Độc Sủng Manh Phi

Edit: tart_trung

​Lông mi dài giống như quạt, hơi cong cong thành một hình cung xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác không còn giống vẻ bụ bẫm lúc bé, sắc môi hồng sắc mặt như hoa đào, lộ ra ánh sáng chói mắt, cằm nho nhỏ, gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Ngón tay Úy Trì Nhạc trượt xuống má nàng, lưu luyến một chút trên đôi môi nhỏ, lại chuyển qua cái cằm hơi nhọn của nàng, hơi nâng lên.

Con ngươi đen láy của hắn thoáng trầm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là khó tin việc một tiểu nữ oa đảo mắt liền biến thành tiểu thiếu nữ.

Nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, gương mặt Úy Trì Nhạc giấu dưới lớp dịch dung có chút ửng đỏ.

Mặc dù chỉ là một tiểu cô nương chưa lớn, thân thể cũng chưa có biến hóa gì, nhưng làn da trắng mịn tới ngứa mắt, mềm mịn như tơ lụa, sợ là cả đời này hắn cũng không cách nào quên được.

Thấy tiểu cô nương trên giường đang từ từ tỉnh lại, ngón tay đang vuốt ve mặt nàng cũng thu lại, hắnbình tĩnh ngồi ở đầu giường, ra vẻ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

một cánh tay ngọc trắng như tuyết vươn từ trong chăn ra, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ khẽ mở, Tử Lạc Vũ chậm rãi ngồi dậy, chăn theo thân thể trượt xuống lộ ra thân mình trơn bóng, nhưng tiểu cônương vô tâm nào đó còn chưa phát hiện ra bản thân trần truồng.

Mảng lớn “sắc xuân” hiện ra trước mắt Úy Trì Nhạc, hắn nhanh chóng vươn tay ra, dùng chăn bọc tiểu cô nương lại, cũng thuận tiện ôm nàng vào lòng.

Tử Lạc Vũ ngẩng đầu liền đụng phải cằm hắn, cái trán bị đau, nàng lấy tay xoa xoa, không ngừng kêu la: “Trì Nhạc, cằm ngươi làm từ gì vậy? Cứng như vậy. Đau muốn chết!”

“Đau sao?” bàn tay của Úy Trì Nhạc xoa chỗ đỏ ửng trên trán nàng, đôi mắt đen nhìn thoáng qua cánh tay nàng, tướng mạo nàng giống như củ sen nhỏ lại thêm phần non nớt, thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Tử Lạc Vũ ồn ào một lúc, mới phát hiện giọng mình thay đổi, không phải nãi thanh nãi khí như trước, mà là giọng nói tức giận thanh thúy không còn vẻ trẻ con.


Nàng đưa tay ra trước mắt, nhìn một lát, phát hiện tay mình lớn gấp đôi lúc trước, Tử Lạc Vũ vui vẻ tới suýt nữa bật dậy.

Nàng cũng không thèm trả lời vấn đề của Úy Trì Nhạc, tiểu cô nương nào đấy vẫy vẫy tay với người đang ôm mình nói: “Trì Nhạc, Trì Nhạc, bé cưng lớn lên rồi! thật sự lớn lên rồi!”

Thấy bộ dáng vui mừng của nàng, Úy Trì Nhạc sợ nàng vui mừng quá độ lại khiến chăn trong tay hắnrơi xuống, tuy chỉ là tiểu nữ nhi, nhưng cũng không nên để người ta nhìn thấy…

“Đúng vậy, đúng vậy, bé cưng trưởng thành, đừng động đậy nữa” Úy Trì Nhạc không ngừng nói, tay lại ôm chăn chặt hơn.

Tử Lạc Vũ cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phun bên tai nàng, thân thể lại bị hắn ôm vào ngực, nàng không khỏi nhíu lại, tay nhỏ đẩy ngực hắn ra: “Trì Nhạc, ngươi buông ra, như vậy rất khó chịu”.

Úy Trì Nhạc nào dám buông nàng ra? hắn bỏ nàng xuống, chăn lại rơi xuống, nghĩ tới tình cảnh kia, đáy mắt hắn có chút khô nóng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt cũng trầm hơn.

“Bé cưng, như vậy tốt hơn chưa?” Cánh tay hắn hơi nới lỏng, hỏi.

Tử Lạc Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, tay nhỏ bé đặt ở ngón tay trên chăn, miệng la hét: “Sợi len khó chịu”.

Tay nhỏ bé mềm mại làm loạn trên tay hắn, cảm xúc mềm mại khiến đầu ngón tay hắn run lên, tình triều xa lạ bỗng nhiên tăng vọt, Úy Trì Nhạc hoảng sợ buông tay, lúc chăn tuột xuống, thân thể hắncũng cứng lại.

Hô hấp, rõ ràng rối loạn.

Tử Lạc Vũ thấy trên người hơi lạnh, nàng cúi đầu, Fu*k! Tâm muốn chết nàng cũng có, nàng sao lại quên mất cả người trong chăn đều không mặc quần áo, chỗ khác nàng không ngại, nhưng bộ ngực với điềm báo đang phát dục không thể tùy tiện để người khác nhìn.

Tử Lạc Vũ vội vàng kéo chăn lại, nàng quay đầu nhìn Úy Trì Nhạc, thấy bóng lưng của hắn đứng thẳng nàng mới thầm thở nhẹ, may là Úy Trì Nhạc này là quân tử, không phải yêu nghiệt Phi Y kia.


Hai người này tui là một người, nhưng tính tình cách nhau rất xa, nếu hắn mặc áo quần sặc sỡ liền biến thành yêu nghiệt xuân tâm nhộn nhạo, chỉ sợ sẽ nhìn sạch bách luôn!

thật ra tiểu cô nương nào đó không biết, cho dù Úy Trì Nhạc là công tử, nhưng lúc nàng biến đổi từ hồ sang người, cũng không cách nào khiến hắn không nhìn thấy, cho nên, chỉ có thể nói nếu người đang ở đây là Phi Y, nàng sẽ bị chiếm tiện nghi nhiều hơn thôi.

“Trì Nhạc, ngươi đứng làm gì? Còn không giúp bé cưng tìm hai bộ đồ?” Nàng không thể mặc đồ của năm tuổi! Thân thể này khoảng chừng mười một tuổi rồi!

“Được” Úy Trì Nhạc gật đầu, vừa dứt lời, chân liền đi ra khỏi phòng Tử Lạc Vũ.

Tử Lạc Vũ âm thầm hừ một tiếng, nằm nằm xuống giường, ánh mắt buồn ngủ nhìn nóc giường, bước tiếp theo, nàng muốn nhân cơ hội chạy ra khỏi hoàng cung.

không biết mỹ nam Vương gia nhìn thấy nàng sẽ có bộ dáng thế nào, có phải sợ tới nhảy dựng lên không?

hắn chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra nàng sao? Nếu mỹ nam vương gia không nhận ra nữ nhi này, nàng nhất định sẽ tức giận, bởi vì hắn làm phụ thân thật không xứng chức…

Lại nói, không biết bây giờ Mỹ nam Vương gia đã chinh chiến về Tiêu Vương Phủ chưa, nếu quay về phủ phát hiện nàng không có ở đó, hắn nhất định sẽ nóng lòng chứ? hắn sẽ đi tìm nàng chứ?

Đủ loại suy nghĩ không ngừng hiện lên, trong đầu Tử Lạc Vũ đủ loại hình ảnh, đều là gương mặt mỹ mạo của Tiêu Diện Nhiên, tách ra đã lâu, nàng bỗng nhiên rất nhớ mỹ nam Vương gia, hận không thể lập tức mọc cánh bay về, kêu một tiếng: Phụ thân, ôm một cái.

Nhớ đi nhớ lại, bên môi Tử Lạc Vũ đầy ý cười, ngọt ngào nhắm mắt, vừa ngủ vừa nghĩ, cảm giác thậtkhông sai.

Ngày kế Tử Lạc Vũ tỉnh dậy, đập vào mắt là hai bộ quần áo, một đỏ, một trắng, chất liệu đều là tơ lụa thượng thừa, mềm mại vô cùng.


Tử Lạc Vũ cũng lười so đo màu sắc của quần áo, thuận tay cầm lên bộ màu đỏ, mặc vào người.

Vừa mặc xong, Úy Trì Nhạc cũng đúng lúc đi vào phòng, Tử Lạc Vũ thấy rất kỳ quái, theo lẽ thường mà nói, buổi sáng vào phòng nàng hẳn phải là Phi Y, nếu Úy Trì Nhạc đến đây, nhất định là có chuyện tìm nàng…

“Tỉnh?” Giọng hắn réo rắt dễ nghe.

“Ừ, tìm bé cưng có chuyện gì?” Tử Lạc Vũ trực tiếp hỏi.

“Hôm nay là ngày sắc phong cho bé cưng”. Úy Trì Nhạc đi tới trước mặt đứa nhỏ, vươn tay với nàng, con ngươi lạnh lùng đã bị một màu sắc ấm áp thay thế.

“Ta không đi?” nói chuyện đùa gì vậy? Lần trước nàng đã nói rõ, tuyệt đối không nhận người cha này, bây giờ, băng thanh ngọc liên đã nằm trong bụng nàng, ai cũng đừng muốn nàng làm những chuyện nàng không thích, bởi vì, đó là chuyện không có khả năng!

Úy Trì Nhạc thấy câu nàng vừa nói ra hắn thật không thích nghe, ngay cả động tác lùi vế phía sau cũng là việc hắn vô cùng không thích.

“Việc này không phải do bé cưng quyết định”. hắn đi nhanh lên phía trước, nắm lấy tay nàng, đem nàng kéo tới bên cạnh hắn.

“Trì Nhạc, chuyện của ta không phải do ngươi quyết”. Dứt lời! Nàng liền giơ tay ra muốn đánh hắn.

Úy Trì Nhạc không nghĩ nàng sẽ động thủ, mắt thấy tay nàng đánh tới đành phải buông lỏng tay nàng ra.

“Bé cưng, đây là muốn động thủ với Trì Nhạc?” Trong con ngươi hắn có chút không tin được, không có ai biết, giờ khắc này, trong lòng hắn bỗng có chút đau.

“Ta cũng không muốn. Trì Nhạc, ngươi đừng ép bé cưng, được không?” Gương mặt nhỏ nhăn lại mộtnắm, có chút bất đắc dĩ; nhưng trong đáy lòng, chỗ không ai thấy được, lại là một mảnh bình tĩnh và lạnh lẽo. Ai là địch của mỹ nam vương gia, cũng là địch của nàng, đừng hòng lấy nàng uy hiếp Tiêu Diệc Nhiên, nàng không cho phép.

Cho nên, việc sắc phong này, căn bản chính là không có khả năng.

“Nếu không muốn, ta khuyên bé cưng vẫn không nên động thủ với Trì Nhạc”. hắn cố ý xem nhẹ chữ “ép” trong câu kia, tiến lên một bước, lại muốn nắm lấy tay nàng.


Tử Lạc Vũ thấy hắn đi lên trước, cảm thấy nụ cười của nam nhân bá đạo này rất thối tha, nói với hắncũng như không nói, chỉ có lãng phí miệng lưỡi thôi!

Nàng biết rõ công phu quyền cước của mình không được, trong đầu lóe lên ý tưởng, rút ra bội kiếm treo trên vách tường, tay cầm kiếm chỉ vào Úy Trì Nhạc nói: “Trì Nhạc, đừng ép ta”.

Sắc mặt Úy Trì Nhạc càng lạnh hơn, khóe môi gợi lên tia cười lạnh: “Bé cưng, muội cho rằng cầm mộtthanh kiếm là có thể chống lại ta?”

“Chớ xem thường ta, võ công của ta không thấp”. Nàng là người đánh bại Vân tướng quân lợi hại đó, mỗ nữ nào đó thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng ra sức cảnh giác, võ công của Úy Trì Nhạc có vẻ rất cao.

“Bé cưng, nếu muội thắng được Trì Nhạc, vậy Trì Nhạc liền theo muội, nếu muội thua, thì phải nghe lời ta, thế nào?” trong tay hắn không cầm kiếm, mà cầm một ngọc tiêu xinh đẹp, dây kết màu trắng chuyển động theo ngón tay hắn tạo nên một độ cong xinh đẹp.

Tử Lạc Vũ không cần nghĩ cũng biết cách mà Úy Trì Nhạc nói không khoa học, rõ ràng là nàng chịu thiệt mà!

“Trì Nhạc vẫn đối với bé cưng tốt lắm, cho nên, bé cưng không muốn động thủ với Trì Nhạc. Có điều ngươi không nên ép bé cưng được không?” Đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly nổi lên mờ mịt, mắt ngập nước, hốc mắt phiếm lệ, ướt át lại không nhỏ thành giọt.

Trước khi rời khỏi hoàng cung, nàng không muốn động thủ với hắn, như vậy ngược lại sẽ khiến hắn có thêm phòng bị, nếu có thể không dùng võ lực giải quyết sự việc nàng vẫn nên tận lực không dùng vũ lực, bởi vì dùng vũ lực với Úy Trì Nhạc không giải quyết được vấn đề.

Cái quái gì vậy, người ta lợi hại hơn nàng, võ công của nàng có thể giải quyết được cái lông gì chứ?

Trong lòng Úy Trì Nhạc có chút chua xót, nhìn tiểu cô nương khẩu thị tâm phi trước mặt, hắn mở miệng nói: “Trong lòng bé cưng, Trì Nhạc trước sau cũng không thể thay thế Tiêu Diệc Nhiên sao?”

Đương nhiên, Vũ Nhi nghĩ thầm trong lòng, ai cũng không thay thế được vẻ đẹp của mỹ nam vương gia. Có điều, lời này cũng chỉ là thầm nghĩ, không thể ngốc nghếch nói ra khỏi miệng được.

“Trong lòng bé cưng, Trì Nhạc cũng rất quan trọng” Tử Lạc Vũ rũ mắt, thấp giọng nói.

Ngọc tiêu vừa chuyển, hắn để tiêu bên môi, một khúc nhạc giống như tiên khúc vang lên, Tử Lạc Vũ chỉ cảm thấy tay đang cầm kiếm của mình như nhũn ra, nàng thầm kêu một tiếng tà môn, kiếm trong tay liền loảng xoảng rầm một tiếng, rơi trên mặt đất, mà tay nàng dĩ nhiên một chút sức lực cũng khôngcó…

Úy Trì Nhạc cất ngọc tiêu, một tay ôm lấy nàng, đôi mắt tức giận nhìn nàng: “Bé cưng, còn muốn lừa Trì Nhạc tới khi nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận