Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 31: Dọn nhà

Buổi trưa về nhà ăn cơm xong Liễu Nhi liền ôm Đại Bạch cùng Thẩm Lục Mạn ra ngoài.

Sau một buổi sáng quan sát, cuối cùng Thẩm Lục Mạn cũng cảm thấy trong làng rất an toàn, Liễu Nhi Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết ở một bên trông đám nhóc chơi đùa cũng thấy chán, liền để Kinh Ngạo Tuyết ở nhà thu dọn hành lý.

Nàng nói: "nhà lá ở chân núi sắp sửa xong rồi, buổi chiều ngươi rảnh thì đem hành lý gói lại, nếu mai thời tiết tốt, thì ngày mai bắt đầu dọn nhà luôn."

Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng tiễn các nàng đi, rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Nàng dạo qua các phòng trong viện trạch một lần, đại khái muốn biết phải chuyển bao nhiêu thứ, rồi mới bắt đầu thu dọn từng món.

Các nàng ở trạch viện này nhiều năm đồ đạc lại không nhiều, vấn đề là nguyên chủ trước kia quá cặn bã đem hết tiền trong nhà đi tiêu xài còn có cả đồ đạc có giá trị, cho nên trong nhà cũng không còn bao nhiêu thứ.

Ngoại trừ chút nhu yếu phẩm cho sinh hoạt hàng ngày ra thì cũng không còn gì khác.

Kinh Ngạo Tuyết giật giật khóe môi, vừa cảm thấy mình may mắn vì không quá nhiều việc, vừa đem nguyên chủ mắng một trận.

Lúc nàng thu dọn còn đem mọi thứ lau chùi một lần, nên tốc độ cũng có chút chậm.

Nhưng cũng không hiểu vì sao, có lẽ là thân thể của nguyên chủ quá yếu, nàng làm không nhiều việc, thì đã ngồi trên ghế thở phì phò một hồi.

Nói đến, trước đó nàng cũng thức đêm nhiều ngày như vậy nhưng cũng không có mệt mỏi buồn ngủ như vậy, nhưng không ngờ lần này nàng vừa đau vừa mệt, khi tỉnh lại thì toàn thân bất lực, nên luôn cần phải dùng mộc hệ dị năng vận chuyển kinh mạch để chèo chống cho thân thể này hoạt động.

Nghĩ vậy, nàng cũng bất an nhíu mày.

Khi ở tận thế, nàng mấy ngày mấy đêm không ngủ chỉ cần dùng mộc hệ dị năng để khôi phục thân thể, chỉ cần nhắm mắt lại một hồi thì tinh thần trở lại khỏe mạnh như bình thường.

Xem ra, cỗ thân thể này quá hư nhược.

Nhưng nghĩ lại cũng chỉ như vậy, khi nguyên chủ còn ở tu tiên giới không coi trọng phương diện tu hành cho thân thể, ngoại trừ pháp thuật lợi hại ra, thì những kỹ năng khác một chút cũng không có.

Đến khi 16 tuổi, vô tình bị thương linh căn hủy hết, thân thể chịu tổn thương không nhỏ, nghe nói nối dõi gia tộc cũng là vấn đề.

Cuối cùng lại bị gia chủ đè xuống tin này, mới tìm cho nàng một chỗ tốt gả đi.

Nhưng chuyện này khiến Kinh Ngạo Tuyết suy sụp, khiến nàng đau khổ, mỗi ngày chỉ biết ở trong viện mượn rượu tiêu sầu.

Cho đến khi bị Kinh đại bá ném khỏi tu tiên giới, vào nhân gian, sau lại theo chân tên cặn bã Lương Thăng Vinh tiêu xài hoang phí, ăn uống bê tha, làm việc nghỉ ngơi thất thường.

Chỉ qua vài năm, thể nội càng suy yếu, cho dù trước đó nàng có ngâm thuốc tắm dược ăn hoàn, lúc nào cũng dùng mộc hệ dị năng bồi bổ thì trong thời gian ngắn như vậy, cũng không thể an dưỡng nổi.

Nàng thở dài một hơi, thầm nghĩ: trước đó còn định dạy Liễu Nhi học võ, giờ chỉ còn lại vài cái tư thế, chờ dọn nhà xong, mỗi sáng phải dậy sớm chạy quanh chân núi hai canh giờ a.

Nàng quyết định như vậy, liền bắt đầu có ý thức rèn luyện bản thân.

Sau khi dọn đồ xong, cho dù mệt mỏi, cũng không dám nghỉ ngơi chút nào.

Chờ đến khi mặt trời lặn, Thẩm Lục Mạn đem Liễu Nhi về nhà, nàng đã dọn được hơn phân nửa, cả người tựa như được vớt ra từ trong nước, một thân toàn là mồ hôi.

Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy liền giật mình vội tiến đến đỡ nàng nói: "ngươi sao vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết cong khóe môi miễn cưỡng cười một tiếng nói: "vẫn còn khỏe, chỉ là muốn thử sức một chút, ngươi không cần lo, ngủ một giấc là khỏe thôi, nhanh đi nấu cơm đi, ta ăn cơm tắm rửa xong, hôm nay đi nghỉ sớm."

Thẩm Lục Mạn cau mày vẻ mặt lo lắng đỡ nàng đến nhà chính ngồi xuống ghế, mới nói: "vậy ta đi làm cơm, ngươi ở đây nghỉ ngơi chút đi."

Nàng còn nhiều lời trách móc muốn nói, nếu mệt thì nghỉ đi, còn không thì để hành lý ở đó, tối nàng về thu dọn là được, dù sao nàng cũng là tu sĩ, lại làm quen mấy việc này, đối với nàng cũng không có gì đáng kể.

Nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết mệt đến nhắm hai mắt lại nàng cũng không muốn quấy rầy nàng, liền kéo Liễu Nhi trong lòng lo lắng đến phòng bếp nấu cơm.

Liễu Nhi đem thỏ con để dưới đất, bất ăn nắm vạt áo Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân, mẫu thân, sẽ..."

Thẩm Lục Mạn hành động nhanh chóng, nghe nàng nói như vậy liền cắt lời nàng nói: "mẫu thân con chỉ mệt thôi, không sao đâu, Liễu Nhi nếu rảnh thì giúp nương thân rửa rau đi con."

Những việc này Liễu Nhi đều làm, chỉ là động tác rất chậm.

Liễu Nhi nghe vậy, vội gật đầu vén tay áo đến giúp Thẩm Lục Mạn.

Hôm nay Thẩm Lục Mạn tận lực tăng nhanh động tác, so với bình thường càng nhanh gấp đôi để chuẩn bị đồ ăn, còn nấu nước nóng sẵn.

Ngày thường Kinh Ngạo Tuyết cao hứng thì ngồi trên bàn ăn có thể ăn được vài chén cơm, nhưng hôm nay lại chỉ có một chén.

Thẩm Lục Mạn nhíu chặt mày, hận không thể mang Kinh Ngạo Tuyết lên trấn xem đại phu.

Kinh Ngạo Tuyết hiểu rõ thân thể mình, nàng thấy nước đã nấu, liền đi tắm rồi từ phòng tắm đi ra.

Nàng đến trước mặt Thẩm Lục Mạn, cả người tựa vào vai nàng, thấy đối phương vẫn như cũ lo lắng nhìn mình, ngược lại có chút tự trách vì hôm nay làm quá mức, sau này vẫn nên rèn luyện nhiều hơn.

Nàng cười nói: "ta không sao, ngươi đừng lo chỉ hơi mệt thôi, thân thể ta vốn không tốt, nên nghĩ muốn rèn luyện thân thể một chút, không như vậy thì tương lai sao có thể bảo vệ ngươi cùng Liễu Nhi..."

Thẩm Lục Mạn nhếch miệng nói: "không cần ngươi bảo hộ, ta vẫn có thể chiếu cố tốt Liễu Nhi."

Kinh Ngạo Tuyết hé miệng nói: "khó mà làm được, ta là gia chủ trong nhà... tiểu nương tử, ngươi hôn ta một cái đi, ta sẽ đi ngủ liền."

Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy còn có tâm tư hồ nháo có chút tức giận.

Nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết híp mắt mong đợi nhìn nàng, nàng liền mềm lòng đôi môi hôn lên trán nàng một cái rồi đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi.

Chiếu cố Kinh Ngạo Tuyết ngủ xong Thẩm Lục Mạn nhẹ nhàng ra khỏi phòng khép cửa lại.

Nàng nhìn hành lý đã thu dọn để trong viện, bất đắc dĩ thở dài một hơi, để Liễu Nhi tự mình đi tắm rồi ngủ, còn nàng bắt đầu đóng gói số hành lý còn lại.


Làm xong toàn bộ, thì cả cái viện chất đầy đồ, trong đó còn có một phần đồ hôm trước mua từ trên trấn về, còn dụng cụ hôm trước mua trên trấn hôm qua cũng đã đem đến chân núi sử dụng.

Nàng nghĩ đến việc dọn nhà tốt nhất thuê hai chiếc xe lừa, ngày mai khi nàng đến chân núi sẽ hỏi vài tráng hán sửa nhà, xem bọn họ có nguyện ý giúp chuyện này không, đương nhiên nàng sẽ trả bạc.

Nàng xoa cái vai đau nhức, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút.

Đêm nay thời tiết khá tốt, không có mây đen che lấp, bầu trời thoáng đãng cùng vành sáng ánh trăng sung mãn, không chút khách chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt cùng vơi ánh nến lập lòe chiếu sáng cả một viện.

Môi nàng mím thành một đường, bất an nói thầm: sắp trăng tròn...

Trước kia mỗi khi thấy trăng tròn, nàng sẽ để lại Liễu Nhi ngủ một mình, rồi một mình đi lên núi chờ.

Nhưng hiện tại, đến tháng này Kinh Ngạo Tuyết đã ở nhà muốn giấu nàng, thì cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thôi, dù sao hai ngày nữa các nàng phải dọn nhà rồi, mặc dù nhà còn chưa sửa xong, nhưng cũng chỉ cần bốn năm ngày là đi, chỉ là một vài chỗ nhỏ cần tu sửa, không có gì đáng ngại.

Chờ dời đến chân núi, thì nàng lên trên núi cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nàng nghĩ như vậy, liền thở dài một hơi, xoay người đến phòng tắm để tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Ngày thứ hai, Kinh Ngạo Tuyết ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, nàng ngáp một cái ngồi dậy, trong lòng tự nhủ: quả nhiên rèn luyện như vậy có lợi cho giấc ngủ a, đã lâu nàng không được ngủ thư thái như vậy.

Nàng duỗi lưng một cái, mặc y phục rồi đến viện rửa mặt, vốn cho rằng Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi đã ra ngoài, nhưng không ngờ Liễu Nhi còn ở trong nhà, ngay tại nhà chính luyện chữ.

Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết tỉnh, vội gác bút lại nói: "mẫu thân, người đã tỉnh, thân thể, có khá hơn chút nào không?"

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, luôn cảm thấy Liễu Nhi so với trước kia hiểu biết nhiều hơn.

Nàng cười nói: "Đa tạ Liễu Nhi quan tâm, ta đã tốt hơn nhiều, ban đầu cũng không phải chuyện gì đáng lo, chỉ là rèn luyện thân thể quá độ, nên mệt mỏi mà thôi, ngược lại khiến cho con với nương thân bị dọa sợ, việc này là ta không tốt, sau này ta sẽ không như vậy nữa."

Liễu Nhi lắc đầu nói: "không có chuyện gì, là tốt rồi."

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói, gương mặt trắng hồng gò má còn mang theo mũm mĩm của tiểu hài nhi, cả người tựa như cái lò bánh bao nóng mới được lấy ra, nhìn thấy là khiến người ta muốn ăn, muốn ôm lấy gặm một ngụm.

Nàng nhịn không được liền đưa tay nhéo khuôn mặt Liễu Nhi, trong lòng nghĩ: cảm xúc quả nhiên rất tốt, sau này phải xoa bóp nhiều mới được a.

Liễu Nhi ngơ ngác đứng im cho nàng bóp, dù sao cũng không đau chờ Kinh Ngạo Tuyết bóp đã rồi, võng qua nàng đến phòng bếp hâm cơm canh, mới nói: "nương thân, sờ đã hơn."

Kinh Ngạo Tuyết cười khúc khích nói: "lời này đừng để nương thân con nghe được, nàng sẽ xấu hổ mà nổi giận đó."

Liễu Nhi nhíu mày, đang chuẩn bị nói gì đó, thì nghe thấy tiếng Thẩm Lục Mạn truyền đến: "chuyện gì mà không để ta nghe thấy?"

Kinh Ngạo Tuyết vội ra khỏi cửa phòng bếp nói: "sao hôm nay lại về sớm như vậy?"

Nàng vừa rồi chăm chú nấu cơm, không để ý đến tiếng bước chân của đối phương, chủ yếu là Thẩm Lục Mạn đi đường không phải ra tiếng bước chân, trừ phi không khí yên tĩnh, hoặc là nàng phải tập trung tinh thần nếu không sẽ không thể nghe được.

Thẩm Lục Mạn nghe vậy hỏi: "ngươi vừa dậy? thân thể thế nào rồi?"

Kinh Ngạo Tuyết đi đến, ở trước mặt nàng dạo một vòng dang tay nói: "này, ngươi xem, không phải đang hảo hảo sao."

Thẩm Lục Mạn thấy tinh thần nàng thực sự không tệ mới nói: "vậy là tốt rồi, hôm qua không phải nói hôm nay dọn nhà sao? buổi sáng ta đến nhà là dưới chân núi xem, bên kia đã sửa sắp xong rồi, hôm nay chúng ta đem mấy thứ vặt vẵn dời qua đó trước đi, chờ đến ngày dọn nhà chính thức, thì đem những thứ còn lại đi là được.

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng nói: "vậy ngươi thuê xe lừa rồi sao?"

"Đúng vậy a," Thẩm Lục Mạn chỉ ra ngoài cửa nói: "ta nhờ hai người trong thôn, bọn họ đang cưỡi xe lừa chờ ở ngoài cửa, ta sợ khiêng đồ ồn ào, ảnh hưởng ngươi đang ngủ, nên mới kêu bọn họ ở ngoài cửa chờ, chờ ta vào xem ngươi dậy chưa rồi mới báo lại."

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "tiểu nương tử thật biết quan tâm, ta dậy rồi, đang chuẩn bị cơm canh nóng để ăn, ngươi cho bọn họ vào chuyển đồ đi."

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, đi ra ngoài gọi người vào giúp đỡ.

Nhìn hai người chỉ mới chừng 20 tuổi, dáng người đều khỏe mạnh đều nhìn thấy được sức lực không tệ.

Bọn họ chào hỏi với Kinh Ngạo Tuyết, rồi bắt đầu chuyển đồ trong viện.

Kinh Ngạo Tuyết đi rót mấy chén trà để sẵn, chờ bọn họ khát nước thì có thể lấy uống.

Còn nàng thi đi trông nồi, chờ đồ ăn hâm nóng xong, rồi hỏi bọn họ có muốn ăn cơm không, đương nhiên chỉ là khách sáo hỏi thăm thôi, hiện tại mới là buổi sáng, cũng không đến mức quá đói.

Qủa nhiên bọn họ lắc đầu vội nói không đói.

Kinh Ngạo Tuyết cảm giác một mình ngồi tại nhà chính ăn cơm, còn người ta thì làm việc cũng thực kỳ cục.

Liền để đồ ăn ở phòng bếp ăn xong rồi mới rửa chén ra khỏi phòng.

Lúc này đồ trong viện đã dời đi một phần.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, liền tiến đến hỗ trợ, đem hai chiếc xe lừa chất đầy phía sau, liền đi cùng Thẩm Lục Mạn mang theo Liễu Nhi đi theo sau xe lừa chậm rãi đến dưới chân núi.

Nàng để Liễu Nhi chơi đùa cùng đám nhỏ, còn mình thì cùng người khác đem đồ trên xe lừa chuyển xuống.

Thẩm Lục Mạn ở chỗ này xếp đồ, nàng ngồi lên xe lừa rồi về nh, tiếp tục khuân đồ.

Đồ trong nhà các nàng không nhiều, nhưng nếu là những người khác dọn nhà thì cũng đi hơn mười mấy vòng.

Mà nàng chỉ còn lại hai chuyến, đã đem đồ dời đi gần xong.

Trong viện lúc này vắng vẻ, chỉ còn lại chút nhu yếu phẩm sinh hoạt, nàng đóng cửa lại liền đến chân núi.

Thẩm Lục Mạn còn đang sắp đồ, mấy thứ này chỉ có thể để một mình nàng làm, không gia giúp tốc độ dĩ nhiên cũng chậm đi nhiều.

Kinh Ngạo Tuyết cũng đến phụ một tay, hai người vội vàng hết một buổi chiều mới xong.

Kinh Ngạo Tuyết lau mồ hôi trên mặt nhìn nhà lá.


Nhà lá này so với viện tử trước nhỏ hơn nhiều, ngoại trừ hai gian phòng để đồ, thì chỉ có ba cái phòng ngủ, một gian bếp, một gian phòng tắm, cùng một cái nhà chính diện tích lớn nhất.

Ngược với viện tử trước đó, phòng trống có đến mười mấy gian.

Nàng nhìn gian phòng nhỏ hẹp, lắc đầu trong lòng nghĩ: chờ thảo dược nàng bán được tiền, thì sẽ sửa viện tử lớn thêm chút nữa, tạm thời ở nhà như vậy trước đã.

Nàng ra khỏi cửa phòng, ngoài sân cũng trống trải, bất quá chỉ có đống đồ rối tung vẫn để ở kia, chờ sửa phòng xong thì mới có thể dọn vào hết.

Nàng nói tiếng cám ơn với mấy người sửa nhà, rồi dắt tay Thẩm Lục Mạn đến bờ sông.

Kinh Ngạo Tuyết nằm trên đồng cỏ nói: "cuối cùng chuyển xong rồi, mệt chết ta."

Thẩm Lục Mạn ngồi một bên, nhặt một viên đá ném xuống sông, nói: "Mệt lắm a, nhờ có ngươi ở chung cùng dọn đồ."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, mỉm cười nhìn nàng nói: "vậy ngươi phải cổ vũ cho ta gì đó a? hôm nay ta là đại ân giúp ngươi a."

Thẩm Lục Mạn ngừng lại nhìn kỹ mặt nàng nói: "sao ta lại thấy ngươi mặt dày như vậy a?"

Kinh Ngạo Tuyết cười ha ha, nàng thích nhìn thấy Thẩm Lục Mạn thoải mái trước mặt nàng.

Nàng xoay người đè lên Thẩm Lục Mạn, đối diện với đôi mắt bối rối của nàng, cúi đầu nhu hòa bên tai nàng nói: "đừng sợ, ta sẽ không ăn ngươi."

Thẩm Lục Mạn đưa tay muốn đẩy nàng ra, liền bị Kinh Ngạo Tuyết nâng môi hôn lên.

Nàng liền mở to mắt nhìn, Kinh Ngạo Tuyết liếm môi, thổi hơi nói: "này, lúc hôn đừng mở mắt a, nhắm mắt lại hưởng thụ mới đúng nha."

Thẩm Lục Mạn đỏ mặt sợ hãi nhắm mắt lại.

Sau khi nhắm mắt các giác quan liền phóng đại vài lần, nàng cảm giác được rõ ràng Kinh Ngạo Tuyết đang đè trên người nàng, nhiệt độ cơ thể ấm áp dù cách lớp vải y phục nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Thân thể đối phương khẽ phập phồng, đó là hô hấp của nàng.

Hương khí cây cỏ dũng động tại chóp mũi, không biết rõ được có phải là hương cây cỏ hay là mùi hương trên người Kinh Ngạo Tuyết.

Môi nàng bị Kinh Ngạo Tuyết xem như khối bánh ngọt mỹ vị, không ngừng cắn ngặm liếm.

Toàn thân nàng nóng lên, da đỏ ửng, sắp không thở được.

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, mới thả nàng ra, buồn cười nói: "nhớ phải thở a, ta không muốn mang tội giết ngươi a."

Trong mắt Thẩm Lục Mạn còn mang nhàn nhạt hơi nước, cúi đầu chùi môi không dám nhìn nàng.

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, như là bị khi dễ, không khỏi có chút áy náy nói: "là ta sai, nhưng kêu ngươi cứ trêu chọc ta, không biết là ta chịu không được cái này sao?"

Còn dám lấy cớ đổ lỗi cho ta? Thẩm Lục Mạn trừng nàng một cái.

Kinh Ngạo Tuyết thấy mặt nàng hồng hồng cười rộ lên nói: "là lỗi của ta, ngươi đừng giận."

Thẩm Lục Mạn lại cúi đầu không để ý đến nàng.

Kinh Ngạo Tuyết vội vàng nói: "nếu ngươi còn giận, thì ta sẽ hôn ngươi nữa, cho đến khi ngạt thở luôn."

"Phi, lưu manh!"

Thẩm Lục Mạn đứng dậy, trừng nàng một cái rồi quay người đi.

Kinh Ngạo Tuyết chẹp miệng, trong lòng có chút ủy khuất, nàng đưa tay sờ lấy môi mình, rồi lại nở nụ cười.

Nàng nằm trên cỏ, tâm tư lưu động liền điều động mộc hệ dị năng bắt đầu tu luyện.

Đến gần tối, Thẩm Lục Mạn dắt Liễu Nhi đi tìm nàng cùng nhau về nhà.

Mấy ngày sau cứ thế trôi qua, sắp đến cuối tháng, nhà lá dưới chân núi rốt cuộc đã sửa xong.

Sáng ngày thứ hai, cả nhà ăn điểm tâm xong, liền bắt đầu chuyển hành lý còn lại đi.

Thẩm Lục Mạn vẫn nhờ hai người trước đó phụ, vì còn có thêm giường, cho nên mang không được nhiều đồ, lại chuyển hết ba chuyến mới xong.

Chờ đem mọi thứ dọn đi xong, cũng đã giữa trưa.

Kinh Ngạo Tuyết mời hai người kia ăn cơm trưa, hai người lại không định ăn, nhưng vì Kinh Ngạo Tuyết kiên quyết nên liền ở lại ăn cơm xong rồi mới đi.

Kinh Ngạo Tuyết ở trong nhà mới dạo một vòng, hài lòng nói: "tiểu nương tử, nhà chúng ta hiện tại thế nào?"

Thẩm Lục Mạn cười nói: "cũng không tệ lắm, nhìn không trống vắng nữa."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái cười đắc ý nói: "đâu chỉ có vậy, đây chính là nhà mới, trong ngoài đều sửa rồi, tường viện cũng trắng sạch a."

Cũng không biết là ai trước đó còn ghét bỏ.

Thẩm Lục Mạn cũng không tính làm nàng thấy nản, liền đem Liễu Nhi đến thư phòng xem qua, để nàng quen thuộc với hoàn cảnh ở đây.

Liễu Nhi sau khi xem xong ngẩng đầu nói: "nương thân, con có thể đến nhà Xảo Nhi không?"

Thẩm Lục Mạn nghe vậy sững sờ nói: "Sao Liễu Nhi đột nhiên lại muốn đến nhà nàng?"

Liễu Nhi buồn bã nói: "Xảo Nhi, ngày mai, sẽ phải, lên trấn, ta muốn đến tìm nàng nói lời tạm biệt."


Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng nói: "vậy thì tốt, nếu Liễu Nhi muốn đi, thì chúng ta cùng đi."

Qua vài ngày quan sát nàng thấy Xảo Nhi này lòng ham muốn công danh lợi lộc rất mạnh, không qua lại với loại người ham công danh lợi lộc này thì cũng không có gì đáng ngại.

So với Liễu Nhi nhu thuận đáng yêu, dạng người như Xảo Nhi lại có thể sống tốt trong xã hội này hơn.

Chỉ cần Xảo Nhi không làm tổn thương Liễu Nhi, thì nàng không ngại giúp Xảo Nhi một chút.

Phải rồi, nàng cũng định ngày mai lên trấn một chuyến, đương nhiên chuyện chủ yếu không phải vì Xảo Nhi, mà chỉ là muốn mua chút đồ về trang trí cho nhà cửa.

Nàng cũng là nữ nhân, còn là một người truyền thống, đối với bày trí phòng ở cũng có quan niệm của mình.

Nàng không muốn để nhà mình ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt ra thì trống trải, ít nhất phải mua gì đó về trang trí một chút.

Mấy đồng bạc này tiêu đi cũng không đáng, nhưng chỉ cần nàng cao hứng là tốt.

Còn chuyện Lưu gia cùng Xảo Nhi chỉ có thể nói là tiện đường.

Nàng vẫn còn chút xíu lương tri, nếu Lưu gia đắc tội đối phương, nàng sẽ vì Xảo Nhi còn nhỏ tuổi sẽ giúp một tay.

Liễu Nhi thấy nàng đáp ứng liền lên tiếng hoan hô, vẻ mặt tươi cười nói: "vậy đi đi."

Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, mang theo Liễu Nhi mạo muội đến nhà bái phỏng.

Từ chân núi đến Trương gia có chút khoảng cách, khi các nàng đến ngoài viện có không ít người.

Thị lực Kinh Ngạo Tuyết tốt nhìn xa một chút, nhìn cũng biết là khách nhân Trương gia mời đến.

Quan hệ các nàng với Trương gia không thân, không mời các nàng cũng là bình thường.

Bất quá, Kinh Ngạo Tuyết không muốn đến, nàng cúi đầu nhìn xuống Liễu Nhi nói một tiếng, liền cùng Thẩm Lục Mạn đứng tại chỗ, từ đằng xa đợi nàng.

Liễu Nhi do dự nhìn các nàng, bị Kinh Ngạo Tuyết thuyết phục một phen, mới quay người đi vào.

Dáng người nàng nho nhỏ, trong đám người tựa như con cá linh hoạt đang bơi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Kinh Ngạo Tuyết dựa vào tàng cây, đem dự định trước đó của nàng nói với Thẩm Lục Mạn, Thẩm Lục Mạn nói: "được, tất cả đều nghe ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết nở nụ cười, tay ôm eo đối phương để nàng dựa người vào ngực nàng.

Cảm xúc nàng có chút kích động không biết vì sao thân thể cũng có chút phản ứng.

Nàng biến sắc vội đứng thẳng người, vờ đẩy Thẩm Lục Mạn ra.

Thẩm Lục Mạn không phát hiện ra chỉ nghĩ mình nặng nên cái cây không chịu nổi trọng lượng hai người.

Nàng cũng có chút ngượng, liền giả bộ lơ đãng nhìn vào Trương gia.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy thở dài một hơi, trong lòng liền có nghi hoặc.

Mà lúc này Liễu Nhi đã vào trong viện, người lớn cùng hài tử đều đã ngồi trên bàn, nàng một mình đến có vẻ hơi đột xuất.

Trương thẩm còn đang đãi khách, thấy ánh mắt mọi người nhìn đi chỗ khác, liền nhìn theo, kết quả liền thấy Liễu Nhi.

Trước đó nàng đi đón Xảo Nhi về nhà đã thấy tiểu á nhân này, dáng vẻ so với cô nương bình thường còn đẹp hơn.

May sao đối phương là á nhân, không thể so với Xảo Nhi.

Lúc này thấy Liễu Nhi tâm tình cũng không vui, nhưng nhiều người như vậy, nàng cũng không dám thất lễ ném mặt mũi đi.

Nàng đi lên trước, nói với Liễu Nhi: "ngươi đến đây tìm Xảo Nhi?"

Liễu Nhi trước đo bị nhiều người vẻ mặt có chút ngại, đúng lúc Trương thẩm đến nói chuyện với nàng, thì mới lên tiếng nói: "đúng vậy a, ta tìm, Xảo Nhi."

Nàng nói lắp, liền khiến đám người cảm thán một tiếng, đáng tiếc là người nói lắp.

Trương thẩm thấy vậy trong lòng đầy thỏa mãn, cười càng thân thiết hơn.

Nàng nói: "Xảo Nhi đang ở trong phòng thu dọn, chút nữa ra, nếu ngươi vội thì vào trong tìm nàng."

Hai mắt Liễu Nhi sáng lên, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay liền lộ lên nụ cười rực rỡ.

Khi nàng không cười nhìn đã rất đẹp, nhưng cười lên cùng đôi mắt hạnh, liền hiện ý nghĩ ngọt ngào thanh tịnh khiến người nhìn thêm manh hóa.

Những người khác nhao nhao hít một hơi, cũng không khó nghĩ sau này Liễu Nhi lớn sẽ tuyệt sắc như thế nào.

Tại phòng khách đông đúc còn có quản sự Lưu gia, hắn nhìn thấy Liễu Nhi mắt liền híp lại, trong lòng tính toán.

Trương thẩm tức điên, không để nàng đứng đó mà kéo nàng đến trước cửa phòng Xảo Nhi, gõ cửa một cái thô bạo đem Liễu Nhi xô vào trong.

Liễu Nhi bị nàng xô xém chút ngã xuống đất.

Cũng may cái giường Xảo Nhi cách đó không xa, cả người nàng liền ngã lên giường.

Cái này so với ngã xuống đất cũng chả khác gì, nàng đau kêu a một tiếng, tại chỗ liền rơi xuống hai hạt kim đậu đậu.

Nàng không muốn khóc cũng không biết vì sao nàng không để ý đã rơi lệ.

Nàng vốn muốn đến cáo biệt Xảo Nhi tỷ tỷ, Xảo Nhi trước đó còn cao hứng vì được lên trấn, nàng cũng không thể làm đối phương mất hứng.

Nghĩ vậy nàng vội cúi đầu lau nước mắt, bình ổn cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Xảo Nhi đang chăm chú ngồi trước bàn trang điểm, dùng bút vẽ mày cho mình.

Nàng nhịn đau, đi lên trước nói: "Xảo Nhi, tỷ tỷ."

Xảo Nhi vẽ mày xong mới quay đầu nhìn nàng cười nói: "Liễu Nhi đến, đa tạ ngươi hôm nay đến thăm ta, ta xinh đẹp không?"

Liễu Nhi ngơ ngác gật đầu nói: "đẹp."

Bất quá vẫn không đẹp như nương thân, càng không đẹp mắt như mẫu thân.

Lời nàng nàng không dám nói, trước đó nàng cũng nói nương thân nàng đẹp hơn Xảo Nhi liên nói là do nương thân nàng dạy nàng nói.

Nàng cảm thấy cái này cũng không tốt có kinh nghiệm cũng không nói đến nương thân nữa.

Chỉ im lặng nói trong lòng không ai nghe được, cũng không sao.

Xảo Nhi nghe vậy đắc ý cười nói: "hôm nay ta thoa phấn nên da trắng hơn một chút, haiz đẹp là được rồi, nương ta nói, nữ nhi quan trọng là khuôn mặt, cho dù là mặt da người hay mặt trong lòng.


Liễu Nhi ngây thơ gật đầu, nàng nghe cái hiểu cái không còn nghi ngờ trong lòng cũng có mặt sao?

Nàng thậm chí còn cúi đầu nhìn vị trí tim mình một chút, thầm nghĩ: chỗ này cũng có mặt, vậy mặt như thế nào? nó giống mình chứ? không phải là muội muội mình chứ?

Xảo Nhi nói tiếp: "ngày mai ta lên trấn, mẫu thân ta nói tiểu thư Lưu gia lớn lên rất xinh đẹp, phu nhân tính tình cũng hiền lành, hôm này còn đặc biệt phái quản sự đến uống rượu, mẫu thân ta rất cao hứng."

Liễu Nhi phụ họa gật đầu.

Sau đó, thì chỉ Xảo Nhi nói chuyện, Liễu Nhi không ngừng ừ.

Cho đến khi Trương thẩm bên ngoài gọi nàng, Xảo Nhi mới lên tiếng, từ trên ghế nhảy xuống soi gương một chút, hất cằm cười đi ra ngoài.

Liễu Nhi theo sau nàng nhỏ giọng nói: "vậy ta, đi."

Xảo Nhi không để ý đến nàng, tùy ý gật đầu Liễu Nhi thở dài một hơi, nàng không thích Xảo Nhi hôm nay, nghĩ đến nương thân và mẫu thân còn ở ngoài tàng cây chờ nàng, liền nhân lúc không ai chú ý chạy ra ngoài.

Cẩn thận ra khỏi cửa phòng, nàng từ đám người liền chạy đến dưới tàng cây.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "cáo biệt với Xảo Nhi cô nương rồi chứ?"

Còn nói lâu như vậy nếu Liễu Nhi không ra nàng sẽ đích thân vào tìm người.

Liễu Nhi nghe nàng nói vậy, vẻ mặt áy náy nói: "thật xin lỗi, để mẫu thân, chờ lâu."

Kinh Ngạo Tuyết đi tới cúi đầu bế nàng lên nói: "không nên nói mấy lời này với mẫu thân, ta không thích nghe, khi nãy còn lo con xảy ra chuyện, con đã cáo biệt rồi vậy chúng ta về nhà đi."

Thẩm Lục Mạn nheo mắt lại cảm giác hình như trước đó Liễu Nhi có khóc, mắt so với trước có chút ướt, như bị dính nước.

Nàng không hỏi mà sau khi về nhà mới kéo Liễu Nhi lại hỏi: "Trương Xảo Nhi có khi dễ con không?"

Liễu Nhi lắc đầu nói:"không có, là con không, cẩn thận, ngã xuống."

Thẩm Lục Mạn vội nói: "ngã ở đâu? để nương thân xem."

Liễu Nhi nghiêng ngươi chần chờ cởi y phục, trước ngực gầy nhỏ trắng nõn có một vệt bầm xanh tím, vệt bầm rất lớn còn có vài chỗ da bị xước.

Cái này không giống như ngã bị thương a, như là đập phải cái gì rồi.

Thẩm Lục Mạn cắn răng thổi một cái, đau lòng nói: "Liễu Nhi đau không?"

Liễu Nhi ủy khuất chẹp miệng nói: "đau."

Trong lòng Thẩm Lục Mạn vừa tức lại vừa đau lòng nói: "đau sao không nói sớm, con ở đây chờ một chút, ta đi tìm mẫu thân con chế biến chút thuốc đắp lên."

Liễu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trên giường sờ bộ lông của Đại Bạch chờ.

Thẩm Lục Mạn đến thư phòng đem chuyện này nói lại cho Kinh Ngạo Tuyết, lúc này Kinh Ngạo Tuyết mặt lạnh nói: "Trương gia này đúng là tốt thật, nữ nhi ta đang khỏe mạnh đến nhà họ một chuyến lại chịu ủy khuất lớn như vậy, nói vậy xem ra trước đó là ta hay xen vào việc người khác rồi."

Trong lòng Thẩm Lục Mạn cũng tức, mặc dù trước kia nàng không có thời gian ở cùng Liễu Nhi, nhưng đa phần trước giờ không để Liễu Nhi chịu chút tổn thương nào vừa rồi nếu không phải nàng nhạy cảm hỏi một chút Liễu Nhi hài tử ngốc này còn không biết sẽ nhịn đau bao lâu.

Kinh Ngạo Tuyết đứng dậy mặt không đổi sắc đến phòng thuốc nấu thuốc.

Sau khi dọn nhà, nàng cũng dùng một phòng riêng để chơi đùa cùng mấy loại thuốc kia.

Thuốc chữa thương, trước đó nàng nhàm chán cũng đã chuẩn bị vài bình, vốn muốn dùng để trị liệu cho thỏ con của Liễu Nhi, nhưng Liễu Nhi coi chừng thỏ con quá chặt còn sợ nó bị tổn thương.

Nhưng thỏ con trí khôn không nhiều đặc biệt thích nhảy nhót chung quanh không cẩn thận thì đụng bậy bạ bị thương Liễu Nhi nhìn thấy liền đau lòng.

Thật không ngờ thuốc này cho thỏ con dùng còn chưa dùng đến thì Liễu Nhi đã phải dùng.

Nàng cầm bình thuốc đến phòng Liễu Nhi, Liễu Nhi vẫn còn ngủ chung với Thẩm Lục Mạn, cái giường chiếm hơn phân nửa cái phòng.

Nàng mềm mềm nho nhỏ một mình ngồi trên giường cũng chỉ chiếm chút vị trí.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy không hiểu vì sao cảm thấy chướng mắt.

Nàng đi lên trước vén y phục Liễu Nhi lên, nhìn tổn thương trước ngực nàng, đúng như Thẩm Lục Mạn nói, tổn thương rất nặng còn rịn tơ máu.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, mặt vẫn phải cười, sợ hù đến Liễu Nhi.

Nàng cho Liễu Nhi ăn hai viên thuốc hiệu dụng cũng rất tốt, ăn song hiệu quả cũng không quá nhân, nhưng qua thời gian liền khôi phục, nghĩ không lâu thì vết thương cũng không còn nữa.

Cái này là đồ tốt nếu ở nhân gian, sẽ khiến nhiều người muốn tranh đoạt.

Nhưng trong mắt Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn thì thấy hiệu quả quá chậm, hai người các nàng một là tu sĩ tu tiên giới, ở tu tiên giới tùy tiện tìm một viên thuốc cũng nhanh hồi phục như cũ.

Mà phòng nghiên cứu sản xuất thuốc của Kinh Ngạo Tuyết ở tận thế hiệu quả cũng vô cùng tốt, thương thế có thể dùng tốc độ mắt thường thấy nó phục hồi như cũ.

Hiện tại thuốc này khôi phục chậm rãi, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn trong lòng liền hạ quyết tâm, buổi tối liền luyện thêm dược hoàn có hiệu quả trị liệu tốt hơn.

Liễu Nhi uống thuốc, dụi mắt nói: "nương thân, ta buồn ngủ."

Viên thuốc này bên trong có tăng thêm chút thành phần an thần, cho nên Liễu Nhi mới thấy buồn ngủ.

Kinh Ngạo Tuyết cầm bình thuốc loay hoay, Thẩm Lục Mạn ôn nhu nói: "Liễu Nhi đã buồn ngủ thì ngủ đi."

Nàng đắp chăn cho Liễu Nhi, nhìn Kinh Ngạo Tuyết rồi cùng đi ra ngoài.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi trên ghế nói: "ngươi nghĩ thế nào?"

Thẩm Lục Mạn thản nhiên nói: "Trương gia.... a, sau này phải để Liễu Nhi tránh xa cô nương kia, tâm tư vốn không thuần, tuổi còn nhỏ là biết luồn cúi, tương lại trưởng thành cũng không phải người tốt gì."

Lời này nói cũng không chút êm tai, Kinh Ngạo Tuyết thư thái cười một tiếng nói: "còn không phải sao, số nha hoàn tâm tiểu thư, mới bảy tám tuổi đã muốn lấy chồng dựa dẫm người khác, ban đầu ở trong thôn nghĩ vậy thì không có gì sai, nhưng nàng vạn lần cũng không nên đối xử với Liễu Nhi như vậy. Sau này ta cũng không để nàng đến gần Liễu Nhi, đến Lưu gia trấn trên càng tốt, Liễu Nhi còn nhỏ, lâu không thấy người, nói không chừng rồi sẽ quên."

Thẩm Lục Mạn gật đầu, hai người lúc này chọn khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng việc cũng không đơn giản như vậy, trong lúc Trương gia mở tiệc náo nhiệt, quản sự liền kéo Xảo Nhi qua một bên hỏi: "tiểu cô nương vừa rồi là ai a?"

Xảo Nhi cười nói: "là tiểu tỷ muội của ta, tên Kinh Liễu Nhi, quản gia hỏi nàng làm gì?"

Quản sự vuốt râu, mắt lóe tinh quang nói: "à, không có gì, chỉ là nghĩ phu nhân thương ngươi, mà ngươi tuổi còn nhỏ đã rời nhà, cho nên muốn tìm đứa bé làm bạn đi cùng ngươi đến Lưu phủ, ngươi thấy thế nào?"

Xảo Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là chuyện tốt liền gật đầu đồng ý.

Quản sự cười sờ mặt nàng nói: "được, vậy để ta quay về bẩm phu nhân, ngày mai ngươi cùng ta lên trấn."

Xảo Nhi cười quay đầu liền nhíu mày mặt không vui, trong lòng nghĩ thầm: son phấn trên mặt nàng bị bàn tay đầy mồ hôi của hắn bôi trôi hết, người này thật đáng ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận