Chương 53: Cổ Trùng.
Khi Ngô Chí Dũng đến gõ cửa, Thẩm Lục Mạn đang ở nhà chính rót linh khí vào ngọc, còn Kinh Ngạo Tuyết đem Liễu Nhi vào phòng thuốc luyện đan dược tốt hơn.
Hiện tại Kinh Ngạo Tuyết dùng dược thảo, phần lớn là hơn chục năm, nàng dùng mộc hệ dị năng cũng mộc linh khí thay pheine nhau loại trừ tạp chất trong dược liệu ra,
Thẩm Lục Mạn muốn giúp một tay, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại muốn thử nghiệm một mình, nàng một mình luyện chế đan dược, dược hiệu thế nào cũng không thể biết được.
Thẩm Lục Mạn cũng không miễn cưỡng, thấy Kinh Ngạo Tuyết đứng một bên luyện chế dược liệu, còn giảng giải với Liễu Nhi, nàng đứng bên cạnh một hồi liền đi ra ngoài.
Nàng vừa ngồi chưa được bao lâu, Ngô Chí Dũng lại đến, cửa viện ban ngày luôn mở, Thẩm Lục Mạn liếc mắt liền thấy thân hình to cao của hắn đi đến.
Nàng vội bỏ ngọc trong tay xuống, đi lên trước nói: "đã lâu không gặp, ngươi về thôn rồi a, vào trong ngồi đi."
Ngô Chí Dũng gãi đầu một cái nói: "Kinh phu nhân, ta qua đây tìm Kinh Ngạo Tuyết có việc gấp, nàng hiện tại có ở nhà không?"
Thẩm Lục Mạn cũng đoán được hắn qua đây là vì chuyện gì, liền gật đầu nói: "nàng ở trong nhà, ngươi ở đây chờ một chút, ta vào phòng thuốc gọi nàng ra."
Ngô Chí Dũng cười một tiếng nói cám ơn, đứng ở cửa chờ.
Hắn lần này vừa đi liền dùng hơn nửa tháng, cái miệng muốn mài hỏng rồi, rốt cuộc cũng khuyên được Tần tướng quân tự mình đi cùng hắn đến một chuyến.
Trong đó, có hơn phân nửa đều là công lao của gia đình vị tiểu thư kia, nói ra thực xấu hổ, càng đi vào thôn hắn lại càng sợ tướng quân đi lần này vô ích.
Nếu như vậy, không biết lần sau tướng quân...
Ai, không thể, hắn cũng nên có lòng tin với Kinh Ngạo Tuyết a.
Thẩm Lục Mạn vào phòng thuốc đem việc này báo cho Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng nói: "ta còn có chuyện quan trọng, không thể rời đi được, vậy đi, ngươi nói hắn về trước, ta sẽ đem đan dược vừa luyện chế đến nhà hắn tìm hắn, thuận tiện thử xem dược hiệu trên người Tần tướng quân."
Lần này nàng luyện chế đan dược, chính là bản thăng cấp lần đầu bị thương, không chỉ chọn dược liệu nhiều năm, mà còn dung nhập mộc hệ dị năng cấp ba cùng mộc linh khí đầy đủ vào trong.
Tuy trước kia Thẩm Lục Mạn có hỗ trợ, ở bên cạnh cung cấp mộc linh khí, nhưng Thẩm Lục Mạn là ngũ linh căn, so với nàng là hỏa mộc song linh căn xuất mộc linh khí dĩ nhiên là bất đồng.
Kinh Ngạo Tuyết không biết làm như vậy là kết quả tốt hay là xấu, nàng cũng chỉ đem thí nghiệm ôm hy vọng khi nếm thử.
Nguyên nhân cuối cùng, nàng đối với chuyện tu tiên giới không hiểu nhiều.
Nàng đối với mộc hệ dị năng của mình rất có lòng tin, tin tưởng đan được luyện chế bên trong, sẽ ẩn chứa nhiều sinh cơ hơn, nói không chừng Tần tướng quân dùng vài viên, thì có thể khiến thương thế nàng có thể đổi tốt hơn.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, xoay người đem việc này báo cho Ngô Chí Dũng Biết.
Ngô Chí Dũng vể mặt rối rắm, chần chờ một hồi cuối cùng vẫn lên tiếng, xoay người về nhà.
Qua một giờ, Kinh Ngạo Tuyết rốt cuộc cũng luyện chế xong đan dược, nàng mở cửa phòng, hương cỏ cây nồng nặc bừng lên.
Thẩm Lục Mạn theo bản năng ngửi một cái, tinh thần cũng chấn động nói: "hương dược này... thật nồng a."
Kinh Ngạo Tuyết đắc ý hất cằm nói: "dĩ nhiên rồi, còn không nhìn một chút ta là ai a."
Nàng cầm trong tay một bình sứ màu trắng, tay còn lại cầm một viên dược hoàn màu xanh lục.
Nàng đem đan dược chuyển động trong tay, dừng một lát, sau đó hé miệng nuốt vào.
Một luồng khí tức dư thừa, theo đan dược hấp thu, tựa như nước vọt đi khắp người, toàn thân nàng chấn động, cảm giác linh khí trong đan điền của mình lại tăng thêm một chút.
Nàng kinh ngạc thiêu mi, vốn chỉ muốn xem thử công hiệu, không ngờ đan dược này lại có thể bổ sung linh khí trong cơ thể.
Nàng vội vàng đến bên cạnh Thẩm Lục Mạn, đổ một viên ra, cho nàng dùng thử.
Thẩm Lục Mạn thấy nàng kích động, biết được dược hiệu của đan dược kinh người, nàng ăn vào, liền cảm giác được đan điền cùng kinh mạch bên trong được gia tăng một chút linh khí, mặc dù không quá nhiều, nhưng cái này cũng có thể so với đả tọa tu luyện hấp thụ linh khí dư thừa sinh ra, quan trọng nhất là bên trong không có tạp chất.
Vốn tu tiên giới cũng có đan dược khôi phục linh khí, dùng cho một đẳng cấp tu tiên, tên đan dược này cùng với ở nhân gian không giống nhau, nhưng bản chất công hiệu lại như nhau.
Chỉ là trong đan dược còn có đan độc, ăn nhiều đối với thân thể không tốt, còn đối với việc tu luyện tương lai sẽ gây trở ngại, nên cũng chỉ dám dùng số lượng đan dược vừa phải, thậm chí cũng không dám nếm thử đan dược, vì sợ tích lũy bệnh trong người, đan độc rất khó loại trừ, nói cách khác thì sẽ càng khiến mọi thứ tệ hại hơn.
Thẩm Lục Mạn từng ở tu tiên giới luyên qua đan dược, nhưng vẫn không thể loại được đan độc bên trong, nàng là bán yêu, đan độc đối với thân thể nàng cũng có ảnh hưởng, nên nàng chỉ đem đan dược luyện chế được bán đi đổi linh thạch.
Nhưng mà hiện tại Kinh Ngạo Tuyết luyện chế đan dược, không đúng, không chỉ hiện tại, mà còn có những đan dược trước kia, tạp chất bên trong đều rất nhỏ, thậm chí là không có...
Nàng sao có thể làm được, đan độc chính là vấn đề khó khăn đã qua ngàn vạn năm Đan Tu tông môn tu tiên giới còn chưa giải quyết được.
Thần tình nàng phức tạp, Kinh Ngạo Tuyết còn tưởng đan dược có vấn đề, vội nhíu mày hỏi: "sao vậy? lẽ nào đan dược ta luyện chế, có vấn đề khác sao?"
Thẩm Lục Mạn chần chờ lắc đầu nói: "không phải, đan dược này... rất hoàn mỹ."
Vấn đề quan trọng nằm ở chỗ hoàn mỹ đó, nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết dường như không để ý đến đan được mình luyện chế nếu ở tu tiên giới sẽ gây ra bao nhiêu rúng động, nàng liền đem việc này chôn dưới đáy lòng.
Nàng cười nói sang chuyện khác: "Ngô Chí Dũng đang ở nhà chờ ngươi a, ngươi không đến xem thử sao?"
Kinh Ngạo Tuyết vỗ ót nói: "ngươi không nói, ta cũng quên mất, ngươi đã nói đan dược này không có vấn đề, vậy ta chuẩn bị đem cho Tần tướng quân thử xem, ngược lại cái này ăn vào đối với thân thể cũng không có gì xấu."
Nàng xoay người đi vài bước, lại thấy Liễu Nhi đi theo bên người, liền bế nàng lên nói: "đi, Liễu Nhi, chúng ta qua nhà bạn con a."
Liễu Nhi ôm vai nàng, nhíu mày nghĩ đến quá trình luyện chế vừa rồi, nàng nói bên tai Kinh Ngạo Tuyết: "mẫu thân, ngươi thật lợi hại."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "ta đương nhiên là lợi hại a, cho nên khuê nữ của ta tương lai cũng sẽ rất lợi hại,"
Liễu Nhi xấu hổ cười một cái nói: "mẫu thân, con cũng muốn theo người học luyện chế đan dược."
"Được," Kinh Ngạo Tuyết đối với yêu cầu của Liễu Nhi từ trước đến giờ đều đồng ý, nàng nói một tiếng với Thẩm Lục Mạn phải ra ngoài, liền bế Liễu Nhi qua nhà Ngô Chí Dũng.
Trên đường, nàng vẫn còn thao thao bất tuyệt nói chuyện luyện đan dược cùng Liễu Nhi.
Chờ đến trước nhà Ngô Chí Dũng, còn chưa kịp gõ cửa, Ngô Chí Dũng liền mở cửa ra.
Hơn nửa tháng không thấy, Ngô Chí Dũng nhìn cũng tàn tạ đi một chút, khuôn mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ.
Kinh Ngạo Tuyết để Liễu Nhi xuống đất, nói: "Ngô Chí Dũng, ta nghe thê tử ta nói ngươi đã về, trong lòng cũng vui vẻ a. Bất quá vừa rồi ta còn đang vội luyện đan dược, không có thời gian ra ngoài gặp ngươi, hiện tại đan dược luyện xong rồi, ta cũng tự mình đến, mạo muội đến trước cửa bái phỏng, không biết có làm phiền ngươi không?"
Ngô Chí Dũng cũng thở dài một hơi cười nói: "sao lại quấy rầy chứ, ta ở nhà chờ ngươi đã lâu a."
Hắn mở cửa nhà, Liễu Nhi nói với Kinh Ngạo Tuyết một tiếng, liền ra bên ngoài tìm Ngô Mộng Thu rồi.
Kinh Ngạo Tuyết cùng Ngô Chí Dũng đi vào phòng, vừa bước đến ngoài cửa phòng, Kinh Ngạo Tuyết liền nghe thấy tiếng tiểu thư Cố Bạch Vi của Bách Thảo Đường, âm thanh quen thuộc mà xa lạ, còn đang oán giận nói: "Kinh Ngạo Tuyết còn đang làm cái gì a? sao lâu như vậy còn chưa đến?"
Một âm thanh khác, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài phần khí hư, thản nhiên nói: "Bạch Vi, không được vô lễ."
Cố Bạch Vi hừ một tiếng, nói: "ta là gì của ngươi, dựa vào cái gì đòi quản ta?"
Một âm thanh khác bất đắc dĩ nói: "ta biết rồi, Bạch Vi, ngươi là vị hôn thê của ta, ta..."
"Ai nha, thì ta Tần đại tướng quân còn biết ta là vị hôn thê của ngươi a, trước kia thì ném ta lại một mình trong kinh thành, tự mình bỏ đi tìm không thấy tung tích, không biết là ai nha? bây giờ muốn dùng quan hệ lôi kéo ta, làm gì có chuyện dễ như vậy?"
Nàng hung dữ nói, âm thanh lại mang theo tiếng khóc nức nở.
Ngô Chí Dũng bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Kinh Ngạo Tuyết liếc nhau, gõ cửa phòng một cái, liền bẩm báo nói: "tướng quân, mặt tướng Ngô Chí Dũng, mang Kinh Ngạo Tuyết đến diện kiến ngài."
Cố Bạch Vi đi tới mở cửa phòng, tức giận trừng Kinh Ngạo Tuyết một cái, Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi, nhìn viền mắt đối phương phiếm hồng, cũng không chấp nhặt với nàng.
Nàng đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy nữ nhân nằm trên giường gỗ quý xa hoa.
Đó là một nữ Á Nhân trẻ tuôi, nhìn tuổi so với cổ thân thể này của nàng thì lớn hơn một chút, ước chừng 27 28 tuổi, ngũ quan tao nhã trong trẻo lạnh lùng, mang vài phần khí chất xuất trần thoát tục.
Hai mắt nàng hẹp dài sâu thẳm, hiện lên ánh sáng lạnh nhạt, nhìn qua không giống như chiến thần trong truyền thuyết, dù sao thì dung mạo của nàng quá đẹp.
Tuy vẫn không thể cản được sự xinh đẹp của cổ thân thể này, nhưng ở nhân gian, thì cũng là một mỹ nhân đứng đầu.
Khó có được nhất chính là khí chất trên người nàng, trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần nhu hòa, không khiến cho người khác cảm giác xa vời, nhưng vẫn cảm nhận được nàng cao không thể chạm vào.
Nhất là lúc này đôi môi thủy sắc của nàng câu lên, trên mặt mang theo vài phần ôn nhuận tiếu ý, nếu là người lần đầu gặp nàng nhất định là không tự chủ phòng bị, còn móc tim móc phổi vì nàng.
Kinh Ngạo Tuyết ngược lại chấn động trong lòng, trực giác nói cho nàng biết người này không đơn giản.
Nàng từng biết không ít đại nhân vật, biết người như vậy mới thực sự là nhân trung long phựng, đáy mắt nàng đạm nhiên, nhìn qua đối với thương thế của mình không quan tâm, nhưng hai tay nắm chặt chăn, bộ dạng như là không thể mặc cho số phận.
Người như vậy, một khi thương thế khỏe rồi, nói không chừng...
Kinh Ngạo Tuyết rũ mắt xuống, không nghĩ nhiều nữa, ngược lại có thế nào cũng không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ nể mặt Ngô Chí Dũng, qua đây giúp chút chuyện mà thôi.
Tần Diệc Thư nheo mắt lại, cười nói: "qua đây đi, không cần câu nệ, ta hiện tại đã không còn là Tần tướng quân, chỉ là một thảo dân thôi, ngươi không cần sợ ta."
Kinh Ngạo Tuyết đơn giản vẫn là một thôn dân bình thường, thận trọng nhìn nàng một cái, liền cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nói: "Tần tướng quân xua đuổi quân địch, bảo vệ biên cương, chính là nhân vật anh hùng vạn dân kính ngưỡng, thảo dân kính nể trong lòng, không dám mạo phạm vượt khuôn phép."
Tần tướng quân thấy nàng tâm nhãn, liền thở dài một hơi nói: "mà thôi, lần này ta đến đây, cũng là Ngô Chí Dũng thuyết phục, nghe nói ngươi có cách chữa trị bệnh này của ta, liền kéo bệnh thể đến. Nếu có thể chữa thì tốt rồi, nếu không chữa được, ta cũng không trách tội ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết cười nhạt trong lòng, cũng không đem lời nàng để trong lòng.
Nàng đi lên trước nói: "nếu như vậy, ta liền mạo hiểm thử một lần, xin Tần tướng quân đưa tay ra, để ta bắt mạch một chút."
Tần Diệc Thư chần chờ vẫn không động đậy, Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, hơn nửa ngày mới nhớ đến kinh mạch đối phượng bị tổn thương, căn bản không thể động đậy, cho nên tự mình nói một tiếng đắc tội, tự cầm lấy tay nàng lật lên bắt mạch.
Cổ tay Tần Diệc Thư cực kỳ tinh tế, nhìn qua nhu nhược không xương, nhìn bề ngoài hai tay nàng cho dù thế nào cũng không tưởng tượng được, nàng từng là chiến thần trên sa trường.
Cố Bạch Vi tuy nói ngoài miệng không để bụng, nhưng trong lòng lại vô cùng đế ý.
Nàng dường như lơ đãng đến gần, hai mắt nhìn chằm chằm Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết vẻ mặt không chút thay đổi, nàng kỳ thực cũng không hiểu về mạch đập, bất quá chỉ giả vờ mà thôi, thực tế là đem mộc hệ dị năng rót vào cơ thể đối phương, từ từ quan sát.
Trước đó nàng có nghe Thẩm Lục Mạn nói qua nguyên nhân Tần tướng quân bị thương, cộng thêm lão đại phu Cố Thanh mờ mịt nói ra vài câu, trong lòng dường như cũng đã có suy đoán.
Nhưng thực tế nhìn kỹ, mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.
Thân thể đối phương nhìn bề ngoài là kinh mạch bị thương, nhưng thực tế...
Ở tại động mạch chủ tứ chi của nàng, đều có côn trùng đang sống bên trong, lúc đầu nàng còn tưởng rằng bị tắc huyết quản, cho đến khi dùng mộc hệ dị năng rót vào kinh mạch, đám côn trùng kia liền hoạt động, vặn vẹo thân thể nhỏ dài bơi lại gần đây.
Trong lòng nàng hoảng sợ, ban đầu còn tưởng rằng mình cảm giác sai rồi.
Nàng vội nhìn Tần tướng quân liếc mắt, lại thấy đối phương không phản ứng, dường như không cảm giác được trong cơ thể có côn trùng.
Nàng nén xuống kinh hãi trong lòng, nhíu mày rũ mắt xuống.
Cố Bạch Vi là một người nóng nảy, cũng có lẽ là lo chuyện thân thể của Tần Diệc Thư, khó tránh khỏi quan tâm nhiều bị loạn, thấy vậy sắc mặt liền trắng nhợt hỏi: "sao rồi? thân thể nàng còn cứu được không?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, thấy ánh mắt nàng đỏ bừng, bộ dạng như sắp khóc, biết nàng đối với Tần tường quân có tình cảm, chỉ tiếc sắc mặt Tần tướng quân không có động tĩnh gì, nhìn không được cảm giác nàng đối với Cố Bạch Vi là thế nào.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, nói: "ta... cũng cảm nhận được gì đó, bất quá không xác định, vậy để ta xem lại một chút."
Nói xong, nàng nheo mắt lại, lần nữa dòng mộc hệ dị năng đưa vào kinh mạch tay phải Tần tướng quân, nàng nói với Cố Bạch Vi: "nhờ ngươi giúp ta vén áo tay phải nàng lên."
Cố Bạch Vi trong lòng khó hiểu, liền làm theo.
Khi Kinh Ngạo Tuyết dùng mộc hệ dị năng rót vào, liền thấy côn trùng nhỏ dài mờ nhạt nằm dưới da đang hoạt động, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cảnh này.
Cố Bạch Vi sợ đến hét lên một tiếng, từ đầu đến cuối cũng không buông y phục đối phương ra, cũng không rời xa Tần tướng quân, âm thanh nàng run rẩy hỏi: "cái này, là thứ gì?"
Sắc mặt Tần tướng quân đạm nhiên, mặc dù côn trùng còn đang hoạt động trong kinh mạch, nhưng mặt nàng cũng không đổi sắc.
Nàng có chút hăng hái nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thực tình tán dương: "ngươi xem ra cũng có vài phần năng lực."
Nhìn bộ dạng nàng như vậy, xem ra nàng cũng cảm nhận được thứ đó trong kinh mạch, cũng khó cho nàng, mà thái độ còn có thể ôn nhuận nhu hòa như vậy.
Người này không đơn giản!
Kinh Ngạo Tuyết buông tay ra, cánh tay đối phương liền khôi phục nguyên dạng, tựa như vừa rồi cảnh đáng sợ nhìn thấy, đều là ảo giác của mọi người.
Cố Bạch Vi không để ý đến những chuyện khác, vội cầm lấy cánh tay Tần Diệc Thư lật qua lật lại, nói: "vừa rồi thứ đó, là cái gì?"
Nàng dừng một chút, sắc mặt khó coi nói: "Tần Diệc Thư, thì ra ngươi đã sớm biết!"
Tần Diệc Thư cười nhạt, nói: "ta dĩ nhiên biết, tốt xấu gì ta cùng là thất tinh võ giả, nếu như trong thân thể mình là cái gì còn không phát hiện được, đời này coi như ta sống uổng mạng."
Thất tinh võ giả? Kinh Ngạo Tuyết chú ý đến chữ này, liền tò mò.
Tần Diệc Thư nhận thấy đáy mắt nàng hiếu kỳ, giải thích: "võ giả, là cách gọi chung của những người có võ công trên Hồng Trạch đại lục, trong mỗi quốc gia, đều có liên minh võ giả, nhưng đã là người luyện võ, thì hằng năm đều phải đến liên minh này kiểm tra đẳng cấp."
"Mà đẳng cấp từ nhất đến cửu, gồm cửu tinh, ta xuất thân là tướng môn thế gia, từ nhỏ không thích đọc sách thiêu hoa, lại thích múa đạo múa kiếm, cộng thêm tư chất cao, liền nghe lời gia gia, chuyên tâm học võ, hơn 2 năm cũng có chút thành tựu."
Thật đúng là khiêm tốn a, có chín bậc võ giả, Tần Diệc Thư còn trẻ như vậy, đã trở thành thất tinh võ giả, cũng đã rất lợi hại rồi.
Người như vậy... từ nhỏ chính là nhân trung long phượng a.
Kinh Ngạo Tuyết vốn cũng không thích giao tiếp với loại người cơ trí đa mưu này, vì cảm giác mình quá ngu, vừa bị bán còn khiến đối phương kiếm được tiền.
Nhưng Tần Diệc Thư trước mắt, không biết là do nguyên nhân khí chất, hay là được hàm dưỡng vô cùng tốt, nói chung chỉ một giờ đồng hồ, Kinh Ngạo Tuyết đối với nàng rất có hảo cảm.
Nàng cười nói: "thì ra là vậy, ta cũng là lần đầu tiên nghe đến từ võ giả này a, Tần tướng quân quả nhiên lợi hại a."
Tần Diệc Thư thần tình nhàn nhạt nói: "không có gì, ở Hồng Trạch đại lục, võ giả cửu tinh đã có hai người, võ giả bát tinh đã có bảy người, võ giả thất tinh... chắc là khá nhiều, đẳng cấp như ta thực sự cũng không có gì."
Cố Bạch Vi không vui nói: "nói bậy, ta nghe cha nói, thất tinh võ giả chỉ có mười mấy người, mà ngươi là một trong số những người đó, còn là người trẻ tuổi nhất."
Tần Diệc Thư bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, thở dài một hơi.
Cố Bạch Vi phình mặt lên, nhớ đến trước đó cãi nhau, khuôn mặt lại lặng lẽ đỏ lên.
Nàng vốn không để ý đến nàng ta nữa, sao lại nói chuyện vì nàng a, cái này.... thực sự là đáng ghét mà.
Kinh Ngạo Tuyết: "..." cảm giác minh vô ý bị tạp cẩu lương, muốn về nhà tìm Thẩm Lục Mạn cầu an ủi.
Nàng hắng giọng một cái, nói: "Tần tướng quân, côn trùng trên người ngươi, có cách giải quyết chưa?"
Tần Diệc Thư cau mày, cười khổi nói: "ta chỉ có cách tra ra nguyên nhân khác thường trên thân thể, dùng nội lực cố định trong kinh mạch, nhưng nhiều hơn nữa... ta cũng không làm được."
"Vậy ngươi có biết côn trùng này tên gì, có năng lực gì không?"
Tần Diệc Thư sửng sốt một hồi nói: "thật không dám dấu, trước đó ta đã tìm đại phu giỏi nhất Hồng Trạch đại lục này, bọn họ cũng hết cách, chỉ có một chỗ là Miêu Y ở Tây Nam, mà đó là nơi nuôi cổ, nhưng mà Tỏa Tâm Cổ đã sớm thất truyền nghìn năm rồi."
"Tỏa Tâm Cổ?" Kinh Ngạo Tuyết cùng Cố Bạch Vi cùng đồng thanh nói.
Các nàng liếc nhau, Cố Bạch Vi không được tự nhiên quay đầu đi, Ngô Chí Dũng cúi đầu suy nghĩ, hắn không hiểu mấy thứ này, chỉ cảm thấy cái tên quá kỳ quái.
Cố Bạch Vi là tiểu thư Bách Thảo Đường, nhưng nàng cũng không am hiểu xem bệnh cứu người, ngược lại chỉ am hiểu việc mua bán, đem Bách Thảo Đường mở rộng.
Cho nên, nàng cũng không biết.
Đây nhất định không phải đến từ nhân giới, mà là từ ký ức nguyên chủ, nói thế nào nguyên chủ cũng là tu sĩ tu tiên giới, hẳn là từng nghe qua đâu đó.
Nhưng ký ức nguyên chủ đã sớm không còn, nàng nghĩ đến đau đầu, cũng không nhớ được đã nghe qua ở đâu.
Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ bỏ qua, đối mặt với ánh mắt mong chờ của ba người, nàng đột nhiên cảm giác chột dạ đứng dậy.
Nàng lắc đầu nói: "tên này, ta từng nghe nói qua, nhưng hiện tại chưa nghĩ ra, chờ ta về nghĩ kỹ lại a."
Cố Bạch Vi thất vọng a một tiếng, bất quá nàng cũng biết việc này không thể làm khó dễ, cho nên không trách cứ Kinh Ngạo Tuyết, mà dự định tối ngồi xe ngựa lên trấn, hỏi cha hoặc Cố Thanh gia gia một chút.
Kinh Ngạo Tuyết thấy sắc mặt Tần Diệc Thư đạm nhiên, nhưng bộ dạng kia thấy thế nào cũng mang theo vài phần cô đơn, liền trấn an nàng nói: "bất quá, ta mới luyện chế được đan dược, tuy không thể đối phó cổ trùng trong kinh mạch ngươi được, khôi phục thể năng của ngươi vẫn được."
"Trước đó ngươi cũng đã bị thương vài năm, mặc dù có nội lực bảo vệ tâm mạch, nhưng thân thể đã lâu không hoạt động, bắp thịt cũng teo lại không ít, ăn đan được này, đối với thân thể không chừng sẽ tốt hơn một chút."
Nàng đã nói như vậy, Tần Diệc Thư cũng tự nhiên mỉm cười nói tạ ơn.
Kinh Ngạo Tuyết lấy ra bình sứ, đổ ra 3 viên đan dược nói: "cái này là tối nay, cùng sáng mai, mỗi buổi ngươi dùng một viên, nếu nửa đêm muốn ăn thì cũng có thể dùng một viên, trưa mai ta lại đến xem hiệu quả một chút."
Tần Diệc Thư trên tay không còn sức, hầu như là phế nhân, Cố Bạch Vi chủ động tiến lên nói: "đưa cho ta, ta sẽ phái ngươi cho nàng ăn."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "vậy cũng được, nếu không còn chuyện gì, ta về trước."
Cố Bạch Vi gật đầu, nói với Tần Diệc Thư: "vậy ngươi tạm thời ở đây đi, Ngô Chí Dũng đưa tin cho ngươi, còn hạ nhân của ngươi...."
Nàng khổ sở nhíu mày, cảm giác không đủ, thực sự thì nhà Ngô Chí Dũng quá nhỏ, phòng này còn phải để Ngô Chí Dũng dùng, khi các nàng vào, còn định lấy luôn cả chỗ của tiểu cô nương Ngô Mộng Thu.
Thân thể Tần Diệc Thư bất tiện, bên người cũng không thể thiếu hạ nhân phục vụ, những hạ nhân kia xem ra không có chỗ ở rồi.
Nàng phiền não giậm chân một cái, Kinh Ngạo Tuyết vừa đến ngoài cửa, nghe được các nàng nói chuyện, lại nhớ đến cái viện cũ lúc trước, hơn nữa nàng đối với Tần Diệc Thư ấn tượng không tệ, liền xoay người nói: "trong thôn ta còn có một cái viện cũ, nếu Tần tướng quân không chê, có thể qua bên kia ở lại."
Trên mặt Tần Diệc Thư mang tiếu ý nói: "đa tạ."
Cố Bạch Vi hai mắt tỏa sáng, vội vàng lên phía trước nói: "vậy viện đó của ngươi thế nào? mang ta đi xem một chút a."
Kinh Ngạo Tuyết định về nhà, bất quá đi một chuyến cũng không có gì đáng ngại.
Vì vậy, nàng nhìn Cố Bạch Vi căn dặn Tần Diệc Thư vài câu, liền dẫn Cố Bạch Vi ngồi xe ngựa đi qua đường thôn đến trạch viện.
Viện này xây rất tốt, bên trong vắng vẻ, thu dọn cũng thuận tiện.
Cố Bạc Vi tuy chê chỗ này nhỏ, nhưng mà hiện tại chỗ này coi như là chỗ tốt nhất rồi, cho nên nàng cười nói tạ ơn, trả cho Kinh Ngạo Tuyết 1000 lượng bạc muốn mua viện này.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc, mặc dù sớm biết Cố Bạch Vi tài đại khí thô, nhưng bạc này cũng quá nhiều a.
Nàng hiện tại không thiếu bạc, liền vội cự tuyệt nói: "không cần, vốn là viện cũ không dùng đến, các ngươi vào ở cũng giải quyết nỗi lòng của ta, nếu ngươi muốn cảm tạ, vậy đem chút dược thảo trân quý, để ta luyện đan dược tốt nhất cho Tần tướng quân a."
Cố Bạch Vi vui vẻ nói: "được a, nhà ta không bao giờ thiếu dược liệu, ngươi chờ đó, mai ta lên trấn mang về cho ngươi một xe.
Một xe...
Kinh Ngạo Tuyết nhếch mép một cái, thầm nói: cái này thật rộng lượng a, hèn chi có nhiều ngươi luôn thích làm bạn với nhà giàu.
Nàng nhờ việc này cũng được lợi ích, liền cười nói tạ ơn.
Nhin qua viện tự, nàng cùng Cố Bạch Vi ngồi xe ngựa quay về nhà Ngô Chí Dũng, Cố Bạch Vi liền vội vàng cho người dọn nhà, nàng thấy bên này đang bận rộn, thời gian cũng không còn sớm, liền dẫn Liễu Nhi cáo từ về nhà.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Xin lỗi, làm cho đại gia đợi lâu, ta đêm qua mất ngủ cả đêm, ngày hôm nay ban ngày ở ngủ bù...
Ta tối hôm nay gõ chữ trạng thái không sai, tranh thủ đem ngày mai đổi mới mã đi ra, ngày mai đi ra ngoài chơi một ngày điều chỉnh một chút, sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)