Chương 33: Khác nhau
Cho đến khi Thẩm Lục Mạn gọi nàng một tiếng, Kinh Ngạo Tuyết mới hồi phục tinh thần, nhanh đến trước mặt Thẩm Lục Mạn nói: "sao vậy?"
Thẩm Lục Mạn nói: "ta chọn được mấy con ngựa, ngươi qua đây chọn một con đi."
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "tiểu nương tử làm giỏi thật a, được, ta cũng đến xem thử một chút."
Nàng đi vòng quanh mấy con ngựa vài vòng, chỉ cảm thấy mỗi con đều to hơn một chút.
Bản thân nàng đối với ngựa không hiểu nhiều, bất quá thịt ngựa ăn cũng ngon.
Hiện tại nhìn mấy con ngựa này, mỗi con đều có dáng vẻ cũng đẹp, lông bờm dài sáng bóng, tứ chi khỏe mạnh nhìn là biết chạy rất nhanh.
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày trầm tư, thực sự nhìn không hiểu mấy con ngựa này, ngoại trừ màu sắc thì có gì khác biệt.
Nàng ngại ngùng sờ mũi, cười híp mắt với lão bản bụng bự nói: "ngươi có thể giới thiệu một chút về mấy con ngựa này không?"
Lão bản cười nói: "đương nhiên không thành vấn đề, nhị vị khách quan mời xem, con ngựa này đến từ Tây Bắc nước ta mẫu thân nó là chiến mã trong quân đội, phụ thân cũng rất bất phàm, từng cứu không ít người, có thể gọi là..."
"Khoan đã." Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nàng chỉ muốn mua một con ngựa, sao còn kéo cả tổ tông con ngựa nói ra hết vậy, nghe cũng biết là giả.
Nàng cũng không thích vòng vo, liền nói thẳng: "ta thực sự muốn mua ngựa, nhưng ngươi lại kể cả nhà con ngựa này, ta nghe cũng chán lắm, ngươi cứ nói luôn đi, mấy con ngựa này giá thấp nhất bao nhiêu?"
Lão bản mặt có chút xấu hổ nói: "khách quan a, ta..."
"Ah, được rồi, ngựa của ngươi đều là ngựa tốt, đừng để ta mua về được vài còn chưa dùng thì đã chết, ta sẽ quay lại làm phiền ngươi đó."
Nàng nói xong liền nhìn Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn hơi nhún chân giẫm một cái, liền đem mặt đất bằng phẳng làm lún xuống một miếng.
Lão bản cũng vài người thấy vậy mắt cũng muốn rơi ra, thầm nói: đây là nữ nhân sao? nữ nhân gì mà mạnh quá vậy? thật đáng sợ.
Hắn run rẩy cầm khăn lau mồ hôi trên trán, gật đầu nói: "nhất định đều là hàng tốt, khách quan cứ yên tâm, nhưng mà.... còn có vài thứ tốt mấy ngày trước người ta đưa về đến, chỉ sợ không quen đất nước ở đây, ngươi muốn mua con khác trong tiệm của ta sao?"
Hắn nói như vậy, rồi kêu tạp dịch đem vài con ngựa vừa đem về dắt đi, rồi từ chuồng ngựa dắt ra vài con.
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt cười nói: "cái này là được rồi, ngươi biết bớt việc ta cũng đỡ phiền a."
Nàng đi quanh sáu con ngựa một vòng nói: "ừm, nhìn đúng là so với trước tốt hơn, giá cả thế nào?"
Lão bản lau mồ hôi, đứng cách xa Thẩm Lục Mạn một chút nói: "cái giá này.... ta nói a, khách quan a, ngươi muốn mua hàng tốt, thì giá cũng sẽ đắt, ngươi nhìn bên trái đi đó là hàng huyết thống quý thật, ngươi cũng sảng khoái, ta không dám nói thách với ngươi, nếu ngươi muốn mua con ngựa này thì ta bán cho ngươi 300 lượng."
"300 lượng?" Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ, thực tế thì nghi ngờ: một con ngựa giá mắc như vậy sao? nàng con muốn dùng 100 lượng mua ngựa tốt a.
May là nàng chỉ nghĩ trong lòng không nói ra, nếu không.... thì bị lão bản cười rớt răng rồi.
Chăm ngựa cũng là một môn học, nếu là người tiêu khiển giỏi, thì người bình thường không thể làm được.
Đã là nổi danh bảo mã nhất hãn huyết, vậy giá chỉ có ngàn vàng, hơn vạn cũng có, vậy thì có tiền mà cũng không mua được.
300 lượng đúng là không quá nhiều.
Kinh Ngạo Tuyết trên người cũng có tiền, nhưng nàng mua ngựa chỉ muốn thuận tiện đi đường mà thôi, không cần mua mắc như vậy, hơn nữa con ngựa này nhìn cũng không dễ nuôi, mua về còn phải cẩn thận hầu hạ, điều này thực sự không có lợi.
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "không cần, giác này quá mắc, ta chỉ muốn mua một con ngựa đi bộ thôi, ngươi tìm cho ta một con chừng 100 lượng là được."
Khóe miệng lão bản giật giật, nghĩ là làm được món hời, nhưng không ngờ đối phương là quỷ keo kiệt.
Nhưng võ lực Thẩm Lục Mạn vẫn còn đó, hắn không dám biểu hiện ra mặt, chỉ đi vào chuồng ngựa chọn một con ra nói: "nếu khách quan muốn ngựa tốt chỉ 100 lượng, vậy nên chọn con này a, năm nay nó vừa được 3 tuổi, đang tuổi vừa kéo hàng, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, sai bảo 15 năm cũng không có vấn đề."
Kinh Ngạo Tuyết đi quanh con ngựa một vòng, thấy qua ngựa quý, nàng liếc mắt cũng nhìn ra con ngựa này bình thường, so với đám ngựa khi nãy thì con ngựa này nhìn có vẻ tốt hơn.
Xem ra so với trước không bằng nhưng ánh mắt nó ôn thuận, tính cách ôn hòa, hợp tâm ý Kinh Ngạo Tuyết.
Trong lòng nàng động ý, nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn, thấy đối phương gật đầu nhân tiện nói: "được rồi, lấy con này đi, bất quá con ngựa này ta cần dùng kéo xe, ngươi thuận tiện đặt cho nó một bộ xe lên, không cần hoa lệ, chỉ cần bình thường là được, ta tin lão bản kinh doanh ở phố ngựa nhiều năm, chắc biết không ít người quen, bạc ta sẽ trả nhờ lão bản ngươi làm giúp."
Lão bản thở dài nói: "được rồi, ta sẽ cho tạp dịch đi làm, cam đoan sẽ khiến khách quan hài lòng."
Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "vậy xin cám ơn."
Tạp dịch dắt ngựa đi, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn đứng một bên chờ.
Chỗ này mũi không dễ ngửi, nhưng mà đứng hồi lâu cũng không ngửi được mùi gì.
Kinh Ngạo Tuyết chán nản nhìn đi chỗ khác, đột nhiên đứng thẳng người hỏi: "Liễu Nhi đâu?"
Thẩm Lục Mạn nâng cằm nói: "ở đàng kia."
Kinh Ngạo Tuyết theo hướng ngón tay nàng chỉ, thấy Liễu Nhi đang ngồi cạnh chuồng ngựa, dùng bàn tay trắng nõn, vuốt ve một con ngựa gầy yếu bẩn bẩn nằm ở góc.
Con ngựa toàn thân bẩn không thấy được màu lông, ánh mắt hung hãn, nhe răng trợn mắt nhìn qua cũng biết khó đụng vào.
Nhưng khi Liễu Nhi vuốt nó, thì nó chỉ nhìn Liễu Nhi nhe răng nhưng không tổn thương nàng.
Tuy nói vậy, nhưng Kinh Ngạo Tuyết vẫn lo lắng súc sinh này sẽ cắn người liền đi đến nói: "Liễu Nhi, đừng đụng vào, nó bẩn lắm."
Liễu Nhi ngẩng mặt, chớp mắt nói: "nó rất đau, muốn về nhà."
Kinh Ngạo Tuyết định hỏi sao con biết mấy lời này, nhưng nàng cũng biết nếu hỏi Liễu Nhi thì Liễu Nhi sẽ nói là cảm giác.
Nàng bất đắc dĩ đỡ trán, vì trong tiệm lão bản không có khách mới, liền nhàm chán đi ra trước, thấy Liễu Nhi sờ một con ngựa, nhất thời thần sắc hắn thay đổi nói: "cô nương nhà ngươi, đúng là.... thiện tâm."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn hắn một cái, cảm thấy lão bản không phải muốn nói cái này.
Nàng nhìn lại Liễu Nhi, cau mày nói: "Liễu Nhi ngoan, chúng ta chút nữa phải về nhà rồi."
Liễu Nhi nói: "dạ, lão bản, ngựa này, bao nhiêu bạc?"
Lão bản ý vị thâm trường nói: "ngươi muốn mua nó, tiểu cô nương, ngươi có bạc không?"
Hắn nói vậy, rồi liếc nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thầm nói: nhất định là muốn mẫu thân nàng móc bạc a.
Nhưng Liễu Nhi lại gật đầu, gỡ tiểu hà bao bên hông mình xuống nói: "có bạc, bán cho ta."
Lão bản cùng Kinh Ngạo Tuyết đều sửng sốt, Kinh Ngạo Tuyết nhớ lần trước nàng thắng bạc ở sòng bạc, buổi tối về nhà tâm tình vui vẻ liền cho Liễu Nhi không ít bạc, cho nàng tùy ý mua quà ăn vặt.
Sau đó nàng cũng quên luôn chuyện này, không ngờ bây giờ lại nhớ đến.
Thần tình nàng phức tạp nói: "Liễu Nhi, con thực sự muốn mua nó? vậy mẫu thân bỏ tiền mua là được."
Liễu Nhi lắc đầu, nàng không muốn gây phiền cho mẫu thân, trước đó nương thân nói đúng, nàng đã lớn, nên có trách nhiệm với chuyện mình làm.
Nàng nói: "cảm tạ mẫu thân, con có bạc."
Lão bản thấy vậy, xoa bụng mỡ cười nói: "cũng được, ngựa này lúc đầu ta tìm mọi cách mua về, vốn định nuôi cho tốt rồi bán kiếm tiền, nhưng không ngờ nó lại khó ưa, ta dạy nó hơn 1 tháng, nhưng cũng không có gì tiến bộ. Ta cũng không định nuôi nó nữa, để nó tự sinh tự diệt, hôm nay nếu tiểu cô thương thương cảm nó, đó cũng là phúc của nó, ta cũng không bán nó với giá cao làm gì, ngươi đưa ta 10 lượng, ta bán nó cho ngươi, được không?"
Nói đến 10 lượng cũng là lỗ lớn rồi, nhưng lão bản đã sớm quen, có thể kiếm nhiều hơn 10 lượng cũng chỉ là lượm được.
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy lãnh đạm nhìn hắn, đang muốn nói hắn dùng công phu sư tử ngoạm, mặc kệ con ngựa tự sinh tự diệt còn đòi 10 lương, Liễu Nhi liền ngoan ngoãn mở hà bao, đếm đủ 10 lượng đưa đến.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Lão bản: "... ha ha, được lắm, tiểu khách quan, như vậy ngựa đã thuộc về ngươi."
Liễu Nhi cười nói tiếng cám ơn, nàng còn chưa đến tuổi thay răng, mấy cái răng sữa như là viên đường, nụ cười càng khiến tâm người ta ngọt ngào.
Lão bản bị nụ cười của nàng động tâm, thầm nói: cô nương này thật tốt, mặc dù chỉ là á nhân, nhưng tính tình nhu thuận, tướng mạo cũng xinh đẹp, tương lai nếu có duyên, có thể làm thê tử con trai nhà hắn.
Kinh Ngạo Tuyết không biết hắn đang nghĩ gì, nàng đến bên cạnh Liễu Nhi, ngồi xuống nói: "Liễu Nhi, thật ra con thích nó chỗ nào a?"
Nàng buồn bực không thôi, rốt cục phát hiện thẩm mỹ của khuê nữ nhà mình có chút méo mó.
Trước là đại tiểu quỷ Trương Xảo Nhi, giờ lại là con ngựa chết tính tình bất hảo.
Liễu Nhi nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ nói: "nó, rất tốt."
Còn tốt chỗ nào, nàng không nói được, nàng lớn như vậy, làm nhiều chuyện đều bằng cảm giác.
Chỉ cần cảm giác đúng, nàng sẽ dựa vào cảm giác mà làm.
Cũng như khi đối mặt với mẫu thân, lúc trước nàng nhìn thấy mẫu thân liền sợ đi trốn, nhưng sau khi mẫu thân tỉnh lại cảm giác nàng đã tốt hơn nhiều, liền muốn cùng nàng thân cận.
Nàng cười ngọt ngào vuốt ve con ngựa gầy nói: "mẫu thân, dẫn nó về nhà đi."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua con ngựa gầy, bất đắc dĩ thở dài nói: "được rồi, mang nó về trước rồi nói, nhưng nếu nó dám đả thương con, thì ta sẽ đem nó làm thịt chưng ăn."
Con ngựa hình như có linh tính, nghe vậy, liền tức giận nhìn Kinh Ngạo Tuyết phì hơi một cái.
"Ai nha" Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt nói: "quả thực mạnh mẽ a, bất quá thức thời là tốt, còn phải biết cảm ơn, nếu không... ta cũng sẽ không khách khí với một con súc sinh."
Nàng nói vậy, liền đứng dậy, nếu Liễu Nhi thích nó, mang về nhà cũng không sao.
Nhưng con ngựa này toàn thân bẩn thỉu, còn gầy yếu nằm bẹp trên đất, không thể trong cậy đối phương dùng chân về làng, nàng cũng không muốn làm dơ cái xe ngựa vừa mua, dự định gọi một cái xe ngựa đem con ngựa bọc vải rồi đem về.
Nàng đem y nghĩ của mình nói với Thẩm Lục Mạn, ánh mắt Thẩm Lục Mạn thâm trầm nhìn Liễu Nhi thản nhiên nói: "ngươi quyết định đi."
Kinh Ngạo Tuyết luôn cảm thấy ánh mắt đối phương khác lạ, trong lòng có chút bất an.
Nhưng chỗ này cũng không thể thổ lộ tình cảm, chỉ có thể đề cao cảnh giác trong lòng.
Tạp dịch rất nhanh đem xe ngựa cầm dây cương về đến, Kinh Ngạo Tuyết dạo qua một vòng, rất hài lòng nói: "tốt lắm, lão bản, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Ngựa này 100 lượng, xe ngựa 10 lượng, đưa ta 110 lượng a."
Kinh Ngạo Tuyết sảng khoái móc bạc, cho lão bản cầm một thùng nước đến, đem ngựa Liễu Nhi mua tắm sạch, trùm vải lên rồi mướn một chiếc xe ngựa khác, đem con ngựa gầy này bỏ lên.
Lúc này, đã xế chiều.
Các nàng ở phố ngựa làm trễ nhiều thời gian, khi đi mua mấy thứ khác cũng nhanh hơn một chút.
Chờ xong việc, mọi người cùng nhau an vị về thôn.
Lúc này, trong Lưu phủ, Lưu quản sự đem Xảo Nhi tắm rửa thay y phục xong dẫn đến trước mặt Lưu phu nhân.
Lưu phu nhân cười tỉ mỉ quan sát nàng nói: "là Xảo Nhi cô nương a, ta thích hài tử lanh lợi như ngươi, nhìn là ta đã thấy thích. Ngươi đã đến Lưu phủ rồi, thì không cần giữ lễ tiết nhiều, cứ coi chỗ này là nhà mình, theo thói quen là được rồi."
Trương Xảo Nhi hai má đỏ ửng kiềm chế kích động thi lễ một cái, rồi cùng Lưu phu nhân nói vài câu rồi lui xuống.
Lưu phu nhân thấy vậy, hơi nheo mắt lại, đem những người khác đuổi đi, nghiêng người dựa vào ghế quý phi lười biếng nói: "có chuyện gì thì bẩm báo đi."
"Hồi phu nhân, hôm qua ta ngang qua Đa Bảo thôn, phát hiện có một cô nương dung mạo trác tuyệt, so với dung mạo Trương Xảo Nhi đang lớn còn xinh đẹp hơn trăm ngàn lần."
"Ah?" Lưu phu nhân có hứng thú nói: "Thật sao?"
Lưu quản sự vội nói: "dĩ nhiên là thật, khi nàng mỉm cười rất đáng yêu, đúng là ngọt đến tâm khảm ngươi, cô nương như vậy chỉ cần dựa vào gương mặt điều giáo một chút, không cần chờ lớn, sang năm có thể đưa đến kinh thành, tiến cống cho vị đại nhân kia."
Lưu phu nhân che miệng cười nói: "cũng là ngươi có tài, cô nương này thân phận ra sao?"
"Chỉ là một nha đầu trong thôn thôi, ngoại trừ nhà có mẫu thân là á nhân cùng nương thân thì không có thân thích khác, nghe người trong thôn nói các nàng mấy năm trước mới đến thôn ở, hiểu biết không nhiều, dễ dàng đối phó."
Lưu phu nhân ý động nói: "cái này không tệ, cho các nàng 350 lượng, thì có thể tùy ý đem nữ nhi đi."
Lưu quản sự chần chờ nói: "nhưng hôm nay ta có nói, á nhân kia thái độ kiên quyết, ta sợ..."
"Sợ cái gì? núi cao hoàng đế xa, Lưu Văn Diệu không quản được chúng ta, trấn trên này là địa bàn của chúng ta, ta không tin vài cái nông dân thì có thể làm được chuyện lớn gì?"
Lưu quản sự liền đồng tình, rồi nịnh hót Lưu phu nhân nói: "được rồi, tiểu nhân đi làm ngay."
Lưu phu nhân không nói, sau đó lại đột nhiên nghĩ đến gì đó hỏi: "ngươi chắc, nàng là tiểu cô nương?"
Lưu quản sự sửng sốt một chút, do dự nói: "là một á nhân."
"Như vậy a, vậy thì cứ coi vậy đi." Lưu phu nhân nhất thời không hứng thú nói: "vị đại nhân trong kinh kia, mấy năm gần đây đối với 'hàng' tiến cống cũng càng lúc càng hà khắc, phàm là đưa tiểu cô nương á nhân đến, đều bị trả về, uổng công ta bỏ bạc điều giáo, cho dù có dung mạo xuất sắc đi nữa, thì có thể so với dung mạo vị đại nhân kia sao? có thể khiến Lưu Văn Diệu cùng hoàng đế mê đến không tìm được mỹ nhân nào vừa ý, khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình nàng a."
Nàng thở dài một hơi nói: "haiz, đáng tiếc hoa tàn ít bướm, người ta chỉ vẫn chỉ 16 tuổi, mà thôi, ta không nghĩ nữa, chuyện này coi như xong đi."
"Ah" Lưu quản sự nhớ đến khuôn mặt thanh thuần của Liễu Nhi tươi cười khiến người yêu thích, trong lòng liền có chút ngứa.
Nhưng Lưu phu nhân đã có chủ ý, hắn cũng không thể nói được gì, cũng không thể để phu nhân bất mãn với hắn.
Việc này, để tự hắn đi làm vậy, tuyệt sắc như vậy, cần phải dạy từ nhỏ, hắn cũng cần được chia một chén canh, vậy mới có lợi thế thăng chức, nhất cử lưỡng tiện.
Hắn nghĩ vậy, vui vẻ lui xuống.
Lúc này ba người Kinh Ngạo Tuyết đã về đến nhà, xe ngựa mướn được trả bạc liền rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết đứng trong sân, nhìn con ngựa gầy phát sầu.
Nàng đứng bên cạnh Liễu Nhi, cũng cúi đầu mặt vô phương ứng đối.
Thẩm Lục Mạn không quản chuyện này, vừa về đến nhà liền đến phòng bếp nấu cơm.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài nói: 'nói chung, trước đem nó người bẩn tắm sạch a, ta đi rửa chân tay, Liễu Nhi con đem khăn cùng phấn đến đi."
Liễu Nhi gật đầu, hai người lò mò một canh giờ, mới tắm sạch con ngựa bẩn này.
Nó thực sự quá bẩn, trên người đầy vết thương, khi tắm cũng không dám dùng sức, vì hạ thủ nặng một chút thì vết thương sẽ chảy ra máu mủ.
Kinh Ngạo Tuyết thường thấy mấy thứ này, cũng không vội vàng, nhưng sắc mặt Liễu Nhi đã sợ đến trắng bệch.
Kinh Ngạo Tuyết cúi đầu nhìn Liễu Nhi nói: "ta đi lấy thuốc, Liễu Nhi con ở đây trấn an nó được không?"
Liễu Nhi lên tiếng, ngồi bên cạnh con ngựa nói: "Tiểu Bạch, chút nữa, sẽ không đau, mẫu thân ta, rất lợi hại."
Tắm sạch con ngựa bẩn lộ ra ngoài chút lông trắng, Liễu Nhi trình độ đặt tên cũng bình thường liền gọi nó là Tiểu Bạch.
Kinh Ngạo Tuyết đem thuốc đến, nghe thấy cái tên này liền vui vẻ.
Liễu Nhi thực sự kỳ lạ, đặt thỏ con là Đại Bạch, nhưng con ngựa bự như vậy lại đặt là Tiểu Bạch, nàng cũng không sợ sau này gọi sai sao.
Kinh Ngạo Tuyết đi đến, nghĩ con ngựa này bị thương nặng, mạng còn tốt, trong mắt còn mang chút bướng bỉnh không chịu thua, liền đơn giản mở miệng nói, đem dược hoàn thả vào.
Sau đó, nàng tìm chỗ bị thương nặng nhất trên người Tiểu Bạch, thoa thuốc mỡ lần trước nấu lên.
Theo lý thì thuốc mỡ cần vài ngày để trừ hỏa độc, nhưng thuốc mỡ chủ yếu dùng hỏa linh khí cùng mộc hệ dị năng chế biến, tạp chất cùng lửa độc bên trong cũng rất ít, hiện tại lấy ra dùng cũng không cần lo.
Thuốc mỡ bôi lên người rất mát, con ngựa phì vài tiếng thích ứng sau đó thoải mái nằm trên đất, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn.
Còn thè lưỡi liếm lòng bàn tay Liễu Nhi, tựa như tiểu cẩu.
Liễu Nhi cười khanh khách đứng dậy, cho đến khi Thẩm Lục Mạn tận lực kéo dài thời gian làm xong cơm, các nàng mới đứng dậy đi ăn cơm.
Sau khi ăn cơm tắm rửa xong, mỗi người về một nơi nghỉ ngơi.
Sáng ngày thứ hai, Liễu Nhi liền gõ cửa phòng Kinh Ngạo Tuyết, nói muốn đi rèn luyện thân thể.
Nàng không quên lời mình nói hôm qua, Kinh Ngạo Tuyết cũng mơ hồ nhớ ra.
Nàng ngáp một cái, mặc y phục rồi đến ra giếng múc nước chải răng rửa mặt, ăn chút dưa leo điểm bụng, rồi kéo Liễu Nhi ra ngoài, chạy quanh bờ sông.
Kinh Ngạo Tuyết lúc đầu chiếu cố Liễu Nhi, cho nên không chạy nhanh, sau lại nghiêm túc chạy nhanh cùng Liễu Nhi, nên nàng phát hiện cổ thân thể này không khác gì với sức lực của Liễu Nhi.
Nguyên chủ ỷ tuổi còn trẻ, tùy ý tiêu xài hết vốn trên người, thân thể vốn đã hư, chạy không lâu cả người đã mệt lã, đầu đầy mồ hôi.
Còn Liễu Nhi tuy thân thể gầy yếu, nhưng ngủ sớm làm việc nghỉ ngơi đều bình thường, khi đói Thẩm Lục Mạn cũng không để nàng chịu đói, cho nên bên trong thân thể vẫn tốt, hơn nữa khoảng thời gian này cẩn thận nuôi nấng, thịt trên mặt cũng dày hơn, thân thể cũng khỏe mạnh hơn, cả đầy sức sống.
Lúc đầu nàng chạy lảo đảo, nhưng được Kinh Ngạo Tuyết dạy tư thế chạy bộ, liền chạy theo như mô phỏng.
Ngày đầu tiên rèn luyện, căn cứ theo nguyên tắc vừa phải, Kinh Ngạo Tuyết không dám chạy nhiều.
Chạy chậm 1 canh giờ, thân thể cũng đến cực hạn, hai người dựa vào gốc cây, mềm nhũn như sợi mì.
Liễu Nhi muốn quỳ trên đất, nhưng Kinh Ngạo Tuyết không cho, còn nói như vậy đối với thân thể không tốt, nàng học theo Kinh Ngạo Tuyết, chậm rãi hoạt động làm dẻo chân tay.
Hoạt động xong, hai người nhìn mặt nhau, đều nhịn không được bật cười.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn mặt trời mọc nói: "ừm, ngày đầu rèn luyện thân thể, đã hoàn thành tốt đẹp, buổi trưa nói nương thân con chưng thịt cho chúng ta ăn."
Liễu Nhi gật đầu nói: "mệt thật nhưng rất thoải mái."
Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt nhìn nàng một cái, lúc trước nàng cảm thấy tính tìn Liễu Nhi nhu nhược, tương lai sẽ bị ức hiếp nhiều.
Nhưng vừa trải qua rèn luyện, nàng mới phát hiện kỳ thực tính tình Liễu Nhi rất giống Thẩm Lục Mạn, đều có khí chất bất chấp không chịu quay đầu.
Chạy chậm một canh giờ, thực tế chính là hai tiếng.
Liễu Nhi hiện tại chỉ mới 4 tuổi, nhưng theo nàng chạy lâu như vậy, cũng thực không đơn giản a.
Đổi thành mạt thế, đó cũng là một hài tử nổi bật.
Nhưng dụng tâm nhiều sẽ mềm yếu, thiện tâm quá cũng không tiện.
Nhưng đây là dị giới, tuổi nàng còn nhỏ, nàng là mẫu thân sẽ dạy nàng từ từ.
Nàng nghĩ vậy, liền bế Liễu Nhi lên nói: "đi thôi, về nhà ăn sáng."
Liễu Nhi cười nói: "hảo, ăn điểm tâm."
Sau khi ăn cơm xong Liễu Nhi tìm Ngô Mộng Thu chơi đùa, Kinh Ngạo Tuyết chống cằm nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "may y phục xong rồi? vậy cùng ta đến bờ sông đi."
Thẩm Lục Mạn dừng tay một chút nói: "ta biết ngươi muốn nói gì."
Kinh Ngạo Tuyết đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn mắt nàng nói: "ta cũng biết ngươi muốn làm gì."
Mắt phượng nàng híp lại nhìn đôi mắt hạnh trầm thấp của Thẩm Lục Mạn, nói: "nuông chiều hư, đối với Liễu Nhi không tốt, ta biết ngươi thấy Liễu Nhi mềm lòng nên giận, nhưng cách cực đoan này dùng cho nàng trưởng thành, nên thôi đi."
Thẩm Lục Mạn thản nhiên nói: "như vậy đối với nàng mới tốt, ngươi đừng có mà nhẹ dạ."
Kinh Ngạo Tuyết trêu đùa nói: "đó là ngươi và ta, chúng ta cũng có khác đâu, ai mà không một mình trưởng thành, Liễu Nhi chỉ mới vài tuổi, khi ta mới bốn tuổi còn chảy nước mũi khóc nhè a."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái nói: "nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị, ta là gia chủ, ta nói là được."
Nàng nói vậy nắm tay Thẩm Lục Mạn, kéo nàng ra ngoài nói: "theo ta ra ngoài tản bộ."
Thẩm Lục Mạn một đường không nói chuyện cùng nàng đi đến bờ sông nói: "ngươi muốn nói gì, không thể ở nhà nói sao? sao còn chạy đến đây?"
Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "vì nơi này là bên ngoài, cho nên ngươi sẽ hay xấu hổ."
Mặt Thẩm Lục Mạn nóng lên nói: "nói bậy gì đó!"
Kinh Ngạo Tuyết kéo eo nàng, ôm nàng nói: "chơi vui không?"
Thẩm Lục Mạn đột nhiên bị động tác của nàng làm kinh hách, thật vất vả bình phục tâm tư nói: "ngươi điên rồi."
Kinh Ngạo Tuyết ôm nàng xoay một vòng nói: "ta mới bình thường, là ngươi điên, hiện tại ta hỏi ngươi, chơi vui không?"
Thẩm Lục Mạn bị nàng chọc, tức không nhẹ, nghĩ đây là ở bên ngoài, còn bị nàng ôm lên như hài tử xoay giữa không trung, nàng liền xấu hổ nói: "ngươi đừng ép ta xuất thủ a."
"Ừm, xem ra ngươi thực sự thành bà cô già rồi, làm vậy cũng không hống được ngươi, Liễu Nhi rất thích ta ôm nàng như vậy a."
Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái nói: "đúng vậy, so với ta còn có bà cô già không phải hài tử bốn tuổi, cũng không thích bị ngươi.... bị ngươi như vậy, ngươi mau buông ta xuống."
Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "không thả, chờ khi nào ngươi nghĩ thông, thì ta mới buông tay ra."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, bên cạnh còn có vài hài tử đi ngang qua, thấy các nàng cười đùa liền chỉ trỏ.
Nàng đỏ mặt muốn bốc khói, nàng vội nói: "ta nghĩ thông rồi, ngươi buông ta ra."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói thả nàng xuống, rồi tiếp lấy nàng, Thẩm Lục Mạn không tính là nặng, nhưng cũng là trọng lượng người trưởng thành, Kinh Ngạo Tuyết dùng mộc hệ dị năng chuyển đến cánh tay, mới làm được động tác độ khó cao như vậy, nếu không.... đã sớm để Thẩm Lục Mạn ngã xuống đất.
Nàng nghe Thẩm Lục Mạn hét chói tai, cật lực cười nói: "thật không? ngươi nói ta nghe, ngươi nghĩ thông cái gì?"
"Ta không phải Liễu Nhi, nàng là hài tử, ta sẽ không cưỡng cầu nàng nữa, ngươi hài lòng chưa?!"
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng nói: "biết là tốt rồi, lần sau còn muốn dùng cách này, ta sẽ ôm ngươi một ngày, còn đứng trước mặt tất cả mọi người, hôn môi ngươi, cắn đầu lưỡi ngươi."
"Ngươi, ngươi...." Thẩm Lục Mạn bị nàng chọc tức nói không được gì, trong lòng có vài phần ủy khuất.
Nàng cũng đã nghĩ rồi, có thể giết mấy món đồ của Liễu Nhi, hay để Liễu Nhi giết người, lúc trước Lưu quản gia đắc tội nàng còn có Lương Thăng Vinh chính là công cụ tốt, ngược lại nàng có nhiều cách còn chưa dùng, có thể khiến cho Liễu Nhi như nàng, rất nhanh sẽ nên cường đại.
Nhưng bị Kinh Ngạo Tuyết trả thù như vậy, nàng cảm thấy một phần tâm ý đều uy cẩu, còn bị đám hài tử đi ngang qua chọc ghẹo, chóp mũi nàng có chút chua.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, liền đau lòng nàng ôm Thẩm Lục Mạn về nhà, ngồi lên giường nói: "ai nha, ngươi đừng khóc a."
"Ta không có khóc." Thẩm Lục Mạn cắn răng nói.
Kinh Ngạo Tuyết vội gật đầu nói: "được, ngươi nói gì thì là cái đó."
Lời này quá phu diễn, Thẩm Lục Mạn trừng nàng, hít mũi một cái.
Có trời mới biết, nàng lớn như vậy, lần đầu tiên khóc cũng là lần đầu tiên giết người...
Nàng sẽ không khóc, nàng là Thẩm Lục Mạn, nàng tuyệt đối sẽ không khóc.
Kinh Ngạo Tuyết ôm nàng, nhẹ nhàng hôn mắt nàng, chóp mũi, khuôn mặt cuối cùng hôn môi nàng nói: "sau này sẽ không để ngươi khóc, ta cam đoan."