Chương 54: Đoạt xá
Kinh Ngạo Tuyết về đến nhà, thì thấy Thẩm Lục Mạn đang ở nhà chính cắt vải.
Trên băng ghế cạnh nàng, còn có một bộ y phục đã may xong, nhìn kiểu dáng không cần đoán thì cũng biết là may cho nàng.
Trong lòng nàng ấm áp, đi đến phía sau Thẩm Lục Mạn, xoa vai cho nàng nói: "thê tử, cực khổ cho ngươi."
Thẩm Lục Mạn se sợi, nói: "ở chỗ Ngô Chí Dũng sao rồi?"
Kinh Ngạo Tuyết xoa bóp cho nàng, nói: "là Tần tướng quân đã tới thôn, còn có Cố tiểu thư Bách Thảo Đường, ta nể mặt Ngô Chí Dũng, cũng đã xem rồi, lại không phát hiện được gì."
"Ah?" Thẩm Lục Mạn tò mò nói: "là chuyện gì?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn Liễu Nhi rót một chén nước đưa cho Thẩm Lục Mạn, cười nói: "cũng không phải chuyện lớn gì, trong thân thể Tần tướng quân có cổ trùng, cổ trùng nằm trong kinh mạch tứ chi của nàng, hấp thụ năng lượng của nàng, nếu không phải bản thân nàng nội lực cao thâm, nói không chừng đã sớm bị người hại chết."
Thẩm Lục Mạn thổn thức không thôi, nói: "Tần tướng quân là người tốt, nhân gian này cũng không yên ổn, ít nhiều có Tần tướng quân, chốn lại quân địch bảo vệ cho quốc gia này."
Trước đó nàng cũng nghe qua chuyện của Tần tướng quân, đối với chiến thần rất có hảo cảm, dĩ nhiên cũng không hy vọng nàng sẽ chịu kết quả như vậy.
Hoàng đến hiện tại tuy cũng không phải ngu dốt vô đạo, nhưng hắn lại quá tin lời quốc sư, làm chuyện ngược đời không nói, còn làm nhiều công trình lớn hao tài tốn của, khiến cho dân chúng đối với hắn càng bất mãn hơn.
Cũng may hiện tại mưa thuận gió hòa, dân chúng còn có thời gian vượt qua được, nếu cứ tiếp tục như vậy, lại gặp phải thiên tai nhân họa, quốc gia này nói không chừng sẽ loạn.
Thẩm Lục Mạn tuy sống trong thôn cách xa kinh thành, nhưng chuyển biến ở triều đình, cũng liên lụy đến dân chúng bình thường nàng.
Nàng cau mày nói: "ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi có cách nào cứu nàng không?"
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, nghe nàng quan tâm Tần tướng quân như vậy, trong lòng có chút chua, nàng não nề nói: "thê tử, ngươi sao lại quan tâm người ngoài như vậy?"
Thẩm Lục Mạn buồn cười lại bất đắc dĩ nói: "vì sao ta quan tâm nàng a, chẳng qua không muốn quốc gia có biến động mà thôi, ta cảm giác, thế đạo ngày càng không yên ổn."
Nàng thở dài một hơi nói: "Nếu như không có cách thì thôi, ngược lại ở nhân gian có nhiều quốc gia, nhà chúng ta cũng chỉ có ba người, cũng không thiếu bạc, muốn dọn nhà đi đâu cũng được."
Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng tính như vậy, vội trấn an nói: "không đâu, ta sẽ nghĩ cách cứu Tần tướng quân, người này anh minh cơ trí, lại có dã tâm, bị hoàng đế hãm hại dằn vặt như vậy, chỉ cần cho nàng một cong rơm, không cần nói nhiều, nàng có thể dành được cả thiên hạ, nàng cũng không phải vật trong ao, ta giúp nàng coi như làm thiện duyên a."
Nói nhiều như vậy, chủ yếu là nàng thưởng thức cách làm người của Tần Diệc Thư.
Nàng ngồi bên cạnh Thẩm Lục Mạn, hỏi: "thê tử, trước đó ta có nghe Tần tướng quân nói, côn trùng trong kinh mạch của nàng là Tỏa Tâm Cổ, hình như ta có nghe qua tên này, nhưng mà không nhớ được là đã nghe qua ở đâu, ngươi nghĩ coi, có biết thứ này không."
Thẩm Lục Mạn nhíu mày suy nghĩ, Tỏa Tâm Cổ này, không phải thủ đoạn ma tu thường dùng sao?
Đã từng có một đoạn thời gian, có vài đệ tử thiên tài ở tu tiên giới, ngoài ý muốn mà chết, còn không thì thành phế nhân, lúc đầu việc này chỉ khiến người ta cảm thán vài câu, sau đó cũng không giải quyết được gì.
Cho đến khi việc này liên lụy đến Thương Hàn tiên thành một trong 10 đại tiên thành ở tu tiên giới, mà gặp phải chuyện này chính là thiếu thành chủ của Thương Hàn tiên thành, cha là tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, khuyết điểm lớn nhất chính là bao che.
Biết được việc này vô cùng tức giận, lấy thân phận thành chủ cùng tu vi nguyên anh hậu kỳ, khiến vô số tu sĩ trong thành bị liên lụy, may mắn bắt được một ma tu, dựa theo đường dây của hắn, bắt được một nhóm ma đạo vừa nổi không lâu nhổ tận gốc.
Mọi người ở tu tiên giới biết được việc này, thì ra là âm mưu của ma tu, sau đó các tông môn đại đạo phái, cùng nhau thảo phạt ma tu, khi đó ma đạo liền đại chiến một trận, qua hơn 10 năm tranh đấu không ngừng, cho đến khi bị thú triều yêu thú sâm lâm đột kích, mới miễn cưỡng hợp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn, bỏ qua việc này.
Nhưng những gút mắt phân tranh giữa ma đạo, vì vậy càng sâu hơn.
Sau đó điều tra rõ, Tỏa Tâm Cổ này không những ám hại các để tử thiên tài của đạo phái, mà đến cả đệ tử ma tu tông môn cũng bị hại, thủ đoạn so với cái này còn hiểm độc hơn trăm lần, mà tu trước giờ chỉ vi tôn thực lực, nếu chính mình không bảo vệ được, cũng không có tư cách sống.
Cho nên, loại thủ đoạn này, chỉ gây nên chút sóng gió trong giới ma tu, vẫn không có gì quá trở ngại.
Cho đến khi tra ra việc này, trưởng lão ma tu tông môn tức giận, mới đem toàn bộ người liên quan đến án tiêu diệt, cùng đạo phái luyện tập, đem chuyện Tỏa Tâm Cổ niêm phong cất vào kho, cho nên hiện nay ở tu tiên giới người biết được chuyện này cũng không nhiều.
Kinh Ngạo Tuyết nói nàng có ấn tượng, vì trước kia khi ra khỏi bí cảnh, gia chủ gia gia kiến thức rộng rãi, nghĩ đối phương trúng Tỏa Tâm Cổ, đó là thứ đồ chơi nguy hiểm, nhưng Kinh gia là gia tộc tu tiên bậc trung, cũng có thể giải quyết được phiền toái này.
Đến sau đó cũng đã chứng minh được là không phải, Kinh Ngạo Tuyết khi đó là bị dị hỏa thiêu hủy linh căn...
Thẩm Lục Mạn sở dĩ biết được chuyện này, cũng vì ở trong yêu giới, đối với nhân tộc thì nói năng phải thận trọng, ngược lại ở yêu giới thì thoải mái đem ra thảo luận.
Dù sao nhân yêu khác đường, nếu nói ma tu cùng đạo tu mâu thuẫn vô số, thì tốt xấu bọn họ còn có chung quyền lợi hợp tác.
Nhưng mà nhân loại cùng yêu tộc khi đó, chính là hoàn cảnh không chết không ngừng.
Yêu giới cùng tu tiên giới cách nhau một mảng yêu thú sâm lâm vô cùng lớn, cách mười năm, yêu thú sâm lâm sẽ có thú triều một lần, vô số yêu thú được sự hướng dẫn của yêu tộc, xâm nhập vào địa bàn tu tiên giới cướp đoạt tài nguyên, trắng trợn giết chóc.
Đồng thời, đây cũng là cơ hội cho tu tiên giới, vì yêu thú cao đẳng khắp người đều là bảo bối, máu thú có thể vẽ bừa, xương thú có thể luyện chế pháp bảo, đến cả bộ lông cũng có thể làm thành pháp bảo.
Cho nên bán yêu như nàng ở trong tộc phải chịu kỳ thị, nếu không phải phụ thân trong tộc có địa vị cao, thì từ lúc sinh ra nàng đã bị giết chết rồi, làm gì còn thuận lợi lớn lên, còn được ở bên cạnh tư tế học hành.
Thẩm Lục Mạn nghĩ cho đến giờ, ánh mắt liền mờ mịt.
Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi nhìn nhau, Liễu Nhi dựa lên đùi Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân."
Thẩm Lục Mạn hồi thần, xoa đầu nhỏ của nàng, nghĩ thầm: con ngựa trắng tư tế từng nói, Liễu Nhi trong tiên đoán đại biểu cho nhân tộc, cùng với yêu vương trong yêu giới chính là phượng hoàng liên hôn.
Mặc dù Liễu Nhi là á nhân, nhưng đứng trước yêu vương phượng hoàng huyết thống tôn quý, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Yêu tộc vốn cao ngạo, huống chi...
Thẩm Lục Mạn không muốn nghĩ nhiều, tiên đoán chưa chắc đã chính xác, con ngựa trắng tư tế cũng có nói, Kinh Ngạo Tuyết vốn là đã sớm chết rồi, đáng lẽ phải chết cách đây một tháng.
Nhưng mà, Kinh Ngạo Tuyết hiện tại còn rất tốt, thậm chí còn quay đầu...
Khoan đã!
Trong đầu Thẩm Lục Mạn liền xoẹt qua một suy nghĩ nguy hiểm, nói chung tu sĩ sau khi gặp đả kích lớn sẽ tỉnh ngộ, tính cách cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Như là mấy ngàn năm trước, một nguyên anh đại năng đạo phái, đột nhiên gặp phải biến cố lớn, rơi vào ma đại, trở thành ma tu đại năng, khi đó còn cùng đạo tu không độ trời chung, tàn nhẫn sát hại vô số đạo tu.
Nàng cứ nghĩ Kinh Ngạo Tuyết cũng như vậy, nhưng mà nàng lại quên một điều, tu sĩ sau khi gặp chuyện, tính cách cũng sẽ thay đổi rất lớn, người mạng bản lĩnh cường đại, tựa như biến thành một người khác.
Khả năng này, chính là -- đoạt xá.
Thẩm Lục Mạn nuốt nước miếng một cái, đột nhiêm cảm thấy châm chọc, với tính cách chết cũng không hối cải như Kinh Ngạo Tuyết, sao có thể chịu thay đổi sau khi bị đánh chứ?
Trước kia sao nàng lại không nghĩ ra, nếu là tu sĩ có thực lực mạnh hơn, nhân lúc thân thể Kinh Ngạo Tuyết còn yếu, cướp lấy thân thể đối phương, đồng thời dung hợp trí nhớ của nàng, như vậy đến nay thần không biết quỷ không hay, biến thân trở thành một người khác.
Ví dụ như vậy, trước kia nàng cũng từng nghe qua.
Nhưng mà...
Thẩm Lục Mạn âm thầm tức giận, trên mặt nàng bất động thanh sắc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Kinh Ngạo Tuyết, dường như muốn nhìn thấy người khác trong thân thể này.
Kinh Ngạo Tuyết không hiểu Thẩm Lục Mạn bị gì, đột nhiên sắc mặt nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, hình như trên người nàng có chỗ nào không bình thường.
Bị nàng nhìn như vậy, da đầu cũng tê dại, vội vàng nói: "thê tử, nghĩ không ra thì thôi, ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì, thật dọa người a?"
Thẩm Lục Mạn cúi đầu nói: "không có gì?"
Có lẽ nàng nghĩ nhầm rồi, nếu Kinh Ngạo Tuyết thực sự bị đoạt xá, đối phương có việc khác, thì cần gì ở nhà này, nên sớm rời nàng và Liễu Nhi rời đi không phải tốt hơn sao?
Trong đầu nàng loạn tao, vừa ma Liễu Nhi làm nũng nói: "nương thân, con đói rồi."
Thẩm Lục Mạn ngẩng đầu nhìn ra viện, sắc trời đã dần tối, cũng đến lúc làm cơm tối.
Nàng không muốn nghĩ nhiều, việc này trong chốc lát cũng không thể nghĩ ra được, trước cứ án binh bất động đã, chờ cơ hội nghĩ cách giải quyết sau.
Nàng đứng dậy, cười cứng ngắc nói: "ta đi phòng bếp làm cơm, không phải Liễu Nhi nói muốn làm đầu bếp sao? con cùng nương thân đến phòng bếp học làm cơm, có được không?"
Hai mắt Liễu Nhi sáng lên, vẫn không nhận ra được trong lòng Thẩm Lục Mạn còn đang sợ hãi, cười nói: "được, nương thân."
Nàng theo sau Thẩm Lục Mạn, như cái đuôi nhỏ, phất tay cùng Kinh Ngạo Tuyết một cái, liền vào phòng bếp.
Kinh Ngạo Tuyết ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân, trái lo phải nghĩ cũng cảm thấy không ổn, cảm giác vừa rồi ánh mắt Thẩm Lục Mạn có ý khác.
Nàng nhớ đến lời vừa nói quá, cũng không có chọc nàng chỗ nào a?
Không lẽ đến kỳ kinh nguyệt a, cho nên tính tình cũng trở nên cổ quái?
Không thể a.
Kinh Ngạo Tuyết đau đầu, thầm nói: nói đến từ lúc xuyên qua tới nay, nàng cũng không còn phiền vì kinh nguyệt nữa, xem ra thân thể á nhân cũng có cái lợi a.
Vốn khi ở mạt thế, cứ đến ngày đó, trên người nàng lại có mùi máu nhàn nhạt, căn bản không thể rời căn cứ làm nhiệm vụ, nếu không....
Kinh Ngạo Tuyết nhếch mép một cái, tâm tình vẫn xuống dốc, nàng đứng dậy đến phòng bếp muốn giúp một tay, nhưng Thẩm Lục Mạn cũng không nhìn nàng một cái, liền kêu nàng qua phòng dược chăm sóc dược thảo.
Kinh Ngạo Tuyết hôm nay đã dùng hết nửa ngày, nàng cũng không phải cuồng việc, trong lòng nàng trào phúng nghĩ, cuối cùng cũng nhìn ra thái độ Thẩm Lục Mạn xa cách nàng.
Nàng nghĩ không ra rốt cuộc mình đã đắc tội nàng chỗ nào, muốn nói vài lời hữu ích, nhưng Thẩm Lục Mạn lại dường như không nghe.
Kinh Ngạo Tuyết thấy Liễu Nhi bên cạnh, cũng không tiện tranh chấp với Thẩm Lục Mạn, liền nhịn lửa giận ăn cơm tối, tắm xong lên giường nằm, chờ Thẩm Lục Mạn qua đây ngủ.
Nhưng chờ đến hơn nửa đêm, Thẩm Lục Mạn cũng không qua đây, nàng đi qua xem, phát hiện nàng đã ngủ chung với Liễu Nhi.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Cực kỳ tức giận, không thể cười được!
Kinh Ngạo Tuyết thở hồng hộc về phòng, trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, ngày thứ hai mang vành mắt đen rời giường, Liễu Nhi còn đang ngoan ngoãn ăn điểm tâm, Thẩm Lục Mạn lại cầm công cụ lên núi.
Kinh Ngạo Tuyết im lặng ngồi vào bàn, thầm nói: lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển a, trước đó còn gió êm sóng lặng, sau một khắc sóng lớn liền cuộn trào mãnh liệt.
Quan trọng là nguyên nhân gì đối phương cũng không nói với nàng, khiến nàng miên man suy nghĩ đến nửa đêm, nàng cũng là người cũng biết giận a, chỉ là khi đối mặt Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi thì tính tình mới tốt một chút, nếu là những người khác, thì đã sớm đem túm cổ áo đối phương đi tra hỏi rồi.
Nàng ăn đểm tâm cũng không có vị, nhai vài cái, liền mang Liễu Nhi qua Ngô gia.
Đến ngoài cửa, mới nhớ Cố Bạch Vi và Tần Diệc Thư, tối qua đã dọn đến viện cũ rồi.
Nàng trì độn vỗ ót, đi theo sau Liễu Nhi, nhìn nàng cùng hai tiểu đồng bọn đến bờ sông chơi.
Nàng ngồi dưới tàng cây, phiền muộn nôn nóng nhổ một cọng cỏ.
Ngô Chí Dũng từ vườn đất làm việc xong quay về, thấy nàng không vui ngồi dưới tàng cây, ánh mắt chuyển động, liền tò mò đi tới ngồi đối diện nàng.
Ngô Chí Dũng hỏi: "làm sao vậy, còn đang nghĩ chuyện Tỏa Tâm Cổ sao? việc này ngươi cũng đừng quá lo lắng, tối hôm qua Cố tiểu thư suốt đêm về Bách Thảo Đường, nói là đã phái người đi rồi, Bách Thảo Đường thế lực không nhỏ, nhất định sẽ tra ra manh mối."
Kinh Ngạo Tuyết vô lực liếc hắn một cái nói: "không phải ta nghĩ cái đó."
"Ah" Ngô Chí Dũng lúng túng xoa đầu, nói: "xin lỗi a, bất quá chúng ta là huynh đệ, nếu ngươi tâm tình không vu, không bằng nói ra ta giúp ngươi a. Không phải người ta hay nói ba ông thợ giày xấu hơn cái Gia Cát Lương a."
Ở dị giới này cũng có Gia Cát Lượng?
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết hiếu kỳ, sau đó nghĩ đến: ở dị thế giới cũng có luận ngữ, tam tự kinh, thêm một cái Gia Cát Lượng nữa thì sao a?
Lại nói đến, dị giới này cùng trung quốc cổ đại tương tự nhau, nói không chừng là vũ trụ bình hành a.
Trong lòng nàng nghĩ đến, nhớ đến Thẩm Lục Mạn, liền ủ rũ.
Nàng khổ sở nói: "hình như ta lại đắc tội thê tử ta rồi, hiện tại nàng không muốn nhìn ta, tối qua còn không ngủ chung với ta, sáng sớm đã chạy mất dạng, ta thấy nếu không chịu được, chắc nàng đòi ly hôn với ta a."
Ngô Chí Dũng cũng bối rối, không ngờ đến nàng đang phiền não cái này.
Có chút... buồn cười khó hiểu.
Trong ấn tượng của hắn, mặc dù Kinh Ngạo Tuyết là nữ á nhân, tính tình hảo sảng, thân thủ sắc bén bá đạo, so với huynh đệ tốt của hắn trong quân đội không khác gì, cho nên hắn luôn xem nàng như huynh đệ tốt, hảo huynh đệ a.
Nhưng mà... nghe nàng kể khổ như vậy, hắn nghĩ thầm: xem ra Kinh Ngạo Tuyết cũng giống các huynh đệ khác a, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thê tử giận mình.
Tục xưng là: sợ vợ a.
Trong lòng Ngô Chí Dũng buồn cười, sau đó nghĩ đến khi hắn vừa thành hôn, mặc dù thê tử kiều nhu, đứng cạnh hắn giống như hài tử, nhưng hắn lại sợ thê tử hắn giận.
Nói đến, thê tử cũng mất nhiều năm rồi a, nào ngờ trong thôn lại đột nhiên tuyển binh a.
Nếu như...
Mà thôi, hắn không nghĩ chuyện này nữa, liền khuyên Kinh Ngạo Tuyết: "nữ nhân a, để ý nhất chính là trượng phu và hải tử, ngươi phải thường xuyên quan tâm chăm sóc nàng, nếu tâm tình nàng không vui giận ngươi, ngươi cũng đừng chấp nhặt với nàng, mặc kệ là ngươi làm đúng hay sai, nói chung cứ thành tâm nhận sai là được, chuyện này a, ta có kinh nghiệm, tẩu tử ngươi năm đó cũng được ta hống hảo a."
Kinh Ngạo Tuyết cười như không cười nhìn hắn, nói: "ah, vậy ngươi có cao kiến nào hống thê tử a."
Ngô Chí Dũng liền thao thao bất tuyệt nói: "ngươi hỏi đúng người rồi a, nữ nhân đều thích mấy thứ đồ xinh đẹp, ngươi lên trấn mua một món đồ đẹp đẹp về mà lấy lòng, nghe ta nói a, ngươi mua món đồ xinh đẹp, tặng cho nàng, nàng thấy trong lòng nhất định sẽ vui vẻ, ngươi lại nói tốt vài câu, hống một chút, cũng không sơ nàng sẽ tức giận nữa."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý.
Vì vậy, nàng đứng dậy, vỗ vai Ngô Chí Dũng nói: "được, ta đi làm ngay, nếu hữu hiệu, hôm nào mời ngươi ăn thịt uống rượu."
Ngô Chí Dũng lại mang nụ cười bình thường trên mặt, nói: "ngươi nhớ đi a, đây là lần thứ mấy ngươi mời ta uống rượu rồi? kết quả đến giờ cả cái bóng rượu cũng không thấy. Ha ha, ngươi nói, không thể tin a."
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, nói: "cái này cũng không phải vấn đề của ta, khi ta định mời ngươi, thì ngươi lại chạy đi tìm Tần tướng quân, hơn nửa tháng cũng không có ở nhà, hiện tại thê tử ta đang tức giận, ta cũng không dám chạm vào nàng, như vậy đi, nếu phương pháp của ngươi có hiệu quả, tối nay ta mời khách."
Ngô Chí Dũng đứng dậy, tùy ý phủi cỏ trên người nói: "lời này là ngươi nói a, ta đây vì chén rượu này, liền mong chờ ngươi thuận lợi sớm a."
Kinh Ngạo Tuyết cười cười, nhìn thoáng qua Liễu Nhi đang chơi vui vẻ, liền xoay người về nhà.
Nàng đi lại trong nhà chính vài vòng, suy nghĩ một chút liền quyết định làm một cái trâm ngọc, trên người nàng hiện tại không thiếu ngọc, lần trước phát tài có được ngọc đá, cũng không thiếu để chế tác ngọc trâm.
Nhưng mà người khác làm cũng không thể so với mình, Ngô Chí Dũng nói không sai, nhìn có được hay không cũng không quan trọng, mà quan trọng chính là tâm ý.
Nếu như vậy còn không hống được Thẩm Lục Mạn, vậy chỉ có thể nói chuyện này so với nàng nghĩ còn nghiêm trọng hơn, nàng phải tìm cơ hội thẳng thắn nói với Thẩm Lục Mạn mới được.
Nàng nghĩ vậy, liền vào trong phòng chọn một khối ngọc nguyên liệu, rồi chọn trong đống trang sức lấy ra một cây trâm hoa đào.
Kiểu dáng nhìn đơn giản, nàng mới học chế luyện cũng thuận tiện, nhưng mỹ quan trong trắng thuần khiết, lại khá tương hợp với da mặt ngày thường trang điểm và y phục của Thẩm Lục Mạn.
Tuy phần lớn thời gian Thẩm Lục Mạn nhìn qua là người không hiểu phong tình, nhưng mà ngọc trâm nàng tự tay luyện chế, đối phương chắc chắn sẽ thích a.
Kinh Ngạo Tuyết trong lòng không dám chắc, nàng nhìn thoáng qua đồ trên tay, lắc đầu nói: không cần suy nghĩ nhiều, trước làm được rồi nói.
Vì vậy, nàng cầm đồ vào trong viện, kéo băng ghế ra đặt ngọc trâm phỏng chế, mình dựa vào xích đu, dùng mộc hệ dị năng ngưng tụ thành đao khắc, bắt đầu tạo hình.
Tay nghề Kinh Ngạo Tuyết bình thường, kéo dậy hơn 120.000 phần tinh thần, mới không làm hỏng nguyên liệu ngọc.
Mặc dù vậy, cực khổ hai canh giờ mới có được thành phẩm, nhìn qua vẫn thô thô, gồ gồ.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn ngọc trâm mình làm, nhìn đồ mô phỏng để trên ghế, nhất thời đen mặt nói: "cái thứ đồ này, nhìn đơn giản, nhưng bắt đầu khắc sao lại khó như vậy a?"
Hiện tại cũng không còn sớm, làm thêm một cái cũng không kịp nữa, nàng liền bất đắc dĩ thở dài một cái, thử điều động mộc hệ dị năng trong cơ thể, rót vào ngọc trậm, dự định đề thăng phẩm chất ngọc, nói không chừng chế tác dễ hơn.
Nàng không ôm hy vọng nghĩ nhiều.
Làm cái này nàng cũng làm đến toàn tâm toàn ý, cho đến khi nhận thấy trời sắp tối, hèn chi đến cả cơ thịt cũng đã cứng lại.
Nói đến, Thẩm Lục Mạn vẫn chưa về nhà, ngược lại Liễu Nhi đã về một lần, nói với nàng một tiếng, ăn xong cơm thừa buổi sáng, liền chạy ra ngoài chơi rời.
Kinh Ngạo Tuyết dùng ngón tay chuyển động ngọc trậm trong tay, không có chuyện khác gây trở ngại, nàng đặt toàn bộ tâm tư bắt đầu nghĩ đến khác thường của Thẩm Lục Mạn.
Nghĩ cho đến khi Thẩm Lục Mạn mang mồi về làm cơm tối, nàng cũng không nghĩ ra được manh mối nào.
Nàng thấy Thẩm Lục Mạn đi vào cửa, nhất thời đem phiền não trước đó quên không còn một mảnh.
Nàng vội từ xích đu đứng dậy, đến trước mặt Thẩm Lục Mạn, cười cười đem ngọc trâm trên tay đưa tới nói: "thê tử, đây là thành quả hôm nay ta khắc được, ngươi xem có thích không?"
Thẩm Lục Mạn cúi đầu, nhìn đồ nàng đưa đến, hôm nay nàng ở trên núi, chuyện gì cũng không làm, chỉ là suy nghĩ đến nhiều chuyện.
Nàng nghĩ không ra, nghĩ cũng không được, trong lòng mang theo vướng mắc, mỗi lần nghe thấy âm thanh Kinh Ngạo Tuyết, nhìn thấy mặt nàng lộ ra nụ cười, nàng cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Nàng đối với Kinh Ngạo Tuyết, vốn không có chút tình cảm nào.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết là chấp niệm của nàng, phụ mẫu Kinh Ngạo Tuyết cùng nương thân nàng từng có quen biết...
Nàng... nàng thực sự không biết nên làm gì, chỉ có thể tránh trong chốc lát.
Lúc này, nàng bị Kinh Ngạo Tuyết chặn ở cửa, đối mặt với ngọc trâm vụng về trước mắt, nàng theo bản năng tâm hoảng ý loạn, mà Kinh Ngạo Tuyết lại tường nàng không khỏe, cho nên đến gần nàng, giơ tay lên muốn sờ trán nàng.
Trong lòng nàng hoảng hốt, liền đẩy nàng ra, nói: "ngươi tránh ra."
Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên bị động tác của nàng làm sợ hãi, nàng không phòng bị, khí lực Thẩm Lục Mạn cũng không nhỏ, cả người nàng bị đối phương đẩy lùi về sau vài bước.
Ngọc trâm trên tay cầm không chắc, rơi xuống đất, vỡ nát.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn ngọc trâm vỡ trên đất, đột nhiên cảm giác cố gắng thực buồn cười, nàng thẳng thắn cười lên.
Thẩm Lục Mạn áy náy không thôi, định xin lỗi, liền thấy Kinh Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, mắt phượng hẹp dài lúc này nheo lại nguy hiểm, một tay đẩy nàng tới vách tường.
Cả người ép lên, tựa như mãnh thú đụng ngã con mỗi, âm thanh nàng trầm thấp mang theo tức giận nói: "ngươi đang có bệnh gì! ngươi đang muốn cái gì?"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay đổi mới, sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)