Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 62: Cừu hận.

Quốc sư đau đớn lăn lộn trên đất, tiếng kêu thảm bên tai không dứt.

Đạo bào phòng ngự trên người nàng cũng đã bị thiêu hủy, da thịt trắng nõn cũng bị lửa đốt cháy, rất nhanh chuyển thành màu cháy xém.

Trước đó còn là nhân vật cường đại lợi hại, lúc này lại tự thân khó bảo toàn.

Đột nhiên chuyển biến, khiến mọi người ở đay đều sợ ngây người.

Liễu Nhi đã sớm bị nàng buông ra, không chỗ dựa lơ lửng giữa không trung.

Trương Xảo Nhi kinh ngạc muốn chạy đến kiểm tra, lại bị đôi mắt màu đỏ của Liễu Nhi nhìn tới, cả người như bị mãnh thú nhìn đến.

Khiến da đầu tê dại cả người cảm giác nguy hiểm, nàng đứng im một chỗ, cả người không thể nhúc nhích.

Liễu Nhi không quan tâm nàng, chậm rãi đưa tay che ngực, lẩm bẩm nói: "thân thể nhân loại yếu ớt này không giữ được lâu, thật phiền a, sớm biết thì không định khế ước rồi."

Nàng thở dài một hơi, hiện tại chiếm giữ ý thức thân thể, chính là phượng hoàng Tiểu Hôi ký kết khế ước chủ tớ với Liễu Nhi.

Tiểu Hôi vốn đang ở trong cơ thể Liễu Nhi hôn mê dưỡng thương, lần trước ở trong đan điền Kinh Ngạo Tuyết, đánh nhau với Ly Mộc Phần Hỏa bị thương còn chưa khôi phục.

Hiện tại mới có mấy ngày, người hầu của mình lại rước đến phiền phức lớn như vậy.

Nàng xem ký ức của Liễu Nhi cũng thấy được nguyên nhân hậu quả, biết được người khác lợi dụng Liễu Nhi.

Trong lòng tức giận, có người dám hạ thủ với người hầu của mình, một bên ý thức được, lúc trước ký khế ước chủ tớ với Liễu Nhi dường như đã xảy ra vấn đề.

Vì Liễu Nhi bị thương, nên nàng cũng phải chịu đau theo, thậm chí thương thế cũng dần chuyển qua người nàng.

Trước đó nàng bị cơn đau trên người Liễu Nhi làm tỉnh, Liễu Nhi là hài tử ngốc, trong đầu toàn là nương thân, mặc dù đau đến ý thức mơ hồ, cũng không nguyện ý bỏ ý thức của mình.

Tiểu Hôi không muốn như nàng, bị quốc sư giết chết, liền khuyên nàng vài câu, để nàng ngủ tạm, còn nàng có quyền chủ động điều khiển thân thể này.

Nhưng Liễu Nhi lại là đầu gỗ, sống chết không nghe lời, cho đến khi quốc sư bóp cổ nàng hút linh khí, Tiểu Hôi thực sự tức giận không cam lòng, liền cưỡng ép chiếm lấy thân thể này.

Vì nàng còn quá yếu, cho nên không phun được lửa phượng hoàng, mà là Ly Mộc Phần Hỏa trước đó đã thôn phệ, bất quá cũng là thập đại dị hỏa, đủ cho quốc sư trúc cơ kỳ ăn đủ.

Ý thức của Liễu Nhi vẫn còn lải nhải trong đầu, Tiểu Hôi nghe đến phiền, đi đến chưa hết giận đạp quốc sư một cước, mới đến bên cạnh Thẩm Lục Mạn, kiểm tra sống chết của nàng.

Tay nàng chạm vào động mạch cổ Thẩm Lục Mạn, chỗ đó đã không còn đập, nói rõ Thẩm Lục Mạn đã chết.

Khi nàng vừa nghĩ đến chuyện này, Liễu Nhi cũng cảm ứng được liền khóc lớn.

Tiểu Hôi bị nàng làm ồn, nhíu mày bất đắc dĩ nói: "đừng khóc, còn có cách mà!"

Liễu Nhi vội thút thít hỏi làm sao bây giờ, Tiểu Hôi nghĩ thầm: khế ước này nhất định là tìm cho mình một cái tổ tông a, chuyện gì cũng phải đến tay mình làm.

Nàng bất đắc dĩ dùng tay giữ cổ Thẩm Lục Mạn, đem chỗ vừa rồi bị quốc sư bẻ gãy tại chỗ khôi phục lại, nàng nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, cũng không để ý nhiều.

Thẩm Lục Mạn là bán yêu, nàng cũng biết từ đầu, nàng coi thường bán yêu, nhưng hiện tại thân ở nhân gian, so với nhân loại yếu đuối vô năng, Thẩm Lục Mạn ngược lại cũng là người nàng có thể miễn cưỡng tiếp nhận tồn tại.

Bán yêu ở yêu giới phải chịu kỳ thị, một mặt vì cơ thể có huyết mạch hỗn tạp của nhân tộc và yêu tộc, mà hai bên lại là thù địch, dĩ nhiên là không nhìn được.

Mặt khác, bán yêu thực sự quá yếu.

Bán yêu có ba loại, loại thứ nhất là huyết mạch yêu tộc mạnh hơn nhân tộc, nên bán yêu từ nhỏ sẽ mang hình thú, linh trí bề ngoài không khác gì yêu thú bình thường.

Với huyết mạch nhân tộc quá yếu, còn gây cản trở huyết mạch yêu tộc, cho nên bán yêu này, so với yêu thú còn yếu hơn, nói chung sinh ra thì sống không lâu được.

Loại thứ hai, chính là huyết mạch yêu tộc yếu hơn nhân tộc, vừa sinh ra đã mang trên mình đặc thù của yêu tộc và nhân tộc.


Bọn họ hầu như giống nhân tộc, dĩ nhiên cũng không được yêu tộc tiếp nhân, sẽ bị yêu tộc trực tiếp đuổi khỏi yêu giới.

Bọn họ tính ra còn yếu hơn, từ nhỏ bị yêu khí quấy rầy, trong cơ thể lại không có linh căn, chỉ có thể làm người bình thường.

Nhưng lại có đặc thù của yêu tộc trên người, cho nên ở tu tiên giới cũng bị ngoại tộc kỳ thị.

Bình thường sẽ chết non, nếu tướng mạo mỹ có thể học nghề, được người trong tộc nuôi dưỡng, trở thành đồ chơi giải trí cho nhân tộc.

Còn loại thứ ba, chính là vô cùng hiếm thấy, cũng chính là tình trạng cơ thể của Thẩm Lục Mạn, huyết thống nhân tộc và yêu tộc đều cân bằng, không liên quan đến nhau.

Vừa sinh ra đã mang hình thái nhân tộc, trong cơ thể cũng có linh căn, có cơ hội giống như nhân tộc bước lên con đường tu tiên.

Bình thường sẽ dùng hình người, nhìn qua không khác người thường.

Nhưng khi âm khí nặng, tựa như ngày rằm, yêu tính trong cơ thể lớn hơn nhân tính, thì khôi phục diện mạo yêu như trước.

Vốn huyết mạch trong người Thẩm Lục Mạn đã cân bằng, không biết gần đây nàng ăn thứ gì, hoặc dính gì đó, huyết mạch yêu tộc trong người bắt đầu mạnh lên.

Đây cũng là cơ hội, mà cũng là uy hiếp.

Dù sao nàng cũng cảm nhận được, trên người Thẩm Lục Mạn có huyết thống viễn cổ đại yêu, nếu thức tỉnh huyết mạch yêu tộc, rất có thể trở thành yêu tu cường đại.

Còn nếu thức tỉnh thất bại, thì trở thành tình huống thứ hai, linh căn bị yêu khí ô nhiễm, không thể tu tiên.

Trên người triển lộ đặc thù yêu tộc, cũng biến thành tư chất phàm nhân.

Trên mặt Thẩm Lục Mạn đã hiện lên văn lộ yêu đằng, dù đang ở tình thế cấp bách, tình thần chấn động, nhưng vẫn cố gắng dẫn huyết mạch yêu tộc trong cơ thể, tiến hành dấu hiệu thức tỉnh huyết mạch.

Nhưng mà, quá trình lại bị quốc sư cắt ngang.

Thẩm Lục Mạn hiện tại đã chết, nhưng cũng không chết hoàn toàn, huyết mạch trong cơ thể vẫn còn ở trạng thái thức tỉnh, chỉ cần cho nàng một cơ hội, thức tỉnh huyết mạch, thì sẽ sống lại.

Nàng ngồi canh thi thể chậc chậc hai tiếng, không khỏi cảm thán nói: gia đình này nhất định là có vận khí tốt, trước kia Kinh Ngạo Tuyết tuy bị Ly Mộc Phần Hỏa gây thương tích, nhưng được nàng trợ giúp, ngược lại dị hỏa cũng đã nhận nàng làm chủ.

Mà Thẩm Lục Mạn trước mắt, nếu muốn thức tỉnh huyết mạch, không chỉ nhờ ý chí của nàng, mà còn cần cơ duyên cực lớn.

Hoặc là thiên tài địa bảo, yêu tộc cường đại, rót vào yêu khí thuần khiết trong cơ thể nàng, giúp cho nàng.

Mà hiện tại, nàng chính là yêu tộc thuần khiết cường đại đó.

Nàng là yêu vương của yêu giới, là thần thú thượng cổ phượng hoàng, yêu khí trong cơ thể là chi linh vạn vật sinh trưởng, nơi có nàng trấn thủ, linh khi sẽ đầy đủ hơn so với những chỗ khác.

Mặc dù nàng vừa trọng sinh không lâu, năng lực còn yếu, nhưng cũng đã đủ rồi.

Trong lòng nàng cảm thán, nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh nữ hài khàn khàn nói: "Liễu Nhi, bá nương đã chết, ta biết ngươi thương tâm khó chịu, nhưng ở lại Lưu phủ này rất nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi đây đi."

Một tiểu hài nhi khác, âm thanh nức nở, cũng nói theo: "Liễu Nhi, chúng ta đi thôi, không đi người xấu kia sẽ tỉnh lại."

Tiểu Hôi nghe vậy, liếc nhìn quốc sư một cái, cười lạnh nói: "chỉ với nàng, bất quá chỉ là tu vi trúc cơ thôi, dám làm càn trước mặt ta."

Quốc sư sợ hãi, chật vật lui lại, đầu lưỡi nàng bị lửa thiêu phỏng, há miệng đau dữ dội.

Nàng hiện tại đã hối hận, sớm biết nàng không nên tính toán với nữ tu kia, để các nàng rời đi, nàng cũng không bị thành như vậy.

Tiểu á nhân trước mắt này, nhất định không đơn giản, trên người có khí tức đại yêu, so với những yêu tu nàng từng thấy còn mạnh hơn.

Đối phương chỉ phun một ngọn lửa, đã hành nàng không ra hình người, nếu thêm một ngọn nữa, thân thể này sẽ bị đốt không còn gì.

Nàng vội quỳ xuống xin tha, ấp úng nói không được một câu.


Tiểu Hôi thực tế là nỏ mạnh hết đà, ngọn lửa vừa rồi đã tiêu hao hết khí lực mấy ngày tích góp.

Nàng nhìn vẻ mặt Ngô Mông Thu kinh ngạc nói: "ngươi qua đó, giết chết nhân loại này!"

Ngô Mộng Thu sợ hãi lùi lại vài bước, nhìn ánh mắt Liễu Nhi cũng hoảng sợ, rõ ràng đối phương là Liễu Nhi, nhưng Liễu Nhi có tròng mắt đen, Liễu Nhi cũng không lộ ra nụ cười lạnh lẽo hung tàn như vậy.

Trong lòng nàng tuy hận quốc sư này, nhưng lại không dám giết người, cắn môi bất an nói: "Liễu Nhi, chúng ta mau đi thôi."

Tiểu Hôi liếc mắt, hiện tại thời gian cấp bách, Liễu Nhi vừa rồi còn bị thương, đã chuyển hết lên người nàng, nàng hiện tại là nỏ mạnh hết đà, nói không chừng sau một khắc thì biến mất.

Nàng căn bản không nghĩ nhiều, mặc dù muốn giết quốc sư cho hả giận, nhưng quốc sư là tu sĩ trúc cơ kỳ, bản thân bị trọng thương so với nàng cũng mạnh hơn, đối mặt với nguy cơ sống chết đôi khi sẽ có phản hệ.

Cho nên nàng nhìn quốc sư lạnh lùng mắng: "cút!"

Quốc sư liền lăn một vòng rời đi, Tiểu Hôi lúc này mới nhắm hai mắt lại, sau một khắc Liễu Nhi liền chiếm chủ đạo thân thể.

Liễu Nhi lo lắng nhìn xung quanh nói: "Tiểu Hôi, nương ta, cần ngươi cứu nàng."

Tiểu Hôi hừ một tiếng, từ trong tim nàng hiện thân, vẫn là dáng vẻ con gà xám, nhưng so với lần đầu gặp còn chật vật hơn.

Nàng ủ rũ cụp mi mắt, nhìn Liễu Nhi nói: "coi như ngươi gặp may."

Nàng không hiểu vì sao, căn bản không thể từ chối yêu cầu của Liễu Nhi, chỉ có thể chống thân thể trọng thương đi tới trên người Thẩm Lục Mạn, nhắm mắt lại chìm vào đan điền đối phương.

Tỷ đệ Ngô Mộng Thu, không nhìn thấy Tiểu Hôi, chỉ thấy Liễu Nhi nhìn không khí nói chuyện, sợ là gặp quỷ hồn, vội vàng đến bên cạnh, lo sợ nói: "Liễu Nhi, ngươi đang nói bậy gì a? chỗ này không có người ngoài, hơn nữa bá nương thực sự đã..."

Liễu Nhi quật cường nói: "nương thân không chết, nàng vẫn còn sống."

Nàng chống lại hai mắt Ngô Mộng Thu, Ngô Mộng Thu thấy lệ ý trong mắt nàng, bất đắc dĩ thở dài.

Liễu Nhi biết nàng không tin, nàng cắn môi nhìn chằm chằm thân thể nương thân, nàng sợ nương thân nằm trên đất khó chịu, liền ngồi xuống để nương thân dựa vào người nàng.

Trương Xảo Nhi chần chờ lúc này đi lên, nhìn chằm chằm Liễu Nhi nói: "Ngô Mộng Thu nói không sai, chỗ này không an toàn, chúng ta mau rời khỏi đây đi."

Liễu Nhi mím môi nhìn Trương Xảo Nhi, tình thần hỗn loạn nói: "là ngươi làm sao?"

Trương Xảo Nhi sửng sốt, mới hiểu được ý của nàng, mím môi bất an gật đầu nói: "ta không cố ý, nếu ta không làm như vậy, Lưu quản sự sẽ giết chết ta. Liễu Nhi, xin lỗi...."

Liễu Nhi và Tiểu Hôi ý thức tương thông, nàng trước giờ không nghĩ đến, vào buổi chiều mình bị người lạ bắt đi, còn bị ép uống thuốc, bị đem đến đây, đều là do Trương Xảo Nhi tính toán.

Ban đầu nàng còn không tin, Xảo Nhi tỷ tỷ, không đúng, Trương Xảo Nhi là người bạn đầu tiên của nàng, nàng từng giúp nàng che chở cho nàng, nên Liễu Nhi theo bản năng muốn báo đáp nàng.

Nương thân cùng mẫu thân đã nhiều lần căn dặn nàng, nhưng nàng không nghe lại không hiểu, còn lo lắng Trương Xảo Nhi sống ở Lưu phủ không được tốt.

Đối phương đúng là sống không tốt, nhưng đây không phải lý do nàng tổn thương mình, rõ ràng nàng không làm gì, thậm chí luôn coi đối phương là bạn bè.

Liễu Nhi cắn chặt răng, nương thân vì cứu mình mới vào Lưu phủ, dọc đường đi phải tránh nhiều quan binh tuần tra, nói rõ trong Lưu phủ vô cùng nguy hiểm.

Nhưng mà sau đó, cũng vì Trương Xảo Nhi tố cáo nương thân, mới khiến nương thân bị quốc sư phát hiện, thậm chí....

Nương thân còn phải chết, đều do Trương Xảo Nhi, đều do nàng quá vụng về!

Liễu Nhi bị tâm tình hổ then bất an hành hạ, Trương Xảo Nhi thấy vậy, vội nói: "ta thực sự không cố ý, ta... ta sợ ngươi sẽ bị thương, mới đổi ý tìm bá nương đến cứu ngươi, Liễu Nhi, ngươi hiện tại không sao rồi, ngươi tha thứ cho ta được không?"

Liễu Nhi cắn môi lắc đầu nói: "Xảo Nhi tỷ tỷ, ngươi thực sự.... rất thái quá, ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sau này, cũng không muốn, gặp lại ngươi nữa."


Nàng có ngốc, nhưng không có nghĩa bị người tổn thương nhiều lần, mà chết cũng không tới cửa hối cải.

Nếu hôm nay không có Tiểu Hôi ở đây, nương thân chắc chắn phải chết, mối thù giết nương nàng không có đòi Trương Xảo Nhi, đều là công lao của Tiểu Hôi.

Hiện tại Liễu Nhi cũng hiểu được lời nương thân, nàng thề, chỉ cần nương thân sống lại, sau này nàng nhất định ngoan ngoãn nghe lời, cũng không tùy hứng làm ẩu nữa.

Trương Xảo Nhi thấy thái độ nàng kiên quyết, trong lòng nhất thời trống rống, như mất đi thứ quan trọng.

Nàng không biết đó là cảm giác gì, mặc dù nàng đối với Liễu Nhi có hảo cảm, nhưng Liễu Nhi cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình được.

Nàng thấy Liễu Nhi không có ý rời khỏi Lưu phủ, mím môi nói: "quốc sư tuy bị thương, nhưng sẽ ý thức được không ổn, nói không chừng sẽ quay lại báo thù, nương thân ngươi ở đây... nếu có cứu được, cũng không cần ở lại đây, nếu không.... không khác gì cá trong chậu."

Liễu Nhi ngẩng đầu nhìn nàng một cái nói: "ngươi muốn đi, thì đi đi."

Trương Xảo Nhi bị nàng vạch trần, trong lòng vừa xấu hổ vừa uất ức, nàng cũng vì suy nghĩ cho Liễu Nhi, nếu nàng không cảm kích, nàng cũng không cần ở lại cho chướng mắt.

Nàng dậm chân, xoay người chạy ra hậu viện.

Ngô Mộng Thu thấy nàng rời đi, xì một tiếng cười nói: "Liễu Nhi, giờ ngươi đã thấy cách làm người của nàng rồi a, lần sau đừng có ngốc như vậy nữa."

Liễu Nhi dùng tay áo lau máu bên khóe miệng cho Thẩm Lục Mạn nói: "ta sẽ không."

Bất quá, Trương Xảo Nhi nói không sai, bọn họ không thể tiếp tục ở lại đây, quá nguy hiểm.

Liễu Nhi đứng dậy nói: "Mộng Thu tỷ tỷ, ngươi đem Xuân ca nhi rời Lưu gia trước, nương thân hiện tại không nhúc nhích được, ta phải đem nương thân giấu đi."

Ngô Mộng Thu nghe vậy, nóng nảy vội nói: "không được, chúng ta không thể để ngươi lại một mình được."

Liễu Nhi nói: "nhưng các ngươi ở lại đây chỉ khiến ta phân tâm mà thôi, nếu các ngươi chạy đi, mới có thể tìm được mẫu thân của ta, đến cứu ta, mẫu thân sẽ không bỏ lại ta và nương thân."

Ngô Mộng Thu cắn môi, Xuân ca nhi kéo y phục của nàng, nháy mắt tràn đầy sợ hãi.

Hôm nay hắn rất sợ, cũng biết được trạng thái Liễu Nhi hôm nay không tốt, hắn không muốn ở lại cái viện đáng sợ này, hắn muốn về nhà.

Ngô Mộng Thu thấy đệ đệ lại muốn khóc, liền ra quyết định nói: "được, Liễu Nhi ngươi phải trốn cho kỹ, ta ra goài tìm bá mẫu và cha, nói bọn họ đến cứu ngươi."

Liễu Nhi gật đầu, nhìn Ngô Mộng Thu ra ngoài chưa được vài bước, ám vệ đã mang Trương Xảo Nhi bỏ trốn quay về.

Quốc sư thay một bộ y phục mày đen, đứng cách đó không xa, cười lạnh nói: "quả nhiên không ngoài suy đoán của ta, các ngươi chỉ là dùng yêu pháp mà thôi."

Nàng nghĩ đến vừa rồi càng thêm giận, cảm giác không đúng, liền phái ám vệ xem động tĩnh ở đây, còn bản thân thì ăn đan dược.

Đan dược làn từ năm đó nàng tìm được trong bí cảnh, cũng chỉ có hai viên.

Hơn 20 năm trước, nàng bị yêu nữ đánh trọng thương đã dùng một viên, thương thế liền khôi phục, nàng mới biết được dược hiệu kinh người.

Còn lại một viên, mặc dù lúc trước bị thương nặng, thậm chí dung mạo thành bà lão, nàng cũng không dám dùng.

Nhưng vừa rồi, vì mạng sống nàng không thể ăn viên cuối cùng.

Đan dược đúng là lợi hại, đối với tu sĩ nguyên anh cũng có hiệu quả, càng không nói đến tu sĩ trúc cơ kỳ như nàng.

Nàng cảm giác kinh mạch trong cơ thể xao động, vội vàng dùng mấy viên đan dược thăng cấp, hiện tại bề ngoài đã khôi phục.

Nhưng bên trong vẫn chịu tổn thương, không dễ lành như vậy, chỉ có thể tu dưỡng vài năm mới khôi phục hoàn toàn.

Nàng tức giận lại không cam lòng, ám vệ nghe đám hài tử nói chuyện, liền đến bẩm báo.

Nàng liền suy nghĩ, quả nhiên không ngoài dự tính của nàng.

Cảm giác đại yêu tồn tại nháy mắt biến mất, nghĩ thế nào cũng không ổn.

Nàng trì độn ý thức được: một chiêu vừa rồi, chỉ là thủ đoạn bảo mạng trên người tiểu á nhân mà thôi, chỗ này căn bản không có yêu tu cường đại sống.

Nói đến cũng cảm thấy thật nực cười, yêu tu xuất hiện ở tu tiên giới rất ít, sao lại xuất hiện ở nhân gian chứ.

Đáng trách nàng thân là quốc sư một quốc gia, lại là tu sĩ trúc cơ kỳ, lại bị vài người phàm hù dọa.

Nàng tức giận chuẩn bị quay lại trả thù, thì nghe ám vệ chần chờ nói, Trương Xảo Nhi đúng là thư đồng của Lưu phủ, chuyện của nàng có thể tìm Lưu phu nhân hỏi.


Cho nên, nàng bớt chút thời gian tìm Lưu phu nhân, nghe nàng kể chuyện về Trương Xảo Nhi.

Cũng từ miệng mấy hạ nhân biết được, hôm nay cùng nàng đến Lưu phủ, còn có nương thân của nàng, nghe bọn họ miêu tả vóc người tướng mạo, nàng liền hiểu ra, không phải là bán yêu vừa rồi bị nàng bóp chết sao.

Nàng giận không kiềm được, thở hồng hộc đi qua trạch viện, đúng lúc ám vệ bắt được Trương Xảo Nhi đang bỏ trốn.

Nàng cười lạnh, cho ám vệ bao vây viện hoang này lại, đi lên trước nói: "các ngươi đúng là có năng lực a."

Không phải sao, dám đùa bỡn nàng trong tay.

Từ sau khi nàng thoát khỏi tông môn ma tu địa ngục, cũng không có ai coi nàng như hầu tử mà trêu chọc nữa.

Vết bỏng trên người khó chịu, luôn nhắc đến thất bại của nàng.

Quốc sư tức giận đi lên, không dám đụng đến Liễu Nhi, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Nàng túm Ngô Mộng Thu lên nói: "hôm nay ta đem các ngươi nhốt lại, đám người các ngươi đừng mong trốn được."

Liễu Nhi ôm Thẩm Lục Mạn, lo lắng nhìn Ngô Mộng Thu, Tiểu Hôi không thể đi ra, nàng vẫn còn ở trong thân thể nương thân, nhưng thân thể nương thân đang lạnh dần.

Nàng lớn như vậy, lần đầu gặp phải hiểm cảnh này, căn bản không biết nên làm gì, chỉ có thể sợ hãi nói: "ngươi... ngươi không được đụng đến nàng."

Quốc sư lạnh lùng nhìn nàng, đang chuẩn bị giết chết Ngô Mộng Thu, thì cảm giác có thân ảnh đang đánh về phía nàng.

Người đến là nam nhân bình thường, vẻ mặt hắn lo lắng, còn chưa đến trước mặt quốc sư đã bị ám vệ ngăn cản.

Ám vệ ép nam nhân xuống đất, nam nhân liều mạng vùng vẫy.

Quốc sư cảm thấy kỳ quái, hôm nay sao lại vậy?

Nàng thân là quốc sư, nhưng lại bị những con kiến hôi này khiêu khích.

Những tiếng bước chân từ xa đang đến gần, nàng nheo mắt nhìn kỹ lại, thì thấy Lưu Văn Diệu mang theo một người quen, cùng hơn mười quan binh đến.

Người quen được thuộc hạ ôm trong ngực, nét mặt thản nhiên nói: "quốc sư đại nhân, đã lâu không gặp."

Quốc sư buông tay, Ngô Mộng Thu liền rơi xuống đất, may mắn có người từ một bên lao ra đón nàng ôm vào ngực, nhanh chóng lướt qua đến bên cạnh Tần Diệc Thư, đã ngăn được thảm kịch phát sinh.

Quốc sư sửng sốt, nhìn nữ á nhân vừa xuất hiện nói: "lại là một tu sĩ luyện khí ba tầng."

Người này chính là Kinh Ngạo Tuyết, nàng đem Ngô Mộng Thu để xuống đất, tiểu cô nương sợ đến run rẩy, hai tay ôm chặt cổ nàng.

Kinh Ngạo Tuyết vội nhìn Liễu Nhi, liền đem nàng đưa cho Cố Bạch Vi.

Cố Bạch Vi cũng lần đầu tiên ôm hài tử, định đem hài tử đưa cho thủ hạ, nhưng cảm thấy tiểu cô nương co người còn run rẩy, liền chần chờ một chút, ôm chặt tiểu cô nương trong ngực.

Ngô Chí Dũng bị ám vệ đè xuống, thấy nữ nhi mình an toàn, cuối cùng thở dài một hơi.

Trước đó hắn cùng Kinh Ngạo Tuyết kiệt lực chạy đến, nhưng trong Lưu phủ canh giữ nghiêm ngặt, thật vất vả đối phó Lưu quản sự ở ngoài, còn Trương quản sự bị giết, bị một nha hoàn tên Hàm Đào phát hiện, đã loan đi.

Đám quan binh đang tuần tra liền tụ tập lại đây.

Bọn họ biết trong lòng mọi chuyện không ổn, vội vàng chạy đến chỗ Thẩm Lục Mạn.

Nửa đường, liền bị hai cổ uy áp cường đại từ đỉnh đầu lướt qua, hắn bị đè không thở được, chân đứng không vững liền ngã từ mái hiên xuống.

Âm thanh vang lên quá lớn, bị quan binh xung quanh phát hiện, người dẫn đầu là Hàn Hữu Vi, hắn có thù oán với Kinh Ngạo Tuyết, muốn liều mạng bắt hai người.

Nếu không phải Lưu Văn Diệu cùng Tần tướng quân bị chuyện này kinh động, đến kiểm tra thì bọn họ sẽ bị hạ nhân Lưu phủ bắt lại.

Tần tướng quân cùng Lưu Văn Diệu cãi nhau một trận, song phương không ai nhường ai, cho đến khi nhìn thấy quốc sư vội vàng đi ngang qua, mọi người nhìn nhau liền đuổi theo.

Kết quả hắn liền nhìn thấy, nữ nhin hắn lo lắng đi tìm, đang bị quốc sư bóp trong tay, sắp mất mạng.

Hắn không để ý, vội nhào về phía quốc sư, lúc này mới có một màn vừa rồi.

Hiện tại, hắn nhìn nữ nhi của mình, còn cháu trai đệ đệ, tuy chật vật nhưng cũng chưa bị thương gì, hắn thả lòng tinh thần, cả người mệt mỏi đến ngón tay cũng không nhích được.

Bất quá, khi ánh mắt hắn nhìn qua Liễu Nhi, còn có Thẩm Lục Mạn đang bất tỉnh, nhất thời trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ: bọn họ đã chậm một bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận