Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 20: Á Nhân

Kinh Ngạo Tuyết chán nản ngồi ngay cửa, bên tai truyền đến tiếng nước Thẩm Lục Mạn tắm trong mộc dũng.

Nàng đúng là không hiểu nổi hành động vừa rồi của Thẩm Lục Mạn, dưới cái nhìn của nàng, nàng và Thẩm Lục Mạn đều là nữ nhân, nữ nhân khi đó nhìn thân thể nhau thì có gì mà lớn lao đâu.

Trước mạt thế, nàng lớn lên trong cô nhi viện, điều kiện cũng không tốt như vậy có phòng riêng, cho nên khi còn nhỏ đều là nam nữ tắm chung.

Khi lớn lên, khi nàng đi học tiểu học, bắt đầu ở trường học lúc đó cũng đã có nhà tắm công cộng, nhưng mà nam sinh mới ra tắm, còn nữ sinh thì luôn tắm ở trong phòng.

Sau đó nàng lên sơ trung, cao trung với tính cao ngạo của nàng ở nhà tắm cũng không thể một mình bao hết, dĩ nhiên sẽ phải tắm cùng người khác.

Đến mạt thế, điều kiện kém hơn, nàng qua được cũng rất gian nan, cho đến khi mộc hệ dị năng tiến giai không bị chướng ngại, dị năng của nàng so với những người khác cường đại hơn, thì mới có phòng riêng và phòng tắm.

Từ nhỏ nàng đã lớn lên như vậy, đối với nữ sinh nhìn thân thể nhau sớm một chút cũng không sao.

Cho nên dưới cái nhìn của Kinh Ngạo Tuyết khó hiểu cũng là bình thường.

Thế nhưng hiện tại nàng cũng không còn sống một mình, quan trọng còn phải giữ mối quan hệ với Thẩm Lục Mạn, nàng lại nhớ đến tối hôm qua, nhớ đến dị thường của Thẩm Lục Mạn, mới hiểu được Thẩm Lục Mạn không phải do thích nhăn mặt mà là thực sự xấu hổ.

Xấu hổ này đối với Kinh Ngạo Tuyết mà nói có chút xa lạ, da mặt nàng đã luyện dày hơn tường thành rồi, ở mạt thế sống 10 năm, sự xấu hổ đã ném xuống cuối cùng, sống được mới là quan trọng nhất.

Nhưng đây lại không phải mạt thế, nàng có chút sửng sốt liền hiểu ra thầm nói: từ khi nàng xuyên đến đây cũng chưa hoàn toàn thích ứng với dị giới, nhất là ký ức nguyên chủ dần bị nàng áp chế, cảm giác tồn tại ngày càng yếu đi, nàng sống càng lúc càng giống mình.

Nhưng mà nàng hiện tại cũng không tính là nữ nhân hoàn toàn, còn có một giới tính thứ ba, chính là Á Nhân.

Trong mắt Thẩm Lục Mạn, mình chính là thê lang của nàng, cũng tương đương như sự tồn tại của người trượng phu.

...

Thẩm Lục Mạn trước mặt nàng thân thể xích lõa, sẽ cảm thấy xấu hổ cùng nhăn nhó là đương nhiên.

Nhân gian ở đây cũng tương tự như xã hội cổ đại ở địa cầu, con gái đã phần đều hay ngại ngùng, nhưng tình huống của Thẩm Lục Mạn lại đặc biệt, nguyên chủ không ra gì, chỉ có mình nàng phải tự nuôi sống gia đình qua ngày.

Đứng từ xa nhìn các gia đình khác trong thôn, các nữ nhân khác tuy cũng phải đi làm, nhưng chỉ là việc trong nhà, đa phần đều ở nhà chờ thêu hoa trông hài tử.

Thỉnh thoảng trong thôn gặp vài tiểu cô nương còn trẻ tuổi, các nàng liền cúi đầu đi thật nhanh.

Kinh Ngạo Tuyết ngớ ngẩn, vỗ ót nghĩ thầm: nàng phải nhớ kỹ đây là dị giới, chuyện quan trọng như vậy lại quên mất.

Nói đến thì cũng là bất đắc dĩ, dù sao bề ngoài của Á Nhân không có gì khác người thường.

Nữ Á Nhân cùng nữ nhân bình thường đều có cấu tạo thân thể y như nhau, còn nam á nhân cũng giống như là nam nhân bình thường.

Chí ít nhìn bề ngoài đều không phân biệt được, nhưng Kinh Ngạo Tuyết cẩn thận nghĩ một chút, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Liễu Nhi liền biết được đối phương là á nhân, trước lúc lên trấn cũng đã gặp qua vài á nhân, trong đó có nam cũng có nữ, nhưng liếc mắt một cái nàng liền phân biệt được.

Không nói ra được trên người đối phương có gì khác, nhưng mà đó là cảm giác huyền diệu đến khó giải thích, như là á nhân có khí tràng kỳ lạ, có thể khiến cho đối phương cảm nhận được sự khác biệt.

Xem ra sau này nàng nên tự giác khi bản thân là á nhân a, tối thiểu thì không thể tùy ý dính sát Thẩm Lục Mạn được a, như là chuyện đi tắm thì càng phải tránh xa.

Nhưng mà....

Kinh Ngạo Tuyết lại thấy nhức đầu, còn đến năm ngày phải ngâm thuốc tắm a, không nói đến sau đó chỉ đêm nay thôi đã không chịu nổi.

Thái độ lần trước của nàng Thẩm Lục Mạn còn muốn đuổi nàng ra ngoài nhất định là rất giận a.

Kinh Ngạo Tuyết ủ rũ gục đầu, thầm nói: cái này phiền thật a, nàng chỉ nghĩ cách lấy lòng đối phương nhưng vì sơ suất lại khiến đối phương thêm giận hơn.

Thật là áy náy a, xin lỗi là tốt nhất.

Vì vậy nàng đứng dậy chần chờ gõ cửa, cửa phòng đương nhiên không mở, nàng chỉ muốn hấp dẫn chú ý của Thẩm Lục Mạn.

Thẩm Lục Mạn không lên tiếng trả lời, Kinh Ngạo Tuyết cũng đã dự liệu trước, nàng lúng túng sờ mũi một cái, nói: "xin lỗi a, trước đó do ta... quá càn rỡ, ta cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa."

Thẩm Lục Mạn vẫn không đáp lại nàng, nàng cọ đầu ngón chân, nói: "vậy ngươi tiếp tục ngâm ở trong đi, ta đi nấu nước nóng cho người, chút nữa ta để nước nóng ngoài cửa, ngươi khoác áo đi ra lấy đổ vào được không?"

Qua hồi lâu, Thẩm Lục Mạn rốt cuộc nhỏ giọng ừ một tiếng, Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi cười nói: "được rồi, ta sẽ đến phòng bếp nấu nước ngay đây, chuyện khi nãy thực sự xin lỗi, ta không cố ý nếu ngươi không thích ta sẽ cởi y phục cho ngươi nhìn lại."

Nói xong Kinh Ngạo Tuyết liền hối hận, chuyện này sao mà đền như vậy được? đơn giản là ngu xuẩn không có mắt.

Qủa nhiên, Thẩm Lục Mạn liền cao giọng cự tuyệt nói: "không cần, ngươi đi đi."

Kinh Ngạo Tuyết buồn bã đi khỏi, nàng đến phòng bếp nấu nước nóng, một bên than thở cảnh cáo chính mình: nàng hiện tại là 'nam nhân' cho dù thân nữ nhân, nhưng địa vị nàng trong nhà cũng là nam nhân, về sau phải tự giác một chút, nên gánh vác trách nhiệm, chú ý Thẩm Lục Mạn.

Chuyện lúng túng như vậy, tốt nhất sau này đừng phát sinh, nếu không...

Kinh Ngạo Tuyết nghiêng đầu, nếu không.... sẽ như thế nào?

Nàng nghiêm túc suy nghĩ, nàng cùng Thẩm Lục Mạn lập gia đình, cho dù thấy hết thân thể người ta, thì không phải giữa phu thê đều là chuyện rất bình thường sao?

Khi ở mạt thế nàng chỉ có một mình, hiện tại đã có sẵn người nhà, sao nàng lại không nắm chắc lấy cơ hội này chứ?


Hơn nữa nàng rất có hảo cảm với Liễu Nhi, ấn tượng đối với Thẩm Lục Mạn cũng rất tốt, nếu cứ vậy sống cả đời, nàng hẳn là trộm vui mới đúng.

Hiện tại vấn đề duy nhất chính là Thẩm Lục Mạn nghĩ như thế nào? nàng có nguyện ý sống cùng mình hay không.

Kinh Ngạo Tuyết đã nhiều ngày chung đụng cùng Thẩm Lục Mạn lúc này hình ảnh lại quay về, sau lại cười khổ nói: kết quả không lạc quan a, Thẩm Lục Mạn không rời khỏi nàng chủ yếu là dính nguyên chủ, không biết vì sao Thẩm Lục Mạn lại kiên trì với nguyên chủ như vậy, sống chết cũng không rời khỏi đối phương, hiện tại nàng lại xuyên qua chiếm tiện nghi.

Chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng, nàng đối với chuyện yêu một nữ nhân không có nhiều phản cảm, mạt thế cũng từng thấy nhiều nam nhân kết đôi sống chung.

Dù sao sơ kỳ mạt thế sức chiến đấu của nữ nhân yếu ớt, nữ nhân chết nhiều, trong thời mạt thế không biết quý con người, đem nữ nhân thực lực yếu ớt làm đồ chơi, còn không thì đi dụ xác sống bằng nhiều thủ đoạn, cuối cùng chết nhiều nữ nhân.

Đến khi người còn sống ở căn cứ xây dựng thì cũng tạo thành xã hội có quy mô, thì mọi người mới ngu đần phát hiện, số lượng nữ nhân giảm mạnh, vốn dĩ trước mạt thế tỉ lệ nam nữ là 110 : 100, hiện tại lại thành 20 : 1

Đa số nam nhân đều phải sống cô đơn cả đời, lãnh đạo vì muốn ổn định căn cứ, nên đưa ra chính sách kết hôn cho nam giới, nhưng nữ nhân khi đó thì không được.

Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy xu hướng tính dục là trời sinh, hẳn là sau mạt thế cũng có nữ nhân và nữ nhân ở cùng nhau, nhưng vì chính sách nên không dám công khai biểu lộ mà thôi.

Nói đến nàng cũng có vài phần hảo cảm với Thẩm Lục Mạn, nhưng vẫn chưa đến mức là yêu, vẫn phải chờ thời gian, tiếp đó nàng chủ động kiểm một chút lấy hảo cảm của Thẩm Lục Mạn, khi tình yêu nước chảy mây trôi rồi thì liền bày tỏ là được.

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ thông suốt chuyện này, liền định như vậy.

Nàng là một người rất thẳng thắn, không có vòng vo nhiều, sau mạt thế mọi người kết đoàn với nhau hình thành thế lực, chỉ có nàng một mình độc vãng, nên nàng mới dễ bị lãnh đạo căn cứ hạ bẫy hãm hại, đó chính là nguyên nhân này.

Nàng theo thói quen dùng vũ lực để giải quyết, nói đến thì không có gì sai nhưng ở dị giới nếu là phàm nhân nàng phải thay đổi cách làm việc mới được.

Chỉ là kế hoạch cần phải thay đổi, nàng vẫn không quên việc đen tối trước đó a.

Trong lúc nàng nghĩ cách xử lý, nước nóng cũng đã nấu xong, nàng đem nước nóng để ngoài cửa phòng tắm, khẽ gõ cửa nói: "nước nóng nấu xong rồi, ngươi khoác áo ra lấy đi, ta đến phòng bếp nấu thêm."

Nàng nói xong liền sải bước mang theo tiếng bước chân trùng điệp đi.

Đêm nay, hai người xa nhau không gặp nhau chuyển nước, khi trời gần sáng Thẩm Lục Mạn ngâm thuốc xong mặc y phục đi ra thì vành mắt Kinh Ngạo Tuyết cũng đã thâm đen.

Nàng vò đầu chào hỏi, muốn lấy lòng làm người tốt nhưng lại không mở mắt nổi, Thẩm Lục Mạn mặt không đổi nhìn qua hình như còn bực bội, Kinh Ngạo Tuyết không muốn chạm đến lông mày của nàng liền nói vài câu rồi về phòng ngủ.

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng đóng cửa phòng, nghĩ đối phương vì hôm qua bị nàng đẩy ra cửa còn đang dỗi nên trong lòng có chút mất mát.

Lúc này gà trong thôn đã bắt đầu gáy rồi, nàng thấy thời gian không còn sớm, thầm nghĩ: mà thôi, cứ làm điểm tâm cho Liễu Nhi a.

Nàng đến phòng bếp làm xong cơm, chỉ Liễu Nhi dậy ăn cơm, cùng hai ngày qua nàng không ngủ cũng có chút mệt, liền dặn Liễu Nhi một mình trong thư phòng chơi rồi học chữ, chờ đến trưa đói bụng thì kêu nàng dậy làm cơm.

Liễu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thoáng qua phòng Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt nói: "mẫu thân, không ăn?"

Thẩm Lục Mạn xoa đầu nàng nói: "mẫu thân còn rất mệt, để nàng ngủ đi, đói bụng nàng sẽ tự đến phòng bếp kiếm ăn, không sao đâu."

Liễu Nhi gật đầu, đôi tay nhỏ bé kéo y phục của nàng, đem nàng kéo đến giường nằm xuống, học bộ dạng Thẩm Lục Mạn lúc bình thường đắp chăn cho Thẩm Lục Mạn, sau đó vỗ vỗ chăn nói: "hảo hảo, ngủ, Liễu Nhi, ngoan."

Thẩm Lục Mạn cười cười, cùng là đôi mắt hạnh đầy ôn nhu giống như Liễu Nhi, nàng cọ cọ ổ chăn tựa hồ còn mang theo nhiệt độ cơ thể Liễu Nhi, nhắm mắt lại đã ngủ.

Liễu Nhi rón rén ra ngoài đóng cửa phòng, lại giương mắt nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Kinh Ngạo Tuyết một mình đến thư phòng học chữ.

Buổi sáng hôm qua Thẩm Lục Mạn dạy nàng 50 chữ, tuy nàng nói lắp, nhưng trí nhớ lại rất tốt, hôm qua đã nhớ đại khái, hôm nay cẩn thận nhớ lại, đều nhớ rất kỹ.

Nàng nhẹ giọng đọc từng chữ từng chữ, sau đó mài mực, đặt giấy trắng trên bàn bắt đầu luyện chữ.

Tính nhẫn nại của nàng rất tốt, làm việc rất chăm chú không chút phân tâm, mỗi chữ sao chép 50 lần, thuần thục, lại viết tiếp một chữ mới.

50 chữ toàn bộ viết xong, cũng đã là một buổi sáng.

Nàng xoa cổ tay có chút nhức, ôm cầu hoa chơi một hồi, rồi lại lấy dây thừng kết hoa, còn tự mình chế ra những cách mới.

Nàng bạch bạch bạch từ trong thư phòng đi ra, đến nhà chính ngồi xuống, ánh mắt trong suốt nhìn phòng của Kinh Ngạo Tuyết, tình toán chờ Kinh Ngạo Tuyết tỉnh lại liền biểu diễn cho nàng xem.

Nhưng một hồi lâu vẫn không thấy Kinh Ngạo Tuyết tỉnh lại, nàng chờ một giờ liền dụi dụi mắt cúi đầu tự mình chơi tiếp.

Đến trưa, Liễu Nhi vẫn chưa định gọi Thẩm Lục Mạn dậy, Thẩm Lục Mạn đã tự mình dậy.

Nàng lấy nước rửa mặt, đến phòng bếp làm bữa trưa, cùng Liễu Nhi ăn xong thì nói: "ta phải đến chỗ thôn trưởng một chuyến, nếu mẫu thân con tỉnh, thì con nói là ta đến nhà thôn trưởng thì nàng sẽ biết."

Liễu Nhi gật đầu, Thẩm Lục Mạn thấy nàng ngoan như vậy, trong lòng cũng có chút đau.

Chỉ là hiện tại nàng phải đến nhà thôn trưởng vì chuyện sửa phòng ốc, không thể mang theo Liễu Nhi, chỉ có thể để nàng ở nhà.

Nàng nhìn thoáng qua cửa phòng Kinh Ngạo Tuyết, không muốn để Liễu Nhi quấy rối Kinh Ngạo Tuyết, chỉ có thể sờ đầu Liễu Nhi nói: "chờ buổi tối nương thân về, sẽ mang thỏ con cho con, được không?"

Nàng nghĩ đến nhà lá ở chân núi, chút nữa phải đưa thôn trưởng đi xem đất đai một hồi, tiện đường lên núi lấy đồ về làm đồ ăn, cho Liễu Nhi giải thèm cũng tốt.

Liễu Nhi thích nuôi thú, thỏ con hay gà hoa.... nàng đều thích.

Bất quá vật này nuôi ở nhà không lâu dài được, đa phần phải đem lên trấn bán lấy tiền, còn không thì hầm cho Liễu Nhi bổ sung dinh dưỡng.


Liễu Nhi lần này cũng nghĩ như vậy, nàng có lòng thương cảm động vật nhỏ cái miệng nhỏ mân mê nói: "nương thân, không cần.... muốn, quả quả."

Thẩm Lục Mạn hiểu ý nàng, nghĩ thầm: may mắn đây là nhân gian, nếu là tu tiên giới nhân từ nương tay như vậy thì không được rồi.

Nàng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, rồi dặn dò vài câu, liền lo lắng rời đi.

Liễu Nhi lại đến thư phòng viết chữ, trên đường lại nghe tiếng động bên ngoài, liền gác bút lại tò mò nhìn ra ngoài, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết bưng chén đũa từ phòng bếp đi ra.

Kinh Ngạo Tuyết đem cơm nước để lên bàn, thấy Liễu Nhi nho nhỏ đang đứng cạnh cửa, liền ngồi xuống nhìn nàng vẫy tay, cho Liễu Nhi ngồi bên cạnh nàng, đưa cho nàng đôi đũa nói: "ăn chưa?"

Liễu Nhi lắc đầu, ngữ tốc chậm rãi nói rõ từng từ một: "buổi trưa, cùng nương thân, ăn rồi."

Nói xong, nàng lại bổ sung một câu, "mẫu thân, ăn."

Kinh Ngạo Tuyết cười cười nhìn xung quanh hỏi: "nương thân con đâu?"

Liễu Nhi nói: "nương thân, đi, đến nhà, thôn trưởng."

Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng, thầm nghĩ Thẩm Lục Mạn đi tìm thôn trưởng hỏi xây nhà, hôm qua từ trên núi về nàng cũng đã đến nhà thôn trưởng một chuyến rồi, nàng cũng quên hỏi thôn trưởng việc này nghĩ thế nào.

Chờ đến tối Thẩm Lục Mạn về, nàng lại hỏi lại xem sao.

Nếu Liễu Nhi đã ăn cơm rồi, nàng liền chuyển động đôi đũa trong tay từng ngụm từng ngụm ăn.

Mùi vị cơm nước vô cùng ngon miệng, không nồng như trong tửu lâu, đa phần đều là mùi vị thân thuộc, như là những món ăn ký ức của mọi người vậy.

Kinh Ngạo Tuyết rất thích, Thẩm Lục Mạn để lại cho nàng một nồi cơm lớn, nàng rất đói lòng tham rất lớn, cơm nước đều ăn sạch sẽ.

Nàng ngồi bên bàn nghỉ một hồi, cùng Liễu Nhi nói chuyện vài câu, liền thu dọn chén đũa đến phòng bếp rửa sạch.

Xế chiều, nàng cùng Liễu Nhi chơi một hồi, ở trong viện tử đợi thực sự buồn chán, liền nhớ đến mầm thảo dược, cần nàng sàng lọc chọn ra mầm thuốc tốt nhất, còn bồi dưỡng cây non, như vậy thì trồng trọt mới đạt hiệu quả cao.

Nàng liền lấy trong hành lý ra hơn 10 loại mầm dược mua được, những thứ này đều dễ gặp, điều kiện sinh trưởng không quá khắc nghiệt, khi trồng chỉ cần tỉ mỉ chăm sóc là được.

Nàng nhìn Liễu Nhi, thấy nàng một mình chơi vui vẻ, liền dùng mộc hệ dị năng cảm ứng xung quanh.

Nàng loại hết những mầm thảo dược đã hỏng, chỉ mới lựa một lần phát hiện hơn nửa phần đều không dùng được, nàng lắc đầu may là nàng có mộc hệ dị năng, nếu không.... đem trồng trên đất, mất thời gian không nói, còn không có kết quả gì, không phải sẽ uổng phí thời gian sao chứ.

Nàng lại dùng mộc hệ dị năng cảm ứng một lần, đem mầm dược còn lại, loại đi những cái có chất lượng kém.

Chờ nàng chọn xong, liền thấy Liễu Nhi đang chống cằm đứng trước mặt nàng, tò mò nói: "mẫu thân, đang làm, gì vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết đem mầm dược cuối cùng để một bên, cười nói: "chọn mầm dược liệu a, chút nữa ta đem mầm này đi bồi dưỡng, bây giờ ta phải đến phòng bếp chế dịch nuôi cấy, con muốn đi cùng hay ở trong sân chơi?"

Liễu Nhi dĩ nhiên chọn đi theo nàng, như cái đuôi nhỏ vậy, lấy túi mầm đã được chọn xong, theo Kinh Ngạo Tuyết đến phòng bếp.

Ấm thuốc tối hôm qua đã rửa sạch, Kinh Ngạo Tuyết dùng nước tráng một lần, liền sử dụng.

Nàng chọn mầm dược đã được lọc ra để chuẩn bị cho vào dịch nuôi cấy, phân chia làm hai ba phần rồi rửa sạch bụi bằng nước, sau đó phân chia cho vào ấm thuốc, đổ nước vào bắt đầu chế biến.

Mộc hệ dị năng theo đầu ngón tay tiến vào lọ thuốc, bắt đầu loại trừ tạp chất, đề thăng dược hiệu, đợi xử lý xong hết, nàng lấy nước còn dư lại một nửa trong những cái ấm kia, đổ hết vào trong nồi lớn.

Sau đó nàng bắt hỏa lò, đập nắp nồi lại đốt lửa bắt đầu chế biến dịch nuôi cấy.4

Theo lý thuyết cách dùng này cũng không chính xác, vì dịch nuôi cấy thực sự cần dựa vào nhiều thiết bị hiện đại, nàng đã thô sơ giản lược nhiều bước, người bình thường dựa theo những bước này cũng không thể chế ra dịch nuôi cấy được, cho dù có thành công thì vẫn phải cần có mộc hệ dị năng duy trì.

Trước kia nàng là mộc hệ dị năng giả cấp 9, đã làm việc nghiên cứu nhiều năm, đối với việc chế thuốc nghiên cứu ở mạt thế đã sớm quen tay.

Mỗi loại dược liệu đều khác nhau, cần mộc hệ dị năng mỗi người dẫn đạo cũng không giống nhau, đừng thấy các bước đơn giản nhưng trong đó cũng có nhiều khuyết điểm.

Chờ nàng rót mộc hệ dị năng lần nữa, kích thích nước thuốc trong nồi thì nàng đã thấm mệt đầu đầy mồ hôi.

Liễu Nhi nhìn không hiểu mấy thứ này, chỉ thấy nàng đang nấu thuốc, lúc này thấy đầu Kinh Ngạo Tuyết đầy mồ hôi, liền bạch bạch bạch chạy ra khỏi phòng bếp, về phòng ngủ lấy một cái khăn sạch, rồi xách cái ghế đứng lên, đưa cánh tay nhỏ lau mồ hôi cho Kinh Ngạo Tuyết.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết ấm áp, chỉ cảm thấy mệt mỏi như lui lại, nhất thời tăng thêm mộc hệ dị năng, hơi nước phiêu tán trong không khí, mang theo chút ánh sáng huỳnh quang màu xanh.

Liễu Nhi kinh ngạc oa một tiếng, Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng cười đắc ý, thu liễm tâm tình tiếp tục sử dụng dị năng, cho đến khi hơi nước bốc hết, trong nồi chỉ còn lại một lớp màu xanh nhạt, cặn thuốc hiện lên màu huỳnh quang.

Nàng đem cặn thuốc bỏ vào một cái chén, cặn thuốc chủ yếu màu lục, nhưng lại có ánh màu huỳnh quang, thoạt nhìn lại khác với cặn thuốc màu lam nhạt chế ở phòng nghiên cứu.

Kinh Ngạo Tuyết dùng mộc hệ dị năng thử một chút, trong lòng bàn tay nàng liền có một viên dược mầm, đem mộc hệ dị năng rót vào trong, sinh cơ bên trong phát sáng, sau đó liền bỏ vào dịch nuôi cấy.

Làm xong mọi thứ, nàng bắt đầu thu dọn phòng bếp, Liễu Nhi đưa mắt nhìn cái chén, nói: "mẫu thân, mầm dược, trong chén?"

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút mới hiểu được ý nàng, lúc này nàng đang rửa lọ, buối tối còn để dùng chế biến dược hoàn cho Thẩm Lục Mạn, nàng vừa rửa vừa nói: "cứ để đó đừng lo đến nó, ta chỉ làm thử một lần, nếu thành công, buổi tối trong sẽ mọc mầm, nếu thất bại.... ừm, vậy ngày mai thử lại lần nữa là được."

Kinh Ngạo Tuyết cũng không dám chắc là sẽ thành công, dù sao nàng sử dụng dược liệu, cùng với ở địa cầu khác nhau rất lớn.


Đến cả dụng cụ luyện chế cũng rất đơn sơ, thất bại trong lòng nàng cũng khó chịu, nhưng vẫn phải chấp nhận sự thực, cùng lắm thì ngày mai lại thử lần nữa, mộc hệ dị năng của nàng vẫn còn, nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo thành công.

Nằm rửa ấm thuốc xong, dọn sạch phòng bếp, liền đem cái chén để ở trên bàn trong nhà chính.

Nàng dẫn Liễu Nhi đến thư phòng, dạy nàng đọc sách một hồi, trước mạt thế Kinh Ngạo Tuyết học không tệ, rất am hiểu ngữ văn và lịch sử, hơn nữa nguyên chủ cũng là tinh anh từ gia tộc tu tiên trung đẳng, ngoại trừ đối nhân xử thế bị dạy hư ra, thì những cái khác ở nhân gian đều là dùng được.

Nếu không.... sao nguyên chủ liếc mắt một cái liền thấy được tiềm lực của Hàn cử nhân, dùng học thức của nguyên chủ mà xem, Hàn cử nhân rất có thể đậu tiến sĩ cao, còn có đậu trạng nguyên hay không còn phải xem ý triều đình và hoàng đế.

Lúc này, dựa vào kiến thức và trình độ của nàng, dạy một hài tử nhỏ bốn năm tuổi, cũng là chuyện dễ dàng.

Nàng cầm một quyển Tam tự kinh, không dạy như Thẩm Lục Mạn, mà dạy Liễu Nhi cách học bài biết chữ, mà là mình đọc một lần liền giảng những điển cố trong đó, sau đó dạy Liễu Nhi kỹ xảo để nhớ đoạn Tam tự kinh này.

Trí nhớ của Liễu Nhi rất tốt, bình thường chỉ nói một lần đã có thể nhớ khái quát, kết hợp cách dạy của Kinh Ngạo Tuyết, nàng liền nhớ rõ, so với những thứ khác nàng còn nhớ nhanh hơn.

Khi nào Liễu Nhi biết thuộc lòng, Kinh Ngạo Tuyết sẽ dạy nàng nhận chữ, mỗi chữ viết mười lần, sau khi quen rồi, sẽ dạy cách để nhớ bài.

Dưới cái nhìn của Kinh Ngạo Tuyết thì những chữ này tương tự như chữ phồn thể của Trung Quốc, chỉ có vài phần không giống, vì chữ ở đây khá đơn giản, ngược lại như là chữ kép lấy từ phồn thể cùng giản thể trong tiếng Trung.

Chữ như vậy cũng dễ nhận biết, dù sao ban đầu học cũng là chữ tượng hình, có nhiều chữ liên quan, liên hệ đến ký ức, học cũng khá đơn giản.

Đến khi Thẩm Lục Mạn mệt mỏi về nhà, Kinh Ngạo Tuyết đã kể xong hết một phần tư, dĩ nhiên sau đó còn kể chuyện xưa, cụ thể cũng hơn 400 chữ, sau này còn phải dạy thêm, Liễu Nhi cũng chỉ mới nhớ đại khái.

Liễu Nhi thấy nàng về, liền nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, thấy nàng gật đầu, liền để sách xuống chạy ra ngoài.

Kinh Ngạo Tuyết cất giấy bút xong, đem sách để lên giá, theo sau Liễu Nhi đi tới.

Thẩm Lục Mạn mang trên tay một cái túi, trong túi có trái cây rừng, đa phần đều màu xanh, chỉ có một chút là màu đỏ, dù sao lúc này cũng không phải mùa thu, hoa quả cũng chưa thể chín được, chỉ có thể hái một ít trái có vị chua ngọt đem về.

Liễu Nhi cũng không chút nào ghét bỏ, vui vẻ ôm cái túi, chạy đến giếng lấy nước rửa sạch.

Kinh Ngạo Tuyết đến trước mặt Thẩm Lục Mạn, chặn đường Thẩm Lục Mạn đang muốn đến phòng bếp.

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, nhích sang một bên, thế nhưng Kinh Ngạo Tuyết cũng như vậy, lại chắn trước mặt nàng.

Cái này khiến Thẩm Lục Mạn biết đối phương có việc.

Nàng mím môi một cái nói: "ngươi, muốn làm gì?"

Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt nói: "muốn nói xin lỗi với ngươi, về chuyện hôm qua, lúc đó ta có chút...."

Lời nói hình như không chỉ vậy, cũng không biết là ai quên giới tính của mình a, cũng do nàng nửa đường xuyên qua còn không hiểu việc.

Nàng lúng túng sờ mũi, chỉ mấy lời mà lại xung động ngăn trước mặt Thẩm Lục Mạn, kết quả đến cả xin lỗi cũng khó nói.

Nàng đứng đó nửa ngày Thẩm Lục Mạn cũng đứng theo nàng chán ngắt.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy chớp mắt nói: "nói chung đều là ta sai, sau này sẽ thay đổi, nếu còn chọc giận ngươi, thì ngươi cứ phạt ta đi, muốn ta làm gì cũng được."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, khóe miệng giật giật, thấy thái độ Kinh Ngạo Tuyết nghiêm túc, liền ôm cánh tay hỏi: "thực sự cái gì cũng được?"

Kinh Ngạo Tuyết vội gật đầu nói: "đương nhiên, điều kiện là ta có thể làm được, nếu quá khó thì ta cũng hết cách...."

Đúng là vô lại!

Thẩm Lục Mạn tức giận liếc mắt nói: "ta không để bụng, ngươi..... ngược lại, nói chung thì không còn sớm, ta đến phòng bếp làm cơm."

Nàng muốn nói ngược lại Kinh Ngạo Tuyết đối với nàng không có phương diện hứng thú kia, nhưng lời này nàng lại không thể nói ra, liền dời trọng tâm câu chuyện.

Kinh Ngạo Tuyết còn tưởng đối phương hết giận, liền cười híp mắt: "ta đến phòng bếp rửa rau giúp ngươi."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, qua hồi lâu mới gật đầu đáp ứng.

Hai người các nàng đến phòng bếp làm cơm, Liễu Nhi ăn trái cây Thẩm Lục Mạn hái về, nàng ăn không nhiều, mấy quả này quá chua, ăn cho vui thì được, ăn nhiều đau bụng ê răng, nàng ăn một lần cũng đủ hiểu, không cần Thẩm Lục Mạn dặn dò gì nàng cũng biết được.

Làm cơm xong, một nhà ba người ăn cơm, xong xuôi Thẩm Lục Mạn đi rửa chén.

Liễu Nhi thì ghé mặt lên bàn mong đợi chờ mầm dược trong chén ngoi lên.

Nàng nhớ rõ trước đó Kinh Ngạo Tuyết có nói đến tối mầm dược sẽ nảy mầm, hiện tại trời đã tối, nàng liền chờ đợi, muốn tận mắt thấy mầm dược nảy mầm.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi một bên, dùng mộc hệ dị năng bồi dưỡng mầm dược trong tay, mộc hệ dị năng có thể làm sáng sinh cơ trong động thực vật, bồi dưỡng xong thì dùng dịch nuôi cấy ngâm, năng suất nảy mầm sẽ cao hơn nhiều, cây non cũng khỏe mạnh hơn.

Hôm nay nàng dùng nhiều mộc hệ dị năng buổi chiều mộc hệ dị năng trong người cũng tiêu hao hết không còn, vừa rồi phải tự chữa trị bổ sung trở lại.

So với trước đó mộc hệ dị năng lại mạnh hơn, đây cũng là một cách tu luyện dị năng, dùng hết dị năng trong người rồi tiếp tục tu luyện bổ sung, tiếp đó dị năng so với trước sẽ mạnh hơn.

Nhưng mà ở mạt thế nguy cơ tứ phía, có thực lực mới là căn bản, không có mấy ai chịu dùng cách này để tu luyện.

Kinh Ngạo Tuyết hiện tại đã thích ứng cuộc sống ở dị giới, cũng là lần đầu dám thử như vậy.

Nàng không ngừng tiêu hao mộc hệ dị năng, đem mầm dược được bồi dưỡng để vào chén, thấy Liễu Nhi giương mắt nhìn trong chén, ánh mắt càng lúc càng thất vọng, liền nói: "xem ra là thất bại rồi, ngày mai ta sẽ luyện lại dịch nuôi cấy, Liễu Nhi lại đây, ta dẫn con đi tắm."

Liễu Nhi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, đi đến lắc đầu nói: "nương thân, tắm."

Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, hiện tại nàng đối với chuyện tắm đã có bóng ma, nghe Liễu Nhi cự tuyệt, còn tưởng là nàng cũng khiến Liễu Nhi không cho tắm, nhưng nghĩ kỹ lại, Liễu Nhi cũng như nàng đều là Á Nhân a, tắm cho nàng cũng không sao a.

Trong lòng thầm nghĩ, đúng lúc Thẩm Lục Mạn đem nước nóng đến, từ phòng bếp đi tới.

Nàng theo bản năng lộ ra nụ cười lấy lòng, Thẩm Lục Mạn nhịn cười nói: "ta đem Liễu Nhi đi tắm a, ngươi nếu rảnh thì nấu nước luyện dược hoàn đi, chút nữa sẽ dùng."

Ngữ khí nàng ôn hòa Kinh Ngạo Tuyết liền đồng ý.


Nàng đem nửa phần mầm dược còn lại cất vào chén, còn những thứ khác còn chưa làm xong thì chờ đến tối nàng thử lại, không cần nóng lòng.

Nàng đứng dậy đến phòng bếp nấu nước, cũng lấy dược liệu cho vào nước chế biến dược hoàn.

Khi Thẩm Lục Mạn thu xếp ổn thỏa cho Liễu Nhi xong đến phòng bếp, thì Kinh Ngạo Tuyết cũng đã làm xong hơn phân nửa, nói: "ngươi qua đây, đến lượt ngươi xuất thủ."

Thẩm Lục Mạn quen việc liền đem mộc linh khí rót vào trong ấm thuốc, sau khi chế xong dược hoàn, nàng liền đến phòng ngủ lấy y phục thay, rồi đến phòng tắm.

Lúc này Kinh Ngạo Tuyết đứng ngoài cửa, nàng đi ngang qua Kinh Ngạo Tuyết liền nhìn nàng cười sáng lạn.

Thẩm Lục Mạn thấy kỳ quái, nhưng không nói Kinh Ngạo Tuyết như vậy đúng là thú vị.

Ai mà không thích thấy người bên cạnh mình cười vui vẻ chứ, Thẩm Lục Mạn lúc này cũng cần, nếu nói đến hành động của Kinh Ngạo Tuyết thì mấy ngày kế tiếp cũng không cần lo.

Nàng gật đầu coi như là đáp lại, vào trong đóng cửa, cởi y phục vào trong mộc dũng.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh Kinh Ngạo Tuyết: "hôm nay ngươi đến chỗ thôn trưởng, thôn trưởng nói gì?"

Thẩm Lục Mạn nói: "hôm qua ta đã nói với thôn trưởng rồi, thôn trưởng nói chỉ cần cho thôn dân bạc, bọn họ sẽ phụ một tay, hôm nay đã bắt đầu làm việc, có vài thôn dân đã lên trấn mua vật liệu đá, còn lại thì dọn sạch nhà lá với viện trạch."

"Ta mời cũng hơn 50 thanh niên khỏe mạnh, xem chừng cuối tháng là có thể xong, tháng sau có thể dọn đến nhà mới."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, chớp mắt kinh ngạc nói: "nhanh như vậy a, lúc này chỉ mới hơn 10 ngày a."

Thẩm Lục Mạn ừ một tiếng nói: "thôn dân nhiều người to khỏe, nhà lá tuy cũ nát, nhưng khung nhà vẫn còn, gạch đá trong phòng còn tốt, chỉ cần sửa lại một chút, thì chừng mười mấy ngày là xong."

Kinh Ngạo Tuyết thấy thái độ nàng hòa hoãn, liền cười khen nàng nói: "cũng nhờ ngươi biết thu xếp, nhân duyên tốt đổi thành ta đến nói với thôn trưởng, xem chừng trong thôn cũng không có ai nguyện ý giúp ta."

Thẩm Lục Mạn không biết làm sao, cũng không thích nàng tự hạ thấp mình, nàng mím môi nói: "sẽ không, thường ngày ngươi không ở trong thôn, đa phần thôn dân cũng không biết ngươi."

"Nếu đổi lại là ngươi, chỉ cần cho bạc, thôn dân sẽ ra giúp đỡ, dù sao lúc này cũng đang là thời điểm nông nhàn, mọi người không có gì làm, có thể dùng sức sửa nhà kiếm bạc mọi người đều vui lòng."

Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng nghiêm túc nói lại lời tự giễu của nàng, nhịn không được nhìn cửa phòng, nàng cũng không thấy được trong phòng, cảm thấy lòng nàng được trấn an đầy ấm áp.

Nàng còn tưởng Thẩm Lục Mạn thờ ơ nhưng hôm nay xem ra Thẩm Lục Mạn đối với yêu cầu của nàng cơ bản là hữu cầu tất ứng, gặp phải chuyện như hôm qua còn đỏ mặt xấu hổ...

Cái này cũng không phải bộ dạng lạnh lùng ngự tỷ như nàng tưởng, càng giống người thành thật ít nói hơn, y như Liễu Nhi vô cùng khả ái.

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được bật cười nói: "cho dù thế nào, cũng đều là công lao của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng."

Lời này nghe có chút phân biệt, các nàng đều là người một nhà, nói công lao gì rồi còn nhớ kỹ chứ?

Thẩm Lục Mạn có chút khó chịu trong lòng, đúng lúc Kinh Ngạo Tuyết còn đứng ngoài cửa hỏi: "Thẩm Lục Mạn, ngươi đối với hôn sự của chúng, nghĩ thế nào?"

Thẩm Lục Mạn ít khi nghe được đối phương tên mình, lúc này lại sửng sốt một chút, nàng không biết vì sao Kinh Ngạo Tuyết lại hỏi điều này, chần chờ cắn môi nói: "cũng.... cũng không tệ."

"Không tệ?" Kinh Ngạo Tuyết cao âm lượng hỏi lại, giọng nói có chút trào phúng, Thẩm Lục Mạn có muốn quên cũng không được.

Thẩm Lục Mạn có chút giận liền nói: "ngươi hỏi cái này là có ý gì? không lẽ muốn rời bỏ ta?"

Phải rồi, trước đó nàng thấy thái độ Kinh Ngạo Tuyết thay đổi đột ngột, bây giờ nghĩ lại có lẽ nàng không chịu được quan hệ này, nên muốn lấy lòng nàng cho nàng rời khỏi nàng.

Trước đó Kinh Ngạo Tuyết cũng không nói việc bỏ đi, nhưng ở nhân giới có quy củ, Á Nhân cần phải có sự đồng ý của bên kia, nếu không.... nha môn không cho phép bỏ nhau.

Nghĩ đến Kinh Ngạo Tuyết nhiều ngày qua đối tốt với nàng và Liễu Nhi, cũng vì mục đích này Thẩm Lục Mạn có cảm giác như nuốt phải ruồi.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy liền cao giọng phản bác nói: "làm gì có! ta không muốn bỏ ngươi, chỉ muốn hỏi một chút thôi."

Thẩm Lục Mạn sửng sốt thở dài một hơi nói: "ngươi có ý gì? nói rõ chút đi?"

Giọng nàng mang vài phần ép buộc, Kinh Ngạo Tuyết thầm nghĩ trong lòng: nàng không muốn rời bỏ mình? mà mình cũng không muốn rời nàng, nhưng mà Thẩm Lục Mạn đối với chuyện này quá nhạy cảm a.

Nàng cùng nguyên chủ thành hồn, vẫn luôn đi theo nguyên chủ, quả nhiên có nguyên nhân a, còn nguyên nhân này cũng quan trọng nên mới để nàng kiên trì mười năm như một ngày.

Kinh Ngạo Tuyết tạm thời không muốn biết nguyên nhân cụ thể là gì? cho dù nàng có hỏi Thẩm Lục Mạn cũng sẽ không chịu nói ra.

Nàng bất đắc dĩ đỡ trán, vốn muốn cùng Thẩm Lục Mạn thổ lộ tình cảm, kết quả lại thành như vậy, nàng chỉ có thể nghiêm túc đảm bảo: "ta chỉ muốn cùng ngươi và Liễu Nhi sống qua ngày, không muốn nghĩ những chuyện khác, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Mấy ngày qua ta đã thay đổi nhiều, đừng nói là ngươi không nhìn ra. Nếu ngươi không tin lời ta nói, vậy ta làm cho ngươi xem."

Kinh Ngạo Tuyết chân thành nói hết câu cuối cùng: "chỉ hy vọng ngươi cho ta một cơ hội, để ta chứng minh thành ý của mình."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, cắn đầu lưỡi, cho đến khi nếm được vị máu trong miệng, chỉ biết bụm miệng.

Nàng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại không cho nàng cơ hội nói, chỉ nói một câu: "nước sắp lạnh rồi, ta đến phòng bếp nấu nước nóng." liền xoay người đi khỏi.

Thẩm Lục Mạn ngơ ngác ngồi trong mộc dũng, chỉ cảm thấy mọi tâm tình đang xộc lên đỉnh đầu, khiến nàng không biết nên làm gì.

Kinh Ngạo Tuyết thực sự muốn như vậy? nàng muốn cùng mình sống qua ngày? kết quả như vậy đối với nàng mà nói, dĩ nhiên là vô cùng tốt, dù sao các nàng cả đời chỉ có thể cột chung một chỗ, nếu đối phương có thái độ thay đổi nhiều thì cả đời cũng không còn khó khăn như trước.

Nàng còn nói muốn mình tin tưởng nàng, chứng minh thành ý của nàng.

Thẩm Lục Mạn tâm tình phức tạp, thân thể mềm ra cả người trượt xuống mộc dũng.

Nước màu xanh dần ngập qua đỉnh đầu, dưới ánh sáng mờ ảo, nước trong mộc dũng ánh lên màu xanh nhạt lấp lánh.

Cả người nàng được nước bao phủ, như đang ở nơi an toàn nhất, thư giãn khắp người, cả người tản ra huỳnh quang màu xanh.

Nhớ đến lời lão tế ti trong tộc trước khi mất nói, cùng với hứa hẹn của Kinh Ngạo Tuyết, tâm nàng đóng băng hơn 20 năm, rốt cuộc cũng nứt một cái khe nhỏ.

Mấy năm qua, nàng kiềm nén tính cách của mình, đoạn tuyệt hy vọng với tương lai, ở lại đây cạnh Á nhân quần áo lụa là, cũng sớm bị cuộc sống làm tê liệt, nhưng không ngờ mọi thứ lại xoay chuyển, sự xoay chuyển này lại nằm trên người Kinh Ngạo Tuyết.

Nàng không dễ tin như vậy, bị dằn vặt không hề giả, nhưng mấy ngày qua Kinh Ngạo Tuyết thay đổi cũng là thật, nàng không còn cách nào chọn lựa, chỉ có thể nói thầm trong lòng: mấy ngày nữa, để nàng thấy tận mắt Kinh Ngạo Tuyết có thể làm được gì.

Vẫn còn cầm tiền lương ba bốn ngày? thử xem đề cao giá thu nhập thêm gấp vài lần xem sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận