Chương 55: Trách nhiệm
Thẩm Lục Mạn chân tay luống cuống, ánh mắt hoảng loạn không gì sánh được.
Nàng hé miệng muốn nói gì đó, nhưng đầu óc lại vô cùng hỗn loạn, một câu cũng không nói được.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng sợ hãi mình như vậy, đột nhiên xì một tiếng, nhưng nghĩ tới nguyên một ngày bị lạnh nhạt, nàng lại kiên cường, tức giận nói: "nếu ta chọc giận ngươi, hoặc ngươi bất mãn với ta, ngươi có thể nói thẳng ra, cần gì chiến tranh lạnh như vậy? ngươi là tiểu hài tử ba tuổi sao?"
Thẩm Lục Mạn nghẹn họng nhìn.
Kinh Ngạo Tuyết ép nàng tiếp tục hét: "ta tự hỏi luôn đối tốt với ngươi, cho đến giờ cũng chưa làm chuyện có lỗi với ngươi và Liễu Nhi, ngươi còn muốn ta làm gì, ngươi mới thỏa mãn được?"
Nói đến câu sau, âm thanh của nàng còn mang theo vài phần ủy khuất.
Âm thanh Thẩm Lục Mạn đột nhiên mềm xuống, nàng bất an nói: "ta, ta không có..."
"Ngươi có!" Kinh Ngạo Tuyết trách cứ: "tối qua ngươi làm cơm cũng không cho ta vào giúp, lúc ngủ cũng không về phòng, hại ta chờ đến nửa đêm, sáng ra ngươi đã chạy mất, ngươi..."
Kinh Ngạo Tuyết cười khổ nói: "thê tử, đừng quậy ta, có được không?"
Thẩm Lục Mạn rũ mắt xuống, chần chờ hồi lâu, mới tự tay đẩy nàng ra.
Nàng không muốn nói, cũng không dám nói, nhưng hành động của nàng khiến Kinh Ngạo Tuyết nghĩ nàng muốn cự tuyệt.
Kinh Ngạo Tuyết toàn tâm lạnh lẽo, cả người như ở Bắc Cực, thân thể lạnh run.
Thẩm Lục Mạn tránh khỏi nàng, giả vờ tự nhiên nói: "buổi tối ngươi muốn ăn gì, hôm nay ta lên núi săn không ít thịt, chút nữa làm cho ngươi?"
Kinh Ngạo Tuyết không muốn nghe nàng giả tạo hòa bình, nàng tức giận đá một cước vào tường.
Khí lực của nàng không nhỏ, hiện tại là tu sĩ, một cước đá xuống, vách tường sân cũng bị nứt ra.
Thẩm Lục Mạn không dám xoay người, nghe tiếng bước chân Kinh Ngạo Tuyết đi vào, nàng cố cười muốn nói thêm gì đó, liền bị Kinh Ngạo Tuyết ấn vai nói: "nếu ngươi không thích ta, ta đi là được."
Nàng nói vậy, lại sâu sắc nhìn nàng một cái, cái gì cũng không cầm, đi thẳng ra cửa.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy, trong lòng nóng nảy, vội vươn tay ra kéo nàng lại nói: "ngươi đừng đi!"
Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng nói: " dựa vào cái gì? ta ở lại đây mỗi ngày nhìn người trừng mắt sao?"
Thẩm Lục Mạn gấp đến xuất mồ hôi trán nói: "ta... ta không có."
Kinh Ngạo Tuyết xoay người, thần tình phức tạp nhìn nàng nói: "ta hỏi hỏi ngươi lần cuối, ngươi ra bị sao vậy?"
Thẩm Lục Mạn cắn môi, Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng cắn môi tráng bệch, cũng không muốn làm khó nàng.
Nhưng nàng chịu không được chuyện này, trước kia nàng là cô nhi bây giờ lại được nếm mùi vị gia đình hạnh phúc, giờ lại không thể quay lại như trước được.
Đối với nàng mà nói, Thẩm Lục Mạn lạnh nhạt với nàng, thực sự so với trước kia bị dị hỏa thiêu còn thống khổ hơn.
Ánh mắt Thẩm Lục Mạn dần ảm đảm, nàng cúi đầu muốn tránh ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết nói: "ngươi... ngươi không phải Kinh Ngạo Tuyết, đúng không?"
Đây là nàng ở trên núi suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra kết quả này.
Nói thực, Kinh Ngạo Tuyết hiện tại, cùng trước đó tính tình rất giống nhau, đều cao ngạo lãnh khốc, đại tiểu thư chưa ăn khói lửa nhân gian.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết hiện tại, cao ngạo lãnh khốc với người ngoài, nàng cũng không phải ăn pháo hoa nhân gian, mà thực sự là không biết.
Cái rõ ràng nhất, chính là thái độ nàng đối với mình, Kinh Ngạo Tuyết trước kia cho dù chết, cũng không coi nàng ra gì, khiến nàng bị đuổi khỏi gia tộc và tu tiên, cũng không cho mình được chút sắc mặt tốt.
Nhưng người trước mắt này, ánh mắt nàng không ghét bỏ hay căm hận mình, ngược lại tràn đầy ấm áp tình thương.
Những thứ này, đều không thể giả được, mà Kinh Ngạo Tuyết cũng chằng muốn giả bộ.
Viền mắt nàng ửng đỏ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Kinh Ngạo Tuyết khiếp sự, càng chứng thực suy đoán của nàng, nàng cười khổ một tiếng nói: "cho nên, ngươi rốt cuộc là ai?"
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, hỏi ngược lại: "trước đó ngươi giận ta, là vì nguyên nhân này?"
Lẽ nào cái này còn chưa đủ sao? trong lòng Thẩm Lục Mạn khổ sở.
Kinh Ngạo Tuyết thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không đành lòng đi lên trước nói: "ngươi nói không sai, ta không phải nàng."
Nàng vươn tay, muốn ôm Thẩm Lục Mạn vào ngực, nhưng mà chuyện này còn chưa nói rõ ràng, nàng không muốn đường đột mạo phạm nàng.
Thẩm Lục Mạn cúi đầu, cước bộ lui về sau vài bước, lãnh đạm nói: "vậy ngươi... là đoạt xá sao?"
"Đoạt xá?"
Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ một hồi, mới từ trí nhớ nguyên chủ, hiểu được ý này.
Nàng lắc đầu nói: "không phải, ta là ngoài ý muốn mới đi vào thân thể này, ta vốn cũng không phải người ở thế giới này, ta đến từ một thế giới khác với nơi này, ở thế giới trước đó ta bị người hại chết, sau khi tỉnh lại thì đã xuyên vào thân thể này, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nói chung..."
"Ở dị giới này này tốt, rất hòa bình, ta không muốn chết lần nữa, nên thẳng thắn từ bỏ mọi thứ trước kia, thực sự làm Kinh Ngạo Tuyết."
Thẩm Lục Mạn ngẩng đầu nhìn nàng nói: "vậy Kinh Ngạo Tuyết đâu?"
Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng hỏi như vậy, tâm tình khó chịu không vui, khẩu khí bực bội nói: "ai mà biết? nói không chừng là xuyên đến dị giới của ta, hoặc là chết rồi, ngược lại không liên quan đến ta."
Nàng thấy Thẩm Lục Mạn lại cúi đầu, không khỏi tức giận nói: "Kinh Ngạo Tuyết kia đối với ngươi và Liễu Nhi tệ như vậy, ta đối tốt với ngươi như vậy, sao ngươi còn quan tâm nàng sống chết làm gì!"
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái nói: "ngươi không hiểu..."
"Vậy ngươi nói ta biết đi, ta không hiểu cái gì?" Kinh Ngạo Tuyết nổi giận nói.
Thẩm Lục Mạn lắc đầu nói: "ta không thể nói cho ngươi được, ngươi..."
Nàng hít sâu một hơi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tiếp nhận được sự thực này, nàng xoay người nói: "ta đến phòng bếp làm cơm, ngươi... ngươi tùy ý đi."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn bóng lưng của nàng, tâm tình phiền muộn xoa tóc.
Có thể nàng không nên nói ra sự thực, nhưng mà không chịu được như vậy với Thẩm Lục Mạn, cứ thế bối rối mà sống tiếp.
Nhưng mà như lúc này, so với trước cũng không tốt được bao nhiêu.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi cười khổ, đi tới xích đu ngồi, cả người như tượng gỗ ngơ ngác.
Nếu không phải Liễu Nhi về nhà, nàng còn không biết ngồi xích đu đến bao lâu.
Trong ta Liễu Nhi cầm một vòng hoa, lúc đầu cũng không nhận ra mẫu thân không ổn, chỉ mỉm cười đi lên trước nói: "mẫu thân, người xem cái này, đẹp không?"
Kinh Ngạo Tuyết hồi phục lại tinh thần, nhìn tiểu đoàn tử mềm mại trước mắt.
Khi nàng xuyên đến thế giới này, người đầu tiên nhìn thấy chính là Liễu Nhi.
Khi đó nàng gầy yếu, gương mặt vàng như nến, nhìn qua thực tội nghiệp, hiện tại nàng so với bạn cùng tuổi vẫn nhỏ gầy, nhưng khuôn mặt lại trắng hồng, đôi mắt ôn nhuận, cũng không còn nhát gan mềm yếu như trước.
Những thứ này, đều là thay đổi nàng mang đến a!?
Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy mình thực thất bại, nàng ủ rũ nói: "Liễu Nhi, con thích mẫu thân trước kia, hay là mẫu thân hiện tại?"
Liễu Nhi a một tiếng, không biết vì sao mẫu thân lại hỏi cái này.
Kỳ thực, Kinh Ngạo Tuyết chỉ hàm hồ hỏi vậy thôi, nhưng Liễu Nhi lại hiểu được ý của nàng.
Nàng không nghĩ nhiều, liền nói: "đương nhiên là, mẫu thân hiện tại."
Nàng nhón chân, đem vòng hoa để lên đầu Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết phối hợp cúi đầu, chờ nàng đội lên, mới ngẩng đầu.
Kiễu Nhi nghiêng đầu nhìn một chút nói: "mẫu thân hiện tại rất tốt, trước kia, đáng Liễu Nhi còn đánh nương thân, Liễu Nhi không thích nàng."
Nhìn hài tử nàng tức giận nói, lại khiến Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được viền mắt nóng lên.
Nàng đột nhiên kéo Liễu Nhi vào trong lòng ôm, nói: "Liễu Nhi thật tốt."
Liễu Nhi lúc này mới cảm giác được tâm tình mẫu thân không vui, vội vàng nói: "mẫu thân rất tốt, mẫu thân đừng buồn."
Kinh Ngạo Tuyết cười khổ một tiếng, không nói đến những chuyện khác, chỉ có thái độ Liễu Nhi đối với nàng, nàng cũng có thể đem nguyên chủ hạ xuống một mảng lớn, vì sao Thẩm Lục Mạn còn muốn nữ nhân cặn bã kia, ngược lại không quan tâm đến nàng, hiện tại nàng mới là người sống a.
Nàng không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn tâm tình thêm bi thương.
Liễu Nhi vuốt tóc nàng an ủi nói: "mẫu thân thực sự rất tốt, Liễu Nhi thích mẫu thân."
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết ấm áp, nói: "ta cũng thích Liễu Nhi, Liễu Nhi là hài tử ngoan, mẫu thân sẽ đối xử tốt với con."
Thẩm Lục Mạn dựa vào cửa phòng bếp, thấy như vậy, tâm tình cũng rối bời.
Nàng hy vọng mình có thể như Liễu Nhi đơn thuần, không suy nghĩ nhiều, chỉ coi người trước mắt đối tốt với mình là được.
Nhưng mà nàng không thể, nàng khi nhỏ cũng không được ấm áp vui vẻ, cũng không có phụ mẫu ôn nhu, từ xưa đến nay cũng không có ai chân chính để ý đến tâm tình của nàng...
Mà nàng, tất cả đều vào dựa vào tâm ý người khác mà làm.
Nàng luôn cho rằng tình cảm là thứ không cần thiết, sau khi rời tộc, mục tiêu duy nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ tư tế và mẫu thân giao phó.
Nàng...
Nàng đúng là một người bạc tình, mới khiến cho người trước mắt thương tâm như vậy.
Thẩm Lục Mạn cười giễu, làm cơm xong, liền bưng lên bàn, coi như cái gì cũng chưa phát sinh.
Kinh Ngạo Tuyết cũng duy trì bình tình trên mặt, nàng không muốn để chuyện người lớn, liên lụy đến hài tử như Liễu Nhi.
Nhưng tính tình Liễu Nhi nhạy cảm, từ lúc nhận thấy tâm tình Kinh Ngạo Tuyết không vui, liền mơ hồ hiểu được gì đó, hiện tại thấy sắc mặt mẫu thân và nương thân lạnh lùng, trong lòng nàng rục rịch.
Ăn xong cơm tối không ngon, Liễu Nhi đi tắm, nằm nhìn Thẩm Lục Mạn đối diện với mình trên giường nói: "nương thân, hôm nay Liễu Nhi muốn, ngủ một mình."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng chằm chằm nói: "vì sao?"
Liễu Nhi bĩu môi nói: "mẫu thân cùng nương thân, cãi nhau."
Thẩm Lục Mạn cố cười nói: "không có, Liễu Nhi đừng nghĩ nhiều."
"Là thật," Liễu Nhi nghiêm túc ngồi dậy nói: "mẫu thân rất là buồn, nương thân, vì sao người..."
"Đây là chuyện người lớn, Liễu Nhi đừng hỏi nhiểu, chúng ta sẽ xử lý tốt." Thẩm Lục Mạn không chờ nàng nói xong, liền cự tuyệt nói.
Liễu Nhi muốn nói, nhưng nước mắt lại lộp độp rơi xuống.
Nàng từ nhỏ đều như vậy, so với hài tử nhà người khác thích khóc, nhưng lúc khóc thì tiếng lại rất nhỏ, có khi Thẩm Lục Mạn thu dọn phòng, hơn một giờ cũng không có tạp âm.
Nhưng chờ nàng đến kiểm tra Liễu Nhi, nàng cũng đã khóc ướt hơn phân nửa gối.
Thực sự không biết cái thân thể nho nhỏ của nàng, ở đâu ra nhiều nước mắt như vậy.
Trong lòng Thẩm Lục Mạn cũng không đành, ôm nàng nói: "được, nương thân qua nói chuyện với mẫu thân, Liễu Nhi đừng khóc, được không?"
Liễu Nhi cọ má nàng, liền khiến mặt nàng ướt nhẹp.
Âm thanh nàng mềm mại trở nên khàn khàn, nhẹ giọng nói: "mẫu thân, so với trước kia tốt hơn nhiều, con thích nàng."
Thẩm Lục Mạn chấn động trong lòng, không tự chủ trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: "ta cũng.... thích nàng."
Nàng chiếu cố Liễu Nhi nằm xuống nghỉ ngơi, liền thổi tắt nến trong phòng.
Nàng đóng cửa phòng lại, đến nhà chính ngồi xuống, lại nghe thấy âm thanh tử quần áo trong phòng Kinh Ngạo Tuyết vang lên.
Nàng còn tưởng đối phương đang dọn hành lý, liền biến sắc, đứng dậy mở cửa phòng đi vào, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết đang treo bộ y phục nàng may vào tủ.
Kinh Ngạo Tuyết nghe tiếng nàng mở cửa đi vào, cũng không xoay người, cười nói: "thế sự vô thường, đúng không, ta nghĩ Kinh Ngạo Tuyết kia đối với ngươi cũng quan trọng a, rất xin lỗi, thân thể này ta cũng không thể trả lại cho nàng, nếu ngươi thấy ta không vừa mắt, vậy ngày mai ta đi khỏi đây."
Nàng nghĩ Đa Bảo thôn lớn như vậy, cũng sẽ có chỗ cho nàng dung thân, sau khi ra ngoài, tạm thời có thể qua chỗ Tần tướng quân ở tạm vậy.
Nhưng mà, Thẩm Lục Mạn lại hiểu nhầm ý nàng, vội đi lên trước, hoảng loạn nói: "ngươi đừng đi."
Kinh Ngạo Tuyết xoay người, thần tình phức tạp nhìn nàng, nói: "ngươi tiếc thân thể này?"
Thẩm Lục Mạn giật mình, thân thể chỉ là túi da mà thôi, hiện tại nàng dùng cũng chỉ là bộ da người.
Nàng không để ý đến cổ thân thể này, nàng để ý chính là Kinh Ngạo Tuyết này, còn có người trước mắt không biết được họ tên là gì.
Kinh Ngạo Tuyết, là trách nhiệm của nàng.
Khi nàng được vài tuổi, đã gặp phụ mẫu Kinh Ngạo Tuyste, bọn họ từng là bằng hữu lâu năm với mẫu thân, thậm chí khi còn niên thiếu từng ước định đính hôn cho hài tử.
Sau đó gặp lại, bọn họ cũng nhắc đến chuyện cười này.
Khi đó chỉ nói cho vui thôi, nhưng không biết vì sao nàng lại nhớ kỹ.
Sau đó tư tế lại tiên đoán, không ít yêu tu trong tộc, đều rời tộc đến tu tiên giới, tìm kiếm người định mệnh như thiên đạo nói.
Nàng cũng đi theo, có lẽ là số mệnh từ lâu, cuối cùng nàng lại đến Kinh gia.
Có thể nói, nàng trông coi Kinh Ngạo Tuyết từ một hài tử lớn lên thành nữ nhân cao ngạo.
Nàng chưa từng đối với nữ á nhân này, động đến một chút tình cảm nào.
Sau đó bị đuổi đến nhân gian, tâm tình nàng cũng buồn bã, tiếp nhận hiện thực trước mắt, bắt đầu nghĩ cách sống cuộc sống của mình.
Nhưng mà, mọi chuyện cũng không dễ như vậy, Kinh Ngạo Tuyết trách nhiệm này, so với hài tử còn khó đối phó.
Mấy năm qua, đều như vậy.
Cho đến khi nàng tỉnh lại, đột nhiên lại đổi tốt hơn.
Khi đó nàng vui vẻ, nhưng biết được sự thực lại là như vậy.
Trong lòng nàng hổ thẹn, lại hối hận, trì độn ý thức được: nếu nàng không hỏi thì tốt rồi, còn có thể giả về không biết, cái gì cũng không biết, trước sau như một sống qua ngày là được.
Nhưng hôm nay nàng đã hỏi, làm sao cũng không còn trở ngải cửa ải trong lòng kia.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng khó xử, nàng thực sự không biết nên làm gì mới tốt.
Nàng cười khổ một tiếng nói: "ngươi muốn ta thế nào, coi như chưa có chuyện gì?"
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng thật lâu, tựa như muốn xuyên qua túi da của nàng, nhìn người thực sự tồn tại bên trong, nàng nói: "ngươi không thể rời đi chỗ này, Liễu Nhi nàng... còn cần ngươi, ta có thể điều chỉnh, chỉ cần cho ta thêm chút thời gian."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy nói: "hữu dụng không?"
Thẩm Lục Mạn nói: "ta không biết, Kinh Ngạo Tuyết là trách nhiệm của ta, ta không bảo vệ được nàng, ta biết ngươi không phải nàng, ta..."
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa." Kinh Ngạo Tuyết thấy được trong lòng Thẩm Lục Mạn đang rối bời, giả vờ cười thản nhiên nói: "không cần dọn nhà thì tốt rồi, nếu không còn chuyện khác, ta đi ngủ trước."
Nàng nói vậy, liền hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Lục Mạn đứng trước mặt nàng, cởi áo khoác trên người, Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, mở to hai mắt nhìn nói: "ngươi, ngươi cởi áo làm gì?"
Thẩm Lục Mạn dừng một chút nói: "Liễu Nhi lo lắng chuyện của ta và ngươi, muốn ta tối nay ngủ chung với ngươi."
"Nhưng mà..." Kinh Ngạo Tuyết bối rối, các nàng vừa rồi còn cãi nhau a, sao nhanh như vậy còn lên giường nằm chung rồi.
Là đầu óc nàng không nhanh, hay thế giới này biến hóa quá nhanh?
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng đỏ mặt, sương mù hai ngày qua đều tiêu tán không ít, nàng cười đi lên trước nói: "đừng sợ, ta cũng không ăn ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi nói: " ai ăn ai còn chưa biết a."
Nàng không cam lòng yếu kém, liền cởi áo khoác lên giường nằm, thân thể theo ý thức của mình, không cần Thẩm Lục Mạn phân, liền nằm ra giữa giường.
Chờ nàng đắp chăn xong, thì mới nhận ra điều này, nhất thời đỏ mặt, tức giận.
Thẩm Lục Mạn nằm một bên, thở dài nói: "ngủ đi."
Kinh Ngạo Tuyết lầm bầm nói: "ngủ ngon."
Nàng nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng nàng lại đánh giá thấp thân thể của mình, nhắm mắt lại không bao lâu, liền ngủ rồi.
Ngủ một giấc đến sáng, nàng mở mắt ra chuyện đầu tiên là nhìn người bên cạnh, mặc dù cũng biết Thẩm Lục Mạn đã dậy từ sớm, nhưng nhìn vị trí trống bên cạnh, nàng vẫn cảm thấy tâm tình chán nản.
Rời giường rửa mặt, ăn xong điểm tâm, nàng chống cằm ngồi trong thư phòng, Thẩm Lục Mạn hôm nay không tránh nàng, chỉ có thái độ không được tự nhiên mà thôi.
Kinh Ngạo Tuyết không biết nàng còn cân nhắc bao lâu, nghĩ trước mắt, chỉ còn cách kiên trì chờ.
Nàng thở dài một hơi, đúng lúc ngoài cửa viện truyền đến âm thanh Ngô Chí Dũng.
Nàng nhớ đến hôm qua nói muốn mời Ngô Chí Dũng uống rượu, kết quả công việc còn chưa giải quyết xong, rượu cũng không uống được.
Nàng ra khỏi thư phòng, tới cửa việc, Ngô Chí Dũng nhìn nàng một cái, không nhiều lời cũng hiểu ý nàng.
Hắn lắc đầu nói: "Cố tiểu thư sáng nay đến thôn, nói ta qua đây mời người qua chỗ nàng một chuyến."
Kinh Ngạo Tuyết đúng lúc không muốn ở nhà chờ, liền nói chờ một tiếng, xoay người vào phòng thuốc lấy đan dược.
Thẩm Lục Mạn ngồi trong nhà chính, thấy vậy vội hỏi: "ngươi đi đâu a?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, nói: "ta đã đồng ý với ngươi không rời khỏi thôn, mà Ngô Chí Dũng đến tìm ta, nói Cố tiểu thư của Bách Thảo Đường mời ta đến chỗ nàng ấy."
Thẩm Lục Mạn mím môi một cái, đứng dậy nói: "ta đi chung với ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết trong trong lòng vừa bực vừa buồn cươi, nói: "được, đi thôi."
Ba người đến trước cửa viện cũ của Kinh Ngạo Tuyết.
Chỉ một ngày, chỗ này liền thay đổi, nếu không phải cái khuôn cũ còn, Kinh Ngạo Tuyết còn tưởng mình đến nhầm chỗ.
Cái sân nhìn vốn cũ nát, lúc này nhìn qua như mới được xây lại.
Bên trong bày biện cũng có nhiều hạ nhân, khiến Kinh Ngạo Tuyết cảm thán thầm nói: có tiền thật tốt a.
Nàng vào nhà chính, bên trên bày một cái ghế quý phi, bên trên trải một bộ lông hồ ly mềm mại, chờ có người đi xin chỉ thị, Tần Diệc Thu được một nữ á nhân tráng kiện ôm ra, đặt lên ghế.
Sắc mặt Cố Bạch Vi không vui đi phía sau, thấy Kinh Ngạo Tuyết, thì mới dễ nhìn một chút nói: "các ngươi đã đến a, vào ngồi đi."
Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn theo bản năng nhìn nhau, lập tức trên mặt cũng lộ ra vài phần không được tự nhiên, theo đó ngồi xuống ghế.
Cố Bạch Vi ngồi ghế bên trái, chờ người mang trà nóng cùng đểm tâm lên mới nói: "để các ngươi chờ lâu, ta hôm nay định vào thôn, nhưng trên trấn mấy ngày nay cũng không yên ổn, lão thất phu Lưu Văn Diệu kia..."
Nàng đang nói, Tần Diệc Thư liền nhẹ nhàng ho khan vài cái.
Cố Bạch Vi lúc này mới phát hiện mình nói sai, nàng liếc mắt qua nói: "chỗ này cũng không có người ngoài, cần gỉ phải cẩn thận như vậy."
Nàng nói vậy nhưng cũng sửa lại lời nói: "nói chung là quan lớn triều đình, còn có quốc sư, đều đến trấn chúng ta, nói là muốn điều tra đại án, dính đến nhiều quan viên, đến cả dân chúng bình thường cũng không tha."
"Chúng ta trước đó đi đường thủy, sau đó biết được tin, cũng không tiện bại lộ thân phận, mới đổi đi đường núi, lúc này mới trì hoãn nhiều thời gian, nếu không đã sớm đến rồi."
Nàng nói vậy, Kinh Ngạo Tuyết liền nhớ đến chuyện sơn trại thổ phỉ.
Thần sắc nàng cứng lại, nét mặt bừng tỉnh đại ngộ nói: "thì ra là vậy, ta mới thấy lạ sao trên trấn lại có người đi kiểm tra a."
Cố Bạch Vi gật đầu nói: "còn không phải do đám quan viên kia gây ra sao, ta đã cho người thăm dò, sẽ không lâu nữa cũng biết được đã xảy ra chuyện gì."
Nàng thở dài một hơi, không nhịn được nói: "đám quỷ đáng ghét đó cuối cùng lại ở trên trấn, khiến ta làm việc cũng không tiện, vốn định kéo một xe thảo dược đến, nhưng lại bị người nhìn chằm chằm không thể làm được, miễn cưỡng mang vài thảo dược lâu năm, mấy thứ khác thì không được, Kinh Ngạo Tuyết, chút nữa ngươi vào phòng thuốc xem, có cái nào dùng được thì lấy đi."
Kinh Ngạo Tuyết nói cảm tạ, sau đó nhìn về phía Tần Diệc Thư thần sắc nhàn nhạt nói: "Tần tướng quân, không biết hai ngày qua thân thể thế nào rồi?"
Tần Diệc Thư cười nói: "đan dược của ngươi có hiệu quả, dùng xong đan điền vốn đã sắp khô kiệt nội lực của ta, đều bổ sung không ít, bất quá..."
"Bất quá thế nào?"
"Đan dược này không thể ăn nhiều, ta cảm giác được cổ trùng trong kinh mạch, so với trước đó còn sinh động hơn."
Đang nói, sắc mặt mọi người ở đây cũng thay đổi.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay đổi mới, vì không cho mọi người chờ lâu, liền trước giờ đổi mới a !, có thể sẽ có canh hai, chờ ta lại ngủ vừa cảm giác dậy rồi hãy nói.
PS: Về ba loại nhan sắc, ta muốn nói chết không có gì đáng tiếc, không phải là không báo giờ sau khi chưa tới!