Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 74: Ký khế ước.

Đến cửa trấn, có lẽ vì sắp đến ngày lễ, mọi người đi lại trên đường nhiều hơn.

Kinh Ngạo Tuyết vén rèm xe nhìn qua cửa thành, nhìn đám người qua lại thở dài một hơi.

Nàng ôm Thẩm Lục Mạn từ phía sau, cằm nhẹ đặt lên vai đối phương, buồn bực nói: "thật nhiều người a, hẳn là vào thành phải chờ rồi rồi a."

Thẩm Lục Mạn cười nói: "vậy chờ thêm một chút a, ngược lại cũng không có chuyện gì ngại."

Nàng nhìn thoáng qua Liễu Nhi đang ngồi một bên vẻ mặt trầm tư, hỏi: "Liễu Nhi đang nghĩ gì a?"

Liễu Nhi ngước mắt nói: "trước đó dưỡng mẫu có ra một nan đề, con đang nghĩ cách giải."

"Nan đề gì?" Kinh Ngạo Tuyết tò mò nói: "nói ra ta cùng mẫu thân con giúp con nghĩ cách."

Liễu Nhi chần chờ một chút nói: "không phải đại sự gì, chỉ là hai đội quân giao chiến, đôi bên thế lực ngang nhau, nhưng là phải làm sao đánh nhanh nhất mà thu được thắng lợi."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng nhếch mép một cái nghĩ thầm: cái này cũng không phải chuyện lớn gì, nó đâu phải đại sự gì đâu a?

Nàng đỡ trán, cẩn thận nghĩ đến mấy trận chiến từng thấy qua, định chuẩn bị mở miệng, thì nghe xe ngựa bên cạnh có tiếng nữ nhân cười khẽ.

Bên cạnh còn có âm thanh nữ hài, mềm mại truyền đến nói: "di nương, ngươi cười cái gì?"

Nữ nhân vừa rồi cười ra tiếng nói: "không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến hai cố nhân mà thôi."

Khi nàng nói đến hai từ cố nhân, giọng nói còn trở nên ý vị thâm trường.

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, cảm thấy giọng nữ này có chút quen tai.

Người sát vách buồng xe bên kia có thể địa vị cũng khá cao, theo sao còn có hạ nhân đi hầu, đằng trước cũng có hạ nhân đi dẹp đường.

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày suy nghĩ, nhưng lại không nhớ đã nghe được ở đâu.

Nàng nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn, đối phương cũng không để ý chút việc nhỏ vừa rồi, đang cùng thảo luận với Liễu Nhi.

Kinh Ngạo Tuyết cũng đơn giản cho qua chuyện này, liền cùng hai người các nàng thảo luận.

Cho đến khi vào được cửa thành, quan binh kiểm tra các nàng thu bạc xong thì đi vào trong thành.

Kinh Ngạo Tuyết duỗi người nói: "Mai là tiết Khất Xảo, chúng ta sẽ ở trên trấn hai ngày, chờ qua lễ rồi về nhà, cho nên bây giờ đi tìm chỗ để xe ngựa trước, chúng ta sẽ đi dạo một vòng."

Thẩm Lục Mạn ứng tiếng, hai người tìm một khách điếm bình thường, thuê một gian phòng hảo hạng.

Đem xe ngựa cất sau viện, một nhà ba người liền đi dạo trên đường.

Mấy ngày qua phố xá rất náo nhiệt, hiện tại đã trang trí hơn phân nửa để chuẩn bị cho tiết Khất Xảo, thiếu nữ mới lớn chưa xuất giá hoặc còn đang nhỏ thì đều được vui chơi trong lễ này.

Liễu Nhi là á nhân, trước khi quyết định giới tính lần nữa, thì nàng vẫn còn một nửa là nữ nhi.

Nàng đem Liễu Nhi ôm vào ngực, phóng khoáng nói: "Liễu Nhi thấy thích cái nào? ta sẽ mua cho con mang về!"

Liễu Nhi mím môi cười, chỉ vào quầy hàng trước mặt nói: "mẫu thân, con muốn đồ chơi làm bằng đường kia."

Kinh Ngạo Tuyết theo tầm mắt nàng nhìn sang, thì thấy một đám nhóc, đang vây quanh cái quầy hàng nhỏ của người làm kẹo đường, không chớp mắt nhìn người đó thổi kẹo đường làm đồ chơi.

Tay nghề người làm kẹo rất linh hoạt, chỉ nháy mắt đã làm được một hình tượng sinh động rồi.

Kinh Ngạo Tuyết ôm Liễu Nhi đến, để Liễu Nhi tự chọn món đồ mình yêu thích, rồi lại mua thêm cho Thẩm Lục Mạn một cây, lại tiếp tục cùng đi dạo phố.

Phố đêm cổ đại không khác gì phố đêm hiện đại, người đi đường khoác vai đụng nhau, khi cần thiết cũng phải chú ý, cũng không có cùng người bên cạnh chạy đi.

Kinh Ngạo Tuyết cũng lần đầu được thể nghiệm náo nhiệt thời cổ đại, cả người cũng trở nên hứng thú, cuối cùng so với Liễu Nhi chơi còn vui hơn.

Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ nhìn nàng, theo nàng chơi đến khuya, cho đến khi Liễu Nhi buồn ngủ, mọi người mới về khách điếm ngủ.

Sáng hôm sau, ba người một nhà gọi điểm tâm khách điếm ăn, rồi đến Bách Thảo Đường.

Bách Thảo Đường so với ngày thường còn bận hơn, trước mặt lão đại phu Cố Thanh còn đang xếp một hàng dài chờ xem bệnh.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua, liền líu lưỡi nói: "nhiều người như vậy, hay là chúng ta khỏi vào đi a."

Vốn chỉ định đến đây nói một tiếng, nhưng nhiều người bệnh như vậy, đại phu cùng hạ nhân ở Bách Thảo Đường còn đang vội, các nàng cũng không tiện chen vào.

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, đang chuẩn bị cùng Kinh Ngạo Tuyết xoay người rời đi, thì nghe thấy trên lầu vang đến tiếng đồ vỡ nát.

Thẩm Lục Mạn nhíu mày, kéo Kinh Ngạo Tuyết đang tò mò muốn đi lên xem, xoay người trốn vào đám đông trên phố.

Kinh Ngạo Tuyết khó hiểu nói: "thê tử, sao ngươi lại kéo ta đi trốn a?"

Thẩm Lục Mạn nói: "trên lầu hai Bách Thảo Đường truyền đến kinh khí quen thuộc, đó là nhận vật chúng ta hiện tại không thể đối phó, cho nên cứ tránh đi là tốt nhất."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, đúng lúc lại thấy đám người từ Bách Thảo Đường đi ra.

Y phục bọn họ tinh xảo quý giá, đi phía trước là một nam một nữ, khí độ lại phi phàm.


Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc nói: "là.... là Lam di nương."

Không sai, nữ nhân trẻ tuổi đi đằng trước chính là Lam di nương ở phủ của Lương Thăng Vinh, nhìn nàng cùng nam nhân trẻ tuổi bên người bộ dạng thân mật, tựa như phu thê mới cưới.

Kinh Ngạo Tuyết liền hiểu ra nói: "thì ra âm thanh hôm qua chúng ta nghe thấy, chính là âm thanh của Lam di nương, ta mới thấy sao lại nghe quen như vậy, là do nàng cố ý giảm âm xuống, ta mới không nhớ ra được."

Nàng lại nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn, đối phương đang híp mắt nhìn chằm chằm Lam di nương, Kinh Ngạo Tuyết muốn nói gì đó, nhưng lại ngại mở miệng, liền ngậm miệng lại.

Liễu Nhi dựa vào ngực nàng nói: "mẫu thân, chúng ta mau rời khỏi đây đi."

Kinh Ngạo Tuyết tò mò nhìn nàng nói: "vì sao?"

Liễu Nhi chỉ vào nam nhân trẻ tuổi nói: "con từng thấy bức họa của người này, mấy ngày trước dưỡng mẫu có nói với con, hắn là tam hoàng tử của hoàng gia, đối với ngôi vị hoàng đế không lộ ra biểu hiện tranh đoạt, chỉ lo việc bàng môn tà đạo, nhưng thực sự tâm cơ thâm trầm, từng vài lần đưa ý muốn dưỡng mẫu liên minh với hắn, trước đó dưỡng mẫu cũng đã đoán người này sẽ từ kinh thành tìm đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy...."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết giật mình cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, liền vội vàng xoay người quay về khách điếm.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi trên ghế, sắc mặt nghiêm túc nói: "dưỡng mẫu còn nói gì với con không?"

Nàng tin Tần Diệc Thư không phải tư nhiên lại nói đến việc này, chắc chắn là có nguyên nhân, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Liễu Nhi.

Liễu Nhi vặn người một cái, sau đó như nhớ ra điều gì, liền cứng ngắc ngồi ngay ngắn.

Nàng mang nụ cười nhàn nhạt không khác gì Tần Diệc thư nói: "dưỡng mẫu nói với con, tam hoàng tử lòng lang dạ thú, đã sớm không ưa hoàng đế và quốc sư, là một quân cờ có thể lợi dụng, nhưng mà không phải chúng ta đi tìm hắn, mà nàng phải thả dây dài để câu cá lớn, cho hắn con mồi, để hắn đích thân tìm đến đây."

"Mà mồi kia chính là con, con là người thừa kế duy nhất của dưỡng mẫu, là gia chủ tương lai của Tần gia, nói không chừng tam hoàng tử sẽ hạ thủ vào chỗ yếu nhất là con, muốn cùng dưỡng mẫu liên minh."

Liễu Nhi nói thêm vài câu, Kinh Ngạo Tuyết nghe xong, thần tình phức tạp nhìn Thầm Lục Mạn nói: "chúng ta dọn nhà đi a."

Nàng cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này, vừa thanh tĩnh được vài ngày, thực vất vả mới đuổi được quốc sư và Lưu đại nhân kia đi, hiện tại lại đến thêm một người địa vị cao hơn là tam hoàng tử, còn có Lam di nương thâm tàng bất lộ.

Nhìn bộ dạng bọn họ vừa rồi ở trên đường thân mật, chắc chắn là trò hay của Lam di nương làm, đó là giả ý dựa vào nam nhân, trở thành nam nhân của di nương, sau đó mượn thế lực nam nhân kia, bắt đầu mưu tính chuyện riêng.

Hơn nữa qua dấu vết trước kia, có thể Lam di nương và quốc sư bất hòa.

Hiện tại quốc sư bị nữ tu cường đại ép bức, không dám bước vào trấn một bước, hiện tại chỗ này là an toàn nhất, cho nên Lam di nương cũng sẽ nghĩ đến chỗ này.

Kinh Ngạo Tuyết mím chặt môi, lại nhớ đến động phủ Thanh Mộc Chân Quân ở sau núi trong thôn.

Đến cả nàng còn cảm thấy khác thường, nàng tin rằng, chỉ cần Lam di nương tự mình đến, nhất định sẽ phát hiện được bảo tàng nàng muốn có đang giấu trong quần sơn ở Đa Bảo thôn này.

Nếu thực sự như vậy, thì phiền toái rồi a.

Quốc sư đáng trách không sai, nhưng so ra Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy Lam di nương quỷ kế đa đoan đem quốc sư đùa giỡn trong lòng bàn tay còn đáng sợ hơn.

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, nhìn nàng thật sâu một cái, Kinh Ngạo Tuyết không biết có phải ảo giác của nàng hay không, dường như đang thấy được tâm tình hài lòng trong mắt Thẩm Lục Mạn.

Không chờ nàng nghĩ nhiều, Thẩm Lục Mạn lại thản nhiên nói: "không sao, việc này không liên quan đến gia đình chúng ta, nếu Tần Diệc Thư đã nói, tam hoàng tử đến trấn để tìm Liễu Nhi, vậy sáng mai chúng ta quay về, báo việc tam hoàng từ đã đến, khiến chúng ta lo lắng, Tần Diệc Thư thông minh cơ trí, khẳng định có cách dẹp yên chuyện này."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy ngẩn ra, đau lòng nói: "đúng vậy, Liễu Nhi cũng biết dưỡng mẫu lợi hại hơn, đúng không."

Thẩm Lục Mạn buồn cười nhìn nàng một cái, đến lúc nào rồi, còn có tâm tình đau lòng mấy cái này.

Trong lòng Thẩm Lục Mạn cũng hiện lên cảm giác lạnh lẽo, nàng may mắn vừa rồi cảm nhận được Lam di nương đang trọng thương sống không được lâu, người này mặc dù thực lực trúc cơ kỳ, nhưng với huyết mạch truyền thừa yêu tộc, muốn giết chết nàng ta cũng không khó.

Nàng nghĩ vậy, liền nhìn Liễu Nhi nói: "không biết Liễu Nhi nghĩ việc này thế nào a?"

Liễu Nhi a một tiếng nói: "việc này cần phải mau chóng về nói với dưỡng mẫu, hiện tại không kịp đón tiết Khất Xảo rồi, chúng ta nên về thôn trước đi a."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "cũng được...."

Liễu Nhi cười đến trước mặt nàng, thân mật ôm cánh tay nàng nói: "con biết mẫu thân và nương thân muốn tốt cho con, ta cảm thấy chỉ cần vĩnh viễn ở cạnh mẫu thân và nương thân, cho dù là ngày một ngày lễ thôi cũng không đáng là gì."

Kinh Ngạo Tuyết vuốt tóc nàng, trong lòng liền mềm xuống nói: "được, Liễu Nhi muốn về thôn, chúng ta cùng nhau về, dù sao tối hôm qua cũng chơi nhiều rồi, sau này có cơ hội sẽ quay lại a."

Liễu Nhi ngoan ngoan gật đầu, mọi người liền trả phòng, đánh xe ngựa liền quay về thôn.

Tại khách điếm lớn nhất trên trấn, Lam di nương đang xé cánh hoa trong bình nói: "một nhà này, thật thú vị a, nếu ta có thêm thời gian, cũng muốn cùng các nàng chơi vài ngày."

Nam nhân anh tuấn đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn qua xe ngựa nói: "Tôn Thương đúng là có nhã hứng, cư nheien đối với một nữ á nhân lại thấy có hứng thú."

Lam di nương phóng cho hắn một cái mị nhãn nói: "cái này là do tam hoàng tử không hiểu, á nhân so với nam nhân cũng thú vị lắm a, huống chi tiểu á nhân này vóc người mỹ mạo, nếu thùa hoan dưới thân ta, cũng là phụ nhân trăm tuổi như ta chiếm tiện nghi a."

Nàng đứng dậy, nhìn tiểu nữ hài nằm ngủ say trên giường, bật cười nói: "nói đến tam hoàng tử lại không như vậy, vừa ghe Tần tướng quân thu dưỡng nữ, liền vội hống nữ thứ nhà mình đưa đến, không lẽ định dùng mỹ nhân kế với hài tử mới lớn?"

Tam hoàng tử bị nàng nói sắc mặt xấu hổ nói: "mà thôi, việc này cũng không tính với ngươi, chuyện đã như vậy ta đưa ngươi đến trấn này rồi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi."

Lam di nương cười khẽ một tiếng, lấy trong tay áo ra một lọ đan dược, nói: "ân, thứ ngươi muốn không phải là cái này sao? chỉ cần đưa cho phụ hoàng của ngươi, dùng vài năm hắn sẽ thoái vị nhường chức a."

Ánh mắt tam hoàng tử sáng lên, vội nhận lọ sứ, còn định nói lời cảm tạ, Lam di nương đã mất tích.

Tam hoàng tử siết chặt lọ sứ trên tay, hắn cặm hận đám tu sĩ, nhưng phải thừa nhận, trên người bọn họ có bản lĩnh khó lường.

Lam di nương như vậy, quốc sư đại nhân cũng như vậy.

Nhưng mà các nàng ngồi trên cao lâu, kiến hôi cũng sẽ phản đòn, hắn tin căm hận quốc sư còn có cả Tần tướng quân.

Hắn nhất định sẽ thuyết phục được Tần Diệc Thư giúp hắn đoạt được thiên hạ này.


Hắn hít sâu một hơi, phái người đi chuẩn bị xe ngựa, còn đoàn người Kinh Ngạo Tuyết đến xế chiều cũng đã về đến thôn, liền tới nhà Tần Diệc Thư.

Tần Diệc Thư đang ở nhà nghỉ trưa, nghe hạ nhân báo, ánh mắt khẽ động, liền cho hạ nhân dẫn các nàng vào, bản thân được hạ nhân giúp đã mặc xong y phục, được bế ra.

Nàng đã quen thân phận phế nhân, nhưng dù như vậy, mỗi lần được người chiếu cố, trong lòng vẫn khó chịu như là kim đâm.

Chỉ là trước giờ nàng không để lộ hỉ nộ ra, cho nên nét mặt không hề biểu lộ nửa phần.

Nàng dựa vào đệm, ánh mắt đảo qua ba người, cười nói với Liễu Nhi: "lên trấn chơi về rồi?"

Liễu Nhi thản nhiên nói: "lên rồi, nếu thân thể dưỡng mẫu bình phục, còn có thể mang Liễu Nhi đến kinh thành xem mọi thứ ở đó."

Chỉ hai câu ngắn ngủi, cũng đã nói rõ vài chuyện.

Ánh mắt Tần Diệc Thư nổi sương mù, nhìn ra ngoài viện nói: "xem ra, ngươi gặp được tam hoàng tử rồi, ah.... đến so với ta nghĩ còn nhanh hơn, các ngươi gặp hắn ở đâu?"

Kinh Ngạo Tuyết gãi đầu một cái, cảm giác IQ mình không đủ, sao Tần Diệc Thư vừa liếc mắt đã đoán được các nàng đến đây muốn gì rồi.

Nàng dừng một chút nói: "ở trước Bách Thảo Đường, ta nghe trên lầu truyền đến tiếng đồ vỡ, thê tử ta cảm nhận được khí tức quen thuộc, liền dẫn ta đi trốn, sau đó thì thấy Lam di nương và tam hoàng tử, nói đến Lam di nương này...."

Tần Diệc Thư nói: "ta biết nàng, nàng từng đi tìm ta, nàng vốn tên là Hoa Lăng Lam, năm đó cùng quốc sư đến nhân gian, sau đó triều định xảy ra tinh phong huyết vũ, còn có nhiều thi thể quỷ dị, đều liên quan đến hai người này."

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt, ánh mắt phức tạp nói: "Tần tướng quân xem ra biết còn nhiều hơn ta, không biết tiếp theo Tần tướng quân có tính toán gì không?"

Tần Diệc Thư nhìn nàng một cái nói: "tiếp theo ta phải lên trấn một chuyến, thôn này quá sạch sẽ, không thích hợp để mấy thứ dơ bẩn nhiễm vào, chuyện tam hoàng tử ta sẽ không để ảnh hưởng đến Liễu Nhi, các ngươi cứ yên tâm, mấy người này hiện tại không dám kinh động lớn đâu."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy nói: "ngươi đã chắc chắn trong lòng như vậy, thì ngươi cứ xử lý đi, điều ta có thể làm, chính là đưa thêm cho ngươi vài lọ đan dược thôi a."

Tần Diệc Thư nghe nàng nói vậy cũng nhịn không được mà bật cười nói: "nhưng mà đan dược của ngươi lại giúp ta rất nhiều, huống chi còn cho ta thấy được hy vọng hồi phục."

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "đa tạ, ân tình này tại hạ xin nhớ kỹ, tương lai nhất định sẽ...."

"Không cần," Thẩm Lục Mạn mặt không đổi nói: "chỉ cần ngươi dạy dỗ Liễu Nhi cho tốt là được, chúng ta coi như trao đổi đồng giá, không cần hồi báo nhiều hơn."

Tần Diệc Thư giật mình, nhìn vẻ mặt Liễu Nhi lo lắng cười nói: "được."

Mọi người lại hàn huyên vài câu, chờ hạ nhân Tần Diệc Thư chuẩn bị xe ngựa, Kinh Ngạo Tuyết chủ động dẫn người nhà cáo từ.

Liễu Nhi không tiện đi cùng Tần Diệc Thư, Kinh Ngạo Tuyết cũng không yên tâm để nàng lên trấn.

Tần Diệc Thư đưa nàng một rương sách, dặn nàng ở trong thôn chờ.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn rương sách dày cộm, đỡ trán nói: "Tần Diệc Thư này thật là, nhiều sách như vậy, khi nào mới xem xong a?"

Liễu Nhi lại coi như là trân bảo, nàng hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú với sách, cũng hiểu được đọc sách giúp nàng nhiều thứ, cho nên càng thích thú.

Chờ về đến nhà, Thẩm Lục Mạn đem rương đến thư phòng, nàng lại như nhịn đọc lâu ngày.

Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Trong nhà chính, Kinh Ngạo Tuyết chống cằm nói: "ta cảm giác không thoải mái lắm, Lam di nương này rất đáng sợ lại còn tà ác."

Thẩm Lục Mạn đang châm trà, nghe vậy dừng một chút nói: "người này tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác, chỉ cần chúng ta coi chừng quần sơn này, sớm muộn cũng phải đụng mặt nàng và quốc sư đến đây."

Lời này nói không sai, dù sao Kinh Ngạo Tuyết cũng đoán được, bản đồ Lam di nương và quốc sư có được, chính là nơi động phủ của Thanh Mộc Chân Quân.

Chỉ là một đại trận hộ sơn đã tản ra linh khí nồng nặc không khác tu tiên giới, chứ không nói đến bên trong còn có nhiều đồ tốt.

Mà Thanh Mộc Chân Quân cũng không phải nguyên anh đại năng bình thường, nàng vẫn là lục phẩm luyện đan sư duy nhất từ ngàn năm trước của tu tiên giới, nếu nói nàng không lấy được cơ duyên lớn, đánh chết nàng cũng không tin.

Kinh Ngạo Tuyết bất an nói: "xem ra, phải mau tăng thực lực mới là quan trọng."

Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "ngươi đến phòng thuốc xem mầm thảo dược nôi cấy được chưa? nếu được rồi, thì qua nhà Ngô Chí Dũng, giao việc này cho hắn, chúng ta đưa Liễu Nhi lên núi a."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, đứng dậy đến phòng thuốc xem mầm thảo dược, vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn như lần trước.

Nàng vuốt cằm suy nghĩ, liền đem mầm thảo dược cho vào túi trữ vật, nói một tiếng với Thẩm Lục Mạn, liền qua nhà Ngô Chí Dũng.

Trong nhà Ngô Chí Dũng cũng đang náo nhiệt, cái sân so với ngày trước cũng lộn xộn hơn nhiều.

Kinh Ngạo Tuyết theo thói quen lại mở cửa ra, thì thấy Ngô Chí An đang cười to, mấy người trong gia đình cũng đang ở nhà, lúc này đang dọn sân, hẳn là làm tiết Khất Xảo cho khuê nữ duy nhất Ngô Mộng Thu rồi.

Bọn họ nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết đến Ngô Chí Dũng liền đi tới nói: "ai nha, cuối cùng cũng gặp lại ngươi rồi a, mấy hôm trước đến nhà ngươi, thì thấy đóng cửa, tiểu tử a ngươi đi đâu vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết cười cười, thấy mấy người còn lại cũng liếc qua nàng một cái, liền lên tiếng chào hỏi, sau đó kéo Ngô Chí Dũng ra bờ sông.

Nàng théo túi trữ vật xuống, đem cây mầm thả xuống cỏ.

Nàng nhìn ánh mắt Ngô Chí Dũng kinh ngạc nói: "ta phải lên núi tu luyện, cũng phải một thời gian, nên lần này qua đưa mầm thảo dược cho ngươi, dù sao lương thực trong vườn còn chờ hồi lâu mới thu gặt, mấy ngày nữa các ngươi đem mầm thảo dược đến trồng trong vườn nhà ta, thảo dược lớn thì gặt lấy, ta sẽ mua theo giá thị trường, thế nào?"

Hai mắt Ngô Chí Dũng sáng lên nói: "được, trước đó ta cũng định nói chuyện này với ngươi, tiếc là ngươi không ở nhà, không ngờ ngươi lại làm nhanh như vậy."


Hắn nhìn mầm thảo dược trên đất, tấm tắc nói: "xem ra phẩm chất mấy mầm thảo dược này rất tốt, ngươi cứ yên tâm lên núi đi, ta sẽ trồng thảo dược thật tốt."

Kinh Ngạo Tuyết đối với hắn cũng yên tâm, lại dặn dò vài câu, liền xoay người chuẩn bị về nhà.

Vừa đi được vài bước, thì bị tiểu cô nương Ngô Mộng Thu cản đường, đối phương nói: "bá mẫu, Liễu Nhi hiện giờ đang ở nhà sao?"

Kinh Ngạo Tuyết quay đầu nhìn Ngô Chí Dũng, thấy hắn cũng nhìn chằm chằm Ngô Mộng Thu, liền nói: "Liễu Nhi đang ở nhà, nếu con rảnh, có thể cùng cha con qua nhà ta tìm nàng chơi."

Ngô Mộng Thu nghe vậy, liền vui vẻ nhìn cha nàng.

Ngô Chí Dũng nói: "được, ta gọi đệ đê mang mầm thảo dường về cất, các ngươi chờ ta một chút a."

Ngô Mộng Thu gật đầu, chờ Ngô Chí Dũng đi xa, mới nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "Liễu Nhi mấy ngày nay có khỏe không?:"

Nàng từ miệng cha biết được, Liễu Nhi nhận Tần đại tướng quân làm dưỡng mẫu, đồng thời còn theo Tần tướng quân học tập, tương lai tiền đồ nhất định bất khả hạn lượng.

Hiện tại trong lòng nàng vui vẻ vì Liễu Nhi, nhưng cũng cảm giác mình quá vô dụng, bị Liễu Nhi bỏ lại đằng xa.

Mấy ngày nay tâm tình nàng cũng nặng nề, không biết làm sao mới theo kịp tiểu đồng bọn của mình.

Ngược lại cha đối với chuyện này cũng lạc quan, chỉ muốn nàng cứ là chính mình thì được rồi, không cần tranh đua với Liễu Nhi.

Nhưng nàng làm gì tranh đua a, chỉ là trong lòng không quá thoải mái thôi a.

Trương Xảo Nhi còn có cơ hội được tiên nữ mang đi, nhưng nàng thì sao lại không được? nàng cũng muốn như Liễu Nhi, trở nên lợi hại và cường đại, có khổ sở cũng không sợ.

Nhưng nàng phát hiện, đến cơ hội như vậy nàng cũng không có.

Trước kia thân thể nàng yếu ớt, sống một ngày đã đủ mừng, nhưng hiện tại thân thể nàng đã tốt hơn, nhưng lại phát hiện có nhiều ngọn núi khó vượt qua được, nàng cũng không thể không làm được gì.

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng cúi đầu, tưởng nàng nhớ Liễu Nhi, liền an ủi: "Liễu Nhi sống rất tốt, Tần tướng quân anh minh thần vũ, dạy dỗ Liễu Nhi rất tốt."

Nói xong, nàng nhịn không được thở dài một hơi, lại phát hiện Ngô Mộng Thư bên cạnh cũng thở dài giống như nàng.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không hiểu tâm tư rối rắm của nữ hài, Ngô Mộng Thu dĩ nhiên cũng không biết Kinh Ngạo Tuyết cũng ngây thơ như vậy.

Hai người nhìn nhau cười, ấn tượng đối với nhau cũng không tệ.

Chờ Ngô Chí Dũng đến, Ngô Chí An đi theo sau hắn, đi lên trước quỳ trên đất cảm tạ Kinh Ngạo Tuyết về ân cứu mạng hắn, nhưng lại khiến Kinh Ngạo Tuyết kinh hách.

Nàng im lặng rồi nói: "chỉ mà một cái nhấc tay mà thôi, hơn nữa trước đó ngươi cũng đã giúp ta, đều là đồng hương, đừng khách khí với ta."

Ngô Chí Dũng cũng vỗ vai đệ đệ mình, giao cho hắn mang mầm thảo dược dưới đất về nhà, mầm thảo dược này đều được nuôi cấu trong ống, mà mấy ống nuôi cấy này chỉ lớn hơn cái ly kiểu một chút mà thôi.

Ngô Chí An cười ngốc, vỗ ngực nói, chuyện này hắn làm được, sau đó lại mang chuyển đồ đi.

Kinh Ngạo Tuyết lại đưa hai cha con Ngô gia đến nhà, Thẩm Lục Mạn cũng đã dọn dẹp xong, cùng Liễu Nhi đứng trước cửa chờ.

Liễu Nhi nhìn thấy tiểu đồng bọn thì vui vẻ, đổi lại diễn xuất thành thục trước đó, tựa như hài tử bình thường cười híp mắt.

Chờ hai bạn nhỏ nói chuyện với nhau xong, Kinh Ngạo Tuyết lại bế Liễu Nhi lên núi.

Liễu Nhi thích leo núi, trước đó không có cơ hội đi, mà lúc trước....

Nàng nhíu mày, mơ hồ nhớ hình như từng đã lên núi, nhưng lại không nhớ rõ, chỉ nhớ nương thân bế nàng đi tìm nương thân, nhưng khi đó mẫu thân lại bị trọng thương.

Nàng có chút sợ, liền ôm cổ Kinh Ngạo Tuyết bất an nói: "mẫu thân, chúng ta phải lên núi săn núi sao?"

Kinh Ngạo Tuyết nói: "không phải, chúng ta vào núi để tu luyện, chờ Liễu Nhi 6 tuổi sẽ kiểm tra linh căn, nếu có linh căn, thì sau này phải núi thời gian dài để tu luyện, vì trong núi có linh khí đầy đủ, đối với Liễu Nhi tu luyện rất có lợi."

Liễu Nhi nghe vậy, biểu tình trên mặt ngẩn ngơ, nàng đối với tu tiên giới không hiểu nhiều, nhưng mà trước đó nữ tu kia cho nàng ngọc giản, nàng dùng thần thức xem một chút, cũng hiểu được đại khái.

Nhưng cũng chỉ biết lý giải mà thôi, nàng biết nhân gian linh khí khô kiệt, muốn tu luyện thì phải đến tu tiên giới.

Nhưng mẫu thân lại mang nàng đến núi tu luyện, còn nói trong núi linh khí đầy đủ.

Cái này có thể nói rõ, trong này có thiên tài địa bảo xuất hiện, hoặc là có thần thú...

Khoan đã, trong cơ thể nàng không phải cũng có thần thú phượng hoàng Tiểu Hôi sao? Tiểu Hôi cũng có nói nơi nó ở, linh khí so với những chỗ khác cũng đầy đủ hơn.

Không lẽ nguyên nhân là vì Tiểu Hôi?

Liễu Nhi nhíu mày, chuyện Tiểu Hôi đã nhiều lần nàng muốn nói cho mẫu thân và nương thân, nhưng mà mỗi lần lời đến bên môi, thì lại không nói được, mà nàng cũng không thể nói.

Nói đến, cũng không biết hiện tại Tiểu Hôi như thế nào rồi?

Nàng đang nghĩ vẩn vơ, thì đã thấy trán mẫu thân đầy mồ hôi, liền muốn tự mình xuống đất đi.

Trước kia nàng từng rèn luyện thân thể chạy bộ, cũng không yếu đến như vậy, khi dưỡng mẫu dạy nàng, cũng có cho nàng rèn luyện thân thể, nàng có thể tự mình đi.

Kinh Ngạo Tuyết lại yêu thương nàng, tình nguyện đưa nàng cho Thẩm Lục Mạn, cũng không muốn cho nàng tự đi.

Liễu Nhi bất đắc dĩ, trong lòng lại ấm áp, nàng dựa vào vai nương thân, nhìn cây cối um tùm xung quanh, đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái buồn ngủ.

Nàng nhắm mắt lại, bất tri bất giác liền ngủ.

Chờ Kinh Ngạo Tuyết đến nơi, thì lại phát hiện Liễu Nhi đã ngủ rồi, nàng có chút buồn cười, lấy đệm trong túi ra nói: "nàng cũng thật vô tư, nhanh như vậy đã ngủ rồi."

Thẩm Lục Mạn đặt nàng lên đệm, cái đệm này rất dày, có thể ngăn được hơi ẩm của đất.

Nàng đắp chăn cho Liễu Nhi nói: "Liễu Nhi trước đó theo Tần Diệc thư học tập, nhất định là mệt mỏi..."

Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thấy Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng vẫy tay, chần chờ một chút liền đi tới.

Kinh Ngạo Tuyết đem nàng ôm vào ngực, hít sâu một hơi nói: "ta biết ngươi khó chịu, có lẽ là vì Lam di nương, hoặc là những việc khác, nhưng mà xe đến núi sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngươi cứ yên tâm, đừng nghĩ nhiều."

Thẩm Lục Mạn cắn môi cười nói: "lời này, phải nói cho ngươi nghe, ngươi mới là người không bỏ xuống được."

Hai người liếc nhau, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Kinh Ngạo Tuyết chôn đầu trong ngực Thẩm Lục Mạn, cảm giác đối phương đang xấu hổ đẩy nàng, nhưng nàng không muốn buông, thậm chí còn tăng khí lực ôm.


Âm thanh nàng buồn chán nói: "mấy tu sĩ này thực đáng ghét, tên nào cũng lợi hại hơn ta."

Nàng thực sự có chút khó chịu, mặc dù ở mạt thế, nàng cũng là một trong những cường giả mạnh nhất của nhân loại, ít khi bị người ép đến nước này.

Nhưng đến dị giới, thời gian trôi quan an nhàn, nhưng chuyện phiền lòng kéo đến không ít.

Ban đầu là Lương Thăng Vinh, sau đó là Lưu quản sự, rồi quốc sư, Lam di nương....

Nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ chỉ là cấp thấp mà thôi, ở tu tiên giới, chỉ có luyện khí kỳ đã bước vào cánh cửa tu tiên giới, sau đó đến trúc cơ kỳ, kim đan kỳ, nguyên anh kỳ, xuất khiếu kỳ....

Có người nói tu sĩ xuất khiếu kỳ xuất hiện rất ít.

Nhưng trong truyền thuyết, trên xuất khiếu thì còn có tu vi đẳng cấp cao hơn.

Như là trên cả lục phẩm luyện đan sư, cư nhiên còn có đẳng cấp lục phẩm.

Nàng nhịn không được cười khổ, cảm giác như là đánh yêu quái để thăng cấp, cửa đầu tiên cũng không dễ qua, kết quả còn 99 cửa khác đang chờ.

Ai nha, không biết đâu mới là đầu a.

Thẩm Lục Mạn cảm giác được tâm tình nàng tuột xuống, đúng là hiếm thấy, dù sao bình thường Kinh Ngạo Tuyết cùng các nàng luôn là người lạc quan tích cực nhất, dường như chuyện gì trong mắt nàng cũng chỉ là bình thường.

Nhưng mà, Kinh Ngạo Tuyết cũng là người, cũng chỉ là một người bình thường.

Trước kia còn không phải tu sĩ.

Thẩm Lục Mạn đột nhiên cảm thấy đau lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Kinh Ngạo Tuyết nói: "đừng sợ, còn có ta giúp ngươi, ta sẽ luôn đi cùng ngươi."

Kin Ngạo Tuyết vội từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, ủy khuất nói: "thật không?"

Thẩm Lục Mạn cười gật đầu.

Kinh Ngạo Tuyết ôm nàng, đột nhiên nói: "được, chúng ta ký khế ước đi."

"Ký khế ước?" Thẩm Lục Mạn không hiểu hỏi.

Kinh Ngạo Tuyết ghé sát vào tai nàng thì thầm vài câu, sau đó nói: "trước kia ta có thói quan hợp tác với thực vật biến dị, nếu bản thể ngươi là thực vật, còn là yêu tu, vậy tự nhiên sẽ ký khế ước được."

"Ngươi là thê tử của ta, chúng ta không ký khế ước chủ tớ được, hay là khế ước linh sủng được, vậy thì ký khế ước hôn nhân bình đẳng đi, mong rằng ngươi không chê thực lực của ta thấp."

Nàng khôi hài nháy mắt vài cái, Thẩm Lục Mạn lại hướng nàng vươn tay nói: "được, ký khế ước a.

Yên tộc trời sinh tính cách thích tự do, ghét nhất là ký khế ước, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại khác.

Nàng là phàm nhân, tu vi lại không cao, nếu thực sự gặp chuyện cũng dễ bị thương.

Nhưng mình thì lại không giống vậy, nàng là yêu tộc, cho dù có chặt đầu, cũng chỉ là chặt đứt một đoạn dây mà thôi, tính mạng nàng rất dài, chỉ cần tu luyện một chút là được, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại không thể chịu được.

Nàng nhịn không được hôn môi Kinh Ngạo Tuyết một cái nói: "ta muốn ký khế ước nhân duyên ngàn năm với ngươi."

Đó là khế ước cổ xưa nhất, bên cường đại nhất sẽ bảo vệ cho bên yếu nhất, cho đến khi đối phương và mình thực lực đồng đều, chính là hoàn chỉnh không thể phá được.

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn nói, lại bị ôn nhu của nàng mê hoặc, liền gật đầu đáp ứng.

Kết quả....

Suýt chút khiến nàng đau muốn chết, còn nghĩ rằng mình bị Thẩm Lục Mạn hại chết.

Sao khế ước này lại hung tàn như vậy a, nhảy vào tim người ta, rồi còn có mắt, máu trên người chảy không ít, nàng đau đến lăn lộn trên đất.

Nàng thậm chí còn hôn mê, không có để ý đến vẻ mặt tỉnh ngộ và tức giận của Thẩm Lục Mạn.

Thẩm Lục Mạn nghiến răng nghiến lợi, ôm Kinh Ngạo Tuyết ngất xỉu trong ngực, nhìn về phía Liễu Nhi đang ngủ say trên đệm.

Tình trạng Kinh Ngạo Tuyết hôm nay, cùng Liễu Nhi trước kia giống nhau như đúc.

Khi đó nàng không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ lại, những điều trước kia hoang mang không hiểu thì giờ cũng đã biết được.

Vì sao đột nhiên Kinh Ngạo Tuyết lại đột nhiên thu phục được dị hỏa, vì sao trong cơ thể nàng có ngọn lửa cháy mạnh mẽ, vì sao lại đột nhiên ngửi được khí tức đại yêu....

Là vì bảo bối Liễu Nhi của nàng a, 80% đã bị đại yêu phượng hoàng không biết tên ép ký khế ước nhân duyên ngàn năm.

Đúng lúc Liễu Nhi mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của nương thân.

Nàng lại càng hoảng sợ, còn tưởng chỗ mình có uy hiếp, vội cứng người không dám di chuyển.

Thẩm Lục Mạn cắn răng, đem Kinh Ngạo Tuyết nằm lên đệm, khí thế hung hăng đi tới nói: "Liễu Nhi, con nói thật cho ta biết, có phải con đã sớm gặp yêu vương phượng hoàng rồi không?"

Liễu Nhi mở to hai mắt nhìn, nàng bĩu môi, nói không được chữ nào, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Cái này có thể chứng minh suy đoán của Thẩm Lục Mạn là đúng, nàng nhịn không được trách mình trước đó không để ý, nàng vươn tay ôm Liễu Nhi, ngữ khí trầm trọng nói: "Liễu Nhi, ủy khuất cho con rồi."

Nước mắt Liễu Nhi làm ướt vai nàng, càng chứng minh phượng hoàng ác liệt.

Nhưng sau đó, Liễu Nhi lại lắc đầu nói: "nó đối với con rất tốt, trước đó con cũng muốn nói cho nương thân và mẫu thân biết, nhưng mà con nói không được."

"Hiện tại, thực may quá, nương thân rốt cuộc cũng đã biết rồi."

Nàng sợ Thẩm Lục Mạn có ấn tượng không tốt với Tiểu Hôi, còn vội giải thích: "nó giúp con rất nhiều, nương thân, nó là yêu tộc tốt."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm nay đổi mới, lúc đầu trạng thái phi thường không tốt, đều đã xin nghỉ, có thể... Ân, lại viết ra.

Gõ chữ cũng không tính khó, chủ yếu là xem tinh thần của ta trạng thái, còn có tình trạng cơ thể, ta quanh năm mất ngủ, tối hôm qua hơn bốn giờ ngủ, lớn tuổi cũng không chịu nổi thức đêm tàn phá, ngày hôm nay liền phế đi cả ngày, bất quá cũng may viết ra.

Sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận