Chương 77: Linh căn.
Vừa cầm kem từ ngoài cửa về, bên trong đã phát ra hương khí nhè nhẹ, thoa lên chỗ nhạy cảm, nhất thời Thẩm Lục Mạn tê da đầu.
Cái môi ướt át ấm áp của Kinh Ngạo Tuyết lại liếm láp bên trên, Thẩm Lục Mạn cắn môi, nắm chặt chăn trên giường, chân phải không thể khống chế được nên dùng sức, một cước đá văng người trên giường.
Nhưng lại nghĩ đến trước kia nàng đá Kinh Ngạo Tuyết trọng thương, nàng lại lưỡng lự do dự không dám đụng.
Kinh Ngạo Tuyết lại được đằng chân lấn lên đằng đầu, liếm láp ngậm mút chưa đã, lại tò mò ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Liễu Nhi trước kia cũng được uy lớn như vậy a, không biết khi đó ngươi có đủ sữa không a, úi...."
Nàng nhíu mày nhìn chăm chú bộ ngực trơn mềm phập phồng nói: "hình dáng vừa phải, nhưng thấy bộ dạng Liễu Nhi gầy như vậy, cũng biết ngươi không đủ sữa rồi. Nào để ta xoa bóp cho ngươi một chút, lần sau...."
Còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Lục Mạn không chút lưu tình đạp một cước xuống giường.
Kinh Ngạo Tuyết bối rối, ủy khuất nói: "thê tử, ngươi làm gì vậy a?"
Đúng là ác nhân thích cáo trạng trước a, còn không nghĩ đến nàng đã làm gì quá phận rồi.
Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, nhẹ nhàng xoa dấu vết trên ngực mình nói: "hôm nay ngươi ngủ dưới đất đi, đúng lúc tu vi cũng đã đến luyện khí năm tầng, có thể dùng hỏa linh khí duy trì thân thể, coi kiên trì được bao lâu."
Kinh Ngạo Tuyết vội vàng xin tha cười nói: "thê tử, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi, ta không dám làm loạn nữa."
Trước đó Thẩm Lục Mạn chỉ thuận miệng nói, cũng không có ý muốn nàng nằm dưới đất ngủ.
Hiện tại là mùa đông, phía nam lại ẩm ướt giá rét, sắp bước qua năm mới rồi, bị cảm mạo cũng không tốt.
Trước kia nàng không hay để ý mấy chuyện này, nhưng đã nhiều ngày cùng thê tử Ngô Chí An hàn huyên, cũng biết đại khái tập tục lễ mừng năm mới.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng trầm mặc, cũng hiểu là được cho phép ngầm, vội vàng ngoan ngoãn bò lên giường nằm.
Nhưng chỉ được một lúc, lại nhớ đến kem, nghiêng người nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "thê tử, kem để ở kia không được, ta giúp ngươi liếm...."
Lần này nàng chỉ nói được nửa câu, vì người bên cạnh 'bụp' một cái liền biến mất, trên giường chỉ còn sợi dây leo đỏ như máu.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Ah, được rồi, vậy đi ngủ thôi.
Nàng bĩu môi đắp chăn cho dây leo, hôn dây leo giả chết một cái, liền nhắm hai mắt lại ngủ.
Sáng hôm sau, ăn điểm tâm xong, Thẩm Lục Mạn bắt đầu chuẩn bị cơm tết niên.
Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi đến phòng tắm, từng người thay nhau tắm xong, dọn dẹp lại nhà cửa, nhàn rỗi lại ngồi chơi một hồi, liền đến trưa.
Kinh Ngạo Tuyết đến phòng bếp xem, chỗ đó đã chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn, vài món nấu cách thủy, canh hầm, đều được để lên bếp bắt đầu nấu.
Thẩm Lục Mạn cảm nhận được khí tức của nàng, không quay đầu hỏi: "đến làm gì?"
Kinh Ngạo Tuyết cười hì hì tiến lên, ôm nàng hôn một cái nói: "bổ dung năng lượng, thê tử cố lên."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, nhét vào miệng nàng một cái bánh ngọt, còn cầm một hộp bánh ngọt vừa làm xong đưa cho nàng nói: "cầm cái này đi ăn chơi, đừng ăn nhiều, tối còn về ăn cơm."
Kinh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn đáp lại, cảm giác như bị mẫu thân dạy dỗ hài tử không nghe lời.
Nàng đen mặt lại, vội nói sang chuyện khác: "còn có gì cần ta giúp không?"
Thẩm Lục Mạn nhìn quanh phòng bếp, suy nghĩ một lát nói: "vậy ngươi đi lấy hạt dưa, mứt quả bày vào khay đi."
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng, vội lấy vài cái chén trong tủ rồi lại chạy đi.
Nhưng lại làm rơi hộp bánh ngọt.
Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nói: lớn vậy rồi, còn làm việc hậu đậu như vậy a.
Nàng thái thịt rồi sắp lên mâm, đem bánh ngọt đến nhà chính, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi chụm lại, đem đồ chơi mua được ở trên trấn về trang trí cái khay mứt hạt dưa.
Nhìn qua thực đẹp mắt, nhất là Liễu Nhi trong nửa năm qua, cũng có chút mập lên, thoạt nhìn càng giống Kinh Ngạo Tuyết, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp khả ái như ngọc.
Kinh Ngạo Tuyết cười ha ha nói: "Khối này để lên chắc chắn sẽ không vững, Liễu Nhi đồng chí, con nhất định muốn khiêu chiến nhiệm vụ độ khó cao như vậy sao?"
Liễu Nhi cười yếu ớt nói: "mẫu thân, đừng đùa, để lên đi a."
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, đem khối kẹo cuối cùng đặt lên đỉnh khay kẹo, kim tự tháp lung lay vài cái, khiến Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi bị dọa sợ phải đưa tay đỡ.
Thẩm Lục Mạn nhìn thấy thì cười, rót chút linh khí vào khay, kim tự tháp liền dính lại, vững chắc không rung lắc nữa.
Kinh Ngạo Tuyết ồ lên một tiếng, mới nhìn nàng nói: "thê tử, ngươi thật lợi hại a."
Thẩm Lục Mạn buông bánh ngọt xuống nói, đưa cho Liễu Nhi một cái, nói: "lớn rồi mà còn như hài tử."
Kinh Ngạo Tuyết dựa vào nàng, tựa đầu lên vai nàng, Kinh Ngạo Tuyết so với nàng cao hơn nhiều, dựa như vậy nhưng nàng cũng không chê bai.
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "vậy thì sao a, trước kia ta chưa từng cùng người nhà trải qua tết âm lịch, quá khứ đều là cuộc sống bình đạm chán chường, còn sợ bên ngoài quá ồn ào, hiện tại có ngươi và Liễu Nhi, rốt cuộc cũng hiểu rồi."
"Hơn nữa, ta ngây thơ, không phải có thê tử thành thục rồi sao, nói đến thê tử nên cảm tạ ta mới đúng a."
Thẩm Lục Mạn lúc đầu nghe thì không đành lòng, nghe đến câu sau thì trợn mắt.
Nàng nhân lúc Liễu Nhi cúi đầu, chủ động hôn má Kinh Ngạo Tuyết một cái, nhân lúc đối phương đang hào hứng vội xoay người đến phòng bếp làm việc.
Kinh Ngạo Tuyết mắt nổi hoa đào, chống cằm ngồi yên, vẻ mặt hạnh phúc mỹ mãn.
Liễu Nhi cười nhạt nói: "mẫu thân, có phải đẹp đến phồng lên rồi."
Kinh Ngạo Tuyết: "ừ."
Theo bản năng vừa nói xong, thần tình mới phức tạp nói: "con nói cái gì, ta nghe không hiểu."
Liễu Nhi cười ngẩng đầu nhìn nàng, hôn cằm nàng một cái nói: "mẫu thân thật tốt."
Cái này đúng là xinh đẹp đến phồng lên rồi a.
Cuộc sống như vậy mới đáng để trải qua a, cảm giác 20 năm trước đều làm uổng công rồi a.
Có lẽ là định luật nhất âm nhất trác, trước thì cực khổ bình thản, sau lại nghênh đón hạnh phúc hiện tại..
Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên thấy cảm kích, đa tạ vì được lần nữa xuyên đến đây, nàng mới có được cuộc sống như bây giờ.
Nàng chơi cùng Liễu Nhi một chút, liền đến đến phòng bếp giúp cho Thẩm Lục Mạn, nhưng thực tế là đi làm phiền.
Liễu Nhi thì tốt hơn, nàng còn nhớ ước định với Tiểu Hôi, hơn nữa bản thân lại thông minh, cho nên Thẩm Lục Mạn dạy nàng một lần, nàng đã học xong.
Kinh Ngạo Tuyết sinh ra vốn không có tài nấu nướng, ngoại trừ kỹ thuật thái rau rất tốt ra, thì không có gì vượt quá tiêu chuẩn.
Đơn giản cũng không phải ngự thiện phòng của hoàng đế, nên không có nhiều quy tắc, chuẩn bị cơm tết niên, cũng là muốn tăng thêm tình cảm gia đình, chủ yếu là quây quần bên nhau, bầu không khí ấm áp, Thẩm Lục Mạn là đầu bếp chính cũng rất hài lòng.
Các nàng làm một bàn cơm, coi như là cơm tết niên tối nay.
Trước khi ăn cơm, Kinh Ngạo Tuyết nói: "khoan đã, trước tiên ta phát tiền lì xì cho hai người đã."
Nói xong, nàng lấy trong tay áo ra hai túi gấm đỏ, mắt sáng lên nói: "đây, hai người mở ra xem, có thích không?"
Liễu Nhi cùng Thẩm Lục Mạn mỗi người nhận một túi lì xì, nhìn nhau, rồi mở túi ra.
Trong mỗi cái là một khối ngọc bội, ngọc bội trong suốt óng ánh, ở giữa khắc hai hai chữ, bên mặt trước là độ cong mượt mà, sờ lên cảm giác nhẵn nhụi, dường như còn mang hơi ấm tình cảm.
Thẩm Lục Mạn ngẩn ra, cẩn thận nhìn ngọc bội trong tay, trong nhà chính đốt rất nhiều nến, ánh nến rọi lên, tựa xuyên qua mặt nước trong suốt, tựa như giọt nước nằm trên ngón tay.
Ngoại trừ cái đó ra, thân ngọc còn hiện lên ánh sáng huỳnh quang xanh biếc nhàn nhạt, nhìn qua thực mỹ hảo ấm áp.
Không biết vì sao, chỉ cần cầm khối noãn ngọc này, nàng cảm giác linh đài thanh minh, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít.
Xem ra, noãn ngọc này nhất định là ngọc cực phẩm, chính diện còn khắc chữ, chính là tên nàng: Lục Mạn
Liễu Nhi cũng có một khối, khắc hai chữ tên Liễu Nhi.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thì thấy nàng ung dung chống cằm, bướng bỉnh nháy mắt vài cái.
Ánh nến chiếu xuống Kinh Ngạo Tuyết, tựa hồ so với ngày thường lại khiến người ta thêm động lòng.
Vốn chớp mi thôi cũng đã xinh đẹp động lòng người, nhưng bộ dạng thành thục bao dung này, còn có khóe miệng mang nụ cười nhạt nhẽo ôn nhã.
Thẩm Lục Mạn nhịn không được cắn môi, cúi đầu đỏ mặt, không dám nhìn nàng nữa.
Liễu Nhi ngạc nhiên nói: "mẫu thân, đây là người điêu khắc sao?"
Kinh Ngạo Tuyết cười đắc ý nói: "dĩ nhiên rồi, trước kia nhàn rỗi mới điêu khắc đồ, ai đó trước kia cũng làm hư luôn cái ngọc trâm ta khắc hơn nửa ngày, ta nghĩ đến lại phát hỏa trong lòng, sau đó lại tập khắc vài lần, ngọc này là loại tốt nhất lấy từ sơn trại, làm được vài khối, lúc đầu tay nghề ta chưa ổn định làm hỏng vài cái, chỉ còn lại hai cái này miễn cưỡng có thể nhìn được."
Nàng nói vậy, trong giọng nói cũng có tiếc nuối.
Liễu Nhi rất vui nói: "đa tạ mẫu thân, ta rất thích noãn ngọc này, nhất định sẽ đem theo mình thường xuyên."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "cái này hẳn là ngọc cực phẩm, ta có rót linh khí vào đó, hai người mang theo bên mình, chỉ cần ta ở gần đây, ta có thể cảm ứng được sự hiện hữu của hai người."
Nàng nói xong, thấy Thẩm Lục Mạn vẫn cúi đầu, còn tưởng nàng không thích, nhưng ngón tay nàng vẫn còn đang vuốt ve ngọc bội, dường như yêu thích không muốn buông.
Kinh Ngạo Tuyết khó hiểu, buồn bực nói: "thê tử, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thẩm Lục Mạn nhìn àng mắt lóe thủy quang nói: "ta rất thích, trước kia là ta sai, ta.... rất thích nó."
Kinh Ngạo Tuyết vênh cằm, trong lòng đắc ý nói: "đã như vậy, chúng ta ăn cơm thôi, ăn cơm xong đi đốt pháo, tối nay còn nhiều việc cần làm a."
Thẩm Lục Mạn cũng muốn chờ qua giờ tý đến sinh nhật của Liễu Nhi để kiểm tra linh căn.
Trong lòng nàng có chút lo lắng, mặc dù tin chín phần Liễu Nhi có linh căn, nhưng mà kết quả thực sự chưa có, nàng cũng không dám xác định.
Cho nên, nàng cố nén lo lắng ăn cơm tết niên, gia đình cùng cắt bánh kem cung ly uống.
Trong nhà có sữa bò, do Kinh Ngạo Tuyết mấy tháng trước lên trấn mua về, nàng mua hai con, một con đem đến nhà Tần Diệc Thư, một con để trong viện.
Nhưng phần lớn thời gian nàng lại không ở nhà nhiều, mùa đông cỏ lại không đủ cho bò ăn, liền đem bò sữa cho Ngô Chí Dũng nuôi, khi nàng về nhà chỉ cần đến nhà hắn lấy sữa bò tươi về.
Ngô Chí Dũng là người phúc hậu, mỗi lần thấy nàng về đều đến nói đã chuẩn bị sữa xong rồi.
Còn không thì tối đó mang đến, hoặc sáng hôm sau, sữa hiện tại đang uống là sáng nay mang đến.
Sữa phương nam không đúng vị, trong mùi sữa còn có mùi lạ, Kinh Ngạo Tuyết cảm giác không ổn, liền nói Thẩm Lục Mạn cho thêm trái cây dằm vào, điều hòa lại mùi vị.
Tuy nếm có chút lạ hơn, nhưng Liễu Nhi lại thích, Kinh Ngạo Tuyết cũng không làm khó nữa.
Ăn cơm tối xong, Kinh Ngạo Tuyết mang pháo hoa mua trên trấn về ra, nói đến giờ tý, sẽ bắn pháo hoa.
Nhưng ở dị giới không có quy luật này, mặc dù ở hiện đại Kinh Ngạo Tuyết cũng nhớ được vào nửa đêm khi chuyển ngày mọi nhà đều bắn pháo hoa.
Nàng nghĩ qua giờ tý còn có chuyện quan trọng hơn, liền đem trò chơi này nói ra trước.
Nàng mang Liễu Nhi ra viện, Thẩm Lục Mạn lo lắng lại đi theo sau các nàng, thấy Kinh Ngạo Tuyết đem pháo cắm trong viện, thậm chí còn treo lên cửa viện.
Nàng bày pháo xong, ra hiệu cho Liễu Nhi bịt tai lại, ngón tay chà một cái, liền xoẹt tia lửa.
Nàng đốt pháo, vội chạy đến chỗ Thẩm Lục Mạn ôm nàng, vài giây sau pháo liền nổ bùm bùm, Liễu Nhi vội dùng lực bịt tai, trước đó nàng chỉ biết mấy thứ này ồn ào, nhưng không ngờ âm thanh lại lớn như vậy, kêu đến đinh tai nhức óc.
Chờ pháo trong viện nổ hết, Liễu Nhi cảm giác đầu óc mình đơ rồi.
Nhưng nàng lại thích âm thanh này, thực sự rất náo nhiệt, chóp mũi còn quanh quẩn mùi khói.
Kinh Ngạo Tuyết hất cằm cầm pháo hoa đang cháy trong tay, cho nàng một cây cầm chơi, sau lại đó đốt thêm pháo hoa chuẩn bị tối nay.
Nàng biết bây giờ có nói chuyện cũng không nghe được, liền không nói gì.
Thẩm Lục Mạn vỗ ót, vừa rồi thực sự rất ồn ào, may là tu tiên giới có ít người đốt pháo này.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng đứng một bên, cũng đưa cho nàng hai cây pháo, ý bảo nàng châm lửa, sau đó nhắm lên trời.
Thứ này không khác gì pháo hoa hiện đại, nhưng bên trong vẫn có cái khác biệt.
Pháo bay lên vỡ vụn, chỉ có hình dạng đơn giản, đây chính là bất đồng, nhìn qua lại vô cùng đơn điệu.
Nhưng trong mắt Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi thì lại có nhiều ngạc nhiên, pháo hoa còn dư lại, hầu như bị hai người chơi hết.
Kinh Ngạo Tuyết cũng khó thấy được Thẩm Lục Mạn lại có tính trẻ con như vậy, nói đến Thẩm Lục Mạn hiện tại cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi, nếu ở mạt thế thì chỉ là một sinh viên mà thôi.
Ách....
Nghĩ lại, năm đó Thẩm Lục Mạn thành hôn sinh con, thì còn chưa đủ tuổi trưởng thành a.
Đúng là cầm thú a.
Sinh con sớm như vậy đối với thân thể không tốt, nhưng mà nữ tử ở đây hầu như đều có gia đình sớm, haiz....
Kinh Ngạo Tuyết đến bên cạnh Thẩm Lục Mạn, ôm nàng từ phía sau nói: "thê tử, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi."
Thẩm Lục Mạn quay đầu mỉm cười nhìn nàng, bình thường tâm tình nàng nội liễm, nhưng hôm nay lại khó có được mà đùa thoải mái.
Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cúi đầu hôn môi nàng, Liễu Nhi thấy mẫu thân và nương thân lại dính nhau, không ngẩng đầu lên nữa, nhích qua một bên để lại không gian cho các nàng.
Nàng không muốn phá không gian của hai người a.
Liễu Nhi tiểu đại nhân nghĩ vậy, đúng lúc trong ngực nhảy ra một khối màu xám, nàng nhìn vào ngạc nhiên đem Tiểu Hôi qua một bên giấu đi nói: "Tiểu Hôi, ngươi hồi phục rồi?"
Tiểu Hôi ngáp một cái, mờ hồ nói: "bị các ngươi đánh thức a, vừa rồi đang làm gì vậy, sao lại ồn như vậy?"
Liễu Nhi dừng một chút nói: "ngươi hôn mê vài tháng, hiện tại đã qua năm mới rồi, vừa rồi ta cùng mẫu thân nương thân đốt pháo."
Tiểu Hôi a một tiếng lại ngáp, lười biếng nằm trong lòng bàn tay Liễu Nhi nói: "ta không có hứng thú, lần sau nhỏ tiếng một chút."
Liễu Nhi mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Hôi tò mò nhìn nàng một cái nói: "ta cảm thấy mấy ngày không gặp, ngươi thay đổi nhiều rồi a, dáng vẻ trường thành nhanh a."
Liễu Nhi nhắc nó lần nữa nói: "ngươi hôn mê lâu rồi."
Tiểu Hôi nghe vậy, tâm tình không vui đạp bàn tay nàng, nhưng khí lực nó không lớn, chỉ khiến Liễu Nhi cảm thấy ngứa ngáy.
Nó không vui nói: "nói chung, đừng nhắc lại chuyện này nữa, thân thể ta chưa hồi phục, vừa rồi tỉnh lại là ngoài ý muốn, ngươi còn phải tiếp tục tu luyện nữa, ta cảm giác thân thể ngươi sắp trưởng thành rồi, chờ biết linh căn của ngươi rồi, ta sẽ ngủ tiếp."
Liễu Nhi gật đầu nói: "được, ta biết rồi, còn có...."
Nàng chần chờ, không biết có nên nói cho Tiểu Hôi biết, Tiểu Hôi thấy vậy, liền bất mãn phình người lên, cả người lại tròn vò như quả cầu, nói: "ngươi alf người của ta, không được giấu ta chuyện gì hết, ngươi muốn nói gì, mau nói ra với ta, nếu không.... ta nhìn thấy khó chịu."
Vẫn là tính tình bá đạo, Liễu Nhi thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nói: "mẫu thân và nương thân đều biết sự tồn tại của ngươi rồi, các nàng.... hình như không thích ngươi, nói chúng chút nữa ngươi trốn đi, đừng để các nàng phát hiện là được."
Tiểu Hôi cười lạnh một tiếng nói: "một phàm nhân, một bán yêu, ta cũng không để trong mắt."
Nói vậy, nhưng cũng không dám để lộ thân hình của mình, ai kêu nó thực lực hiện tại quá yếu a, với tốc độ như vậy, không biết khi nào mới tăng tu vi được, quay về yêu giới báo thù.
Khi nó hôn mê, mơ hồ nhớ lại một chuyện, nếu không phải yêu giới và tu tiên giới nội ứng ngoại hợp, nó cũng không thua thảm như vậy.
Nói đến, nữ nhân Thanh Mộc kia, nó lại....
Hừ! nhân loại không có tên nào tốt cả.
Thần tình nó phức tạp nhìn Liễu Nhi, rồi nhảy lên vai nàng, ngậm vành tai nàng nói: "sau này ngươi nhất định phải tu luyện cho tốt vào, nếu không..... muốn ta bảo vệ ngươi! đúng là không biết kiếp trước nợ ngươi cái gì, giờ ngươi làm người hầu của chủ nhân như ta lại sống đến vui vẻ như vậy."
Trong lòng Liễu Nhi áy náy nói: "ta nhất định sẽ tu luyện thật giỏi."
Thái độ thành khẩn, trên người Liễu Nhi lại có khí tức thuần khiết, cái này nó mới phát hiện được gần đây.
Trước kia chỉ càm thấy nàng có huyết mạch yêu tộc, khi đó nó vừa trọng sinh, đầu óc không được thanh tỉnh, cảm giác hình ảnh xa lạ, trong đầu nó chỉ có mỗi truyền thừa phượng hoàng còn chưa giải hết....
Nói chung, khi đó ngu ngốc đã ký khế ước với Liễu Nhi, hiện tại nghĩ lại cũng chỉ biết hối hận.
Nhưng mà, Liễu Nhi này chắc sẽ không giống vậy a.
Tiểu Hôi mơ màng nghĩ, nó đối với loài người không tin tưởng, nhưng vô tình lại định khế ước với một con người.
Hơn nữa khế ước, lại không đúng a.
Khi đó là nữ nhân Thanh Mộc Chân Quân nhắc đến, nó vội từ chối trước, mặc dù mê hoặc nó thế nào, thì nó cũng không muốn dính dáng với nhân loại, cho dù là người hầu cũng không.
Hừ!
Kết quả vừa trọng sinh, lại tự vả mặt.
Tiểu Hôi dựa vào vai nhỏ của Liễu Nhi, đúng lúc âm thanh Kinh Ngạo Tuyết truyền đến gọi Liễu Nhi tới.
Liễu Nhi vuốt tóc trên vai, xoay người đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết nói: "con đi đâu a, vừa rồi không thấy con, ta sợ lắm a."
Liễu Nhi dừng một chút, liền môi mẫu thân sưng đỏ, mặt còn ửng hồng nói: "xin lỗi, mẫu thân."
Kinh Ngạo Tuyết lại dặn vài câu, liền bị Thẩm Lục Mạn kéo lại.
Thần thức Thẩm Lục Mạn nhạy cảm, ngoại trừ đối mặt với Kinh Ngạo Tuyết, cùng nàng da thịt tương thân, thì không thể quen được người khác, nếu có ánh mắt người khác nàng đều cảm nhận được.
Vừa rồi Liễu Nhin nhìn mặt nàng một cái, cũng nói rõ vấn đề, chuyện này bị hài tử phát hiện vốn nên xấu hổ, nàng không muốn tiếp đó phải lúng túng.
Kinh Ngạo Tuyết vẫn không hiểu nói: "thê tử, ngươi có chuyện gì a?"
Thẩm Lục Mạn: "..." Kinh Ngạo Tuyết này đôi khi thật thiếu đánh a.
Liễu Nhi bước đến nói sang chuyện khác: "mẫu thân, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì a?"
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, đánh giá thời gian nói: "còn một chút thời gian, chúng ta tìm bãi đất trống đốt giấy vàng ã cho tổ tiên a."
Thẩm Lục Mạn nghi hoặc nói: "nhưng hôm nay không phải tết thanh minh a?"
Nàng ở nhân gian vài năm, cũng biết người phàm đối với tổ tiên luôn coi trọng.
Tết đầu năm còn giỗ tổ cảm giác không tốt lắm.
Kinh Ngạo Tuyết vỗ ót nói: "không có gì, chỗ ta ở trước kia nhiều người giỗ tổ vào năm mới luôn, cha ta bạn ta, vào giờ tý mỗi năm, đều mang giấy đi đốt, đúng lúc ta cũng muốn tế bái một chút..... một vài người."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, không biết vì sao, nhớ đến mẫu thân mình nhiều năm trước, còn có tư tế chăm sóc nàng khi nhỏ, nàng cũng thoải mái gật đầu.
Liễu Nhi cũng nhớ đến con thỏ Đại Bạch bị Tiểu Hôi ăn mất, trong lòng có chút buồn, khi Đại Bạch bị ăn mất nàng mới cảm nhận được chút tâm tình thù hận.
Hiện tại nghĩ lại, ấn tượng nàng đối với Tiểu Hôi là không quá tốt, ước chừng mọi chuyện sẽ bắt đầu từ này về sau a.
Cả nhà nặng nề suy nghĩ, Kinh Ngạo Tuyết nói: "đừng thương tâm a, người sống chính là như vậy, nhớ đến người không nhớ, người bên cạnh tới tới đi đi, người chết không nói, chúng ta còn sống thì phải nắm chắc mỗi ngày cùng nhau."
"Tương lai nhất định chúng ta phải đến tu tiên giới, nhưng không cầu nước chảy bèo trôi, coi tu luyện là cả sinh mạng, như vậy thì chán biết bao a, lúc nên tu luyện thì tu luyện, nên hưởng lạc thì hưởng lạc, làm nghỉ kết hợp a."
Thẩm Lục Mạn gật đầu, tu tiên giới tàn khốc cỡ nào, mặc dù đều luôn tu luyện, nhưng người mạnh hơn người, tại họa bất ngờ cũng không phải ít.
Có đôi khi nghe thấy tu sĩ tu tiên giới nói chuyện, Thẩm Lục Mạn cũng không hiểu vì sao, có tu sĩ dùng cuộc sống ngắn hoặc cả đời bỏ qua mọi thứ đề bước vào tu tiên giới.
Tu tiên giới thậm chí còn giết tu sĩ để chứng đạo, giết người thân cận nhất mới có thể một mình tiêu sái bước lên đỉnh.
Người như vậy không hề ít, đa phần đều giết thê tử và hài tử, còn không thì tiêu diệt toàn gia.
Nghĩ lại thực nực cười, những người này còn là đạo tu, bọn họ không sợ khi kết đan bị tâm ma khảo nghiệm sao?
Nếu thực sự phải giết chết người thân của mình để chứng đạo, Thẩm Lục Mạn nghĩ, nàng sẽ không tu tiên, sống ở cái thôn nhân gian này, cùng Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi bình an sống qua ngày, hạnh phúc ấm áp cùng một chỗ.
Thẩm Lục Mạn nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thấy đối phương quay đầu lại nhìn nàng cười vui vẻ, nhất thời trong lòng ấm áp.
Nàng đột nhiên hiểu ra, nàng là yêu tu, con đường tu hành, chính là thủ hộ.
Nàng phải bảo vệ gia đình này, thủ hộ Kinh Ngạo Tuyết trước mặt, thủ hộ nữ nhi của mình.
Nghĩ vậy, nàng đột nhiên cảm giác mình tiến vào cảnh giới huyền diệu khó hiểu.
Tại Hồng Trạch đại lục này, cảnh giới tu sĩ nhân tộc gồm: luyện khí kỳ, trúc cơ kỳ, kim đan kỳ, nguyên anh kỳ.
Yêu tu cũng có bốn giai đoạn, ứng vối bốn cảnh giới trên, thứ tự là: tụ linh kỳ, rèn thể kỳ, yêu đan kỳ, biến hóa kỳ.
Khi nàng trở thành yêu tộc hoàn toàn, dựa vào huyết thống vượt qua tụ linh kỳ, liền thăng mười cấp bước vào đỉnh tụ linh kỳ.
Nhưng nàng vẫn chựa chạm được cửa thăng cấp, hiện tại tâm niệm vừa động, bình chướng không sờ được đó, nhất thời lại dễ dàng giải quyết, nàng cảm giác huyết mạch như là sông trường giang, ào ào chảy trong thân thể.
Bất quá, vừa đảo mắt nàng đã tiến vào rèn thể kỳ.
Thẩm Lục Mạn từ cảnh giới huyền diệu phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi, mới phát hiện phạm vi tầm nhìn đang rung lắc.
Nàng giật giật, lại phát hiện mình hóa thành dây leo lần nữa, lúc này đang đậu trên cổ Kinh Ngạo Tuyết đùa nghịch, chơi cùng Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, đốt tiền vàng mã ở hậu viện.
Trong miệng Kinh Ngạo Tuyết lẩm bẩm gì đó, Liễu Nhi lại không hiểu nhiều, luôn niệm tên Đại Bạch.
Tiểu Hôi liếc mắt, nhảy lên đầu Liễu Nhi bới loạn tóc nàng, cảm nhận được động tĩnh của Thẩm Lục Mạn, nhìn thoáng qua nàng, thầm nói: yêu tộc này đúng là có năng lực a, cản trở tâm cảnh đối với yêu tộc mà nói là chướng ngại lớn nhất a.
Nhưng đối phương chỉ cần nửa năm đã vượt qua, đúng thật là....
Tiểu Hôi thu tầm mắt, nó không quan tâm đến yêu tộc này nhiều, đối phương cũng không nhìn thấy nó, vì chỉ cần nó không vui, ngoại trừ người ký khế ướ với là Liễu Nhi ra, thì không ai nhìn thấy được nó.
Liễu Nhi vẫn còn niệm tên Đại Bạch, Tiểu Hôi nghe thấy thì tức giận, liền bới đầu Liễu Nhi.
Thân thể nàng nhẹ, ở trên đỉnh đầu tựa như lông vũ rơi, Liễu Nhi cũng không thấy gì.
Nàng chỉ là mới nói đến Đại Bạch, Tiểu Hôi lại phản ứng lớn như vậy, nhất thời nàng lại nhớ đến cơn giận trước kia, nhịn không được nói thêm vài lời, khiến Tiểu Hôi càng thêm khó chịu.
Bất quá thử như vậy, nàng mới biết được Tiểu Hôi chỉ mạnh miệng mà thôi, thực tế cũng ít tổn thương nàng.
Cũng như hiện tại, cả người đã phình lên rồi, nhưng chỉ nhảy nhót trên đầu nàng mà thôi.
Liễu Nhi nghĩ thầm: nàng nguyện ý chiếu cố Tiểu Hôi, nhưng cũng phải cho nó biết được sai trái trước kia của mình a.
Thẩm Lục Mạn đến bên cạnh Liễu Nhi, vỗ vai nàng nói: "nếu Liễu Nhi thích thỏ, lần sau ta lên núi bắt cho con một con."
Liễu Nhi chưa kịp trả lời, Tiểu Hôi liền phì phò mổ Liễu Nhi một cái nói: "ngươi dám!"
Liễu Nhi cười nói: "nương thân, người thật tốt."
Nghe vậy là đáp ứng rồi, Tiểu Hôi càng giận hơn, bay trên không nhìn Liễu Nhi nói: "ngươi là người hầu của ta, thì phải...."
Liễu Nhi nói trong đầu: "ta là người hầu của ngươi không sai, nhưng ta cũng có tình cảm, năm đó ngươi ăn Đại Bạch, ta cũng không tha thứ cho ngươi a."
Tiểu Hôi nghe vậy ngẩn ra, tức muốn.... muốn.... muốn làm cái gì nó cũng không biết, chỉ biết giận.
Nó giận bay đến chóp mũi Liễu Nhi, dùng móng vuốt đá mũi nàng một cước nói: "không cho phép ngươi nuôi."
Liễu Nhi thở dài một hơi, thầm nói: vậy ngươi nói xin lỗi đi, nếu không.... ta sẽ nuôi nữa, ngươi ăn một con ta nuôi một con, hơn nữa ngươi còn chưa khôi phục thương thế, sau đó còn phải hôn mê tiếp, ta có nuôi ngươi cũng không biết a.
Tiểu Hôi tức đến bĩu môi, cả người trướng thành quả cầu nói: "loài người các ngươi không có ai tốt hết, ta ghét ngươi!"
Liễu Nhi cười nhạt, thầm nói: vậy thì được, ta cũng ghét ngươi, chúng ta huề nhau.
Tiểu Hôi ủy khuất nheo cặp mắt hạt đậu lại, vốn định dùng mẫu thân và nương thân Liễu Nhi để ý nhất uy hiếp nàng, nhưng bản năng nói cho nó biết tốt nhất không nên làm.
Trong lòng nó nén giận, cùng lắm chỉ một câu mà thôi cũng không có ai nghe thấy, nó đen mặt nghiêm túc nói: "được rồi! xin lỗi!"
Tuy không nói rõ ràng, nhưng qua loa lấy lệ như vậy Liễu Nhi cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Nàng liền nói với Thẩm Lục Mạn: "nhưng mà con không muốn nuôi sủng vật nữa, vì hiện tại con muốn cùng dưỡng mẫu học tập, qua hôm nay nói không chừng còn phải tu luyện, bận quá không có thời chăm sóc được."
Thẩm Lục Mạn lên tiếng, nàng cũng sớm biết được ý Liễu Nhi, vì lúc trước cũng từng mang một con thỏ về cho Liễu Nhi, nhưng Liễu Nhi lại không nhận, nghĩ lại, chắc Liễu Nhi chỉ nhớ mỗi Đại Bạch mà thôi.
Nàng đứng cùng Liễu Nhi, nhìn Kinh Ngạo Tuyết vừa nguyện xong, nói: "tiếp theo thì sao?"
Kinh Ngạo Tuyết cười nói:"để lửa cháy tiếp đi, chúng ta về nhà."
Tâm tình nàng đã tốt hơn nhiều, trên đường về còn hỏi Thẩm Lục Mạn: "vừa rồi đột nhiên ngươi biến thành dây leo, ta nghĩ ngươi đang làm nũng, xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Lục Mạn nói: "ta không có làm nũng, hơn nữa vừa rồi là hiểu ra và thứ, cho nên tiến nhập.... trúc cơ kỳ rồi."
Kinh Ngạo Tuyết đứng vững cước bộ, trố mắt nói: "nhanh như vậy ngươi đã tiến vào trúc cơ kỳ rồi?"
Nàng chỉ mới đến luyện khí năm tầng thôi a, tuy biết trước tu vi thê tử cao hơn nàng, nhưng vẫn không nghe thê tử nói qua, mà cũng không cảm giác được khí tức yêu tu cao giai trên người nàng.
Nàng còn cho rằng, thê tử cùng lắm hơn nàng một cấp, hai cấp gì mà thôi, nhưng không ngờ người ta đã tiến nhập trúc cơ kỳ rồi a.
Nàng đã trúc cơ, còn ở trạng thái xa khó vời a.
Kinh Ngạo Tuyết bị đả kích lớn, Thẩm Lục Mạn vội nói: "trước đó ta may mắn thức tỉnh huyết mạch đại yêu, theo lý có thể bước vào kim đan kỳ thậm chí là nguyên anh kỳ, nhưng trước đó bị chết giữa đường một đoạn thời gian, đại bộ phận thức huyết mạch năng lượng thức tỉnh đều dùng để ta sống lại, cho nên chỉ có thể ở luyện khí kỳ mà thôi...."
Nàng cảm giác tu vi mình quá thấp, dựa theo kế hoạch của nàng, chuẩn bị cho vài năm nữa, trước khi nữ tu kia quay lại nhân giân thì phải đạt đến kim đan kỳ.
Nhưng hôm nay xem ra, ước chừng là không được rồi.
Nàng thở dài một tiếng, Kinh Ngạo Tuyết cũng thở dài một tiếng, Liễu Nhi nói: "mẫu thân, sắp đến giờ tý chưa?"
Thẩm Lục Mạn sửng sốt, đang định trả lời nàng thì nghe trong thôn có tiếng pháo hoa.
Cái này nói rõ tất cả.
Mọi người vội vàng về nhà, vào nhà chính, Kinh Ngạo Tuyết nhìn Thẩm Lục Mạn, Liễu Nhi nhìn Thẩm Lục Mạn, Thẩm Lục Mạn: "..."
Thẩm Lục Mạn nửa ngày không biết nói gì, liền hỏi: "đều nhìn ta làm cái gì?"
Kinh Ngạo Tuyết nói: "đương nhiên là nhờ ngươi giúp Liễu Nhi kiểm tra linh căn."
Liễu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, tán thành lời Kinh Ngạo Tuyết nói.
Thẩm Lục Mạn đen mặt, không nhịn được muốn đánh hai mẫu tử này một cái, nói: "dung mạo ta nhìn giống trắc linh thạch lắm hả? Kinh Ngạo Tuyết, ta nghĩ chắc ngươi có cách a."
Cho nên, nháy mắt Thẩm Lục Mạn và Liều Nhi lại nhìn Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết ngẩn ngơ, vò đầu khổ não, chần chờ đề nghị: "hay là, chúng ta mang Liễu Nhi lên núi, để nàng tự cảm ứng linh khí thiên địa, nàng có thể hào nhập linh khí với cái nào nhiều, thì chính là linh căn đó."
Nói xong, nàng còn rất tự đắc gật đầu.
Cách này, nghe thật ngu ngốc, có cái quỷ a.
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái nói: "nếu đơn giản như vậy, thì trắc linh thạch ở tu tiên giới không cần tồn tại rồi, chỉ cần đến tuổi, trực tiếp cho hài tử sáu tuổi cảm ứng linh khí, không phải tốt rồi sao?"
Kinh Ngạo Tuyết lúng túng sờ mũi, nàng cũng biết không đúng lắm.
Nhưng vấn đề hiện tại là, các nàng không có trắc linh thạch a.
Cuối cùng chỉ có Tiểu Hôi im lăng phải lên tiếng: "ta nói a, các ngươi đúng là ngu ngốc a, cứ vào thẳng đan điền xem một chút là được rồi."
Dứt lời, nó không chờ Liễu Nhi trả lời, liền hóa thành hồng quang nhảy vào đan điền Liễu Nhi.
Biểu tình Liễu Nhi ngẩn ngơ, Kinh Ngạo Tuyết còn tưởng nàng đau lòng thất vọng, vội nói: "Liễu Nhi đừng nóng vội a, chờ ta nghĩ cách a."
Thẩm Lục Mạn cũng nhíu mày, cẩn thận nhìn Liễu Nhi.
Thực sự không biết Tiểu Hôi phượng hoàng đã đi vào thân thể Liễu Nhi, nàng ngạc nhiên phát hiện đan điền Liễu Nhi, còn nhỏ mà so với người thường rộng hơn nhiều, tuy còn chưa tu luyện, nhưng độ dung nạp của đan điền, là trời sinh thần thức cường đại, cư nhiên tương đương với tiêu chuẩn luyện khí sáu tầng.
Như vậy, tương lai Liễu Nhi tu luyện, nhất định sẽ không có chướng ngại mà bước vào luyện khí sáu tầng.
Nó vòng vo trong đan điền hồi lâu, mới nhìn thấy ánh sáng màu xanh, nó vội bay qua, cảm giác được năng lượng quen thuộc, cảm giác này giống như ở trong đan điền Kinh Ngạo Tuyết, là Ly Mộc Phần Hoa một trong Thập Đại Dị Hỏa.
Nói như vậy, Liễu Nhi là bị ảnh hưởng từ Kinh Ngạo Tuyết.
Nhưng mà lại là ảnh hưởng cực tốt, linh căn này, nếu đoán không sai, chính là Ly Mộc Phần Hỏa trong truyền thuyết.
Tiểu Hôi ngây ngẩn một hồi, chậc chậc không thôi nói: Liễu Nhi này đúng là số tốt, từ nhỏ được thiên đạo phù hộ a.
Vốn á nhân cùng nữ nhân dựng dục khó khăn, huống chi thân thể Kinh Ngạo Tuyết từng bị Ly Mộc Phần Hỏa thiêu đốt, đan điền và linh căn đều bị đốt rụi, theo lý thì không thể có được đời sau.
Nhưng là và bán yêu Thẩm Lục Mạn nghe nói chỉ ngủ với nhau có một lần, lại có Liễu Nhi.
Tỷ lệ này đúng là khó có được, nhưng lại xảy ra.
Nhân tộc này....
Tiểu Hôi ngơ ngác nghĩ đến: tương lai dựa theo thiên đạo, Liễu Nhi nhất định có vận may lớn.
Thần tình nó phức tạp ở trong đan điền một hồi, sau đó bay ra ngoài cúi đầu nói: "ngươi là mộc linh căn, nhưng mà linh căn này ít tồn tại, dù sao cũng chỉ là một loại linh căn, ngươi nói với nương thân và mẫu thân ngươi là mộc linh căn thì đủ rồi."
Liễu Nhi nói: "đa tạ ngươi, ta biết rồi."
Tiểu Hôi nhìn nàng một cái nói: "ta phải hôn mê tiếp, công pháp trước đó truyền cho ngươi, cứ dựa theo mà tu luyện. ngươi nhanh chóng tăng tu vi, ta mới sớm khôi phục được."
Bất quá, lời này không cần nói nhiều, với tư chất linh căn của Liễu Nhi, tiến giai như đang chơi đùa, dù chỉ đả tọa tu luyện cũng có thể một đường không chướng ngại đến trúc cơ rồi kết đan, đến nguyên anh.
Tiểu Hôi ở một bên cảm khái mình tìm được người hầu tốt, một bên lại cảm giác mình làm chủ nhân lại không bằng nàng, liền trốn vào thân thể Liễu Nhi mất dạng.
Liễu Nhi thấy nương thân và mẫu thân còn đang suy nghĩ, liền dừng một chút, đem linh căn của mình báo cho các nàng.
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt nói: "Liễu Nhi, sao con biết được linh căn của mình?"
Thẩm Lục Mạn lại đoán được, sắc mặt nàng khó coi nói: "là phượng hoàng?"
Liễu Nhi gật đầu, có lẽ là tiểu hôi mở ra hạn chế, nàng cảm giác chuyện Tiểu Hôi, có thể nói cho mẫu thân và nương thân biết.
Dĩ nhiên, có vài chuyện quan trọng vẫn không thể nói được, bất quá như vậy cũng đủ rồi.
Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, bất đắc dĩ nói: "vậy được rồi, chuyện này tóm lại nên cảm tạ nó, chờ thương thế nó khôi phục lại, tìm cơ hội chúng ta gặp mặt một lần, trước kia cũng nhận ân tình của nó, cũng nên gặp mặt nói lời cảm ơn mới được."
Liễu Nhi: "..."
Thẩm Lục Mạn: "..."
Nghí đến tình tình phượng hoàng duy ngã độc tôn, liền rùng mình một cái, Liễu Nhi vội nói: "mẫu thân, việc này không vội, nếu ta là mộc linh căn, thì công pháp...."
Nàng nói đến đây, đột nhiên dừng một chút, cúi đầu lấy hà bao bên hông, dùng thần thức lấy ngọc giản bên trong ra, chần chờ nói: "cái này, là nữ tu kia để lại cho con khi ở Lưu phủ."
Kinh Ngạo Tuyết nhận công pháp, kiểm tra một hồi, phát hiện không có gì, liền đem ngọc giản đặt lên trán, dùng thần thức kiểm tra công pháp bên trong.
Công pháp này là Vạn Mộc Phùng Xuân Quyết. là công pháp chuẩn bị cho người đơn mộc linh căn.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết máy động, trước đó nàng đã suy đoán dược, hiện tại càng chắc chắn.
Nàng nheo mắt lại, đáy mắt hiện sự lạnh lẽo nói: "nếu công pháp này hợp với Liễu Nhi, Liễu Nhi cứ cầm tu luyện đi a."
Liều Nhi cầm trong tay, nhưng trong lòng lại muốn tu luyện công pháp Tiểu Hôi cho mình hơn, công pháp kia cũng là Phùng Xuân Quyết, nhưng là Khô Mộc Phùng Xuân Quyết, được truyền từ viễn cổ xuống.
Nàng cảm thấy so với công pháp nữ tu kia cho còn tốt hơn nhiều, hơn so với nữ tu không biết tên kia, nàng cảm thấy Tiểu Hôi ký khế ước với nàng đáng tin hơn nhiều.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng ngoan ngoãn, liền xoa đầu nàng nói: "được rồi, hôm nay cũng không còn sớm, Liễu Nhi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi chúc tết, chờ rảnh rỗi ta cùng nương thân sẽ kể chuyện tu tiên giới cho con nghe, được không?"
Liễu Nhi gật đầu, liền về phòng nghỉ ngơi.
Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn về phòng nằm xuống, Kinh Ngạo Tuyết đem nghi ngờ trước đó của mình nói cho Thẩm Lục Mạn biết, Thẩm Lục Mạn nhíu mày không biết đang nghĩ gì.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết hoảng sợ nói: :"thê tử, ngươi thấy ta có thể xuyên đến thế giới này, vậy nữ tu kia có thể trọng sinh đúng không?"
Nàng sợ Thẩm Lục Mạn không hiểu từ trọng sinh này, còn cố gắng giải thích một hồi.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy suy nghĩ một chút, quyết đoán nói: "không thể nào, ngươi xuyên đến là từ lỗ hỏng thiên đạo, huống chi ngươi lại từ thế giới khác đến, tới thế giới này, xuyên qua lỗ hỏng thiên đạo cũng dễ dàng."
"Nhưng trọng sinh quay về quá khứ, còn trọng sinh ở Hồng Trạch đại lục, thì không thể nào tránh được thiên đạo, chỗ này vốn là tu tiên giới, thiên đạo nghiêm phạt vô cùng tàn khốc, trừ phi đối phương là thần, có khả năng thông thiên tạo vật, nếu không...."
"Chỉ là thể người biết trước được tương lai, nhìn trộm thiên cơ có mưu tính!"
Ở yếu giới có yêu thực là yêu tư tế, còn có cả yêu tư tế yêu thú, như là con ngựa trắng tư tế kia, vì huyết thống mới tiên đoán được quỹ tích của thiên đạo.
Mà ở tu tiên giới, cung có người như vậy tồn tại, người như vậy không phải số ít.
Chỉ cần biết được một chút quỹ tích, thì có thể đoán được phần lớn tương lai trải qua.
Nhưng tiên đoán được một người còn sống, thì là lông phượng vảy lân, mặc kệ đối phương là ai, vì sao muốn dùng nữ tu kim đan kỳ này đến nhân gian, mục đích của đối phương cũng không đơn giản.
Thẩm Lục Mạn cảm dự cảm: ngươi đó sau này còn có hành động khác.