nàykhông đơn giản, không nghĩ tới, lại là một hồ yêu tu luyện thành người.
Khó trách Phi Y nhu hòa đối với nó như vậy, khó trách nó có thể mê hoặc Phi Y, hôm nay, hắn muốn thay Phi Y giết chết yêu tinh hại người này.
trên giường, ánh sáng thần thánh đã rút khỏi, tiểu cô nương toàn thân xích lõa xuấthiện trước mặt Phi Y cùng Phan An.
Nàng phịch một tiếng rơi vào trên giường, trong mơ màng mở mắt, một đôi con ngươi lưu ly trong vắt in bóng Phi Y, tay nhỏ của nàng nhanh chóng kéo chăn che trên người.
“yêu tinh, chịu chết đi!” Phan An quát cao một tiếng, cầm kiếm đâm tới Tử Lạc Vũ trêngiường.
Ngay khi Phan An dùng hết sức đâm kiếm tới, cánh tay chợt tê rần, kiếm trong tay ‘keng’ một tiếng, bị đánh rơi trên mặt đất.
Phan An nhìn sắc mặt Phi Y đột nhiên lạnh lùng, tâm trạng liền đi xuống, đau khổ nói: “Phi Y, nàng nhìn thấy không, nó là yêu tinh, là yêu hồ biến thành, không thể sốngtrên đời, càng không thể ở bên cạnh nàng, ả ta sẽ hút nguyên khí của nàng.”
Khóe miệng Tử Lạc Vũ co rúm, thật là mù quáng mà, khi nào thì nàng đã biến thànhyêu tinh hút nguyên khí người rồi hả? Nàng cùng lắm chỉ là một đứa nhỏ xui xẻo xuyên vào trong thân thể hồ ly mà thôi.
“Sư huynh, ngươi hoa mắt rồi, nàng là người, các ngươi ai cũng không thể động vào nàng.” Phi Y che trước mặt Phan An, giọng nói mềm mại, tản ra lãnh ý không cho phép người kháng cự.
Mặc dù Phi Y cũng kinh ngạc chuyện tiểu hồ ly biến thành người, nhưng nàng khôi phục cực kỳ nhanh, đứa nhỏ này, mặc kệ là người hay là yêu, hiện tại đều thuộc về nàng, cho nên, nàng chắc chắn sẽ bảo vệ nó.
Phan An thấy Phi Y che chở cho hồ yêu kia, ánh mắt giận giữ, hướng về phía trêngiường hô to: “yêu tinh, ngươi đừng mơ tưởng sẽ mê hoặc được Phi Y, hôm nay, ta nhất định phải giết chết ngươi, chấm dứt tai họa về sau.”
Dứt lời! hắn mượn lực nâng kiếm, đâm tới trên giường.
Động tác của Phi Y nhanh hơn so với Phan An, một chưởng đánh lên vai hắn, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi còn muốn thương tổn nàng một phân nào, đừng trách ta khôngnể tình đồng môn.”
Phan An phun ra một ngụm máu, người loạng choạng lui về phía sau vài bước, trong mắt bi thương, hắn khó khăn nói: “Phi Y, nàng thay đổi rồi, nàng trở nên không phân biệt được thị phi, người và yêu cũng chẳng phân biệt được, nàng tới cùng có biết ả ta là thứ gì không? Ả ta là yêu tinh hại người! Tại sao nàng còn giữ thứ đó bên người? Hơn nữa, lại là ở trong hoàng cung? Nàng muốn ả ta hút hết nguyên khí của mọi người mới cam tâm sao?”
Đôi mắt đào hoa của Phi Y trở nên sâu thẳm, tiêu ngọc trong tay nàng vừa chuyển, chỉ vào Phan An nói: “Ta làm việc, không cần người tới dạy bảo.”
Phan An nở nụ cười, cười điên cuồng, cười đau đớn.
“Cho dù hôm nay ta thả con yêu tinh này đi thì sao? Thân phận hồ yêu của ả ta bị người trong thiên hạ biết, chung quy lại ả vẫn sẽ trở thành đối tượng người trong thiên hạ đuổi giết, hồ yêu, ngươi chung quy sẽ không có kết cục tốt.”
“Ngươi dùng yêu thuật mị hoặc Nhiếp chính vương Đông Phong quốc, hiện tại lại tới đây mị hoặc Tây Sở quốc…”
Phan An còn chưa dứt lời, đã bị Phi Y điểm trúng huyệt câm, lại một chưởng đánh trênvai hắn, Phan An như diều đứt dây, phía sau lưng hung hăng đụng trên tường, thân thể chậm rãi hạ xuống.
“Ai dám động nàng, ta liền giết người đó, sư huynh, ngươi tốt nhất không cần lại mộtnữa khiêu chiến điểm mấu chốt của ta.”
Phan An ói ra vài ngụm máu, hai chưởng nàng đánh trên người hắn, như búa tạ đập vào trong lòng hắn, Phi Y, sư huynh nơi nơi đều suy nghĩ vì nàng, nàng lại nhẫn tâm đối xử với ta như vậy? Vì một yêu tinh mà thương tổn ta? Tại sao nàng có thể tàn nhẫn đến thế?
“Người tới! Đem Phan An đưa ra ngoài hoàng cung.” Phi Y cao giọng nói.
Lập tức hai thị vệ đi đến, kẹp hai bên Phan An kéo ra ngoài.
“Sư huynh, chuyện hôm nay, chỉ có ta và ngươi biết, nếu như có truyền ra, chính là ngươi đã phản bội Phi Y.” Nàng chậm rãi nói với Phan An đang đi tới ngưỡng cửa.
Trong lòng Phan An càng thêm chua sót, cổ họng không thể nói chuyện, đầu gật gậtnhẹ, cho dù nàng đối xử với hắn thế nào, cả đời này, người không có khả năng phản bội nàng nhất, chính là hắn.
Trong phòng thanh tĩnh, sau khi Phi Y khóa cửa liền đi hướng Tử Lạc Vũ.
Kinh sợ rất nhiều, nàng cuối cùng cũng biết vì sao lần đó tiểu hồ ly lại có thể chạy trốn ngay dưới mí mắt nàng, thì ra là biến thành bé gái.
Xem ra, bên người Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên xuất hiện thêm một “nữ nhi”, nguyên lai là tiểu hồ ly này biến thành.
Phi Y lên trên giường, một tay kéo Tử Lạc Vũ qua, mắt hoa đào sâu thẳm chống lại đôi mắt trong suốt của nàng, hỏi: “Tiểu oa nhi, người tới cùng là người hay là yêu tinh?”
Tử Lạc Vũ chớp mắt, chép chép miệng nhỏ nói: “Dì xinh đẹp, ta nào có yêu tinh như ngài?”
Nếu bàn về yêu, nữ nhân trước mắt này không thể không yêu, gương mặt hại nước hại dân này còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần so với Tô Đát Kỷ, mắt đào hoa tà mị càng câu hồn người, nam nhân trên đời này cơ hồ đều bị yêu nghiệt này câu mất hồn phách, ainói Phi Y không yêu tinh hơn nàng, nàng làm sao bì được.
Bị tiểu nữ oa nói như vậy, khóe miệng Phi Y giật giật, trên trán rớt xuống ba vạch đen.
Nhớ đến chuyện nàng vẫn canh cánh trong lòng, mắt đào hoa nguy hiểm: “Chuyện lần đó, ngươi truyền ra khá tốt đấy!”
Tử Lạc Vũ lập tức biết ngay chuyện truyền ra mà Phi Y nói lần đó là sự kiện “hoa khôi” cùng “bí phương tổ truyền”.
Khoan hãy nói, nữ tử thanh lâu giúp nàng làm việc kia thật có chút bản lĩnh, trong thời gian ngắn ngủi, tất cả người kinh thành đều biết. Chuyện “bí phương tổ truyền” có thể nâng ngực.
Mỗ tiểu nữ oa nháy mắt, ngọt ngào ngây thơ hỏi: “Dì xinh đẹp, bé đã giúp vô số bánh bao nhỏ thành bánh bao sữa siêu lớn, bánh bao nhỏ của dì có muốn cân nhắc đến bí phương tổ truyền của bé không? Chỉ mười lượng bạc thôi, đảm bảo cả về chất và lượng, không biến lớn, trả lại tiền không điều kiện.”
Xem đi! Nàng buôn bán cực kỳ xem trọng chữ tín, tuyệt không lừa gạt khách hàng, phẩm chất có cam đoan, khách hàng mới tin cậy vào giá trị.
Phi Y trừng mắt bé gái nào đó, nàng vẫn còn muốn dụ nàng ta mua “bí phương tổ truyền” sao?
“Phá hỏng thanh danh của ta, ngươi buôn bán lời không ít bạc nhỉ?” Nàng hừ lạnh nói.
Nhắc tới chữ “tiền bạc”, ánh mắt bé gái nào đó liền bắt đầu thận trọng, bĩu môi reo lên: “Nào có chứ? Ta đâu có thấy tiền bạc nào? Tiền ở đâu?”
Phi Y thấy nàng trợn tròn mắt nói điêu, ngón tay nâng cằm nhỏ của nàng, tà mị nói: “Tạm thời không nhắc với ngươi hai chữ tiền bạc, hai lần kia, người sờ mó ta, hẳn là sờ mó rất thoải mái nhỉ?”
Mỗ tiểu nữ oa nghĩ nghĩ, lần đầu tiên là ở thanh lâu, lần thứ hai là ở trong viện, tổng cộng đúng là hai lần.
Nhưng có thoải mái à? Nàng tựa hồ không thấy bánh bao nhỏ có gì thoải mái…
“Dì xinh đẹp, ta quên cảm giác hai lần sờ mó đó rồi.” nói xong, tay nàng liền tập kíchtrên ngực Phi Y.
trên mặt Phi Y biến đổi, lòng bàn tay vuốt ve móng vuốt háo sắc của bé gái: “Chỗ này để người tùy ý sờ mó sao?”
“Dì xinh đẹp, dì đừng làm kiêu, hai cái bánh bao nhỏ của dì, xúc cảm không tốt, co giãn không đủ, sờ với không sờ có khác nhau sao?” Tử Lạc Vũ thực phê bình thứ kia của Phi Y? Sắc mặt yêu nghiệt thay đổi có một không hai, lời chê liên tiếp thực phải xin lỗi đến bánh bao nhỏ mà.
Dáng người yêu nghiệt kia của Phi Y có thể làm tỷ tỷ “Vùng đất bằng phẳng” hay muội muội “Thái bình công chúa” rồi.
Sắc mặt Phi Y trở nên khó coi, nàng chợt phát hiện, vừa rồi mình tìm đến đứa bé gáinày “tính sổ” là sai lầm, bé gái vừa nhắc tới ngực của nàng, tựa hồ đặc biệt vui vẻ, Phi Y cúi đầu nhìn nhìn, trong lòng nghi hoặc: thật sự rất nhỏ sao?
Dường như nhìn ra được Phi Y đang nghĩ gì, mỗ tiểu nữ oa thêm dầu vào lửa nói: “Dì xinh đẹp, bánh bao nhỏ của dì thật sự rất nhỏ.”
Phi Y thẹn quá hóa giận, kéo chăn đang che khuất thân thể của bé gái nào đó, chỉ vào Tử Lạc Vũ nói: “Ngươi so với ta còn nhỏ hơn.”
Bé gái đối với cử động này của yêu nghiệt cũng không nói gì, nàng mới năm tuổi có được hay không? Làm sao không nhỏ cho được…
“Dì xinh đẹp, có quần áo cho ta mặc không?” Người bé gái để trần cùng Phi Y cướp đoạt chăn, đều là nữ nhân, cũng không có gì thẹn thùng.
Phi Y liếc nhìn đánh giá thân thể nhỏ của nàng từ trên xuống dưới, cười đáng đánh đòn: “Ta không sinh đứa nhỏ, nào có quần áo cho ngươi mặc?”
Tử Lạc Vũ dành một nửa chăn trong tay Phi Y, che khuất một phần thân thể, tay nhỏôm cánh tay Phi Y rồi đong đưa, nói: “Dì xinh đẹp, giúp Ngân gia may bộ quần áo có được không? Dì không muốn nhìn bé cả ngày như vậy chứ?”
“Ta cảm thấy ngươi hiện tại rất tốt, ít nhất sẽ không chạy loạn trong cung.” hiện tại, nàng đã cảm nhận được cảm xúc bất đắc dĩ khi đó của Tiêu Diệc Nhiên, bé gái này tựa hồ không làm người ta bớt lo.
“Dì xinh đẹp, dì bắt bé đi, chính là muốn nhốt bé lâu dài trong gian phòng lạnh như băng này sao?” Tử Lạc Vũ nói xong, cúi đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhàn nhạt ưu thương.
Phi Y chợt phát hiện bản thân mình không muốn nhìn thấy nét mặt ưu thương này trênmặt bé gái, tay kéo người nhỏ của nàng, hôn một cái trên mặt bé gái, nói: “Cười mộtcái, ngày mai ta kêu người đưa quần áo tới cho ngươi.”
Tử Lạc Vũ có chút không được tự nhiên xoa xoa má bị hôn, đồng thời, ánh mắt Phi Y cũng trở nên sâu thẳm khó dò.
“Dì xinh đẹp, Ngân gia không thích giống cái.” Giọng bé gái non nớt vang dội.
không thích, giống cái? thì ra lý do nàng lau má không phải là chán ghét nàng ta, mà tất cả đều là “giống cái”.
Ngón tay Phi Y nâng cằm nhỏ của nàng, ép bé gái nhỏ đối diện mình, cười yêu nghiệtnói: “Bé gái, ngươi mới vài tuổi? Liền biết nam nữ khác biệt sao?”
Cằm nhỏ Tử Lạc Vũ bị nàng ta nâng có chút khó chịu, đầu giãy dụa, nàng vẫn chưa được tha, liền bĩu môi nói: “Dì xinh đẹp, ta biết cái và đực có khác.”
Phi Y cười càng yêu nghiệt, thật sự là tiểu hồ ly thông minh, bản thân nàng là thú, lại còn cố gắng muốn nàng ta đội lốt “thú”.
Thả lỏng cằm tiểu nữ oa, Phi Y muôn vàn tư thái đi xuống giường, chậm rãi nói: “Dì xinh đẹp còn có chuyện muốn làm, không thể ở cùng ngươi, bé ngủ đi!”
Miệng nhỏ Tử Lạc Vũ ‘a’ một tiếng, cười tít mắt vẫy vẫy tay nhỏ hướng Phi Y, vui sướng khi người gặp họa nói: “Dì xinh đẹp nhanh đi ‘làm việc’ đi! Đừng để người ta đợi quá lâu.”
Biết ngươi mỗi đêm muốn vội vàng “làm việc”, Ngân gia cho tới bây giờ cũng khôngdính líu đến ngươi…
Phi Y sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại hỏi: “Bé làm sao biết có người chờ ta?”
Tiểu nữ oa ở trên giường cười nghiêng ngả, tiếng cười như chuông bạc rung kèm với giọng nói ngây thơ non nớt: “Dì xinh đẹp, dì biết rõ còn cố hỏi.”
Phi Y thấy tiểu nữ oa cười tà ác, có đen tối, lập tức trong đầu ‘oanh’ một tiếng, đoán ra đứa nhỏ háo sắc này sờ ngực nàng đã có tư tưởng không thuần khiết.
trên mặt mỹ nhân nhiễm lên lửa giận, bổ nhào lên, đè bé gái đè trên giường, mắt đào hoa câu hồn hơi nhíu lại, phóng ra tia nguy hiểm nho nhỏ, cánh môi kiều diễm hơn cánh hoa đào khi đóng khi mở.
“Có muốn ta dẫn ngươi đi xem xem, ta làm chuyện gì không?”
Bé gái há to miệng, loại chuyện này, vẫn là miễn đi! Nàng sợ nhìn nhiều sẽ đau mắt hột.
Theo bản năng lắc đầu, sắc trời đã tối, nàng vẫn nên đi ngủ thì tốt hơn.
“Dì xinh đẹp, bé mệt nhọc.” Ngáp một cái, nàng muốn đi tìm Chu Công chơi cờ rồi.
Phi Y cười quỷ dị nói: “không mang theo bé đi, rất khó chứng thật Phi Y trong sạch, ta thấy, thời gian bé đi ngủ vẫn nên hoãn lại một chút!”
nói xong, nàng liền kéo chăn, đem tiểu nữ oa trơn nhẵn bế lên, kéo áo ngoài sắc đỏ rực của mình, che khuất thân thể nhỏ của nàng, nhấc chân muốn đi ra ngoài cửa.
Tử Lạc Vũ mắt thấy yêu nghiệt không để nàng được như ý nguyện, muốn ôm nàng ra ngoài, lập tức thay đổi giọng nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, Ngân gia thực sự mệt nhọc mà.”
Từ dì xinh đẹp biến thành tỷ tỷ xinh đẹp, thật không dễ dàng nha! Phi Y nghe tiếng trẻ con gọi nàng như thế, mắt đào hoa tà mị mới khôi phục sắc thường.
“không gọi ta là dì xinh đẹp nữa sao?” Nàng đối diện bé gái, hỏi.
Bé gái nào đó lập tức cho thấy thái độ, lắc đầu nhỏ như trống bỏi: “không, không, tỷ tỷ xinh đẹp, bé thật sự mệt cực kỳ, để bé đi ngủ có được không?”
“Nhớ kỹ lời ngươi nói đấy.” Phi Y nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của nàng, sau đó đặt Tử Lạc Vũ lên trên giường.
Phi Y đi rồi, Tử Lạc Vũ nằm trên giường không hề buồn ngủ, hai mắt nàng trợn to nhìn đỉnh giường, Phi Y muốn bắt nàng, hiện tại biết rõ thân phận thật của nàng, Phi Y sẽmuốn làm gì? Lấy nàng đi uy hiếp mỹ nam vương gia sao?
Con mắt Tử Lạc Vũ đen như mực trở nên sắc bén, tốt nhất yêu nghiệt đừng làm vậy, nàng sẽ không cho phép bản thân mình trở thành vật uy hiếp đến mỹ nam vương gia, cho dù cá chết lưới rách, nàng cũng sẽ không để Phi Y thực hiện được.
Đông Phong quốc.
Nguyệt Sắc trở lại Tiêu vương phủ, mở phía sau xe ngựa liền không thấy tiểu chủ tử nằm bên trong, hắn đem tất cả chăn trong xe lấy ra, lại nhìn một lần, vẫn không thấy người, toàn thân hắn như tiến vào hầm băng, trong đầu nảy ra một vấn đề, tiểu chủ tử nàng…khi nào thì chạy mất?
Vốn định giục ngựa tiến đến biên cảnh báo cáo vương gia, lại nghĩ vương gia đang chỉ huy tướng sĩ tấn công Tắc Vân, thời điểm này, hắn làm sao có thể để Vương gia phân tâm? Vạn nhất Vương gia bởi vì tiểu chủ tử mà xảy ra chuyện, hắn cho dù thịt nát xương ta cũng khó chối tội.
Nguyệt Sắc dẫn ngựa quay lại, dọc theo đường vừa đi vừa tìm, bất an trong lòng càng ngày càng lớn, tiểu chủ tử tới cùng ở nơi nào?
Tây Sở quốc
Sau khi Tử Lạc Vũ ngủ một giấc rồi tỉnh lại, bên giường đã có một bộ quần áo bé gáimàu đỏ rực, mở ra vừa thấy, khóe miệng nàng không khỏi co rúm, quần áo này quả thực là bản thu nhỏ của bộ trên người yêu nghiệt mà.
Nàng có thói quen được mỹ nam vương gia chuẩn bị cho quần áo màu vàng nhạt, giờ bỗng nhiên mặc một màu đỏ rực, thật có chút không quen.
không quen cũng không còn cách nào khác, quần áo liền một bộ như vậy, không mặc chỉ có để trần.
Ai! Thôi, trước hết phải nghĩ cách nên làm thế nào để lấy được băng thanh ngọc liênđã!
Từ cửa sổ nhảy xuống, Tử Lạc Vũ chạy đi tìm “Đông Cung” của Nhạc thái tử.
một bé gái, lại mặc màu đỏ, cho dù nàng có chọn nơi hẻo lánh để đi, vẫn không tránh khỏi bị người phát hiện.
Lão hoàng thượng Tây Sở quốc chỉ sinh một long tử là Nhạc thái tử, còn lại là ba công chúa, cũng đã qua tuổi trưởng thành, chưa trưởng thành cũng đã 15 tuổi, trong hoàng cung có thể nói, căn bản không có đứa bé nào năm tuổi, toàn thân lại còn mặc màu đỏ rực chọc người.
Chuyện bé gái giống như trận gió, truyền tới lỗ tai hoàng thượng Tây Sở quốc.
Lão hoàng đế hỏi, thái giám bẩm báo, bé gái từ chỗ nào chạy đến? Nhưng lại không ai biết, điều này khiến lão hoàng đế kinh ngạc.
Hoàng cung Tây Sở làm sao có thể để mọi người dễ dàng đi vào, đặc biệt là một đứanhỏ năm tuổi chưa dứt sữa, nhất định là có người mang nàng vào cung, mà không bị ông biết.
Lập tức, lão hoàng đến liền sai người đừng kinh động đến bé gái kia, mặc nàng chạy loạn trong cung, sau khi thăm dò được người mang nàng vào là ai, phải nhanh chóng bẩm báo.
Tử Lạc Vũ cơ hồ đã đi hết một vòng hoàng cung, Tây Cung, Nam Cung, Bắc Cung, đều bà cô nó, không có “Đông Cung”.
Úy Trì Nhạc, ngươi dù sao cũng là thái tử, tại sao lại xây dựng Đông Cung ở một nơi xó xỉnh tìm mãi không thấy chứ? Đây không phải làm khó người sao?
đi dạo mệt mỏi, Tử Lạc Vũ bắt đầu trở về, từ từ tiêu sái đến bên tường định trèo vào, bé gái nào đó bỗng nhiên tò mò, nơi nàng đang ở là cung gì?
Kết quả là…
Mỗ tiểu nữ oa đi ra cửa chính, ngẩng đầu nhìn lại, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu.
Bà cô nó, đây chẳng phải là “Đông cung” trong truyền thuyết sao! thật sự là gài bẫy bà nó mà, “Đông Cung”(cung điện phía đông) liền biến thành “Đông cung”(cung điện mùa đông) rồi.(Chữ “东宫”và “冬宫”đồng âm nhưng không đồng nghĩa)
yêu nghiệt chết tiệt này rốt cuộc là có quan hệ gì với Úy Trì Nhạc? Còn đùa giỡn hồ ly ta như vậy.
Nàng vung vẩy tay chân ngắn ngủn chạy vào “Đông cung”, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn thị vệ, thở phì phì tiêu sái tiến vào phòng mình đã ở mấy ngày qua, “bịch” mộttiếng đóng cửa lại.
Đợi đến tối, không nhìn thấy Phi Y, mỗ tiểu nữ oa lại mở cửa sổ đi ra ngoài, hôm nay nàng nhất định phải tìm người hỏi rõ.
Nhìn thấy Úy Trì Nhạc chơi cờ ở chỗ kia, người đẹp dưới ánh trăng, tức giận của bé gáilập tức tiêu tan không ít.
Bên người Úy Trì Nhạc, vẫn là mỹ nhân cũ đi theo, khi mỹ nhân kia nhìn thấy Tử Lạc Vũ, trong mắt hiện lên kinh ngạc, đại khái là thấy khó hiểu tại sao bé gái này lại xuấthiện ở nơi này!
Tử Lạc Vũ đi đến bên cạnh Úy Trì Nhạc, vốn muốn chất vấn, bỗng nhiên thấy khó mà hỏi ra, vạn nhất hắn không biết chuyện thì làm sao bây giờ? Đều do yêu nghiệt đáng chết kia, lừa nàng lâu như vậy.
Úy Trì Nhạc nâng mắt nhìn thoáng qua Tử Lạc Vũ đang đi tới, tự nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”
Tử Lạc Vũ cười ngọt ngào, nói: “Nhạc ca ca, bé được Phi Y tỷ tỷ mang về đây.”
Xem ra, nàng vẫn nên hỏi qua yêu nghiệt trước! Nàng chợt phát hiện, nam nhân Úy Trì Nhạc trước mặt toàn thân đều nho nhã, nàng không cách nào làm bẩn nho của hắn, nhã của hắn.
Tầm mắt của Úy Trì Nhạc lại dừng trên ván cờ, không nói một câu với Tử Lạc Vũ.
Tử Lạc Vũ thấy thái độ của hắn với nàng tựa hồ giống như lần đầu tiên gặp tiểu hồ ly, trong lòng cảm khái, nam nhân như Úy Trì Nhạc thật khó thân cận, vĩnh viễn đều là bộ dáng cách xa người ngoài vạn dặm.
Có điều, thái độ của hắn chẳng liên quan đến nàng, mục đích nàng tới hôm nay, mộtlà muốn chất vấn hắn, còn muốn nhìn cụ thể xem hắn ở nơi nào trong “Đông cung”? Thời điểm hắn không ở trong phòng, nàng sẽ thuận tiện vào trong phòng hắn tìm kiếm, nàng nhất định phải lấy được đóa “băng thanh ngọc liên”.
Thời gian Úy Trì Nhạc chơi cờ thật lâu, Tử Lạc Vũ ngồi ghé trên bàn đá đã buồn ngủ, đầu gật như gà mổ thóc, khi sắp ngủ, nàng sẽ bỗng nhiên ngẩng đầu, cố gắng căng mí mắt nhìn Úy Trì Nhạc một cái, thấy hắn tiếp tục chơi cờ, chưa đi, nàng lại cúi đầu, đầu lại tiếp tục gật như gà mổ thóc…
Trong mơ màng, đầu nàng đã gục trên bàn đá, đợi đến khi nàng tỉnh lại, trong đêm tối chỉ còn lại có một mình nàng, cũng không thấy Úy Trì Nhạc, ngay cả viên dạ minh châu chiếu sáng cũng không lưu lại cho nàng, nếu không ban đêm nàng đã có thể thấy mọi vật, trong bóng đêm âm u không trăng không sao này, thật khó mò mẫn trở về.
Lung la lung lay đứng lên, buồn ngủ quá! Trở về ngủ bù thôi…
Thời điểm Tử Lạc Vũ tỉnh lại, yêu nghiệt Phi Y kia đã đến, cừ thật, ta chờ người rất lâu rồi.
Nàng thở phì phì chạy đến trước mặt Phi Y, giơ đầu lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc ngươi là ai? Cùng Úy Trì Nhạc có quan hệ gì?”
Phi Y vốn là sửng sốt, liền lập tức cười to, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé gái, chậm rãinói: “Bé gái, ngươi không nhìn ra được à?”
“Nhìn ra cái gì?” Bé gái quơ cánh tay, yêu nghiệt này rất muốn ăn đòn hả?
“Nhìn ra… ta là thái tử phi nha!” yêu nghiệt cười xinh đẹp vạn phần, mắt hoa đào tạo từng vòng nước gợn.
Bà cô nó! Ai tới phun hộ nàng một ngụm máu? Nàng rất muốn phun chết yêu nghiệt trước mắt này.
Ta đoán ngươi là tình nhân, người lại cứ tuôn ra thân phận đứng đắn như vậy, còn qua cả hai mắt sáng của ta?
“Vậy xin hỏi, ông xã thái tử kia của ngươi ấy? Có muốn mang ta đi nhìn một cái haykhông?” Nàng tuyệt đối không tin chuyện ma quỷ của yêu nghiệt này, mắt thấy mới làthật, tai nghe không thể tin.
“Ông xã?” Từ này nàng chưa từng nghe qua…
“Là phu quân đó.” Bé gái giải thích.
Phi Y hiểu rõ nở nụ cười, ôm bé gái vào trong lòng, xinh đẹp nói: “Có gì không thể chứ?”
nói xong, nàng liền ôm tiểu nữ oa đi ra cửa phòng, sau khi đi được một đoạn, đến trước căn phòng thị vệ nhiều gấp hai lần so với phòng của nàng liền ngừng lại.
Tử Lạc Vũ lặng lẽ ghi nhớ đường đi, chuẩn bị đợi một đêm tối không trăng không sao lén qua, dù sao Úy Trì Nhạc luôn chơi cờ đúng thời gian, nàng vẫn có thể mò mẫm rõràng.
“Thái tử chưa dậy sao?” Phi Y hỏi thị vệ canh cửa.
“Đúng vậy, thái tử phi.” Thị vệ cung kính trả lời.
Tử Lạc Vũ nhìn Phi Y từ trên xuống dưới, ôi! thật đúng là không nhìn ra, hàng này thậtlà thái tử phi đấy! Đúng là gặp quỷ mà.
“Bé gái, Nhạc đang ngủ, ngươi xác định muốn vào xem không?” nói xong, tay nàng vươn tới, đẩy cửa phòng.
Tử Lạc Vũ kéo cánh tay Phi Y, mềm mại nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta đừng quấy rầy Nhạc ca ca ngủ.” Nàng chỉ cần biết nơi này đi như thế nào là được, cũng thật khôngmuốn đi vào rình coi người ta ngủ.
“Phi Y có chuyện gì?” Từ trong phòng truyền đến tiếng nói thanh u, chẳng phải chính là tiếng của Úy Trì Nhạc sao?
Tử Lạc Vũ nghe qua giọng nói này quá nhiều lần, mỗi một lần nghe, đều có cảm giác xa xôi, Úy Trì Nhạc, như một đóa sen ngọc chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.
“Vốn định đến thăm điện hạ, nếu điện hạ chưa dậy, Phi Y xin cáo lui.” yêu nghiệt ôm nàng chậm rãi nói, giọng không mừng rỡ cũng không thích, thái độ đúng mực.
Như ngầm thừa nhận lời Phi Y nói, trong phòng không truyền đến tiếng của Úy Trì Nhạc, nam tử như vậy vốn là thế, không chỉ với nàng, cho dù ngay cả thái tử phi củahắn, hắn tựa hồ cũng lạnh nhạt như vậy.
Khi Tử Lạc Vũ bị Phi Y ôm trở về, tay béo nhỏ che miệng cười trộm.
Phi Y thấy bé gái nào đó cười trộm, theo bản năng liền biết nàng không nghĩ được thứ gì tốt, cho nên, Phi Y trực tiếp xem nhẹ nụ cười của bé gái, không đáng để ý tới.
Tử Lạc Vũ hiển nhiên không tính cứ như vậy buông tha nàng ta, vỗ vỗ bả vai Phi Y nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, cảm tình của ngươi và ông xã thật sự là mỏng, thế nào lại giống như người qua đường vậy?”
Phi Y lơ đễnh nói: “Nhạc tính lạnh nhạt, ta đã sớm quen.”
Bé gái nào đó bắt kích động Phi Y lạc lối…: “Chậc chậc! Tỷ tỷ xinh đẹp, bộ dáng ngươi mỹ lệ như vậy, xinh đẹp như vậy, gặp phải loại nam nhân không tư tưởng này, thật sựlà bi ai, có cần cân nhắc ném Nhạc về phía sau, tìm một ông xã mới không?”
Sắc mặt Phi Y đen xì, bé gái này thật đúng là…làm càn, lớn mật.
“Nhạc điện hạ là người ngươi muốn ném thì có thể ném sao?” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Có gì đâu? Chỉ cần tỷ tỷ xinh đẹp muốn ném, liền ném thôi, đương nhiên rồi! Ném tên Nhạc kia đi, tỷ tỷ xinh đẹp ngoắc ngoắc tay, còn không phải sẽ có một đống lớn nam nhân bổ nhào qua à? Có câu nói rất hay, nam nhân tìm bà xã, nhất định phải tìm người mình yêu, nữ nhân tìm ông xã, nhất định phải tìm người yêu mình, tỷ tỷ xinh đẹp, chuyện đại sự ‘tính phúc’ của ngươi, ngươi cần phải suy xét cân nhắc cho tốt.” Bégái nào đó tiếp tục kích động, trong lòng nhớ lại, ngươi phải nhanh chóng lạc lối nha… Nhanh đi! Đừng suốt ngày giúp đỡ Úy Trì Nhạc đối nghịch với mỹ nam phụ thân của ta nữa.
“Bà xã chính là nương tử à?” Phi Y hỏi. Ông xã là từ kia, nàng đại khái có thể đoán ra bà xã là gì.
“Bingo! Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi quá thông minh, đoán một lần đã trúng rồi.” Bé gái nào đó cười khen, má lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện lên đôi má.
“Con quỷ nhỏ, trái lại thật biết nói đạo lý rõ ràng.” Phi Y thấy bé gái đáng yêu, nhịnkhông được bấm mấy cái trên hai má nhỏ nhắn non mịn của nàng.
Tử Lạc Vũ bị nàng bấm liền nhe răng trợn mắt, nhướng mày, bĩu môi nói: “Chán ghét! Mỗi lần đều bấm mặt ta, đau quá!”
Phi Y nghe nàng hô đau, xuống tay nhẹ chút, sau buông ra, dùng bàn tay xoa nhẹ hai bên má nàng.
Ở trong phòng chơi với tiểu nữ oa một lát, Phi Y đi ra ngoài, đúng như lời nàng nói, nàng bề bộn nhiều việc…
Lúc này tại ngự hoa viên, lão hoàng đến nghe thị vệ bẩm báo, tinh thần tốt hiện lêntrên mặt, vui tươi hớn hở nở nụ cười.
“Đứa nhỏ Nhạc này, có con nối dòng cũng không nói cho trẫm, hại trẫm lo lắng vô íchđã nhiều năm.”
“Hoàng thượng, nô tài nói không sai chứ! Thái tử đi du ngoạn về, khẳng định mang kinh hỉ về cho hoàng thượng.” một công công khá lớn tuổi nói.
Hoàng đế Tây Sở cười gật đầu, nói:”Đúng vậy! Đứa nhỏ Nhạc một năm ở trong hoàng cung chưa được một tháng, là trẫm nóng vội đối với nó.”
“Vậy chuyện sắc phong tiểu công chúa…” Lão công công mặt mày hớn hở nói.
“Việc này trước đừng nói cho Nhạc, trẫm muốn cho nó một kinh hỉ.”
“Vâng, hoàng thượng.”
“Còn có, truyền ý chỉ của trầm, 10 ngày sau tuyển tú nữ, chỉ cần là nữ tử gia thế trong sạch đều có thể tham gia tuyển tú.”
“Này…hoàng thượng…Tương phi nơi đó…”
Lão thái giám trên mặt khó xử, người nào cũng biết hoàng thượng nhiều năm như vậy đều tìm mọi cách khiến Tương phi Lãnh mỹ nhân vui vẻ, thủy chung lại không có kết quả, nếu lại tuyển tú, Tương phi nơi đó, hoàng thượng chẳng phải vĩnh viễn sẽ khôngthể thay đổi vị Lãnh mỹ nhân kia sao?
“Chớ nói lung tung, lần tuyển tú này, là vì thái tử mà tuyển chọn, không có bất kỳ liên quan nào đến trẫm.”
“Dạ, hoàng thượng, là lão nô hồ đồ, hiểu sai ý của hoàng thượng, là lỗi của lão nô.”nói xong, trên mặt lão thái giám lộ tươi cười, hoàng thượng vì Tương phi mà trả giá nhiều như vậy, rồi sẽ có một ngày được Lãnh mỹ nhân quay đầu nhìn lại?
Hoàng thượng cũng thực cuồng dại, tuổi lớn như vậy, thủy chung không cách nào quên được mẹ đẻ của thái tử, Tương phi là nữ tử cực kỳ giống nhất với hoàng hậu nương nương.