Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 56: Nguy cơ

Cố Bạch Vi từ trên ghế nhảy dựng lên, vừa giận vừa gấp nói: "có việc này a, sao ngươi không nói sớm?"

Ánh mắt Tần Diệc Thư đạm mạc, nói: "nói, hẳn là cũng vô dụng, vậy cần gì phải nói?"

Cố Bạch Vi bị nàng chọc tức đến toàn thân run lên, nàng cắn răng hung hăng nói: "được, ngươi cứ vậy một mình a, ta cũng không phải ngày đầu biết ngươi, ngươi, ngươi..."

Nàng bị chọc tức liền xoay người chạy ra ngoài.

Ngô Chí Dũng ngồi trên ghế, bất an nhích người, chần chờ nói: "tướng quân, Cố tiểu thư nàng, cũng vì nghĩ cho thân thể của ngươi a."

Tần Diệc Thư cười nhạt nói: "ta biết."

Nàng nhìn qua Kinh Ngạo Tuyết, nói: "khiến ngươi chê cười."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cả kinh, cảm giác nữ nhân trước mắt không dễ chọc, nàng đột nhiên có chút hối hận vì quản nhiều việc không liên quan này.

Nàng cười gượng nói: "sao có thể? tạ hạ mong muốn trong lòng còn không được a."

Tần Diệc Thư nheo mắt lại, nhìn Thẩm Lục Mạn xa lạ, giọng nói mang theo vài phần hiếu kỳ nói: "vị này là..."

"Đây là phu nhân nhà ta," Kinh Ngạo Tuyết vội kéo Thẩm Lục Mạn.

Thần tình Thẩm Lục Mạn nhàn nhạt, tuy khí chất cùng Tần Diệc Thư giống nhau vài phần, nhưng Thẩm Lục Mạn khiến người ta cảm giác an toàn vô hại, không như Tần Diệc Thư, biểu hiện là vô hại nhưng thực tế lại giấu sát khí.

Nàng thờ ơ gật đầu nói: "Tần tướng quân hảo, dân nữ Kinh Thẩm thị."

Tần Diệc Thư nhìn nàng một cái, gật đầu coi như vấn an, sau đó liền dời ánh mắt đi.

Kinh Ngạo Tuyết bên cạnh nhìn đến hoảng sợ, sợ Thẩm Lục Mạn nói về chuyện Tỏa Tâm Cổ, liền nói sang chuyện khác: "nếu đan dược này đối với thân thể Tần tướng quân không tốt, vậy sau này không cẩn thử a."

Nhưng không ngờ Tần tướng quân lại nói: "không sao, đan dược này dùng có thể tăng lên nội lực, vốn thân thể của ta cũng không kéo được lâu, nưng sau khi dùng đan dược này, liền khiến cơ thể mang theo sinh cơ nẩy nở, sống thêm bốn năm năm cũng không thành vấn đề. Vốn cổ trùng sống trong cơ thể ta nhiều năm, ta cũng đã quen rồi."

Sắc mặt nàng không đổi, dường như nói đến cổ trùng chỉ là việc nhỏ, chỉ với tâm tính như vậy đủ khiến người bội phục.

Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, nói: "nếu đã như vậy, trên người ta có mang theo vài lọ đan được, Tần tướng quân cứ theo đó mà dùng, chỉ là cổ trùng này, ta hiện giờ vẫn chưa có biện pháp, cho nên..."

Tần tướng quân khẽ thở dài một hơi nói: "cứ vậy đi, ta cũng đã sớm có dự liệu, không trách các ngươi, nói đến cũng đa tạ các ngươi giúp ta kéo dài tuổi thọ."

Hạ nhân bên cạnh nàng, đi đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết nhân lấy bình sứ trong tay nàng.

Ngô Chí Dũng hắng giọng một cái nói: "tướng quân, ngươi đối với Cố tiểu thư lạnh nhạt như vậy, là vì biết mình.... nên mới đẩy nàng ra?"

Tần Diệc Thư bất đắc dĩ cười khổ nói: "bộ dạng ta hiện tại, cũng sẽ liên lụy đến nàng."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy ngẩn ra, nàng còn tưởng Tần Diệc Thư sở dĩ lãnh đạm như vậy, là trời sinh lãnh huyết vô tình.

Nếu nói như vậy, nàng phải cách xa người này, vì loại người này có là địch nhân hay bằng hữu, đều sẽ mang đến phiền phức cho nàng.

Còn nếu bản tâm nàng không xấu, thì lãnh đạm như vậy cũng chỉ là thể hiện trên dáng dấp...

Nàng cùng Thẩm Lục Mạn ngồi bên cạnh liếc nhau, ánh mắt Thẩm Lục Mạn lay động, ý nói nàng không nên quyết định khinh địch.

Kinh Ngạo Tuyết cùng hành quân lặng lẽ, tính toán về nhà cùng Thẩm Lục Mạn thảo luận kỹ rồi mới nói, hơn nữa nàng cũng không biết nên làm gì với cổ trùng trong người Tần tướng quân, liền dứt khoát không dám mạnh miệng làm mất đường lui của mình.

Thẩm Lục Mạn không dấu vết quan sát Tần Diệc Thư, khi nàng nghe về hành động vĩ đại của chiến thần, cùng đối với người này vô cùng kính nể.

Nhưng khi đến nhà chính, Tần Diệc Thư tuy không thể hoạt động, nhưng sát khí hung hãn trên người lại không thể che được.

Cũng chính vì vậy, thần kinh nàng mới căng thẳng, cảm giác với nhân loại này.


Kinh Ngạo Tuyết thực sự, vì nàng sơ suất bị người hại chết, nàng không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, vì trong lòng hổ thẹn và bất an, nhiều điều phức tạp đan xen, khiến nàng tạm thời chỉ có thể lạnh nhạt với đối phương, chờ nàng nghĩ thông rồi mới nói được.

Nhưng cho dù thế nào, người trước mắt này, từ mọi phương diện mà nói đều quan trọng hơn hết, nàng nhất định không cho bất kỳ kẻ nào động đến nàng, mặc dù chỉ là uy hiếp bên trong cũng không được.

Thân phận Tần Diệc Thư đặc biệt, tính tình không biết, mặc dù muốn giúp nàng một tay, nhưng cũng phải cân nhắc rồi mới quyết định.

Huống chi Tỏa Tâm Cổ cũng khó đối phó, nàng hiện tại có muốn trợ giúp, cũng bất lực, cho nên nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết dặn dò Tần tướng quân vài câu, liền theo sau nàng rời đi.

Ngô Chí Dũng ngồi một chút, nghe Tần tướng quân nói: :"Ngô Chí Dũng, ngươi thay ta lên trấn tới Lưu gia một chuyến, nói đến.... thì ta cũng nên đi bái kiến quốc sư đại nhân."

Ngô Chí Dũng kinh ngạc trợn to hai mắt, trước đó đi đường vòng, cũng vì thân phận Tần tướng quân không tiện, nói đến Tần tướng quân bị như hôm nay, cũng vì quốc sư đại nhân.

Tần tướng quân và quốc sư khi đó, vốn là kết cục không chết không ngừng.

Hiện tại, Tần tướng quân lại chủ động đến?

Trong lòng hắn khó hiểu, nhưng hắn làm việc dưới trướng Tần tướng quân nhiều năm, từ sau khi vào quân ngũ ba tháng, vẫn luôn theo cạnh Tần tướng quân, cũng biết rõ nàng tính toán không bao giờ sót.

Mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy làm theo.

Tần Diệc Thư dựa vào nệm, nheo mắt lại nhẹ giọng nở nụ cười, đúng lúc Cố Bạch Vi tức giận quay lại, cả giận nói: "ngươi còn muốn đi gặp nữ nhân kia, trước đó là nàng hại ngươi thảm như vậy, ngươi, ngươi quả thực muốn chọc ta tức chết a."

Tần Diệc Thư mỉm cười nói: "quốc sư đại nhân lai lịch bất phàm, tính toán đều có hai mặt, ta cũng không thể cả đời làm phế nhân, hiện tại như vậy, cũng đã đến lúc phản kích."

Cố Bạch Vi nghe nàng nói vậy, nhất thời nhíu mày lo lắng nói: "ai, vậy ngươi phải cẩn thận a."

"Được," Tần Diêc Thư nhàn nhạt đáp, phân phó hạ nhân ôm nàng về phòng.

Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn đang trên đường về nhà, Kinh Ngạo Tuyết biết trong lòng Thẩm Lục Man vẫn còn giận, nàng không biết đối phương đang lo lắng cái gì, mặc dù nàng mở miệng hỏi, cũng bị đối phương nói một câu không đổi, ngươi không hiểu.

Nàng cũng không muốn hỏi nữa, không hỏi cái này thì hỏi cái khác: "trước đó vì sao ngươi không cho ta nói?"

Thẩm Lục Mạn đến bên cạnh nàng, mặc dù trên đường không quá nhiều thôn dân, nhưng tai vách mạch rừng, khí tức trên người Tần tướng quân lại cổ quái, nhìn qua cũng không dễ đụng.

Nàng nói nhỏ: "về nhà rồi nói."

Hô hấp của nàng ấm áp phun bên tai Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được đỏ mặt, sau đó liền tức giận, giận chính mình dễ bị đối phương trêu chọc, nàng phồng má bước đi trước, bỏ lại Thẩm Lục Mạn ở đằng sau.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy, trong lòng chua xót, nhịn không được, thở dài một hơi.

Hai người một đường không nói gì về đến nhà, Thẩm Lục Mạn cẩn thận cảm ứng, cảm thấy xung quanh không có khí tức người, mới thấp giọng nói: "Tần tướng quân đó, thực không đơn giản."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, hôm nay nàng cũng phát hiện, trước đó ở Ngô gia chỉ cảm thấy đối phương bình dị gần gũi, nhưng hôm nay thấy thái độ nàng đối với Cố Bạch Vi, tâm liền lạnh.

Có lẽ vì trong lòng nàng có người, liền cảm thấy thái đô Tần tướng quân đối với Cố tiểu thư quá lãnh đạm, mặc dù Thẩm Lục Mạn đối với nàng cũng không như vậy, Tần tướng quân...

Có thể là ý chí vốn sắt đá, cũng có thể giống như lời Ngô Chí Dũng, vì tuổi tác có hạn, không muốn liên lụy Cố tiểu thư.

Chuyện này, Kinh Ngạo Tuyết là người ngoài cuộc cũng không tiện nghĩ nhiều, ngược lại có nghĩ cũng không hiểu.

Nàng hỏi: "Tỏa Tâm Cổ giải quyết thế nào?"

Thẩm Lục Mạn ngồi cạnh nàng, cau mày nói: "ngươi muốn giúp nàng? ngươi này khiến ta cảm thấy không tốt lắm, ta cảm giác..."

Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, buồn bực khó hiểu nói: "trước đó không phải ngươi đối với nàng luôn có hảo cảm sao?"

"Đó là vì ta chưa thấy qua diện mạo thật của nàng, trên người nàng có khí tức hung ác khiến ta không thoải mái, so với quốc sư trước đó gặp trong sơn trại, còn hung tàn gấp trăm lần, nếu là ở tu tiên giới, người này nhất định là ma tu nổi bật nhất."

"Ah?" Kinh Ngạo Tuyết giật mình nói: "không thể nào, nàng chỉ là người phàm mà thôi, hơn nữa sát khí trên người nàng, nói không chừng là do thân phận của nàng. Ta nhớ nàng là đại tướng quân phàm nhân giới, từng lập chiến công hiển hách, chiến công này là giết địch mà có được, trên người dính vô số mạng, cho nên khắp người mới có sát khí."


Thẩm Lục Mạn chần chờ nói: "có lẽ vậy, nhưng trên người Ngô Chí Dũng lại không có."

Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: "thân phận của Ngô Chí Dũng là gì, thân phận của Tần Diệc Thư là gì, địa vị hai người trong quân đội khác nhau, giết địch số lượng cũng sẽ khác, chuyện này chúng ta không cần nghĩ nhiều, ngươi nói ta biết, Tỏa Tâm Cổ giải quyết thế nào."

Thẩm Lục Mạn nhếch miệng nói: "nếu là ở tu tiên giới, có thể tìm Nguyên Anh đại năng bức cổ trùng trong cơ thể nàng ra, còn không thì tìm Thất Sát Diệt Tuyệt đan, mà đan dược đó ngàn vàng khó cầu, nhưng chỉ cần có linh thạch và nhân mạch thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại đây là nhân gian..."

"Vậy chỉ có hai đường để chọn, một là tìm người hạ cổ, giết chết người hạ cổ, là thể diệt được. Bất quá thân phân Tần tướng quân tôn quý như vậy, còn bị hại như vậy, nếu có thể, Tần tướng quân đã tự mình giết chết người đó rồi, cũng không chờ đến giờ."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "vậy đường thứ hai là gì?"

Ánh mắt Thẩm Lục Mạn hỏi lóe lên, nói: "dùng độc trị độc, Tỏa Tâm Cổ trên người nàng tuy độc, nhưng ở tu tiên giới còn có nhiều loại cổ độc so với loại cổ này lợi hại hơn, không nói đến cái khác, chỉ nói đến Thập Đại Cổ Độc ở tu tiên giới, chỉ dùng một loại thôi so với Tỏa Tâm Cổ còn độc hơn."

"Ah, ngươi nói đến Thập Đại Cổ Độc ta có nghe qua, bất quá cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó, trong tu tiên giới cũng chỉ là một thủ đoạn không tồn tại lâu, chỉ có ma tu mới biết. Haiz, xem ra vận mệnh Tần tướng quân đã như vậy rồi."

Thẩm Lục Mạn thấy nàng lắc đầu thở dài, trong lòng cũng đã có chủ ý, nhưng nàng không muốn nói liền im lặng.

Nàng đứng dậy nói: "tóm lại đều là việc riêng của Tần tướng quân, chúng ta chỉ là người thường, không cần xen vào, hiên tại không còn sớm, ta đến phòng bếp làm cơm."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhìn nàng một cái muốn nói lại thôi.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy, chần chờ nói: "khi ngươi xuyên tới, Kinh Ngạo Tuyết đã chết rồi sao?"

Trong long Kinh Ngạo Tuyết khó chịu, nhưng vấn đề này liên quan đến tương lai của nàng và Thẩm Lục Mạn, nàng chịu đựng chua xót trong lòng kiên nhẫn nói: "nàng cũng sắp chết rồi, chỉ là chưa tắt thở mà thôi, cho đến khi ta từ trên giường ngồi dậy, đụng vào mép giường, nàng mới hoàn toàn tắt thở, linh hồn tiêu tán."

Đây cũng là nàng vô ý phát giác ra, vì lúc đầu nàng xuyên đến, thân thể nặng không thể cử động, cho đến khi đụng phải đầu, những ký ức mới kéo đến, thân thể tuy yếu, nhưng cũng có thể đổi thành linh hoạt được.

Nàng từng nghĩ thầm: nếu nàng không xuyên đến, nguyên chủ cũng sẽ không chết.

Nhưng việc đã đến nước này, đã xuyên qua cùng không về lại được, nếu mình không xuyên qua, nguyên chủ cũng sẽ không chết.

Nàng mím môi một cái, thấy sắc mặt Thẩm Lục Man trắng bệch, nhân tiện nói: "nàng... đi rất bình tĩnh, ta có thể cảm giác được, nàng vốn cũng không muốn sống, kéo thân thể này tựa như xác không hồn, nàng vốn cũng không quan tâm gì hết."

Cho nên, nguyên chủ mới đi bình tĩnh như vậy, thậm chí khiến nàng không cảm giác được gì.

Thẩm Lục Mạn mất hồn, lầm bầm nói: "như vậy a, ta biết rồi, ta đi làm cơm."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn biểu tình nàng như bị sét đánh, trong lòng bất mãn như núi lửa bùng cháy, hận không thể đem mọi thứ trước mắt đập nát, nhưng làm như vậy đối kháng với nàng cũng không có tác dụng gì.

Nàng chán nản thở dài một cái, xoay người ra cửa tìm khuê nữ cầu an ủi.

Nàng tới bờ sông, bình thường Liễu Nhi hay chơi ở đây cùng tiểu đồng bọn, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy nàng đến.

Nàng không nghĩ nhiều, tưởng là Liễu Nhi ở bên nhà Ngô Chí Dũng, liền đi một đoạn, qua nhà Ngô Chí Dũng tìm người.

Kết quả đến cửa, thì thấy Ngô Chí An đang ngồi cùng thê tử trong viên đan sọt, nhìn thấy nàng liền vội đến hỏi: "là ngươi a, vào trong ngồi đi a."

Kinh Ngạo Tuyết đứng cạnh cửa, cong miệng cười gượng nói: "trưa khỏe, ta đến tìm Liễu Nhi về nhà ăn cơm."

Ngô Chí An a một tiếng, vò đầu nói: "nhưng mà Liễu Nhi theo cháu gái ta đến nhà Trương gia rồi, nói là tiêu cô nương Trương gia hôm nay từ trên trấn về, mời các tiểu hài tử có quan hệ tốt đến nhà Trương gia cô nương làm khách."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, trong lòng lộp bộp, nàng vội nói cám ơn, xoay người chạy đến Trương gia.

Còn chưa đến gần, nàng đã thấy ngoài cửa Trương gia đậu mấy chiếc xe ngựa, trên thùng xe ngựa còn có một chữ "Lưu" thật lớn.

Ánh mắt nàng tối lại, liền nghĩ đến Lưu quản sự, cùng ánh mắt ghê tởm của hắn khi nhìn Liễu Nhi.

Nàng trước kia đã nghỉ Lưu quản sự phiền phức, đáng tiếc sau đó không phát sinh chuyện gì, nàng cũng quên luôn chuyện này, hiện tại nhìn thấy xe ngựa Lưu phủ, nàng lại nghĩ đến.


Trong lòng nàng lạnh lùng, sải bước vào trương gia, không chờ thím Trương gia đến cửa, liền men theo quang mạng lục sắc trên người Liễu Nhi, mở cửa phòng đi vào.

Trong phòng lộn xộn, ngoại trừ Liễu Nhi ra, còn có mười mấy tiểu cô nương.

Nàng sửng sốt một chút, quên đi những hài tử khác, nói với Liễu Nhi: "Liễu Nhi, cùng mẫu thân về nhà ăn cơm."

Liễu Nhi đứng dậy, ngoan ngoãn đi tới, Ngô Mộng Thu cũng nhìn các tiểu cô nương khác cười áy náy, cùng đi theo đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết cẩn thận quan sát hai người, không phát hiện khác thường, mới thở dài một hơi nói: "làm phiền, các ngươi tiếp tục chơi đi, bất quá thời gian không còn sớm, cũng đến giờ cơm trưa rồi, thê tử ta làm cơm chờ Liễu Nhi về."

Xảo Nhi cô nương ngồi giữa một đám tiểu cô nương xung quanh, chỉ mới có một tháng, đã thay đổi hình dáng rất nhiều.

Không chỉ dung mạo đẹp hơn vài phần, mà phong cách quý phái đối nhân xử thế cũng đáng sợ hơn.

Nàng chậm rãi đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, ôn nhu nói: "Thỉnh an Kinh bá mẫu, tiểu nữ hôm nay vừa về nhà, nhớ đến bạn bè chơi chung, liền nhờ người gọi các nàng đến chơi cùng, lại quên báo với bá mẫu một tiếng, tiểu nữ ở đây nhân sai với bá mẫu, xin người để Liễu Nhi ở lại đây, nương ta vừa nấu cơm xong, cùng sắp ăn rồi, nếu Kinh bá mẫu không ngại, cũng có thể ở lại đây ăn chung."

Lời nói này, thực sự êm tai, nhưng mà nghe đúng là chói tai.

Kinh Ngạo Tuyết lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, không để ý đến phong phạm đại nhân của mình, lãnh đạm nói: "không cần, cơm của nhà khác, ta nghĩ Liễu Nhi ăn không quen đâu, huống chi nương thân nàng ở nhà cực khổ nấu cơm đã xong, bây giờ ngươi mới nói cũng đã muộn rồi, ta còn phải về nhà ăn cơm, không quấy rầy nữa, cáo từ!"

Dứt lời, nàng một tay bế Liễu Nhi còn muốn nói gì đó, tay còn lại bế Ngô Mộng Thu, xoay người ra khỏi phòng.

Trương Xảo Nhi nắm chặt khăn tay, tiểu cô nương này oán hận nói: : "Kinh bá mẫu này thực lưu manh, Xảo Nhi muôi muội đã nói như vậy rồi, nàng cũng không biết điều, đúng là đáng ghét."

"Đúng vậy, Xảo Nhi tỷ tỷ, ngươi đừng đụng đến nàng, dù sao Liễu Nhi cũng chỉ là đứa nói lắp, chúng ta cũng đâu có thân."

"Nói đúng a, nàng ở đây chúng ta cũng không vui được, nói chuyện thì cà lăm, nghe thôi cũng thấy phiền rồi."

...

Trương Xảo Nhi mím môi một cái, xoay người cười nói: "nếu như vậy, được rồi, chúng ta tiếp tục chơi a."

Nàng nói, các tiểu cô nương khác hoan hô một tiếng, liền vui vẻ chơi đùa.

Thím Trương gia liếc Kinh Ngạo Tuyết một cái, tiếp tục chiêu đãi khách nhân Lưu gia.

Kinh Ngạo Tuyết ôm hai đứa nhỏ đi xa, mới để Liễu Nhi cùng Ngô Mộng Thu xuống đất, nói: "về nhà."

Liễu Nhi chần chờ liếc nhìn sân Trương gia, bất an nói: "vậy Xảo Nhi tỷ tỷ..."

Ngô Mộng Thu chỉ vào trán nàng một cái nói: "ngươi a, so với đệ đệ ta còn ngốc hơn, vừa rồi ngươi không thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi sao, như là muốn đem mắt dán vào mặt ngươi luôn vậy, dán dán khiến người ta thấy ghét."

Liễu Nhi buồn bã a một tiếng, cau mày nói: "nhưng mà, nhìn ta làm gì?"

Ngô Mộng Thu lắc đầu nói: "chắc là đố kị dung mạo ngươi đẹp hơn a, chứ còn cái gì nữa? cũng đâu muốn gả cho ngươi, ngươi mới lớn chừng này, vừa gầy vừa nhỏ."

Khuôn mặt Liễu Nhi đỏ lên, cúi đầu nói nói: "không phải, không phải..."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, tâm chợt nhảy một cái nói: "Liễu Nhi, con đừng nói với ta, là còn thích Trương Xảo Nhi kia đó nha?"

Nếu vậy, tối nay nàng sẽ lẻn vào Trương gia giết chết tiểu cô nương kia.

Liễu Nhi vội lắc đầu, đang định nói gì, cũng cảm giác ngực co lại, đau đến nàng thở không được.

Nàng sửng sốt một chút, mới nhớ đến Tiểu Hôi phượng hoàng trong cơ thể, nàng cúi đầu ủ rũ, nàng hiện tại là người hầu của Tiểu Hôi, không thể nuôi sủng vật, còn chưa nói là làm cái khác.

Nếu Tiểu Hôi nghe được, nói không chừng đối phương sẽ đem Xảo Nhi tỷ tỷ ăn luôn, giống như Đại Bạch trước đây.

Nàng không dám nghĩ nhiều, mặc dù hiện tại Tiểu Hôi thần chí không rõ còn đang dưỡng thương, nhưng nó vẫn có thể đọc được suy nghĩ của nàng.

Nhìn nàng lưỡng lự, Kinh Ngạo Tuyết thấy rõ, suýt chút thì tâm nàng cũng bị bóp chết.

Nàng che ngực, hổn hển nói: "mau về nhà, để nương thân ngươi tới dạy ngươi, ta hết cách rồi."

Liễu Nhi nghi ngờ nghiêng đầu, Ngô Mộng Thu thấy vậy, không chút thục nữ bĩu môi nói: "Trương Xảo Nhi kia có gì tốt? còn không bằng đệ đê ta Xuân ca nhi ta a."

Liễu Nhi cười nói: "Xuân ca nhi tính tình tốt."

Nàng chưa thấy qua người bàn nào tính cách tốt như Ngô Tầm Xuân, hắn chưa bao giờ trêu nàng, mặc dù bị Ngô Mộng Thu đánh cũng chỉ cười ngu, hắn muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, sống thật thoải mái.

Liễu Nhi tuổi còn nhỏ, lại hiểu được tính tình như vậy là rất tốt.


Ngô Mộng Thu thấy vậy, nhỏ giọng kéo tay nàng nói: "ngươi thích đệ đệ ta sao?"

Liễu Nhi nheo mắt lại cười nói: "cũng thích, Mộng Thu tỷ tỷ a."

Khuôn mặt Ngô Mộng Thu đỏ lên, vội vàng xoay người nói: "ah, vậy ngươi mau cao lên một chút a."

Liễu Nhi khó hiểu gật đầu nói: "ân, ta ăn nhiều sẽ, cao hơn một chút."

Kinh Ngạo Tuyết không nói gì chỉ nghe, trước đem tiểu cô nương Ngô Mộng Thu về Ngô gia, lại dặn dò Ngô Chí An vài câu, để hắn coi chừng hài tử nhà mình, mới mang theo Liễu Nhi về nhà.

Thẩm Lục Mạn cũng chờ đến nóng ruột, nàng làm cơm đã xong từ lâu, bưng đến bàn mới phát hiện Kinh Ngạo Tuyết đi ra ngoài, đến giờ cơm rồi Liễu Nhi cũng không có về.

Nếu không phải sợ Liễu Nhi về nhà, tìm không được người lớn, nàng cũng định ra cửa tìm người.

Vừa nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết mang Liễu Nhi về nhà, nàng mới thở dài một hơi, vội vàng đi lên trước vài bước nói: "các ngươi đi đâu vậy, sao giờ mới về?"

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, tâm tình không vui nói: "hỏi khuê nữ của ngươi á."

Dứt lời, nàng liền tránh Thẩm Lục Mạn đến cạnh giếng nước, múc nước rửa tay.

Liễu Nhi bĩu môi, cuối cùng nhận thấy tâm tình nương thân không vui, nàng nhớ nương thân từng bài xích Xảo Nhi tỷ tỷ, liền nói xin lỗi: "nương thân, xin lỗi, hôm nay, Xảo Nhi tỷ ty về thôn, con theo Mộng Thu tỷ tỷ, qua nhà nàng chơi một chút."

Thần tình Thẩm Lục Mạn thay đổi, cắn răng nói: "con không sao chứ?"

Nàng nói, vội kéo Liễu Nhi lại kiểm tra.

Liễu Nhi không hiểu, vì sao mẫu thân về nương thân bộ dạng như lâm đại địch, vội vàng lắc đầu nói: "chỉ uống trà, không có gì."

Thẩm Lục cũng đỡ lo, nghĩ đến khuyên Liễu Nhi thế nào cũng không nghe, liền thẳng thắn mặt lạnh nói: "chiều này con ở nhà luyện chữ cho ta, nhiều ngày không có thời gian coi con, cũng chơi đến quên hết rồi, mỗi ngày ăn cơm xong thì chạy mất dạng. Không được, mấy ngày này con phải ở nhà, không được đi đâu hết."

Liễu Nhi ủy khuất gật đầu, theo mẫu thân mặt lạnh ngồi vào bàn ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, nàng liền ngoan ngoãn đến thư phòng luyện chữ.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, nói: "Trương Xảo Nhi này không giữ được, Lưu gia bên kia, ta cũng muốn tìm hiểu chút tin tức, cũng qua nhiều ngày rồi, ngươi đến vườn hái thảo dược đi, nếu có chuyện gì, chúng ta liền dọn nhà đi khỏi đây."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, chần chờ nói: "không cần cẩn thận quá như vậy."

Nàng đã ở đây lâu, cũng không muốn bỏ đi.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái nói: "là người quan trọng, hay đồ quan trọng? dù sao chúng ta cũng có bạc, đến chỗ nào cũng có thể sống được, ở đây quá nguy hiểm. Lưu gia lại khó đối phó, không bằng tìm chỗ khác yên ổn sống."

Nàng đã nói như vậy, Thẩm Lục Mạn cũng vô ý thức mà đồng tình, sau đó mới nhớ Kinh Ngạo Tuyết đã đổi tâm, mặt nàng lúc trắng lúc đỏ, nói: "được, chiều nay ta ra vườn hái thảo dược."

"Ta đi chùng ngươi, thảo dược có tụ linh trận bảo vệ, chắc cũng đã lớn rồi, cũng đến lúc hái."

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, hai người đến chiều liền đi.

Lúc này, trong viên Trương gia, Lưu quản sự kéo Liễu Nhi qua một bên, vuốt má nàng nói: "tiểu cô nương Liễu Nhi, bị mẫu thân nàng mang đi?"

Lưu lại chỉ là chút dong chi tục phấn, khắp người đều là hơi thở quê mùa, hắn không có hứng thú, còn chưa nói đến những đại nahan vật trong kinh thành.

Vốn định bắt Liễu Nhi đi tiến cống, nhưng mẫu thân nàng đúng là khó đối phó.

Nô tài chết bầm Lương Thăng Vinh kia, không biết đã đi đâu, tìm cũng không thấy, hắn trước giờ không thích tự mình động thủ, thiếu một cái tay chân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì mới được.

Ánh mắt Trương Xảo Nhi lạnh lẽo, khuôn mặt mang nét ngây thơ ngọt ngào cười nói: "Lưu thúc thúc, ngươi đừng vội a, ta còn ở trong thôn thêm vài ngày, Liễu Nhi ở đó, ta tự có cách."

Lưu quản sự nghe vậy, hài lòng nheo mắt lại cười nói: "nếu ngươi có cách làm xong chuyện này, ta sẽ đưa ngươi cho quốc sư đại nhân, tư chất ngươi không tệ, nếu học được bản lĩnh tiên nhân, tương lai tiền đồ nhất định vô lượng."

Ánh mắt Trương Xảo Nhi lóe lên, một tháng qua, nàng sống không bằng súc sinh, nhiều lần bị Lưu quản sự cùng hạ nhân Lưu gia cướp đoạt, nếu không phải tư chất không tệ đầu óc còn biết dùng, đã sớm giống các tiểu tỷ muội kia, bị bán vào Câu Lan Viện rồi.

Lưu gia là địa ngục, nàng bỏ không được chạy không thoát, chỉ có vượt khó tiến lên, cố tìm đường sống từ chỗ chết.

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày hôm nay phần 2, tám giờ tối còn có canh thứ ba, tâm tình không tốt lắm, ngược giết người qua đem nghiện a !.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận