Chương 22: Sống chết
Bầu không khí giữa hai người các nàng cũng khá đặc biệt, như là bọt hồng đang nổi lên.
Liễu Nhi nhìn Kinh Ngạo Tuyết một hồi lại nhìn Thẩm Lục Mạn, không biết vì sao các nàng không nói.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu tắm thuốc là gì, liền hỏi: "mẫu thân, tắm thuốc, là gì?"
"Tắm thuốc a." Kinh Ngạo Tuyết hồi thần, vội ho một tiếng nói: "chính là... đem thảo dược chế biến rồi có được một viên thuốc, và còn lại cặn thuốc, buổi tối còn phải ăn viên thuốc đó, sau đó ngâm mình trong nước cặn thuốc, đến sáng ngày thứ hai thì ra ngoài."
"Ah?" Liễu Nhi kinh ngạc mở to hai mắt nói: "không phải như vậy người sẽ phồng lên sao?"
Trước kia Liễu Nhi hay thích nghịch nước, có chơi đến trưa cũng không thấy chán, nhưng sau khi chơi xong, thì tay liền sưng tấy bên trên còn nhăn nheo như vỏ cây, nàng sợ hãi liền được Thẩm Lục Mạn dặn dò qua, sau đó cũng không dám chơi quá lâu mà cách một lúc mới dám chơi.
Vừa rồi Kinh Ngạo Tuyết nói muốn tắm thuốc đến sáng, ý là ngâm nước cả đêm?
Vậy thì cả người nàng đều sẽ sưng lên, cả người sẽ mập lên, vậy là không mặc được y phục rồi?
Liễu Nhi phồng má, nhíu chân mày lá liễu, bất an vò vạt áo của mình, cũng tưởng tượng đến bộ dáng khi đó của mình rồi.
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một hồi buồn cười nói: "sẽ không đâu, tắm thuốc khác với tắm nước, ngâm thuốc sẽ không sưng phù, còn có thể loại bỏ tạp chất trên người con, nếu không tin thì con nhìn tay nương thân đi, hôm qua nàng mới tắm cả đêm đó."
Liễu Nhi nghe vậy, không nhìn Thẩm Lục Mạn mà bừng tỉnh đại ngộ: hèn gì nương thân không ngủ với mình, thì ra là đi ngâm nước thuốc tắm a.
Nàng còn tưởng là do mẫu thân về nên nương thân cũng không như ngày thường, buổi tối qua ngủ chung với mẫu thân.
Ban đầu nàng có chút mất mát, nhưng nghĩ đến mình lớn rồi, không còn là hài tử hai tuổi, cũng không nên độc chiếm nương thân không thả.
Hơn nữa, nàng còn nghe nói nếu mẫu nương ngủ chung với nhau, rất nhanh sẽ có tiểu bảo bảo a.
Nàng cũng rất thích tiểu bảo bảo, mặc kệ nương thân sinh đệ đệ hay là muội muội, hay giống như nàng và mẫu thân đều là á nhân, nàng cũng thích.
Vì điều này, nàng cũng có nghĩ đến sẽ cùng bảo bảo chơi cái gì, còn đem đồ chơi mình thích nhất đi cất, chờ tiểu bảo bảo ra đời sẽ chơi với bé, kết quả...
Liễu Nhi thất vọng, nàng nhìn bụng Thẩm Lục Mạn, chỗ đó vô cùng bằng phẳng, căn bản không phình to lên như các nương thân khác, xem ra là không có tiểu bảo bảo rồi.
Nàng như người lớn thu nhỏ thở dài một hơi, Kinh Ngạo Tuyết không biết nàng bị sao, liền dùng ánh mắt ý nói Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn kéo tay áo mình lên, lộ ra làn da trắng nõn, lúc trước Kinh Ngạo Tuyết không nói nàng cũng không chú ý đến, chỉ cảm nhận được linh khí trong người mạnh hơn.
Hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện da của nàng thực sự trắng lên rất nhiều, đến cả vết thương trước kia lên núi bị trúng phải cũng đều đã hết, hầu như đều nhạt đi không nhìn thấy nữa.
Nàng có chút kinh ngạc: hiệu quả ngâm thuốc cư nhiên tốt như vậy, có thể xem như thuốc trị thương a.
Nàng liền nhìn Kinh Ngạo Tuyết một cái, đối phương lại ôm Liễu Nhi không biết bị gì cho nàng xem cánh tay của mình.
Liễu Nhi cũng thấy không gì lạ chỉ cảm thấy da nương thân thật trắng, so với nàng cùng mẫu thân còn trắng hơn, nhìn qua cánh tay trắng như là ngó sen.
Nàng nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc cũng tin mình sẽ không vì ngâm nước cả đêm mà sưng phù lên.
Nàng thở dài một hơi, ngược lại ngẩng đầu lo lắng hỏi: "mẫu thân, nương thân, khi nào thì, sinh tiểu bảo bảo?"
Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn nghe vậy, cùng nhau cứng ngắc, Thẩm Lục Mạn chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, nghiêm túc hỏi nàng: "lời này là ai dạy con?"
Liễu Nhi thấy bộ dạng nàng nghiêm túc liền có chút sợ, liền cúi đầu nói lắp: "không ai, dạy con, con thấy, người ta, như vậy..."
Thẩm Lục Mạn nhíu mày, chuyện này không phải là thứ hài tử nên biết, nàng đúng là sơ suất rồi.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy liền pha trò nói: "ai nha, cái này không gì quan trọng, hài tử muốn hỏi thì cứ hỏi a. Liễu Nhi, mẫu thân nói cho biết a, trước khi sinh tiểu bảo bảo ra thì.... ah...."
Nàng dừng lại không biết nên dùng khoa học để nói hay là trực tiếp dùng lời nói dối.
Nàng lại khó xử cuối cùng cũng hiểu vì sao nhiều hài tử hỏi người lớn, bọn họ từ đâu ra? người lớn luôn nói là nhặt từ thùng rác, bởi vì.... trọng tâm câu chuyện thực sự khó nói.
Đáng sợ nhất là, nàng cũng không hiểu thế nào, trong trí nhớ nguyên chủ, đêm hôm đó chỉ có thở dốc và mồ hôi, đến cả tư vị gì cũng không có ấn tượng.
Nàng càng không biết gì, chỉ nghe nói lấy chồng làm việc này rất thoải mái, nhưng nàng chưa từng thử qua a, nữ nhân đêm đó làm gì nàng cũng không biết, dường như không có công cụ gây án a, đứa nhỏ sinh ra như thế nào?
Qúa kỳ quái!
Kinh Ngạo Tuyết kỳ quái chớp mắt vài cái, ánh mắt học hỏi y như Liễu Nhi nhìn Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn chỉ cảm giác toàn thân mình như bị đốt cháy, nàng cắn môi một cái, Liễu Nhi lại gây phiền thêm, ánh mắt mong chờ rơi trên người nàng, cùng với ánh mắt ngày thường không hiểu chuyện liền hỏi giống nhau như đúc.
Nàng thẹn quá thành giận, sẵng giọng: "hôm nay các ngươi không có việc gì làm sao? muốn làm gì thì làm đi, ta đi xem bọn họ sửa phòng, ta... ta... ta đi."
Dứt lời, nàng đứng dậy nhanh bỏ đi.
Kinh Ngạo Tuyết im lặng nhìn bóng lưng của nàng, đối diện với ánh mắt ủy khuất của Liễu Nhi, liền cười nhạt nhẽo, lo sợ nàng lại hỏi vấn đề như vậy, liền nói: "ah, Liễu Nhi, thỏ con của con chạy đi đâu rồi?"
Liễu Nhi liền bị dời đi lực chú ý, hốt hoảng tìm con thỏ trắng mềm mại kia, đợi tìm được liền thoát khỏi lòng Kinh Ngạo Tuyết, chạy chậm đến bên cạnh con thỏ.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, thở dài một hơi nhưng trong lòng lại có nghi hoặc, nghĩ đến: giữa hai nữ nhân, thật sự làm thế nào với sinh con được?
Tình cảm nước chảy thành sông, dĩ nhiên là phải làm việc tiếp theo a.
Sau mạt thế nàng cũng thành một nữ nhân trưởng thành, thân thể thỉnh thoảng cũng có dục vọng, nhưng không thích tùy tiện tìm người khác giải quyết, liền chịu đựng còn không thì làm việc khác dời lực chú ý.
Bản thân nàng là mộc hệ dị năng, ngoại trừ tính khí hấp tấp nóng nảy, thì cả người bình thường, không chỉ bản thân so với người khác sạch sẽ mà đến cả phương diện kia đều cực nhỏ, trong ấn tượng của nàng chỉ hai ba lần mà thôi.
Cho nên nghĩ lại thì đối với nàng không có người yêu thì cũng chả có gì cả.
Nhưng hiện tại lại không giống như vậy a, nàng rất thích Thẩm Lục Mạn, còn là.... ừm, thê lang, dĩ nhiên phải biết chuyện này a, cho dù nàng không muốn, cũng không thể ép Thẩm Lục Mạn làm ni cô cấm dục cùng nàng a.
Ngô, xem ra mai phải lên trấn, mua cuốn Xuân Cung Đồ xem một chút, coi như mở mang tầm mắt.
Nàng nghĩ như vậy, trước mặt lại hiện lên hình ảnh Thẩm Lục Mạn lõa thể.
Thẩm Lục Mạn thân cao vừa phải, đoán chừng 1m65, thân thể ưu mỹ, đường cong lả lướt.
Mái tóc đen dài, mơ hồ có thể thấy được cái hông nhỏ, nhìn qua không đủ một vòng ôm, nhẹ bóp một cái cũng để bẻ gãy, nhưng nàng cũng hiểu rõ thực lực của Thẩm Lục Mạn. Eo nhỏ nhưng sức bật cực mạnh, như con báo lười biếng trên thảo nguyên, ngày thường luôn thấy nhàn hạ như con mèo lớn, khi đi săn lại là tay thợ săn đứng đầu của thiên nhiên.
Ngoài sự mềm dẻo của cái eo thon chính là đường cong mê người, như là ngọn núi đột nhiên cao chất ngất, cặp mông đầy đặn mềm mại, làn da trắng bóc, nàng mơ hồ liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy như là màn thầu, nghĩ đến lúc đó bóp một cái cảm xúc nhất định là rất tốt a.
Nghĩ như vậy, nàng sờ sờ cái mũi có chút nóng lên, trong lòng tự trách chính mình khi đó đúng là lưu manh, còn nhìn hết cả người Thẩm Lục Mạn.
Thậm chí đến nay vẫn còn nhớ kỹ, nàng có đôi chân thon dài, cùng mắt cá chân khéo léo tinh xảo.
Gương mặt Kinh Ngạo Tuyết đỏ lên, vội đưa tay quạt quạt, ánh mắt nhìn xung quanh, thấy Liễu Nhi ngồi cách đó không xa, mắt nhìn thỏ con không chớp, mới thu hồi tâm tư xấu xa lại.
Nàng quyết định ngày mai phải lên trấn, tách Thẩm Lục Mạn ra, mua mấy quyển sách về phương diện này nghiên cứu một chút.
Bây giờ không cần nghĩ nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, xem ra trời tối còn một khoảng thời gian nữa liền nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Chỗ này gần núi, mộc hệ nhân tử xung quanh vô cùng sinh động, mặc dù không bằng trên núi, nhưng đối với nàng mà nói, cũng là địa điểm tu luyện tốt nhất.
Lúc Liễu Nhi ôm thỏ con đi đến lại thấy mẫu thân nhắm hai mắt lại, liền xẹp miệng đến bờ sông chơi đùa.
Chỗ này rất yên tĩnh, không có tiếng tiểu hài tử chơi đùa, không có tiếng nhiều chuyện của phụ nhân trong thôn, Liễu Nhi vuốt ve bộ lông trắng của thỏ con, nghĩ: chỗ này chơi vui hơn trong nhà, nghe mẫu thân nói sau này các nàng sẽ đến đây, vậy thì quá tốt rồi.
Chỗ này có cá, có núi lớn, nương thân có lên núi thì về nhà cũng rất nhanh a.
Cho dù nương thân không ở nhà thì mẫu thân sẽ ở cùng nàng, cũng như hôm nay vậy, nàng chỉ cần ở cạnh mẫu thân đợi là được, Liễu Nhi thấy vậy cũng đủ thỏa mãn rồi.
Nàng nghĩ như vậy, liền mím môi cái miệng nhỏ nở nụ cười, nhặt tảng đá bên bờ sông được rửa sạch chơi.
Sản vật ở bờ sông phong phú, so với ở trạch viện thú vị hơn nhiều, Liễu Nhi một mình cũng vui đùa nồng nhiệt, đến khi Kinh Ngạo Tuyết tu luyện xong mở mắt ra, thấy Liễu Nhi đang ngồi canh bờ sông bện cây cỏ mềm.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ trong lòng Liễu Nhi quá chân thật, không giống như những hùng hài tử khác, người lớn không chú ý liền bỏ chạy không thấy bóng dáng, Liễu Nhi cũng rất ngoan, lúc nàng tu luyện cũng ở một chỗ để chờ.
Kinh Ngạo Tuyết đứng dậy, phủi bụi trên người vừa mới tu luyện xong, nàng cũng cảm giác được mộc hệ dị năng trên người nàng tăng cường không ít, với tốc độ như vậy, không đến hai tháng, nàng có thể tiến giai lên cấp 3.
Cũng không biết nhà là trùng tu đến đâu rồi, khi nãy đến nàng chỉ thoáng qua, hoàn toàn không nắm rõ tiến độ, nếu có thể sớm xây dựng xong, nàng cũng có thể sớm ngày dời đến.
Nàng hít sâu một hơi không khí mới mẻ, thấy thời gian không còn sớm, đánh giá Thẩm Lục Mạn cũng sắp về rồi, liền nói với Liễu Nhi: "Liễu Nhi lại đây, chúng ta đi tìm nương thân, chút nữa phải về nhà rồi."
Liễu Nhi nghe vậy, cầm cỏ dại đan được một nửa, ôm thỏ con trong ngực đi tới nói: "được."
Nàng nói xong, liền giơ tay lấy cái vòng cỏ đã làm xong để trên đầu thỏ con xuống, đưa cho Kinh Ngạo Tuyết, xấu hổ nói: "mãu thân, cái này, tặng cho người."
Kinh Ngạo Tuyết nhận lấy nhìn, nhìn thấy một cái vòng được kết hoa đã hoàn thành, nàng thử đeo trên tay, vòng hơi lớn nhưng đeo vào không tệ.
Nàng cười cười vuốt đầu Liễu Nhi nói: "cảm ơn Liễu Nhi a, rất đẹp, ta rất thích."
Hai mắt Liễu Nhi trong sáng, khuôn mặt đỏ lên nói: "không cần, không cần khách khí."
Nàng vươn tay muốn bắt vạt áo Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết lại bế nàng lên nói: "đi thôi, chúng ta đi tìm nương thân."
Nàng đi rất nhanh, bước chân cũng lớn hơn, so với lúc tìm kiếm Thẩm Lục Mạn tốc độ nhanh hơn nhiều, không lâu sau đã đến gần nhà lá.
Nàng đang muốn đi về trước, Liễu Nhi liền kéo y phục của nàng, chỉ về phía bên cạnh thân cây cách đó không xa, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "mẫu thân, có người."
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ thôn này lớn như vậy, lại có người, chỗ này lại gần nhà là, quanh đây đều là hàng xóm tương lai của các nàng.
Lúc đầu nàng cũng không coi trọng nhiều, chỉ tùy ý liếc mắt một cái, không ngờ lại thấy được người quen.
Đối phương lén lút đứng sau cây to, ngón tay khoét thân cây, nhìn bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt nhíu mày, thầm nghĩ tên Hàn gia này khẳng định là không cam lòng bị thua thiệt trên tay mình, mấy ngày qua vì ngại võ lực của mình nên không dám đến cửa bới móc, hiện tại biết mình đang sửa nhà lá, liền ngồi không yên nên muốn đến đây kiểm tra.
Người này trước mắt này chính là Hàn nhị lão gia vóc dáng mập mạp, từng gặp qua một lần Kinh Ngạo Tuyết biết tính tình đối phương không tốt lành gì, nhưng người này đối với nàng không có uy hiếp gì, cũng không để trong lòng.
Lúc này, chỉ cảm thán trong lòng một tiếng, liền nói với Liễu Nhi: "không có chuyện gì, không cần lo đến hắn, hắn cũng không dám làm gì đâu, chúng ta đi tìm nương thân a."
Liễu Nhi chần chờ gật đầu, nằm dựa lên người Kinh Ngạo Tuyết, quả thực không thèm nhìn hắn.
Nhưng Hàn lão nhị lại mơ hồ nghe được âm thanh sát thần, sợ đến suýt chút nhảy dựng lên, hắn lén lút nhìn xung quanh kết quả nhìn thấy khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Kinh Ngạo Tuyết, hẳn hoảng sợ trợn to hai mắt, nghĩ đến lực sát thương của Kinh Ngạo Tuyết, liền hét một tiếng bỏ chạy.
Kinh Ngạo Tuyết khinh thường cong khóe miệng, nghĩ: tốc độ chạy trốn này, không hợp với vóc người mập mạp của đối phương a.
Mà thôi, như nàng đã nói, chỉ là người không đáng quan tâm, cần gì để ý.
Hàn nhị lão gia chạy xa, chỉ có thể nhìn nhà lá, vừa nghĩ đến vừa chạy trối chết mặt hắn lại không nhịn được.
Trong lòng hắn cực kỳ hận Kinh Ngạo Tuyết, từ ngày đó nàng đến yến tiệc gây loạn, tôn tử Hàn gia lại trúng cử nhân, cũng phải mất mặt trước thôn dân.
Tìm nhiều bạc mở tiệc, căn bản không có hiệu quả gì còn mất đi sản nghiệp tổ tiên, hắn cugf người nhà hận không thể giết chết Kinh Ngạo Tuyết.
Nhưng bọn họ không có năng lực đó.
Uy phong Kinh Ngạo Tuyết hôm đó bọn họ cũng thấy được, tay chân sòng bạc còn dễ dàng bị giải quyết, bọn họ trước mặt Kinh Ngạo Tuyết như cá chết, Hàn gia chỉ có thư sinh yếu đuối.... không thể làm gì được.
Hàn nhị lão gia thở dài một hơi, buồn bực đi về nhà, qua chuyện lần trước bạc trong nhà cũng hết ăn uống trong nhà cũng phải lo.
Còn cháu mình tuy trúng cử nhưng cũng không có nhiều bạc, Hàn gia còn phải tiếp tục nuôi hắn, để hắn lên kinh thi cử, tranh thủ đậu trạng nguyên, đến khi đó thì không cần sợ Kinh Ngạo Tuyết nữa.
Nghĩ đến tương lai Kinh Ngạo Tuyết quỳ trước mặt hắn cầu tha thứ, khiến tâm tình hắn tốt lên liền vui vẻ hát ca đi về nhà, kết quả vừa vào cửa liền thấy Hàn lão thái gia ánh mắt đục ngầu.
Hắn nuốt nước miếng một cái nói: "cha"
Hàn lão thái gia gần đây ăn không đủ no, mất đi sản nghiệp tổ tiên cuối cùng, liền bệnh nhiều ngày, xem bệnh bốc thuốc lại tốn bạc, đành đem đồ trong nhà đi cầm bán, mời đại phu xem bệnh, hiện tại đã khá hơn, nhưng vẫn chậm chạp như cũ.
Hàn đại lão gia hầu hạ Hàn lão thái gia, lúc này liếc Hàn nhị lão gia đi ngang qua nói: "ngươi chạy ra ngoài làm gì? không phải kêu người đi ra hậu viện nhặt trái cây sao? sau này không muốn ăn cơm hả?"
Hàn nhị lão gia sờ mũi nói: "ta đến xem Kinh Ngạo Tuyết sửa nhà chúng ta, nên đến xem."
Hàn lão thái gia nghe thấy tên Kinh Ngạo Tuyết, da mặt liền xệ xuống nhìn qua càng già thêm.
Tay hắn run rẩy, xem ra bị tức không nhẹ.
Hàn đại lão gia tức giận Hàn nhị lão gia nói, biết cha mình đã thành như thế nào rồi còn làm không ra gì, lúc này liền mắng hắn một câu, để hắn cút xuống hậu viện làm việc.
Hàn nhị lão gia lập tức nhấc chân chạy, Hàn đại lão gia đến trước mặt Hàn lão thái gia nói: "cha, người đừng tức giận, cẩn thận làm hại sức khỏe, Hữu Vi nhà chúng ta là hài tử hiếu thuận có tiền đồ, tương lai nhất định có thể đậu trạng nguyên, đón ngài đến kinh thành hưởng phúc, vì đám người quê mùa không đáng để giận."
Hữu Vi, chính là Hàn cử nhân Hàn Hữu Vi, năm đó Hàn lão thái gia đặt tên cho hắn cũng không phải cái này, cho đến khi hắn đi học đường, phu tử dạy hắn nói hắn có tương lai tất thành đại khí, Hàn lão thái gia mới sửa lại tên này cho hắn, hy vọng hắn trong tương lai có thể làm rạng rỡ tổ tông.
Lúc này, nghe thấy Hàn đại lão gia nhắc đến tôn tử, Hàn lão thái gia liền bình tâm ho khan vài tiếng nói: "Hữu Vi là hài tử tốt, cũng hiếu thuận, vì hắn ta cũng muốn sống lâu thêm vài năm, nếu không..."
Nhân gian lấy hiếu làm đầu, nếu như trưởng bối trong nhà bệnh chết, thì phải ở nhà phục hiếu ba năm.
Hàn lão thái gia hiện tại cũng sắp đi rồi, hắn quan tâm nhất chỉ có cháu trai của mình, không nỡ làm lỡ tương lai cháu trai.
Hắn hít sâu vài hơi nói: "lão đại, ngươi trông lão nhị đừng để hắn đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, người kia rất hung ác, chúng ta đền cũng là đền bạc, trước lấy của nàng đã trả sạch, cũng là chuyện mọi người trong thôn đều biết, bạc không thể kiếm lại, danh tiếng không có cũng đều mất."
Hắn lại ho khan hai tiếng, Hàn đại lão gia vội xoa lưng cho hắn, khó khăn giữ hô hấp Hàn lão thái gia lại nói: "Hữu Vi hiện tại là cử nhân, tương lai còn một quãng đường dài phải đi, Kinh Ngạo Tuyết chỉ là chướng ngại nhỏ, không cần chấp nhặt với nàng, việc này..."
"Nói cho cùng, vẫn là nhà chúng ta không đúng, cũng do nghèo gây ra, ngươi cho đám tiểu bối lên trấn làm việc đi, không thể dùng tục vật được, muốn gia tộc phát triển thịnh vượng, không thể chỉ dựa vào một người, Hữu Vi còn phải chuyên tâm học hành, chúng ta cũng không thể cản trở, phải nghĩ cách lót đường cho hắn."
Những điều hắn nói đều là lời tâm huyết, Hàn đại lão gia cảm động đến mắt ứa lệ nóng.
Một thanh niên lúc này đến nội đường, vén vạt áo lên quỳ gối trước mặt Hàn lão thái gia, khuôn mặt hắn tuấn mỹ, mang theo khí chất thư sinh nho nhã, cùng với gian nhà quanh quẽ không hợp nhau.
Người này chính là Hàn cử nhân Hàn Hữu Vi, hắn quỳ xuống dập đầu một cái nói: "đa tạ gia gia suy nghĩ cho tôn nhi, tôn nhi nhất định dụng công đọc sách, tương tai thi lấy công danh, cho Hàn gia vinh quang."
Ánh mắt hán trong trẻo, lại mang vài phần trơn tru không giống thư sinh, đúng là hạt giống làm quan.
Hàn lão thái gia vui vẻ ừ một tiếng, cho Hàn đại lão gia đỡ hắn dậy, lại quan tâm hỏi việc học hành Hàn Hữu Vi đều nhất ứng.
Khi Hàn lão thái gia mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi, sắc mặt Hàn Hữu Vi giận tái, hắn thầm nói trong lòng: Kinh Ngạo Tuyết bên kia, đúng là không cần quản nhiều, người này với hắn không liên quan gì nhiều, nói đến thì trước đó là Hàn gia họ có lỗi với nàng, sau đó hắn tìm người dạy dỗ nàng, đối phương đến đây bới móc cũng là chuyện đương nhiên, hiện tại tiền đã thanh toán xong, Kinh Ngạo Tuyết không rõ lai lịch, khả năng tàng nhiều bản lĩnh, đối nghịch với nàng không đáng giá, việc này.... đến đây thì thôi a...
Hắn hiện tại đang chú ý chính là cuộc hẹn với đồng môn ở thư viện, có một quan lớn muốn đem nữ tử ngang qua trấn trên, đây là cơ hội của hắn, hắn nhất định phải nghĩ cách giữ lại.
Nghĩ vậy, hắn liền về phòng tiếp tục mưu tính.
Kinh Ngạo Tuyết đối với chuyện xảy ra ở Hàn gia cũng không biết gì, nàng ôm Liễu Nhi đi dạo một vòng quanh nhà lá, cho nàng nhìn thấy chỗ ở tương lai, rồi từ cửa chính đi vào tùy ý kéo một người hỏi: "Thẩm Lục Mạn đâu?"
Nàng vừa rồi dạo một vòng không thấy nàng không biết đối phương lại chạy đi đâu.
Thanh niên vóc dáng rắn chắc to khỏe bị hỏi, so với Kinh Ngạo Tuyết cao hơn nửa cái đầu, mặt đối phương thờ ơ, mang theo vài phần sát khí thản nhiên nói: "đi lên núi."
Kinh Ngạo Tuyết đối với thái độ của hắn không để ý chỉ gật đầu sau rồi hỏi: "Ngô Chí An ở đâu?"
Thanh niên nhất thời sắc mặt u ám nói: "ngươi hỏi hắn làm gì?"
Kinh Ngạo Tuyết khó chịu nhìn hắn một cái nói: "tìm hắn có việc, ngươi chỉ hắn ở đâu là được, ta có việc bận muốn tìm hắn nói chuyện trước."
Thanh niên cong môi cười thâm ý nói: "ta là đại ca hắn, chuyện gì ngươi cứ nói với ta là được."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn mặt hắn bình thường, lòng nghĩ đây là Ngô Chí Dũng đi tòng quân nhiều năm mới về a, đúng là có vài phần giống Ngô Chí An.
Nhưng mà khí chất hai huynh đệ khác nhau một trời một vực, Ngô Chí An là nông dân mặt thành thật, còn người này là quân nhân chiến trường vừa về, cả người mang theo sát khí lãnh khốc cùng huyết chiến nồng nặc.
Kinh Ngạo Tuyết cong môi cười nàng đối với quân nhân ấn tượng rất tốt, chỉ tiếc người này còn "bị ép" mơ ước Thẩm Lục Mạn, trước đó nàng cũng dặn Thẩm Lục Mạn cách xa hắn một chút, lúc này thấy người thật, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Nàng càng tức vẻ mặt cười mắt càng híp lại nói: "như vậy a, được thôi a."
Nàng cũng không phải không tìm Ngô Chí An, chỉ là việc này quen rồi tìm những người khác cũng phiền toái.
Nhưng Ngô Chí Dũng đã nói ra chuyện của mình, còn so với đối phương lùn hơn một cái đầu, tuy nói về chiều nàng thua.
Chiều cao này tương tự khi nàng ở mạt thế, đều là 1m78, nhưng Ngô Chí Dũng lại cao 1m90, chệnh lệch không nói đến cả vóc dáng cũng đều to lớn.
Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi thầm nghĩ: chỉ là một tráng hán cao to, muốn đánh nhau với nàng, không biết ai thắng ai a.
Ánh mắt Ngô Chí Dũng lóe lên, hắn tinh tường thấy được ánh mắt sát ý cùng khát máu của Kinh Ngạo Tuyết.
Loại ánh mắt này hắn rất quen thuộc, khi hắn ở chiến trường đã từng thấy qua nhiều, chính là ánh mắt đó.
Chỉ là... hắn nghe đệ đệ cùng cha nói qua, Kinh Ngạo Tuyết là người thế nào.
Nàng tùy ý tiêu xài bạc thê tử kiếm được, còn ẩu đả thê tử và hài tử, thân là một á nhân đã có gia đình lại còn có quan hệ mờ ám với nam nhân trong thôn...
Những chuyện này cộng lại, ấn tượng hắn đối với Kinh Ngạo Tuyết không có gì quái lạ.
Hắn cảm thấy không đáng cho Thẩm Lục Mạn, gặp qua vài ngày hắn cũng rất thưởng thức Thẩm Lục Mạn, tuy không nói đến yêu thương, nhưng lại thích khí chất hiên ngang cùng thân thủ lưu loát của đối phương.
Về phương diện khác lại có chút đố kỵ về tình cảm thuần túy, hắn từng có qua lúc trước lấy vợ sinh con là hạnh phúc nhất đời hắn, khi bị quan phủ cưỡng chế đi lính, trong thôn người giàu đều đem tiền hối lộ, nhà nghèo thì không có tiền cho quan phủ nên phải tự mình ra chiến trường.
Khi đánh xong quay về mới biết được thê tử qua đời hai năm trước do bệnh, khi đó hắn bị đả kích mạnh đứng không vững.
Hắn mất hồn mấy ngày, nhớ đến còn có cha mẹ già, còn có hài tử đang lớn, nghĩ lại liền bắt đầu thích nghi cuộc sống trong thôn.
Hắn mất đi tình cảm chân thành, muốn quý trọng thê tử cũng không còn cơ hội, nhưng có người có lại không biết ơn, còn đối xử độc ác với Thẩm Lục Mạn hiền lành, Ngô Chí Dũng tự nhiên không ưa Kinh Ngạo Tuyết.
Lúc này, thấy nàng tìm đệ đệ mình, hắn theo bản năng nghĩ đối phương xấu xa, liền muốn cho đối phương một bài học, vì vậy hắn mặt lạnh nói: "nghe đệ đệ ta nói, thân thủ ngươi không tệ, có muốn đánh với ta một chút không?"
Kinh Ngạo Tuyết nhướng mày, nhìn qua bộ dạng như con nhà giàu bất cần đời, khiến ánh mắt Ngô Chí Dũng thêm sắc bén.
Kinh Ngạo Tuyết bị khơi dậy ý chí chiến đấu, đang muốn thử xem mộc hệ dị năng cấp hai của mình, đối phương muốn đụng đến đã như vậy thì cũng không cần khách khí với hắn.
Nàng cười híp mắt lên tiếng, để Liễu Nhi trong ngực xuống đất, liền xoay người đi một đoạn đến gò đất, Ngô Chí Dũng cũng đi theo.
Hai người đứng trên gò đất, trong mắt đều tóe lửa, sau một một khắc không chờ người nói bắt đầu, liền đánh nhau...