Chương 100: Tự chủ
Ôn Thiết Tân khí định thần nhàn, cũng không định ỷ lớn hiếp nhỏ, vẻ mặt hắn trấn định nói với Kinh Ngạo Tuyết: "tiểu tử, ngươi động thủ trước đi."
Kinh Ngạo Tuyết cũng không khách khí với hắn, lúc này lấy pháp khí trước đó mua được ở tiên thành Thanh Cảng, đây là pháp khí hạt giống, dùng mộc linh khí thúc sinh, công hiệu biến thành thảm thực vật ngăn địch.
Trước đó Kinh Ngạo Tuyết chọn một viên hạt giống thiết mộc, dùng mộc linh khí và mộc hệ dị năng nhanh chóng rót vào hạt giống, hật giống trong tay nàng nhanh chóng nảy mầm sinh trưởng, chớp mắt liền bao phủ cả đấu trường.
Trong sân tỷ đấu, bị thiết mộc vây quanh không kẽ hở, tu sĩ dưới đài kinh hô, trong số bọn họ cũng có tu sĩ thuộc tính mộc linh căn, dĩ nhiên cũng biết rõ dùng mộc linh khí thúc sinh hạt giống, hao phí bao nhiêu thời gian và linh khí.
Như Kinh Ngạo Tuyết trong thời gian ngắn, đã thúc sinh cả một thảm thực vật hệ mộc, thực sự là cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ một chiêu đó của nàng cũng đả lộ ra sự lợi hại của nàng.
Ôn Thiết Tân đứng trong thiết mộc, hầu như bị bao vây chặt, hắn cười ha ha hai tiếng nói: "chiêu thức không tệ, đáng tiếc quá yếu."
Nói rồi hắn bẻ một cây thiết mộc, dùng kiếm khí cắt thành hình bảo kiếm, kiếm khí màu đỏ mắt thường cũng thấy được, nhẹ nhàng vung lên đánh xuống, thiết mộc quanh người hắn rất là rắn chắc, bị gọt nhẹ nhàng như là đậu hũ non.
Không có thiết mộc che tầm mắt, hắn cũng nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết đang mỉm cười.
Hắn nghĩ thầm không ổn, đáng tiếc đã quá muộn, thiết mộc sinh ra nhiều hoa u lam, đây là Kinh Ngạo Tuyết thúc sinh thiết mộc đợt hai, chuẩn bị cho chiêu thứ hai.
Hoa nát có thể phát ra độc khí thôi miên, sinh trưởng trong thiết mộc, hương khí sinh ra từ thiết mộc.
Sau khi thiết mộc bị hủy, hương thơm không bị áp chế, liền nồng nặc hơn.
Mặc dù Ôn Thiết Tân là tu sĩ nguyên anh kỳ, nhưng không có phòng bị, hút vào nhiều như vậy, thân mình cũng bất ổn đi.
Nói đến là hắn đánh giá thấp Kinh Ngạo Tuyết, ban đầu hắn chỉ định đứng tại chỗ, xem Kinh Ngạo Tuyết dùng bản lĩnh gì.
Hắn không chỉ áp chế tu vi của mình, đến cả sự cảnh giác cơ bản nhất cũng quên mất.
Cũng may hắn là tu sĩ nguyên anh, nếu là tu sĩ khác, chỉ cần Kinh Ngạo Tuyết dùng mộc hệ dị năng phát tán hương khí, thì đã sớm trợn mắt ngất xỉu rồi.
Mặc dù tu sĩ ngoài sân có trận pháp phòng ngự của võ đài bao lại, nhưng cũng bị dính tới, cả người mềm nhũn, trong lòng kinh hãi nhìn Kinh Ngạo Tuyết.
Ôn Thiết Tân ăn gian, dùng linh khí bức độc ra khỏi người, ngưng thở dùng kiếm khí vũ động xung quanh, kiếm khí màu đỏ mang theo hỏa linh, dùng tư thế lửa cháy lớn dọn sạch đấu trường.
Kinh Ngạo Tuyết chậc một tiếng, sau đó liền hạ cái bẫy thứ ba, nương theo lửa mà sinh trưởng, hóa thành dây đỏ, quấn lấy Ôn Thiết Tân.
Ôn Thiết Tân không thể động đậy, buồn cười nói: "nữ oa này, chút thủ đoạn xấu này, đánh với ngươi đúng là tức chết mà."
Kinh Ngạo Tuyết cười cười nói: "tiền bối tu vi cao thâm, mặc dù tận lực thu liễm, chỉ đấu với ta một chút, ta cũng không thể chống được lâu, cho nên không thể cận chiến với tiền bối được, nên dùng chút bản lĩnh của ta cũng không có gì sai."
Ôn Thiết Tân nghe vậy cười ha ha hai tiếng, chớp mắt thoát khỏi dây leo của Kinh Ngạo Tuyết.
Con ngươi Kinh Ngạo Tuyết co lại, đây là uy áp kim đan kỳ, lão nhân này đúng là nói chuyện không tính toán gì hết, chút thể diện nguyên anh đại năng cũng không có.
Mắt nhìn kiếm khí đỏ rực trong tay đối phương đến gần, đan điền bên trong Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên phát ra nguồn năng lượng cực lớn, Ly Mộc Phần Hỏa xanh biếc dưới sự chỉ dẫn của Kinh Ngạo Tuyết, nháy mắt chạm nhau với kiếm khí.
Một năng lượng cực kỳ lớn, tản ra xung quanh giữa hai hai người đang tỷ đấu.
Tu sĩ xung quanh kinh hô, lúc này đều bị uy áp bức bách, bất đắc dĩ lui lại vài bước, đến trận pháp phòng ngự của võ đài cũng phát ra tiếng ong ong chói tai.
Trong tiên thành Thanh Cảng có một đạo uy áp cực mạnh vì biến cố ở đây vội vàng đi tới, khi hạ xuống giữa trận pháp, hắn nhìn chừng bốn năm chục tuổi, dùng sức mình tách Kinh Ngạo Tuyết và Ôn Thiết Tân đang tỷ đấu ra.
Ôn Thiết Tân giả vờ bị hắn cắt ngang, thu tay lại nói: "ngươi là ai?"
Kinh Ngạo Tuyết cố gắng nhịn xuống che bụng mình, thực lực của nàng khẳng định không hơn được Ôn Thiết Tân, cho dù đối phương cố gắng thu liễm, nhưng dùng uy áp kim đan kỳ, đối với thân thể nàng cũng tạo thành tổn thương lớn.
Trong lòng nàng bất đắc dĩ cười khổ nghĩ thầm: mính đúng là chủ quan a.
Nàng cũng nhìn về phía nam nhân trung niên xuất hiện giữa hai người, tu vi người kia dường như là kim đan hậu kỳ, nếu không phải Ôn Thiết Tân vì vậy thu tay lại, đối phương cũng không thể xen vào giữ hai người tỷ đấu được.
Nam nhân trung niên vuốt râu mình cười híp mắt nói: "vị đạo hữu này, ỷ lớn hiếp, đây không phải hành động tu sĩ quang minh lỗi lạc làm a."
Ôn Thiết Tân cười ha ha hai tiếng nói: "ta cũng không định xuất toàn lục, nhưng không ngờ tiểu bối trẻ tuổi này tu vi không tầm thường, thủ đoạn sắc bén, trong lòng ta hiếu kỳ cực hạn của nàng, nên mới... đa tạ ngươi xuất thủ a, nếu không... lần này ta lại mắc phải sai lầm lớn rồi."
Nói rồi, hắn đi tới xin lỗi Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt trong lòng, nàng còn làm được gì nữa, trước đo định giao Liễu Nhi cho người này, xin hắn dạy Liễu Nhi luyện kiếm, bây giờ cũng không thể đắc tội đối phương.
Biểu tình nàng không tốt lắm nói: "thôi đi, dù sao ta bị thương cũng không nặng, đa tạ tiền bối chỉ giáo."
Ôn Thiết Tân lúng túng gãi đầu, hắn cũng không phải cố ý, nhưng thủ đoạn của Kinh Ngạo Tuyết kỳ quái, không phải phong cách hắn thích, cho nên hạ thủ cũng quên đúng mực.
Hắn nghĩ với kiếm khí sắc bén của mình, dù là tu sĩ kim đan kỳ cũng sẽ bị thương, nhưng Kinh Ngạo Tuyết ngoại mặt hơi nhăn ra, cũng không có bị thương gì từ hắn, xem ra là không nghiêm trọng.
Nói vậy Kinh Ngạo Tuyết này cũng không bình thường a.
Tròng mắt hắn chuyển động nghĩ thầm: hèn gì đối phương có thẻ dạy ra thiên tài như là Liễu Nhi, xem ra đối phương vốn là nhân vật không tầm thường.
Ánh mắt hắn vô duyên nhìn ra ngoài võ đài, thấy vẻ mặt Thẩm Lục Mạn lo lắng, nếu không phải Thẩm Lục Mạn đang mang thai, hắn thực sự muốn cùng người có tu vi cao nhất này tỷ thí một chút.
Nhưng mà phải sớm bỏ xuống suy nghĩ này, hắn từ trên võ đài đi xuống, liền bị cháu gái tức giận túm lấy chòm râu nói: "gia gia, đã nói là chú ý đúng mực rồi mà!"
Nàng coi trọng đối thủ Liễu Nhi này, nếu Liễu Nhi đồng ý theo gia gia học kiếm đạo, tương lai các nàng lại có thể so tài.
Nhưng không ngờ gia gia không dừng tay còn làm mẫu thân Liễu Nhi bị thương, vừa rồi nàng không dám nhìn sắc mặt Liễu Nhi, nhưng cũng cảm nhận được đối phương không vui, nàng nghĩ đến mà sợ.
Sắc mặt nàng lúng túng đi tới nói: "Liễu Nhi, ngươi đừng chấp gia gia, vậy đi gia gia, ngươi mau mang đan dược chữa thương ra, đưa cho Kinh bá mẫu dùng đi."
Ôn Thiết Tân gật dầu, lấy ra một lọ đan dược từ trong đan điền Tử Phủ, đưa cho cháu gái mình.
Ôn Nhuyễn cầm lọ dược để vào trong tay Liễu Nhi, thần tình Liễu Nhi có chút lãnh đạm, nhưng vẫn nhận lấy nói cảm ơn.
Nam nhân trung niên vuốt râu, thấy Ôn Thiết Tân bỏ lại mình xuống dưới cũng không tức giận.
Kinh Ngạo Tuyết đi tới cạnh hắn nói tiếng cám ơn, nam nhân trung niên nói: "ta tên Triệu Thành Phúc, là trưởng lão nội môn của thành chủ tiên thành Thanh Cảng này, nếu ngươi có việc có thể đến phủ thành chủ đưa thẻ bài này."
Dứt lời, hắn lấy một thẻ bài đưa cho Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết nghĩ có thể sẽ dùng đến liền nhận thẻ bài cất đi.
Tu sĩ trung niên cười nói: "hậu sinh khả úy, ngươi hiện tại chỉ là trúc cơ trung kỳ, nhưng lại có thực lực tu vi này rồi, tương lai tiền đồ vô lượng a."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "bất quá là chút tài mọn thôi, tiền bối khen quá rồi."
Triệu Thành Phúc không nói gì thêm, giải quyết tranh chấp xong thì xoay người đi.
Kinh Ngạo Tuyết xuống võ đài, Thẩm Lục Mạn vội đi tới hỏi: "ngươi không sao chứ?"
Kinh Ngạo Tuyết nắm tay nàng nói: "không sao, tiền bối cố kỵ không có nặng tay, yên tâm đi."
Sắc mặt Thẩm Lục Mạn tái nhợt, xem ra là sợ không nhẹ, Kinh Ngạo Tuyết có chút hối hận, sớm biết sẽ không đấu với Ôn Thiết Tân rồi, nói đến cũng là ghé con không sợ cọp, thực sự cho rằng người ta giữ đúng lời hứa, nào ngờ...
Trong lòng nàng thở dài một hơi, đành thôi, thấy Ôn Nhuyễn và Ôn Thiết Tân theo sau Liễu Nhi, nàng cười hiền lành nói: "đa tạ đan dược của tiền bối, hôm nay không còn sớm, Liễu Nhi cũng đã đói bụng, chúng ta tới khách điếm tiên thành Thanh Cảng ăn một bữa vậy."
Ôn Thiết Tân cười nói: "được, nhưng mà bữa cơm này để ta mời."
Kinh Ngạo Tuyết không chấp nhất việc này, mọi người rời đấu trường, đi tới khách điếm.
Ôn Thiết Tân là tán tu, so với đám người Kinh Ngạo Tuyết biết rõ về tiên thành Thanh Cảng nhiều hơn, đưa các nàng rẽ trái rẽ phải, sau đó đi tới một khách điếm vắng vẻ.
Khách điếm nhìn có vẻ không tầm thường, thỉnh thoảng có khách nhân ra vào tu vi đều cao thâm.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết rùng mình, theo sau Ôn Thiết Tân đi vào, tiểu nhị ở đây tu vi cũng đã trúc cơ hậu kỳ, hắn biết Ôn Thiết Tân, thái độ cung kính tiến lên nói: "Ôn lão, không biết hôm nay muốn ăn món gì?"
Ôn Thiết Tân không thiếu linh thạch, liền lấy một khối linh thạch thượng phẩm ra nói: "mang mấy món ngon của quán các ngươi lên đây, à phải rồi, nấu cho lão nhân một ấm dược, nữ oa này cần bồi bổ thân thể."
Ánh mắt tiểu nhị lướt qua người Kinh Ngạo Tuyết, nhỏ giọng nói một tiếng dạ, rồi xoay người đi chuẩn bị.
Kinh NgạoTuyết chớp mắt một cái nói: "phiền tiền bối tốn kém."
Ôn Thiết Tân khoát tay, cầm ấm trà lên rót một chén cho Kinh Ngạo Tuyết nói: "là do ta không khắc chế trước, con người ta thực sự động thủ rồi thì không biết nặng nhẹ, xin lỗi a."
Hắn đẩy chén trà đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết nói: "đây là linh suối mang từ trên núi xuống, một ấm một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, uống rất bổ cho thân thể, ngươi mau nếm thử đi."
Vốn trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cũng đang tức giận, nhưng thấy hắn đối xử tử tế như vậy, cơn tức trong lòng cũng dần biến mất.
Nàng không chỉ uống một mình, mà còn cho Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi uống cùng, còn rót cho Ôn Nhuyễn mộ chén, sau đó mới nhấp một ngụm linh suối.
Vào miệng trong ngọt không gì sánh được, so với lần đầu nàng đến tu tiên giới uống trà còn tốt hơn nhiều.
Qủa nhiên hàng so hàng còn phải hơn a, nàng cảm khái trong lòng một tiếng, xúc cảm ấm áp, lập tức chiếm lấy đan điền của nàng, khiến cho Ly Mộc Phần Hỏa đang luống cuống cũng được linh suối trấn an không ít.
Ôn Thiết Tân thấy sắc mặt nàng có chút hồng nhuận, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Hắn vốn không giỏi giao tiếp, năm đó tuổi trẻ tính nóng, cũng làm nhiều chuyện sai lầm, chỉ biết công thành danh toại là chuyện quan trọng, lại không biết gây nhiều thị phi.
Nếu không phải khi hắn còn trẻ quá ngông cuồng, thì con trai và con dâu cũng sẽ không bị cừu địch ám hại lúc vào bí cảnh.
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn có chút ảm đạm, mắt không chớp nhìn cháu gái Ôn Nhuyễn của mình.
Mấy năm qua, hắn luôn ẩn cư chăm sóc cháu gái mình, hy vọng nàng có tu vi tốt tự bảo vệ mình cũng thực chiến tu hành được.
Hiếm lắm mới thấy cháu gái hợp ý với một cô nương, Liễu Nhi lại là thiên tài tu luyện, từ lúc gặp Kinh Ngạo Tuyết đến giờ, đối phương cũng là người lương thiện, tu sĩ như vậy dạy con gái chắc cũng sẽ không kém gì.
Nghĩ vậy thái độ của hắn càng ôn hòa hơn, còn chỉ ra khuyết điểm của Kinh Ngạo Tuyết trong trận đấu, Kinh Ngạo Tuyết cẩn thận nghe, thực chiến xong nàng cũng phát hiện lực công kích hiện tại của mình không mạnh, mặc dù phòng ngực mạnh, nhưng mà tương lai đối mặt với tỷ thí thực sự, sẽ rất dễ dàng thua cuộc.
Cho nên một bên chỉ điểm, một bên học tập, không khí dung hòa không ít.
Ôn Nhuyễn rốt cuộc cũng thở dài một hơi, hàn huyên với Liễu Nhi.
Ô Nhuyễn cho đến nay đều bị gia gia giữ trong núi lớn lên, túc lúc bắt đầu iết đi đã được gia gia dạy vung kiếm, cho đến sáu tuổi trắc linh căn, trắc ra song kim hỏa linh căn, giống linh căn của gia gia, gia gia mừng đến phát điên, dạy dỗ nàng cũng nghiêm hơn.
Cho đến khi nàng mười hai tuổi, mơ hồ luyện ra kiếm khí, tu vi gặp phải tâm cảnh, gia gia mới đưa àng ra ngoài núi đi du lịch khắp tu tiên giới.
Trong lúc đó nàng cũng gặp được vài cô nương tuổi, nhưng chi cảm thấy các nàng không hợp.
Các nàng quá yếu lại hay giận dỗi, Liễu Nhi lại không như vậy.
Tu Vi Liễu Nhi lại ngang với nàng, có thể còn lợi hại hơn.
Nếu sau này có thể mỗi ngày gặp nhau cùng tu hành, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nàng nói chuyện với Liễu Nhi, nàng không thích mấy bé gái, kể tới những tin tức thú vị trên đường tu hành mình gặp được, Liễu Nhi cũng không hiểu nhiều về tu tiên giới, nội dung Ôn Nhuyễn nói mặc dù có chút khó hiểu, nhưng mà chân thành tha thiết nàng cũng hăng hái nghe.
Thẩm Lục Mạn ngồi một bên luôn uống linh suối.
Linh suối này có linh khí nồng, nàng là tu sĩ kim đan kỳ uống vô càng thêm lợi.
Trước đó nàng cũng cảm thấy trong lòng khó chịu bực bội, không tĩnh tâm được, mặc dù đối mặt với Kinh Ngạo Tuyết, nhưng cũng không thu được tính khí khó ở của mình.
Mỗi lần thấy sắc mặt của Kinh Ngạo Tuyết, nàng cũng biết mình sai, nhưng vẫn tái phạm như cũ.
Nàng cảm thấy mình không còn là mình nữa, cũng may Kinh Ngạo Tuyết tâm đại, không có tính toán mấy chuyện này với nàng, đối với nàng cũng rất là bao dung...
Nhưng cũng chính vì vậy càng khiến nàng thấy hổ thẹn.
Cái miệng nhỏ của nàng thưởng thức linh suối, nghĩ thầm: chờ tối nay ở cùng Kinh Ngạo Tuyết, nhất định phải nói xin lỗi nàng.
Trò chuyện một hồi, tiểu nhị cũng mang đồ ăn lên.
Nhìn lướt qua không có chút gia vị nào, Kinh Ngạo Tuyết buồn bực nghi ngờ nghĩ: cái này không biết ăn có ngon không?
Nhưng Ôn Thiết Tân ngồi đối diện đã cầm đũa lên chuẩn bị ăn, trong miệng còn không ngừng nói: "nào, nếm thử đi, đây là món ngon nhất tiên thành Thanh Cảng đó, đảm bảo ngươi ăn xong còn muốn ăn nữa, nói không chừng sẽ thành động lực cho ngươi tu luyện nữa."
Nắm đó hắn ăn xong một miết về sau liền thấy thích, lúc trước tu luyện lười nhác, vì kiếm miếng ăn, nên mới cố gắng tu luyện kiếm linh thạch, thậm chí còn đến địa vực nguy hiểm.
Sau khi ra ngoài, tu vi tăng lên nhiều, sau đó còn tìm cả cao thủ khiêu chiến...
Hắn lắc đầu không muốn nghĩ đến chuyện ngu xuẩn trước đây, gắp một miếng thịt ăn, vừa vào miệng hương vị liền tan ra, cảm giác mỹ vị quanh đầu lưỡi, thực sự quá tuyệt vời.
Mỗi lần đều có cảm giác mới, hắn vội gắp cho cháu gái mấy miếng.
Ôn Nhuyễn nhịn không được trợn mắt, mấy thứ này rất mắc, nàng nếm thử ngoại trừ cảm có linh khí ra, thì không có gì lạ, cũng không biết vì sao gia gia lại thích.
Nàng thấy Liễu Nhi ăn một miếng thần sắc nhàn nhạt, cười nói: "mùi vị thế nào?"
Liễu Nhi nói: "đa tạ khoãn đãi, mùi vị rất tốt."
Ôn Nhuyễn cười nói: "ngươi thích thì ăn nhiều một chút đi."
Kinh Ngạo Tuyết chần chờ cầm đũa lên, gắp một miếng ăn, nháy mắt vô số pháo hoa nổ tung trong đầu.
Vị này...
Thực sự là mỹ vị trước giờ chưa từng có!
Nàng vui vẻ động đũa liên tục, Thẩm Lục Mạn thấy vậy đẩy cái dĩa tới trước mặt nàng, còn mình thì uống linh suối.
Chỉ có người ham ăn mới bị mỹ vị chỗ này chinh phục.
Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi chỉ ăn một chút, ăn no cũng không động đũa nữa.
Thẩm Lục Mạn chỉ ăn một miếng.
Cho nên cả bàn cơm chỉ có Ôn Thiết Tân và Kinh Ngạo Tuyết ăn hết.
Kinh Ngạo Tuyết xoa cái bụng tròn vo, nếu là đồ ăn phàm nhân, có thể dùng linh khí tiêu hóa, nhưng thức ăn này tự hóa thành linh khí rồi, nàng cần vài ngày để luyện hóa số linh khí này.
Còn có ấm dược làm riêng cho nàng, ăn xong cũng đã bồi bổ đan điền bị thương rồi, không chỉ như vậy, tiêu hóa xong linh khí, còn có thể tăng linh khí trong cơ thể nàng, tu vi cũng tăng thêm vài phần.
Hèn gì không ít tu sĩ cấp thấp có tiền, đều chọn dùng linh gạo linh thực để tăng tu vi.
Vì dùng đan dược sẽ lưu lại đan độc trong người, nhưng dùng linh gạo linh thực thì tạp chất cực ít, có thể nói ngoại trừ giá cao ra, thì trăm lợi không hại.
Nghĩ vậy, nàng càng mong chờ linh gạo và linh thực trông trong Thanh Mộc Đỉnh hơn.
Ăn xong các nàng ngồi xuống uống một chén linh trà, Kinh Ngạo Tuyết định ở lại tiên thành Thanh Cảng ngủ một đêm.
Dĩ nhiên Ôn Thiết Tân biết được cũng chân thành mời các nàng ở lại chỗ này.
Trong khách điếm chỉ tính tiền ăn, ngủ nghỉ không tính tiền, Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nghĩ thầm: đây không phải chuyện đương nhiên sao? đồ ăn chỗ này mắc vậy mà, dù nàng là luyện đan sư tam phẩm, cầm mười ngàn linh thạch đi ăn cũng phải đáng giá chứ..
A, đột nhiên cảm thấy cũng có giá.
Kinh Ngạo Tuyết cũng bó tay rồi, bản thân ham ăn cũng không thể cứu nổi.
Nàng lên lầu được sắp xếp một gian phòng tốt, Ôn Thiết Tân ở phòng bên cạnh, định thương lượng chuyện thu Liễu Nhi làm đồ đệ với Kinh Ngạo Tuyết, nhưng nghĩ đến trong bụng Kinh Ngạo Tuyết còn có linh khí chưa tiêu hóa hết, định chờ vài ngày rồi nói.
Sau khi về phòng, Liễu Nhi chủ động nói: "mẫu thân, cho con vào Thanh Mộc Đỉnh đi, con muốn xem luyện đan thư một chút."
Trước kia trên đường đến tu tiên giới, đa phần thời gian nàng đều ở trong phòng luyện đan của Thanh Mộc Đỉnh.
Đã xem một số sách, nhưng còn rất nhiều sách chưa xem xong.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, cũng không rõ mình khảo nghiệm trong Thanh Mộc Đỉnh đến nay đã bao lâu rồi, nói chung cũng đã có rồi.
Nàng hơi lo Liễu Nhi đột nhiên biến mất, sẽ khiến Ôn Thiết Tân bên cạnh hoài nghi, nhưng sau đó Thẩm Lục Mạn nói: "quy tắc trong khách điếm ở tu tiên giới, mỗi phòng đều có trận pháp phòng ngự, trừ phi bị tu sĩ đại năng phá, ảnh hưởng trận pháp, nếu không sẽ không nghe thấy được."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy thở dài một hơi, nàng đưa Liễu Nhi vào Thanh Mộc Đỉnh, dự định ngồi ghế quý phi đả tọa luyện hóa linh khí trong người.
Lại không ngờ Thẩm Lục Mạn nằm trên giường đột nhiên vẫy tay với nàng.
Kinh Ngạo Tuyết không hiểu đi tới nói: "sao vậy?"
Thẩm Lục Mạn kéo nàng ngồi lên giường, cả người dựa vào ngực nàng nói: "trước đó ta tùy hứng làm bậy, không nhịn được tính khí của mình, khiến ngươi tức giận."
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, buồn cười bất đắc dĩ nói: "phát cáu hơi nhiều thôi, bất quá nàng mang thai lại dễ khó chịu, điều này ta cũng hiểu mà."
Thực ra lúc mang thai nội tiết tố có sự thay đổi cũng có ảnh hưởng ít nhiều, khi còn ở mạt thế Kinh Ngạo Tuyết cũng từng gặp nhiều phụ nữ đang mang thai, tâm tình buồn vui rất khó chịu, nếu người chồng không tâm lý, nói không chừng người vợ có thai sẽ dùng nước mắt rửa mặt.
Nàng cũng không muốn làm kẻ cặn bã như vậy, mặc dù tính cách Thẩm Lục Mạn nóng nảy, nhưng cũng không có nổi giận nhiều, nàng mở một mắt nhắm một mắt cho qua là được.
Nàng thấy Thẩm Lục Mạn lúc này nằm ỳ trong ngực mình, liền hỏi: "bây giờ nàng cảm thấy thế nào?
Thẩm Lục Mạn nói: "tốt rồi, linh suối khách điếm này không tệ."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy đưa tay xoa vai nàng nói: "để mai ta hỏi khách điếm mua một ít mang về, chuyện linh thạch nàng đừng lo, chờ ta luyện hóa linh khí trong người xong, thì linh thảo trong Thanh Mộc Đỉnh cũng đã lớn rồi, ta sẽ luyện đan dược đem bán kiếm kinh thạch mua linh suối cho nàng."
Thẩm Lục Mạn định nói tốn kém, nhưng Kinh Ngạo Tuyết đã nói như vậy, trong lòng nàng ấm áp cười nói: "đa tạ."
Kinh Ngạo Tuyết thiêu mi cười nói: "nếu đa tạ không bằng làm thực tế một chút đi."
Nàng chỉ trêu đùa mà thôi, nhưng không ngờ cơ thể nổi phản ứng.
Nói đến, từ lúc nàng đến tu tiên giới tới giờ, lúc nào cũng bận rộn, không có thời gian ở chung với Thẩm Lục Mạn, tu tiên đúng là thanh tâm quả dục mà.
Khóe miệng nàng giật một cái, trong người hơi nóng, Thẩm Lục Mạn còn dựa vào người nàng, dĩ nhiên cảm nhận được nàng không bình thường, liền nhìn mặt Kinh Ngạo Tuyết, thì thấy mặt nàng ửng hồng, trong mắt mang theo vài phần thủy sắc.
Nàng cùng Kinh Ngạo Tuyết giao hợp vài lần, mỗi lần đối phương mà muốn thì cái vẻ mặt sẽ lộ ra như vậy.
Nàng nhịn không được cười một tiếng, hiện tại mang thai cũng được ba bốn tháng rồi, bụng đã có chút to, nhưng mà thai vị cũng đã chắc rồi, cũng có thể làm chuyện đó được.
Nàng nghĩ vậy, đặt Kinh Ngạo Tuyết lên giường, cái miệng ngậm mút vành tai đối phương.
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày lại nói: "đừng, thân thể nàng còn chưa được."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi, ngươi làm nhẹ một chút, vẫn được!"
Hai mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên, tay sờ mông đối phương nói: "nàng nói thật?"
Thẩm Lục Mạn giận dỗi cắn nàng một cái nói: "nói nữa thì đừng làm."
Kinh Ngạo Tuyết vốn cũng muốn, sao mà bỏ qua cơ hội tốt được, vừa rồi Thẩm Lục Mạn cắn nàng một cái, thì đã xoay người đặt nàng dưới nàng, tiến hành thân thể giao lưu.
Cố kỵ hài tử trong bụng Thẩm Lục Mạn, Kinh Ngạo Tuyết không dám quá phận.
Bất quá que huỳnh quang đã vào cơ thể đối phương, ít nhiều đối phương đang mang thai, nếu không nàng cũng không dám.
Một đêm sữa nước hòa nhau, hôm sau tỉnh dậy, Kinh Ngạo Tuyết thần thanh khí sảng.
Nàng dùng chút thời gian luyện hóa linh khí trong bụng, sáng sớm Ôn Thiết Tân đã mang cháu gái và Liễu Nhi đến đấu trường, nàng và Thẩm Lục Mạn ở khách điếm chờ, tiếp tục luyện hóa linh khí trong người.
Mấy ngày liên tục trôi qua, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được thành ý của Ôn Thiết Tân.
Nhưng mà việc này còn phải hỏi ý kiến Liễu Nhi đã.
Cho nên ăn xong Kinh Ngạo Tuyết quay về phòng hỏi: "Liễu Nhi, Ôn Thiết Tân là đại năng nguyên anh hậu kỳ, lúc trước có dự định thu con làm đồ đệ, hắn vốn là kiếm tu, tiểu cô nương Ôn Nhuyễn cũng có thiên phú với kiếm đạo, ta nghe mấy ngày qua hai đứa hay đến đấu trường cùng nhau, không biết con có muốn nhận sư tôn này không?"
Liễu Nhi nghe vậy, ánh mắt đen như mực nhìn Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "mẫu thân, Ôn ga gia đối với con rất tốt, nhưng kiếm đạo của hắn và Ôn Nhuyễn không phải là thứ con muốn theo, nếu muốn tiến thêm, con cần có bầu không khí tốt hơn để tập luyện, cho nên..."
Nàng nói: "con muốn đến Thiên Kiếm Tông."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy kinh hãi nói: "Thiên Kiếm Tông?"
Thiên Kiếm Tông là tông môn kiếm tu lớn nhất Hồng Trạch đại lục, nói đến cũng không tệ, nhưng mà Ôn Thiết Tân và Thiên Kiếm Tông có cừu hận.
Cái này...
Kinh Ngạo Tuyết cau màu nói: "Liễu Nhi, con có biết nội bộ Thiên Kiếm Tông thế nào không?"
Mặc dù là đại tông môn, cũng như các đại gia tộc, sẽ có rất nhiều việc bẩn thỉu.
Chí ít tính tình Ôn Thiết Tân thẳng thắn, sẽ không chơi đâm sau lưng.
Tu tiên giới này vẫn là lừa gạt nhau, ai mạnh thì làm vua, nàng thực sự lo lắng để Liễu Nhi đi vào tông môn như vậy, nàng biết rõ một khi Liễu Nhi đi vào tông môn rồi thì nàng và Thẩm Lục Mạn cũng không giúp gì được.
Ánh mắt nàng có chút ảm đảm nói: "Liễu Nhi, con thực sự nghĩ kỹ rồi chứ?"
Liễu Nhi mím môi một cái nói: "Thiên Kiếm Tông là đại tông môn ở tu tiên giới, cách mười năm sẽ đến tiên thành Thanh Cảng thu đồ đệ, đến khi đó con muốn thử một chút."
Kinh Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, xem ra Liễu Nhi đã sớm có dự định, thậm chí đến cả tin tức cũng đã tra xong.
Dù thế nào thì nàng cũng sẽ ủng hộ con gái của mình, nàng hỏi: "không biết còn bao lâu nữa thì tông môn mới thu đồ đệ?"
Liễu Nhi biết mẫu thân đã đồng ý nàng cười nói: "còn năm năm nữa, đến khi đó tu vi của con cũng lên trúc cơ trung kỳ rồi, mẫu thân, con muốn đến Thiên Kiếm Tông, nhưng cũng phải chờ muội muội ra đời, trưởng thành rồi mới đi."
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi cười nói: "đừng vội, muội muội con còn phải chờ thêm nửa năm nữa."
Còn Ôn Thiết Tân bên kia, nàng đành phải tự mình đến xin lỗi vậy.
Nàng nghĩ vậy, Liễu Nhi cũng nói tiếp: "mẫu thân yên tâm, con đã nói cho Ôn Nhuyễn biết trước ý định của con rồi, khi đó Ôn Nhuyễn cũng muốn đi, nói không chừng hiện tại nàng đang khuyên Ôn gia gia."
Đang nói cửa phòng liền bị đẩy ra, Ôn Thiết Tân cười lạnh một tiếng nói: "Kinh Liễu Nhi ngươi có ý gì? ngươi đã biết ta có thù oán với Thiên Kiếm Tông rồi, còn dám khuyên cháu gái ta đến Thiên Kiếm Tông, to gan làm loạn đáng chém."
Nói rồi kiếm khí bén nhọn bay về phía Liễu Nhi, Liễu Nhi nhanh chóng tránh đi, Ôn Thiết Tân chỉ muốn dạy dỗ nàng một trận, chứ không định giết nàng, Ôn Nhuyễn vội đến ngăn hắn lại, hắn mới dừng tay.
Nhưng bầu không khí trong phòng lạnh lùng cứng nhắc.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái tiến lên nói: "Ôn tiền bối, hài tử trưởng thành sẽ có suy nghĩ của mình, ta làm mẫu thân cũng không thể can thiệp, ta kính nể tu vi và nhân cách của tiền bối, nên Liễu Nhi cũng sẽ như vậy, nếu không đúng cũng sẽ không có ý kiến phản đối."
Ôn Thiết Tân tức không nhẹ, đối với hắn mà nói, Liễu Nhi không nhận hắn làm vi sư, hắn mặc dù để trong lòng nhưng mà không chấp.
Nhưng nàng lại dám khuyên cháu gái bảo bối của hắn, trong lòng hắn liền khó chịu, thậm chí hoài nghi gia đình Kinh Ngạo Tuyết, có phải do Thiên Kiếm Tông đến tiếp cận hắn không.
Hắn hít sâu vài cái, nhịn xuống tính nóng nảy của mình.
Suy nghĩ lại, xác định Kinh Ngạo Tuyết cũng không phải người xấu, nhưng Kinh Liễu Nhi này, tuổi nhỏ tâm tư thâm trầm, khiến người đoán không ra, lúc trước hắn đối phương tu vi không cao sẽ không làm được gì, mới cho phép nàng tiếp cận cháu gái mình, lại không ngờ rằng nàng hạ bẫy ở chỗ này.
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn càng ác liệt hơn.
Liễu Nhi thấy Kinh Ngạo Tuyết hộ nàng sau người thật chắc, trong lòng ấm áp, nàng đi tới kéo tay Kinh Ngạo Tuyết, đối mặt với Ôn Thiết Tân nói: "Ôn tỷ tỷ là hỏa mộc linh căn, giống như tiền bối, ban đầu tu kiếm đạo là vì có ngươi chỉ dẫn, nên nhập môn nhanh hơn, nhưng tích cách của nàng khác tiền bối, từng trải cũng sẽ hiểu được cái khác với tiền bối."
"Trước đó nàng nhờ vinh quanh của tiền bối, lấy tốc độ nhanh hơn của kiếm tu để nhập môn, nhưng mà nàng vẫn là con người khác với tiền bối, luôn phải ở bên cạnh tiền bối, ngược lại sẽ sinh trở ngại với kiếm đạo của nàng, vì nhãn giới của nàng chỉ có mỗi kiếm đạo của tiền bối là hết rồi, dù có đi đối chiến thì nàng chỉ sử dụng theo năng cái đã học, đi theo duy nhất mỗi một đường."
"Tiền bối từ nhỏ đã tu luyện kiếm đạo, chắc cũng sẽ không muốn bị che mắt nguy hại này chứ."
Liễu Nhi nói thằng: "ta vốn là mộc linh căn, đó không phải linh căn thích hợp để tu kiếm đạo, vì linh căn còn có cả tích cách của ta, khiến ta không thể nào có được phong cách kiếm đạo hỏa bạo như tiền bối, nếu cứ ép mình nhận tiền bối làm vi sư, lâu ngày sẽ chìm dưới uy danh tiền bối mà thôi, đây là đều mà vãn bối không muốn thấy."
Nàng chân nói vài câu, tóm lai cũng đã khuyên xong người lớn.
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nàng lúc trước cũng không đồng ý cho Liễu Nhi tu kiếm đạo, nhưng trước giờ Liễu Nhi có ý nghĩ riêng của nàng, thay vì bị linh khí và thói quen hạn chế, không bằng để nàng chọn cái nàng thích.
Cuộc sống con người thời gian trôi rất nhanh, nàng không muốn Liễu Nhi tiếc nuối trong lòng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Nhi cũng có thể có thiên phú luyện đan, nhưng nếu nàng không thích, tu luyện đến tâm cảnh, chắc chắn sẽ gặp tâm ma, đến lúc đó sẽ tổn hại tu hành của nàng.
Ánh mắt nàng lơ đãng nhìn Ôn Thiết Tân, trong mắt đối phương đang suy nghĩ và thống khổ.
Nháy mắt Kinh Ngạo Tuyết hiểu tâm tình đối phương.
Ôn Thiết Tân sống qua nhiều năm, còn phải chăm sóc cháu gái Ôn Nhuyễn của mình, có thể nói là quá cẩn thận.
Hắn muốn cho Ôn Nhuyễn điều tốt nhất, nhưng không ngờ nghe Liễu Nhi nói chuyện còn chỉ ra chướng ngại tu hành lớn nhất của Ôn Nhuyễn lại chính là hắn.
Trong lòng hắn khó chịu cũng là bình thường.
Nàng lại nhìn về phía Ôn Nhuyễn, trong mắt Ôn Nhuyễn mơ màng, lúc trước Liễu Nhi không có nói rõ ràng với nàng như vậy, nghĩ kỹ lại, gia gia đến giờ vẫn là tấm gương của nàng, nàng đúng là luôn nằm trong khuôn khổ của gia gia.
Kiếm khí của nàng cũng là được gia gia để lại kích phát.
Nếu không có gia gia dốc lòng giúp, nàng cũng sẽ không ngưng tụ được kiếm khí khi mới mười mấy tuổi.
Mà ở Thiên Kiếm Tông, tu sĩ đến trúc cơ kỳ rồi mới mò được đến cửa kiếm khí.
Có nhiều kiếm tu, thậm chí chết rồi cũng không chạm được kiếm khí nhập môn.
Nàng cảm thấy gia gia không hạn chế mình tu hành, thấy vẻ mặt gia gia thất vọng, nhất thời liền oán giận Liễu Nhi.
Trước đó nàng muốn đến Thiên Kiếm Tông là vì nghe Liễu Nhi nói đến, trong Thiên Kiếm Tông có nhiều kiếm tu, cách tu luyện cũng có hệ thống hơn, mỗi ngày đều có kiếm tu luận bàn với nàng.
Nàng không thể chống lại hấp dẫn này, mới nói với gia gia.
Ôn Nhuyễn càng nghĩ càng tự trách, đi tới ngoan ngoãn nói: "gia gia, trước đó là cháu gái sai rồi, cháu gái không biết gia gia có thù oán với Thiên Kiếm Tông, nếu Liễu Nhi không muốn thì chúng ta cũng không nên cưỡng cầu."
Nàng nói rồi, tâm tình phức tạp nhịn không được rơi lệ.
Ôn Thiết Tân xoa đầu nàng thở dài một hơi nói: "Nhuyễn Nhuyễn, Liễu Nhi nói không sai, con để gia gia suy nghĩ cho kỹ a."
Dứt lời, hắn liền dẫn Ôn Nhuyễn xoay người rời đi.
https://.hoatrenmay.com/truyen/doc-sung-nong-mon-tieu-kieu-the/?preview_id=4028&preview_nonce=37fada9300&_thumbnail_id=4029&preview=true