Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 67: Bảo bối

Kinh Ngạo Tuyết ngơ ngác nghĩ: đây là thê tử của ta a? đây là Thẩm Lục Mạn? đây là... dây leo a!

Nàng nuốt nước miếng một cái, chín sợi đằng đỏ lại bò sát đến trước mặt nàng, quấn quanh nàng cùng Liễu Nhi, càng quấn càng chặt.

Nàng có mộc hệ dị năng, mức độ nhất định, có thể câu thông với dây leo có linh trí, cho nên nàng nàng có thể cảm nhận được sự vui vẻ từ dây leo trên người mình.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ bị ôm chết nghẹt.

Nàng ho khan hai tiếng, thấy khuôn mặt Liễu Nhi chợt đỏ bừng vội nói: "thả lỏng một chút, ta không thở được."

Dây leo liền thả nàng ra, bay lượn xung quanh nàng và Liễu Nhi.

Kinh NgạoTuyết ngơ ngẩn một hồi, chần chờ nói: "ngươi là Thẩm Lục Mạn."

Một sợi dây leo ghé sát vào mặt nàng, thân mật cọ cọ má nàng.

Kinh Ngạo Tuyết bối rối, không biết nên làm gì.

Nàng cảm nhận được mộc hệ dị năng trong dây leo truyền đến, nhưng ở dị giới, mộc hệ dị năng trong cơ thể, chỉ có vài người mà thôi.

Nếu Liễu Nhi đã nói như vậy, nhất định là sự thật.

Tuy trước đó vào đêm trăng tròn nàng từng thấy qua, là màu xanh và cũng không có... thô tráng như vậy a.

Nàng đưa tay lên sờ vào dây leo gần nhất nói: "hiện tại ngươi có thể nghe hiểu được ta đang nói gì không?"

Dây leo vẫn cọ cọ nàng như cũ, tựa như tiểu cẩu cẩu ngây ngô.

Kinh Ngạo Tuyết đối với chuyện này cũng có chút vui vẻ, vì trước đó nàng và Thẩm Lục Mạn còn đang giận nhau a, Thẩm Luc Mạn vừa nhìn thấy chính mình, thì đã khó chịu bỏ đi, trong lòng nàng thực sự rất đau.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được a.

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại nói: "Liễu Nhi, con biết đã phát sinh chuyện gì không?"

Nàng vốn không hy vọng gì, nhưng nghe Liễu Nhi kể lại, nhưng chuyện Tiểu Hôi lại không thể nói được, nàng liền dấu đi, còn lại những chuyện khác nàng đều nói hết.

Sau khi nói xong, nàng dựa vào người Kinh Ngạo Tuyết, nhắm hai mắt lại.

Đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, quá mệt mỏi rồi.

Cho nên nàng không nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc của Kinh Ngạo Tuyết, thậm chí còn mang theo vài phần sợ hãi bất an.

Kinh Ngạo Tuyết đúng là bất an, Liễu Nhi vốn chỉ là hài tử mới bốn tuổi, lại còn nói lắp, giọng nói lại mang sự mềm mại của hài tử, bộ dạng nghĩ gì nói đó.

Nhưng vừa rồi Liễu Nhi kể lại, thì như một người lớn trưởng thành.

Kinh Ngạo Tuyết suy đoán, chật vật hắng giọng nói: "Thiên vương lấp địa hổ."

Nếu Liễu Nhi giống nàng đều là xuyên qua, nhất định sẽ biết câu tiếp theo là gì, nếu như đối phương đến từ phương tây, hoặc tinh cầu khác thì sao?

Kinh Ngạo Tuyết không thể chấp nhận chuyện này được, nàng đã coi Liễu Nhi là nữ nhi của mình, chỉ mong nàng cả đời ngây thơ đơn thuần, cũng không muốn nàng bị sinh vật không biết tên chiếm giữ thân thể.

Nàng nghĩ vậy, đột nhiên hiểu ra, vì sao Thẩm Lục Mạn trước đó lại có thái độ như vậy với nàng.


Tu hú chiếm tổ chim khách, chuyện như vậy, đối với một người bình thường mà nói, đều không thể chịu được.

Nàng cũng thấy may mắn vì trước đó thái độ mình đủ lý trí, không tranh chấp với Thẩm Lục Mạn, mà chọn lui một bước cho Thẩm Lục Mạn có nhiều thời gian tiếp thu lý giải hơn.

Lần này Kinh Ngạo Tuyết tự mình nếm loại tư vị đó, nàng tuyệt đối không tiếp nhận.

Liễu Nhi nghe vậy ngẩn ra một hồi, Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy xác định, thậm chí tay phải cũng đã tụ mộc hệ dị năng, chuẩn bị đánh ngất Liễu Nhi rồi tính tiếp.

Nhưng Liễu Nhi lại nói: "mẫu thân, người đang nói gì vậy? là đang nói chuyện với con sao?"

Kinh Ngạo Tuyết nhếch miệng, lưỡng lự một hồi, thận trọng nói: "Liễu Nhi, trước đó... không phải con nói lắp sao?"

Liễu Nhi mím môi nở nụ cười, trong nụ cười mang theo vài phần có lệ và không quan trọng.

Nàng nói: "mẫu thân, đừng sợ, con chỉ trưởng thành hơn thôi, đều là con sai, mới để Trương Xảo Nhi và Lưu quản sự bắt đi, mẫu thân và nương thân phải đến Lưu phủ cứu con, mới xảy ra chuyện lớn như vậy, con không muốn tiếp tục như vậy nữa, cho nên con hẳn là phải trưởng thành, không thể trở thành gánh nặng cho mẫu thân và nương thân được."

Nghe lời này trong lòng Kinh Ngạo Tuyết chua xót không thôi, khi nàng bốn tuổi thì đang làm gì a, ngồi xổm trên bụi cỏ đếm kiến, còn không thì nhìn hài tử nhà người ta đi mẫu giáo.

Khi đó còn ngây thơ, cái gì cũng không biết, tuy ở cô nhi viện, nhưng tâm linh lại tự do.

Nhưng mà Liễu Nhi...

Kinh Ngạo Tuyết siết chặt nắm tay nói: "Liễu Nhi, con đừng nghĩ nhiều, đây không phải lỗi của con."

Liễu Nhi lắc đầu, lại không muốn nói chuyện này nữa.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không dám nhắc lại, nàng không cảm nhận được ý xấu từ trên người Liễu Nhi, hơn nữa Thẩm Lục Mạn hóa thân là dây leo màu đỏ, đang còn thân mật ghé vào đùi Liễu Nhi, để Liễu Nhi vuốt vẻ văn lộ xù xì trên mình nàng giống như con thỏ trước kia.

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, đây gọi là chuyện gì a.

Xem ra ngày mai đi tìm Ngô Chí Dũng hỏi một chút a, không biết quốc sư bên kia thế nào rồi, nếu còn phải dây dưa không dừng, các nàng hiện tại thực lực không đủ, đành phải thu dọn rời thôn, đến quốc gia khác sống.

Nàng thấy Liễu Nhi nhắm hai mắt, tóc có chút dầu bóng, sắc mặt cũng khó coi, liền nói: "cực khổ Liễu Nhi rồi, hôm nay về phòng nghỉ ngơi trước đi, chỗ này có ta trông."

Liễu Nhi nghe vậy mở mắt nói: "con muốn ngủ chung với mẫu thân, hơn nữa cái này..."

Nàng ôm pháp khí phòng ngự trong tay nói: "thân mình của nương quá rõ ràng, nếu bị người trong thôn nhìn thấy, sẽ kéo đến phiền phức, cho nên phải dùng phòng ngự trong sân che lại."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng vốn không định hỏi nữa, sợ Liễu Nhi khó chịu, nhưng món đồ trước mặt này không phải pháp khí thường dùng ở tu tiên giới sao?

Tuy dùng không khó, nhưng Liễu Nhi chưa đến sáu tuổi để kiểm tra linh căn, trong cơ thể dĩ nhiên không có linh khí, vậy nàng làm sao dùng được pháp khí này.

Nàng cắn răng nói: "Liễu Nhi, sao con lại có thứ này."

Liễu Nhi nghe giọng nàng không ổn, cố gắng mở mắt nhưng mà nàng rất mệt, mí mắt đã không thể mở nổi rồi.

Nàng liễm môi một cái nói: "lúc mẫu thân bị đâm chết, con.... con cũng muốn theo mẫu thân, khi sắp chuyển hóa thành yêu, nương thân là bán yêu, con là hài tử của nàng, trong cơ thể có huyết mạch yêu, cho nên..."

Kinh Ngạo Tuyết vội kiểm tra thân thể nàng, sợ nàng sẽ biến thành dây leo.

Liễu Nhi cười nói: "mẫu thân, con không sao, huyết mạch yêu tộc của con không đủ, hơn nữa đúng lúc có người cứu, cho nên không thức tỉnh hoàn toàn như nương thân, nhưng mà... trong đầu lại xuất hiện nhiều ký ức, cảm giác như có nhiều người từng sống trong cơ thể con, mẫu thân đừng sợ, ta ngủ một đêm thì tốt rồi."


Kinh Ngạo Tuyết lại lo lắng, nhưng thấy nàng mệt mỏi như vậy, cũng không thể hỏi mãi không dừng, tuy nàng cũng bối rối muốn chết.

Nàng đem Liễu Nhi ôm lên đùi mình nói: "được, Liễu Nhi ngủ đi."

Liễu Nhi nhắm mắt lại, đã an ổn nằm ngủ trên đùi nàng.

Dây leo nhẹ nhàng quấn quanh người Liễu Nhi, tựa như nương thân hiền hòa đang nhìn hài tử của mình.

Kinh Ngạo Tuyết cười khổ, trong lòng bình yên rồi lại vui vẻ, nhưng nếu Thẩm Lục Mạn có bộ dạng như vậy, thì sau này phải làm sao a.

Dây leo dường như thấy được khổ não của nàng, liền trấn an cọ cọ nàng.

Bộ dạng này lại đúng là thẳng thắn thành khẩn, nhưng nàng lại nhớ đến khuôn mặt ngại ngùng đỏ bừng của Thẩm Lục Mạn.

Mà thôi, chờ trời sáng rồi nói.

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy, liền thả mộc hệ dị năng trong cơ thể, nàng biết dây leo thích thứ này, lần trước vào đêm trăng tròn, dây leo đã quấn lấy nàng hút cả đêm.

Hiện tại nàng không biết làm gì để giúp Thẩm Lục Mạn, liền thả mộc hệ dị năng cho nàng.

Mà nàng cũng đã dây leo danh chính ngôn thuận rồi, mộc hệ dị năng có năng lượng tinh thuần, đối với nàng cũng rất có lợi.

Vì vậy, một đêm yên tĩnh cứ thế mà qua.

Đến gần giữa trưa Liễu Nhi mới tỉnh ngủ, nàng vuốt mắt, hàm hồ nói: "mẫu thân."

Kinh Ngạo Tuyết đang còn tu luyện, nghe vậy mở mắt nói: "Liễu Nhi tỉnh rồi, đói bụng rồi sao?"

Liễu Nhi lắc đàu, sau đó che mặt nói: "mẫu thân, con đau đầu."

"Ah!" cái này khiến Kinh Ngạo Tuyết sợ hãi, vội nhìn nàng một chút nói: "sao lại đau? đau nhiều không? có muốn ăn đan dược không?"

Nàng cũng không phải đại phu, không biết xem bệnh, nếu tình huống Liễu Nhi nghiêm trọng, các nàng phải lên trến xem đại phu.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết trải qua chuyện của Lưu phủ, trước tình huống thực tế còn chưa rõ ràng, thì không thể lên trấn.

Haiz!

Bất quá, thân thể khuê nữ nhà mình vẫn rất quan trọng.

Liễu Nhi thấy Kinh Ngạo Tuyết lo lắng vội hỏi: "mẫu thân, con không sao, ta chỉ hơi đau, cảm giác như.... ăn no quá."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." lần đầu nghe có người nói vì ăn quá no mà đau đầu.

Nàng dở khóc dở cười nói: "con vừa tỉnh ngủ, còn chưa ăn cơm, đói bụng chưa?"

Liễu Nhi chớp mắt nhìn nàng một cái nói: "mẫu thân, đói bụng."

Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy cũng có chút đói, nàng đứng dậy nói: "đi, chúng ta đến phòng bếp xem, còn có gì ăn được không?"

Liễu Nhi đi theo nàng, dây leo cũng bò theo đến, thỉnh thoảng đùa nghịch với Liễu Nhi, khiến Liễu Nhi cười khanh khách không ngừng.


Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng hôm nay Liễu Nhi cũng có chút bình thường, tối hôm qua nhìn biểu tình thần thái của nàng như là lão giả đã sống hơn trăm năm, đúng là khiến nàng sợ hãi.

Nàng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, không tính đem chuyện này ra nói, chờ lấp bụng rồi nói.

Trong bếp còn có nguyên liệu nấu an, Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, vén tay áo lên dự định làm cháo trắng, thêm vài món thịt xào ăn chung.

Trước kia ở nhà nấu cơm đều là Thẩm Lục Mạn, nhưng hiện tại Thẩm Lục Mạn đang như vậy, để nàng nấu cơm chẳng khác gì đang hành hạ thực vật.

Hơn nữa nàng hiện tại còn mơ màng, kêu tên nàng còn không biết phản ứng, xem ra bản năng không khác gì đêm trăng tròn.

Mặc dù nàng không biết nấu cơm, nhưng cũng có thể làm tạm ăn, ăn đủ no là được.

Nàng lấy gạo chuẩn bị nấu cháo, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng gõ có quy luật vài cái, âm thanh quen thuộc do dự và lo lắng vang lên: "Liễu Nhi, con mở cửa đi a, đã mấy ngày rồi con không ra ngoài, ta biết chuyện nương thân và mẫu thân đối với con đả kích rất lớn, nhưng con phải nhìn về phía trước, con..."

Hắn đang cố khuyên, cửa viện đã được mở ra, Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nhìn nói: "ah, ngươi đến thật đúng lúc a, đi, qua nhà ngươi ăn ké một bữa cơm a."

Ngô Chí Dũng sợ đến che ngực lại, cả người vội lui về sau vài bước, run rẩy hỏi: "ngươi là người hay quỷ?"

Kinh Ngạo Tuyết thè lưỡi nói: "đương nhiên là.... quỷ!"

"Ha ha ha!!!" Ngô Chí Dũng vui vẻ, hung hăng vỗ vãi Kinh Ngạo Tuyết nói: "tiểu tử ngươi a, đúng là ngươi rồi! xem ra tiên nhân nói không sai, quả nhiên ngươi đã sống lại! thật tốt quá, ngươi không biết mấy ngày nay ta cũng lo thành bộ dạng gì đâu a."

"Đi, đúng lúc đệ muội làm cơm ở nhà, ngươi mang Liễu Nhi qua nhà ta ăn cơm a."

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, tay người này nặng thật a, bất quá thấy thái độ Ngô Chí Dũng bình thường, nàng cũng thở dài.

Chuyện đại khai sát giới trước mặt quốc sư, nàng vẫn chưa quên, tối hôm qua cũng đã nghĩ đến, âu sầu vò đầu, còn sợ dọa người ở đây rồi.

Nhưng hôm nay vừa gặp, thái độ Ngô Chí Dũng coi như bình thường, chỉ là ánh mắt có chút tránh né, nàng cũng không so đo.

Nàng gật đầu nói: "được, ngươi về trước đi, ta dọn dẹp một chút rồi qua."

Ngô Chí Dũng định nói chờ một chút không cần vội, nhưng lại cảm thấy người ta không tiện, trước đó Liễu Nhi còn đóng cửa viện mấy ngày, mặc dù hắn đối với chuyện này hiếu kỳ, nhưng không dám tùy ý tìm hiểu.

Vì vậy, hắn gật đầu nói: "được, vậy ngươi nhanh một chút a, đến chậm là không còn thịt ăn a."

Kinh Ngạo Tuyết vội ứng.

Ngô Chí Dũng liền xoay người về nhà trước, dự định kêu đệ muội làm thêm vài món nữa.

Kinh Ngạo Tuyết đón cửa viện, trên tường viện đầy dây le trang trí liền mềm oặt ngã xuống.

Kinh Ngạo Tuyết buồn cười nói: "ngươi ngụy trang đúng là lợi hại a, bất quá chút nữa ta phải dẫn Liễu Nhi đi ăn cơm, hình thể ngươi quá to nên ở nhà chơ đi a, nếu không được thì lên núi chờ, đói bụng..."

Nói đến thì thực vật có thấy đói không a? không phải chỉ quang hợp là được rồi sao?

Khóe miệng Kinh Ngạo Tuyết co lại, nhưng mà yêu thì khác, cho dù nàng muốn ăn thịt người, Kinh Ngạo Tuyết cũng nghĩ cách đi lấy cho nàng.

Nàng vỗ vỗ ngọn dây leo, dây leo xấu hổ rụt về, khiến Kinh Ngạo Tuyết khó hiểu.

Liễu Nhi đứng cách đó không xa nói: "mẫu thân, chúng ta phải đi qua nhà Ngô thúc thúc sao?"

Liễu Nhi ôm cổ nàng lên tiếng, nhìn dây leo chần chờ nói: "nhưng mà mẫu thân phải làm sao bây giờ?"

Kinh Ngạo Tuyết đi đến, dây leo tự động quấn lên, thân dây cường tráng vây nàng vài vòng.

Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ nói: "đã nói rồi ngươi không đi được, ngoan ngoãn ở nhà chờ cho ta, còn không thì lên núi, chú ý đừng để người khác nhìn thấy."

Nhưng dây leo lại nghe không hiểu, theo bản năng lại gần, còn thân mật cọ cọ thân thể Kinh Ngạo Tuyết.

Mà vị trí đó không được ổn lắm, đúng lúc chính là cái mông Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."


Có chút hứng thú không rõ, làm sao đây a?

Nàng im lặng muốn đỡ trán, không lẽ phải cùng dây leo làm chuyện hài hòa một lần?

Ha ha, chơi trói kích tình, nghĩ đến đúng là chút kích động.

Nhưng mà nàng đang đói bụng, phải qua nhà Ngô Chí Dũng ăn cơm, dây leo cường tráng như vậy quấn trên người thực sự rất lộ liễu, nàng kiên quyết nói: "không được."

Dây leo uể oải nằm rạp dưới đất, bộ dáng đáng thương dựng thẳng ngọn lên nhìn nàng.

Kinh Ngạo Tuyết nhất thời mềm lòng, đề nghị: "nếu không, ngươi phân một đoạn ra, ta mang ngươi đi theo?"

Dây leo liền phấn khởi, chín cái dây leo cường tráng dây dưa với nhau, như đang đánh nhau.

Kinh Ngạo Tuyết ôm Liễu Nhi ngồi xích đu, ung dung xem cuộc vui.

Ah, nàng thực là được hoan nghênh, mấy cái Thẩm Lục Mạn đều muốn đi cùng nàng a.

Nàng đang mỹ tư tư nghĩ đến, kết quả sau một khắc dây leo liền cắn xé nhau, dây leo đột nhiên há miệng to như chậu máu, thân thể vốn xù xì, đột nhiên xuất hiện lông tơ màu trắng, tựa như răng, đem nhau xé nát.

Cái này khiến Kinh Ngạo Tuyết sợ hãi, vội buông Liễu Nhi xuống đi ngăn cản, nhưng lại không kịp.

Chín cái dây leo tự giết lẫn nhau, đứt thành từng đoạn dây mềm, đột nhiên bị một ngọn lửa xuất hiện cắn nuốt, lửa lớn thiêu đốt, mặc dù Kinh Ngạo Tuyết có đi hất nước, thì cũng không diệt được lửa này.

Kinh Ngạo Tuyết gấp như kiến bò trên chảo nóng, tim muốn nhảy ra ngoài, nhưng ngọn lửa như cũ, rồi đột nhiên biến mất.

Toàn bộ mảnh dây leo đều bị thiêu hủy, sân trống rỗng chỉ còn lại vài mảnh dây đỏ.

Nàng chần chờ đi lên trước nói: "Thẩm Lục Mạn?"

Đoạn dây leo thân bằng hai ngón tay, dài chừng một mét, nhìn qua vô cùng xinh xắn, nhưng thân mình sáng bóng rất tốt.

Dây leo nghe thấy tiếng Kinh Ngạo Tuyết, bò một cái chạy đến trên người nàng, quấn quanh trên cổ nàng cọ cọ, tựa như đang nói: bộ dạng như vậy có thể ra ngoài cùng ngươi rồi a.

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, cho nên dây leo này chính là Thẩm Lục Mạn, xem ra là vừa tiến hóa.

Kinh Ngạo Tuyết lại nhớ đến phim hoạt hình kiếp trước từng coi, một bộ là Digimon, một bộ là Pokémon

Cho nên sau này muốn bước lên đường "tạo bảo bối", thì phải chờ Thẩm Lục Mạn tiến hóa thăng cấp sao a?

Lỡ như có một ngày khi kẻ địch xuất hiện, nàng cũng giống như nhân vật chính phim hoạt hình, kêu: "lên đi, Thẩm Lục Mạn!"

Nha nha, ngại chết a!

Vẫn nên nghĩ cách để Thẩm Lục Mạn sớm quay về hình dáng cũ a, nàng còn muốn ăn cơm ôm thê tử ngủ a!

Bất quá dây leo thu nhỏ lại thành như vậy, so với thực vật không lồ trước đó bò đầy sân vẫn tốt hơn nhiều.

Nàng nhìn Liễu Nhi vẫy tay, dây leo liền nhô cái ngọn lên như là đầu, nhẹ nhàng lắc lư, như là đang chào hỏi với Liễu Nhi.

Kinh Ngạo Tuyết ôm Liễu Nhi, dây leo liền quấn lên ngón tay Liễu Nhi, chọc chọ bàn tay nàng, đùa đến Liễu Nhi cười khanh khách.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "được rồi, vậy thì chắc không có vấn đề gì, chúng ta qua nhà Ngô Chí Dũng ăn chực a."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày hôm qua gõ chữ đã ngủ, xin lỗi làm cho đại gia đợi lâu, ngày hôm nay tận lực nhiều đổi mới một ít bù vào.

Tháng trước đổi mới hơn ba mươi vạn chữ, tháng nầy ta mục tiêu là viết năm trăm ngàn chữ, ít nhất cũng viết cái 300,000 chữ a !.

Cho rằng là tặng lại độc giả lễ vật, trước làm cho mọi người lo lắng rồi, xin lỗi, hy vọng phần lễ vật này các ngươi sẽ thích, sao sao các ngươi, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận