Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 86: Cửa ải

Kinh Ngạo Tuyết ngạc nhiên nói: "vậy khí tức này là gì, vì sao ta không cảm giác được?"

Đang nói, ánh mắt cảu những người khác đều nhìn nàng, thần tình Thẩm Lục Mạn phức tạp nói: "ngươi không cảm thấy trên người khó chịu, giống như bị tu sĩ dùng uy áp ép bình thường sao?"

Kinh Ngạo Tuyết cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó lắc đầu nói: "thực sự không có cảm giác, chỉ cảm thấy linh khí đầy đủ, thực sự thoải mái."

Biểu tình Thẩm Lục Mạn nặng nề, nói: "vậy ngươi biết khí tức này khiến ta nghĩ đến điều gì không?"

"Không biết."

Thẩm Lục Mạn đi đến chỗ nàng nói: "đây là ma khí, xuất hiện trong trận pháp phòng ngự, vì là ma khí nên ta và Liễu Nhi đều cảm giác khó chịu, mà chỗ này cũng không có nhiều linh khí, ngươi cảm giác sung túc, chắc là hỗn thể của ma khí và linh khí."

Dứt lời, nàng híp mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy tâm ma trước đó của ngươi rốt cuộc là gì?"

Kinh Ngạo Tuyết ngẩn ra, nàng lại cảm nhận khí tức xung quanh, cảm giác rất thoải mái, nhưng căn bản không cảm ứng được ma khí tồn tại, cái này có thể nói rõ, thân thể nàng có vấn đề.

Lúc này, nghe Thẩm Lục Mạn hỏi như vậy, nàng cũng nhíu mày nhớ lại, nhưng lại không nhớ được cái gì.

Nàng nhún vai nói: "không nhớ rõ, nhưng mà ta đã thuận lợi lên trúc cơ, chắc cũng không có gì quan trọng."

Thẩm Lục Mạn thấy vật bất đắc dĩ, nhưng mà chuyện đại sự thì trong mắt Kinh Ngạo Tuyết cũng không có gì.

Nàng lại hỏi Vu Di Linh: "vậy ý ngươi là, muốn chúng ta ở đây chờ thêm một chút?"

Vu Di Linh gật đầu.

Nhưng đã quá muộn, tính tình phượng hoàng Tiểu Hôi nóng nảy, phun một ngọn lửa xuống, phòng ngự tựa như tờ giấy trắng, bị đốt cháy sạch sẽ, khí tức bên trong dũng động phun trào đến.

Liễu Nhi nói: "Linh khí đúng là nồng, nhưng khí tức khiến người khó chịu rất đậm."

Nàng nhìn Tiểu Hôi trợn mắt nói: "hay là đi vào thôi."

Việc đã đến nước này, đành phải vậy thôi.

Linh khí nhanh chóng tản mát ra ngoài, Kinh Ngạo Tuyết không chút chướng ngại đi vào trong, nhìn qua cũng thấy được có đường hầm đen nhánh.

Các nàng nhìn nhau, Vu Di Linh nói: "đi xuống đi, đây là cửa ra vào của động phủ Thanh Mộc Chân Quân."

Đứng ngây ra ở đây chỉ lãng phí thời gian mà thôi, cứ đi trước rồi xem sao.

Nhóm người Kinh Ngạo Tuyết liền nhảy xuống miệng hố.

Cùng lúc đó, Lam di nương nằm trên xe ngựa, vén rèm xe nhìn Đa Bảo thôn cách đó không xa nói: "các ngươi nói, cả nhà Kinh Ngạo Tuyết, đều đi vào trong núi?"

Hạ nhân cung kính gật đầu.

Lam di nương vuốt cằm nói: "trước đó tu sĩ Kim Đan kỳ cũng ở trong núi sao?"

Hạ nhân mặt không đổi nói phải.

Lam di nương nhìn chằm chằm quần sơn kia một hồi, cũng không phát hiện có gì lạ.

Nàng hơi cau mày, thì thầm nói: "sao lại chạy lên núi a? không lẽ núi này có gì khác thường?"

Nàng nghĩ vậy, đột nhiên dừng một chút, lấy nửa tấm bản đồ bảo tàng trong vòng trữ vật ra.

Đây là địa hình cụ thể nơi ở của Thanh Mộc Chân Quân, từ xa nhìn y như bàn long nằm xuống.

Nàng liền từ trong thùng xe bay ra, đứng trên thân kiếm cúi xuống nhìn, thì thấy một bàn long xanh tươi mơ hồ.

Nàng nhịn không được cười khổ nói: "thì ra đây là nơi ở của Thanh Mộc Chân Quân, lại chính là quần sơn gần Đa Bảo Thôn này, đúng là bị cái vỏ bên ngoài che mắt."

Trước kia nàng tưởng, địa hình long mạch có liên quan đến hoàng tộc người phàm, liền chạy đến mộ huyệt đế vương hơn 20 năm trộm đồ.

Lại không ngờ rằng....

Nàng mím môi một cái, ánh mắt sắc bén nói: "nói vậy, Kinh Ngạo Tuyết kia đánh bậy đánh bạ lại tìm được động phủ của Thanh Mộc Chân Quân a, ta lại tò mò không biết vì sao tu vi của nàng tăng nhanh như vậy, thì ra là sớm được Thanh Mộc Chân Quân truyền thừa!"

Nàng cười lạnh một tiếng nói: "bất quá là trúc cơ tu sĩ mà thôi, ta cũng không chẳng để vào mắt làm gì!"

Dứt lời, nàng liền bay đến quần sơn.

Vừa đến đại trận hộ sơn, một luồng ma khí nồng nặc liền khởi động.

Lam di nương càng hoảng sợ, ma khí này tương đương với một tông môn ma tu ở tu tiên giới a, điều này sao có thể?

Chỗ này chính là nhân gian, vốn chưa từng xuất hiện ma tu, sao lại có ma khí tông môn mạnh như vậy chứ?

Trừ phi ma môn mở rộng, ma tộc lần nữa xâm lấn.

Nhưng chuyện này đối với ma tu bọn họ cũng là một chuyện tệ hại.

Ánh mắt nàng lo âu, sau đó cố gắng để mình tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ lại, nếu thực sự ma môn mở rộng, thì ma khí cũng không thể mỏng manh như vậy được.


Nàng không nên tự hù mình, chờ vào trong rồi nói.

Nghĩ vậy, nàng bay vào lỗ hỏng của đại trận hộ sơn.

Tốc độ khí tức truyền đi rất nhanh, hấp dẫn các tu sĩ chung quanh chú ý đến, mấy tiểu tu sĩ Lam di nương bồi dưỡng, cũng nhịn không được bị linh khí kéo đến.

Quốc sư đại nhân ở nơi kinh thành xa xôi cười lạnh một tiếng nói: "hoàng thượng, ta đã nói ngươi đừng có vội, ngươi nhất định sẽ tu thành tiên."

Sắc mặt hoàng đế hồng nhuận, nhìn so với tuổi của hắn đã trẻ không ít, sắc mặt hắn khó coi nói: "hiện tại trẫm quan tâm không phải chuyện này, mà là dân chúng và triều đình truyền tai nhau nói trời giáng tai ương, không phải ý nói trẫm là ngu dốt tội đồ sa? thật nực cười, mấy năm qua mặc dù trẫm không quản triều chính, nhưng cũng không phải là hôn quân, những đại thần thương triều đều kính nể, sao lại có chuyện hôn quân ngu dốt, bách tính lầm than được chứ?"

Quốc sư đại nhân nheo mắt lại, nhìn về phía Lưu Văn Diệu.

Trước đó nàng bế quan một thời gian, vừa mới xuất quan, hoàng đế đã vội vàng chạy đến, nàng không thể bỏ mặc, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.

Cho nên, nàng không biết gần đây xảy ra chuyện gì.

Lưu Văn Diêu liếc hoàng đế, rồi nhìn đến quốc sư đại nhân rồi bẩm báo nói: "quốc sư đại nhân, mấy ngày trước ở phía tây nam quốc gia chúng ta, độ nhiên có hiện tượng thiên cẩu nhật thực, còn có sấm đánh rền vang, tai họa không ngừng, bách tích cho rằng là hoàng đế làm sai, liền tụ hợp tạo phản, hiện tại đã cho binh lính xuống áp chế rồi, nhưng các nước láng giềng biên cương, thấy vậy mượn cớ xuất binh nói là thay trời hành đạo, nên...."

Quốc sư híp mắt lại nói: "hướng tây nam, cụ thể là chỗ nào?"

Lưu Văn Diệu trán toát mồ hôi nói: "ở..... ở gần nhà vi thần."

Đang nói, quốc sư đại nhân liền tức giận đánh nát bàn.

Hoàng đế bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, vội lùi vài bước.

Quốc sư cười lạnh nói: "trước đó ta bế quan tiến giai, nếu ta đã là quốc sư của hoàng thượng, dĩ nhiên phải vì hoàng thượng phân ưu giải nạn, ta liền đến đó kiểm tra một chút, rốt cuộc là ai giả thần giả quỷ."

Nàng vẫn không quên mình bị tu sĩ luyện khí kỳ đánh cho nhục nhã, còn có một hài tử tư chất tốt, nếu lúc này bế quan nàng có thể tự tiến giai kim đan kỳ, thì đâu cần phải dùng đan dược giả đan kỳ làm gì.

Vừa nghĩ đến việc này, nàng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hiện tại nàng ở nhân gian này cũng phát chán lắm rồi, vì một tấm bản đồ Nguyên Anh động phủ mà lãng phí quá nhiều thời gian, hiện tại nghĩ lại đúng là điên rồ.

Nữ ma đầu Hoa Lăng Lam kia, năm đó bị trọng thương, nhất định không thể khỏi hết được, hiện tại nên chết mới đúng, vậy thì đến cái trấn đó giết cả nhà Kinh Ngạo Tuyết, rồi trốn về tu tiên giới thay hình đổi dạng tăng cao tu vi!

Mặc kệ thế nào, trước xả cái hận này đã rồi nói.

Nữ tư Đoan Mộc kia không liên quan gì đến cả nhà Kinh Ngạo Tuyết, nữ tu Đoan Mộc kia chưa chắc là người nắm quyền trong Đoan Mộc gia, nàng cũng chả có gì phải sợ.

Nói đến, hiện tại nàng vẫn cần tăng tu vi, bản thân cũng có cách riêng, muốn giết chết nữ tu Đoan Mộc kim đan kỳ kia cũng không phải là không thể.

Có thực lực thì có sức mạnh, nàng liền quyết định, hoàng đế trong lòng liền cảm động nói: "được, vậy chuyện này phền quốc sư."

Quốc sư nói cho có lệ hai câu, chờ hoàng đế đi rồi, Lưu Văn Diêu mới nói: "quốc sư đại nhân, ngươi định đến nhà lão thần sao?"

Lần trước chạy thục mạng, hắn còn thấy rõ ràng.

Quốc sư cười nhạt hai tiếng nói: "dĩ nhiên rồi, cơn giận này trong lòng ta còn chưa tắt, không thể phụ là tu sĩ kim đan kỳ được."

Lưu Văn Diêu mặt khó xử, nói: "nhưng vi thần đang có công vụ trong người, không thể theo quốc sư đại nhân được."

Quốc sư không để ý nói: "không cần các ngươi theo vướng tay, vướng chân, tựa ta đi được rồi."

Nàng dứt lời, liền lấy bảo kiếm ra, ngự kiếm bay đến Đa Bảo thôn.

Trong khoảng thời gian ngắn, các tu sĩ gần đó đều cảm nhận được khí tức chuyển động ở Đa Bảo thôn, người phàm thì cảm thấy khí tức hôm nay thanh tỉnh không ít, tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Còn tu sĩ cảm thấy không ổn, chạy đến bên này.

Nhóm Kinh Ngạo Tuyết cầm đuốc đi trong động một đoạn, nàng không khỏi cảm thán nói: "còn bao lâu nữa thì mới ra ngoài?"

Các nàng từ lúc nhảy xuống cái hố đến giờ, tựa như đi trong mê cung, đường đi vòng vèo phức tạp không thôi, còn tìm không được lối ra thật sự.

Nàng đi mệt, liền nghi ngờ hỏi: "đây có phải mê hồn trận Thanh Mộc Chân Quân bố trí không? hay là thuật che mắt người?"

Nàng trước kia mình từng xem phim trên tivi, bình thường ở mấy cái kho báu, thường hay bố trí trận pháp, hoặc là quỷ che mắt, còn không thì là quỷ ma quấy phá.

Chỗ này là tu tiên giới, dĩ nhiên là có trận pháp.

Thẩm Lục Mạn dừng một chút nói: "không đâu, ta cảm ứng được chỗ này không có trận pháp chuyển động."

Vu Di Linh là yêu tu, đối với cách thức của tu sĩ nhân tộc cũng không hiểu gì.

Phượng hoàng Tiểu Hôi đã bắt đầu nóng ruột, nói thẳng: "không bằng đánh nát tảng đá này đi, như vậy sẽ biết đằng sau có thứ gì."

Liễu Nhi nhìn xung quanh nói: "hoàn cảnh trong động phủ đơn giản quá, chúng ta đi một lúc rồi, nhưng không thấy gì mới cả, có thể chỗ này là mê cung, hoặc là mê trận dùng cho phàm nhân."

Lúc trước nàng có theo Tần Diệc Thư học trận pháp, nên suy đoán như vậy.

Kinh Ngạo Tuyết đau đầu nói: "hay là vậy đi, cách một khoảng chúng ta đánh dấu một cái, sau đó đi một lúc, nếu gặp lại ký hiệu, thì có thể biết rõ chúng ta luôn đi quanh một chỗ, nếu không có ký hiệu, thì thử suy đoán của từng người."

Sau khi nàng nói xong, liếc nhìn mọi người, mọi người đều đồng ý gật đầu.

Kinh Ngạo Tuyết đưa đuốc trong tay cho Thẩm Lục Mạn, để lại một vết huỳnh quang mộc hệ dị năng, rồi nói: "đi thôi."


Mọi người tiếp tục đi về phía trước, cách một đoạn Kinh Ngạo Tuyết lại đánh dấu một lần.

Chờ một lúc sau, Kinh Ngạo Tuyết dừng lai nói: "ta không cảm ứng được ký hiệu ta để lại, xem ra đây không phải trận pháp gì cả, chỉ là nơi này có đường đi phức tạp mà thôi."

Cái này phiền rồi, Kinh Ngạo Tuyết cũng không muốn đi nữa, nàng đứng tại chỗ, lấy cái đệm trong túi ra để xuống đất, sau đó nói với Thẩm Lục Mạn: "ngồi xuống nghỉ chút đi, chúng ta cũng không cần tự mình đi làm đâu, nói trước khi đến cũng đã không bình thường rồi, thê tử à, ngươi cứ dùng phân thân đi dò đường là được."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, liền phản ứng, nàng liền biến ra nhiều dây leo tự đi tìm lối ra.

Liễu Nhi dựa vào vách tường, không biết đang nghĩ cái gì.

Vu Di Linh nói: "hay là ta dùng cách đo lường, tìm lối ra thử?"

Kinh Ngạo Tuyết vừa nghĩ đến nàng tiên đoán không đáng tin liền lắc đầu nói: "hay thôi đi."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng nói: "ngươi thử đi, nhiều cách thì nhiều đường đi, dù sao cũng hơn là cứ đi như vậy."

Vu Di Linh đồng ý, nhắm mắt lại, toàn thân phát ra yêu khí nồng nặc.

Không biết nàng làm cái gì, sau một khắc, Vu Di Linh liền mở con ngươi trắng ra nói: "bên này."

Nói xong, nàng đi về phía trước, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, cũng đi theo.

Các nàng đi trong đường hầm thêm vào khúc cua nữa, cho đến khi Vu Di Linh dừng lại.

Kinh Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn ánh sáng từ trên chiếu xuống, khóe miệng cong lên nói: "chỗ này không phải là chỗ vừa rồi chúng ta mới rớt xuống sao?"

Ánh mắt Vu Di Linh nhìn xuống mặt đắt, ngồi xuống. Dùng tay khoát lá cây đi, lộ ra mặt đất trơn nhẵn, nói: "cừa vào động phủ ở dưới này."

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, cẩn thận xem xét nói: "trên mặt đất có dấu vết."

Nàng dungflinh khí thiêu hủy cành khô và lá cây xong, bên dưới liền lộ ra đồ án trận pháp khống chế.

Trận pháp này nàng mơ hồ xem cũng có thể hiểu, Thẩm Lục Mạn nói: "truyền tống trận!"

Đúng, đây là truyền tống trận, qua thời gian dài bị đất đá lá cây che phủ, còn các nàng không ai nghĩ ra, nên đi xuống đường hầm bên dưới tìm.

Đúng là lãng phí một khoảng thời gian dài rồi, Vu Di Linh đột nhiên nhìn bên trên nói: "có khí tức xa lạ truyền đến, là tu sĩ trúc cơ kỳ."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cả kinh, nhanh như vậy tu sĩ trúc cơ kỳ đã đến rồi, chỉ có thể là Lam Di Nương ở trấn trên thôi.

Nàng vội xem trận pháp, để linh thạch vào nói: "chúng ta đi mau."

Liễu Nhi và Thẩm Lục Mạn đứng giữa truyền tống trận, linh khí khởi động, trận pháp toát lên ánh sáng yếu, khi Vu Di Linh vào trận pháp cuối cùng, có một trận gió thổi qua, đem lá cây và bụi đất che đi trận pháp ở đó.

Kinh Ngạo Tuyết không biết gì, nàng ôm Thẩm Lục Mạn, đến khi cảm giác truyền tống dừng lại, nàng mở mắt, thì thấy một sơn cốc mênh mông.

Nàng quay đầu nhìn xung quanh một lần, sơn cốc này giống quần sơn ở Đa Bảo thôn, nhưng cây cối tươi tốt hơn, linh khí cũng nồng hơn.

Bất quá, nàng nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi cùng cau mày, thì biết không chỉ có linh khí nồng nặc, mà còn có cả ma khí.

Nàng nói cảm ơn Vu Di Linh, ánh mắt nhìn giữa sơn cốc nói: "nơi đây mới chính là động phủ của Thanh Mộc Chân Quân a."

Tu tiên giới hay động phủ, cũng không phải chỉ là nơi tu sĩ tu luyện, mà còn là cả một vùng lớn, có thể gọi là động phủ.

Thẩm Lục Mạn chần chờ gật đầu, chỗ này linh thực sinh trưởng mấy ngàn năm, có một số linh thảo cao giai vô cùng tốt, đã khai mở linh trí, nàng có thể ngha thấy âm thanh chúng trò chuyện tình cảm.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy chúng ta đi."

Nói xong, đoàn người đi vào đại điện.

Dọc đường đi, Kinh Ngạo Tuyết thấy rất nhiều linh thảo ngàn năm cao cấp, nàng nghĩ cách hái một bụi, chỗ này như trải qua cuồng phong vậy, chỉ còn lại chút linh thảo niên đại thấp.

Chờ các nàng đến ngoài đại điện, Kinh Ngạo Tuyết nhìn chữ lớn bên trên nói: "Tiêu Dao Cư, Thanh Mộc Chân Quân này cũng thật tiêu dao."

Các nàng cẩn thận đi vào trong, Thanh Mộc Chân Quân không bố trí bẫy nhiều bên trong, chỗ này như nơi ở bình thường, bên trong có không ít trân bảo, một ít pháp khí tu sĩ nguyên anh dùng không được, pháp bảo, còn có một ít đan được nàng luyện chế hàng năm.

Những đan dược này đã qua nhiều năm, vì không có cách bảo tồn tốt, có nhiều thứ đã hóa thành bụi không thể dùng được, bất quá Kinh Ngạo Tuyết vẫn tìm được vài lọ còn dùng được.

Nàng đem từng cái cất vào trữ vật, nói: "xem ra chỗ này cũng không có nhiều bảo bối."

Lời này không sai, động phủ Thanh Mộc Chân Quân thực sự đơn giản, bảo vật bên trong cũng rất ít.

Thẩm Lục Mạn cảm thấy kỳ quái, nàng lại nghĩ đến Thanh Mộc Chân Quân từ đầu đến nhân gian ẩn cư là vì trốn yêu tộc truy sát, thì hiểu được.

Vòng hết đại điện xong, Kinh Ngạo Tuyết chuẩn bị đi, nhưng Vu Di Linh lại nói: "không đơn giản như vậy, ta cảm ứng được bảo vật sắp hiện thế, chỗ này chỉ là tầng khảo nghiệm thứ hai thôi, tuyệt đối không phải là động phủ thực sự của Thanh Mộc Chân Quân."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Mấy tu sĩ này thật đúng là, trong đầu lúc nào cũng vòng vo uốn lượn.


Nàng nhíu mày quan sát nói: "lẽ nào ngươi định dùng cách coi bói để tìm động phủ?"

Vu Di Linh nghe vậy sửng sốt một hồi, nàng chỉ đi rình thiên đạo thôi, sao mà nói thành thầy tướng số được?

Nàng liền mặc kệ, nhắm mắt định tính thiên cơ, thân thể lại không tự chủ được liền biến hình, nàng cảm giác chi đang thay đổi, há miệng muốn nói, lại chỉ có tiếng ngựa kêu.

Vu Di Linh: "..."

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cười nói: "xem ra ngươi lại bị thiên đạo nguyền rủa lần nữa rồi, cái này thiên đạo đối với ngươi có chút ân huệ a, nhiều lần phá giới, cũng chị phạt biến thành con ngựa."

Vu Di Linh cũng rất phiền, đạp chân, dùng thần thức nói: "đừng cười, nếu chỉ có phiền toái như vậy, nói rõ trước đó ta đoán đúng, tiếp theo...."

Nàng vừa dứt lời, một luồng ma khí mãnh liệt từ sơn cốc đột nhiên tuôn ra.

Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, chớp mắt một cái từ trong đại điện liền xuất hiện trong đường hầm uốn lượn.

Nàng sợ ngây người nói: "vừa rồi là cái gì?"

Dưới mông nàng còn cái đệm êm, khiến nàng hoài nghi vừa rồi là giấc mộng, nhưng mà Vu Di Linh bên cạnh đã thực sự biến thành con ngựa trắng.

Thẩm Lục Mạn cau mày nói: "ngươi xem trong túi đựng của ngươi một chút, mấy thứ lấy trong đại điện có bị thay đổi hình dáng không?"

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, liền dùng thần thức dò xét một phen, nói: "bên trong đúng là có đan dược, pháp khí các loại, có thể nói vừa rồi không phải mộng, vậy thì hiện tại là cái gì?"

Thẩm Lục Mạn nói: "không đúng, vừa rồi có ma khí nồng nặc, có thể nói....."

Nàng nhìn Vu Di Linh, ngựa trắng tư tế buồn bực nói: "chí bảo là ma khí, thứ này hình như thuộc về Liễu Nhi? cái này không đúng a!"

Kinh Ngạo Tuyết nhìn xung quanh nói: "ngươi tiên đoán cũng không được, hay là nghĩ cách đi ra chỗ này đi, còn nếu không thì chắc là giống vừa rồi, quay lại dưới hầm ngầm, rồi lại quay về chỗ truyền tống trận?"

Ngựa trắng tư tế lắc đầu nói: "ta không biết, ta hiện tại chỉ là con ngựa trắng bình thường thôi, tiếp theo các ngươi phải thật cẩn thận, nếu gặp phiền toái gì thì phải tự mình xử lý."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "hay là ngươi ra khỏi động chờ đi, tốt nhất là lên núi chờ, làm một con ngựa phàm trần bình thường, nếu mà gặp nguy hiểm thật, chúng ta cũng không thể nào cứu ngươi được."

Vu Di Linh cũng hiểu nỗi lo của nàng, nàng nhìn Liễu Nhi, âm thanh phượng hoàng lạnh lùng lập tức truyền đến nói: "ngươi ra ngoài chờ đi!"

Vu Di Linh nghe lời lên tiếng, Kinh Ngạo Tuyết hộ tống nàng ra huyệt động, rồi ngự kiếm đưa nàng ra ngoài, vốn chỉ nghỉ nàng hiện tại là ngựa bình thường, sẽ không biết bay.

Nhưng khi nàng ra khỏi động phủ, thì phát hiện chỗ này không còn là hộ sơn đại trận trước đó nữa, mà là một chỗ xa lạ.

Nàng liền nhức đầu, nói với Thẩm Lục Mạn dưới hầm ngầm: "thê tử à, ngươi mau dẫn Liễu Nhi lên xem này."

Thẩm Lục Mạn một khắc sau liền ôm Liễu Nhi bay ra, nàng thấy cảnh tượng bên ngoài liền kinh hãi.

Chỗ này giống sơn cốc trước đó, không có đại điện như vừa rồi, mà là một ngọn núi hùng vĩ.

Kinh Ngạo Tuyết mơ hồi nói: "vậy thì vừa rồi xảy ra chuyện gì? lúc ở trong quần sơn ta chưa từng thấy qua ngọn núi nào cao như vậy?"

Tiểu Hôi liền cười lạnh một tiếng nói: "đây là liên hoàn ảo trận, là trận pháp thất truyền vạn năm rồi, nếu ta không đoán sai, từ lúc các ngươi ngửi thấy ma khí, thì cũng đã đi vào trận pháp rồi, sau đó thấy tất cả, những điều mà nữ nhân Thanh Mộc Chân Quân kia muốn các ngươi phải thấy."

Nói nói rồi, liền hóa thành một ngọn lửa, mơ hồ biến thành một cô gái thành niên, quấn quanh Liễu Nhi, Liễu Nhi chỉ cảm thấy trên người đau nhức, ah một tiếng, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn ở trong động đang nhắm chặt hai mắt.

Nàng nhìn Tiểu Hôi nói: "đây là cái gì? lẽ nào vừa rồi chúng ta vào động dò đường, cũng đã đi vào trận pháp của Thanh Mộc Chân Quân rồi?"

Tiểu Hôi miễn cưỡng lên tiếng nói: "đánh các nàng hai cái đi, dùng sức một chút."

Liễu Nhi nghe vậy, liền bấm tay mẫu thân và nương thân một cái, Kinh Ngạo Tuyết mở mắt thì phát hiện mình lại ở trong đường hầm ngầm, nàng hoàn toàn bối rối nói: "đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?"

Tiểu Hôi nói: "Thanh Mộc Chân Quân từ động phủ thượng cổ có được bảo bối bên trong, khuyên ngươi nên đem mấy thứ đựng trong túi kia ra đốt hết đi, bên trên dính thuốc lú gây u mê đó, chỉ cần mang theo người, ngươi sẽ dựa theo việc mình trải, cùng ảo tưởng Thanh Mộc Chân Quân tạo ra không ngừng đi vào ảo cảnh khác nhau đó."

Kinh Ngạo Tuyết kinh hãi, làm nàng cả nửa ngày đi vòng vòng sao?

Nàng lấy túi đồ ra, dùng Ly Mộc Hỏa thiêu hủy, đoàn người đi xa một khoảng, liền cảm thấy đầu óc thanh tỉnh đi nhiều, Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày: "Thanh Mộc Chân Quân này không hổ là nguyên anh tu sĩ."

Thẩm Lục Mạn cũng là lần đầu biết được nguyên anh tu sĩ đáng sợ, ảo cảnh này nhiều lớp, nếu không có Tiểu Hôi nói ra, các nàng chắc đã.....

Khoan đã, Thẩm Lục Mạn nhìn về phía Tiểu Hôi, đúng lúc Liễu Nhi cùng mở miệng nói: "trước đó sao ngươi không nói sớm?"

Tiểu Hôi nói: "thì ta có nhớ ra đâu, lúc trước ta còn nằm trong trứng mà, ở trong động phủ hơn một ngàn năm rồi, chỉ cảm thấy không ổn thôi, lúc ta nhớ ra cái động phủ thật của Thanh Mộc Chân Quân là khi ta nghe thấy tiếng nước chảy, nàng nói để vậy mới khiến linh đài tỉnh táo được, nhưng vừa rồi các ngươi đi vào ảo cảnh, một chút tiếng nước cũng không nghe thấy, có thể nói là....."

"Đây là ảo trận Thanh Mộc Chân Quân bố trí, mấy thứ các ngươi cầm trên tay đều là thật, nhưng chỉ là đồ chơi không đáng tiền, cầm càng lâu lún càng sâu, đồ của người khác dễ gì cầm được."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "có thể Vu Di Linh thực sự không ở cùng chúng ta."

Tiểu Hôi nói: "vì hiện tại nàng chỉ là con ngựa bình thường thôi, chi nên bị truyền tống đi rồi, trận pháp này chỉ dùng được cho tu sĩ thôi, nếu không thì tiểu động vật trong núi đã sớm rơi vào đó rồi."

Kinh Ngạo Tuyết nghẹn họng nói: "vậy ngươi nhớ được động phủ thực sự nằm ở đâu không?"

Tiểu Hôi nói tiếp: "chỗ chúng ta đang đứng là mật đạo trong động, chỗ này đúng như các ngươi đoán lúc đầu, chính là một cái mê cung."

Kinh Ngạo Tuyết mệt mỏi đỡ trán nói: "giờ ta cũng rối lắm rồi, vậy làm sao mới tới được động phủ thật hả?"

Nàng cảm giác tốn thời gian nhiều như vậy, lại chỉ có thể vòng quanh một chỗ.

Nhưng có thể trước đó nàng thực sự bị truyền tống, Tiểu Hôi nói: "vừa rồi nhìn thấy là nửa giả nửa thật, nếu các ngươi không tham lam, cầm đồ liền đi, thì có thể rời đi được."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "Thanh Mộc Chân Quân, thực sự muốn làm cái gì?"

Tiểu Hôi cười lạnh nói: "ta không phải nàng, làm sao mà biết được, ta chỉ biết nàng muốn giết chết ta, còn muốn trấn áp một thứ, năm đó sở dĩ nàng đến nhân gian, là muốn trốn yêu tộc truy sát, một mặt là muốn che giấu một vật."

Liễu Nhi hỏi: "mấy thứ này làm sao ngươi biết?"

Tiểu Hôi nhìn nàng một cái nói: "ta cảm giác ký ức bắt đầu khôi phục, trước kia Thanh Mộc Chân Quân đem trứng phượng hoàng ngâm vào nước thuốc, khiến cho ký ức của ta cực kỳ hỗn loạn, nhưng mà đến nơi này rồi, thì mới dần nhớ ra mọi thứ trước kia."

Nó nhìn về một hướng nói: "năm đó Thanh Mộc Chân Quân phạm sai lầm lớn, luôn muốn bù đắp, nhưng trong cơ thể nàng như có hai người khác vậy, một cái thì liều mạng ngăn cản cái còn lại làm ác, rồi còn liều mạng áp chế nó, đúng là.... thú vị."

Nó nói, liền từ trên người Liễu Nhi bay lên nói: "đi theo ta, ta nhớ ra chỗ động phủ rồi."


Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, chỉ cảm thấy đầu óc nguyên anh tu sĩ này khó hiểu quá, các nàng từ lúc vào đại trận hộ sơn cho đến giờ vẫn bị trận pháp xoay vòng.

Hiện tại nàng thấy may, trận pháp đối xử bình đẳng với mọi người, nếu không làm trễ lâu như vậy, sợ là Lam Di Nương đuổi đến kịp rồi.

Các nàng theo sau Tiểu Hôi, trong mật đạo rẽ trái rồi phải, Tiểu Hôi không ngừng phun lửa, Kinh Ngạo Tuyết cũng không nhìn thấy gì, nhưng dọc đường đi có lửa thiêu đốt, thì tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Nàng nghĩ Liễu Nhi sẽ sợ, liền đưa tay khoác lên vai Liễu Nhi, tay còn lại nắm tay Thẩm Lục Mạn.

Không biết đi bao lâu, trước mắt đột nheien xuất hiện ánh sáng, Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại thích ứng, lúc mở mắt ra, thì thấy sơn cốc quen thuộc.

Kinh Ngạo Tuyết: "...."

Nàng cảm thấy mình không còn đầu óc gì nữa, nàng nhìn Thẩm Lục Mạn, đối phương hình như đang suy nghĩ, nói: "nơi đây chắc là chỗ chúng ta mới vừ đến."

Cho nên, nữ nhân Thanh Mộc Chân Quân này thực sự có một cái sơn cốc ở trong cái động phủ này.

Nhưng mà trước đó luôn dùng ảo giác lừa các nàng, đến khi các nàng quay lại mật đạo, mặc dù lại thấy sơn cốc này, nhưng lại nghi ngờ nghĩ mình rơi vào ảo cảnh, nhưng lại không biết ảo cảnh và động phủ thật thực tế có hình dạng giống hệt nhau.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương, tâm tư tu sĩ khó đoán quá, đột nhiên nàng cảm thấy đi con đường tu tiên giới này là đường chết.

Nàng có chút nản, Thẩm Lục Mạn đến cạnh nàng nói: "Thanh Mộc Chân Quân là đặc thù, tu sĩ bình thường không có vòng vo như vậy."

Nàng luôn cảm giác yêu vương phượng hoàng nói đúng, trận pháp Thanh Mộc Chân Quân bố trí đang bị vỡ, dọc đường đi, cũng thấy được tính khí Thanh Mộc Chân mềm mại, chỗ này có vài ảo trận không chút tổn thương người.

Nhưng nàng ta lại nhiều lần đùa giỡn tinh thần người khác, cái tổn thương này mới là thứ nguy hiểm.

Nàng cũng không biết làm vậy được gì, chỉ biết theo sau Tiểu Hôi đi tiếp.

Lúc này, mặc dù ven đường có linh thảo quý sinh trường, Kinh Ngạo Tuyết cũng không dám hái, nàng nói: "chúng ta lại vào trong đại điện lần nữa sao?"

Tiểu Hôi nói: "phải."

Tiểu Hôi nhìn thác nước bên điện nói: "đây mới là động phủ thật sự."

Nó nghe xong tiếng nước mấy ngàn năm, đều đến từ cái thác nước này.

Các nàng đã đến ngoài đại điện, trên bảng vẫn viết ba chữ Tiêu Dao Cư, nhưng Kinh Ngạo Tuyết đã mệt mỏi không muốn nói gì nữa.

Đoàn người không dám tùy tiện đi vào, đứng trước cửa một lúc, Tiểu Hôi nói: "chí bảo thực sự hiện thế rồi."

Dứt lời, một luồng linh khí nồng nặc từ trong đại điện bay lên.

Một thứ to lớn, đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy thứ này che mất mặt trời, nàng cảm giác mơ hồ thứ này như cái đỉnh lớn.

Đang định nhìn cho rõ, đỉnh từ trên trời liền hạ xuống, nàng trở tay không kịp, nàng và Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi đều bị che phủ hoàn toàn bên trong.

Có hương thơm kỳ dị truyền đến, nàng mất đi ý thức.

Lần nữa mở mắt, nàng thấy một ruộng linh thảo mênh mông, một ông lão già nua râu dài đứng trước một cái nhà lá, tay vuốt râu nói: "người trẻ tuổi, đi theo ta."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn xung quanh, ngoại trừ mình ra, không còn ai khác.

Nàng chần chờ đi tới hỏi: "lão tiên sinh, ngươi có thấy một nữ nhân mặc đồ xanh và một hài tử mười tuổi không?"

Lão nhân nói: "không thấy, chỉ có người hữu duyên mới vào được, ngươi là người thứ hai trong vạn năm qua."

Người thứ hai?

"Người thứ nhất là ai?"

Lão nhân lắc đầu nói: "không nhớ, ta chỉ là mảnh tàn hồn kéo dài qua năm tháng, sắp chịu hết nổi rồi, nếu ngươi có rảnh, thì theo ta một chút, thuận tiện nghe ta kể cho ngươi nghe một chuyện."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nói thật, nàng cũng không muốn nghe chuyện, nàng muốn đi tìm Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi.

Nhưng mà trước đó nàng bị trận pháp của Thanh Mộc Chân Quân dọa sợ, cảm giác được đầu óc mình cũng không còn nữa, nàng cũng không thể chơi được mấy cái ảo trận tu tiên giới này, đành buồn bực gật đầu nói: "lão tiên sinh mời nói a!"

"Lão tiên sinh?" lão nhân cảm thấy tiếng xưng hô này thật khá, nói: "ngươi không gọi ta là tiền bối sao?"

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, nàng trước giờ luôn quen gọi là lão tiên sinh, phu nhân, đây là thói quen hiện đại, ở tu tiên thì đúng là nên gọi là tiền bối, huống chi lão nhân này tu vi.....

Sâu không thấy được!

Nàng kinhhaix, lão nhân cười nói: "ngươi rất thú vị."

Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: "bình thường, bình thường."

Lão nhân nhịn không được nở nụ cười nói: "tâm tư hình thái tốt, tuy là đầu óc không cơ linh như nàng trước kia, nhưng có thể là do ít nghĩ, sẽ không đi sau vào ma đạo."

Kinh Ngạo Tuyết không biết nê tức hay nên cười, nàng nói: "lão tiên sinh nói, không phải là Thanh Mộc Chân Quân đó chứ?"

Lão nhân chần chờ một chút, dường như đang nhớ lại Thanh Mộc Chân Quân là ai, cho đến khi Kinh Ngạo Tuyết nói thẳng họ tên của nàng, phong phạm thoải mái, lão nhân mới hiểu ra.

Lầm bầm nói: "chính là nàng, năm đó nhận được truyền thừa của lão phu, trong thời gian ngắn liền trở thành lục phẩm luyện đan sư, tiến giai quá nhanh tâm tư theo không kịp, bị ma khí trong tiên dỉnh bám lấy, liền nhập ma đạo, may là nàng đúng lúc tỉnh ngộ, đến nhân gian tu dưỡng, nếu không..... tu tiên giới lại đem sinh linh đồ thén, nói ra thật xấu hổ......"

Kinh Ngạo Tuyết nhép môi nói: "ta nghe không hiểu."

Lão nhân cười nói: "không hiểu thì thôi, nghe ta kể chuyện được rồi."

Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, tưởng là hắn sẽ kể lại, chuyện quen biết Thanh Mộc Chân Quân.

Nhưng không ngờ, câu chuyện đầu tiên hắn nói đến, lại cực kỳ lâu trước kia.

Lão nhân nói: "viễn vổ thời hồng hoang, thần ma đại chiến khiến cho tiên giới đổ nát...."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận