Chương 48: Dị Hỏa
Kinh Ngạo Tuyết vì từng sinh tồn trong hoàn cảnh đặc thù, cũng đã luyện được bản lĩnh bất kỳ lúc nào cũng có thể ngủ được.
Nhưng Thẩm Lục Mạn lại không thể ngủ dễ dàng được.
Nàng cắn môi, mở to hai mắt nhìn nóc giường, bên tai là tiếng hít thở đều đều của Kinh Ngạo Tuyết.
Đối phương khi ngủ say, cũng không ngáy, thậm chí tiếng thở cũng rất nhẹ, nếu không cẩn thận cũng sẽ không nghe thấy được.
Thẩm Lục Mạn quay đầu nhìn nàng một cái, trong lòng biết Kinh Ngạo Tuyết hiện tại đã thực sự ngủ.
Liên tục hai đêm, nàng còn nghĩ đối phương sẽ đòi làm gì đó, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, chỉ cần đối phương có ý muốn, nàng cũng sẽ chủ động "giúp một chút".
Nhưng đối phương lại thuần khiết như tờ giấy trắng, tối đa cũng chỉ hôn môi một cái, động tác có thêm cũng không có.
Thẩm Lục Mạn cũng bắt đầu an tâm, nhưng lại bắt đầu hoài nghi tướng mạo của mình,
Nàng tự ti suy nghĩ: có phải là dung mạo của nàng không đẹp, hay là vóc người nàng có chỗ nào không tốt, mới khiến Kih Ngạo Tuyết như là thánh nhân, nàng ngồi bên cạnh nhưng trong lòng cũng không loạn.
Thẩm Lục Mạn rũ đôi mắt xuống, kéo chăn lên gò má, dung mạo của nàng, trong yêu tộc cũng không phải số một hay số hai, nhưng cũng không quá xấu xí.
Sau khi đến tu tiên giới nhân tộc, tướng mạo xinh xắn của nàng cũng khiến cho nàng gặp nhiều phiền phức, sau đó mới nghĩ hết mọi cách che đi diện mạo mạo, đổi thành một khuôn mặt sáu phần bình thường.
Khuôn mặt này từng bước trưởng thành, biến thành tướng mạo hiện tại, thực tế cũng không phải tướng mạo chân chính của nàng, bất quá chỉ để đi lại ở nhân gian, như vậy mới không khiến nhiều người chú ý tới.
Lâu ngày, nàng cũng hoàn toàn quên mất khuôn mặt này.
Hiện tại....
Thẩm Lục Mạn sờ gò má của mình, nhẹ nhàng từ trên giường đứng dậy, đứng trước gương, đưa tay lên khuôn mặt của mình, khí tức xanh biếc từ trên mặt liền bóc xuống.
Một khuôn mặt mang hơi thở xinh đẹp liền xuất hiện trước gương.
Ngũ quan của nàng so với trước còn tinh xảo hơn, đôi mắt to hơn, mũi cao hơn, môi đỏ hơn, không giống tướng mạo ôn nhuận phổ biến của nhân loại, bề ngoài của yêu tộc luôn sắc xảo hơn.
Gò má cùng trán của nàng, đều có yêu văn của yêu đằng, dựa vào cái này thì có thể phân biệt được thân phận bán yêu của nàng, vì yêu hoàn chỉnh phải qua biến hình thì mới có thể huyễn hóa thành tướng mạo của nhân loại.
Nàng sờ văn lộ lục sắc huỳnh quang trên khuôn mặt mình, dùng ánh mắt yêu tộc nhìn đến, đây là biểu trưng cho thân phận thấp kém, dùng ánh mắt nhân tộc nhìn đến, thì biểu trưng nàng là yêu quái ngoại tộc.
Bán yêu là một thân phận xấu hổ, không đươc yêu tộc hay nhân tộc thu nhận, nếu không phải vì phụ thân nàng...
Mà thôi, Thẩm Lục Mạn rũ hau mắt xuống, giơ tay lau đi khí tức lục sắc huỳnh quang.
Nàng không muốn nhớ đến hồi ức ở yêu tộc, vốn khi nàng rời khỏi yêu tộc, thì cũng đã bị yêu tộc xua đuổi, từ đó về sau cũng không còn dây dưa với yêu tộc nữa.
Nàng cũng từng gặp chuyện với dung mạo của mình, nghĩ kỹ lại, Kinh Ngạo Tuyết trước kia cũng không thích nữ nhân, mà hiện tại vất vả mới thay đổi được một chút, nhưng mà chướng ngại tâm lý có lẽ trong khoảng thời gian ngắn này không dễ phá tan nhanh như vậy.
Hay là chờ nàng đột phá sự ngăn trở kia, thực sự để ý đến nàng rồi hãy nói.
Ngược lại nàng là yêu đằng, không có phát tình bình thường như là thú yêu tộc. Nói chung về chuyện đó, dục vọng không nhiều, chỉ quấn quýt như vậy là hoài nghi cảm giác Kinh Ngạo Tuyết đối với nàng mà thôi.
Nàng đi đến cạnh giường nằm xuống, tay Kinh Ngạo Tuyết liền mò đến trên người nàng, hàm hồ nói: "đi đâu vậy a?"
Thẩm Lục Mạn xoay người nhìn nàng, nói: "khát nước, uống chút nước, ngươi ngủ đi."
Kinh Ngạo Tuyết lại hàm hồ ừ một tiếng, liền ngủ, tay cũng không thu hồi.
Thẩm Lục Mạn nhìn dung nhan nàng lúc ngủ, nhẹ giọng cười, đem tay nàng thả vào trong chăn, nhắm mắt lại ngủ.
Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn xong điểm tâm, Kinh Ngạo Tuyết liền nói: "thê tử, thu dọn đồ, chúng ta lập tức lên núi."
Liễu Nhi lúc này đang đút cỏ cho hai tiểu sủng vật của nàng, nghe vậy tò mò nói: "mẫu thân, đi lên núi, làm cái gì?"
Thẩm Lục Mạn xoay người vào phòng lấy công cụ săn thú ra, nàng nghĩ trong nhà cũng không còn bao nhiêu thịt để ăn, thuận tiện lên núi săn chút thijw mang về, nấu một bữa ngon cho Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết tới trước mặt Liễu Nhi nói: "lên núi xem, sao vậy, Liễu Nhi cũng muốn đi?"
Liễu Nhi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "không đi, muốn đi nhà Mộng Thu tỷ tỷ."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng uy cỏ cho thỏ con nói: "con thỏ này a, lại được con nuôi đến béo tròn rồi a."
Liễu Nhi cười nói: "đúng vậy, khẩu vị, đại bạch tốt."
Sao mà không tốt được? Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt, thầm nói: mỗi ngày nhìn thấy, miệng đối phương không ngừng chuyển động, luôn ăn, quả thực như là heo nuôi tốt chờ làm thịt.
Cũng may, hiện tại không phải mạt thế, nếu không nàng cũng không nhịn được, đem con thỏ mập này tới chưng thịt ăn.
Nàng không nhìn nhiều, sợ Liễu Nhĩ lại suy nghĩ, lại nhìn về con ngựa cao to đứng một bên.
Con ngựa này từ sau khi chữa khỏi vết thương, phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn đứng một bên, mi trắng dài trên mắt rũ xuống, không biết là đang nhĩ cái gì.
Thế nhưng chỉ cần Liễu Nhi vừa về nhà, con ngựa này liền cọ đến, chọc Liễu Nhi cười ha ha.
Nghĩ vậy, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy Liễu Nhi dùng bạc mua con ngựa này không phí.
Thẩm Lục Mạn cầm đồ đi ra, Kinh Ngạo Tuyết đi lên trước nói: "ân, chúng ta đi thôi, Liễu Nhi, buôi trưa con nhớ về nhà ăn cơm a."
Liễu Nhi ngoan ngoãn lên tiếng, đem cỏ non trên tay uy cho Đại Bạch ăn.
Sau đó, liền dẫn Tiểu Bạch ra cửa viện ăn cỏ.
Nàng ngồi một bên, luôn cảm thấy trạng thái Tiểu Bạch hôm nay không tốt, cúi đầu ăn cỏ còn mất hồn, mắt cứ theo bản năng nhìn về về phí núi.
Liễu Nhi nhíu mày hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi muốn, lên núi?"
Tiểu Bạch quay lại, gật đầu với nàng.
Liễu Nhi tuổi còn nhỏ, cũng không biết được ngựa nhân tính hóa, ở nhân gian đại biểu là ngoại tộc, nàng chỉ biết Tiểu Bạch của nàng rất thống mình, cho nên cũng yên tâm vui vẻ.
Liễu Nhi thấy nó gật đầu, liền nhìn thoáng qua trên núi, trước đó mẫu thân cùng nương thân đã lên núi săn thí, nàng cũng muốn đi theo, nhưng nương thân luôn nói trên núi rất nguy hiểm.
Nhưng mà, mẫu thân và nương hiện tại đang ở trên núi, mặc dù đã đi được một lúc, nhưng bây giờ đuổi theo chắc cũng kịp.
Mà hiện tại nàng tay trói gà còn không chặt, nếu gặp phải mãnh thú hung ác, nương thân nhất định sẽ rất thương tâm.
Liễu Nhi nghĩ như vậy, trong lòng bất an khuyên Tiểu Bạch nói: "trên núi rất nguy hiểm, có sói, còn có gấu lớn."
Tiểu Bạch nhìn nàng chằm chằm, trên mặt ngựa đột nhiên lộ ra biểu tình kỳ dị, như là đang cười.
Liễu Nhi bị nó nhìn chằm chằm, cảm giác trong đầu đột nhiên chấn động, sau đó cái gì cũng không biết.
Ánh mắt nàng trống rỗng, ôm lấy Đại Bạch chủ động nhảy đến chân nàng, theo sau Tiểu Bạch, tới ngọn núi sau cửa viện.
Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn đã đi đến giữa sườn núi, Kinh Ngạo Tuyết ngồi dưới một gốc cây, lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói: "dừng ở đây đi, nghỉ tạm một chút, ta đi không nổi."
Thẩm Lục Mạn buồn cười ngồi cạnh nàng nói: "nơi này lin khí cũng không tệ, lai dễ nhìn thấy viện tử dưới chân núi."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn xuống dưới, chỉ mơ hồ thấy đại khái, cụ thể cũng không thấy rõ.
Nàng hỏi:"ngươi biết linh khí sung túc trong quần sơn này là nơi nào sao?"
Thẩm Lục Mạn gật đầu, quay đầu nhìn về hướng quần sôn, nói: "Đây là núi lớn của Đa Bảo Thôn, cũng là quần sơn nối dài, trong đó nhiều dã thú hung mãnh, thôn dân bình thường cũng không vào trong núi, vì dữ nhiều lành ít."
"Mà dã thú cũng có bản năng theo lợi tránh hại, chúng nó dùng bản năng chọn nơi có linh khí dồi dào, cho nên, nơi sâu nhất của quần sơn là nơi có link khí đầy đủ nhất, cũng không phải là nơi chúng ta có thể đi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, thất lạc thở dài một ơi, ngắt cỏ trên đất nói: "vậy cũng không phải cách, có dã thú, thì tu luyện cũng không thể chuyên tâm được, bất quá nhắc đến cũng kỳ quái, vì sao linh khí trên núi lại đầy đủ như vậy? không phải nói linh khí ở nhân gian đã khô kiệt rồi sao?"
Thẩm Lục Mạn nghe vậy liền ngẩn ra, nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói: "ngươi nói không sai, lúc đầu ta đến Đa Bảo thôn, cùng từng vào trong núi điều tra, nhưng cũng không tra đươc nguyên nhân cụ thể. Kiến thức ta cũng nông cạn, lâu ngày cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ cần link khí đầu đỷ cho ta tu luyện là được."
"Ha ha," Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy cười to nói: "thê tử nói rất đúng, cũng không cần quản nguyên nhân vì sao. chỉ cần chúng ta có được lợi ích thực tế là đủ rồi."
Nàng nhìn thoáng qua trên núi nói: "được rồi, ta nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta tiếp tục vào bên trong a, tìm một chỗ ổn thỏa, linh khí nhiều, ngươi liền bố trí trận pháp, sau này lên núi tu luyện cứ cố định tại chỗ đó a."
Thẩm Lục Mạn lên tiếng, hai người tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Mà lúc này Tiểu Bạch đã đem theo Liễu Nhi đang mơ màng vào trong núi, nó ngẩng đầu nhìn quần sơn chập trùng, sau đó đó quay đầu nhìn Liễu Nhin ôm thỏ con.
Liễu Nhi nhìn qua gầy yếu, quần sơn này địa hình lại phức tạp, dã thú rất nhiều, nó cũng không muốn để Liễu Nhi bị thương.
Vì vậy, nó cúi đầu, ngậm y phục Liễu Nhi, phóng nàng lên lưng mình, Liễu Nhi tự giác vươn tay ôm cổ nó, nó cảm giác được Liễu Nhi đã ngồi vững vàng, liền tiếp tục đi đến ngọn núi.
Tốc độ Kinh Ngạo Tuyết các nàng lại nhanh hơn, đã đến nơi quen thuộc.
Nơi này là đất trống giữa núi, Kinh Ngạo Tuyết được Thẩm Lục Mạn đem đến đây, khóe miệng nàng theo bản năng kéo ra nói: "thê tử, chỗ ngươi chọn, chính là đây?"
Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "chỗ này link khí đầy đủ, địa hình lại bằng phẳng, nằm trong quần sơn, có thể tránh được dã thú lớn, có thể tránh được nguoif phàm đi vào trong núi, coi như là một chỗ không tệ."
Thần tình Kinh Ngạo Tuyết phức tạp nhìn nàng, thầm nói: xem ra đối phương dù là làm người, hay làm yêu đằng, thì vẫn luôn chọn cùng một chỗ.
Nơi này, không phải nơi mà đêm trăng tròn đó, đuổi theo Thẩm Lục Mạn mà đến sao?
Vừa nhìn khu đất trống này, trước mắt nàng tựa hồ lại hiện lên ánh trăng khi đó, dây leo cùng hoa cỏ đầy đất đủ loại màu sắc yêu diễm.
Nàng ngồi dưới đất, chống cằm nói: "được, vậy thì ở đây đi, thê tử, ngươi bố trí trận pháp trước, ta đả tọa thử xem."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, lấy ngọc trong túi ra, ngọc này phẩm chất vô cùng tốt, lại được nàng rót linh khí vào đó mỗi khi nhàn hạ, hiện tại đã có thể dùng được rồi.
Nàng định rõ chu vi Kinh Ngạo Tuyết ngồi, bắt đầu bố trí tụ linh trận.
Sau khi bố trí trận xong, Kinh Ngạo Tuyết liền cảm giác được, mộc hệ ước số so với trước còn đậm hơn, tựa như đải hải Giang Hà dũng mãnh chạ vào cơ thể nàng.
Nàng bị linh khí sung túc làm cho hoảng sợ, theo sau đó chính là vui vẻ, vội vàng hấp thụ mộc hệ ước số chung quanh.
Nàng không chú ý đến, toàn thân của nàng đang phát ra ánh sáng huỳnh quang lục sắc nhàn nhạt.
Thẩm Lục Mạn đã ngừng lại động tác bố trí trận pháp, đứng cách đó không xa nhìn nàng không chớp mắt.
Nàng có thể cảm giác được năng lượng tinh thuần cường đại trên người Kinh Ngạo Tuyết, nhưng không phải là mộc linh khí mà nàng biết, mà là thứ gì đó khác, dường như so với mộc linh khí ở tu tiên giới còn tinh khiết hơn nhiều.
Trong lòng nàng kinh hãi, mặc dù từ lâu đã biết Kinh Ngạo Tuyết có bản lĩnh mới, hiện tại sớm chiều ở chung, nàng càng khẳng định, nhưng hiện tại đã tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn bị năng lượng đặc thù này làm cho khiếp sợ.
Không có lý do gì khác, đơn giản chính là khí tức này cùng với khí tức nàng từng cảm nhận được trên mình thánh thụ, hoàn toàn giống nhau.
Mà thánh thụ trong tộc cũng không biến đã tồn tại được bao nhiêu vạn năm rồi, ngược lại sử sách ghi chép trong tộc vẫn còn lưu trữ.
Thánh thụ là căn nguyên yêu thực đồng loại với nàng, toàn bộ thực vật từ trên người nó sinh ra, cũng đã hấp thụ được chất dinh dưỡng trên người nó.
Ngàn vạn năm sau cho đến hiện tại, khi nàng vừa sinh ra, cũng không thể đến cạnh thánh thụ trong tộc nữa.
Vì thánh thụ ngày càng yếu, mắt thường sẽ không thấy được, nếu thực sự là héo đi, thì toàn bộ tu tiên giới đều sẽ phải chịu liên lụy.
Việc này là bí mật bất truyền trong tộc, người biết cũng không quá năm người.
Nếu không phải nàng bị tư tế chọn trúng, trở thành môn đồ của đối phương, cũng sẽ không biết được sự việc cơ mật này.
Tuy nàng bị tộc nhân đuổi ra ngoài, nhưng mà cũng từng lớn lên trong tộc, nếu nói không có tình cảm thì không đúng, mà nàng cũng không hoàn toàn là yêu đằng mà la thạch yêu,
Trong lòng nàng cũng có lo lắng, mới theo lời tư tế chỉ thị, tìm người thiên mệnh ở trong thiện địa.
Đây chỉ là một từ gọi chung, thiên đạo cũng không đem trứng gà bỏ trong một giỏ, người thiên mệnh cũng không phải chỉ có một.
Cũng giống như trong tộc của nàng đã có một thiếu tộc trưởng, thú yêu tộc cũng có một cái, nhưng vào mấy ngàn năm trước đã mất tích, cho nên thú yêu tộc hiện tại cũng đang không ngừng tranh dành với nhau.
Trước đó nàng nghĩ Kinh Ngạo Tuyết không phải, nhưng không ngờ...
Người thiên mệnh cũng không phải từ nhỏ mới là người đó, mà có thể sẽ là nửa đường tỉnh ngộ thay đổi, tư tế đoán chính xác, cổ năng lượng từ trên người Kinh Ngạo Tuyết, xem ra nàng chính là cứu trong tộc.
Thẩm Lục Mạn kích động, toàn thân run rẩy, nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết mở mắt, đang chuẩn bị tiến lên hỏi, thì thấy sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết biến sắc, "phụt" một tiếng miệng đầy máu.
Lập tức cả người đau đớn lăn lộn trên đất.
Thẩm Lục Mạn sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng lên trước ôm nàng nói: "Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết, ngươi làm sao vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết lần nữa cảm nhận được thống khổ bị ngọn lửa thiêu cháy toàn thân, vừa rồi vốn mọi thứ đều tốt, nàng thậm chí còn sắp đến cửa đột phá thăng cấp mộc hệ dị năng, nhưng mà sau một khắc, dự cảm quen thuộc nguy hiểm liền xộc lên đầu.
Nàng con chưa kịp làm gì, trong thân thể lại bắt đầu có một cổ năng lượng quỷ dị khởi động, bắt đầu đấu với mộc hệ ước số của nàng.
Tình huống này, giống như lần đầu nàng từ thế giới đến đây, lên núi tu luyện bị thương.
Hai cổ năng lượng vỡ toạc trong người, kinh mạch toàn thân liên lụy, thân thể như bị liệt hỏa thiêu đốt, nàng đau đến lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ ra.
Hiện tại so với trước còn đau hơn, sau một hồi toàn thân nàng đã bị mồ hôi làm ướt.
Âm thanh Thẩm Lục Mạn lo lắng không ngừng vang bên tai, nàng vẫn không thể nghe rõ, cả người đau nhức co lại trong ngực đối phương, dường như chỉ có như vậy mới giảm đau được.
Thẩm Lục Mạn bất an đem mộc linh khí rót vào cơ thể đối phương, còn lấy đan được đã chuẩn bị trong túi lấy ra, nắm miệng Kinh Ngạo Tuyết, ép nàng nuốt xuống.
Kinh Ngạo Tuyết đau đến không thể nuốt nổi, nàng đành dùng cách hôn miệng đối phương, dùng đầu lưỡi đem đan dược nhét vào.
Cho đến khi đối phương nuốt xuống, tựa hồ đã hóa giải được đau đớn trong cơ thể, âm thanh run run nàng mới nói: "Kinh Ngạo Tuyết?"
Kinh Ngạo Tuyết nuốt nước miếng một cái, trên mặt thấm mồ hôi, nàng mệt mỏi nói: "lấy cho ta, mấy viên, đan dược."
Thẩm Lục Mạn vội đổ ra thêm vài viên, không kịp cân nhắc, đã bị Kinh Ngạo Tuyết nắm lấy, đổ vào trong miệng.
Thẩm Lục Mạn nhíu mày nhìn nàng nói: "khá hơn chút nào không?"
Sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết trắng bệch, môi dính máu trở nên đỏ tuôi, nàng yếu ớt ngước mắt nói: "tốt, ngươi giúp ta một chút, đỡ ta dậy."
Thẩm Lục Mạn không biết nàng muốn làm cái gì, chỉ theo bản năng nghe nàng phân phó.
Nàng túm Kinh Ngạo Tuyết đỡ đến vị trí trước đó, nàng lại đến cách đó không xa ngồi xuống, Kinh Ngạo Tuyết kiệt lực khôi phục tư thế tĩnh tọa, cắn răng nghiến lợi nói: "một hồi nữa, ngươi đừng di chuyển, cứ ngồi ở đó."
Thẩm Lục Mạn bất an gật đầu, nhìn đối phương nhắm hai mắt lại, lần nữa bắt đầu tu luyện.
Trong lòng nàng hoảng loạn không thể ứng đối, gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết trấn định trở lại, vẻ mặt quyết đánh khí tức hung ác đến cùng.
Lúc này đúng là Kinh Ngạo Tuyết vừa hận vừa giận, trước đó nàng đã suy đoán được cổ thân thể này có vấn đề, lại không ngờ rằng, vật đó vẫn luôn tồn tại trong thân thể, mỗi thời mỗi khắc luôn hấp thu chất dinh dưỡng của nàng.
Nàng dùng lực tinh thần cảm giác, biết được thứ đó hiện tại đang ở trong bụng nàng, cũng chính là đan điền được nói đến ở tu tiên giới...
Thứ đó không đặc biệt, chỉ là năm đó thiêu hủy mất linh căn của nguyên chủ, chính là dị hỏa đã thôn phệ toàn bộ tu vi của nguyên chủ.
Thì ra, sau khi nguyên chủ bị thương, dị hỏa vì tham luyến khí tức trong người, cũng không rời đi thân thể nguyên chủ, mà vẫn nằm sâu trong đan điền bị thiêu hủy của nguyên chủ, dựa vào hấp thụ năng lượng của thân thể này, để duy trì năng lực của nó.
Nguyên chủ cho đến nay vẫn suy yếu vô lực, cùng với khoảng thời gian này nàng vẫn lực bất tòng tâm, tất cả đều do nó ban tặng.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ đến đây, liền không thể không hận sâu dị hỏa này.
Nàng cố gắng cho mình tỉnh táo lại, đau nhức trong cơ thể nàng có thể nhẫn nại, nhưng tai họa dị hỏa kia nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Nàng điều động mộc hệ dị năng trên người, một bên điên cuồng hấp thu mộc hệ ước số chung quanh, môt bên đam dị hỏa ép xuống đạn điền của mình.
Đan điền hư hại có thể chữa trị, nhưng mà tốc độ chữa trị của nàng, so ra kém với tốc độ thôn phệ năng lượng của dị hỏa.
Ha ha ăn a! Sao ngươi không ăn cho no chết luôn đi!
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết buồn bực, tiếp tục hành động này.
Nàng không biết tên dị hỏa này gọi là gì, chiêu thức là gì, theo lý đối phó dị hỏa có thể dùng thủy, nhưng toàn thân nàng lại là thuộc tính mộc hỏa.
Hỏa vẫn dựa vào hỏa linh căn của nguyên chủ, vật kia đã sớm bị dị hỏa thiêu đến căn cũng không còn sót lại chút gì, cho đến khi nàng mặc lấy cổ thân thể này, hỏa linh căn mới có xu thế tro tàn lại cháy.
Trong lòng nàng ngoan tuyệt, thực tế lại không làm gì được đoàn dị hỏa kia, gấp đến nổi trận lôi đình, nhưng dị hỏa vẫn nhàn nhã tự tại
Kinh Ngạo Tuyết đã có khi nào chịu ủy khuất như vậy, nàng liền hạ ngoan tâm, đem toàn bộ mộc hệ dị năng, dồn xuống đan điền, tạo thành vòng vây xung quanh dị hỏa, đem nó khóa chặt trong đan điền.
Mà trong đan điền, có hai luồng ánh sáng nhàn nhạt đang lóe lên, Kinh Ngạo Tuyết dùng tinh thần nhìn kỹ, mới phát hiện đó chính là linh căn bị thiêu hủy, vì mấy ngày qua nàng không ngừng dùng mộc hệ dị năng chữa trị thân thể, không có gì ngoài đại bộ phận dị năng đều bị dị hỏa thôn phệ, còn một phần nhỏ để lại cho linh căn.
Chúng nó từ tro tàn lại cháy, lần nữa lớn lên, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ, thầm nói: phải tiếp tục dùng mộc hệ dị năng chữa trị, nói không chừng linh căn của nàng còn có thể khôi phục đến trình độ của nguyên chủ, đến khi đó còn có thể bước lên con đường tu tiên.
Đây đối với nàng mà nói, là một tin tuyệt vời.
Nhưng mà, dị hỏa này chưa tiêu diệt, thì một ngày cũng bất an, nàng hiện tại ngoại trừ vây thứ này lại, thì cung không co cách khác.
Nàng hít sâu một hơi, mở mắt, nhìn Thẩm Lục Mạn đối diện hai mắt đang lo lắng.
Nàng cong môi cười nhẹ, nói: "ta không sao, ngươi đừng lo lắng."
Thẩm Lục Mạn cũng không tin nàng không có gì, mặc dù tình trạng nàng có tốt hơn, nhưng mặt vẫn trắng bệch, môi cũng xanh tím.
Nàng bất an đi đến, đem Kinh Ngạo Tuyết ôm vào ngực nói: "vừa rồi có chuyện gì vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết thản nhiên nói: "ah, là dỉ họa trước kia ở bí cảnh thiêu hủy đan điền của ta, không có rời khỏi cơ thể của ta, mà vẫn cắm rể trong đó, không ngừng hấp thụ năng lượng trên người ta, vừa rồi ta điều động năng lượng, dị hỏa liền bạo động."
"!" Thẩm Lục Mạn khiếp sợ, vội hỏi: "vậy ngươi hiện tại thế nào rồi?"
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "vẫn ổn, chờ về nhà ăn chút đan dược, ngậm thuốc tắm, mấy ngày nữa có thể chữa khỏi vết thương rồi."
Thẩm Lục Mạn bế nàng lên, nói: "được, chúng ta bây giờ về nhà nấu nước nóng, ngâm thuốc cho ngươi tắm, cho ngươi nhanh chính khôi phục."
Kinh Ngạo Tuyết vươn hai tay ổm cổ nàng, nói: "thê tử, ngươi thật tốt, lần trước ta lên núi, cũng vì việc này mà bị thương, khi đó cũng đau, nhưng không ai giúp ta, mà ta còn phải tự mìn gắng gượng đi về nhà."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy nói: "trước đó ngươi, là cũng đã bị."
Nàng liền hiểu ra nói: "trước đó ngươi cũng đã bị thương, sao lúc này lại không cẩn thận, haiz, thôi, về nhà trước rồi nói, sau này đừng manh động như vậy."
Kinh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, hôn cổ và vành tai nàng một cái nói: "được, tất cả đều nghe ngươi."
Thẩm Lục Mạn chỉ cảm thấy bên tai ngứa ngữa, bị nàng dán chặt như vậy, trên mặt cũng có chút nóng lên.
Nhưng mà lúc này không phải nghĩ tới chuyện này, nàng vội vàng ôm Kinh Ngạo Tuyết về nhà, nhưng vừa đi được mấy bước, sắc mặt nàng liền thay đổi, nói: "Liễu Nhi?"
Kinh Ngạo Tuyết theo tầm mắt nàng nhìn sang, liền thấy một con ngựa cao lớn, đang nâng khuê nữ bảo bối nhà nàng, đi sâu vào quần sơn.
Kinh Ngạo Tuyết mở to hai mắt nhìn nói: "con ngựa kia muốn làm gì?"
Nàng không tin đây là chủ ý của Liễu Nhi, Liễu Nhi ngày thường đều rất ngoan, mà Thẩm Lục Mạn cũng ba lần bốn lượt nhắc nhở ngọn núi này nguy hiểm, ngày thường chơi đùa đều tránh những chỗ nguy hiểm, như là bờ sông và chân núi, cũng không dám đến gần.
Cho nên, chỉ có thể là chủ ý của con ngựa không rõ lai lịch kia thôi.
Trước đó nàng nhìn thấy con ngựa này nhân tính hóa đã khả nghi, nhưng khi đó ốc nàng còn không mang nổi, không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ...
Kinh Ngạo Tuyết hiện tại hận không thể tát mình một cái, nếu Liễu Nhi thực sự có chuyện, nàng nhất định lột da bẻ xương con ngựa kia, cho nó chết trong dằn vặt.
Nàng lạnh lùng nói: "thê tử, đuôi theo."
Thẩm Lục Mạn chần chờ một chút, cắn răng nói: "được, ta đuổi theo, ngươi ở đây chờ."
Kinh Ngạo Tuyết bối rối một chút, sau đó nghĩ đến thân thể của mình, đi theo cũng chỉ liên lụy, liền ủ rũ gật đầu, Thẩm Lục Mạn để nàng xuống đất, đối phương nhanh chóng đuổi theo.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn bóng lưng đối phượng, trong lòng lại càng căm hận đoàn dị hỏa kia.
Nàng chật vật đứng dậy, quay về tụ linh trận vừa rồi, nhắm mắt bắt đầu đả tọa tu luyện, nàng phải nhanh chóng đề thăng mộc hệ dị năng.
Vừa rồi, nàng đã sắp mờ đến cửa thăng cấp, chỉ cần kiên trì một chút, cố gắng một chút, nói không chừng có thể đột phá.
Đến khi đó, mộc hệ dị năng cấp ba, cũng có thể làm được nhiều việc.
Nàng nghĩ như vậy, liền trấn định lại, tâm trống rỗng bắt đầu hấp thu mộc hệ ước số xung quanh, dị hỏa trong đan điền lần nữa khởi động, thỉnh thoảng còn dụ dỗ hỏa hệ ước số, làm nổ trong cơ thể nàng.
Nàng đau đến cắn nát môi, nhưng vẫn không động, tiếp tục kiên trì đột phá cực hạn thân thể.
Mà lúc này, Thẩm Lục Mạn đã đuổi theo con ngựa kia, đi đến nơi sâu quần sơn.
Nơi này là rừng rậm, lá cây che khuất bầu trời, cản đi ánh mặt trời, trong không khí hiện lên khí vụ xanh nhạt, trước mắt càng mơ hồ.
Thẩm Lục Mạn theo sau, rõ ràng đối phương gần ngay trước mắt, nhưng nàng lại không thể đuổi theo được thân ảnh đối phương.
Nàng thầm nghĩ không tốt, biết được con ngựa này khẳng định không phải con ngựa trắng bình thường, đối phương mang theo Liễu Nhi lên núi, nhất định là có mục đích âm hiểm.
Nàng gấp đến trên mặt toát mồ hôi, trong miệng không ngừng gọi tên Liễu Nhi, nhưng đối phương tựa như đang ngủ, dường như không nghe thấy, nói chúng vẫn chỉ ôm cổ ngửa, toàn bộ hành trình không hề quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Nhưng mà con ngựa kia, ba lần bốn lượt nhìn nàng, đầu nàng liền choáng váng, liền cách xa con ngựa đó một chút.
Cứ vậy một đường đi tới, không biết qua bao lâu, nàng đoán chừng là đến nơi sâu nhất quần sơn, đối phương rốt cuộc mới dừng lại.
Thẩm Lục Mạn đứng sau nó cách mấy mét, cả giận nói: "ngươi muốn làm cái gì?"
Con ngựa xoay người, đem Liễu Nhi để xuống đất, liền có âm thanh vang lên trong đầu Thẩm Lục Mạn nói: "bán yêu, thân phận chúng ta gần giốn nhau, ta cũng đến thế gian này tìm người thiên mệnh."
"Cái gì?!" Thẩm Lục Mạn kinh hãi không thôi.
Con ngựa cúi thấp đầu rũ mắt, miệng không động một cái, âm thanh đáp lại Thẩm Lục Mạn nói: "ta là tư tế mới của thú yêu tộc, phụng mệnh thiên đạo, đến nhân gian tìm kiếm tộc trưởng."
"Cái này..." Thẩm Lục Mạn nghẹn họng nhìn trân trối, nói: "không thể nào, tộc trưởng của các ngươi không phải đã sớm chết rồi sao? hơn nữa đã chết mấy nghìn năm rồi, lẽ nào ngươi nói là tộc trưởng mới?"
Con ngựa hí một tiếng, chà chà chân nói: "tộc trưởng yêu thú là bất tử, nàng có huyết mạch phượng hoàng, không ngừng dục hỏa trùng sinh, vĩnh viễn không chết."
"Ta có thể cảm giác được, khí tức của nàng ở chỗ này, lập tức, hoặc có lẽ đã trọng sinh lần nữa."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay đăng chương mới, nghĩ tới thứ bảy mặc dù không có thêm, nhưng mà vẫn viết nhiều một chút, cho nên đăng trễ, xin lỗi!
Hôm nay tui muốn ra ngoài chơi cả ngày, ngày mai mới về nhà, ngày mai đăng chương mới chắc sẽ chậm một chút, đến khi đó mọi người nhớ xem văn án, thời gian đăng chương tui có ghi ở đó, muah muah mọi người (*  ̄ 3)(ε ̄ *)
PS: tộc trưởng thú yêu tộc, chính là CP với Liễu Nhi, chưa nói rõ, đây là cặp thanh mai trúc mã, tình cảm còn phải chờ một hồi a.