Độc Sủng Nam Hậu

Chúng ta cơm nước xong xuôi, Lãnh Nhược Tư liền ôm ta trở về phòng “Triệt Nhi, nghỉ ngơi được không?”
“Không ! Ta muốn ra ngoài chơi !” Ta mới không muốn ở trong phòng, không thì so với ở hoàng cung có cái gì khác nhau?
“Ngày mai lại đi, hôm nay nghỉ ngơi trước nha!” Lãnh Nhược Tư ôn nhu cười cười.
Oa — hắn cười hảo mê người nga ! Đáng giận ! Hắn đã vậy còn dụ hoặc ta? Nhịn không được ! Ta vội vã hôn hắn, Lãnh Nhược Tư sửng sốt, sau đó cũng hôn ta thật sâu.
Chúng ta hôn rất lâu mới buông nhau ra, ta thở hổn hển hư hư nằm ở trong lòng hắn “Được rồi! Triệt Nhi, mau nghỉ ngơi đi !” Hắn đặt ta nằm trên giường.
Lại nghỉ ngơi? Ta không muốn ! Lãnh Nhược Tư đã lâu chưa chạm qua ta, ta quyết định ! Ta muốn dụ hoặc hắn ! Ta lớn mật lấy tay thâm nhập vào quần áo hắn, ác ý khiêu khích hắn “Triệt Nhi, mau dừng tay!”
Ta mới không dừng ! Ta không để ý đến hắn tiếp tục làm cho Lãnh Nhược Tư dục hỏa tăng vọt, hắn vội vàng bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của ta “Triệt Nhi, đừng hồ nháo!” Còn như vậy nữa hắn sẽ nhịn không được. Hiện tại thân thể Triệt Nhi không thích hợp làm việc đó.
Ô — thất bại! Thấy ra chiêu này là không được! “Được rồi. Triệt Nhi, ngoan ngoãn ngủ!” Lãnh Nhược Tư vội vàng đứng dậy rời đi.
Làm sao bây giờ? Ha ha…… Đột nhiên ta cười gian rộ lên “Ngô –” Ta thống khổ rên rỉ.
“Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Nghe thấy thanh âm thống khổ của ta, Lãnh Nhược Tư vội vàng đến ôm lấy ta.
“Đau quá! Ngực đau quá!” Ta nhân cơ hội ôm lấy hắn.

“Cái gì? Triệt Nhi, ngươi nhẫn chút, trẫm lập tức đi gọi Hứa Dương !” Hắn sốt ruột muốn chạy đi.
“Không cần!” Ta nhìn hắn rồi nghịch ngợm le lưỡi.
Lãnh Nhược Tư ngây dại, một hồi lâu sau hắn tức giận nhìn ta “Triệt Nhi, loại sự tình này ngươi như thế nào có thể mang ra lừa trẫm?” Vừa rồi hù chết hắn.
“Thực xin lỗi! Ai bảo ngươi lo như vậy chứ?” Ta bất mãn nhìn hắn, vừa rồi xác thực cũng dọa hắn không ít.
“Triệt Nhi……” Hắn bất đắc dĩ kêu to.
Ta lập tức dùng chính đôi môi hồng nhuận của mình đốn ngã hắn. Ta đem hắn áp đến trên giường, ở trên người hắn loạn phóng hỏa rất lâu sau, Lãnh Nhược Tư rốt cục chịu không nổi “Triệt Nhi, trẫm thật sự là với ngươi một chút biện pháp cũng không có!” Ai kêu hắn quá hấp dẫn chứ.
Trong lòng ta cười thầm không thôi “Nếu ta nói ta muốn ngừng” Ta gắt giọng.
Lãnh Nhược Tư bị ta dụ hoặc đến không khống chế tiếp được “Được rồi! Không thoải mái nhất định phải nói với ta !”
Ta gật gật đầu, kế tiếp trong phòng xuân ý vô hạn……
Vài canh giờ sau “Nhược Tư, Ô…… Ta từ bỏ !” Ta hơi nức nở cầu xin tha thứ.
“Nói, ngươi về sau còn dám lừa trẫm như vậy nữa không?” Nhớ tới chuyện vừa rồi hắn liền sinh khí.
“A a a…… Không dám ! Ân a a…… Không dám nữa !” Bởi vì mang thai nên cơ thể của ta phi thường mẫn cảm, bất quá lời mới rồi ta cũng chỉ là nói, cũng không được tính là thật nga !
Nghe thế Lãnh Nhược Tư cũng thoáng an tâm, rốt cục lần này xong liền buông tha ta. Ta thật sâu lâm vào giấc ngủ, Lãnh Nhược Tư giúp ta rửa sạch sẽ xong mới vội vàng tìm Hứa Dương đến giúp ta khám bệnh “Yên tâm đi ! Triệt Nhi không có việc gì!”
“Ân, vậy là tốt rồi !” Lãnh Nhược Tư yên tâm gật gật đầu.
“Kỳ thật cũng không nghiêm trọng như ngươi nghĩ. Đợi Triệt Nhi qua ba tháng sẽ không nguy hiểm nữa !” Hứa Dương cười cười giải thích.
“Hảo, trẫm hiểu được !” Kỳ thật cái này hắn cũng biết, nhưng hiện tại Triệt Nhi không phải chưa được ba tháng sao?
Sáng hôm sau khi ta tỉnh lại, Lãnh Nhược Tư cầm thức ăn ngồi ở bên giường ta “Nhược Tư”
“Triệt Nhi, ngươi tỉnh! Đến ăn một chút gì đi ! Ăn xong chúng ta sẽ ra ngoài!” Hắn cười cười ôm lấy ta để uy ta.
Ta ngoan ngoãn để cho hắn uy. Ăn xong, chúng ta đi ra đường, ta phát hiện Lãnh Nhược Tư vẫn cau mày “Nhược Tư, ngươi làm sao vậy?” Ta không rõ nhìn hắn.
“Đúng vậy ! Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?” Bọn Hạo Nhiên cũng không lí giải được.

“Trẫm cảm thấy có người đi theo chúng ta !” Kỳ quái ! Là ai chứ?
“Ta nói Lãnh Nhược Tư ngươi đừng quá đa nghi, nào có người nào đi theo chúng ta a?” Mộ Dung Vân cảm thấy hắn quá đa nghi.
“Có lẽ ngươi nói đúng !” Bọn họ tiếp tục đi.
“Hảo. Nhược Tư mau đưa ngân lượng cho ta, ta muốn ăn bánh đậu xanh!” Ta vươn tay đến.
“Phụ hậu, ta cũng muốn đi !” Tiểu Vân Vân giữ chặt ta.
“Có thể a !” Ta cầm tiền mang theo Tiểu Vân Vân cùng đi.
Đi đến một nửa đường thì ta đột nhiên bị cái gì vậy đâm vào, thân mình lập tức đổ xuống “Triệt Nhi/ Triệt cẩn thận !” Mọi ngươi sốt ruột hô to. Bạn đang ?
Lãnh Nhược Tư cùng Mộ Dung Vân vội vàng dùng khinh công chạy tới ôm lấy ta “Triệt, ngươi sao lại không cẩn thận như vậy?” Mộ Dung Vân lo lắng nhìn ta.
“Thực xin lỗi a ! Ta dường như bị cái gì đâm trúng?” Ta cười cười giải thích.
Bọn họ cúi đầu xem xét kỳ quái nhìn ta “Triệt Nhi không có bị gì không a?”
“Di…… Sao lại thế này? Ta rõ ràng cảm giác được có cái gì đụng tới chân ta a!” Như thế nào mà cái gì cũng không có chứ?
“Thôi, lần sau cẩn thận một chút. Đến, trẫm ôm ngươi !” Lãnh Nhược Tư ôm lấy ta.
“Nga ! Bánh đậu xanh của ta!”

“Hảo, trẫm ôm ngươi đi mua !” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ cười cười.
Chúng ta đến một sạp bánh đậu xanh “Các ngươi có cảm giác được có người nhìn chằm chằm chúng ta hay không?” Lãnh Nhược Tư nói với Hứa Dương cùng Vũ Liệt.
“Không có !” Bọn họ lắc đầu.
“Lãnh Nhược Tư, ngươi không thể dừng việc nghi thần nghi quỷ lại sao?”
Phải không? Thật sự là hắn đa nghi sao? Mua được bánh rồi hắn liền ôm ta rời đi, đi một hồi đột nhiên thân thể Lãnh Nhược Tư đổ về phía trước, ta bị dọa nên ôm chặt lấy cổ hắn, huynh đệ Huy Hoàng cùng Duẫn Dung vội vàng đỡ hắn, Lãnh Nhược Tư đứng vững liền sốt ruột hỏi: “Triệt Nhi, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì, ta chỉ là bị ngươi dọa thôi, ngươi làm sao vậy?” Ta lo lắng nhìn chăm chú vào hắn.
“Xem ra vừa rồi trẫm không phải đa nghi. Triệt Nhi vừa rồi không phải bị sẫy chân mà là bị người dùng đá nhỏ đánh vào chân !” Lãnh Nhược Tư dùng ánh mắt hung ác giải thích.
“Cái gì? Như thế nào lại vậy? Có ai muốn hại chúng ta chứ? Vụ Nhân không phải đã chết rồi sao?” Duẫn Tuyết ngạc nhiên cực kỳ.
“Đúng, nhưng trẫm khẳng định là có người công kích chúng ta !” Lãnh Nhược Tư kiên định nói.
“Dù sao hiện tại cũng tra không được, chúng ta nhanh đến thành trấn kế tiếp, đến khách điếm rồi nói sau, ở đây rất nguy hiểm!” Lăng Vân đề nghị mọi người.
Đoàn người gật gật đầu. Chúng ta nhanh chóng nhắm thành trấn kế tiếp mà đi, mà vị thần bí kia vẫn đuổi theo chúng ta, nguy hiểm hiện tại vừa mới bắt đầu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận