Chương 68: Dưỡng mẫu
Khi Kinh Ngạo Tuyết đến nhà Ngô Chí Dũng, bọn họ còn chưa dọn cơm.
Nàng nhìn Ngô Chí Dũng đang chơi đùa cùng hai đứa nhỏ, thân hình hắn cao to, lớn lên như cái trụ nhà, nhưng hiện tại lại như một phụ thân từ ái bình thường.
Chuyện Lưu phủ bắt cóc hài tử, khẳng định đã để lại bóng ma trong lòng người nhà Ngô gia.
Xuân ca nhi nhìn thấy Liễu Nhi vội vàng chạy đến nói: "Liễu Nhi, rốt cuộc ngươi cũng đến."
Kinh Ngạo Tuyết để Liễu Nhi xuống đất, để mấy đứa nhỏ tự chơi với nhau.
Nàng đến trước mặt Ngô Chí Dũng nói: "còn chưa ăn cơm, là đang chờ ta sao?"
Ngô Chí Dũng cười nói: "cũng không phải, vì có ngươi đến nên ta cố ý nhờ đệ muội làm thêm vài món ăn, đến đây đi, ngồi xuống uống chén rượu chúc mừng một cái."
Kinh Ngạo Tuyết không từ chối, nàng ngồi trên ghế, nhìn xung quanh nói: "đệ đệ Ngô Chí An và cha nương ngươi đâu rồi?"
Ngô Chí Dũng thở dài nói: "cha nương ta mang đệ đệ lên trấn xem bệnh, đã nhiều ngày còn chưa về. Ta mới biết mấy năm qua đệ đệ chịu khổ, may có đan dược của ngươi, nếu không... ah, cũng thật khó nói. Đại phu nói hắn sức khỏe hao tổn nặng, không thể làm việc nhiều, phải nghỉ dưỡng cho tốt, nếu không.... thì..."
Nói đến, hắn lại buồn chán thở dài một hơi.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ đến tình trạng của Ngô Chí An liền nói: "vậy để ta đưa thêm chút đan dược, đều là ta tự làm, coi như kẹo ăn cũng không sao, đối với thên thể lại rất tớt. Ngươi đừng lo lắng, hắn còn trẻ, nghỉ ngơi tốt sẽ khỏe lên thôi."
Ngô Chí Dũng cười nói: "vậy cám ơn ngươi."
Hắn nhìn sợi dây cường tráng trên người Kinh Ngạo Tuyết, tò mò hỏi: "đây là cái gì?"
Kinh Ngạo Tuyết vuốt ve sợi dây, vừa rồi trên đường đến, đã cố ý dặn dò dây leo không được lộn xộn, phải ngoan ngoãn là đồ trang sức, nếu không.... sẽ không cho nàng linh khí và mộc hệ dị năng.
Dây leo ủy khuất gật đầu, nằm yên trên người nàng như là đồ trăng sức, không hề nhúc nhích.
Kinh Ngạo Tuyết tùy ý cười nói: "ah, chỉ là sợi dây leo bình thường thôi, ta thấy đẹp mắt nên mang theo chơi một chút."
Ngô Chí Dũng nghe vậy cũng cong miệng cười, thẩm mỹ này đũng không ai có, ngược lại hắn cũng chưa thấy qua dây leo như vậy, nhìn cũng sáng bóng khá tốt, không như là ngọc lục bảo...
Hắn không để trong lòng, cầm hai ly rượu lên, bắt đầu mời Kinh Ngạo Tuyết.
Uống ba ly, Kinh Ngạo Tuyết lại nhai đậu phộng nói: "chuyện lần này, nói đến cũng là Lưu quản sự và Trương Xảo Nhi làm sai, trước đó... ngươi cũng biết, chuyện sau đó ta không thấy được, không biết tai họa Trương Xảo Nhi sao rồi?"
Ngô Chí Dũng nhìn đám nhóc nói chuyện vui vẻ, cười nói: "đừng vội, chút nữa ta sẽ kể cho ngươi biết."
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, Ngô Chí Dũng cũng đem chuyện buổi tối nói ra.
Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta không biết ngươi cùng thê tử ngươi từ đâu đến, nhưng mà hẳn là lai lịch không đơn giản, hiện tại quốc sư vì sợ hãi tiên nhân đột nhiên xuất hiện kia mà tránh né, nhưng mà sau này..."
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, uống một ly, vuốt dây leo trên cổ, lầm bầm nói: "ta biết rồi, tại họa Trương Xảo Nhi chẳng những không chết, mà còn được môt nữ tu cường đại cứu, để lại thảm án diệt môn Trương gia, đầu sỏ gây ra cũng không biết tung tích, ta cảm giác 5 năm sau, sẽ có phiền phức lớn. Haiz, nói chung đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ để ý."
Nàng rất cảm kích Ngô Chí Dũng cũng không hỏi gì nữa, bên tai truyền đến tiếng cười hoạt bát của Liễu Nhi, trong lòng nàng lại ấm áp nói: "Liễu Nhi nàng, có thể được tiên nhân nhìn trúng, cũng là phúc của nàng, nhưng mà ở chỗ tu tiên giới đó, mà thôi đi, chơ Liễu Nhi lớn thêm chút nữa, hãy để cho nàng chọn."
Lời này nàng đã thầm chấp nhận thân phận của mình.
Ngô Chí Dũng kinh ngạc nhìn nàng một cái, vừa may đệ muội mang thức ăn lên, hắn lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi thức ăn đưa lên đủ, thê tử Ngô Chí An cũng ngại lên bàn, nói một tiếng cám ơn với Kinh Ngạo Tuyết xong, liền xoay người quay về phòng.
Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, ở cổ đại nam nữ phận biệt, quy tắc nghiêm ngặt, vì nàng và Thẩm Lục Mạn từ tu tiên giới đến, cho nên không để ý, nếu đổi lại là những người khác trong thôn, đều sẽ kiêng kỵ.
Nàng cũng không miễn cưỡng, gọi mấy hài tử đang chơi đùa ra rửa tay, đến ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Kinh Ngạo Tuyết nhìn kỹ Liễu Nhi, đối phương đúng là có thay đổi một chút, nhưng so với tình trạng tối qua thì càng giống hài tử hơn.
Mặc dù nàng có ký ức nguyên chủ, nhưng lại không phải yêu tộc, không có huyết mạch gì đó, cho nên không biết trạng thái này của Liễu Nhi có ổn hay không, nếu Thẩm Lục Mạn khôi phục thần trí thì tốt, có thể hỏi nàng rồi.
Nhưng hiện tại Thẩm Lục Mạn đang có vấn đề, cũng khiến nàng bối rối.
Cũng may Ngô Chí Dũng có nói, quốc sư bị nữ tu cường đại uy hiếp, không dám bước vào thôn này, nàng ở đây cũng đã quen, nếu không cần dọn nhà đi thì thôi, nàng cũng không muốn dọn nhà đến chỗ mới.
Nàng ăn không ngon, vẫn ăn hai chén cơm to, sau khi ăn xong, nàng liền dẫn Ngô Chí Dũng và Liễu Nhi đến chỗ Tần tướng quân nói cám ơn.
Ngô Chí Dũng nói, trước khi rời Lưu phủ, Tần tướng quân có nói ở lại trấn trên làm việc, cho đến ngày hôm trước mới về thôn.
Nàng lại nghĩ không có chuyện gì, muốn đi bái phỏng Tần tướng quân, thuận tiện nói tạ ơn và đưa đan dược, rồi nghiên cứu thêm một chút về cổ độc trên người Tần tướng quân, có thể giải được hay không.
Lần nay Tần tướng quân chủ động giúp nàng chuyện lớn như vậy, nàng không thể chỉ chiếm tiện nghi, dĩ nhiên phải nghĩ cách báo đáp.
Đoàn người đến ngoài viện Tần tướng quân, được đưa vào nhà chihs, Cố Bạch Vi đang ngồi trên ghế thưởng thức trà, thấy Kinh Ngạo Tuyết đến, quan sát nàng một hồi mới nói: "lần này coi như ta thấy kỳ tích, tim bị kiếm xuyên mà vẫn còn sống, xem ra ngươi cũng không đơn giản a."
Kinh Ngạo Tuyết cười cười, cũng không nói chuyện.
Chờ Tần Diệc Thư được hạ nhân ôm đến ngồi lên ghế, nàng mới thực lòng nói tạ ơn.
Tần Diệc Thư chỉ nhìn chằm chằm nàng một hồi, rồi lại nhìn về phía Liễu Nhi bên cạnh nàng nói: "Cũng không phải đại sự gì, chỉ là đột nhiên xảy ra chuyện, ta không thể dùng hạ sách này, nhận Liễu Nhi làm nghĩa nữ của ta, việc này đã truyền khắp kinh thành nhiều ngày, gia gia cũng đã phân phó ta mang Liễu Nhi về nhà một chút..."
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói:"thật không dám dấu, qua chuyện ở Lưu phủ, ta không muốn để Liễu Nhi rời tầm mắt của ta, hảo ý Tần tướng quân, ta xin lĩnh."
Tần Diệc Thư cười nhạt nói: "không sao cả, ta cũng không định về, chỉ muốn nói với ngươi, vì gia gia đã nhiều năm muốn ta thành hôn, đáng tiếc chuyện này có sự kiên trì của ta."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhìn thoáng qua Cố Bạch Vi, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, liền lúng túng thu hồi mắt.
Chuyện của hai người, nàng là người ngoài cũng không tiện dính vào, coi như không nhìn thấy a.
Tần Diệc Thư tiếp tục nói: "có lẽ do ta nhận một dưỡng nữ, gia gia ta liền sinh lòng hiếu kỳ, nói qua vài ngày sẽ đến thôn xem, đến khi đó, mong Liễu Nhi qua giúp ta một tay, làm nghĩa nữ của ta, để gia gia ta an tâm."
Kinh Ngạo Tuyết chuyển động mắt nói: "nếu tướng quân đại nhân không ngại, Liễu Nhi nhà ta cũng sẽ nguyện ý. Không bằng cứ nhân thân phận dưỡng nữ này a. Dù sao cái mạng này, cũng là Tần tướng quân nhặt được."
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy nhận dưỡng mấu không có gì trở ngại, nhưng đối với người này mà nói, lại là chuyện quan trọng.
Sau khi nàng nói xong, nhìn thấy sắc mặt Cố Bạch Vi nghiêm túc, thì hiểu được vừa rồi mình nói sai, lũng túng sờ mũi một cái nói: "quên đi, coi như vừa rồi ta không nói gì."
Tần Diệc Thư ý vị thâm trường nhìn Liễu Nhi nói: "được, bất quá không biết Liễu Nhi có đồng ý hay không?"
Cho nên, mọi người tại chỗ, đều đem ánh mắt nhìn Liễu Nhi.
Trong mắt Liễu Nhi có chút mờ mịt, sau đó nhảy xuống ghế, bộ dạng như là người lớn nói: "nếu tướng quân đại nhân không ngại, Liễu Nhi dĩ nhiên nguyện ý, lần này ta làm mọi chuyện phiền toái như vậy, cũng vì ta không biết rõ người, nghe nói tướng quân đại nhân kiến thức rộng rãi, tính toán không sót gì, ta muốn theo tướng quân học tập..."
Vừa nói xong, tròng mắt Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc muốn trừng ra ngoài.
Liễu Nhi nhà nàng sao nháy mắt lại biến thành bộ dạng tối qua rồi, giông như là hai nhân cách a.
Khoan đã!
Không lẽ là bị kích thích, cho nên cơ thể thức tỉnh nhân cách thứ hai, cái này...
Kinh Ngạo Tuyết lo lắng bất an, nhiều lần hỏi Liễu Nhi, đối phương cũng không nói gì.
Tần Diệc Thư nghe vậy nheo mắt lại cười nói: "được, Liễu Nhi khả ái ngoan ngoãn như vậy, có dưỡng nữ như vậy, ta cao hứng không kịp a."
Nàng dứt lời, liền gọi Liễu Nhi đến cạnh nàng, Liễu Nhi ngoan ngoãn đi tới, ánh mắt mang theo vài phần ngây thơ và tang thương nhìn nàng.
Tâm tính bất đồng thỉnh thoảng hiện lên trong trong mắt, Tần Diệc Thư thở dài một tiếng nói: "đừng suy nghĩ nhiều quá, thông minh quá sẽ gây trở ngại cho thân thể."
Liễu Nhi cẩn thận đáp: "ta hiểu rồi."
Nàng xoay người nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, dường như đang trưng cầu ý kiến của nàng, Kinh Ngạo Tuyết chần chờ gật đầu, Liễu Nhi xoay người nhìn Tần Diệc Thư cười nói: "dưỡng mẫu."
Tần Diệc Thư khó có được cong môi phá lên cười nói: "hài tử ngoan, hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi?"
Liễu Nhi nói: "5 tuổi."
Tần Diệc Thư a một tiếng nói: "được, có người nói ở tu tiên giới 6 tuổi có thể kiểm tra được linh căn, một năm này ngươi theo ta học tập đi."
Ánh mắt Liễu Nhi phát sáng, vội gật đầu.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Cảm giác ê ẩm khó chịu này là gì a, nàng không thừa nhân mình đang ghen a, đáng ghét!
Nàng liếc mắt, giọng nói có chút không vui nói: "Tần tướng quân, có thể mạn phép cho thảo dân được chẩn bệnh lần nữa cho đại nhân không a?"
Sắc mặt Cố Bạch Vi cũng khó coi, nàng hiểu rõ làm dưỡng nữ Tần Diệc Thư, thì có ý nghĩa giá trị gì, nàng không ngờ Tần Diệc Thư lại biết....
Lẽ nào đời này Tần Diệc Thư thực sự không muốn thành hôn sao?
Trong lòng nàng khó chịu, nhưng vẫn quan tâm đến Tần Diệc Thư, nghe Kinh Ngạo Tuyết nói vậy, liền nói: "không lẽ ngươi đã nghĩ ra được cách chữa trị mới rồi sao?"
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: "vẫn chưa có, bất quá Tần tướng quân giúp ta một chuyện lớn như vậy, ta sẽ tận lực mới phải, nói thật.... lần trước ta không dám chắc, cho nên không dám tùy tiện hứa hẹn, nhưng hiện tại vì phần ân tình này, ta có nghĩ nát óc, cũng phải nghĩ được cách chữa trị thật tốt cho Tần tướng quân."
Tần Diệc Thư là người không lộ hỉ nộ, nhưng nghe nói như vậy, trong lòng vẫn vui vẻ, âm lương cũng có chút cao nói: "lời này là thật?"
Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, đưa ngón tay đặt lên cổ tay Tần Diệc Thư nói: "dĩ nhiên, bất quá cách chữa trị này sẽ rất tốn thời gian, không biết Tần tướng quân còn phải ở thôn chờ bao lâu."
Tần Diệc Thư nhìn nàng bắt mạch nói: "chờ ta chết, hoặc là cơ thể ta thực sự khôi phục."
Nàng là người ăn miếng trả miếng, đối với thiên hạ bách tính, là ánh sáng yêu sinh linh, có trời xanh thương cảm.
Vì chuyện này, từ nhỏ nàng đã muốn làm tướng quân, đem quân bảo vệ biên cương, thực sự lên chiến trường, nàng mới biết được nhiều chuyện, thân bất do kỷ.
Như trước kia tình hình chiến đấu căng thẳng, nhưng triều đình lại kéo dài thời gian không mang lương thảo đến.
Chờ nhiều lần, tâm nàng hoàn toàn nguội lạnh, hơn nữa thân thể bị quốc sư làm hại, trong lòng nàng cũng khoog chắc trấn định như bề ngoài, nàng chỉ mất tinh thần trong thời gian ngắn, liền bắt đầu tính toán.
Chỉ chờ đến tương lai thu lưới, nàng nhìn Liễu Nhi, đột nhiên có hy vọng, nếu mình thực sự qua đời, Liễu Nhi có thể thừa kế ý chí của mình.
Nhưng mà...
Mà thôi, Tần Diệc Thư nhắm mắt lại, qua một hồi sau, nghe Kinh Ngạo Tuyết nói: "may quá, đan dược đối với thân thể ngươi vừa có lợi vừa có hại, nói tóm lại là lời nhiều hơn hại, mạch đập so với lần trước trầm ổn hơn nhiều, cổ trùng bị người đẩy vào kinh mạch, hiện tại coi như là chuyện tốt."
Cố Bạch Vi đã sớm ngồi không yên, đi đến cạnh các nàng, nghe vậy liền bất mãn nói: "sao có thể!"
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "cổ trùng trong kinh mạch hoạt động kịch liệt, mà Tần tướng quân lại không thể động đậy, lâu ngày bắp thịt teo lại, nhưng cổ trùng hoạt động lại khiến máu huyết lưu thông, tương lai nếu giải quyết được cổ trùng, thân thể tướng quân cũng sẽ khôi phục trong thời gian ngắn, cái này không phải là chuyện tốt sao?"
Cố Bạch Vi bĩu môi nói: "nếu ta nói, không có cổ trùng này mới thực sự là chuyện tốt a."
Kinh Ngạo Tuyết biết người nói quan điểm bất động, nàng nhìn thoáng qua Tần Diệc Thư, nhìn thấy đáy mắt nàng lóe lên tâm tình giống nhau, hai người nhìn nhau cười, như có vài phần tri kỷ.
Kinh Ngạo Tuyết chờ một chút, đem lọ đan dược cho hạ nhân Tần Diệc Thư, liền chuẩn bị về nhà.
Nhưng mà Liễu Nhi lại chủ động nói muốn ở lại nhà Tần tướng quân, Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi nhìn nàng một cái, còn bị Liễu Nhi tiểu đại nhân vỗ vai hôn trán một cái, nói vài câu liền kiên quyết ở lại chỗ này.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Thật hối hận a, đem nha đầu đi như hất nước ra ngoài a!
Nàng cắn răng nhìn thoáng qua Tần Diệc Thư cười híp mắt nói: "Liễu Nhi phải nhờ cậy Tần tướng quân rồi."
Tần Diệc Thư cười nói: "nàng cũng là nữ nhi của ta, ta dĩ nhiên sẽ phải dạy dỗ một phen."
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
To gan phóng một cái nhãn đao cho Tần tướng quân, cơ hồ là lệ tuôn mà chạy đi.
Tần Diệc Thư cười ha ha, nói với Liễu Nhi: "ngươi đã nghĩ kỹ, ở chỗ ta có quyền mưu, chinh chiến, võ thuật, học vấn... ngươi muốn học loại nào?"
Liễu Nhi tang thương nói: "nếu đã có, đều học hết, đa tạ dưỡng mẫu."
Cố Bạch Vi ở một bên lau miệng, nhiều đồ như vậy, cho dù Tần Diệc Thư là thiên tài, cũng phải học hết vài chục năm, tiểu bất điểm này thực sự tham a, hoặc có thể nói là tự đại.
Nàng quay đầu đi chỗ khác, nhưng không hề buồn bực, liền đứng dậy cưỡi ngựa quay về trấn.
Ánh mắt Tần Diệc Thư nhàn nhạt, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, phân phó Liễu Nhi đến thư phòng, bắt đầu chạy.
Nàng chăm chú dạy, cũng không coi Liễu Nhi là hài tử hoàn toàn, Liễu Nhi cũng chăm chỉ học, chưa hề hỏi cũng chưa hề nói, không khí nhìn như đang học, ngược lại giống như đang kể chuyện xưa.
Cũng không biết Liễu Nhi học được bao nhiêu, Tần Diệc Thư liếc nhìn Liễu Nhi, khảo hạch một phen, lại phát hiện Liễu Nhi có trí nhớ king người, tựa như trước kia từng học qua một lần, lúc này nghe nàng giảng bài, chỉ là đang ôn tập.
Trong lòng nàng kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều, ngược lại càng nhanh chóng dạy.
Trong thân thể nho nhỏ của Liễu Nhi, còn sót lại ký ức của đại yêu viễn cổ, theo thời gian dần trôi qua liền yếu bớt, nàng nhìn xuyên thấu qua thân thể Liễu Nhi, nhìn người phàm trước mắt, thầm nghĩ: nên làm điều có thể làm, có thể đạt được đến mức nào, thì nhìn khả năng lĩnh ngộ của Liễu Nhi.
Nàng dần tiêu thất khỏi cơ thể Liễu Nhi.
Ánh mắt Liễu Nhi lại ngây thơ, nhưng mà nàng học cũng khá nhanh, Tần Diệc Thư dạy so với mẫu thân còn nhiều hơn, nàng muốn trở nên cường đại, không thể trở thành gánh nặng cho mẫu thân và nương thân, cho nên mới nghiêm túc học tập.
Kinh Ngạo Tuyết cùng Ngô Chí Dũng trên đường về nhà, Ngô Chí Dũng nhìn Kinh Ngạo Tuyết ủy khuất như là hài tử bĩu môi, buồn cười nói: "Tần tướng quân túc trí đa mưu, nhân phẩm cũng không thành vấn đề, Liễu Nhi theo nàng học tập, đây chính là phúc bao người cầu không được, ngươi làm mẫu thân, sao lại không vui như vậy a."
Mặt Kinh Ngạo Tuyết âm trầm thở dài nói: "Liễu Nhi bị Tần tướng quân ôm đi rồi phải làm sao đây? ngươi cũng nói Tần tướng quân rất lợi hại, lỡ như Liễu Nhi ghét bỏ ta làm mẫu thân quá kém thì phải làm sao đây?"
Nàng nghĩ vậy càng thêm u ám.
Ngô Chí Dũng nghe vậy thì cười ha ha, cười đến thắt lưng không thẳng lên được.
Sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết khó coi, người đi đường trong thôn cũng bị tiếng cười Ngô Chí Dũng làm chú ý, liền nhìn qua bên này.
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy mất mặt, liền đi nhanh về phía trước nói: "đừng nói là ngươi biết ta, mất mặt quá!"
Ngô Chí Dũng cười lớn tiếng đuổi theo, hắn to cao chân dài, đuổi theo Kinh Ngạo Tuyết cũng không tốn sức.
Hắn cười nói: "ngươi a, hài tử là ngươi sinh, trời sinh là máu mủ thì không thoát được, huống chi Liễu Nhi vốn nghe lời, sao có thể như ngươi nghĩ, quá khoa trương a. Hơn nữa không phải là ngươi đang ghen đó chứ! đúng là bình dấm chua a. Ta chỉ thấy người ăn dấm chua thê tử nhà mình, chưa thấy qua ai ăn dấm chua hài tử nhà mình a."
Sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết lúc xanh lúc đỏ nói: "ghen thì sao a? Liễu Nhi nhà ta nhất định trong lòng chỉ có ta. Ai nha, ngươi không hiểu đâu a."
Ngô Chí Dũng cũng chả hiểu, hắn cười muốn chết rồi a.
Kinh Ngạo Tuyết đen mặt nghe tiếng cười của hắn về đến gần nhà, vội tránh hắn chạy về nhà đóng cửa viện lại.
Nàng ngồi xích đu, vuốt dây leo trên cổ nói: "Thẩm Lục Mạn, ngươi nói đi a, biến thành dây leo lúc nào không biến, mày biến ngay lúc này, nữ nhi của ngươi bị Tần tướng quân quải đi rồi a, làm mẫu thân tâm đau quá a."
Dây leo nghe không hiểu, còn nhớ rõ trước đó Kinh Ngạo Tuyết đã dặn, cho nên không nhúc nhích vẫn như là đồ trang sức.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Cảm giác dây leo đang giận nàng a, nàng vội dỗ dành nói: "hiện tại đã về nhà rồi, không có người ngoài, ngươi có thể động a."
Dây leo như lão tăng nhập định, mặc ngươi lay tứ phía, ta vẫn sừng sững bất động.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Không nhúc nhích a, Thẩm Lục Mạn thực sự giận rồi a.
Nàng bất đắc dĩ vuốt dây leo, lại nói lời dụ dỗ, dây leo rốt cuộc cũng tự nhiên, an ủi cọ má nàng.
Cảm giác như dẫn theo hài tử, mà so với Liễu Nhi còn là hài tử bốc đồng hơn.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn dây leo đỏ trước mắt, thở dài một cái.
Trước kia trong nhà chỉ ba người, dù sao còn có thể nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại trong viện vắng vẻ nàng có cảm không được thích ứng.
Nàng cũng không ghét Liễu Nhi theo Tần Diệc Thư học tập, như Ngô Chí Dũng đã nói, Tần Diệc Thư là chiến thần ở trên chiến trường, không nói cái khác, chỉ là ở phương diện mưu kế cũng đã có thể bỏ lại mình mười đường.
Nếu Liễu Nhi trời sinh tính nhút nhát thuần lương, theo Tần Diệc Thư học tính toán mưu kế, thì sẽ không nhẹ dạ tin người như trước nữa, tương lai nàng và Thẩm Lục Mạn cũng có thể yên tâm một chút.
Chỉ là cảm giác này như bị cướp mất thứ mình yêu quý, không vui chút nào a.
Nàng chán nản kêu một tiếng, dây leo tưởng nàng đang đùa, nhất thời lắc lư quanh nàng.
Kinh Ngạo Tuyết dở khóc dở cười, sờ dây leo nhìn về phía quần sơn nói: "ta không biết ngươi thế nào mới khôi phục được, vây lên núi xem sao, bên kia lin khí nhiều hơn, ta cũng nhàn rỗi, không bằng nghĩ cách tăng tu vi."
Nói vậy, nàng liền chuẩn bị chút đồ, đóng cửa để lại tờ giấy đi lên núi.
Thân thể nàng so với trước kia đã khỏe hơn nhiều, leo núi khí tức cũng không hỗn loạn, nếu là trước kia thì đã mệt đến nằm xuống đất.
Nàng theo dòng suối đến phần đất bằng, dây leo dường như cảm giác được khí tức quen thuộc, nhất thời từ trên cổ nàng nảy xuống, tựa như là con thỏ nhảy nhót vòng vòng, thân thể dài một thước biến thành đủ dạng khiến người không hiểu được.
Kinh Ngạo Tuyết ngồi trên chiếu, tay chống mặt, cười nhìn nàng chơi đùa.
Chờ dây leo chơi vui vẻ xong, liền bỏ đến quấn lên người nàng, không ngừng cọ thân thể nàng, dường như đang cầu khát gì đó.
Kinh Ngạo Tuyết bị nàng cọ đến bốc hỏa trong người, nhưng đối mặt với dây leo như vậy, cho dù nàng có sức cũng không thể dùng được a.
Nàng thở dài một hơi, sờ dây leo quấn quanh ngực nói: "được được được, cái này cho ngươi."
Nàng nhắm mắt lại, mộc hệ dị năng tràn ngập sinh cơ liền tản ra.
Nàng một bên hấp thụ linh khí trong không khí, một bên đả tọa tu luyện.
Con ngựa tư tế bị trói trong núi cuối cũng cũng cắn đứt được dây leo, mũi hít một cái lẩm bẩm nói: "là khí tức đại yêu, không lẽ yêu vương giáng thế rồi?"
Trong lòng nó vui như điện, vội vàng chạy đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thật cao hứng mọi người xem hài lòng, ta thì tốc còn có thể, áng văn này giống như là thì tốc ba nghìn, viết nhiều như vậy chủ yếu là vẫn ngồi trước máy vi tính viết a...
Đối với thân thể gánh vác thật lớn, cho nên ta trước đau thắt lưng cái cổ đau, tối hôm qua chính là cái cổ đau không chịu nổi, cho nên nằm nằm liền ngủ mất rồi.
Tháng nầy ta tận lực, một ngày thân thể không chịu nổi, ta sẽ dừng lại, ngủ tỉnh dậy lại tiếp tục, hy vọng đại gia thông cảm một cái, sao bao lớn gia! (*  ̄ 3)(ε ̄*)