Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 58: Báo thù

Kinh Ngạo Tuyết còn chưa đi xa, liền gặp Ngô Chí An cùng thê tử hắn đang hốt hoảng.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không để ý hỏi nhiều, nói: "ta còn có việc gấp, chuyện của các ngươi chờ một hồi lại nói!"

Ngô Chí An vội nói: "khoan đã, nhi tử nhà ta không thấy nữa, Mộng Thu cũng không thấy, ta..."

Hắn mồ hôi đầm đìa, toàn thân run rẩy, môi tím bầm.

Kinh Ngạo Tuyết thầm nghĩ không ổn, vội ấn vai hắn xuống, đem mộc hệ dị năng rót vào cơ thể đối phương, khiến hắn tạm thời bình tĩnh trở lại, lạnh lùng mắng: "bình tĩnh một chút!"

Ngô Chí An cố gắng trấn định lại, thở hổn hển nói: "ta vừa về nhà một chút.... thì thấy thê tử khóc lóc chạy đến, nói là nhi tử... và cháu gái đều không thấy, ta vội vàng đi tìm, nhưng mà.... vẫn không tìm được."

Thê tử Ngô Chí An, ôm mặt khóc, thương tâm không ngừng nói: "cha nương hôm nay qua nhà người thân dự tiệc rượu, trong nhà chỉ còn một mình ta, Xuân ca nhi như ngày thường kéo tỷ tỷ của hắn ra cửa chơi. Ta không có nghĩ nhiều, chỉ ở trong sân đan sọt, cho đến trời tối, bọn nhỏ vẫn không về nhà, ta mới ý thức được đã xảy ra chuyện, ta vội vàng đi tìm, nhưng cũng không tìm được."

Nàng khóc đến ngã quỳ xuống đất, Ngô Chí An lại kéo nàng lên.

Người lớn trong nhà cũng đã chảy nước mắt, chuyện này nếu là nhà ai cũng đểu sẽ phản ứng giống nhau.

Kinh Ngạo Tuyết so với bọn họ cũng không hơn gì nhiều, nàng cắn răng nói: "các ngươi biết được thêm gì nữa không?"

Ngô Chí An lắc đầu, thở dốc nói: "hôm nay ta đều ở cạnh ngươi... làm việc ngoài vườn, chỉ có buổi trưa về nhà ăn cơm, buổi chiều lại ra làm với ngươi... rồi đến nhà thôn trưởng chờ một hồi, sau đó lại về làm việc."

Chuyện này không cần hắn nói, Kinh Ngạo Tuyết cũng biết.

Nàng cố gắng tỉnh táo lại nói: "ta hỏi thê tử của ngươi."

Thê tử Ngô Chí An là một phu nhân ôn nhu, liếc mắt nhìn cũng biết nàng là một thôn phụ kiên định sống qua ngày.

Nàng lắc đầu, từ ngữ hỗn loạn nói: "ta tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được, các tỷ trong thôn cũng theo ta tìm, nhưng vẫn không tìm thấy. Hu hu... ta đáng chết.... nếu Xuân ca nhi gặp chuyện không may, ta sống cũng không được a."

Ngô Chí An vừa giận vừa tức nói: "nói không chừng chạy ra ngoài chơi đến quên rồi."

Hắn nói xong, thì hận không thể tát mình một cái, tính tình Xuân ca nhi hắn biết rõ, tuy không tốt nhưng lại biết quan tâm người nhà, tối đến nhất định sẽ đưa tỷ tỷ về nhà ăn cơm.

Vì trước kia hắn thường nhéo tai nhi tử dặn dò trăm ngàn lần, nói tỷ tỷ hắn thân thể không tốt, buổi tối trời lạnh nhất định phải về nhà, nếu không tỷ tỷ thân thể yếu nhất định sẽ có bệnh.

Xuân ca nhi ngày thường, có bệnh hay quên không nhớ được hết, nhưng lại đem chuyện này ghi rõ trong lòng.

Mộng Thu cũng là một hài tử ngoan, cho dù Xuân ca nhi có chơi đến quên giờ, thì nàng cũng sẽ nhắc Xuân ca nhi về.

Trời đã tối rồi, mà bọn nhỏ còn chưa về nhà, tìm không thấy, nhất định là đã xảy ra chuyện!

Ngô Chí An ôm ngực hoảng loạn, Kinh Ngạo Tuyết cũng phát hiện, Ngô Chí An bề ngoài nhìn khỏe mạnh, nhưng nhiều năm làm việc vất vả, trong nhà lại chỉ có mình hắn để dựa, bệnh xuống hao tổn nhiều bạc, khiến cơm ăn cũng không đủ no, thân thể đã sớm trở thành một cái thùng rỗng, đã không còn gì.

Ngày thường không có chuyện gì thì tốt, nếu gặp chuyện tinh thần bất ổn, thân thể cũng như cái phòng rỗng, gió thổi qua cũng sẽ sụp.

Nhìn thấy Ngô Chí An sắp sùi bọt mép trợn trắng mắt, nàng vội nhét đan dược vào miệng Ngô Chí An, nàng cũng thấy may mắn mình có thói quen mang theo đồ nghề.

Nàng cầm lọ dược trong tay, liền ném cho thê tử Ngô Chí An, dặn dò: "ngươi chiếu cố đưa hắn về nhà, chuyện bọn nhọ để ta xử lý, nếu ta đoán không sai, bọn nhỏ chắc là cũng một người bắt đi, để ta đi tìm bọn họ về."

"Trượng phu ngươi ráng mà chiếu cố, nếu thân thể hắn không ổn, thì cho hắn ăn đan dược này, không cần đếm, nói chung dùng được là được, cái ăn vào đối với thân thể không cần lo."

Nàng nói ngữ tốc cũng nhanh, nói xong cũng không quan tâm thê tử Ngô Chí An có nghe rõ hay không, liền xoay người chạy đến chỗ Thẩm Lục Mạn.

Nàng dùng mộc hệ dị năng cùng linh khí, tốc độc cực nhanh, hầu như chớp mắt, đã không thấy bóng dáng.


Thê tử Ngô Chí An thấy vậy, mở to hai mắt nhìn, cũng không có thời gian giật mình, liền đỡ Ngô Chí An còn nửa cái mạng vội vàng về nhà.

Kinh Ngạo Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất, đến chỗ Thẩm Lục Mạn, nàng dừng bước trước cửa Trương gia, nét mặt câu lên nụ cười nhạt khát máu.

Nàng thực sự không muốn phá hư cuộc sống yên tĩnh hiện tại, nhưng có vài người vẫn muốn tìm đường chết, nhiều lần chạm vào họng súng của nàng, vậy thì đừng trách nàng độc ác.

Nàng đá một cước, cửa ngoài văng ra, đi vào, đã thấy trong viện sớm hỏng.

Thẩm Lục Mạn đứng giữa sân, cả người như ác quỷ từ dưới địa ngục bò lên, mái tóc dài đen như mực của nàng tung bay, thỉnh thoảng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quỷ dị.

Khuôn mặt trắng nõn, văn lộ xanh lục như ẩn như hiện.

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm giác khuôn mặt này của Thẩm Lục Mạn so với ngày thường không giống nhau.

Sắc trời đã tối, đêm nay mây đen che trăng, trong viện tối om một mảng.

Nương theo ánh sao chiếu xuống, Kinh Ngạo Tuyết đến bên cạnh nàng.

Thẩm Lục Mạn cũng không liếc nàng một cái, tay nắm cổ áo Trương Xảo Nhi, dưới đất là đám người Trương gia đang quỳ nằm khóc lóc cầu xin.

Cách đó không xa, là Lưu quản sự không rõ sống chết, cùng đám hạ nhân mặc đồ Lưu gia.

Kinh Ngạo Tuyết đến trước mặt Lưu quản sự, dùng tay dò mạch cổ hắn, khi dò được hơi thở của hắn, liền lấy lọ thuốc trong túi ra, đổ ra vài viên nhét vào miệng hắn.

Âm thanh Thẩm Lục Mạn lạnh như băng sau người vang lên: "Liễu Nhi đâu?"

Trương Xảo Nhi ho khan vài tiếng, khuôn mặt non nớt đầy nước mắt, mẫu thân nàng đang quỳ dựa vào chân Thẩm Lục Mạn, nàng vội ôm chân Thẩm Lục Mạn cầu xin nói: "cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng động vào nữ nhi của ta, ngươi muốn giết cứ giết ta đi."

Thẩm Lục Mạn không chút lưu tình, một cước đá văng bà, lần nữa lạnh lùng nói: "Liễu Nhi bị người nào bắt đi?"

Trương Xảo Nhi hít mũi một cái, khóc ròng nói: "xin người, buông tha nương ta."

Thẩm Lục Mạn ném nàng lên không trung, sau đó bóp cổ nàng, vẻ mặt tàn nhẫn nói: "không nói, thì bắt đầu giết từ nương ngươi."

Trương Xảo Nhi khóc, vội vàng ngăn nàng lại nói: "đừng mà, ta nói!"

Nàng khóc thút thít vài tiếng nói: "ta chỉ... dùng kế điệu hổ ly sơn, ta để con trai thôn trưởng đi thuyết phục thôn trưởng, để hắn mời người lớn trong thôn qua thương nghi vài chuyện, kéo dài thời gian."

"Lưu quản sự cho thôn trưởng một chút bác, thôn trưởng liền đồng ý."

Nàng nói ngắt quảng: "sau đó, ta gọi các cô nương trong thôn, mời những người quen biết tới trước mặt ngươi diễn kich, làm bộ vô tình nói Kinh Ngạo Tuyết đã xảy ra chuyện, trong lòng ngươi hoảng loạn thì sẽ đi tìm."

Nàng hắng một cái nói: "chờ ngươi rời đi, không lâu sau, tên ngốc Ngô Tầm Xuân kia, sẽ nghe lời đám nhỏ khiêu khích, đến tìm Liễu Nhi giúp đỡ thi đấu, Liễu Nhi quan tâm bằng hữu nhất, nhất định sẽ đáp ứng."

"Xe ngựa Lưu gia, các đó không xa, ta an bài 3 chiếc xe ngựa, ấn định thời gian xuất phát cho từng cái, ta để bọ họ mỗi người cầm một đồ vật trên người Liễu Nhi chia ra ba đường chạy đi."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, đáy lòng lạnh lẽo. Trương Xảo Nhi chỉ là hài tử mới lớn sao? cùng lắm chỉ bảy tám tuổi, vậy mà từng bước tính toán, thủ đoạn độc ác.

Đáng sợ nhất là, kế sách nàng vụng về như vậy, lại thực sự thành công.

Không nói đến Thẩm Lục Mạn bên kia, chỉ cần thôn trưởng phái người đến tìm, nói là phải đến nhà thôn trưởng họp, nàng khi đó cũng không nghĩ nhiều, còn cùng Ngô Chí An thực sự đến.

Thôn trưởng lại không nói chuyện gì quan trọng, chỉ tán gẫu vài câu, rồi nói đến trong thôn mở lớp dạy học, nàng cũng định cho Liễu Nhi đi học.

Tuy gần đây đang dự định dọn đi, nhưng nghĩ đây là chuyện tốt đối với bọn nhỏ, liền cẩn thận suy nghĩ, còn nói ra vài đề nghị hiệu quả.

Khi đó thôn trưởng còn kinh ngạc nhìn nàng, Kinh Ngạo Tuyết biết thôn dân có ấn tượng với mình không tốt, nhắc đến cũng là do nguyên chủ tạo nghiệt, nàng cũng không quan tâm nhiều người khác nghĩ gì, đối với chuyện này cũng không để trong lòng.


Chờ bàn xong, liền cùng Ngô Chí An tán gẫu quay về vườn làm việc tiếp.

Còn Thẩm Lục Mạn bên kia...

Nàng cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, Thẩm Lục Mạn chớp mắt hộ thẹn cùng căm hận, nàng liền hiểu ra.

Đã nhiều ngày Thẩm Lục Mạn biết được nàng không phải Kinh Ngạo Tuyết, tâm tình bối rối không yên, nếu bình thường chắc chắn sẽ không tin lời người khác bịa đặt.

Nhưng mà, nàng lại thực sự ra viện, lại không thấy mình trong vườn, liền hiểu lầm...

Nhưng lúc này, Liễu Nhi lại bị tiểu tử Ngô gia gọi ra ngoài.

Nàng và Thẩm Lục Mạn trước đó chỉ dặn dò Liễu Nhi, không được nghe lời Trương Xảo Nhi nói, nhưng lại quên mất Ngô Tầm Xuân và Liễu Nhi là bạn bè, mà bình thường quan hệ cũng tốt.

Có thể Liễu Nhi nghe lời hắn nói, liền thực sự ra sân.

Cũng hoặc là nàng nghe lời Thẩm Lục Mạn dạy dỗ, không dám rời sân, nhưng lại bị hạ nhân Lưu gia ở ngoài viện nhìn chằm chằm, vừa nhìn thấy Thẩm Lục Mạn rời nhà, nàng lại bị thông trưởng gọi đi, trong nhà không có người lớn, đương nhiên là không sợ, liền nhảy vào bắt Liễu Nhi đi.

Còn Ngô Tầm Xuân đi tìm Liễu Nhi, Ngô Mộng Thu luôn đi cùng hắn dĩ nhiên cũng không thoát được, cho nên đều bị hạ nhân Lưu gia đều bắt đi.

Thẩm Lục Mạn chắc chắn sẽ phát hiện ra không ổn, liền quay về nhà tìm Liễu Nhi, nhưng lại không tìm được tung tích Liễu Nhi.

Còn sau đó, hành động của Thẩm Lục Mạn cũng dễ đoán, nàng không tìm mình, vì so với người lớn có năng lực tự vệ như nàng, thì Liễu Nhi tuổi nhỏ hơn, cần được cứu hơn.

Mà Trương Xảo Nhi lại sắp đặt đến ba chiếc xe ngựa, Thẩm Lục Mạn để là đồ phòng thân cho Liễu Nhi cũng bị phân tán.

Nói không chừng Thẩm Lục Mạn đều đã đuổi theo ba chiếc xe ngựa đó, không phát hiện tung tích Liễu Nhi, mới đảo quanh Trương gia lúc trời tối.

Mà Liễu Nhi thực sự, cũng không ở trong ba chiếc xe ngựa kia...

Mưu kế này nhìn đơn giản, nhưng lại lòng vòng, trùng hợp chính là, Trương Xảo Nhi đúng lúc bị đuổi kịp liền xào xáo với Thẩm Lục Mạn.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết sợ hãi, đi lên trước chăm chú kiêng kỵ tiểu cô nương trước mắt này, khuôn mặt nàng còn mang nét bụ bẫm của tiểu hài, nhưng ánh mắt lại thâm trầm đáng sợ như người lớn.

Nàng nghiến răng nói: "không cần nói nhiều, Liễu Nhi bị ngươi đưa đến Lưu gia rồi!"

Trương Xảo Nhi bị Thẩm Lục Mạn bóp cổ, không thể thở được, nàng nói: "ta để hạ nhân đem bọn họ lên trấn, nửa đường có xe ngựa Lưu gia tiếp ứng, bọn họ... chắc là đến Lưu gia rồi."

Vẻ mặt Thẩm Lục Mạn lộ hung quang, trên tay lại dùng sức bóp Trương Xảo Nhi tai họa này.

Lúc này, Trương Xảo Nhi cảm nhận được cái chết đang kéo đến, tựa như hài tử thực sự khóc rống lên một trận, liền nhắm hai mắt lại như tiếp nhận sự thật này.

Thím Trương gia cùng trượng phu nàng, còn có những người khác của Trương gia, đều khóc lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Kinh Ngạo Tuyết không động, nàng nhìn khuôn mặt Trương Xảo Nhi, thấp giọng nói với Thẩm Lục Mạn: "trước đừng giết nàng, chúng ta vẫn chưa biết tình huống ở Lưu gia, Lưu quản sư không thể giữ lại, nhưng Trương Xảo Nhi này có thể giúp chúng ta."

Trương Xảo Nhi liền mở mắt, bản năng cầu sinh khiến nàng cầu khẩn nói: "Kinh bá mẫu, bá nương, ta biết lỗi rồi, ta cũng là bị Lưu quản sự uy hiếp, nếu ta không làm như vậy, ta sẽ bị hắn bán vào Câu Lan Viện, ta còn nhỏ, ta chỉ mới tám tuổi, ta thực sự không muốn.... không muốn..."

Thím Trương gia khiếp sợ, mở to hai mắt, nàng vẫn nghĩ đưa khuê nữ đến Lưu gia, để làm bạn chơi cùng cháu gái Lưu phu nhân, lại không ngờ.... đám không bằng cầm thú súc sinh này, nữ nhi nàng mới lớn, đã đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy.

Vi mẫu tắc cường, nàng không đối phó được hai tượng phật lớn Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn, nhưng cũng có thể đối phó được với một phế nhân như Lưu quản sự.

Từ lúc Thẩm Lục Mạn đẩy cửa đi vào, thì đã một cước đạp gãy của quý của Lưu quản sự, đám hạ nhân trì độn vừa kịp phản ứng, cũng bị Thẩm Lục Mạn giải quyết dễ dàng.


Trong lòng nàng nín giận, liền bò đến cạnh người Lưu quản sự, dùng sức đánh đấm Lưu quản sự.

Ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn một màn này nói: "Lục Mạn, đừng chậm trễ nữa, chúng ta đi cứu Liễu Nhi trước rồi nói."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái sắc mặt khôi phục vẻ trắng nõn nói: "được, chờ ta phế kinh mạch Lưu quản sự rồi đi."

Nàng ném Trương Xảo Nhi xuống đất, nữ nhi ác độc như vậy, thực sự không đáng cho nàng ôn nhu thương tiếc.

Nàng nghĩ đến Liễu Nhi hiện tại còn trong ma quật Lưu gia, hận không thể chém đầu sỏ Trương Xảo Nhi này thành ngàn mảnh.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết nói rất đúng, Lưu gia không đáng sợ, đáng sợ chính là Lưu Văn Diệu cùng quốc sư đứng sau Lưu gia.

Lưu Văn Diệu là quan lớn triều đình, ở tu tiên giới nếu bản lĩnh không phải Kim Đan kỳ trở lên, thì cũng sẽ không ngu ngốc mà ở triều định một quốc giá đối nghịch.

Mà tu vi quốc sư đại nhân hiện tại là trúc cơ hậu kỳ, căn bản không phải để cho nàng và Kinh Ngạo Tuyết hai người chỉ mới luyện khí ba tầng đối phó.

Ở tu tiên giới luôn vi tôn thực lực, đẳng cấp rõ ràng, vượt cấp thắng lợi chỉ tồn tại khi bên yếu sống chết với bên mạnh hơn.

Nàng cùng Kinh Ngạo Tuyết hiện tại đụng tới, chỉ có thể bỏ mạng.

Thẩm Lục Mạn là một người tỉnh táo, đối với chuyện này, nàng thực sự thống hận phần lãnh tĩnh này của mình.

Nàng đi lên trước, đem lo âu cùng căm hận trong lòng hóa thành lực lượng dưới chân, trước đó nàng đã đá vỡ công cụ gây án của Lưu quản sự, hắn không phải thích ấu nữ sao? nàng khiến hắn đời này cũng không làm gì được!

Mặc dù vậy, cũng quá lợi cho hắn.

Liễu Nhi là trân bảo của nàng, trước đó còn có bao nhiêu hài tử vô tội, chôn vùi trong tay tên súc sinh này, nàng không nghĩ nhiều, cũng biết được tâm tình cha mẹ nên có.

Đó là phẫn nộ cùng bi thương vô biên, trân bảo mang thai mười tháng sinh ra, so với mạng còn quan trọng hơn, nhưng lại bị tên súc sinh này hãm hại, tựa như tim mình bị vứt xuống đất bị người chà đạp, lòng đau như dao cắt.

Nàng dùng sức trên chân, đạp nát mắt cá chân Lưu quản sự, Lưu quản sự đau đến hét một tiếng, tỉnh lại.

Nhưng hắn hận không thể ngất đi ngay, hắn nhìn cái chân còn lại cũng bị Thẩm Lục Mạn đạp nát, tựa như bị xe ngựa ngàn tấn cán qua, xương hắn như tan thành bột.

Đau đớn khiến hắn kêu rên, so với vậy còn đau hơn thím Trương gia cắn xé trên người hắn.

Thẩm Lục Mạn một cước đạp hắn lăn trên đất, lại dùng chân đạp nát hai cổ tay của hắn.

Nàng muốn Lưu quản sự trở thành phế nhân, cả đời đều sống trong bất lực.

Nàng muốn hắn sống không được, chết không xong!

Nàng nghĩ vậy, nắm miệng Lưu quản sự, dùng sức kéo đầu lưỡi đối phương, rút ra.

Nàng ghét bỏ đem đầu lưỡi đạp nát, nói với Kinh Ngạo Tuyết: "cho hắn vài viên thuốc, giữ mạng hắn!"

Kinh Ngạo Tuyết ngơ ngác chớp mắt một cái, vội gật đầu đi lên trước, lấy ra một bình sứ, đem đan dược đổ vào miệng Lưu quản sự, đối phương nuốt cả máu cùng đan dược trong miệng.

Cục diện thê thảm, khiến mọi người tại chỗ bị dọa sợ.

Hạ nhân Lưu gia cũng không phải thứ tốt, nhưng Thẩm Lục Mạn không cò thời gian trì hoãn nữa, liền dùng dây trói bọn họ lại.

Nàng lạnh lùng phân phó đám người Trương gia: "bọn chúng để các ngươi xử trí, Trương Xảo Nhi ta đem đi, nếu kết quả khiến ta không hài lòng, ta sẽ giết Trương Xảo Nhi trước. Các ngươi, từng người nếu dám chạy trốn, cho dù là đến chân trời góc biển, ta nhất định bắt được các ngươi, cho các ngươi hưởng kết quả như là Lưu quản sự."

Nàng nói lời độc ác, liền đem Trương Xảo Nhi quay người đi.

Kinh Ngạo Tuyết chậc chậc hai tiếng, không để ý ánh mắt những người kia hoảng sợ tuyệt vọng, vội đuổi theo, thầm nói: thê tử quả thực.... lợi hại!

Sau viện Trương gia, có vài con ngựa, Thẩm Lục Mạn mang Trương Xảo Nhi phóng lên ngựa, vung roi liền chạy lên trấn.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không chậm, phóng lên ngựa đuổi theo.

Tốc độ hai người rất nhanh, khi cửa thành sắp đóng lại thì kịp lúc chạy đến, quăng lại con ngựa đã mệt trên đất, liền dùng linh khí, im lặng chạy đến Lưu gia.

Các nàng đến bên ngoài Lưu phủ, nhìn hai hạ nhân canh cửa, Trương Xảo Nhi mím môi một cái, nói nhỏ: "ta biết địa hình Lưu phủ, từ cửa chính vào là..."


Nàng vừa nói xong: "bên cạnh ta không có Lưu quản sự đi theo, cứ vậy đi vào, nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi, cách tốt nhất, chính là tìm người giả làm nương ta, từ cửa chính quang minh chính đại đi vào."

Kinh Ngạo Tuyết bóp má nàng, không quan tâm mình đang khi dễ hài tử nói: "đừng có ra vẻ, nương ngươi cùng đệ đệ ngươi còn ở trong thôn."

Trương Xảo Nhi đau đến nước mắt lưng tròng nói: "ta cũng hận Lưu gia, về Liễu Nhi... là ta có lỗi với nàng, Kinh bá mẫu, ta có mắt như mù, không biết ngươi và bá nương đều là tiên nhân, bây giờ ta biết rồi, nhất đinh không tái phạm nữa."

"Xin các ngươi cho ta cơ hội lấy công chuộc tội, Liễu Nhi hiện tại vẫn còn, đám người Lưu gia còn có quốc sư đại nhân đều thích sạch sẽ, Liễu Nhi bị bắt đi, còn phải tắm rửa và dạy dỗ, nếu còn khóc nháo sẽ phải uống thuốc, cho đến khi nàng ngoan ngoãn, mới đưa đến chỗ đại nhân táng tận thiên lương kia."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, cùng Thẩm Lục Mạn liếc nhau, Thẩm Lục Mạn chuyển mắt nói: "được, ta giả làm nương ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, chuyện này nàng muốn thay cũng không được, ai kêu nàng là á nhân chứ.

Nàng trơ mắt nhìn Thẩm Lục Mạn chỉnh lại y phục, dùng khiết thanh chú với Trương Xảo Nhi, đem nước mắt nước mũi trên mặt nàng rửa sạch, còn có bụi trên người cũng được lau sạch.

Hai người thu dọn xong, liền tới trước cửa Lưu phủ.

Hai tên gác cửa chỉ vặn hỏi vài câu, được Trương Xảo Nhi cho bạc, liền cười cho vào.

Kinh Ngạo Tuyết dựa vào tường hít sâu một hơi, nàng cũng không thể cho phép mình đứng đây không làm gì, thê tử cùng nữ nhi của nàng đều ở trong ma quật Lưu phủ, nàng phải nghĩ cách đi vào.

Nàng nghĩ vậy, liền nhảy vào phòng lương, dự định im lặng theo phòng lương không tiếng động đi vào.

Đúng lúc này, có tiếng thở trầm ổn lướt qua tai, âm thanh quen thuộc kinh ngạc nói: "Kinh Ngạo Tuyết?"

Kinh Ngạo Tuyết vội xoay người, nhìn thấy hạ nhân Lưu phủ tuần tra nhìn qua bên này, liền xoay người kéo hắc y nhân trốn vào góc.

Chỗ này không phải nơi an toàn, thần thức trúc cơ kỳ chí ít cũng bao phủ được cả Lưu phủ.

Nếu kinh động đến quốc sư trúc cơ hậu kỳ, thì coi như xong.

Kinh Ngạo Tuyết cắn răng, che miệng hắc y nhân, dẫn hắn rời khỏi Lưu phủ, chạy cách xa một khoảng, nàng cau mày nói: "Ngô Chí Dũng, sao ngươi lại ở đây?"

Ngô Chí Dũng cũng đã thay đổi thần sắc trung hậu bình thường, ánh mắt sắc bén nói: "ngươi đến Lưu gia làm gì, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Kinh Ngạo Tuyết ôm tay, thản nhiên nói: "nhi nữ và cháu trai ngươi đều bị hạ nhân Lưu phủ bắt đi."

"Ngươi nói cái gì?" Ngô Chí Dũng sửng sốt một hồi, tức giận hỏi.

Kinh Ngạo Tuyết nói thêm: "còn có nhi nữ của ta cũng bị bắt đi, đây chính là mục đích ta đến Lưu gia, ta muốn cứu bọn họ ra."

Ngô Chí Dũng gấp như ruồi không đầu bay loạn, ánh mắt sắc bén vừa rồi như là ảo mộng.

Hắn cắn răng bất an hỏi: "việc này là thật?"

"Hừ," tâm tình Kinh Ngạo Tuyết không vui, bị hắn hỏi như vậy, không vui nói: "ta lừa ngươi vui lắm sao?"

Ngô Chí Dũng tức giận siết chặt nắm tay, không hỏi nguyên nhân: "Lưu gia không dễ chọc, bên trong có ám vệ, cộng lại ít nhất cũng mấy trăm, chỉ là vừa rồi ngươi ở ngoài không nhìn thấy thôi. Trong số đó còn có tâm phúc của quốc sư, thủ đoạn cổ quái, cho dù là ngũ tinh võ giả cũng không đối phó được bọn họ, ngươi cũng may mắn gặp được ta, nếu không.... chết thế nào cũng không biết."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "không được, thê tử ta đã đi vào rồi, nếu như ngươi nói, vậy nàng đang gặp nguy hiểm."

Ngô Chí Dũng tức suýt ngất, hắn hốt hoảng đi tới đi lui tại chỗ vài vòng, cái này giống y Ngô Chí An, không hổ là huynh đệ a.

Ngô Chí Dũng cắn răng nói: "việc này nếu chỉ hai ta, thì nhất định không giải quyết được, ngươi theo ta, chúng ta đi cầu Tần tướng quân, nàng túc trí đa mưu, nhất định có cách cứu bọn nhỏ."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ta thực sự... Ta bình thường rất không thích động tình tự, vẫn thanh thanh đạm đạm một người, đối với phần lớn sự tình đều không để ý.

Thế nhưng chuyện lần này, ta thực sự nhịn không được, hết lần này tới lần khác ta còn luôn là đi quan tâm, tức giận đến ta không ngủ ngon giấc ăn không ngon, không phải viết ra một đoạn này hành hạ đến chết kịch tình, ta nhất định phải bị tức chết.

Nói chung... \ "Nếu như ngươi thật sự có thật dài kính viễn vọng, hy vọng ngươi có thể giáo bọn nhỏ dùng chúng nó xem sao. \ "

Sao sao này khả ái bọn nhỏ, ta là vô năng đại nhân, chỉ có thể như vậy phát tiết tâm tình. Hy vọng bất kể là ai cũng tốt, cho một cái công đạo, bái thác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận