Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 83: Nhân duyên

Thẩm Lục Mạn vội vàng bỏi chạy, Liuexe Nhi và Vu Di Linh không hiểu nàng bị gì.

Các nàng khó hiểu nhìn nhau, thần giao cách cảm đưa mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết, chỉ thấy nàng mạng nụ cười quỷ dị trên mặt..... ý vị thâm trường cười cười.

Nàng đi tới cạnh Liễu Nhi, hiện tại Liễu Nhi cũng đã lớn rồi, thân cao cũng đến cổ nàng, nàng vỗ vai Liễu Nhi nói: "tối nay ta muốn ngủ với nương thân của con, ngươi và Vu Di Linh ra ngoài kiếm chỗ ngủ một đêm đi a."

Liễu Nhi: "..."

Vu Di Linh: "..." nói trắng ra như vậy với hài tử không có vấn đề gì chứ?

Nàng đen mặt, nghĩ đến cũng thường thấy yêu giới buồn chán không liêm sỉ vận động với nhau, liền hung hăng trừng Kinh Ngạo Tuyết một cái, liền phất tay áo đi vào trong núi, nàng cũng không muốn ở đây làm người cản trở.

Liễu Nhi nghẹn một cái, sau đó khóe miệng cười cứng ngắc nói: "được, vậy ta ăn cơm trưa xong thì qua nhà dưỡng mẫu chờ, nhưng không biết mẫu thân cần bao lâu a?"

Nàng nói xong, thì nghĩ đến tiểu bảo bảo nhiều năm nàng mong chờ, hiện tại xem ra có thể thực hiện được rồi.

Mấy năm qua, nhìn thấy Ngô tẩu tẩu và Cố nghĩa mẫu sinh hài tử liên tục, mẫu thân và nương thân bên này chút động tĩnh cũng không có, trong lòng nàng nói không vội thì là giả.

Vừa rồi Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên nói ra có chút nghẹn, hiện tại cũng đã phản ứng được, không chờ Kinh Ngạo Tuyết trả lời, liền nói: "vậy con ở lại nhà dưỡng mẫu thêm một thời gian, nhà nàng sinh đứa thứ hai rồi, chắc là không giúp được, vậy con qua đó hỗ trợ chăm sóc cho Vô Song muội muội, chờ mẫu thân và nương thân quay về núi tu luyện tiếp, thì con sẽ quay về a."

Kinh Ngạo Tuyết thỏa mãn với sự chăm sóc của nàng, liền tiến tới bên tai nàng thì thầm: "ta sẽ cố găng tạo cho con một muội muội a."

Vành tai Liễu Nhi nóng lên, đối với chuyện này nàng cũng hiểu rõ, nhắc đến chuyện năm đó Kinh Ngạo Tuyết làm khiến mọi người chê cười, cho nên khi Cố Thanh gia thấy nàng, sợ nàng lại đi đường cũ của Kinh Ngạo Tuyết bị người ta chê cười, liền mang cho nàng mấy quyển sách dạy về phương diện này.

Dưỡng mẫu và sư phụ cũng như vậy, biết được việc này về sau, thì đưa vào thư phòng cẩn thận giảng giải quá trình tạo người, nàng mới hiểu được nhiều thứ.

Hiện tại nghe mẫu thân nói như vậy, nhưng không nhịn được mà đỏ mặt.

Nàng giả bộ ho khan vài tiếng, sợ mẫu thân lại nói mấy lời mắc cỡ đó, vội nói: "còn đến phòng bếp giúp nương thân nấu cơm a, mẫu thân người..... ngươi đi chuẩn bị trước đi a."

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, đang định hỏi nàng vận động tạo người cần chuẩn bị cái gì, Liễu Nhi lại như làn khói chạy vào bếp.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đem thư trong hộp đựng thư ra, vào nhà chính ăn quả khô, xem nội dung bên trong.

Tần Vô Song tuổi còn nhỏ, nói không có trật tự, cơ bản nghĩ gì nói đó.

Phần lớn đều viết cho Liễu Nhi, Kinh Ngạo Tuyết không hứng thú, liền bỏ qua một bên, còn lại đều là thư viết cho nàng.

Nàng thiêu mi mở ra xem, cũng đoán được Tần Vô Song viết cái gì? đơn giản là trách nàng mang Liễu Nhi đi lâu quá, đúng mà mắc cười a, Liễu Nhi là con gái nàng, đương nhiên phải thân với nàng hơn chứ/.

Nàng còn không biết mình ngây thơ đến mức tính toán với một đứa bé, mỗi tờ giấy là một chữ, nàng xem cực nhanh, biết được đầu tháng tư Tần Vô Song được bốn tuổi, không còn là tiểu hài tử, tương lai phải làm đại tướng quân, đánh bại tên xấu xa là nàng.

Khụ khụ, nàng chỉ có thể nói cố gắng đi a, thực lực hiện tại của nàng, ung dung đánh bại Tần Diệc Thư cũng không thành vấn đề nữa.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ được dùng vũ lực.

Đầu óc Tần Diệc Thư nhiều mưu mẹo, bày trận cũng vô cùng rắc rối, nàng căn bản không theo kịp đối phương.

Nhưng mà, nhìn nàng mấy năm qua, chưa bao giờ ra khỏi thôn một bước, nhưng vẫn có thể đem triều đình đùa giỡn trong tay, biết đối phương có IQ siêu quần, tính mưu không hề bỏ sót cái gì a.

Mấy năm qua, đại hoàng tử và nhị hoàng tử không ngừng làm việc mờ ám, cũng do đến giờ hoàng đế còn chưa có thái tử thực sự, cho nên năm người con trai dưới thành, cũng bắt đầu nghĩ đến cái ngôi chí cao vô thượng kia.

Trong đó có đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, lục hoàng tử là có tiếng nói nhất.

Đại hoàng tử là con trai của hoàng hậu trước, chiếm vị trí trưởng tử, theo lý vị thái tử nên cho hắn, nhưng hoàng hậu xuất thân bình thường, thái thượng hoàng năm đó cũng không coi trọng hoàng đế hiện tại, nhà mẹ đẻ tướng mạo cũng không được bình thường, tính tình khô khan, hoàn toàn không thích hợp làm hoàng đế.

Từ sau khi hoàng đế lên ngôi, thì "ngoài ý muốn" qua đời, cho nên đại hoàng tử cũng không được sủng ái, điều này đại thần trong triều đều biết.

Nhưng danh hào của người ta là danh chính ngôn thuận, đại thần cổ hủ trong triều đều giúp cho hắn, hơn nữa tính hắn ôn hòa, nên mới có tiếng nói.

Nhị hoàng tử hiện tại là con trai của hoàng hậu sau này, tính tình táo bạo, nhận chức ở bộ binh, coi như là một võ tướng, nhưng mỗi khi đến lúc đánh giặc chỉ biết cậy mạnh, không biết dùng trí, cho nên liên tục thất bại.

Nhưng đối phương có mẫu hậu là hoàng hậu, sau lưng mẻ để thế lớn, dĩ nhiên sẽ có nhiều điểm lợi từ người chống đỡ cho hắn.

Tam hoàng tử đến nay vẫn không có hình tượng gì, đều chỉ đi kiếm tiền và du sơn ngoạn thủy, tựa như đối với vị trí đó không cần, nhưng mấy năm gần đây lại lập được nhiều công lớn.

Như là dùng cây ngô hóa giải nạn đói cho bách tính, khoai lang, rồi các loại khoai khác, đều do hắn phái người nhân giống lên.

Cho nên, dù hắn cỏ vẻ đối với vị trí này không có hứng thú, nhưng cũng có bè phái đi theo, được lòng dân chúng nhiều nhất, thậm chí còn vượt qua cả quốc quân.

Lục hoàng tử hiện tại là nhi tử là hoangfa đế tin tưởng nhất được một phi tử sinh, địa vị phi tử lại thấp, có người nói nàng là con nông gia bình thường.

Nhưng đối phương lại có chút lai lịch bất phàm, đó chính là nàng từng theo hầu bên cạnh quốc sư.

Khi còn trẻ nằm trên giường hoàng đế, may mắn sinh được lục hoàng tử, hơn nữa quốc sư lại đồng ý đảm bảo cho nàng, cho nên nàng coi như là người của quốc sư tựa như Lưu Văn Diệu.

Hoàng đế hiện tại chỉ thích mỗi quốc sư đại nhân, cho nên mặc kệ lục hoàng tử tư chất bình thường, cũng không thiếu người trong triều chống đỡ cho hắn.

Còn lại thì mỗi người mỗi vẻ, triều đình như vũng nước đục, mỗi hoàng tử đều muốn bắt cá trong đó.

Không chỉ hoàng tử đến cả huynh đệ của hoàng đế cũng có vài người tay nắm binh quyền, là các vương gia cũng động tâm.

Cho nên, lòng người trong triều loạn tao, hiện tại biết được tin, thì hôm nay ta đạp người một cước ngày mai ngươi đạp lại một cước, mọi người đánh nhau loạn xạ, khiến triều đình chướng khí mịt mù.

Mà hoàng đế hiện tại chỉ say mê luyện đan, bị quốc sư và Lưu Văn Diệu xoay vòng, ước chừng nước chưa mắt nhà chưa tan thì hắn vẫn không tỉnh để đối diện với sự thật.

Trên triều còn như vậy, ở biên giới quốc gia, còn có nhiều nước đang nhìn chằm chằm quốc gia của hắn, tướng lĩnh biên cương liên tục bị đánh bại, nhìn thấy quốc thổ khó giữ được.

Những thứ như loạn trong giặc ngoài vốn luôn tồn tại, nhưng nếu không có Tần Diệc Thư thao túng bên trong thì không thể chỉ ngắn ngủi vài năm, đã khiến quốc gia nát bét thành như bây giờ.

Như hiện tại đại hoàng tử và nhị hoàng tử trong triều tranh cãi với nhau đều do một tay Tần Diệc Thư thúc đẩy.

Năm đó nàng lập ra một mạng lưới liên lạc, nhân thủ đã sớm rải rộng toàn quốc, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, thì có thể thu lưới ngay tức khắc.


Nàng nắm giữ hầu như toàn bộ động thái và nhược điểm của các hoàng tử, chọn đại một người cũng đủ làm người đó mất hết uy tín.

Cái này không nói, phần lớn mưu trí của nàng chỉ thể hiện ở biên giới, bên kia đều là tướng lĩnh tâm phúc nàng cân nhắc, bọn họ ra vẻ thất bại, nhưng thực tế lại bảo vệ dân chúng và tài sản cho họ, mặc dù bị quốc gia khác công chiếm thành trì, nhưng cũng chỉ chiếm được thành trống.

Bọn họ đành ngậm cục tức, tin tức cũng không đến được tai hoàng đế, cho nên Tần Diệc Thư hiện tại chính là vua không ngai.

Nàng cách nơi cao nhất vô số người tranh đoạt, thực sự chỉ cách một lớp cửa sổ mà thôi.

Đối thủ đáng sợ như vậy, nếu Kinh Ngạo Tuyết đấu trí với nàng, cái này mới thực sự là ngu ngốc a.

Nàng hừ cười một tiếng, đem toàn bộ thư của Tần Vô Song bỏ qua một bên, sau đó xem thư Ngô gia mang đến.

Chữ viết trên giấy thanh tú tinh tế, phong cách khuê tú, không cần đoán cũng biết được là thư của Ngô Mộng Thu viết.

Bên trên viết tẩu tẩu đã sinh một đôi long phượng thai, còn nhắc đến tiệc đầy tháng, mấy thứ này vừa rồi nàng liếc qua đã thấy hết.

Ngoại trừ việc đó ra, còn nhắc đến Liễu Nhi, nói đến đầu tháng năm tới là sinh thần của nàng, hy vọng có thể gặp Liễu Nhi cùng dự sinh thần.

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, nàng đối với nha đầu Ngô Mộng Thư ấn tượng không tệ, chút nữa sẽ mang thư này đưa cho Liễu Nhi, thuận tiện dặn Liễu Nhi xem.

Liễu Nhi cũng đã lớn rồi, hai người bạn chơi cùng vô tình cũng dần phai nhạt đi.

Tiểu tử Ngô Tầm Xuân được đưa lên trấn trên học tập, một tháng chỉ về được vài lần, còn Liễu Nhi phần lới thời gian đều ở trên núi, cho nên cơ hội gặp mặt cũng không có nhiều.

Nhưng Ngô Tầm Xuân lúc học tập, biết được Thẩm Thái Hoa là đại nho đương triều còn ở Tần gia, dĩ nhiên mặt dày, dùng thân phận đồng học đến gặp, thực sự là đến lĩnh giáo trị thức của Thẩm Thái Hoa.

Hắn ở học đường nhiều năm, cũng đã không còn bệnh chán ghét sách vở, trong nhà mẫu thân cũng đã sinh hai tiểu đệ đệ, thoắt một cái cũng đã lớn, cũng nên gương mẫu cho đệ đệ học theo a.

Hắn cũng có đầu óc linh hoạt, mặc dù không phải thiên tài như là Liễu Nhi, nhưng cũng rất tốt rồi.

Thẩm Thái Hoa tuổi lớn, còn phải chiếu cố tiểu cô nương Tần Vô Song lớn lên, tính tình cũng nhu hòa không ít, tự nhiên không ngại thỉnh thoảng chỉ điểm một hai cái....

Cho nên, thỉnh thoảng Ngô Tầm Xuân cũng gặp được Liễu Nhi.

Nhưng Ngô Mộng Thu lại được ma ma từ kinh thành về dạy, mặc dù Ngô Chí Dũng không ép nàng học nhiều, nhưng nàng là cô nương hiếu thắng, chỉ muốn làm tốt nhất.

Hiện tại xem ra, không còn giống như cô nương nông gia gả đi nữa, là mà tiểu thư khuê các rồi a.

Bất quá nói vậy cũng không sai, tương lai Tần Diệc Thư có thể chính là hoàng đế, nàng là người trọng tình nghĩa, tự nhiên sẽ đề bạt Ngô Chí Dũng và Ngô Chí An, dù sao thu hoạch khoai lang, đều là phương pháp cho Ngô Chí An nghĩ ra.

Bọn họ vốn cũng có được hảo cảm của Tần Diệc Thư rồi, lại là chân tài thực học, tương lai khẳng định có thể làm quan, đến khi đó Ngô Mộng Thu không phải tiểu thư quan gia sao?

Kỳ thực tính tình Liễu Nhi mà ở cùng Ngô Mộng Thu, nhất định sẽ rất hòa hợp, mấy năm qua nàng cũng biết được một chút Ngô Mộng Thu có ý với Liễu Nhi.

Nhưng mà Liễu Nhi đã bị yêu vương phượng hoàng bá đạo định trước rồi a, mấy năm nay cũng không còn để ý chuyện đó nữa.

Xem ra, đành sớm nói tiếng xin lỗi với tiểu cô nương Mộng Thu này thôi a.

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, nuôi hài tử như vậy thực không dễ dàng a, lúc trước Liễu Nhi còn nhỏ, nuôi hài tử thực thú vị, nhưng hiện tại lớn rồi, chuyện gì cũng giấu trong lòng hết a.

Nàng và Thẩm Lục Mạn nhìn thấy, trong lòng cũng không vui vẻ gì.

Nhưng chuyện này không vội được, Liễu Nhi vẫn còn phải trưởng thành, nàng khi đó vào tuổi dậy thì tính tình vẫn còn ngang ngược lắm, cũng từng gặp bàn bè mắc chung căn bệnh như vậy rồi a.

Cho nên nàng không thể cứng được, chỉ thể hậu thuẫn cho Liễu Nhi mà thôi, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, thì cũng phải cho Liễu Nhi một bến đỗ yên tâm.

Dưới tình huống như vậy, hẳn là không nên mang thai a.

Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm, nghĩ thầm: xem ra tối nay còn phải tiếp tục nhổ gậy huỳnh quang rồi a, chờ Liễu Nhi yên ổn rồi, sinh thêm không muộn.

Đang suy nghĩ, Thẩm Lục Mạn đã làm xong bữa trưa, Liễu Nhi cũng ngồi cạnh bàn ăn.

Kỳ thực nàng cũng có thể ích cốc rồi, nhưng người nhà quây quần ăn chung với nhau là tập tục của Kinh gia, cái này chứng minh quan hệ giữa các nàng đầm ấm, Liễu Nhi vốn không chê bai, cho đến nay vẫn luôn ăn một ít.

Chờ ăn xơm xong, các nàng nghỉ ngơi một hồi, Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi xem thư xong, đại khái cũng biết trong khoảng thời gian nàng đã xảy ra chuyện gì.

Kinh Ngạo Tuyết đứng dậy nói: "đi, chúng ta đến nhà Ngô Chí An một chuyến."

Một nhóm ba người liền đến Ngô gia, trên đường đi Kinh Ngạo Tuyết chần chờ nói: "Liễu Nhi, con nghĩ thế nào về Ngô Mộng Thu?"

Liễu Nhi sửng sốt một chút, nàng thông minh liền hiểu được ý của Kinh Ngạo Tuyết.

Nàng cười cười, tiếu ý trên mặt nhạt nhéo, đây là cách nàng che đi cảm xúc trong lòng, nàng nói: "Mộng Thu tỷ tỷ là người tốt, hiện tại cũng đến tuổi làm mai rồi, lần này con qua sẽ chúc mừng nàng, giúp nàng tìm một vị hôn phu thực tình cho nàng."

Kinh Ngạo Tuyết cũng sớm biết như vậy, nhưng nghe nói cũng không nhịn được thở dài một tiếng.

Thẩm Lục Mạn nói: "hài tử Mộng Thu chỉ là người phàm bình thường, nàng không thể tu hành, nếu cùng với Liễu Nhi sẽ không có kết quả, huống chi trên người Liễu Nhi còn có khế ước nhân duyên với yêu vương phượng hoàng, với tình tình độc chiếm bá đạo của yêu vương phượng hoàng, cũng chưa chắc...."

"Mẫu thân," Liễu Nhi đột nhiên dừng chân lại nói: "khế ước.... nhân duyên, là ý gì?"

Thẩm Lục Mạn nghe vậy ngẩn ra, nàng nhìn Liễu Nhi, thấy tiếu ý trên mặt nàng tiêu tán, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm túc.

Nàng và Kinh Ngạo Tuyết nhìn nhau, Kinh Ngạo Tuyết tuy thấy Thẩm Lục Mạn lở miệng nói, nhưng chuyện này giấy không thể gói được lửa, Liễu Nhi cũng đã trưởng thành, nếu biết sớm một chút cũng dễ tính toán.

Đây cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng đã lỡ miệng nói ra, thì không thể nói dối cho qua được.

Hiện tại người có chỉ số IQ cao nhất trong nhà là Liễu Nhi a, nếu ở đây nàng không có được câu trả lời, sẽ tìm Bạch Mã tư tế Vu Di Linh hỏi thắm, đến khi đó thì lại thêm một người phiền phức biết được.

Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: "Liễu Nhi, con còn nhớ mấy năm trước ta và nương thân con từng ký kết khế ước nhân duyên chứ, khí đó phản ứng trên người ta, cùng với con khi đó hôn mê trên đường y như nhau vậy, cũng vì vậy nương thân mới đoán được khế ước con ký với phượng hoàng."

Nàng đến gần Liễu Nhi một bước nói: 'ta biết tâm tình con hiện tại phức tạp, có thể là không vui gì, nhưng khế ước nhân duyên này có từ ngàn năm rồi, một khi đã định có chết cũng không thể thoát được, ta không biết vì sao phượng hoàng lại ký kết khế ước này với con, nói chung thì....."

Tinh thần Liễu Nhi ảm đạm nói: "phải tiếp nhận hiện thực, đúng không?"


Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, cũng không đành lòng đi tới ôm hài tử tâm can nhà mình, nàng thực sự rất thích Liễu Nhi, năm đó là do nàng và Thẩm Lục Mạn không thể bảo vệ tốt cho nàng.

Mới khiến nàng tuổi còn nhỏ, gặp phải chuyện lớn, không thể không trưởng thành sớm.

Mỗi lần nàng thấy bộ dạng Liễu Nhi trưởng thành, trong lòng lại nhịn không được mà thấy xót xa.

Nhưng nàng lại không biểu hiện ra ngoài, Liễu Nhi đã cố gắng như vậy, nàng làm mẫn thân cũng không thể ngáng chân nàng được, không thể làm mất sự cố gắng của nàng được.

Nàng thực sự muốn Liễu Nhi giống như mình, mặc dù là cô nhi, nhưng vẫn có thể không lo không buồn mà lớn lên.

Chứ không phải như hiện tại, bị nuôi đến hư hỏng, rồi bị thực tế tàn khốc vùi dập thành như bây giờ.

Nàng cố nén bị thương nói: "Liễu Nhi, có thể mọi chuyện không tệ như vậy, mấy năm nay phượng hoàng cũng không quấy rối con, không đúng sao?"

Mặc dù hiện tại nàng không còn hứng thú nữa, nhưng đột nhiên có đối tượng đến định khế ước nhân duyên ngàn năm, cho dù nàng có chút hảo cảm với phượng hoàng nhưng cảm giác vẫn như là bị ép mua bán vậy a.

Với hiện tại nàng đã có thể tự chủ cho bản thân mình, nhưng bản thân bị cưỡng ép như vậy, vẫn không thể tiếp nhận được.

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục tâm tình, thầm nói: có thể nàng nên nghĩ theo hướng tích cực hơn.

Phượng hoàng Tiểu Hôi đối với mình cũng không tệ, ngoại trừ lúc đầu hay khi dễ mình ra, thì đa phần nó đều giúp nàng.

Ân tình của nói với nàng, cho dù cả đời trả không hết, mà trước kia nàng còn nhận định chính mình là người hầu của nó.

Nhưng mà đột nhiên từ người hầu thành người tình khế ước nhân duyên, nói đến địa vị cũng tăng lên nhiều, nàng nên vui vẻ mới đúng a.

Nàng cứ vậy tự an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn vướng mắc như cũ.

Nàng cọ cọ vai Kinh Ngạo Tuyết nói: "mẫu thân, con mệt mỏi quá, con muốn lên núi một chút."

Kinh Ngạo Tuyết không yên lòng quay đầu nhìn nàng nói: "con chắc chứ? Liễu Nhi, nếu con không ngại, ta và nương thân có thể đi cùng con, Ngô gia khi nào đến cũng được."

Liễu Nhi chán nản nhếch môi cười một cái nói: "con nghĩ.... muốn một mình yên tĩnh, mẫu thân và nương thân có việc quan trọng cần làm hơn, chuyện này con sẽ tự nghĩ cách để thông suốt."

Nàng nói xong, lại đến bên cạnh Thẩm Lục Mạn, ôm chặt nàng một cái, sau đó thì xoay người, rót linh khí vào chân, chớp mắt liền biết mất dạng.

Thẩm Lục Mạn lộ vẻ hổ thẹn nói: "là ta nói sai."

Kinh Ngạo Tuyết ôm nàng nói: "đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này dù ngươi không nói, ta sớm muộn cũng phải nói, nếu không.... chờ phượng hoàng biết được, Liễu Nhi cũng biết được ý nghĩa của khế ước này, tương lai nhất định sẽ có nhiều hiểu lầm lớn, không bằng nói ra sớm để Liễu Nhi nhận biết được sự thật."

Qúa trình này thực sự rất đau khổ, nhưng nàng tin Liễu Nhi có thể qua được.

Đại khái a.!!!

Nàng lắc đầu cười khổ nói: "thê tử, tuy Liễu Nhi nói chúng ta không nên đến, nhưng mà....."

Thẩm Lục Mạn và nàng có ý tưởng giống nhau, hai người nhìn nhau, tốt nhất là bay lên, Kinh Ngạo Tuyết lấy phi kiếm trước đó Bạch Mã tư tế Vu Di Linh tặng, rót linh khí vào trong, ngự kiếm phi hành, đi theo hướng điểm huỳnh quang trong người Liễu Nhi.

Đến nơi, nàng và Thẩm Lục Mạn tìm chỗ ẩn thân.

Liễu Nhi đang ngồi trên tảng đá lớn dưới thác nước, nước ào ào không ngừng đổ xuống, đánh vào mặt đau rát.

Nhưng Liễu Nhi chỉ ngồi yên nhắm chặt hai mắt.

Không biết qua bao lâu, sắc trời cũng tối, Liễu Nhi đột nhiên kinh động đứng dậy, đi lên cỏ nằm xuống.

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, cảm giác có chuyện xảy ra, nhưng nàng lại không thấy động tĩnh gì.

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn, vốn nghĩ rằng tu vi đối phương cao thâm hơn nàng, hẳn là đã thấy được rồi, nhưng đối phương lại nhìn nàng lắc đầu, ý bảo nàng tiếp tục im lặng chờ xem.

Ánh mắt Liễu Nhi nhìn lên không trung, môi nhẹ mấp máy, tựa như đang nói gì đó, nhưng không có âm thanh.

Trên thực tế, chính là yêu vương phượng hoàng, trước đó thần thức của nàng đột nhiên hỗn độn, không nhịn được chậc một tiếng trào phúng: "hèn chi ta thấy khế ước kỳ quái, thì ra là ký sai rồi a."

Liễu Nhi cười khổ, bất đắc dĩ đứng dậy, lúc này mới có một màn vừa rồi.

Nàng mờ mịt nhìn bẩu trời, tiểu hôi ở trước mặt phiền não bay tới bay lui, không ngừng mắng gì đó.

Liễu Nhi nói: "trước kia khi ngươi ký khế ước, là cố ý, hay là...."

Tiểu hôi tức giận nói: "ngươi cho là coi trọng một phàm nhân sao? khế ước này là..... là Thanh Mộc Chân Quân....."

Nói đến đây, nó đột nhiên ngừng lại, cắn răng nói: "Ta biết ngay nữ nhân kia không tốt đẹp gì mà, nàng cố gắng khiến ta nhớ lại ký ức trăm ngàn năm trước, khiến ta nhớ lại ước định với Cửu Tiêu, dùng cùng một cách ký khế ước, mục đính đúng là hại ta a."

Nó nhìn biểu tình Liễu Nhi vui không nổi, tức giận nói: "mấy năm không gặp, sao ngươi lại thành bộ dạng như quỷ vậy? vẻ mặt như chết của ngươi là sao vậy? ký kết khế ước với một yêu vương như ta, lẽ nào ngươi còn ủy khuất sao?"

Liễu Nhi chớp mắt một cái, đột nhiên cảm thấy buồn cười nói: "Cửu Tiêu là ai?"

Tiểu Hôi tức giận im lặng, ngoan ngoãn nói: "là tên nữ tu trăm ngàn năm trước sáng tạo ra á nhân, nàng...."

Nói được một nửa, đột nhiên nó hiểu được đây là thủ đoạn của Liễu Nhi, tức giận nói: "ngươi đừng lảng sang chuyện khác, ta cho ngươi biết!"

Nó khí phách mười phần dẫm lên mi tâm của Liễu Nhi, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "nếu khế ước này đã đinh không thể thay đổi, vậy thì cũng hết cách rồi, ngươi chính là của bản yêu vương...... ah, là bạn lữ, mặc dù ngươi là á nhân, nhưng ta cho ngươi biết, ta mới là người phía trên a."

Liễu Nhi nghe vậy, trong lòng tức giận, liền cười lạnh mặc kệ nói: "được, vậy thì cam tề ngươi trên ta dưới a." (editor: khúc này ý là cái tư thế cưỡi máy bay á ^^~)

Tiểu Hôi không hiểu được ý nàng, gật đầu nói: "nói chung ngươi hiểu điểm này là tốt rồi, ta ở trên ngươi ở dưới, đời này đừng nghĩ xoay người!"

Nó còn không biết đang lập cho chính mình một cái flag, ngược lại Liễu Nhi có tính hay thù, tương lai khẳng đinh không tốt chút nào.


Liễu Nhi nghe vậy, đột nhiên thoải mái cười ha ha nói: "ngươi thật là..... thú vị."

Tiểu Hôi u mê nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại đột nhiên cười.

Bất quá, không thể không nói, vẻ mặt như vậy thích hợp với nàng hơn, còn cái vẻ mặt hay cầu xin lúc trước còn có kiểu như muốn chết kia thật đáng ghét.

Rõ ràng nó là yêu vương yêu giới hoa gặp hoa nở, ai thấy cũng vui, kết quả Liễu Nhi lại cho nàng một đống sắc mặt không ra làm sao cả.

Nên hảo hảo dạy dỗ nàng, để nàng biết được, ai mới thực sự là.... ah, ở phía trên!

Phải a!

Tiểu Hôi đắc ý ưỡn ngực, nhìn thoáng qua chỗ Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân và mẫu thân đúng là vẫn coi ngươi như con nít mà trông nom a, chút chuyện nhỏ như vậy, cũng đi theo, nếu không phải ta tỉnh đúng lúc, các nàng đã sớm đến đánh ngươi rồi."

Liễu Nhi sửng sốt một chút, nhìn về phía nó chỉ.

Bất đắc dĩ nghĩ đến: xem ra nàng lại khiến nương thân và mẫu thân lo lắng, nếu đúng như lời Tiểu Hôi nói, cái này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cũng không đáng để tìm chết a.

Ngược lại hiện tại nàng cũng không có ý nghi ngờ, qua chuyện Trương Xảo Nhi, đối với mẫu thân và nương thân ra thì bất kỳ ai nàng cũng không gioa phó hay tín nhiệm.

Có thể tương lại có thêm một muội muội hoặc đệ đệ, cho nên....

Còn có trước mắt là phượng hoàng Tiểu Hôi ký khế ước nhân duyên với nàng.

Nói đến, lần này nàng đúng là không được lý trí, cho đến giờ cũng không hiểu được ý nghĩa khế ước, lại còn nghĩ điều tồi tệ, cái này đúng là..... không tốt chút nào a.

Nếu bị sư phụ biết được, nhất định sẽ phạt nàng tiếp tục nghiên cứu học tập.

Nàng rũ mắt xuống, từ dưới đất đứng dậy nói: "Tiểu Hôi, nương thân và mẫu thân ta, cũng biết sự tồn tại của ngươi rồi, ngươi có muốn gặp mặt các nàng không?"

Nàng nói vậy, nhưng nghĩ đến tính tình Tiểu Hôi duy ngã độc tôn, ước chừng là không muốn rồi.

Tâm tư nàng vừa chuyện, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tiểu Hôi, Tiểu Hôi định cự tuyệt ngay nhưng lại không thể nói ra được.

Nó hừ một tiếng nói: "vậy gặp mặt đi a, dù sao cũng chỉ là một phàm nhân và một yêu tộc mà thôi."

Dứt lời, nó đột nhiên phát hiện thân hình của nó.

Nó vẫn giống như mấy năm trước, dáng vẻ vẫn là con gà xám, trước đó thân thể còn bị thương, thực tế là bị thương nghiêm trọng.

Ngủ say nhiều năm rồi, cũng chỉ dưỡng hảo thân thể mà thôi, tu vi và kiến thức cũng không có gì tiến bộ.

Ngược lại Liễu Nhi phát triển thần tốc, khó trách lại nắm được tính tình của nó, khiến nó dựa theo tâm ý nàng mà làm việc.

Liễu Nhi mỉm cười, nói với hai người đột nhiên xuất hiện trên núi: "nương thân, mẫu thân, các người ở đây a!"

Kinh Ngạo Tuyết lúng túng sờ mũi một cái, không ngờ Liễu Nhi lại biết được sự tồn tại của nàng, nhưng sau đó lại nhìn thấy con gà xám nhỏ cao cao tại thượng trên đầu Liễu Nhi.

Nàng im lặng nhếch môi, cười nói: "Liễu Nhi, đây là phương hoàng trong truyền thuyết đây sao?"

Liễu Nhi gật đầu, Tiểu Hôi cao ngạo nói: "là ta không sai, phàm nhân nhà ngươi còn không...."

Nó còn chưa nói xong, không chút phòng bị, đã bị Kinh Ngạo Tuyết trực tiếp túm trong tay.

Kinh Ngạo Tuyết cầm lấy con gà nhỏ, không để ý đối phương rống giận giãy dựa, tò mò nhìn đi nhìn lại nói: "phượng hoàng này đúng là đặc biệt a, ha ha, nói đến nhà chúng ta....."

"Ah," đột nhiên nàng kêu đau một tiếng, thì ra con gà xám cắn nát tay nàng.

Liễu Nhi vội kêu: "Tiểu Hôi, đừng mà."

Tiểu Hôi vỗ cánh bay lên, hung tợn đá chóp mũi của Kinh Ngạo Tuyết một cước nói: "cái tên phàm nhân nhà ngươi, dám dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!"

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Kinh Ngạo Tuyết cười nhạt, vén tay ao nói với Thẩm Lục Mạn: "thê tử, tối nay ta muốn ăn phượng hoàng nướng, ngươi qua đây giúp ta một tay."

Tiểu Hôi tức giận muốn phóng hỏa thiêu nàng, nhưng bị Liễu Nhi túm trong tay, dĩ nhiên lực đạo của Liễu Nhi rất nhẹ, không làm đau nó, nhỏ giọng nói: "ngươi quay về thân thể của ta đi, để ta tự mình xử lý được rồi."

Tiểu Hôi hừ một tiếng, lại trừng mắt với Kinh Ngạo Tuyết, sau đó nhảy vào tim Liễu Nhi biến mất.

Kinh Ngạo Tuyết đi tới, nhìn Liễu Nhi nghiêm túc hỏi: "cái quả vừa rồi là phượng hoàng thật sao? trước kia nó cũng khi dễ con như vậy?"

Nàng nhớ đến mấy năm trước, khi tìm thấy Liễu Nhi ở ven đường, lòng bàn tay nàng đầy vết thương, hiện tại xem ra nhất định là phượng hoàng làm không sai.

Phượng hoàng hư hỏng này khiến Kinh Ngạo Tuyết tức giận, muốn đem nó nướng ăn luôn cho rồi!

Liễu Nhi lùi về sau một bước nói: "mẫu thân, tuy nó tính tình cao ngạo, nhưng đối với con cũng không tệ, năm đó, cũng nhờ nó ra tay hỗ trợ, mới giải quyết được Ly Mộc Phần Hỏa trên ngươi mẫu thân, còn có nưỡng thân tìm cái sống từ chỗ chết cũng là Tiểu Hôi giúp. Tiểu Hôi hiện tại như là hài tử mới sinh, người đùng so đo với nó được không?"

Nàng đã nói như vậy, dù là tình hay lý thì Kinh Ngạo Tuyết cũng không thể tính toán với phượng hoàng được.

Thần tình nàng phức tạp nhìn Liễu Nhi, thở dài một cái nói: "Liễu Nhi, ta không tính toán với nó, ta chỉ muốn xem tính tình nó như thế nào thôi."

Thăm dò xong, đáy lòng nàng hoàn toàn lạnh lẽo, không hy vọng gì.

Nàng vỗ vai Liễu Nhi lạc quan nói: "Liễu Nhi, chờ tu vi mẫu thân cao hơn, sẽ nghĩ cách giải trừ khế ước này giữa phượng hoàng và con."

Liễu Nhi cười cười, hiện tại nàng cũng không để ý đến nữa, nhưng có mẫu thân quan tâm chăm sóc, trong lòng nàng lại thấy ấm áp hơn.

Nàng dựa vào lòng mẫu thân nói: "mẫu thân, sinh thêm cho con một muội muội đi a, con muốn có muội muội, như vậy con có thể chăm sóc nàng lớn lên, chờ nàng trưởng thành có thể giúp đỡ cho con, đến khi đó không chỉ nương thân và mẫu thân quan tâm con mà còn có muội muội quan tâm đến con nữa."

Kinh Ngạo Tuyết ngẩn ra, nghe được lời Liễu Nhi nói, đột nhiên nàng nghĩ đến Ngô Mộng Thu.

Trước kia Ngô Chí An có nhiều hài tử như vậy hẳn là cũng nghĩ dến điều này, nhiều người thì sức cũng mạnh hơn, nếu tương lai Mộng Thu gả đi, nhà mẹ đẻ có nhiều huynh đệ như vậy, cũng có thể thành nơi kiên cố cho nàng dựa vào.

Nàng vốn không có ý định sinh hài tử, nhưng mà không quá nhanh hư vậy.

Nhưng mà Liễu Nhi.....

Nói cũng đúng, hài tử cùng Liễu Nhi lớn lên, nhất định sẽ có quan hệ tốt với Liễu Nhi.

Như khi còn ở thế giới hiện đại, nàng từng hâm mộ những nhà có anh chị em, vì đó là huyết mạch thân tình, cả đời không thể bỏ được.

Bất quá, việc này không vội, chờ vài ngày nữa rồi nói a.

Nàng vỗ vai Liễu Nhi nói: "được, mẫu thân sẽ xem xét, hôm nay không còn sớm, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, ngày mai qua nhà Ngô Chí An, thuận tiện đến nhà Tần Diệc Thư một chuyến, nhà nàng cũng sinh hài tử thứ hai rồi a."

Đúng lúc nàng còn đang do dự, chuyện này Tần Diệc thư đã có kinh nghiệm, nàng có thể qua hỏi người thông minh như Tần Diệc Thư a.

Liễu Nhi ngoan ngoãn lên tiếng, ba người cùng về nhà.


Sau khi Liễu Nhi tắm xong quay về phòng nghỉ ngơi, nàng gọi Tiểu Hôi trong cơ thể ra hỏi: "trước kia ngươi ký khế ước nhân duyên với ta, thật ra có quy tắc gì ước thúc vậy?"

Tiểu Hôi hiện hình, sắc mặt không vui giải thích, sau đó nổi giận nói: "ngươi mau tăng tu vi đi, nếu không.... ta vẫn phải chiếu cố ngươi!"

Liễu Nhi nhàn nhạt lên tiếng nói: "cũng được, nhưng thái độ ngươi đối với ta không thể tốt một chút được sao, dù sao hiện tại ta và ngươi đều bình đẳng, hơn nữa nói thế nào ta cũng là hôn thê của ngươi, đối với thê tử của mình không lẽ ngươi không thể ôn nhu một chút a? cứ tiếp tục chọc giận ta, cẩn thận sau này ta sẽ không sinh con cho ngươi a?"

Tiểu Hôi ngẩn người một chút, đột nhiên nhăn nhó, bộ lông xám cũng hồng lên, nó nhỏ giọng nói: "ta mới sinh không lâu, chuyện hài tử không cần vội, hơn nữa....."

Nó chưa từng có bạn lữ, từ viễn cổ hồng hoang cho đến giờ, nó trải qua vô số lần sinh lão bệnh tử, tuy có khế ước truyền thùa, nhưng cũng chỉ là ký ức hình ảnh mà thôi.

Phượng hoàng sau mỗi lần hồi sinh, tính cách cũng hoàn toàn khác nhau, tựa như một người khác, mặc dù đều là phượng hoàng, nhưng vẫn khác biệt.

Nhưng được ký ức truyền thừa, Tiểu Hôi biết rõ nó trước giờ chưa từng thân mật với ai.

Ngược lại không ít yêu tộc dựa vào mà tiến lên, nhưng tính tình nó lại khó chịu, đối với chuyện đó không có hứng thú, so với lãng phí thời gian không ý nghĩa, nó lại muốn ngủ rồi đi chơi hơn......

Cho nên, nó thậm chí cũng không biết, tương lai mình có sinh hậu đại hay không.

Huống chi Liễu Nhi là á nhân, còn có là yêu tộc thuần chính, nếu muốn Liễu Nhi sinh con cho mình, đúng là... có chút khó a.

Chí ít hiện tại nó không biết, nó quyết định trong lòng, chờ quay về yêu giới, tìm yêu tộc hỏi một chút, chúng nó bình thường có nhiều trò chơi như vậy, chắc chắn biết á nhân sinh con thế nào a.

Việc này không vội, chờ nó trưởng thành rồi nói a.

Nghĩ như vậy, nó đột nhiên trừng Liễu Nhi nói: "nếu ngươi nói là thê tử của ta rồi, thì sau này không được trêu hoa nghẹo nguyệt, không được dễ dàng thay lòng, cô nương Ngô gia kia, còn có á nhân Tần gia đều phải tránh xa cho ta! đừng nghĩ ta ngủ say rồi thì cái gì cũng không biết a."

Trong lòng Liễu Nhi máy động nói: "vậy ngươi cũng biết chuyện Bạch Mã tư tế sao?"

Tiểu Hôi nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: "Bạch Mã tư tế? đó là ai?"

Liễu Nhi: "...."

Vậy là Tiểu Hôi chỉ quan tâm mấy chuyện phát sinh quanh người nàng, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện quan trọng a.

Còn chuyện quan trọng thực sự, thì lại không hề quan tâm chút nào!

Nàng dở khóc dở cười, đỡ trán nói: "ngươi đã tỉnh rồi, vậy ta nói cho ngươi biết luôn, trong yêu giới có một tư tế, mấy năm trước khi ngươi còn chưa sinh ra, đã được ta cứu đưa về nhà.... qua việc này, mấy ngày trước nàng lại xuất hiện trước cửa nhà ta, đồng thời còn đưa cho mỗi người trong nhà ta một vật duyên cơ..... hiện tại nàng đang ở trong quần sơn."

Tiểu Hôi nghe vậy, a một tiếng, giễu cợt khinh thường nói: "tư tế mới nhận chức này làm việc không tốt lắm a, còn để hài tử như ngươi đi cứu, đầu óc chắc không xài được rồi, ta hiện tại...."

Ánh mắt nó tối lại nói: "nói chung ngày mai ngươi đưa ta lên núi tìm nàng đi, ta cũng muốn hỏi một chút, mấy ngàn năm nay yêu giới xảy ra chuyện gì, sao nàng lại một mình đến nhân gian tìm ta?"

Liễu Nhi thấy nó tâm tình không vui gật đầu nói: "được, tùy ngươi a."

Tiểu Hôi lúc này mới hài lòng, nó nhảy nhót tới trước người Liễu Nhi nói: "ngủ đi, ta mệt rồi!"

Liễu Nhi híp mắt nói: "ngủ thì ngủ, nhưng sao ngươi lại dựa vào ngực ta?"

Nàng đối với chuyện này không để ý nhiều, nhưng cũng không muốn bị chiếm tiện nghi trắng trợn như vậy.

Tiểu Hôi so với suy nghĩ của nàng còn thuần khiết hơn nhiều, nghe vậy khó chịu nói: "người ngươi gầy như cái cây, chỉ ngực là mềm một chút, chỗ này ngủ là đã nhất, không ngủ ở đây thì ta ngủ ở đâu a?"

Dứt lời, nó hung hăng chống nạnh nói: "ngươi dám để ta ngủ dưới đất, ngươi chết rồi a."

Liễu Nhi lặng thinh nói: "vậy được rồi, tùy ý ngươi đi."

Nàng nhắm mắt lại liền ngủ, cảm giác móng vuốt Tiểu Hôi, đang xoa xoa bộ ngực mới lớn của nàng, chỗ đó lúc mới phát triển cũng rất là đau, lực đạo của Tiểu Hôi không lớn, nhưng nơi nhạy cảm bị chạm đến, lại có chút cảm giác kỳ quái.

Liễu Nhi nghĩ thầm: dù sao tương lai Tiểu Hôi cũng là bạn lữ của nàng, chạm thử cũng không có gì, hơn nữa hiện tại nó chỉ là dáng vẻ con gà xám nhỏ, coi như nó là sủng vật được rồi.

Nghĩ vậy, nàng liền chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ màng, lại cảm giác Tiểu Hôi đang xoa bóp ngực nàng, nàng cũng không để ý, coi như bị sủng vật đụng trúng không đau cũng không ngứa.

Tiểu Hôi đơn thuần chỉ nhào nặn một cái tìm chỗ thoải mái, sau đó nằm xuống chổng hai chân lên trời ngủ.

Mặt khác phòng bên cạnh Thẩm Lục Mạn thở dài một tiếng nói: "nên làm gì cho Liễu Nhi mới tốt đây?"

Kinh Ngạo Tuyết cũng phiền muộn, phượng hoàng tính tình xảo quyệt như vậy, Liễu Nhi ở cùng nó chỉ có bị nó khi dễ thôi a.

Nàng thở dài một hơi nói: " mà thôi, cố gắng tăng tu vi đi a, như vậy sẽ có cách giải quyết."

Thẩm Lục Mạn dừng một chút, cũng không hề nói khế ước này không thể bỏ được.

Nàng sợ Kinh Ngạo Tuyết biết, trong lòng càng khó chịu hơn, nàng nói: "thời gian không còn sớm, chúng ta lên giường nghỉ ngơi thôi."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhìn nàng một cái ủy khuất nói: "lúc đầu muốn làm với ngươi, hiện tại lại có chuyện ngoài ý muốn, bất quá ngươi đừng vội, rất nhanh ta sẽ thu dọn ngươi a."

Nghe vậy, Thẩm Lục Mạn siết chặt nắm tay nói:"ngươi nói lại lần nữa xem, muốn thu dọn ai hả?"

Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi, ngoan ngoãn nằm trên giường nói: "ta vừa rồi không nói gì hết, thê tử, đến đây, ta làm ấm giường cho ngươi a."

Thẩm Lục Mạn cười khúc khích nói: "hiện tại đã là mùa xuân rồi, khí trời không còn lạnh nữa, không cần ngươi làm ấm giường,"

Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy sao được a, thê tử cực khổ như vậy, mau lên giường nghỉ ngơi đi a."

Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, cởi áo khoác nằm lên giường, đang chuẩn bị ngủ thì Kinh Ngạo Tuyết mò tới: "nói như vậy, khuôn mặt này của ngươi, cho đến giờ vẫn là ngụy trang?"

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng hỏi, nàng sờ má mình nói: "mặt ta quá dụ hoặc, sẽ kéo đến nhiều phiền phức."

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cười hôn nàng một cái nói:"hiện tại chúng ta đang ở nhân gian, ngươi đột nhiên thay đổi hình dạng cũng không tốt, người không biết còn tưởng ta có thê tử mới, chờ đến tu tiên giới, ngươi hãy dùng tướng mạo vốn có của mình đi."

Nàng hôn môi Thẩm Lục Mạn, đối phương bất tri bất giác quay lại hình dạng xinh đẹp kiều diễm kia.

Kinh Ngạo Tuyết nghẹn một cái, nằm yên trên giường nói: "thê tử ngươi cho ta chút thời gian đi a, để ta thích ứng cái đã, nhìn khuôn mặt này của ngươi, ta cảm giác như đang ra ngoài tìm nữ khác vụng trộm, thực sự quá dọa người a, ah..... nghĩ kỹ thì, cũng có chút kích thích lạ lạ. Nào, lại đây cho ta hôn một cái thích ứng trước đi đã."

Thẩm Lục Mạn: "...."

Thắng thắn dùng một cước đá Kinh Ngạo Tuyết lăn xuống giường, cười híp mắt nói với nàng: "giờ cũng đã là mùa xuân rồi, thê lang nằm dưới đất ngủ một đêm đi a."

Dứt lời, nàng xoay lưng về phía Kinh Ngạo Tuyết ngủ, thuận tiện biến ra dây leo bịt miệng Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết: "...." đừng mà, thê tử, nghe ta giải thích đã a!

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày hôm nay phần 2, ngày mai sẽ phải viết sông bộ phận, sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận