Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 99: Tỷ đấu

Sáng hôm sau, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn dẫn Liễu Nhi rời đảo đến tiên thành Thanh Cảng.

Mấy ngày không đến, tiên thành Thanh Cảng vẫn náo nhiệt.

Vì trước đó vào thành đã có ký lực, cho nên lúc này Kinh Ngạo Tuyết chỉ cần nộp linh thạch vào cửa, thì dễ dàng đi vào rồi.

Đoàn người Kinh Ngạo Tuyết đến Bách Thảo Đường một chuyến, lần trước nàng mua hạt giống linh thảo không ít, theo lý thì cũng đủ cho nàng trồng rồi, nhưng nghĩ lại muốn nhiều thêm một chút nên dự định đến mua thêm.

Sau đó các nàng đến cửa hàng bán vũ khí, quản sự còn nhớ rõ các nàng, liền đem linh thạch bán ngọc bội mấy ngày qua giao cho Kinh Ngạo Tuyết.

Số linh thạch thu được là hai ngàn khối linh thạch hạ phẩm, Kinh Ngạo Tuyết định mua pháp khí, nên dùng một chút bên trong mua pháp khí nàng cần.

Nàng biết dùng kiếm và châm, nên mua hai bộ pháp khí trung giai, định về luyện một chút rồi nói.

Thẩm Lục Mạn thì biết dùng phù triện và làm trận pháp, dự định học hỗ trợ tu hành.

Kinh Ngạo Tuyết cũng mua cho Liễu Nhi hai món pháp khí, đều là vũ khí cấp thấp, giá cả cũng không cao.

Nhưng tính tổng lại cũng gần ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm.

Kinh Ngạo Tuyết không khỏi cười khổ nói: "pháp khí này đúng là đồ chơi đốt tiền a."

Quản sự cầm linh thạch cười nói: "đó là ánh mắt của khách quan tốt, ngươi pháp khí cấp thấp nhưng đều là cực tốt, tương đương với vũ khí trung giai, về giá dĩ nhiên cũng mắc hơn rồi."

Lời này nói không sai, vốn tu sĩ nghịch thiên mà đi, không chỉ đối phó thiên đạo và tâm ma, còn phải ứng phó chuyện phàm trần tục sự, trên người không có tiền là điều nguy hiểm nhất.

Rất nhiều tu sĩ luyện khí kỳ, trong mình cũng không đến tám trăm khối linh thạch.

Kinh Ngạo Tuyết là tu sĩ trúc cơ kỳ, trong người có mười ngàn khối linh thạch cũng chả hơn gì.

Nhưng mà nàng mới đến tu tiên giới chưa được một tháng, trong người lại có nhiều linh thạch hạ phẩm như vậy nói ra sẽ có nhiều tu sĩ khác để ý tới.

Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: "được rồi, đây là số ngọc bội thứ hai, ngươi xem rồi bán đi."

Nói rồi nàng cầm túi ngọc bội để lên bàn, hai mắt quản sự sáng lên, ngọc bội chế tác tinh mỹ, các nữ tu ở tiên thành Thanh Càng này rất thích.

Số hàng lần trước đã bán hết hơn một nửa, hắn bán cũng có lời được mấy ngàn khối linh thạch, mấy hôm nay coi như thu nhập không ít, lúc này ánh mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết như thấy thần tiên.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy không để ý cười cười, cầm đồ xoay người rời đi.

Các nàng xong việc, rồi mới đến võ đài ở tiên thành.

Võ đài đực dựng ở đông bắc thành, đó là một đảo nhỏ được cô lập.

Các nàng đứng ở trên cầu qua đảo nhỏ, nộp linh thạch rồi mới được vào bên trong.

Vừa lên đảo, Kinh Ngạo Tuyết đã cảm nhận được một lớp bình chướng trận pháp phòng ngự cực dày, các nàng dùng thẻ bài trên người mới có thể đi qua trận pháp này, Kinh Ngạo Tuyết lập tức cảm giác được sát khí trong không khí.

Nàng rùng mình, nhìn thoáng qua Liễu Nhi bên người, Liễu Nhi tu vi thấp hơn các nàng, nàng lo lắng Liễu Nhi thích ứng không được.

Liễu Nhi đúng là có chút khó chịu, cảm giác ngực bị đè nén, nhịp tim cũng tăng lên.

Nhưng nàng biết sát khí này không phải nhắm vào nàng, nên cắn răng hít sâu một hơi, dần ổn định lại hô hấp, sắc mặt tái nhợt nói với Kinh Ngạo Tuyết: "mẫu thân, con không sao."

Nếu đây là sát khí giữa các tu sĩ, vậy thì trước đó nàng đúng là quá chủ quan rồi.

Thảo nào quy tắc cấp bạc giữ các tu sĩ lại nghiêm ngặt như vậy, nếu là tu vi yếu thì tu sĩ cao hơn chỉ cần phóng uy áp và sát khí, tu sĩ thấp hơn sẽ sợ hãi mà không có sức đánh trả lại.

Liễu Nhi chẳng những không sợ, mà còn khơi dậy ý chí chiến đấu.

Ánh mắt nàng sáng lên, nhìn tấm bố cáo, sau đó tò mò đi tới.

Thẩm Lục Mạn ban đầu đã chú ý xung quanh, đấu trường này chia làm ba khu, theo thứ tự là võ đài cho tu sĩ luyện khí kỳ, võ đài cho tu sĩ trúc cơ kỳ, võ đài cho tu sĩ kim đan kỳ.

Sở dĩ không có võ đài cho tu sĩ nguyên anh kỳ, là vì uy lực của tu sĩ nguyên anh kỳ rất mạnh, có thể dễ dàng phá hủy cả một hải đảo, dù có trận pháp phòng, thì cũng sẽ không chịu nổi một khắc trong tay tu sĩ nguyên anh kỳ.

Cho nên tu sĩ nguyên anh kỳ đi loại ra, nguyên quan trọng hơn là tu sĩ tiến giai nguyên anh rất khó khăn, người cuối cùng thăng cấp cũng đã là nhâ trung long phượng rồi.

Bọn họ sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà tỷ đấu với người có thực lực tương đương, cho nên sẽ nghĩ mọi cách tăng tu vi, thậm chí là tìm cách đến tu tiên giới khác.

Cho nên ở tu tiên giới, tu vi kim đan kỳ cơ bản coi như là nhân vật mạnh cả một phương rồi.

Thẩm Lục Mạn cũng đi tới trước bảng thông báo, ánh mắt lướt qua võ đài tỷ dấu, trên này có trận pháp đang vận chuyển, ghi lại các trận đấu, và tên người tham gia bên trong.

Ở bảng thông báo bên cạnh, là bảng top mười mạnh nhất, chọn ra mười luyện khí mạnh nhất, mười trúc cơ kỳ mạnh nhất, và mười kim đan kỳ mạnh nhất.

Kinh Ngạo Tuyết đi tới nhìn thoáng qua nói: "đến võ đài tỷ đấu của luyện khí kỳ đi."

Lần này nàng đến chủ yếu là muốn mang Liễu Nhi đến làm quen với hoàn cảnh.

Ba người đến võ đài luyện khí kỳ, khu vực tỷ đấu luyện khí được chia làm một trăm võ đài nhỏ.

Dưới từng võ đài đều chen chúc tu sĩ vây xem.

Kinh Ngạo Tuyết đến gần võ đài sát cửa dừng lại, nhìn tu sĩ đang đấu trên võ đài, một người luyện khí sáu tầng và một người luyện khí bảy tầng.

Tu vi hai người chênh lệch không nhiều, tu sĩ luyện khí sáu tầng là một nam tu dung mạo tuấn mỹ, hắn mặc đạo bào trắng, nhìn cẩn thận thì có thể thấy đối phương chắc chắn là đệ tử của đại gia tộc.

Tu sĩ luyện khí kỳ bình thường, làm gì có linh thạch mua đạo bào tốt như vậy.


Tựa như đối thủ của hắn lúc này, một cô nương mười bốn mười lăm tuổi mặc hồng y, một bộ đồ bình thường, ngay góc áo còn xúc cả chỉ.

Mặt nàng có chút bụ bẫm, nhìn còn chút trẻ con, ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy không khỏi hứng thú vài phần, cô nương hồng y rất giỏi dùng kiếm, trên người ngoại trừ một thanh bảo kiếm ra thì không còn thứ gì khác.

Còn đối thủ của nàng, bên hông có cái túi trữ vật, trên tay còn còn một cái vòng trữ vật và nhẫn.

Nhìn vậy thì cô nương này thua là cái chắc rồi.

Ánh mắt Liễu Nhi lướt qua hai người, lơ đãng nhìn tu sĩ đang đứng xem một vòng, hiện tại nàng đã biết xem tâm tư người khác, nhìn một chút cũng đoán được bay tám phần rồi.

Trong lúc đó vô tình chạm phải ánh mắt của một lão giả, lão giả tóc đỏ như lửa, nhìn có vẻ có thân nổi, cặp mày kiếm dựng thẳng, như vuông góc với mắt.

Liễu Nhi kinh ngạc một chút, lão nhân đột nhiên nhìn nàng cười, nụ cười có chút thâm thúy và thâm ý.

Liễu Nhi nhíu mày thu lại tầm mắt, lần đầu nàng đến tu tiên giới, nên cũng không biết đối phương, có thể tính cách đối phương là như vậy.

Nàng nghĩ vậy, liền đưa mắt nhìn lên võ đài, nàng khác với đa số mọi người ở đây, nàng để ý cô nương hồng y hơn.

Vì cô nương hồng y là kiếm tu, trên người có một đạo kiếm khí lăng nhiên mơ hồ, hiện tại chỉ mới là luyện khí bảy tầng, nhưng mà mò được đến cửa kiếm khí, thân là kiếm tu, tương lai tiền đồ dĩ nhiên là vô lượng.

Trong lúc nam tu còn đang lấy pháp khí trong túi trữ vật và nhẫn trữ vật thì liền bị nữ tu kia chém đứt hết.

Kiếm khí trên người đối phương càng nồng hơn, ánh mắt cũng hiện lên vài phần u sắc.

Nam tu thấy vậy, trong lòng sợ hãi vài phần, nữ tu nắm chắc cơ hội này, một kiếm công tới, nam tu vội tránh né, kết quả ngã từ trên võ đài xuống.

Đây là thua rồi.

Người xung quanh thở dài một tiếng, nam tu thấy mất mặt, liền trừng nữ tu, vì tiên thành Thanh Cảng có quy tắc, nên không dám làm gì, chỉ xoay người rời đi.

Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng, nàng nói với Thẩm Lục Mạn bên người nói: "xem ra kiếm tu thật lợi hại."

Lúc trước trên đường đến tu tiên giới, cũng gặp được nam tu kia là kiếm tu, dù tu vi thấp hơn ma tu một bậc, nhưng nhìn qua vẫn chiếm thượng phong hơn.

Vừa rồi còn tưởng nam tu có nhiều pháp khí sẽ chịu được một lúc, nào ngờ cục diện thay đổi nhanh chóng liền bị nữ tu đánh bại.

Thật đúng là...

Kinh Ngạo Tuyết cũng muốn tu kiếm đạo, Thẩm Lục Mạn lại dội một gáo nước lạnh nói: "kiếm tu phải chuyên tâm, không thể bị những chuyện khác ảnh hưởng, tâm tư ngươi lười nhác, sao mà tu kiếm đạo được."

Kinh Ngạo Tuyết bị nàng nói đỏ mặt, dù sao nàng cũng không luyện được kiếm đạo.

Giống như Thẩm Lục Mạn nói, kiếm tu chỉ chuyên tâm với kiếm đạo, mới tiến bộ được, còn nàng tâm tư hỗn loạn, sẽ học không được, như vậy sẽ mất thời giơ với kiếm đạo hơn.

Nhưng bị Thẩm Lục Mạn dội một gáo nước lạnh, tâm tình của nàng cũng hạ xuống.

Thẩm Lục Mạn nói xong mới biết mình lỡ lời, mấy hôm nay tâm tình nàng không tốt, hay nôn nóng bất an, lời nói có chút nặng nề, thấy Kinh Ngạo Tuyết rũ mắt buồn bã, vội đi theo móc ngón tay đối phương, Kinh Ngạo Tuyết cắn tai một cái, coi như trả thù nàng.

Kinh Ngạo Tuyết không để bụng chuyện này, nhưng nà trận đấu vừa rồi cũng khiến cho nàng có suy nghĩ mới.

Nàng nhìn qua Liễu Nhi cười nói: "Liễu Nhi, con dự định thế nào?"

Ánh mắt Liễu Nhi còn nhìn lên võ đài, đám người còn đang tới khiêu chiến cô nương kia nói: "kiếm tu có thể tiến thủ lợi hại, mẫu thân, con muốn tu kiếm đạo."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái nói: "Liễu Nhi, con nghĩ kỹ chưa?"

Kinh Ngạo Tuyết kinh hãi rồi hỏi: "Liễu Nhi, không phải lúc trước con nói muốn cùng ta học luyện đan sao?"

Liễu Nhi cười nói: "con không có thiên phú luyện đan, mẫu thân là luyện đan sư, nếu con muốn đan dược, chỉ cần hỏi mẫu thân là được."

Ánh mắt nàng kiên định nói: "con muốn tu kiếm đạo, rèn luyện thể xác mà tinh thần mạnh mẽ hơn."

Kinh Ngạo Tuyết thấy thái độ nàng chấp nhất, cũng không nói gì thêm, tóm lại đây cũng là chuyện tốt, dù sao kiếm tu lực sát thương mạnh mẽ, tu tiên giới cũng biết rõ.

Đương nhiên cũng có kiếm tu nổi danh nghèo nàn, cái này mọi người đều rõ ràng.

Nếu Liễu Nhi muốn tu kiếm đạo, vậy thì nàng cũng không giúp được gì, nhưng nàng biết kiếm tiền, đến khi đó chắc chắn sẽ không để Liễu Nhi thành tu sĩ kiếm đạo nghèo nàn.

Nàng vỗ vai Liễu Nhi nói: "được, kiếm đạo thì kiếm đạo, nhưng mà con vẫn phải theo ta học luyện đan, còn có trận pháp và phù triện, dù học không được thì cũng phải nhớ cách thức, tương lai sẽ có lúc dùng đến."

Liễu Nhi nghi ngờ nhìn nàng một cái, không biết tương lai nói đến cái gì, bất quá nàng trước giờ luôn nghe lời nên lập tức gật đầu.

Kinh Ngạo Tuyết liền dẫn nàng đi tới võ đài khác xem tỷ đấu, một lần đi xem hơn mười trận, khi trời gần tối, các nàng lại tới trước võ đài cô nương hồng y.

Xem trên bảng thông báo ở đấu trường, cái tên thứ chín trên bản, thì biết nữ hài này tên Ôn Nhuyễn, Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy cái tên này nhịn không được khóe miệng giật một cái.

Nữ hài này tính cách nóng nảy, ánh mắt lạnh như băng, kiếm chiêu bạo liệt, tính cách và chiêu thức khác với cái tên, đúng là không ăn nhằm gì.

Nhưng bên cạnh tên của nàng, số lần đối chiến và số lần thắng.

Đây mới là chỗ hấp dẫn người, xem ra nàng chỉ mới đến đấu trường được vài hôm, số lần tỷ đấu là 92 lần, số lần thắng cũng là 92 lần.

Cái này không bình thường rồi.

Đấu cùng nàng trên lôi đài còn có người tu vi cao hơn nàng, tu sĩ luyện khí tám tầng, chín tầng, mười tầng không thiếu.

Tuy chênh lệch giữa các tu sĩ luyện khí kỳ không lớn, nhưng mà luyện khí kỳ bảy tầng so với luyện khí kỳ mười tầng chênh lệch vẫn không nhỏ a.


Nhưng đối phương đáu với các tu sĩ luyện khí mười tầng xong vẫn dành được chiến thắng.

Thậm chí cả hôm nay nàng đều ở trên võ đài, nói cách khác nàng đối chiến cả ngày.

Thân thể tu sĩ không phải bằng sắt, nàng tỷ đấu cũng sẽ mệt mỏi, nhiều yếu tố ảnh hưởng như vậy lại phát hiện ra nàng không tầm thường.

Liễu Nhi nhìn ánh mắt nàng mang theo vài phần sùng bái, Kinh Ngạo Tuyết cũng hít một hơi: "hậu sinh khả úy a."

Nói đến, Liễu Nhi hiện tại là tu vi luyện khí mười tầng, cũng không biết có đánh được nữ tu này không.

Nàng đối với cái này có chút hiếu kỳ, nhưng mà hôm nay không còn sớm, đấu trường buổi tối đóng cửa, quản sử xung quanh đã bắt đầu dọn dẹp rồi.

Đoàn người Kinh Ngạo Tuyết cứ thế đi về, nàng không về nhà ở đảo nhỏ mà ở lại khách điếm tiên thành một đêm, gọi vài món ngon của khách điếm.

Lần này tiêu hết năm trăm khối linh thạch hạ phẩm, đúng là xài tiền như nước, nhưng Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy xài tiền đáng giá, không nói khác vừa rồi ăn linh quả các loại cũng đủ lấy lại vốn rồi.

Dĩ nhiên là nàng được hưởng lộc ăn.

Ăn xong nàng và Thẩm Lục Mạn ở trong khách điếm nghỉ ngơi, Thẩm Lục Mạn mang thai rồi nên mỗi ngày đều phải nghỉ ngơi, Kinh Ngạo Tuyết để lại giường cho nàng ngủ.

Còn nàng ngồi trên ghế, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.

Qua một đêm, Kinh Ngạo Tuyết lại đến đấu trường thêm mấy ngày, chơ quen thuộc hoàn cảnh rồi, trong lòng biết Liễu Nhi ở lại đây cũng không gặp nguy hiểm, liền để lại cho nàng hai ngàn khối linh thạch hạ phẩm, đưa Thẩm Lục Mạn về nhà.

Ít nhiều hiện tại Liễu Nhi cũng trường thành tâm trí rồi, tu vi cũng đủ mạnh, trong tiên thành Thanh Cảng quy tắc cũng nghiêm khắc, cấm nội đấu, nếu không Kinh Ngạo Tuyết cũng không yên lòng.

Nàng sắp thăng cấp lên trúc cơ trung kỳ, linh điền ở nhà cũng cần chăm coi, Thẩm Lục Mạn lại đang mang thai, không thể cứ ở lại xem tỷ đấu được, chỗ này có sóng kinh khí ảnh hưởng nhiều cái.

Cho nên hai người lớn bọn họ về nhà trước.

Sau khi về nhà, Kinh Ngạo Tuyết tới linh điền hóa mua, hạ một hồi mưa xuống linh điền.

Sau đó đi kiểm tra tình trạng linh thực, linh thảo sinh trưởng không được ươm giống và không được mộc hệ dị năng xử lý, vẫn chỉ là linh thảo bình thường, nên sinh trưởng bình thường, bán cũng không được giá cao.

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, mộc hệ dị năng của nàng có chút nghịch thiên, công dụng sinh ra luyện chế đan được cũng không có đan độc, cái này ở tu tiên giới có thể nói là khó có ai luyện được.

Nàng chỉ là tu sĩ trúc cơ kỳ, nếu bị người ngoài phát hiện, chắc chắn mình sẽ gặp chuyện.

Cho nên nàng cần dựa vào linh thảo trong linh điền này luyện chế một ít, đem ra bên ngoài bán.

Còn trong không gian, nàng định luyện chế cho người nhà dùng.

Để lại một ít đan độc đem đến Bách Thảo Đường bán ẩn danh, như vậy sẽ ổn hơn.

Nghĩ vậy, nàng về nhà đi vào không gian trong Thanh Mộc Đỉnh.

Linh thảo trong này mọc so với linh điền bên ngoài tốt hơn nhiều.

Khiến nàng vui vẻ nhất chính là linh gạo và linh thực, mấy thứ này đều là đồ ăn hàng ngày của nàng, sinh trưởng nhanh thì nàng sẽ sớm có lộc ăn.

Dù sao nàng cũng không bỏ được cảm giác thích ăn, chí ít bóng ma đến từ mạt thế vẫn chưa tan hết, loại khát cầu thức ăn chắc cả đời nàng cũng không bỏ được.

Bất quá, tu tiên là nghịch thiên, nhưng cũng nên tùy tâm sở dục mới tốt.

Nếu không, cho dù có tuổi thọ dài, nhưng mỗi ngày sống không vui, nàng cũng không muốn sống cuộc sống như vậy,

Nàng dạo qua phòng luyện đan một vòng, chuẩn bị bình sứ trống, để sắp tới dùng.

Thu xếp xong, nàng về phòng thấy Thẩm Lục Mạn ngồ vẽ phù triện, liền qua bên hông nhà, vào phòng chuẩn bị bế quan tu luyện đột phá trúc cơ trung kỳ.

Tu sĩ tiến giai biểu hiện cũng không dễ dàng, chí ít tâm cảnh và tu vi phải tương đương, như vậy sẽ không gây họa ngầm trên đường tu luyện.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết bằng phẳng, dù có chuyện phiền lòng, nhưng ít tích tụ trong lòng, tính cách dù trời có sập vẫn đắp mền đi ngủ này, đối với người tu hành cực ít gặp trở ngại.

Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết đang hấp thụ linh khí chung quanh.

Linh khí ở tu tiên giới so với động phủ Thanh Mộc Chân Quân còn nhiều hơn.

Lần đầu Kinh Ngạo Tuyết đến tu tiên giới, đã nhận ra, hiện tại tu vi nàng cao hơn một chút nên cũng cảm giác được khác biệt rõ ràng.

Còn Liễu Nhi vì linh khí xung quanh nhiều, đến tính tình cũng thay đổi nhiều hơn.

Kinh Ngạo Tuyết loại bỏ ý niệm dư thừa trong đầu, thân thể bắt đầu tự hấp thu linh khí, linh khí như dòng nước cọ rửa kinh mạch trong cơ thể, không ngừng loại trừ tạp chất tích lũy trong cơ thể thời gian qua.

Trong quá trình kinh mạch được linh khí cọ rửa cũng dần mở rộng ra, có thể chúa được nhiều linh khí hơn.

Hoa mộc song linh căn trong đan điền cũng càng tinh khiết hơn, có thể nói là trang thái dịch ở đan điền, Ly Mộc Phần Hỏa tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, lúc này trở nên rất ôn hòa, so với trước kia bá đạo cũng khác biệt.

Để linh khí ở bên trong vận chuyển ngưng tụ thành trạng thái dịch, tiếp tục cho thêm vào mở rộng đan điền.

Một ngày sau tu luyện, toàn bộ linh khí trong đan điền đều chuyển hóa xong, kinh mạch cũng rộng hơn, Kinh Ngạo Tuyết mở mắt.

Nàng dùng thanh khiết chú, loại bỏ tạp chất trên người.

Thân thể thoải mái hơn nhiều, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt trong suốt cười nói: "rốt cuộc cũng lên tới trúc cơ trung kỳ, chắc không lâu nữa sẽ đột phá trúc cơ kỳ tiến vào kim đan kỳ rồi."


Đến khi đó nàng cũng sẽ luyện hóa Thanh Mộc Đỉnh.

Nàng đứng dậy, có lẽ là tác dụng tâm lý, luôn cảm giác trên người không được thoải mái, liền ra ngoài múc nước giếng tắm thay y phục, thay xong thì nàng dùng linh khí sấy khô tóc.

Tóc đã dài đến mông, nàng cảm thấy vướng víu, liền cắt ngắn tới hông.

Thần thức dạo quanh nhà một vòng, không thấy được Thẩm Lục Mạn ở nhà, nhất thời nàng hoảng loạn.

Nói đến trước đó nàng cũng cảm thấy trong nhà quá yên lặng, tưởng là Thẩm Lục Mạn thích ngủ, nên còn đang ở trong phòng ngủ, nhưng dùng thần thức xem qua, mới phát hiện không có.

Nàng nhíu mày, đi vào đại sảnh, nếu Thẩm Lục Mạn ra ngoài, nhất định sẽ để giấy lại cho nàng biết tin tức.

Kết quả, nàng nhìn thấy được tờ giấy đề trên bàn.

Bên trên có nói trước đó Liễu Nhi có về nhà, nói nàng và cô nương hồng y cũng chính là Ôn Nhuyễn, vì một số chuyện ngoài ý muốn mà trở thành bằng hữu, gia gia Ôn Nhuyễn thấy nàng có tư chất tu kiếm đạo, hỏi nàng có đồng ý bái ông ta làm thầy không.

Liễu Nhi dĩ nhiên đồng ý, nhưng nàng không biết gia gia Ôn Nhuyễn, gia gia Ôn Nhuyễn cũng đề nghị gặp mặt mẫu thân của nàng.

Nên Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi đến tiên thành Thanh Cảng, tờ giấy này để lại vào ngày thứ hai mươi lăm sau khi nàng bế quan tu luyện.

Kinh Ngạo Tuyết tính thời gian, thầm nói: cái này mới để lại hôm qua.

Thật không đúng lúc, nếu nàng xuất quan sớm một ngày, hoặc Thẩm Lục Mạn bận thêm một ngày, vậy thì nàng có thể theo nàng và Liễu Nhi đến gặp lão nhân này rồi.

Hiện tại bỏ lỡ rồi chỉ có thể nói là ý trời.

Nàng thở dài một hơi, trong lòng không yên, liền cất giấy vào ngực, đi tới tiên thành Thanh Cảng.

Gần một tháng không ra cửa, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy mùa hè thật nóng, tu sĩ ở bên ngoài tiên thành Thanh Cảng cũng nhiều hơn.

Nhìn đoàn người không thấy được cái đuôi, Kinh Ngạo Tuyết hít sâu ổn định tâm tình, thấy mọi người xung quanh thảo luận khí thế, trong lòng nàng hiếu kỳ, liền nghe thử.

Nghe một chút, nàng cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

Thì ra là có một chỗ gọi là không gian bí cảnh Thiên Nguyên sắp mở ra, đến khi đó ba đại thế lực ở tu tiên giới là Thiên Tinh thành, các đại tông môn, các đại gia tộc, đều sẽ chọn ra một trăm tu sĩ kim đan kỳ thực lực mạnh nhất, đi vào bí cảnh này đoạt lấy cơ duyên.

Sĩ dĩ là tu sĩ kim đan kỳ trở xuống bởi vì, tu sĩ thực lực quá mạnh đi vào bí cảnh này sẽ khiến bí cảnh bị sụp đổ, đến khi đó các tu sĩ thấp hơn sẽ phải gánh nguy hiểm.

Những tu sĩ cấp thấp này chính là tinh anh do mỗi bên chọn ra, nếu thực sự vì chuyện này mà chết, thì cả tu tiên giới sẽ phải gánh chịu tổn thất rất lớn, chí ít trong vòng ba mươi không thể khôi phục lại được.

Còn tu tiên giới và yêu giới cứ cách một khoảng thời gian sẽ đánh nhau một trận sinh tử.

Tu sĩ cấp thấp ngã xuống sẽ ảnh hưởng đến nhiều phương diện.

Cho nên sau khi tìm kiếm các đại thế lực xong, liền định ra quy tắc này, để tu sĩ cấp thấp có chỗ rèn luyện, đồng thời cũng là cơ hội cho tu sĩ cố gắng tăng cao tu vi.

Bí cảnh Thiên Nguyên cứ ba mươi năm sẽ xuất hiện một lần ở góc nào đó trong tu tiên giới.

Cơ hộ khó có được, các tu sĩ cấp thấp sẽ dùng bí cảnh này làm mục tiêu.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy tròng mắt đảo một vòng nghĩ thầm: nàng sẽ đi thử xem.

Tuy nguyên chủ ở trong bí cảnh gặp chuyện không may, nhưng bí cảnh đối với tu sĩ có sức dụ dỗ quá lớn.

Nàng là tu sĩ trúc cơ kỳ, trước đó không lâu còn tiến giai lên trúc cơ trung kỳ, với tu vi này thì ở trong bí cảnh nàng có gặp phải các tu sĩ khác thì cũng không sợ xảy ra chuyện.

Đây là một kỳ ngộ, nàng có thể mang theo Liễu Nhi đi vào rèn luyện một phen.

Ngoài cửa tiên thành Thanh Cảng là cả một hàng dài dài, nhưng quản sự cửa thành làm việc rất nhanh, cho nên không lâu đã đến lượt Kinh Ngạo Tuyết.

Sau khi nàng vào thành, theo bản năng liền đi tới đấu trường.

Nộp linh thạch rồi đi vào đấu trường, nàng đi đến võ đài luyện khí kỳ, xem bảng thông báo một cái, chú ý đến cái tên Ôn Nhuyễn, đã lọt top mười tu sĩ luyện khí kỳ.

Lúc này đang ở võ đài số mười bảy quyết đấu với đối thủ.

Mà đối thủ...

Kinh Ngạo Tuyết mở to hai mắt nhìn, đối thủ của nàng chính là Kinh Liễu Nhi.

Kinh Ngạo Tuyết vội vàng chạy tới võ đài số mười bảy, liếc mắt thấy hai người đang quyết đấu trên võ đài.

Cô nương hồng y tiến công khí thế hung hãn, Liễu Nhi tu vi lại cao, nhưng thực chiến ít, thân thủ có chút yếu.

Nhưng nàng vẫn có thể tránh được công kích của đối phương, khiến Kinh Ngạo Tuyết không khỏi lau mồ hôi lạnh.

Thẩm Lục Mạn đi tới bên cạnh nàng nói: "ngươi xuất quan."

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: "đúng vậy, ta thấy nàng để tờ giấy trong đại sảnh, gia gia Ôn Nhuyễn ở gần đây sao?"

Ánh mắt nàng nhìn qua đám người một vòng, lơ đãng nhìn thấy lão giả trấn định ở trong đám người.

Thẩm Lục Mạn theo hướng nàng nhìn tới, gật đầu nói: "chính là hắn, hắn tên Ôn Thiết Tân, nghe có quen tai không?"

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày suy nghĩ, nguyên chủ có nhớ rõ mấy vị đại năng ở tu tiên giới, Ôn Thiết Tân này cũng thế, nàng dĩ nhiên là nhớ.

Nói đến Ôn Thiết Tân này, cũng là một nhân vật tán tu, khi còn kim đan kỳ cũng không có gì nổi danh, cho đến khi vào kim đan hậu kỳ, đột nhiên xuất hiện khiêu chiến với đệ tử thân truyền của kiếm tông lớn nhất tu tiên giới là Liễu Tú Kiệt.

Khi đó Liễu Tú Kiệt là một nhân vật lớn danh tiếng ở tu tiên giới, cũng là một người trẻ tuổi nổi bật, còn có Nguyên Anh Chi người bên dưới thanh danh tốt đẹp.

Cho nên lần khiêu chiến đó bị người trong tu tiên giới cười nhạo, chắc chắn Ôn Thiết Tân không thắng được.

Nhưng không ngờ Ôn Thiết Tân lại thắng, còn làm mất mặt Thiên Kiếm Tông.

Thiên Kiếm Tông thua cuộc, nhưng trong lòng vẫn thù, tu sĩ nguyên anh bên trong cũng chao che cho nhau, muốn ra ngoài giáo huấn hắn.

Nhưng lại không biết tung tích của Ôn Thiết Tân, cho đến năm mươi năm sau, khi trở thành tu sĩ nguyên anh, liền đến Thiên Kiếm Tông khiêu chiến nguyên đại năng năm đó muốn giáo huấn hắn.

Kết quả hắn lại thắng.

Hắn nổi danh qua hai trận quyết đấu, đủ khiến cho danh chấn tu tiên giới.

Lúc hắn nổi danh thì Kinh Ngạo Tuyết còn chưa ra đời, khi Kinh Ngạo Tuyết đến tuổi mười sáu, thì Ôn Thiết Tân luôn độc hành cũng không biết tung tích nữa.

Cho nên lúc này Kinh Ngạo Tuyết cứ nghĩ người này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.


Nhưng không ngờ nàng lại tận mắt nhìn thấy.

Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, dùng thần thức hỏi Thẩm Lục Mạn: nương tử, chắc chắn người này là Ôn Thiết Tân sao? có khi nào là kẻ giả trang không?

Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái nói: tiền bối tu vi cao thâm, cần gì phải làm chuyện như vậy, chúng ta chỉ là tu sĩ bình thường thôi, cũng như đại đa số người ở tu tiên giới chẳng có gì cả, ai lại dám to giả danh tu sĩ nguyên anh làm cái gì?

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy thì thào: nương tủ dạo này tính khí kém quá.

Nhưng mà Thẩm Lục Mạn mang thai, cũng có thể hiểu được, dù sao ở hiện đại phụ nữ cũng có hội chứng mang thai mà.

Nhưng nàng nói câu thứ hai, Kinh Ngạo Tuyết lại không đồng ý.

Hiện tại trên người nàng có mang theo tiên khí, người khác không biết, nhưng Ma Thập Tam chắc chắn biết.

Với tính cách gian xảo của đối phương, đào hố cho các nàng nhảy cũng có thể lắm.

Nàng thở dài một hơi, mà thôi trước làm quen người này đã rồi nói, nói không chừng là nàng nghĩ nhiều.

Nghĩ vậy, nàng đi tới cạnh lão nhân nhìn có vẻ đang tức giận, uy áp trên người đối phương nội liễm, nếu Thẩm Lục Mạn nói ngươi này là Ôn Thiết Tân thì Kinh Ngạo Tuyết cũng không tin.

Nàng hắng giọng một cái nói: "chào tiền bối, vãn bối là Kinh Ngạo Tuyết, mẫu thân Kinh Liễu Nhi."

Lão nhân nghe cũng như không nghe, Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi một cái, tu sĩ có tu vi cao toàn như vậy sao, nếu đốiphương không muốn nói chuyện với nàng vậy cần gì phải cố a.

Nghĩ vậy, lão nhân hừ một tiếng nói: "tiểu bối ngươi đúng là lớn mật."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn hắn, không mặn không lạt nói: "không biết ý tiền bối chỉ cái gì?"

Lão nhân cười như không cười nhìn nàng nói: "nếu ngươi biết thân phận của ta, thái độ lại như vậy... không lẽ là coi thường ta?"

Nói rồi dùng uy áp cường đại với Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, trong lòng tức gận, mồ hôi trên trán tuôn ra, nàng cắn răng cười lạnh nói: "tiền bối làm vậy đúng là khiến người ta khó nhìn a."

Lão nhân nghe vậy cười ha ha, đột nhiên thu lại uy áp nói: "căn cốt không tệ, tu vi hơi kém, thân thể cũng có chút yếu, bất quá ngươi ta gan lớn, không lẽ trên người ngươi có dị bảo hộ thân?"

Kinh Ngạo Tuyết nghe hắn nói, nhịn không được xuất mồ hôi lạnh.

Nàng mím môi giả bộ tự nhiên nói: "ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Lão nhân mặc kệ nói: "không sao, ta không phải người hữu duyên với ngươi, nhưng mà khuê nữ nhà ngươi, lại là hạt giống tu hành kiếm đạo rất tốt, lão nhân ta cũng cần người tài, không biết ngươi có đồng ý cho nàng theo ta học tập vài ngày không?"

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "Liễu Nhi được tiền bối coi trọng, cũng là phúc của nàng, việc này không cần hỏi ta, Liễu Nhi tự quyết định là được."

Lão nhân hừ một tiếng nói: "nếu nàng nghe ta khuyên, ta cần gì phải tìm ngươi."

Hắn thở dài một hơi, ánh mắt nhìn cháu gái mình, Kinh Ngạo Tuyết mơ hồ cũng biết ý định thật của hắn.

Nói coi trọng Liễu Nhi là giả, thật ra là muốn tìm bạn chơi chung cho cháu gái mình.

Nghĩ lại Liễu Nhi cũng muốn tu kiếm đạo, cách tốt nhất là tim sư tôn dạy, mình và Thẩm Lục Mạn tu khác với Liễu Nhi, nếu có nguyên anh cường đại dạy nàng, vậy thì đường tu hành cũng không cần đi vòng nữa.

Đây là tấm lòng thương con của nàng, hẳn là nguyên anh đại năng cũng nghĩ vậy.

Ánh mắt nàng nhìn lên võ đài, tu vi Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn ngang hàng, đấu hồi lâu vẫn chưa ra kết quả.

Ôn Thiết Tân lộ vẻ kinh ngạc, tu sĩ đứng xem xung quanh cũng vậy, bọn họ biết thực lực của Ôn Nhuyễn, nên mới kinh ngạc với tu sĩ vừa xuất hiện kia.

Bề ngoài, Ôn Nhuyên là tu vi luyện khí bảy tầng, nhưng trên người Liễu Nhi có pháp bảo che lấp tu vi, nhìn qua chỉ thấy là tu vi luyện khí bảy tầng mà thôi.

Thực lực hai người tương đương, Liễu Nhi ngang hàng với Ôn Nhuyễn, cũng chứng minh được thực lực của mình.

Kinh Ngạo Tuyết không khỏi lộ nụ cười vinh yên.

Tuy lúc đầu thân thủ của Liễu Nhi còn yếu, nhưng nàng tiến triển thần tốc, mặc dù cũng dùng kiếm, nhưng trong lúc so chiêu với Ôn Nhuyễn cũng học được một ít chiêu thức của đối phương.

Không chỉ như vậy, Kinh NgạoTuyết còn thấy Liễu Nhi dùng thêm chiêu thức khác, mấy chiêu này Liễu Nhi học được trong lúc nàng bế quan nửa tháng.

Trong thời gian ngắn, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được tiến bộ.

Lão nhân kinh ngạc, sau khi bảo kiếm trong tay Ôn Nhuyễn bị Liễu Nhi đánh rớt, thì kinh ngạc cũng không thể giấu được.

Ôn Nhuyễn trừng Liễu Nhi, Liễu Nhi cười nói, khom lưng nhặt bảo kiếm đưa cho đối phương nói: "đa tạ."

Ôn Nhuyễn nhận kiếm, xoa cổ tay của mình nói: "đây thực sự là lần đầu ngươi thực chiến sao? ngươi tiến bộ nhanh quá."

Liễu Nhi nhàn nhạt ừ, lơ đãng thấy được Kinh Ngạo Tuyết, vội đi tới nói: "mẫu thân, người xuất quan."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "ừ, Liễu Nhi mới tỷ đấu rất đặc sắc."

Ôn Thiết Tân bên cạnh nàng giọng nói âm trầm: "nào có đặc sắc, đơn giản là thiên tài. Nha đầu bên cạnh ngươi chính là thiên tài ngàn dặm mới có, tu vi cũng ngươi cũng đã che đậy đi, chậc chậc... mấy chục năm không ra ngoài hành tẩu, không ngờ tu tiên giới lại có hậu bối lợi hại như vậy."

Tu sĩ xung quanh nghe vậy kinh hãi, bọn họ không thấy được Liễu Nhi che đậy tu vi, chi cảm thấy đối phương rất lợi hại.

Nếu tu vi nàng không phải như vậy, cái này không phải còn lợi hại hơn sao!

Cốt linh của Liêu Nhi vốn chỉ mới mười tuổi mà thôi, mười tuổi đã có luyện khí bảy tầng tu vi, là cực kỳ hiếm thấy, nếu tu vi cao hơn.

Nếu như lời lão nhân nói, hậu bối này chính là thiên tài duy nhất trong một vạn người rồi.

Nháy mắt mọi ánh mắt từ hâm mộ đến ganh ghét đều tụ lai trên người Liễu Nhi.

Ôn Thiết Tân hừ lạnh một tiếng, lần đầu phóng ra uy áp tu sĩ, hắn không quá phận, mặc dù để tu vi ép xuống trúc cơ kỳ, nhưng đám tu sĩ luyện khí kỳ cũng chịu không nổi, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Ánh mắt hắn lướt qua người Liễu Nhi, rồi nhìn qua Kinh Ngạo Tuyết nói: "ngươi là mẫu thân Liễu Nhi, nói vậy chắc không kém gì nàng, hay là đấu với ta một chút."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." ngài là nguyên anh đại năng, ta chỉ mới trúc cơ trung kỳ, vậy mà cũng nói được a.

Nhưng nàng nghĩ lại, đây cũng là cơ hội khó có được, liền cười gật đầu nói: "được, đấu thì đấu, xin tiền bối thủ hạ lưu tình."

Ôn Thiết Tân nghe vậy sửng sốt, dường như không ngờ nàng lại đồng ý, chỉ cái gan dạ sáng suốt này cũng rất khó có được, vốn chỉ nói đùa, nhưng lúc này cũng khiến hắn có chút mong đợi.

Nghĩ vậy, hắn cùng Kinh Ngạo Tuyết đến sân đấu của tu sĩ trúc cơ kỳ, đứng tại đó không lên võ đài, tại chỗ tỷ đấu.

https://.hoatrenmay.com/truyen/doc-sung-nong-mon-tieu-kieu-the/?preview_id=4028&preview_nonce=37fada9300&_thumbnail_id=4029&preview=true


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận