Chương 80: Ấm áp
Kinh Ngạo Tuyết quay lại thôn, trước tiên ở nhà cùng Thẩm Lục Mạn thu dọn phòng ở, dọn dẹp thú săn được một chút, đem gia vị ướp, dự tính đến tối quay về làm một bữa.
Theo lý Kinh Ngạo Tuyết tu vi đến mức này rồi thì có thế tích cốc, nhưng nàng vẫn ăn một ngày ba bữa như cũ, đột nhiên dừng lại không bỏ được.
Vì ăn no nên bụng khó chịu, hiện tại vẫn luôn quý trọng mỗi bữa cơm hàng ngày được ăn.
Hơn nữa tu sĩ tích cốc vì không muốn ăn ngũ cốc hoa màu nhiều, trong cơ thể tích lũy nhiều tạp chất không tốt cho tu hành.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết có mộc hệ dị năng, chỉ bốn năm mộc hệ dị năng của nàng so với tăng tu vi còn nhanh hơn, đã khôi phục thành hình thái ban đầu, chính là cửu cấp.
Sau khi mộc hệ dị năng thăng cấp, tạp chất trong cơ thể tự nhiên cũng đào thải, hiện tại vấn dề tạp chất đã không còn là vấn đề của Kinh Ngạo Tuyết.
Hơn nữa Thẩm Lục Mạn nhanh như vậy đã qua rèn thể kỳ, là được hấp thụ mộc hệ dị năng.
Mỗi khôi Kinh Ngạo Tuyết tu luyện, nàng liền biến thành bản thể dây leo quấn quanh người Kinh Ngạo Tuyết, khi đối phương tỏa mộc hệ dị năng, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, khiến bản thể tôi luyện càng thê thông thấu.
Cho nên chỉ vài năm ngắn ngửi, nàng đã vượt qua rèn thể kỳ, bước vào giai đoạn đầu tiên.
Thọ mệnh yêu tu rất dài, tu luyện lại gian nan, phần lớn thời gian cuộc đời đều dùng để tu luyện, mặc dù già rồi thì cũng khó vượt qua nguyên anh kỳ.
Cái này cũng khiến người ta bất đắc dĩ thực sự.
Chỉ có con người, được thiên đạo phù hộ, trong cơ thể có linh căn, nếu tốc độ nhanh thì 1000 năm, có thể kết thành nguyên anh.
Nhưng ở yêu tộc, 1000 năm, có thể cũng lên được rèn thể kỳ.
Cho nên, tốc độ tu hành của Thẩm Lục Mạn hiện tại nhanh như vậy, cũng là do cơ duyên thúc đẩy trước đó.
Đầu tiên là hỏa diễm phượng hoàng giúp nàng biến thành yêu, hỏa diễm phượng hoàng sinh sôi không ngừng trong cơ thể nàng, cho nên dáng vẻ bản thể của nàng cũng có màu đỏ, là nơi lưu chuyển huyết dịch.
Mà công lao lớn hơn, chính là Kinh Ngạo Tuyết giúp nàng tu luyện.
Mộc hệ dị năng của Kinh Ngạo Tuyết tu luyện tốc độ so với tu vi còn nhanh hơn, đến cả mộc hệ dị năng phóng ra cũng có ý thức, đem mộc hệ ước số tụ lại tăng lên khả năng của mộc hệ dị năng, nhưng cũng có để sót lại chút linh khí tăng cấp.
Chuyện này, Thẩm Lục Mạn hiểu rõ, trong lòng nàng cảm kích, từng đề nghị Kinh Ngạo Tuyết cố gắng tăng tu vi, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại nói không vội.
Thậm chí, hai năm trước nàng đã luyện xong cổ độc, nhưng không biết từ đâu Kinh Ngạo Tuyết lại biết được, yêu tu trong thời kỳ rèn thể kỳ thì không thể làm chuyện đó, nhất là không thể trao đổi dịch thể, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tốc độ thăng cấp.
Cho nên, nàng lại nhịn thêm hai năm, mặc dù thỉnh thoảng nàng không đành lòng, muốn chọc đối phương, nhưng đối phương chỉ đè xuống mãnh hôn một trận, lại cắn răng nói: chờ sau này trừng trị nàng.
Thẩm Lục Mạn lại nhớ đến lần đó, nhịn không được đỏ mặt.
Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết đang đi bên cạnh, tâm tình đối phương rất tốt còn khẽ hát, nàng liền hỏi: "chuyện gì, mà vui vẻ như vậy?"
Nhưng mà, dường như lúc nào đối phương cũng có tâm tình cực tốt.
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút cười nói: "ta mới nhìn thấy thảo dược trồng trong vườn nhà chúng ta, trước đó còn chưa lên, Ngô Chí Dũng đúng là khiến ta đỡ lo, ta cũng nói...."
Lời còn chưa nói hết, thì thấy một đám phụ nhân đứng cách đó không xa, ngay phía trước nhà nàng thì thào.
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, tai và thị lực của nàng đều rất tốt, có thể nhận ra được vài phụ nhân quen mắt, chính là mấy người trước kia hay thường đi cùng thím Trương gia buôn chuyện.
Sau chuyện nhà thím Trương bị giết sạch khó hiểu, trong thôn không biết là ai đồn, nói nàng cùng thím Trương quan hệ không tốt, trước kia là người cặn bã sống xấu xa, cho nên giết cả nhà thím Trương.
Khi đó, thôn trưởng chỉ dám trách cứ vài câu, không dám răn đe hoàn toàn, như vậy càng xác nhận thái độ suy đoán của mọi người.
Kinh Ngạo Tuyết cũng không muốn tính toán với người trong thôn, chỉ nói một câu, nếu có chứng cứ thì đi cáo trạng đi.
Ngươi trong thôn kiến thức nông cạn, bọn họ nghĩ đến nha môn thì chân đã run, không có chuyện gì nhìn thấy nha môn còn phải đi đường vòng, huống chi còn chủ động đi vào.
Mặc dù trước kia nhà nàng cùng Hàn gia không ưa nhau, nhưng sau khi lần đầu Hàn gia gặp mặt nàng thì bị nàng dọa sợ, Hàn cử nhân không ở trong thôn, đến nay cũng không có tin tức, bọn họ dĩ nhiên không dám đắc tội Kinh Ngạo Tuyết.
Hiện tại, đối phương lại tu tập trước nhà mình, khẳng định là không có ý tốt.
Kinh Ngạo Tuyết ôm tay, cùng Thẩm Lục Mạn liếc nhau, liền đứng một bên xem cuộc vui.
Một phụ nhân trong đó nói: "Ngô gia này đúng là lương thiện a, không khác gì tay sai của Kinh Ngạo Tuyết, ta thấy mấy ngày đầu năm nay, người nhà hắn còn chưa hầu hạ xong, thì đã chạy qua nhà Kinh Ngạo Tuyết làm vườn, ngươi nói có đúng không...."
Nàng chớp mắt ra hiệu, một phụ nhân khác hùa theo nói: "nói đúng a, nếu không người ta sao lại đi trồng dùm cho nàng, Kinh Ngạo Tuyết này trước kia từng cùng nam nhân trong thôn thông đồng, Ngô Chí Dũng cũng là người cường tráng, đến phụ nữ còn không chịu nổi, còn chưa nói đến sóng lớn."
Lời nói này cực kỳ khó nghe, Kinh Ngạo Tuyết cắn răng, đang định xông đến đánh người, chợt nghe có người khác nói: "không nên nói như vậy a, nếu để ta nói a, Kinh Ngạo Tuyết này bộ dạng nhìn cũng xinh đẹp, nhưng mà chỉ là á nhân, Ngô Chí Dũng trước kia cũng đã lấy thê tử, nếu ghép lại thì thành cái gì a."
Nàng chớp mát, nhỏ giọng cười nói: "ta cảm thấy Ngô Chí Dũng nhìn trúng Kinh Ngạo Tuyết người ta làm thê tử a, nữ nhân kia dáng vẻ nhìn đẹp lại tốt tính, năm đó sửa nhà, tướng công nhà ta có nói, Ngô Chí Dũng làm việc cũng hăng say, đây không phải đối với người ta có ý tứ thì là gì?"
Nàng chậc chậc hai tiếng nói: "ta thấy a, Kinh Ngạo Tuyết nhìn như Võ Đại Lang a, nói không chừng thê tử nàng đã sớm thông đồng với Ngô Chí Dũng rồi a."
Mấy người khác nghe vậy cười rộ lệ, đang nói thì xoay người nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng.
Kinh Ngạo Tuyết híp mắt đầy nguy hiểm đi tới, cười lạnh nói: "chư vị thực hăng say a, việc nhà còn chưa làm xong, đã đứng trước cửa nhà ta nhiều chuyện, trước ta không tính toán với các ngươi là ta nhịn thôi, nhưng mà lúc này, thực xin lỗi, đây là 20 lượng."
Nàng lấy trong túi ra hai khối bạc, liền ném vào người phụ nhân nói chuyện khó nghe đầu tiên.
Bọn họ đau, hét chói tai, còn khóc lo um sùm.
Kinh Ngạo Tuyết tức giận đi tới nói: "đây là tiền thuốc cho các ngươi, hôm nay ta phải dạy các ngươi cách làm người a."
Dứt lời, nàng không chờ mấy người kia phản ứng, liền hai ba cái đã giải quyết đám phụ nhân nhiều chuyện này.
Bọn họ năm dưới đất rên la đủ kiểu, Kinh Ngạo Tuyết đạp mông một phụ nhân nói: "lần sau chú ý cho ta, ta đã giết người lần đầu, thì cũng không ngại lấy thêm mạng đâu."
Lời nàng nói ý chỉ ở mạt thế và Lương Thăng Vinh, nhưng trong mắt phụ nhân khác thì đó là vụ giết cả nhà thím Trương.
Nhất thời sắc mặt bọn họ trắng bệch, cả người đổ mồ hôi, liên tục nói xin lỗi.
Kinh Ngạo Tuyết xì cười một tiếng, tức giận nói: "cút cho ta, sau này ta còn nhìn thấy các ngươi gần nhà ta, đừng trách chân tay lìa người."
Đám phụ nhân vội vàng đỡ nhau bỏ đi.
Nếu là nam nhân đánh nữ nhân thì quá đáng thật, nhưng Kinh Ngạo Tuyết là á nhân, trước khi xuyên qua cũng là nữ nhân hoàn toàn, cản bản cũng không có gì áy náy trong lòng.
Tâm tình nàng không vui, đánh cũng đánh rồi, đáng đời bọn họ!
Thẩm Lục Mạn đến bên cạnh nàng nói: "cần gì chấp nhặt với đám người phàm này."
Nàng biết Kinh Ngạo Tuyết không có xuống chút lực nào, nếu không những phụ nhân kia đã sớm mất mạng.
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: "đó không phải cách giải quyết của ta, trong mắt ta, cho dù là con kiến chọc ta giận, ta vẫn sẽ tính sổ như vậy, không thể để những người này làm xằng bậy được."
Thẩm Lục Mạn thấy nàng bị chọc tức không nhẹ, vội vỗ lưng nàng nói: "chúng ta đi thôi."
Kinh Ngạo Tuyết chán nản gật đầu, đi vài bước xoay người nói: "chúng ta đến nhà Ngô Chí Dũng trước, bình thường chúng ta ít ở trong thôn, mấy lời đàm tiếu này cũng ít đến tai chúng ta, nhưng Ngô Chí Dũng ở trong vườn cả ngày, khẳng định bị nói không ít, vậy cũng ủy khuất cho hắn."
Thẩm Lục Mạn chần chờ một chút, gật đầu đồng ý.
Hai người đến Ngô gia, Ngô Chí Dũng đang chuẩn bị cơm tối, hai người già trong nhà tuy được uống đan dược, nhưng mà người phàm thọ mệnh ngắn, hiện tại cũng đã là đèn cạn dầu rồi.
Từ năm ngoài, bọn họ cũng không lo được nữa, chỉ ở nhà chăm con cháu.
Còn Ngô Chí An bồi bổ vài năm, thân thể cũng đã khỏi hắn, mấy năm trước chuẩn đoán vợ không thể để thì lại mang thai, năm thứ hai liền sinh một đôi nam hài.
Cái này khiến Ngô Chí An vui đến điên, mùa đông năm ngoái, thê tử hắn lại mang thai, tính thời gian, cũng đã sáu bảy tháng rồi, bụng cũng đã lớn hơn.
Nên việc nhà, nấu cơm nước đều để Ngô Chí Dũng làm.
Hắn nấu ăn không tệ, người lại thông minh, làm cơm mùi vị cũng tốt, so với đệ muội không kém.
Kinh Ngạo Tuyết thấy hắn ở ngoài trời nhóm bếp, khói mù trời, thì dừng cước bộ.
Ngô Chí An đang đầu chăm cặp sinh đôi, bọn nhỏ so vói Xuân Ca Nhi còn ồn ào hơn, lại đang tuổi chưa hiểu chuyện, nháy mắt một cái đã chạy mất dạng.
Ngày thường Xuân Ca Nhi ở trên trấn học tập, thỉnh thoảng mới về nhà.
Ngô Mộng Thu thì lại ở nhà, nhưng mấy năm trước, Ngô Chí Dũng cũng nhờ được Tần Diệc Thư mời đến hai ma ma giáo dưỡng ở kinh thành về, các nàng hiện tại là người dạy ở trong viện mới, Ngô Mộng Thu căn bản cũng không ra ngoài được.
Ngô Chí An bị hài tử trêu chọc, tức giận nói: "các ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu không đét mông."
Hai đứa bé giống nhau như đúc, nghe vậy cũng không sợ, thè lưỡi nói: "cha hư, chúng ta đi méc mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân, người xem cha muốn đánh chúng ta."
Nói xong, liền chạy vào phòng thê tử Ngô Chí An đang nghỉ ngơi, cái này đúng là khiến cho Ngô Chí An tức điên.
Thê tử của hắn lần này lại mang song thai, chỉ mới sáu bảy tháng thôi bụng đã lớn đến mức đứng không vững, bình thường đều phải nằm trong phòng chờ, gần đây lại bị phù thũng. buổi tối khó chịu không ngủ ngon được.
Vừa rồi hắn phí không ít sức mới dỗ thê tử hắn ngủ được, hai tiểu hầu tử này không hiểu chuyện đã chạy đi quấy rầy mẫu thân của mình.
Ngô Chí An vốn không định đánh, dù sao hai đứa nhỏ là ruột của mình.
Nhưng hắn bị chọc giận phải làm như vậy, túm lấy hai tiểu đầu đất đang chạy, dùng chút lực đánh mông bọn chúng.
Tiểu hài nhi bình thường luôn là tiểu bảo bối trong nhà, gia gia nãi nãi cũng không nỡ nói nặng bọn họ, hôm nay đột nhiên chịu ủy khuất lớn như vậy, liền oa oa khóc lớn.
Thê tử Ngô Chí An cũng bị đánh thức, cố gắng mở cửa sổ ra nói: "sao vậy, sao hài tử lại khóc?"
Ngô Chí An quay đầu, vội đi trấn an nàng.
Ngô gia loạn thành như vậy, căn bản không ai tiếp Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi một cái, đến cạnh Ngô Chí Dũng, bị một hồi đại loạn như vậy, cũng không biết nên nói thế nào.
Ngô Chí Dũng thấy nàng đến, cao hứng nói: "lão đệ, ngươi lại về thôn rồi a, ah, phải rồi, hai mẫu đất nhà ngươi ta đã trông thảo dược xong rồi, chờ ngày mai, ta đưa cháu trai đệ đệ về, đem thảo dược trồng được trong nhà lên trấn."
Mấy năm qua Ngô Chí Dũng được Kinh Ngạo Tuyết giúp, kiếm không ít tiền, ít lắm cũng được mấy vạn lượng, trong thôn chính là độc nhất.
Nhưng hắn tin tiền không thể để lộ, cho nên đến giờ tài sản cũng kha khá, nhưng vẫn ở trong cái viện cũ, không có ai đến xây lại.
Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ cười cười, đúng lúc Ngô Chí An ôm mặt đi ra, thấy nàng lúng túng lên trước nói: "ngươi đến rồi a, có muốn ở lại ăn bữa cơm không?"
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "không cần, ngươi trong nhà náo nhiệt như vậy, ta sợ ngươi cũng không chú ý đến vị khách như ta a."
Ngô Chí An đau đầu nói: "đều do tiểu tư nhà ta quá bướng bính, so với Xuân Ca Nhi năm đó còn dày vò người hơn."
Hắn thở dài một hơi, Xuân Ca Nhi hiện tại đã lớn, còn đi học ở trường, cũng trưởng thành nhiều hơn, khi nghỉ về thôn, còn chủ động mang theo hai tiểu đệ ra ngoài chơi.
Nếu có Xuân Ca Nhi ở nhà, hắn cùng thê tử cũng đỡ cực hơn.
Kinh Ngạo Tuyết cười cười, biết hắn trong lòng cũng vui vẻ, hiện tại trong mắt phàm nhân, hài tử càng nhiều càng tốt.
Không chỉ trong nhà náo nhiệt, vì sinh hài tử, mà tương lai bọn họ còn có thể giúp nhau.
Chí ít khi Ngô Mộng Thu gả đi, đệ đệ trong nhà nhiều, nhà chồng cũng không dám khi dễ nàng.
Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ, liền bỏ đi suy nghĩ trước kia, ngồi một hồi, thấy nhà người ta định ăn cơm, thì xoay người cáo từ rời đi.
Nàng cùng Thẩm Lục Mạn lên đường đến Tần gia, Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: "thê tử, đột nhiên ta lại không muốn có hài tử nữa a."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, sẵng giọng nói: "hài tử ngươi không muốn thì không cần sao?"
Thân thể nàng lại dễ mang thai, nhưng đến hậu yêu đan kỳ, vẫn còn khống chế được một chút, Liễu Nhi ở nhà bọn họ cũng không cần lo nhiều, nàng muốn nhân lúc tu vi cao, đúng lúc có thể mang thai, lại sinh thêm một đứa.
Nhưng ý này, nàng chỉ dám để trong lòng, không nói cho Kinh Ngạo Tuyết biết.
Ngược lai, nếu nàng đã mang thai, thì Kinh Ngạo Tuyết cũng không dám ép nàng phá.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng đỏ mặt, không dám nghĩ nhiều.
Nàng nghĩ đến Liễu Nhi nhà mình, Liễu Nhi tuổi cũng đã lớn, hiện tại đã 10 tuổi, bộ dạng nhìn tương tự nàng, cũng không còn giống như khi bé.
Nếu nói khi nhỏ có bảy tám phần giống nàng, thì hiện tại chỉ còn lại năm sáu phần mà thôi.
Trên người Liễu Nhi có phong cách quý phái, nghe Tần Diệc Thư nói, đến cả công chúa, quận chúa hoàng thất, cũng không có khí độ như Liễu Nhi.
Liễu Nhi bình thường đều học giống Tần Diệc Thư 99%, mặt bất động thanh sắc, nếu nàng không nói, thì không ai đoán được tâm tư của nàng.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, tò mò hỏi: "Liễu Nhi khi còn nhỏ bộ dạng như thế nào?"
Hiện tại nàng cũng đã không còn nhớ được, lúc đầu Liễu Nhi tính tình thế nào, nhưng nàng nhớ rõ, hiện tại đã thay đổi rất nhiều, nàng cũng không tin Liễu Nhi trong ký ức là đứa bé có tính tình mềm yếu.
Thẩm Lục Mạn dừng một chút nói: "hài tử mới sinh đều có nếp nhăn, đỏ hỏn. Liễu Nhi nàng cũng như vậy, nàng từ nhỏ đã thích khóc, nước mắt lau không hết, lúc đầu ta còn sợ nàng khóc đến hỏng hai mắt, nhưng sau đó lại...."
Liễu Nhi từ nhỏ là hài tử ngoan ngoãn lại cẩn thận, nếu không có chuyện Lưu gia, nàng sẽ không trưởng thành nhiều như vậy.
Thẩm Lục Mạn nghĩ vậy, đột nhiên thấy áy náy không đành lòng.
Nàng cùng Kinh Ngạo Tuyết nhìn nhau, tâm tình hai người cùng hạ xuống, dù sao lúc đầu các nàng đúng là không xem trọng Liễu Nhi, mới khiến Liễu Nhi tuổi còn nhỏ gặp biến cố lớn như vậy.
Liễu Nhi khi còn nhỏ không được hạnh phúc, Kinh Ngạo Tuyết trước kia quá cặn bã, chưa bao giờ cho Liễu Nhi sắc mặt tốt, tâm tình không tốt còn đánh Liễu Nhi, nàng lại quá bận, không có nhiều thời gian ở nhà.
Hiện tại nghĩ lại, Liễu Nhi tính tình mềm yếu, đều là thiên tính của nàng, vì nàng phần lớn thời gian đều ở một mình, ngoan ngoãn ở nhà, không ai chơi đùa với nàng.
Cho đến khi Kinh Ngạo Tuyết xuyên đến, Liễu Nhi mới sống được thoải mái hơn, tính tình cũng tươi vui hơn, tật cà lăm cũng đã sửa được.
Nhưng mà... không lâu sau lại xảy ra chuyện ở Lưu gia.\
Thẩm Lục Mạn cắn răng nói: "tính thời gian, năm năm, chỉ còn ba tháng nữa là đến rồi a."
Kinh Ngạo Tuyết quay đầu nhìn nàng, mâu quang hiện lên băng lãnh, nói: "đúng vậy, nữ tu kia sắp quay lại, Tần Diệc Thư bên kia, cũng sắp hành động rồi."
Thẩm Lục Mạn nắm tay nàng, lãnh khốc nói: "chờ ta vào yêu đan kỳ, người đầu tiên phải giết chính là quốc sư!"
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "được, thê tử, ta đưa dao nhỏ cho ngươi."
Thẩm Lục Mạn sửng sốt, trừng nàng nói: "ngươi đúng là có gan a."
Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ lại ủy khuất, nàng hiện tại tu vi chỉ mới luyện khí mười tầng, đối phó với quốc sư trúc cơ kỳ, như là đưa đồ ăn đến miệng, ngoại trừ không làm phiền Thẩm Lục Mạn ra, nàng cũng không nghĩ đến làm được gì.
Nàng buồn bã cúi đầu bĩu môi, Thẩm Lục Mạn cũng khôn đành lòng, hôn nàng vài cái, nói nhiều lời tán dương có ích, mới khiến nàng lên tinh thần.
Chờ hai người đến Tần gia, Tần Diệc Thư đã bắt đầu nấu cơm.
Tần Diệc Thư đang ở trong sân, dạy tiểu á nhân nhà mình tập võ, hài tử Vô Song năm đó y như nàng, đối với luyện võ đều nhiệt tình không ít.
Nhưng nàng lại có một chút khác Tần Diệc Thư, chính là ghét đọc sách.
Tần Diệc Thư cũng không ép nàng, không thích thì không đọc, nhưng lại khiến Thẩm Thái Hoa tức giận.
Nghĩ đến hắn đường đường là đế sư triều đình, là đại nho được miệng văn nhân tán thưởng, đồ tôn một chữ cũng không biết chỉ mê võ nghệ, thực sự nghĩ lại mà xấu hổ đỏ mặt a.
Nhưng hắn đã hạ quyết tâm phải dạy Vô Song học sách, đối phương lại như lửa cháy xém mông, đứng ngồi không yên, chưa đến một khắc thì không nhịn được.
Cho nêm Tần Vô Song cũng được nuông chiều.
Trong lòng nàng, nương thân nàng là Cố Bạch Vi đối với nàng hung dữ nhất, dù sao trong mắt nàng thì thứ bậc có nương thân thứ nhất, Liễu Nhi tỷ tỷ thứ hai, mẫu thân thứ ba, gia gia sư phụ thứ tư, ngoại công và Cố gia gia thứ năm, còn lại....
Xếp bét chính là Kinh Ngạo Tuyết.
Vì mỗi lần nàng đến, đều sẽ mang Liễu Nhi tỷ tỷ đi.
Nàng vốn đang luyện võ đến chảy mồ hôi, nhưng vừa thấy Kinh Ngạo Tuyết đến, liền làm ầm lên, không vui nắm vạt áo mẫu thân, nói: "xong rồi, Kinh bá mẫu lại đến rồi, Liễu Nhi tỷ tỷ lại bị mang đi."
Tần Diệc Thư cười nhạt một tiếng nói: "Vô Song, không được vô lễ, mau gọi lại."
Tần Vô Sông bất đắc dĩ đi lên trước nói: "Kinh bá mẫu."
Sau đó, hai mắt sáng lên cười ngọt với Thẩm Lục Mạn nói: "Kinh bá nương, người đến rồi a."
Nàng rất thích Thẩm Lục Mạn, vì khí tức trên người Thẩm Lục Mạn rất thoải mái, khí tức trên người Liễu Nhi tỷ tỷ cũng thoải mái, so với khí tức trên người Thẩm Lục Mạn còn khiến người ta thoải mái hơn.
Nàng nhịn không được bạch bạch chạy đến ôm đùi Thẩm Lục Mạn, ngẩng đầu cười thoải mái nói: "ta thích Kinh bá nương nhất, có đồ ăn ngon không?"
Thẩm Lục Mạn mỗi lần đến đây, đều mang chút quà vặt, nàng lại rất thích ăn.
Thẩm Lục Mạn thấy Kinh Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm, lại thấy buồn cười mỗi lần như vậy Kinh Ngạo Tuyết lại cùng hài tử Song Nhi này ghen tị với nhau, nàng lấy bánh ngọt trong túi đã làm trước ra, nói: "ân, Song Nhi là hài tử ngoan, cầm gói này đi ăn đi."
Tay nghề của nàng còn hơn cả ngự trù, nàng cũng đã ăn quen đồ ăn thê tử mình nấu, sao có thể quên được, nhưng nếu được ăn ngon thì từ trước giờ ai nàng cũng khôn từ chối.
Tần Diệc Thư dở khóc dở cười nói: "ngươi a..."
Cố Bạch Vi đỡ thắt lưng đi tới nói: "các ngươi đã đến rồi a, vào ngồi đi a."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn cái thai chín tháng của nàng, vẻ mặt phức tạp nói với nhỏ với Tần Diệc Thư: "ngươi động tác cũng nhanh ghê a, mới đó đã có đứa thứ hai rồi."
Tần Diệc Thư mỉm cười nói: "ta cũng không muốn để thê tử cực khổ, nhưng Bạch Vi lại muốn sinh cho Vô Song một đệ đệ, nàng hay lo nghĩ nhiều, ta nói nàng cũng không để ý, vậy thì tùy nàng thôi."
Kinh Ngạo Tuyết chậc chậc hai tiếng, những người bằng hữu cũng đã sinh hai sinh ba rồi, nàng vốn không gấp cũng có chút nóng nảy.
Nàng ngồi trong nhà chính, quan hệ của Thẩm Lục Mạn và Cố Bạch Vi lại khá tốt, mỗi lần nói chuyện đều là việc nuôi dạy hài tử.
Kinh Ngạo Tuyết ở phương diện này cũng chỉ là người thường, đành vuốt mũi cùng Tần Diệc Thư hàn huyên nói chuyện kế hoạch của nàng.
Nàng nói: "ngươi đã an bài mọi thứ xong rồi chứ?"
Tần Diệc Thư gật đầu nói: "hiện tại quốc gia loạn trong giặc ngoài, thêm mấy năm nay thiên tai lại nhiều, phía bắc đã xuất hiện cảnh người ăn thịt người, ta chờ chừng một năm nũa, có thể tính đến đế vị rồi."
Kinh Ngạo Tuyết thật lòng nói: "đa tạ, chúc mừng."
Triều đình lung lay đối với nàng không ảnh hưởng gì lớn, nhưng mỗi lần lên trấn đi dạo, cũng cảm giác được không khí trên trấn căng thẳng, bọn họ ở phía nam xa xôi của trấn, mọi thứ đều như vậy.
Chứ nói gì là kinh thành ở phương bắc, sớm đã nhìn gà hóa cuốc rồi.
Huống chi khu đất biên giới phía bắc, không có sự uy hiếp của Tần Diệc Thư, nước láng giềng nhiều năm dũng mãnh lại có tân hoàng đăng cơ, đối phương dã tâm nhiều, có thực học, dĩ nhiên là đánh cho quốc gia không kịp phản ứng.
Hoàng đế tức giận không ngừng phái người ra trận, tổn thất lại thêm nặng nề.
Duy nhất chỉ có thể tin Tần gia, Tần Diệc Thư xuất xắc nhất cũng đã bị hắn phế đi, những người khác cũng bị hắn nuôi phế, cho nên quốc nạn phủ đầu, không có tướng sĩ nào ra trận.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể phái sứ thần đi đàm hòa, phần lớn biên cương đều cắt nhường cho nước bên kia, cái này không tính còn phải đền không ít vàng bạc.
Cái này cũng thực sự quá ác rồi, nhưng đến nước này rồi nhưng hoàng đế vẫn mê mẩn tiên đan.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn mặc kệ triều chính, cũng không nhượng quyền lại cho nhi tử, cứ vậy chà đạp triều chính và lòng dân.
Hiện tại triều định đã loạn thành một đống, các hoàng tử đều đã lớn, thấy vậy cũng tìm thế lực chuẩn bị dành ngôi chí tôn kia.
Tần Diệc Thư mắt lạnh ở ngàn dặm, yên lặng xem bọn họ tranh đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng vào làm ngư ông đắc lợi.
Kinh Ngạo Tuyết cũng hy vọng sớm ngày chấm dứt cuộc kịch nháo này, vậy mới có thái bình a.
Tần Diệc Thư dĩ nhiên cũng nghĩ như vậy, nàng cũng không thể vứt bỏ vương triều này được, hiện tại cũng chỉ bất đắc dĩ, đành tìm đường sống trong chỗ chết mà thôi.
Các nàng nhìn nhau, ngược lại có chút đồng cảm.
Đúng lúc Liễu Nhi theo sau Thẩm Thái Hoa đi tới, thấy Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn, cong miệng cười.
Thẩm Thái Hoa ngồi trên ghế, đùa với cái đuôi nhỏ Tần Vô Song theo sau Liễu Nhi.
Tần Vô Song không thích đọc sách, nhưng đầu óc lại thông minh, bị hắn đùa quen cũng đã có kinh nghiệm, mặc kệ hắn chế giễu hay trêu chọc, ngược lại vẫn cứ linh hoạt dùng động tác chân quen thuộc vịn người Liễu Nhi.
Liễu Nhi để mặc nàng leo, cho đến khi Tần Vô Song leo lên vai ôm cổ nàng, nãi thanh nãi khí cầu khẩn nói: "Liễu Nhi tỷ tỷ, hôm nay ngủ cùng Vô Song đi, có được không? đừng về nhà với đại phôi đản a, đầu bếp nhà ta nấu cớm ngon lắm a?"
Liễu Nhi buồn cười lắc đầu nói: "không được, hôm khác ta sẽ đến bái phỏng a."
Nàng không để ý Tần Vô Song năn nỉ, cung kinh hành lễ với Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân, để người và mẫu thân chờ lây, chúng ta về nhà thôi."
Kinh Ngạo Tuyết không thoải mái vặn vẹo vài cái, đứng dậy đến bên cạnh nàng, đang định vỗ vai Liễu Nhi, vừa đưa tay, cái mặt sữa của Tần Vô Song liền nổi giận hung dữ, nhe răng trợn mắt như muốn cắn nàng.
Nàng sợ Tần Vô Song cắn hỏng răng, liền thu tay về, bất đắc dĩ cười nói: "Liễu Nhi a, nói bao nhiêu lần rồi a, khi đối mặt với chúng ta không cần hành lễ như vậy a."
Liễu Nhi cười thành tiếng, nhìn qua như không nghe lọt tai.
Kinh Ngạo Tuyết có chút mất mát, liền cảm giác được Liễu Nhi đến cạnh nàng, đỏ mặt nói: "con rất nhớ mẫu thân, cho nên chúng ta về nhà thôi a."
Kinh Ngạo Tuyết liền được dỗ vui vẻ, cười híp mắt với nàng vội gật đầu.
Tần Vô Song ăn dấm chua liền bĩu môi, buồn rầu nói: "Liễu Nhi tỷ tỷ a!!! rõ ràng ta đối với ngươi rất tốt a!!! ngươi không cần Vô Song nữa a!!!"
Liễu Nhi buồn cười nói: "ân, ta cũng nhớ Vô Song."
Tần Vô Song liền vui vẻ trừng Kinh Ngạo Tuyết, đắc ý ôm cổ Kinh Liễu Nhi, dường như đang chứng minh nàng và Liễu Nhi thân hơn.
Hài tử này thực sự là....
Kinh Ngạo Tuyết không khách khí nắm tay Liễu Nhí kéo ra ngoài, nói với Thẩm Lục Mạn: "thê tử, chúng ta về nhà."
Thẩm Lục Mạn thấy nàng dắt hài tử còn giận dỗi, dở khóc dở cười cáo biệt nhà Tần Diệc Thư rời đi.
Tần Vô Song được mang theo ra đến cửa, liền từ trên người Liễu Nhi nhảy xuống, trong mắt chứa nhiệt lệ phất tay với Liễu Nhi một cái nói: "Vô Song sẽ chờ ngươi trở về, núi không mộ, nước sông cạn, lôi đông đánh, hè mưa tuyết, trời đất hợp, dám cùng quân tuyệt"
Máy người lớn nghe vậy thì không vui nổi, Kinh Ngạo Tuyết vừa bực vừa cười nói: "tiểu hí tinh này."
Liễu Nhi cười khoát tay nói: "gặp lại Vô Song sau a."
Tần Vô Song cái một cái hôn gió, chờ Liễu Nhi đi xa, mới xoay người về phòng.
Cố Bạch Vi cười nói với Tần Diệc Thư: "Vô Song thích Liễu Nhi như vậy, hay là định thân cho các nàng đi a?"
Tần Diệc Thư cũng có ý này, nàng thấy được mọi thứ trong mắt, còn có Vô Song cười toe toét, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "nên chờ một chút đi, ta sợ Vô Song có mới nới cũ, tương lai...."
Cố Bạch Vi gật đầu, dù sao bọn họ cũng còn nhỏ, nàng cũng không vội.
Cả nhà Kinh Ngạo Tuyết vừa đi vừa nói chuyện, cước bộ cực nhanh, tựa như trận gió.
Hiện tại Liễu Nhi đã là luyện khí tu vi tám tầng, linh căn nàng rất tốt, tốc độ tu luyện cực nhanh, không lâu có thể tiến giai lên luyện khí chín tầng.
Trong lúc không có người ngoài, biểu tình nàng mới phù hợp với hài tử hơn, nàng nắm ngón tay của Thẩm Lục Mạn và Kinh Ngạo Tuyết, nói: "sư phụ nói có con có thể xuất sư, sau này con có thể một lòng theo mẫu thân và nương thân tu luyện."
Kinh Ngạo Tuyết cũng không hiểu nàng học cái gì, trước kia chỉ nghĩ để Liễu Nhi hiểu được nhiều hơn, liền để nàng theo Tần Diệc Thư và Thẩm Thái Hoa học tập.
Sau nàng nghe vậy thì cười nói: "được, vậy chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lên núi tu luyện a."
Liễu Nhi cười gật đầu, các nàng đến trước cửa nhà, còn chưa đến gần, liền xuất hiện một nữ nhân bạch y trẻ tuổi, cười nói: "các ngươi đã về rồi."
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt, nhìn nữ nhân bạch y dung mạo không tầm thường, khí chất bất phàm, trên người còn có vầng sáng, ánh mắt liền lóe lên, nàng đem Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi hộ sau lưng, thần tình nghiêm túc hỏi: "ngươi là ai?"
Nữ tử bạch y mỉm cười nhìn về phía Liễu Nhi, Liễu Nhi chần chờ nói: "ngươi là.... Tiểu Bạch?"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngày hôm nay phần 2, ta xem dưới bình luận, tất cả mọi người quan tâm Tần tướng quân viên phòng vấn đề, ta vội vã đổi mới chính văn, thì đơn giản nói một chút a !: Tư thế là cam tề.
PS: Áng văn này bản chính nhóm đính duyệt nhân số nhiều lắm, có rất nhiều người vào đàn sau không ngừng quản lý, trực tiếp kế tiếp đàn văn kiện liền chạy...
Ta là biết loại người này tồn tại, cũng đã gặp rất nhiều, nhưng làm đàn quản lý tức giận không nhẹ, cho nên bọn họ nghĩ ra làm cho một cái đàn làm làm ván nhảy, nếu như bây giờ còn chưa vào bầy, thêm phía dưới ý một cái đàn, dựa theo đàn thông cáo cùng đàn tương sách chỉ thị, tiệt đồ vượt lên trước 70% đặt, đâm ngoại trừ ta trở ra đàn quản lý, có thể chứng kiến sông bộ phận.
Ta ước đoán mấy ngày nữa nếu viết mới sông, cho nên đại gia có hứng thú liền thêm một chút đi, trước thêm qua bản chính bầy cũng không cần.
Hai vạn tháng phấn đấu đàn, Group số mã 686026886
Mục tiêu tháng trăm vạn, Group số mã: 234455833
Sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)