Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 36: Chơi hỏng

Lương Thăng Vinh cũng không biết, chính mình đang bị Kinh Ngạo Tuyết chú ý.

Lúc này hắn đang ở trong lương đình khoản đãi khách quý, mà vị khách quý kia, chính là quản sự Lưu phủ.

Lúc trước Lương Thăng Vinh biết rõ tình hình Lưu phủ đưa các tiểu cô nương về, đều là thông qua miệng vị khách quý kia.

Có câu nói, quan thất phẩm trước cửa tể tướng, tuy Lưu quản sự chỉ là hạ nhân trong Lưu phủ, mà Lưu phủ lại có Lưu Văn Diệu làm quan lớn họ hàng xa, nhưng cũng là cái đại thụ tốt để dựa lưng.

Đến huyện lệnh nhìn thấy Lưu quản sự cũng phải cẩn thận chiêu đãi, sợ đắc tội hắn khiến hắn ở trước mặt Lưu phu nhân mắng chửi để hắn phải đi hài nhỏ.

Trước đây Lương Thăng Vinh phải hao nhiều bạc mới quen được Lưu quản sự.

Hôm nay đột nhiên Lưu quản sự đến cửa chào hỏi, khiến hắn kích động một phen, vội vàng phân phó phòng bếp làm nhiều đồ ăn ngon, rồi đến tửu lâu mua rượu ngon đem về, ngồi trong viện dùng lương đình tốt nhất quang cảnh đẹp nhất chiêu đãi hắn.

Qua ba tuần rượu, Lương Thăng Vinh uống đến đỏ mặt, nói: "Lưu quản sự, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, ai dám khiến ngươi không vui, thì kẻ đó là địch của ta. Lương Thăng Vinh ta bản lĩnh khác không có, có chính là thực tâm đối với bằng hữu, ngươi nói đi, lần này ngươi muốn đối phó tên hỗn đản không mắt nào?"

Ánh mắt Lưu quản sự thâm ý cười nói: "ngươi đã nói như vậy, thì ta đây sẽ nói a, gần đây ta nhìn trúng một tiểu cô nương, tuy chỉ mới 4 5 tuổi, nhưng ngũ quan tướng mạo lại là mỹ nhân đỉnh đỉnh bại hoại, ta biết ngươi nói ra cũng không tốt, nhưng cô nương kia trưởng thành cũng sẽ là một tuyệt sắc, ta sẽ cho ngươi là người thứ hai được thoải mái một chút a."

Lương Thăng Vinh liếc hắn một cái, trên mặt không được tự nhiên.

Hắn biết Lưu quản sự khác người, thích làm việc biến thái, ngày thường hắn cũng đi tầm hoa vấn liễu, kiểu chơi gì mà chưa thấy qua.

Chuyên môn thích chơi nữ hài, so ra thì nữ hài còn tốt hơn nhiều.

Hắn chỉnh lại tâm tình, cười ha ha nói: "không biết khiến Lưu quản sự lo nghĩ như vậy là cô nương nhà ai a?"

Hắn không dám nói hết, nếu Lưu quản sự nhìn trúng cô nương nhà đại nhân vật, thì phú thương nho nhỏ như hắn có thể làm được gì.

Lưu quản sự sớm biết hắn tính tình gian xảo, nghe thấy hắn tò mò trong lòng cũng không thoải mái.

Tiếu ý trên mặt hắn nhạt đi vài phần, nói: "yên tâm đi, không phải thiên kiem tiểu thư được nuông chiều, chỉ là tiểu cô nương xuất thân nghèo túng ở trong thôn mà thôi."

Lương Thăng Vinh ngại ngùng sờ mũi nói: "như vậy a, được rồi, việc này lão ca yên tâm, cứ để tiểu đệ lo, tiểu đệ nhất định lo việc này thỏa đáng."

Lúc này Lưu quản sự hài lòng cười, tự mình đứng dậy nâng ly rượu mời Lương Thăng Vinh.

Hai người uống một hồi, Lương Thăng Vinh tò mò nói: "không biết cô nương kia ở đâu? tiểu đệ nhanh chóng cho người đi làm."

Lưu quản sự đối với thái độ làm việc nghiêm túc của hắn rất hài lòng, hắn nói: "ở Đa Bảo thôn cách trấn không xa, gia đình đó ở chân núi, tiểu cô nương tên Liễu Nhi."

"Ah, thì ra tiểu cô nương Liễu Nhi a, tên này nghe thật êm tai..."

Lương Thăng Vinh lúc đầu không nhớ, nhưng nghĩ lại hai lần, mới trợn to hai mắt vẻ mặt hoảng sợ xua tay loạn xạ nói: "Lưu quản sự, việc này không thể a."

Lưu quản sự nhất thời không vui nói: "sao hả? ngươi không dám?"

Lương Thăng Vinh đau đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Lưu quản sự không biết a, tiểu cô nương Liễu Nhi có mẫu thân và nương thân ta đều biết, mấy ngày trước gây sự với các nàng, kết quả..."

Hắn lắc đầu nói: "ta dẫn theo nhiều người còn bị nương thân Liễu Nhi hai ba cái đã giải quyết, đối phương thân thủ bất phàm, hai người này năm đó đột nhiên đến trấn, ta hiểu rõ các nàng lai lịch lại cổ quái, dường như không biết nhiều về tục vật, ngược lại như bị đại gia tộc đuổi đi, ngài cũng biết..."

Hắn tận tình khuyên bảo, tiếp tục nói: "đại gia tộc ý là đuổi người, nhưng thực tế lại bảo vệ cao, ta lo lắng nếu các nàng thực xảy ra chuyện, gia tộc sau lưng sẽ không bỏ ý đồ, khi đó tiện mạng ta cũng mất còn sợ dính líu đến lão ca ngươi a..."

Lời này nửa thật nửa giả, thực tế Lương Thăng Vinh cũng không biết lai lịch thực sự của Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn.

Hắn không muốn đối mặt với Thẩm Lục Mạn lần nữa, lần đó bị đánh xong hắn về nhà còn bị ác mộng vài ngày.

Tình cảm mơ ước nhiều năm, bị ác mộng xâm chiếm, còn bị bóng ma khắc sâu trong lòng.

Chỉ nghĩ đến lời nói độc ác của đối phương, hắn liền nóng lạnh một phen mồ hôi, mặt cũng chưa tỉnh hồn.

Lưu quản sự thấy vậy, thấy hắn không giống nói dối, sắc mặt cũng ngưng trọng nhiều.

Khiến hắn không thể hạ thủ với tiểu cô nương Liễu Nhi, hắn tuyệt đối không cam, hắn luyến tiếc thiên hạ xinh đẹp này.

Nhưng Lương Thăng Vinh sợ mẫu thân Liễu Nhi như vậy, cái này khiến hắn cũng không dễ làm.

Trái phải hắn còn có việc cần làm, việc này cứ để sau này rồi tính.

Hắn nghĩ vậy cười ha ha, bỏ qua chuyện này, hai người tiếp tục uống rượu cười vui, như quên luôn chuyện vừa nói.

Kinh Ngạo Tuyết bị bọn chúng khinh ghét không biết gì, lúc này nàng về đến nhà, nấu nước nóng xong, đang nhớ hôm qua chưa tắm, trưa nay lại tắm một lần, một mình ở trong phòng tắm suy nghĩ a.

Nàng cởi y phục, ngâm mình trong thùng tắm.

Nhiệt độ nước so với cơ thể cao hơn một chút, chỉ đến eo nàng, nàng dự định chút việc nên cho nước cũng cạn đi.

Nàng hít sâu một hơi, nhớ lại hình ảnh thấy qua trong đầu, đó là thân thể xích lõa của Thẩm Lục Mạn.

Nàng tưởng tượng phong phú, nghĩ đến cái eo thon của đối phương, rồi hai khỏa kiều đĩnh, rồi đến cái hôn ngọt ngào ướt át...

Thân thể nàng đang dần nổi phản ứng, nàng mở to mắt nhìn trong thùng mộc dũng, nhưng không thấy gì.

Nàng nghi ngờ thò đầu ra nghĩ: có lẽ vẫn chưa đủ?

Nàng nhắm mắt lại, tiếp tục tưởng tượng, lúc này còn có thêm động tác.

Nàng xoa hông Thẩm Lục Mạn, hôn môi đối phương, thân thể mềm mại dính sát nàng.

Lúc này phản ứng lớn hơn, gò má nàng ửng hồng, thở hổn hển mở mắt ra, liền thấy trong thùng tắm, biến hóa thân thể bị nước che dấu dần hiện ra.


Chỗ đó.... không biết mắt nàng có phải đang xảy ra vấn đề hay không.... hình như... đang sáng lên...

Kinh Ngạo Tuyết bị dọa hoảng sợ, không dám tin từ mộc dũng đứng dậy, tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng vừa ra khỏi nước nhìn kỹ lại, vật kia đã không thấy nữa, chỉ còn lại nhiệt ý lan tràn.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Ha ha, Kinh Ngạo Tuyết cười hai tiếng, âm thanh truyền ra từ phòng tắm trống trải, hỗn tạp cùng tiếng nước như hiện trường phim kinh dị.

Ah, không phải thật chứ? phát sáng cái gì vậy a?

Lẽ nào cái đó là vũ khí bí mật sao? thì ra cấu tạo thân thể á nhân là như vậy? còn vừa rồi nàng ngâm mình trong nước nên đầu óc không được tỉnh táo nên hoa mắt?

Phải, nhất định là hoa mắt.

Thân thể phát sáng, nhưng chỗ đó... chắc là hoa mắt.

Nàng cắn răng nghiến lợi quay về mộc dũng, vì vừa rồi ngoài ý muốn, thân thể đã lạnh đi, phản ứng cố gắng điều động cũng biến mất hoàn toàn không thấy.

Nàng hít sâu một hơi, nàng không tin một dị năng giả cấp 9 như nàng, lại không thể không hiểu được chuyện đơn giản này.

Nhưng để điều động ham muốn đâu có dễ, vốn nàng không phải người có ham muốn, cố gắng bổ não nhiều đoạn hình ảnh mới có được chút cảm giác a.

Lúc này chỉ là nhìn mèo vẻ hổ, cũng không tìm được cảm giác mới.

Nàng thất bại thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại, lúc này thêm chút khẩu vị nặng và bố trí luôn tình tiết.

Trong đầu nàng hiện lên chỗ ở khi mạt thế, chỗ đó là nơi nàng quen thuộc nhất.

Gian phòng trống trắng tinh, nháy mắt thành màu đỏ, biến thành một gian phòng cưới.

Thẩm Lục Mạn ngồi trên chiếc giường lớn, mi mắt hơi rũ, gương mặt ửng đỏ, trên tay nắm chặt sàn đan màu đỏ.

Nàng biến thành Kinh Tiểu Thất, tướng mạo so ra kém Kinh Ngạo Tuyết, nhưng cũng là thân thể nàng dùng 28 năm.

Nàng mặc áo cưới đỏ tiến lên, nâng cằm Thẩm Lục Mạn, đôi mắt hoa đào của nàng nổi bật nhất trong ngũ quan, nhìn đôi mắt hạnh thủy nhuận của đối phương.

Trong người nàng phát nhiệt, nghe thấy Thẩm Lục Mạn gọi tên nàng: "Tiểu Thất..."

Toàn thân nàng như bị điện giật, chợt hôn lên môi đối phương.

Quấn quýt gắn kết như tương cứu trong khi hoạn nạn.

Y phục dần rút đi, làn da dính nhau cảm xúc vô cùng tốt, nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn Thẩm Lục Mạn dưới người, từ đôi mắt đối phương chảy ra nước mắt tinh khiết, môi bị nàng cắn đỏ, trên mặt còn dính nước.

Toàn thân nàng nóng lên, bên dưới truyền đến cảm giác nóng rực căng thẳng, lại mang theo chút mệt mỏi vừa quen thuộc vừa xa lạ lại trống rỗng.

Thẩm Lục Mạn đột nhiên đưa tay lên ôm vai nàng, cắn vành tai nàng, ở bên tai thấp giọng nói: "Ngạo Tuyết."

Kinh Ngạo Tuyết liền hồi thần, nàng ngây ngốc chớp mắt mấy cái, liền phục hồi tinh thần.

Qúa mạnh, nàng không ngờ trí nhớ của nàng lại mạnh như vậy, nhớ đến thành một bộ phim ngắn luôn a.

Trong lòng kinh ngạc rồi buồn bực, nhưng nàng không quên chính sự, vội cúi đầu nhìn lại.

Liền thấy dưới hạ thân có biến hóa, giống hệt cảm giác mấy ngày trước đè Thẩm Lục Mạn xuống giường.

Một cái vật thể trong suốt bạch quang hơi lóe lên, chậm rãi to lên, thành một thứ thô nóng.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng trầm mặc một hồi, thầm nói: thật sự.... cmn đang sáng lên a, hơn nữa.... ngắn quá a.

Ngắn nhỏ như vậy, không khác gì ngón giữa của nàng.

Tuy nàng thấy thân thể nam nhân không nhiều, nhưng cũng không đến nỗi ngắn nhỏ như vậy a.

Thứ này thì làm gì được? để nhìn có đẹp không?

Nó lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, thực sự đẹp mắt, nhưng nàng thực sự không thích a.

Nàng nghĩ vậy, liền đau khổ nhổ thứ đó.

Cứ nghĩ là rất đau, nhưng mà...

Nàng đã thực sự nhổ đi mệnh căn, thứ đó rời ra trên tay nàng.

Cái định mệnh!!!

Sao lại dễ nhổ như vậy a, mau quay lại a.

Nàng sợ đến toát mồ hôi lạnh, luống cuống chân tay muốn đem thứ đồ to bằng ngón tay gắn lại.

Nhưng nàng chưa kịp đem nó gắn lại thì thứ đó liền biến mắt, thời gian trong chớp mắt.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Toàn thân nàng cứng ngắc, cúi đầu cái cổ cứng ngắc nhìn bàn tay trống không.

Trước mắt hiện lên một đoàn dài "cái định mệnh","đây là cái gì a?", "mệnh căn của ta đâu?"...


Nàng cứng ngắc hồi lâu, đến khi nước lạnh mới ý thức được nàng tiêu rồi.

Nàng vừa đem thân thể á nhân này chơi hỏng rồi, thứ quan trọng nhất không có, đã bị nàng tự tay nhổ mất, hạnh phúc đời này coi như xong rồi...

Nàng hiện tại hối hận muốn chết, trong mắt chứa nhiệt lệ, vẻ mặt ủy khuất từ trong nước lạnh đứng dậy.

Lê bước chân nặng nề ra khỏi mộc dũng, nàng buồn bã thay y phục, ra khỏi phòng tắm.

Thẩm Lục Mạn ngồi trong nhà chính may y phục, thấy nàng từ phòng tắm đi ra, nói: "ra rồi a, ta còn định vào bên trong kiếm ngươi a."

Kinh Ngạo Tuyết nghe thấy âm thanh của nàng, ủy khuất lăng lệ, đi đến ngồi quỳ trước mặt nàng nói: "xin lỗi, sau này ta cũng không cho ngươi hạnh phúc được, ta đi chết đây!"

Thẩm Lục Mạn bị nàng dọa sợ, bỏ việc trên tay, vội hỏi: "sao vậy? ngươi mới tắm xong mà, sao lại khóc vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết lau nước mắt, nàng thực sự không khóc, nhưng lúc này nhịn không được.

Ai kêu nàng thiếu tay a, ai kêu nàng vô ý nhổ đi a, ai kêu nàng chê mình ngắn nhỏ a.

Hiện tại xong rồi, ngắn nhỏ cũng không còn, nàng hoàn toàn...

Khoan đã, mọi chuyện còn có thể thay đổi a, nàng phải lên trấn xem đại phụ, nói không chừng có thể tìm về mệnh căn a.

Nghĩ như vậy nàng cũng thông suốt, đứng dậy vẻ mặt nghiêm túc nói: 'ta muốn lên trấn, ngươi ở nhà chờ ta đi."

Thẩm Lục Mạn nghiêng đầu khó hiểu, không biết nàng đã xảy ra chuyện gì.

Nàng mờ mịt gật đầu, liền bị Kinh Ngạo Tuyết dùng lực ôm một cái, còn chưa kịp ôm lại thì Kinh Ngạo Tuyết đã xoay người cưỡi ngựa đi rồi.

Thẩm Lục Mạn đi vài bước đến cạnh cửa nhìn bóng lưng đối phương vội vàng, thầm nói: rốt cuộc là sao a? Kinh Ngạo Tuyết trạng thái như vậy đi lên trấn, sẽ không xảy ra chuyện chứ?

Trong lòng nàng lo lắng, cũng không dám đuổi theo.

Sắp trăng tròn rồi, đến khi đó nàng phải trốn đi, vượt qua đoạn thời gian yếu ớt này...

Cứ như vậy, chỉ mong là đối phương không có việc gì, nếu không nàng cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Chỉ là Kinh Ngạo Tuyết đã xảy ra chuyện gì a? không phải vừa rồi nàng còn vui vẻ đi tắm sao?

Thẩm Lục Mạn nhíu mày, xoay người đến phòng tắm nhưng không thấy có gì khác lạ.

Nàng thở dài một hơi, nghĩ trước mắt chỉ có thể chờ đối phương quay về rồi mới nói được.

Kinh Ngạo Tuyết cưỡi ngựa lên trấn, nàng muốn cảm kích chính mình khi ở mạt thế, từng thu phục qua ngựa biến dị, nếu không đến cả ngựa nàng cũng không biết cưỡi, đi lên trấn thực sự gấp muốn chết.

Nàng không muốn để Thẩm Lục Mạn đi theo mình, cẩn thận suy nghĩ thì tình huống này quá mất mặt, cũng thật là đáng sợ.

Nàng cắn môi dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên trấn, cưỡi ngựa chạy đến chuồng ngựa phía sau Bách Thảo đường.

Nàng nhảy xuống ngựa, vì ngồi lâu nên hai chân có chút nhũn, may là dựa vào cột chuồng ngựa, nên không ngã xuống đất.

Nàng không đoái hoài đến hô hấp rối loạn của mình, vội vàng cầm cương ngựa tay chân mềm nhũn ném cho tạp dịch, liền xông vào Bách Thảo đường.

Lúc này, đại phu nàng quen thuộc nhất chính là lão đại phu Cố Thanh là cứu tinh hôm nay của nàng, còn đang xem bệnh cho một nam nhân vóc dáng cường tráng.

Kinh Ngạo Tuyết bất chấp tất cả, liền túm lấy lão đại phu Cố Thanh kéo lên lầu.

Cố Thanh bị nàng lôi đi lảo đảo hai cái, thân hình đứng vững liền hỏi: "là ngươi a, sao lại vội vàng như vậy? xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Thanh đang xem bệnh cho tráng hán, hắn nhìn thấy đột nhiên có một người xông đến còn bắt đại phu đi, lúc này tức giận quát: "đến trước đến sau có hiểu không? còn dám chen ngang? cút ra sau xếp hàng cho ta."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy bình tĩnh xoay người, mặt đen âm thanh trầm thấp, gằn từng chữ một: "ngươi nói cái gì?"

Hiện tại nàng đang rất gấp, làm gì có thời gian mà xếp hàng chứ?

Tráng hán bị ánh mắt âm trầm của nàng dọa tê da đầu, nhất thời không dám nói gì, trơ mắt nhìn đối phương đem lão đại phu lên lầu.

Những người khác nhìn nhau, trao đổi nhãn thần bất đắc dĩ.

Cố Thanh thấy Kinh Ngạo Tuyết trạng thái khác thường cũng không hỏi nhiều, mà phối hợp cùng đối phương lên lầu, cho đến khi ngồi xuống ghế, thấy đối phương đóng cửa sổ lại, mới khó hiểu nói: "Kinh Ngạo Tuyết, ngươi làm sao vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết sắc mặt trắng bệch, nhìn Cố Thanh ngồi đối diện nói: "ta xong rồi."

"Ah?" lời nói này của nàng không đầu không đuôi, khiến Cố Thanh như hòa thượng không sờ thấy tóc.

Mắt hắn híp lại tỉ mỉ quan sát nàng nói: "ngươi đến tìm ta, khẳng định là có người bệnh? còn không là ngươi bệnh? nào, đừng gấp, trước để ta bắt mạch cho ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, chần chờ đưa cổ tay ra, thầm nói: nàng bệnh như vậy, cũng sắp chết, bắt mạch cũng chưa chắc tìm được manh mối gì, nhưng mà cứ xem trước đi đã, lỡ như bắt mạch có thể trị được a?

Lão đại phu Cố Thanh không dám vuốt râu, sợ chọc đến thần kinh mẫn cảm của đối phương.

Kinh Ngạo Tuyết lúc này tâm tình bế tắc, không bắt mạch hắn cũng nhìn thấy được, nên không thể khiến đối phương áp lực được.

Hắn nhíu mày tỉ mỉ bắt mạch, nhưng không phát hiện gì khác thường, liền ngước mắt quan sát kỹ mặt đối phương, chẩn bệnh đông y đối với hắn cũng là trên trung bình, mà đạo lý đơn giản này hắn cũng hiểu được.

Nhìn sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết, ngoại trừ da tái nhợt ra, thì cũng không hiển lộ bất kỳ chứng bệnh gì.


Nhưng con ngươi đối phương nở lớn, hô hấp nặng nề, nhìn qua cũng không giống như đang không có chuyện mà như là bị kinh hách lớn vậy.

Kinh Ngạo Tuyết bất an, liền nói: "Cố Thanh, ngươi xem ta cái này..."

Cố Thanh thu tay về, vì chiều lòng nàng, vẻ mặt kiên định nghiêm túc nói: "ngươi không có việc gì."

"Nhưng mà..."

"Như vậy đi, ngươi nói bệnh trạng trước, để ta còn phân tích a."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, đem chuyện trong phòng tắm nói ra, chuyện này nói ra cũng thật mất mặt, nhưng nàng cũng hết cách, hơn nữa nàng thực sự rất sợ...

Vẻ mặt nàng lo lắng, hối hận không kịp vì đã nói xong, nào ngờ Cố Thanh lão đại phu nghẹn họng nhìn nàng trân trối, sau đó cười rộ lên ha ha.

Kinh Ngạo Tuyết nghiến răng nói: "thật ngại quá, lễ nào ta vừa mới nói cái buồn cười lắm sao?

Nàng đã bi đát như vậy rồi, Cố Thanh này còn không biết đồng cảm, cười vui vẻ như vậy, nhất định là đang xát muối lên vết thương của nàng a.

Nào ngờ Cố Thanh nghe vậy còn cười to hơn, không chỉ cười không ngừng, mà cười đến chảy nước mắt.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Tức giận a, nhưng mà vẫn còn cười, gân xanh trên trán nàng sắp bạo nổ a.

Trong lòng lão đại phu Cố Thanh cũng cảm thấy có lỗi, nhưng chuyện này thực sự quá buồn cười, ha ha, lớn như vậy rồi lần đầu thấy có á nhân như vậy a, ha ha...

Chờ hắn cười ngưng lại, Kinh Ngạo Tuyết mặt đã xám như tro tàn.

Lão đại phu Cố Thanh lúc này cũng có chút hổ thẹn, hắn vội hắng giọng một cái, muốn nói gì đó nhưng Kinh Ngạo Tuyết đối với hắn đã mất lòng tin.

Hắn sờ mũi một cái, cuối cùng cũng trì độn nhận thấy vừa rồi có chút thất lễ.

Hắn vội chắp tay nói xin lỗi: "xin lỗi, ta không nên cười ngươi."

"Ngươi cười xong rồi chứ?" Kinh Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.

Cố Thanh nhịn cười, hắn ráng nhịn a, cười nữa sợ Kinh Ngạo Tuyết trở mặt.

Hắn vuốt râu, nói: "nên nói cấu tạo thân thể á nhân cho ngươi biết trước a, ta muốn biết, ngươi hiểu về á nhân thật ra là thế nào?"

Kinh Ngạo Tuyết liền nói: "á nhân là là giới tính thứ ba ở Hồng Trạch đại lục, có người nói không xuất hiện cùng nam giới và nữ giới, mà đột nhiên sản sinh ở trăm ngàn năm trước, á nhân cũng phân ra nam và nữ, từ bề ngoài thì á nhân nam không khác gì nam giới, á nhân nữ cũng không khác gì nữ giới, nhưng sau khi á nhân thành hôn thì mới phân hóa giới tính thứ hai, khi đó mới biết được định tính thực sự..."

Cố Thanh gật đầu nói: "ngươi nói không sai, đây chính là tư liệu về á nhân, cho phép ta mạo muội hỏi một câu, lần trước người ngủ cùng thê tử, là khi nào?"

Đi ngủ này, ý hắn khẳng định không phải chỉ đi ngủ đơn giản a.

Điểm này Kinh Ngạo Tuyết cũng hiểu, nàng cúi đầu nói: "hình như là mấy năm trước a, khi đó cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng mơ hồ không rõ ràng, sau đó thì có Liễu Nhi.... ta hồ nháo mấy năm, tháng trước mới về nhà, muốn làm người mới cùng cả nhà sống tốt qua ngày."

"Như vậy a, khó trách."

"Được rồi, ta nói cũng nói rồi, bây giờ ngươi nói đi, cơ thể ta thực sự là sao vậy a? còn có.... chỗ đó của ta, có thể cứu không?"

Cố Thanh gật đầu nói: "vì chiều lòng ngươi, ta trả lời ngươi vấn đề thứ hai trước a, thân thể ngươi vẫn còn cứu được, xác thực thì thân thể vẫn khỏe mạnh như thường, ngoại trừ bề ngoài hư nhược, thì không có gì nữa, ngươi rất khỏe mạnh."

Kinh Ngạo Tuyết nghe hắn nói vậy, cảm giác đầu tiên chính là mừng như điên, sau đó lo lắng nói: "nhưng mà..."

"Ngươi đừng vội nói, ta giải thích cho ngươi một chút a, ngươi ngồi đây chờ một chút, ta đi lấy quyển sách."

Cố Thanh nói rồi đứng dậy, mở cửa ra ngoài lấy một quyển sách về.

Hắn cầm quyển sách để lên bàn mở ra nói: "đây là sách về á nhân, ngươi muốn tự xem hay muốn nghe ta giảng?"

Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán nói: "tâm tình ta hôm nay đổi nhanh quá, căn bản không xem nổi cái gì nữa ngươi cứ nói thẳng đi."

Cố Thanh cười nói: "ta hiểu ngươi a, được rồi, ta sẽ giảng cho ngươi một chút a."

"Bắt đầu từ chỗ nào a? nói đến một người kỳ tài siêu việt đi a, nàng khi nhỏ tư chất bình thường, cho đến khi 20 tuổi đột nhiên thay đổi, sau đó được thần hỗ trợ, trong thời gian ngắn được gọi là nhân trung long phượng. Khi đó tất cả mọi người đều biết thanh danh của nàng, cũng có người chướng mắt đến khiêu khích nàng, đều bị nàng dễ như trở bàn tay hạ gục. Cứ vậy thời gian trôi đi, nàng càng ngày càng lớn mạnh, rốt cuộc có một ngày, cải biến thế giới, sáng lập nên giới tính thứ ba -- á nhân."

"Á nhân không phải sinh ra vô căn cứ, mà là từ một nhóm người vô cùng mạnh mẽ lợi hại, bị kỳ tài siêu việt lừa đến một nơi bị phong bế, sau khi trở ra, những người này đều biến thành á nhân. Khi đó có nhiều người muốn giết chết á nhân, nhưng mà bản thân những người này đã rất lợi hại, đơn giản không thể giết chết được, còn nhanh chóng lan rộng khắp nơi, rất nhiều người biến thành á nhân. Bọn họ không giết hết được á nhân, trải qua ngàn năm thay đổi, cũng chỉ có thể chậm rãi chấp nhận. Như vậy, mới có cục diện hiện tại."

Kinh Ngạo Tuyết vẻ mặt bất động thanh sắc nghe, nhưng trong lòng cũng có sóng to gió lớn, nàng thầm nói: người kỳ tài siêu việt này nhất định là xuyên không đến, bất quá đối phương so với nàng lợi hại hơn, còn sáng lập ra loài người mới.

Xem ra nàng cũng không phải người duy nhất ở đại lục Hồng Trạch này xuyên không đến, từ trăm ngàn năm trước, đã có tiền lệ, làm ra chiến tích vĩ đại như vậy rồi a.

Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên đối với người này cực kỳ sùng bái liền hỏi: "người này tên là gì?"

Lão đại phu Cố Thanh lắc đầu nói: "việc này chính là chỗ cổ quái nhất, nhiều tư liệu lịch sự ghi lại sự tồn tại của người đó, nhưng lại không nhớ được tên họ đối phương, chỉ biết đối phương mỗi lúc không việc gì làm thường lẩm bẩm mấy từ kỳ quái, như là, Alpha, Omega, gì đó..."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." là alpha, omega sao?

Cố Thanh nói tiếp: "cho đến này cũng không ít người muốn tìm hiểu ý nghĩa của mấy từ này, nhưng nói ngàn lần thì cũng không có thứ gì thuyết phục được mọi người, lâu ngày mọi người cũng cam chịu ý trời, người hữu duyên thì sẽ hiểu được, nhưng mà đã qua hơn mười vạn năm, vẫn không có ai hiểu, nói vậy cũng chỉ là một chuyện ngoài miệng a, như là nhiều người thích nói thán từ ở cuối câu vậy a."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." không đúng, đây chỉ là chữ cái Hy Lạp, không có ỹ nghĩa gì khác a.

Cố Thanh cảm khái, mới phát hiện thần tình Kinh Ngạo Tuyết khác thường, hắn không khỏi hỏi: "sao vậy? không lẽ ngươi đối với chuyện này có ý gì khác sao?"

Kinh Ngạo Tuyết vội lắc đầu, cong khóe miệng, cười nói: "không có.... không có gì, ta chỉ là, chỉ là hơi khiếp sợ thôi."

Cố Thanh liền bị nàng thuyết phục, vỗ trán nói: "ta lại nói nhiều rồi, còn nói đến hiện tại a."

"Từ sau khi giới tính thứ ba á nhân xuất hiện, tình huống bình thường không cần nói đến. Chỉ nói đến á nhân nam đêm tân hôn, bị nam nhân kích thích, trong cơ thể sẽ tự động phân chia sinh dục, tự động mang thai hậu đại. Còn á nhân nữ, thì trong quá trình đó sẽ bị nữ nhân kích thích, ngoài cơ thể sẽ tự động hình thành khí quan, khiến thê tử mang thai."

"..." Kinh Ngạo Tuyết im lặng hồi lâu, mới nói: "cho nên, ta trước đó...."

Lão đại phu Cố Thanh vuốt râu cười, hắn gật đầu nói: "từ mấy năm trước ngươi đã trải qua phân hóa giới tính lần hai, cho nên sau này chỉ cần hứng thú, thân thể sẽ tự động sản sinh biến hóa. Chỉ là biến hóa này cũng không thể khống chế trong khả năng, không những chịu không chế trong đầu, còn chịu khống chế từ thân thể, nguyên nhân cụ thể thì chúng ta không biết, chỉ có thể nói vật đó tính rất cường dẻo, hình dạng cũng thiên biến vạn hóa, nói chung á nhân nữ sẽ có mệnh căn như nam nhân, cũng có chút khác đi, đôi khi biến thành hình dạng khác.... chủ yếu là khi đó ngươi nghĩ đến cái gì mà thôi."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." mỗi lần nàng nghĩ đến đều là cái đó của nam nhân, vì trong ấn tượng của nàng chỉ có cách làm của nam nhân và nữ nhân, không biết nữ nhân cùng nữ nhân sẽ làm như thế nào.

Còn vì sao vật kia ngắn mà nhỏ như vậy, là vì thân thể nàng quá yếu đúng không a?

...

Số lần hôm nay nàng im lặng đủ nhiều rồi, đây rốt cuộc là cái thiết định kỳ lạ của thân thể a.

Nàng vội dừng lại thủ thế nói: "được rồi, việc này ta cũng hiểu đại khái rồi, quyển sách này có thể cho ta mượn xem được không, ta xem xong thì trả lại cho ngươi."


Sắc mặt lão đại phu Cố Thanh có chút khó nói: "mượn, thì có thể cho ngươi mượn, nhưng mà ngươi không được mang quyển sách này ra ngoài, muốn xem chỉ được xem ở đây."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "được rồi, vậy ta sẽ xem sách ở đây, gặp chỗ không hiểu sẽ hỏi ngươi."

Cố Thanh gật đầu, thấy đối phương ngại ngùng, cũng không tính toán nhiều, liền chủ động tìm cớ đi ra cửa.

Hắn đi xuống lầu, nghĩ chuyện này thật buồn cười, nếu á nhân lớn tuổi, không biết về thân thể mình, thì cũng coi như còn trinh a.

Nhưng đối phương đã hơn 20 rồi, còn đã lấy vợ sinh con, nhưng lại không biết về thân thể mình, đó thực sự là... quá đơn thuần a.

Hắn cười ha ha hai tiếng, gọi đến dược đồng đang đảo thuốc, ghé vào tai hắn nói vài câu, rồi cho hắn chút bạc, liền cho hắn đi ra ngoài.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi một mình trong phòng, không nhúc nhích lật sách xem, thở dài một hơi.

Nàng mở cửa sổ, dùng sức chà xát khuôn mặt, bắt đầu điều chỉnh tâm tư hỗn loạn trong lòng.

Đầu tiên, nàng không có tật xấu, mệnh căn cũng không bị mình chơi hỏng, ngoại trừ thân thể suy yếu ra, thì đều rất khỏe mạnh.

Thứ hai, á nhân được tạo ra, xem từ sách giới thiệu, người kỳ tài siêu việt kia không những sáng lập ra á nhân, còn biết sáng lập được loài chim lớn biết bay cùng người khổng lồ theo dạng cơ khí, vì vậy có thể phán định đối phương nhất định đến từ một nơi thế giới có khoa học kỹ thuật so với nàng cao hơn.

Từ khi nàng xuyên qua, thì nàng cũng tin thế giới này tồn tại rất nhiều tinh cầu, đại lục Hồng Trạch cũng là một tinh cầu, trăm ngàn năm trước ở nơi đã có người xuyên đến, càng khẳng định quan điểm của nàng.

Thứ ba, người kỳ tài siêu việt này là một ngươi tốt khó có được.

Nàng không những làm ra nhiều công tích vĩ đại, còn sáng lập á nhân, trên bản chất á nhân đối với những người khác không chút thương tổn, ngược lại sáng lập ra một giới tính cũng có khả năng sống chết.

Nhân tài như vậy, nếu nàng xuyên qua sớm 10 vạn năm, thì cũng nên quen biết nàng một chút.

Bất quá, quan trọng là lời nói trước đó của Cố Thanh.

Nàng dùng ánh mắt khoa học, đối đãi với với giới tính thứ ba á nhân này a.

Thầm nói: trên người á nhân hẳn là tồn tại một loại kích thích tố phóng xạ, cho nên dù là nam hay nữ, ngay lần đầu nhìn thấy á nhân liền phân biệt được đối phương chính là á nhân.

Khi đến thời điểm thành hôn, kích thích tố trên người á nhân sẽ kết hợp cùng một nửa kia tạo ra phản ứng nghịch hướng, hoàn toàn cải biến cấu tạo thân thể.

Nói đến thì người kỳ tài siêu việt này quá bất công với nữ nhân, vì á nhân nam sau đêm đầu cũng sẽ có khí quan của nữ nhân, còn có thể phân bố dịch thể dựng dục nối dòng.

Còn á nhân nữ còn cao năng hơn, không những hình thành khí quan ngoài cơ thể, còn thể căn cứ theo tâm tình cùng ý tưởng, tùy ý sáng tạo là món đồ kia, tuy thời gian duy trì ngắn ngủi, nhưng trước đó nàng duy trì được nửa phút a.

Trước không nói vấn đề thời gian, chỉ là nói đến ngoại hình cũng mang cảm giác a.

Ha ha, tương lai sống về đêm nhất định sẽ rất "nhiều màu sắc" a, nghĩ lại còn chút mong chờ nho nhỏ cùng kích động a.

Kinh Ngạo Tuyết mặt không đổi nghĩ tới, xác thực hôm nay tinh thần bị đả kích a, không biết nên phản ứng làm sao đây.

Nàng thở dài một hơi, lại dời tâm tư đi nghĩ cái khác, lúc này mới phát hiện lúc trời đã tối, nàng đi ra ngoài thời gian đã dài như vậy rồi a.

Thẩm Lục Mạn nhất định lo lắng lắm đây, Kinh Ngạo Tuyết bất an đem sách gấp lại, để lên bàn đi ra ngoài.

Người xem bệnh ở Bách Thảo đường đã ít đi nhiều, lão đại phu Cố Thanh vẫn còn bận rộn.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy hắn đang dạy học đồ dùng thuốc trong Bách Thảo đường, còn giảng giải các loại dược tính.

Kinh Ngạo Tuyết cước bộ lưỡng lự, không biết có nên cắt ngang hắn không.

Lại không ngờ Cố Thanh phát hiện nàng trước, hắn vỗ vai người trung niên bên cạnh, ý kêu đối phương đi lấy đồ, còn hắn đi lên trước nói: "xem xong rồi, suy nghĩ cẩn thận rồi chứ?"

Kinh Ngạo Tuyết lúng túng sờ mũi, thầm nói: lúc này đại mất mặt a, mặt mũi bị ném không còn một mảnh a.

Cũng may mặt nàng dày, rất nhanh điều chỉnh tâm tình, ôm quyền nói cám ơn: "đa tạ lão tiền bối, ta hiểu rồi."

"Ha ha, hiểu là tốt rồi, hiểu là tốt rồi, chỉ là không biết người nhà dạy ngươi như thế nào, lớn như vậy rồi còn không biết việc này."

Kinh Ngạo Tuyết bị hắn nói như vậy, có chút sửng sốt cảm giác kỳ quái.

Sau đó cẩn thận nghĩ lại, nguyên chủ chí biết quan tâm đến tu luyện, 16 tuổi sau khi bị thương thì được gia chủ an bài kết hôn cùng nam nhân, nguyên chủ lại không thích nữ nhân, dĩ nhiên sẽ không chủ động tìm hiểu cùng nữ nhân nên làm thế nào.

Cũng vì vậy, nàng xuyên đến cũng không hiểu, mới nháo thành trận cười như vậy.

Kinh Ngạo Tuyết trong lòng lại phỉ nhổ nguyên chủ, nói với lão đại phu Cố Thanh: "thời gian không còn sớm, hôm nay ta hoảng hốt chạy lên trấn, đến giờ cũng nên về, thê tử ta cùng hài tử nhất định đang lo lắng chờ, ta đây phải về nhà liền, đa tạ ngươi hôm nay giúp đỡ, ngày sau chắc chắn sẽ hậu báo."

"Haiz, cũng không phải chuyện lớn gì, không dám nhận tạ ơn a, bất quá ngươi lại nhắc ta nhớ a, trước đó ta có phái người đi mua mấy quyển sách, ngươi đem về xem kỹ một chút, mong là không lâu nữa ngươi cùng phu nhân sẽ có đứa con thứ hai a."

Lời nói này...

Kinh Ngạo Tuyết nóng mặt, nói: "hảo, đa tạ tiền bối."

Cố Thanh cười ha ha, đem cái túi đưa đến, nói: "được rồi, trời sắp tối rồi, ngươi mau về đi, đường đêm không dễ đi, quay về nhớ cẩn thận a."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, ôm quyền nói tạ ơn, liền ra chuồng dắt ngựa cưỡi ngựa đi.

Đang lúc xế chiều trên đường lại nhiều người, Kinh Ngạo Tuyết không dám cưỡi nhanh, chỉ có thể lo lắng trong lòng tránh người đi đường.

Nhưng không ngờ trong đám người lại có kẻ thấy được nàng đang cưỡi ngựa.

Lầu hai tửu lâu, Lương Thăng Vinh đang uống rượu, chán chết nhìn xung quanh, kết quả liền thấy Kinh Ngạo Tuyết, đối phương lại chỉ có một mình.

Trong lòng hắn liền động, hắn không đối phó được sát tinh Thẩm Lục Mạn, nhưng vẫn đối phó được phế vật Kinh Ngạo Tuyết này.

Chuyện lần trước, tuy hắn còn sợ trong lòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn tức không nhẹ, thấy mình bị làm nhục.

Lúc này thấy Kinh Ngạo Tuyết một mình, hắn liền nghĩ đối phương sẽ không thể thâm tàng bất lộ như là Thẩm Lục Mạn.

Hiện tại đang là ban đêm, hắn vẫn có thể dễ dàng quỷ không biết người không hay giết chết đối phương.

Nghĩ vậy, hắn chỉ vào người bên dưới, nói với đám người đang ngồi cùng bàn uống rượu: "kẻ này có thù với ta, các ngươi nếu giết chết nàng, ta cho các ngươi 1000 lượng làm thù lao."

Đám người kia nghe vậy hai mắt tỏa sáng, nhìn sang hướng Kinh Ngạo Tuyết.

Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, Lương Thăng Vinh vung quạt giấy trong tay, cười đắc ý gằn nói: ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ngươi a.

Ed: sau vài ngày uống thuốc liên tục hiện tại ed cũng đã hơn một chút rồi, không còn tắc thở như lần trước nữa, cám ơn các thím đã động viên ed nhé, ed sẽ tiếp tục ed bù chương cho các thím đọc nên các thím cứ yên tâm đừng lo không có chương mới đọc ngày tết nga ^^~ không lâu nữa là chuẩn bị nghỉ tết rồi, các thím đi làm hay đi học hãy ráng lên nhé, chờ ngày nghỉ tết thì xả hơi thả gas chứ đừng vui sớm trước tết, ăn tết hỏng dui a ~ hì hì


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận