Chương 52: Luyện khí
Thẩm Lục Mạn không ngờ nàng chỉ ra ngoài một hồi, Kinh Ngạo Tuyết đã biến thành bộ dạng như vậy, máu me khắp người thần chí không rõ, so với lần trước bị thương trên núi không khác gì.
Nếu không phải nàng ở trên núi, đột nhiên cảm ứng được trong nhà truyền đến khí tức đại yêu, mà lúc này nàng đang ở trong quần sơn, đang cùng con ngựa trắng tư tế nói chuyện với nhau.
Nàng không để ý đến những chuyện khác, đồ săn thú trong tay cũng ném đi, sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng chạy về nhà.
Nàng chạy vội về nhà, nhưng cuối cùng vẫn chậm, Kinh Ngạo Tuyết...
Thân thể nàng run rẩy bước lên trước, muốn tự tay chạm vào nàng, hưng Kinh Ngạo Tuyết khắp người đều là máu, tren người đã vết rách, căn bản không có chỗ để nàng chạm vào.
Nàng cũng không dám chạm mạnh, sợ làm đau vết thương trên da đối phương, khiến thương thế đối phương thêm nặng.
Liễu Nhi thấy vậy, vội vàng tiến đến trấn an nàng nói: "mẫu thân, mẫu thân không sao đâu."
Viền mắt Thẩm Lục Mạn ửng đỏ, căn bản không tin lời nàng, nàng cố gắng tỉnh táo lại, xoay người đi lấy đan được về.
Liễu Nhi cũng hiểu được ý của nàng, cũng đi theo nấu nước nóng.
Thẩm Lục Mạn đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận đỡ Kinh Ngạo Tuyết đã hôn mê dậy, đem đan dược cho vào miệng nàng, rồi rót một chén nước để nàng nuốt đan dược xuống.
Sau khi làm xong mấy việc này, nàng mới hỏi Liễu Nhi:"trước đó con ở nhà, có biết trên người mẫu thân đã xảy ra chuyện gì không?"
Mắt Liễu Nhi sưng đỏ, xem ra đã khóc một hồi, nàng muốn đem chuyện phượng hoàng nói cho nương thân biết, nhưng thân thể lại bị khống chế, chỉ có thể kiệt lực phun ra hai chữ 'dị hỏa' hơn nữa cũng không nói được.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy, nghĩ rằng nàng không biết, liền mím chặt môi, nói: "được rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, mẫu thân để đây ta chăm sóc."
Liễu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người ra ngoài.
Thẩm Lục Mạn đóng cửa sổ, cảm ứng khí tức đại yêu, khi nàng còn chưa về đến nhà, khí tức đại yêu liền biến mất, hiện tại đến một chút cũng không còn.
Thẩm Lục Mạn hy vọng đối phương thực sự rời đi, nàng nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, da trên người đối phương đang dần phục hồi lại như cũ.
Nhưng toàn thân dính máu, vẫn còn nguyên dạng tựa như ngâm trong bồn nước máu đem ra.
Nàng ra cửa, đến bên giếng lấy một chậu nước lạnh, bưng vào phòng Kinh Ngạo Tuyết.
Nàng dùng hỏa link khí ngưng kết thành hỏa diễm, đem nước trong chậu đun nóng, lấy cái khăn treo trên giá ngày thường Kinh Ngạo Tuyết hay xài, bắt đầu lau vết máu trên người cho Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết hiện tại, đúng là so với lần trước ở trên núi bị thương còn nghiêm trọng hơn.
Bất quá, không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy tác dụng của đan dược, khiến vết thương hồi phục so với trước nhanh hơn nhiều.
Nàng lau sạch vết máu trên mặt đối phương, cũng nhìn thấy được những vết rách trên mặt đang dùng tốc độ bình thường nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Chờ nàng cởi y phục trên người Kinh Ngạo Tuyết, lau sạch vết máu trên người nàng, làn da trắng như sứ của nàng cũng đã hoàn toàn khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Trong lòng Thẩm Lục Mạn kinh hãi, nhưng vì đang lo lắng cho sức khỏe của Kinh Ngạo Tuyết, nên không nghĩ đến việc khác.
Vệ sinh sạch sẽ thương tích trên người Kinh Ngạo Tuyết xong, miễn cưỡng đem chăn đệm dọn dẹp, liền nhắm mắt lại, đem mộc linh khí của mình rót vào cơ thể đối phương.
Cũng từ đó, đến nửa khắc sau, Kinh Ngạo Tuyết cũng tự mình thanh tỉnh lại.
Lúc này, vết thương trên người nàng đã hoàn toàn bình phục, thân thể cảm giác thoải mái như chưa từng có, tựa như đang bay lơ lửng.
Nhưng mà nàng vẫn còn thấy mệt, trong đầu đột nhiên xuất hiện ngọn lửa màu xanh, nàng tò mò điều khiển, ngọn lửa liền hoạt động theo ý nàng.
Kinh Ngạo Tuyết càng hoảng sợ, liền nghe thấy âm thanh Thẩm Lục Mạn lo lắng bên tai nói: "ngươi không sao chứ?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy nàng, viền mắt nàng phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, vội vàng cười nói: "không có việc gì, ta còn cảm giác rất thoái mái a."
"Nhưng mà, dị hỏa sao rồi?" Thẩm Lục Mạn vẫn bất an hỏi.
Kinh Ngạo Tuyết được nàng nhắc nhở, mới nhìn đến đan điền của mình, phát hiện dị hỏa đã thay đổi tác phong kiêu ngạo trước đó, ngoan ngoan ở một góc của đan điền, mà khiến nàng để ý nhất chính là hỏa mộc linh căn, đang được mộc hệ dị năng hảo hảo sinh thành cái vòng bao phủ bảo hộ.
Kinh Ngạo Tuyết liền tâm niệm, nghĩ đến hỏa diễm trong đầu, theo bản năng điều động hỏa diễm trong đan điền, trong lòng bàn tay nàng liền nổi lên một ngọn lửa xanh lục.
Thẩm Lục Mạn lại càng hoảng sợ, dò xét đưa tay ra đụng một cái, phát hiện nhiệt đột vô cùng nóng, liền thu tay về nói: "đây là..."
"Là dị hỏa trong cơ thể ta, buổi chiều ngươi vừa rời nhà không bao lâu, dị hỏa trong cơ thể ta liền bạo động, dường như muốn thiêu hủy ta, ta chỉ kịp bảo vệ linh căn trong đan điền, sau đó thì hôn mê bất tỉnh."
Nàng cau mày nói: "nhưng mà, hiện tại ta cảm giác được dị hỏa đột nhiên nghe lời ta, thậm chí còn nhận ta làm chủ nhân, không những không uy hiếp ta, còn trở thành năng lượng giúp ta, việc này thật cổ quái a..."
Thẩm Lục Mạn cũng thấy kỳ quái, trước đó trong nhà còn đột nhiên truyền đến khí tức đại yêu, nhưng vừa về nhà xem, trong nhà cũng chỉ có hai người Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, hơn nữa kết quả hôm nay, nói thế nào cũng không thể gọi là xấu.
Nàng liền nhìn chằm chằm Kinh Ngạo Tuyết, nói: "ngươi chắc chắn thân thể đã khỏe rồi?"
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "kinh mạch còn có chút đau, bất quá ta ngâm nước thuốc vài ngày thì có thể khỏi rồi, hiện tại gia tăng lượng thuốc, ta cảm giác thân thể nhẹ như yến, nói không chừng sau khi ngâm nước thuốc tắm sẽ có hiệu quả hơn."
Nếu nàng đã nói như vậy, Thẩm Lục Mạn cũng sẽ phối hợp làm theo.
Sau ba ngày Kinh Ngạo Tuyết đều tắm nước thuốc, lúc này nàng dùng dược liệu tốt hơn, đồng thời còn luyện chế dược hoàn cùng thuốc tắm phức tạp hơn.
Ba ngày sau khi kết thúc, Kinh Ngạo Tuyết chẳng những không còn cảm giác thức đêm buồn ngủ mệt mỏi, đến cả mộc hệ dị năng trong cơ thể cũng đã đột nhiên thăng lên cấp ba, thực lực tăng lên một mảng lớn.
Hôm nay, sau khi ăn điểm tâm xong, Liễu Nhi tự mình đến Ngô gia tìm bạn bè chơi cùng.
Còn Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn lên núi, vào quần sơn.
Nàng ngồi xuống nơi bố trí tụ linh trận, Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, liền lấy ngọc trong túi ra, thay thế thạch trận trước đó trong trận pháp.
Kinh Ngạo Tuyết nhắm mắt lại, cảm giác được mộc hệ ước số dư thừa trong không khí, nàng một bên điên cuồng hấp thụ, một bên điều động mộc hệ dị năng, chữa trị linh căn non nớt.
Mộc hệ dị năng cấp ba, có thể làm được nhiều hơn so với cấp hai, bản lĩnh chữa trị thương thế cũng tăng lên gấp đôi.
Trong lúc nàng ngồi đó, không biết đã dùng bao lâu, rốt cuộc cũng đã đem đan điền cùng mộc hỏa song linh căn chữa trị đến tận gốc.
Nàng nhìn linh căn trong đan điền, trong lòng cũng có chút tâm tình tò mò.
Mặc dù nàng có ký ức nguyên chủ, nhưng vẫn là tự mình cảm thụ sự ngăn cách đó.
Lúc này, nàng dựa theo công pháp trong trí nhớ của nguyên chủ, hấp thụ mộc hệ ước số trong không khí, thứ đó chính là linh khí, bất quá sau khi linh căn hấp thụ linh khí, nàng liền nghe bên tai truyền đến tiếng nổ "bùm" nho nhỏ.
Nàng lại hoảng sợ, vội vàng mở hai mắt ra, chỉ thấy lúc này sắc trời đã tối hẳn.
Thẩm Lục Mạn vẫn không ngừng đặt thêm ngọc mới vào tụ linh trận, bên cạnh mắt trận đã có một đống bột phấn của ngọc.
Thì ra lúc nàng đả tọa tu luyện, đã dùng nhiều ngọc như vậy.
Kinh Ngạo Tuyết trong lòng kinh ngạc, Thẩm Lục Mạn lưu ý thấy nàng mở mắt ra, vội nói: "ngươi nhân lúc này, mau dẫn khí vào cơ thể."
Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, nhắm hai mắt lại, linh khí theo kinh mạch đi vào trong đan điền.
Nguyên chủ vốn là là luyện khí tám tầng tu vi, kinh mạch đã sớm đả thông nới rộng, nếu trước đó không phải có dị hỏa làm gián đoạn, thì kinh mạch còn có thể nở to thêm vài lần.
Cho nên, nếu hiện tại linh khí sung túc, mà trong người nàng lại có tích cốc đan, có thể không tốn chút sức nào lần nữa khôi phục lại luyện khí tám tầng tu vi, thậm chí dễ như trở bàn tay tiến thêm một bước nữa.
Đáng tiếc, chỗ này linh khí hữu hạn, cái bụng đói của Kinh Ngạo Tuyết cũng đã kêu ọt ọt, nàng liền mở hai mắt ra, linh khí trong đan điền được mộc hệ dị năng điều động, tự mình vận chuyển.
Nàng từ tron tu luyện huyền diệu khó giải thích phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện trời đã sáng, nàng xem ra đã dùng hết một ngày, thảo nào bụng đói kêu ồn ào.
Nàng đứng dậy, muốn gọi Thẩm Lục Mạn về nhà ăn cơm, nhưng lại ngửi thấy mùi hôi thối quanh mũi.
Vẻ mặt Kinh Ngạo Tuyết ghét bỏ, nói: "đây là cái gì a? có động vật lớn qua đây làm gì đó sao?"
Thẩm Lục Mạn cười nhìn nàng nói: "ngươi cúi đầu nhìn chính mình đi a."
Kinh Ngạo Tuyết không hiểu cúi đầu, liền thấy mình như người trong vũng bùn đi ra, da đen thui, cái mùi tanh khó ngửi khiến người ta nôn mửa là từ trên người ta phát ra.
Nàng chán ghét a một tiếng, vội vàng chạy đến bờ sông rửa, nhưng bùn đen vấn bám chặc, chỉ chà thôi cũng không sạch được.
Nàng nhớ đến thanh khiết chú trong đầu, vết dơ trên tay liền biến mất, da non tựa hài tử ba bốn tuổi.
Thẩm Lục Mạn đi tới trước mặt nàng, cười nói: "vừa rồi ngươi dẫn khí vào cơ thể, lần nữa bước lên con đường tu tiên, lại dựa vào tụ linh trận có được linh khí, hiện tại đà là luyện khí ba tầng tu vi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt nói: "luyện khí ba tầng?"
Nàng thử cảm ứng linh khí trong đan điền, sau đó gật đầu, đây chính là bộ dáng luyện khí ba tầng trong trí nhớ của nguyên chủ a.
Không ngờ giải quyết xong dị hỏa, tiến hành tu luyện lại thuận lợi như vậy, nàng cười nói: "nói vậy, cứ tiếp tục tu luyện, thì ta sẽ nhanh đến trúc cơ, rồi kết đan?"
Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái nói: "nghĩ hay a, trước kia ngươi là tu sĩ luyện khí tám tầng, kinh mạch và thân thể đều có ký ức, nhưng nếu muốn tiến thêm bước nữa, thì làm đến đâu chắc đến đó."
Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta nói đùa thôi, ta biết trọng tu cũng dễ dàng, nhưng mà vì sao ta không thể khôi phục luyện khí tám tầng a?"
Thẩm Lục Mạn nói: "nơi này là nhân gian, linh khí không đủ."
Qua lời nàng vừa nói, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được trong không khí có chút căng thẳng, trước đó là người phàm không cảm nhận được, hiện tại là tu sĩ, mới biết được linh khí không đủ, đối với thân thể cũng tạo thành gánh nặng và tổn thương.
Hiện tại nàng cảm thấy toàn thân khó chịu nói: "nói vậy, linh khí trong núi đều bị ta dùng hết?"
Thẩm Lục Mạn chần chờ gật đầu nói: "không khác gì mấy, cho nên sau này ngươi tu luyện tốc độ phải chậm lại, chờ linh khí trên núi dần khôi phục, chúng ta lại lên núi tu luyện."
Kinh Ngạo Tuyết hiểu rõ gật đầu, nàng hiện tại đã thành tu sĩ, trong trí nhớ nguyên chủ có rất nhiều công pháp có thể nhặt lên tu luyện lại lần nữa, cho dù linh khí bên ngoài không đủ, không thể tiếp tục tăng tu vi, nhưng để luyện chiêu thức cũng không phải là không được.
Kinh Ngạo Tuyết đi tới ôm Thẩm Lục Mạn nói: "thê tử, cực khổ cho ngươi luôn ở đây thủ, đói bụng rồi a, chúng ta về nhà thôi."
Thẩm Lục Mạn nói: "ngươi bế quan đả tọa tu luyện cũng được vài ngày rồi, trước đó ta cũng vội về nhà một chuyến, để Liễu Nhi tạm thời ở Ngô gia, chờ ngươi xuất quan xong thì qua Ngô gia đón nàng."
Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc nói: "qua mấy ngày rồi a? ta còn tưởng chỉ mới hết một ngày a, khó trách ta đói thành như vậy, đi thôi, chúng ta mau về nhà làm cơm ăn a."
Thẩm Lục Mạn cười nói: "được, quay về nên làm một bữa tiệc lớn bù lại a."
Hai người xuống cách xa chân núi, Kinh Ngạo Tuyết đến Ngô gia đón Liễu Nhi về nhà, Thẩm Lục Mạn đem mồi về nhà trước làm cơm.
Lúc này trời đã sáng, Liễu Nhi đang ở trong sân học theo Ngô Mộng Thu thêu hoa, ngón tay nàng ngắn ngủn nho nhỏ, thêu hoa cũng gần giống như thật.
Kinh Ngạo Tuyết dựa vào cửa đứng nhìn một hồi, Liễu Nhi ngẩng đầu liền thấy nàng, không thèm để ý đến thêu hoa nữa, vội vàng chạy đến, ngẩng đầu nói: "mẫu thân, thân thể ngươi đã khá hơn chưa?"
Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi một cái, cảm giác mình trong mắt Liễu Nhi, là một con ma ốm nhu nhược a.
Nàng nói: "đã khỏe hết rồi, sau này ta cũng không dễ sinh bệnh nữa. Nói tới Liễu Nhi đã ăn điểm tâm chưa? nương thân đang ở nhà làm đại tiệc, nếu chưa ăn thì về nhà cùng ta ăn một chút a."
Liễu Nhi vội nói: "ta muốn, cùng mẫu thân đi về nhà."
Kinh Ngạo Tuyết sờ đầu nhỏ của nàng, đi tới nói với Ngô Mộng Thu: "tiểu cô nương sớm a, người lớn trong nhà con đâu rồi?"
Ngô Mộng Thu đứng dậy hành lễ nói: "cha ta hôm trước đưa thư, nói là sắp theo đường nhỏ về làng, gia gia sợ người đi một mình trong núi không an toàn, liền để nhị bá và trưởng bối thân thích trong nhà, cùng ra ngoài đón người rồi."
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, xem ra Ngô Chí Dũng cũng mau về rồi.
Nhưng mà vì sao đối phương lại đi đường nhỏ, không đi đường lớn a?
Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ một chút, thầm nói: có lẽ thân phận Tần tướng quân đặc thù, không thể đi ra ngoài, cho nên phải đi đường nhỏ quay về, còn Ngô Chí An cùng người thân Ngô gia đều là thôn dân bình thường, nghe đến uy danh Tần tướng quân, cũng chưa từng thấy bộ dạng của nàng, cho nên cũng không có gì lạ.
Nàng chỉ tùy ý suy đoán, cũng không nghĩ đến tình huống thực sự là như thế nào?
Nàng thấy Ngô Mộng Thu chớp đôi mắt to mọng nước, liền cười nói: "Kinh bá nương ngươi ở nhà làm tiệc lớn, có muốn qua nhà ăn cùng Liễu Nhi không?"
Ngô Mộng Thu dừng một chút, lắc đầu nói: "đa tạ hảo ý của bá mẫu, chỉ là nhị bá nương ta đã chuẩn bị xong bữa trưa, cho nên ta không thể đi được, Liễu Nhi cũng đã ở đây mấy ngày, để nàng quay về cùng các ngươi đoàn tụ a."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn bộ dạng nàng quan tâm, không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ đến Trương Xảo Nhi.
Nàng thầm nói: nếu tương lai Liễu Nhi cũng muốn thú thê, tốt nhất tìm người như Ngô Mộng Thu tiểu cô nương này a, còn loại như Trương Xảo Nhi tính toán quá nhiều, với tính tình Liễu Nhi sợ là chịu không được, tương lai sống qua ngày còn không biết bao nhiêu phiền phức.
Nàng đang suy nghĩ, Liễu Nhi liền kéo y phục nàng nói: "mẫu thân, về nhà."
Kinh Ngạo Tuyết hồi thần, cảm giác mình đã nghĩ quá nhiều, Liễu Nhi vẫn còn nhỏ, chuyện thành hôn còn quá sớm.
Nàng cười ôm lấy Liễu Nhi, nhìn Liễu Nhi cùng bạn bè cáo biệt, liền ôm nàng về nhà.
Nàng đến nhà chính ngồi xuống, rót một chén nước điểm cái bụng.
Liễu Nhi ngồi một bên, nghiêng đầu nói: "mẫu thân, ngươi thực sự không sao chứ? dị hỏa thế nào rồi?"
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút nói: "dị hỏa đã bị ta thu phục, tương lai nói không chừng có thể trở thành trợ lực cho ta, lần này coi như ta nhân họa đắc phúc, còn có thể chữa trị linh căn trong người, mấy ngày trước không về nhà vì phải ở trên núi tu luyện, hiện tại đã là luyện khí ba tầng tu vi."
"Oa." Liễu Nhi kinh ngạc nhìn nàng nói: "vậy mấu thân, cùng nương thân giống nhau, đều là tu sĩ."
Liễu Nhi nhớ đến công pháp trước đó khi Tiểu Hôi biến mất để lại trong đầu mình, nàng vẫn không hiểu hết được, cho nên chỉ có thể đọc hiểu chữ, nhưng không hiểu được ý nghĩa trên đó.
Nàng nghĩ Tiểu Hôi là phượng hoàng, lại rất lợi hại, công pháp nó truyền cho mình nhất định cũng rất lợi hại, nàng từng thử dùng bút lông đem nó vẽ ra, hy vọng có thể cho nương thân và mẫu thân dùng, nhưng nàng viết thế nào cũng không ra được, nói cũng không nói được, đành phải chịu thôi.
Nhưng mà nàng xem không hiểu thì không thể tu luyện, Tiểu Hôi trong cơ thể cũng khó mà khôi phục sớm được.
Tuy nàng cảm thấy Tiểu Hôi rất đáng ghét, nhưng nó đã giúp nàng cứu mẫu thân, hiện tại thành bộ dạng này, cũng là vì cứu mẫu thân mà bị thương.
Trong lòng nàng hổ thẹn, ngủ cũng không ngon, trằn trọc, mà nương và mẫu thân lại không có ở nhà, tâm tình nàng lại càng thêm mất mát.
Kinh Ngạo Tuyết thấy Liễu Nhi cúi đầu bĩu môi nói: "Liễu Nhi có chuyện gì phiền lòng sao?"
Liễu Nhi gật đầu, thử tách những từ có liên quan đến công pháp và phượng hoàng, hàm hồ nói: "có một vật, con rất ghét nó, nhưng mà vật đó, giúp con chiếu cố, nhưng vì, giúp con mà bị thương, con cũng muốn giúp nó, nhưng mà con lại không làm được..."
Thấy khuê nữ nhà mình gặp phiền phức, làm mẫu thân như nàng dĩ nhiên cũng muốn ra sức hỗ trợ.
Trong lòng nàng một bên cảm thán, hài tử lớn a, đều có phiền não của chúng a, một bên nhéo cằm cẩn thận nghĩ cách.
"Con vừa nói thứ đó giúp con mà bị thương, nó... hay vậy đi, mẫu thân biết luyện chế đan được, hiện tại cũng là luyện khí ba tầng tu vi, ta có thể thử luyện chế đan được hiệu quả tốt hớn, đến khi đó con đem dược hoàn cho thứ đó, nói không chừng đối phương sẽ nhanh chóng hồi phục a."
Liễu Nhi nghe vậy, bĩu môi nói: "nhưng mà...:"
Tiểu Hôi ở trong cơ thể của nàng a, nàng lại không có bệnh, uống đan dược cũng vô dụng.
Nhưng mà, có thể sẽ hữu dụng a?
Hai mắt Liễu Nhi sáng lên, vội hỏi: "mẫu thân, đa tạ người, phiền người giúp ta, luyện chế đan được, còn có.... ta cũng muốn giống mẫu thân,tu luyện thành tu sĩ."
Kinh Ngạo Tuyết thấy tâm tình nàng tốt lên, cười nói: "được, cũng chỉ là cái nhấc tay thôi a, nói đến nếu Liễu Nhi muốn tu luyện, cũng không cần nóng lòng, con hiện tại chỉ mới bốn tuổi, chờ đến khi sáu tuổi kiểm tra linh căn, nếu con có linh căn, ta sẽ dạy con tu luyện a."
Liễu Nhi lắc đầu nói: "không a, hiện tại con 5 tuổi rồi."
"5 tuổi?" Kinh Ngạo Tuyết giật mình nói: "nhưng nương thân con mới sinh con bốn năm trước a."
Liễu Nhi gập ngón tay nói: "nhưng mẫu thân, lần trước giúp con, làm sinh nhật, là 5 tuổi a."
Kinh Ngạo Tuyết bối rối, nhưng trong trí nhớ của nàng...
Ai nha, khoan đã....
Đúng lúc Thẩm Lục Mạn đem cá khô chiên đến, nghe vậy nói: "Liễu Nhi năm nay đúng là 5 tuổi."
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày tính thời gian, Liễu Nhi đúng là ra đời 4 năm trước, nhưng có thể cách tính tuổi ở thế giới này khác với nơi nàng từng sống, cách tính lại giống như thời cổ đại, chiếu theo ngày ta để tính tuổi.
Như vậy đến nay, Liễu Nhi tuổi thật là 4 tuổi, nhưng dựa theo cách nói của thế giới khác đã là 5 tuổi.
Nàng vỗ ót, đang chuẩn bị nói mình nhớ sai, thì đều thấy Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi sắc mặt kỳ quái nhìn nàng, Liễu Nhi có chút thương tâm, Thẩm Lục Mạn có chút tức giận.
Nàng trì độn cảm giác, chính mình hình như đem hai bảo bối trong nhà chọc giận rồi a.
Dù sao thân là mẫu thân, lại không nhớ được tuổi của khuê nữ mình, mà thân là thê lang, lại không nhớ được thê tử sinh hài tử khi nào...
Nhưng mà, nàng thực sự oan uổng a, dù sao cũng là nửa đường chuyện kiếp đến, cho dù có ký ức nguyên chủ, nàng trong khoảng thời gian ngắn đối với nhiều chuyện cũng không thể hiểu rõ a.
Nàng ủy khuất bĩu môi nói: "ta chỉ là tính không giỏi, tuyệt đối không phải quên các ngươi."
Thẩm Lục Mạn cũng biết đức hạnh trước kia của nàng, liền đơn giản tha thứ cho nàng.
Liễu Nhi thì ủy khuất mong chờ nhìn nàng nói: "mẫu thân, lần sau nhất định, phải cùng nhau, làm sinh nhật."
Kinh Ngạo Tuyết dĩ nhiên liền đồng ý, nguy cơ một hồi liền giải trừ.
Ăn bữa trưa sớm, Liễu Nhi theo sát bên người Kinh Ngạo Tuyết, nhìn nàng ở phòng thuốc lựa dược liệu.
Kinh Ngạo Tuyết thấy ánh mắt nàng hiếu kỳ, liền dạy nàng biết rõ những dược liệu này, chính mình là mộc hệ dị năng, học cũng nhanh chóng hơn, Liễu Nhi còn đang nghĩ cách làm đan dược ăn, khiến Tiểu Hôi nhanh chóng hồi phục, cho nên học cũng chăm chú, nhanh hơn.
Kinh Ngạo Tuyết thấy thái độ nàng như vậy, còn nghĩ rằng nàng thích học y, liền trêu đùa nói: "sau này Liễu Nhi có thể làm đại phu, cứu vớt sinh linh a."
Liễu Nhi lại lắc đầu nói: "con muốn làm đầu bếp."
"Đầu bếp a..." Kinh Ngạo Tuyết bối rối, sau đó nghĩ đến đầu bếp cũng không tệ, chí ít đói bụng cũng tự mình nấu ăn, hơn nữa có tài nấu nướng giởi đi đến đâu cũng ăn ngon được, qủa thực là không quá hạnh phúc a.
Nàng suy nghĩ một hồi, liền vui vẻ cùng Liễu Nhi bàn về mỹ thực.
Thẩm Lục Mạn ngồi trong nhà chính, nghe được một lớn một nhỏ bàn luận, không khỏi lộ nụ cười bất đắc dĩ.
Nàng tin con ngựa trắng tư tế tiên đoán, cho dù không chính xác hoàn toàn, nhưng thiên đạo có số mệnh bên ngoài, nói rõ Liễu Nhi tương lai biến thành một đại nhân vật a, làm gì lại có công việc đầu bếp hay đại phu đơn giản được như vậy.
Trong lòng nàng thở dài một hơi, thầm nói: có cơ hội phải vào sâu trong núi, gặp con ngựa trắng tư tế một lần.
Nàng vừa tính toán xong, nhưng mà kế hoạch lại không cản được thay đổi, chiều hôm đó, Ngô Chí Dũng một tháng không thấy, phong trần đến gõ cửa nhà nàng.
Vị Chiến Thần Tần tướng quân chinh chiến sa trường, rốt cuộc cũng đã đến thôn xóm hẻo lánh yên tính này rồi.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tối hôm qua mất ngủ ngủ không ngon... Ngày hôm nay gõ chữ trạng thái quả thực hỏng bét, nín sáng sớm chỉ có viết ra, may mắn ngày hôm nay khỏi lo tăng thêm.
PS: Lập lại lần nữa a, nếu như đến mười một giờ trưa, bình thường thời gian đổi mới không có đổi mới, vậy mọi người liền chú ý xem văn án, ta sẽ ở văn án treo \ "[]\", ở bên trong nói rõ thời gian đổi mới, cùng với vì sao lùi lại đổi mới nguyên nhân, cảm tạ!
PSS: Nữ phối chính thức lên sân khấu, nhân gian kịch tình còn rất dài một đoạn a !, tất lại còn rất nhiều sự tình không có giải quyết, bảo tàng a Nữ phối a Lưu gia... Một đống lớn, hơn nữa ta còn muốn làm cho hai cái nữ chủXXOO, thuận tiện mang thai đâu... Tu tiên giới kịch tình không vội a... Sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)