Chương 89: phân tán
Thẩm Lục Mạn dở khóc dở cười, bất quá Kinh Ngạo Tuyết cũng đã trở thành chủ nhân của Thanh Mộc Đỉnh rồi, đối với nàng cũng là tin vui nhất.
Vì Thanh Mộc Đỉnh vốn là tiên khí tồn tại trong truyền thuyết, nàng ở tu tiên giới cũng từng nghe thấy, ngoại trừ cái đó ra, hình như còn vài món tiên khí khác, cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có người nói chúng có uy lực dời núi lấp biển, nhưng trước giờ chưa từng có ai biết tới.
Thậm chí là từng món tiên khí dùng để làm gì, cũng không ai biết, vì tin tức cụ thể không có lưu truyền về sau.
Nàng vốn cũng như những người khác, cho rằng những tiên khí này đã sớm không tồn tại ở tu tiên giới rồi, nhưng không ngờ tiên khí vẫn còn, còn nhận Kinh Ngạo Tuyết làm chủ nhân.
Đây chính là tiên khí a!
Thẩm Lục Mạn nhịn không được lại nhìn xung quanh một vòng, không gian để chứa vật sống mặc dù không nhiều, mà trong tu tiên giới cũng chỉ có một người có thể kiềm giữ được, cho nên chỗ này hiện tại chỉ có sương mù, không có gì lạ.
Có thể tiên khí là loại vũ khí đặc biệt, trường thành theo năng lực của chủ nhân, chính là khi tu vi Kinh Ngạo Tuyết thăng cấp, thù phẩm cấp của nó cũng sẽ tăng theo.
Tựa như phạm vi trong không gian này, nếu tương lai Kinh Ngạo Tuyết kết đan nguyên anh, không gian trong Thanh Mộc Đỉnh sẽ tăng lên không ít.
Đây chỉ là một phương diện của Thanh Mộc Đỉnh, chỗ đặc biệt của nó chính là luyện chế đan dược.
Mặc dù Thẩm Lục Mạn không rõ ràng công hiệu cụ thể, nhưng đối với tiền cảnh thế này cũng rất lạc quan.
Nàng nghĩ thầm: chờ rời khỏi động phủ của Thanh Mộc Chân Quân rồi tìm một chỗ an toàn thử nghiệm một chút, đạo lý thất phu vô tội mang ngọc bị tội nàng hiểu, phải kiểm tra để xem nếu không có nguy hiểm gì, thì có thể làm thành pháp khí bình thường mà sử dụng, nếu không sẽ khiến cho các tu sĩ khác muốn có, đến khi đó thì không xong.
Nàng cúi đầu suy nghĩ, cho đến khi thấy vết thương trên người tê dại, mới hồi thần lại.
Thì thấy Kinh Ngạo Tuyết đang làm sạch vết thương cho nàng, đang thoa thuốc lên vết thương cho nàng.
Trong lòng Thẩm Lục Mạn buồn cười, hiện tại nàng đã tới tu vi kim đan kỳ rồi, chút vết thương nhỏ chỉ cần vận khí là có thể hồi phục như cũ, căn bản không cần đối phương thoa thuốc.
Nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, lại nhịn không được mở miệng, vành tai đỏ ửng.
Nàng hắng giọng một cái, muốn dời mắt, nhưng không ngờ Kinh Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên nắm tay nàng, đột nhiên liếm vết thương trên mu bàn tay nàng một cái.
Thẩm Lục Mạn: "..."
Nàng cảm giác tóc muốn xù lên, mặc dù đã làm chuyện thân mật rồi, nhưng nàng vẫn hay ngại ngùng, vội tránh Kinh Ngạo Tuyết, xoay người đi chỗ khác.
Lúc này, nàng mới chú ý Liễu Nhi đứng cách đó không xa, xem đống kỳ trân dị bảo, ung dung đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Trước đó Liễu Nhi cũng được Kinh Ngạo Tuyết mang vào trong không gian này, một câu cũng không thấy nói, im lặng như không tồn tại.
Thẩm Lục Mạn có chút chột dạ, cảm giác như nàng bỏ quên Liễu Nhi, liền nói: "Liễu Nhi qua đây, để ta xem con một chút, có bị thương trên người không?"
Nàng nhớ rõ trước đó đã bảo vệ Liễu Nhi rất tốt rồi, nhưng vẫn lo lắng cho Liễu Nhi, yêu thú điên cuồng xung quanh rất nhiều, một mình nàng cũng không thể chú ý hết được.
Nhiều lần gặp phải nguy hiểm đều là Liễu Nhi ra tay đúng lúc, thay nàng chặn công kích.
Khi đó thời gian ít, nàng không kịp xem, vừa rồi còn đắm chìm với Kinh Ngạo Tuyết, mà bỏ quên hoàn toàn Liễu Nhi qua một bên.
Nàng có chút áy náy, ánh mắt nhìn Liễu Nhi một vòng, thấy trên người nàng tuy dính máu, nhưng không có bị thương, trong lòng thở dài một hơi.
Liễu Nhi hơi nheo mắt lại, cười nói: "nương thân, con không sao, con chỉ tò mò chỗ này thôi."
Tuy nói vậy, nhưng trên mặt nàng không có chút thần sắc tò mò nào.
Thẩm Lục Mạn cũng đã quen, mấy năm nay nàng theo Tần Diệc Thư học cách điều chỉnh cảm xúc, nên không thấy có gì lạ.
Thanh Mộc Đỉnh là tiên khí trong truyền thuyết, nàng thậm chí chưa từng nói với Liễu Nhi, trong lòng Liễu Nhi hiếu kỳ cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá, nguy cơ yêu thú đã qua, nhưng những chuyện khác vẫn còn nhiều.
Thẩm Lục Mạn nghiêm túc hỏi Kinh Ngạo Tuyết: "ngươi biết chúng ta ở trong không gian Thanh Mộc Đỉnh chờ bao lâu sao? hiện tại ngươi có thể xuyên qua không gian xem tình huống bên ngoài không?"
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, thử nhìn ra ngoài, nhưng cả người nàng lại rơi ra khỏi không gian.
Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi cũng như bị hoa mắt, lại xuất hiện trong rừng trước đó.
Kinh Ngạo Tuyết lúng túng sờ mũi một cái nói: "hình như không thể xem cảnh tưởng bên ngoài được."
Nói vô nghĩa, cả người nàng đều ở ngoài rồi, Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, cũng may trước đó yêu thú thấy chỗ này không có ai nữa, đứng một hồi rồi bỏ đi, nếu không thì phiền phức lớn rồi.
Nhưng giờ lại rơi đúng vị trí trước đó các nàng đi vào, có thể nói mỗi lần ra vào Thanh Mộc Đỉnh chỉ dừng đúng một vị trí.
Nàng nghĩ vậy, liền đem suy nghĩ của mình nói với Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết cũng đồng ý, nàng nói: "được, ngược lại chúng ta cũng đã lấy được tiên khí, trong không gian ta cũng để nhiều thứ lấy từ Tiêu Dao điện của Thanh Mộc Chân Quân, có được kho báu rồi, hiện tại coi như thắng lợi, bây giờ cũng nên rời khỏi đây thôi."
Thẩm Lục Mạn gật đầu, các nàng nhìn Liễu Nhi sau lưng, chỉ thấy khuôn mặt Liễu Nhi thần sắc kỳ dị, tựa như kích động vui mừng, biểu tỉnh cũng có chút hung tợn.
Trong lòng Thẩm Lục Mạn lo lắng, đi tới hỏi: "Liễu Nhi, con làm sao vậy?"
Liễu Nhi lắc đầu, vẻ mặt khôi phục bình thường, nàng khẽ cười nói: "con đang nghĩ, mẫu thân lấy được tiên khí Thanh Mộc Đỉnh rồi, đúng là đồ tốt, nếu sau này gặp lại nguy hiểm, chỉ cần trốn vào là tốt rồi."
Kinh Ngạo Tuyết vuốt cằm nói: "thật không tệ, nhưng mà cái này đi vào đi ra chỉ có một chỗ, nếu bị người khác phát hiện ta mang bảo bối như vậy, chỉ cần canh chỗ ta đi vào, chờ ta đi ra, vậy có khác gì ôm cây đợi thỏ chứ?"
Nghĩ vậy, nàng lại nhớ đến bình thường hay ăn thỏ nướng, nhất thời rùng mình một cái, lắc đầu nói: "mà thôi kệ đi, tránh mấy người kia trước mới là quan trọng."
Dứt lời, nàng cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, Thẩm Lục Mạn kéo Liễu Nhi chạy ra khỏi rừng.
Phía ngoài sơn cốc, cũng đã đánh nhau máu me tùm lum.
Từng tu sĩ đi vào đại điện, tựa như phát điên, mắt đỏ lên, bắt đầu đánh nhau với người đứng cạnh mình.
Các tu sĩ này như hai thế lực mạnh, đang ở trong đại điện đánh nhau.
Đoan Mộc Hàn cười lạnh một tiếng nói: "thật là chuyện cười, chúng ta chỉ mới vào trong động phủ này, còn chưa lấy được cái gì, đã bị bọn cản đường, giờ các ngươi hỏi ta tiên khí chỗ nào? không nói đến tiên khí, thứ này không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao....."
Đoan Mộc Nhụy lao ra nói: "ca ca ta đã nói không cầm chính là không cầm, không tin ngươi có thể hỏi người đến sau chúng ta."
Nàng nói vậy, chỉ vào hai quản sự Đoan Mộc gia đứng phía sau.
Đôi mắt Lam Di Nương đỏ lên, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, nàng che môi cười nói: "vị tiểu thử Đoan Mộc gia này, không phải coi chúng ta là kẻ ngu đó chứ? người các ngươi mang đến dĩ nhiên là theo phe các ngươi rồi."
Quốc sư cười lạnh nói: "nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy làm gì? ta tận mắt thấy bọn họ từ trong kho báu đi ra, còn dám nói là vừa tới đây, không sợ người khác cười rớt răng hả?"
Nàng nheo đôi mắt đỏ lại, lãnh khốc nói: "hôm nay, các ngươi không đem đồ giao ra đây, thì đừng mơ ra được khỏi đại điện này."
Đoan Mộc Hàn liền khuyên, nhưng hai người này như là mất trí, tựa như không tin ảo giác, trong lòng hắn liền hiểu được không ổn.
Nếu là tu sĩ khác, bọn họ có thể hợp sức để đánh, nhưng tu vi hai người này đều là trúc cơ hậu kỳ rồi, trên người lại có khí tức lạ, xem ra là ma tu rồi.
Ma tu cùng thực lực chênh lệch không nhiều chống lại nhau, mặc dù bên này bọn họ đều là tu sĩ trúc cơ kỳ, nhưng cũng khó lấy được gì.
Hắn bất đắc dĩ đỡ trán, đang định khuyên, thì Đoan Mộc Hân trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên nói: "từ trước đến giờ, tu sĩ ở trong bí cảnh sẽ lấy được vài thứ, đều dùng bản lĩnh tranh đoạt, nếu chúng ta không phục nhau, vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi."
Đoan Mộc Hàn: "..."
Hắn sợ ngây người, xoay người kéo muội muội mình lại, thì thấy mặt nàng hiện lên hồng quang......
Trạng thái này, hình như không ổn!
Hai quản sự Đoan Mộc gia sau lưng hắn, cũng đã lấy vũ khí của mình ra chuẩn bị động thủ, đến cả Đoan Mộc Nhụy tu vi thấp nhất cũng đã trưng lên bản mặt hung tợn.
Tình huống này, đúng là không ổn rồi!
Đoan Mộc Hàn cắn răng nhìn mọi người trong chính điện, thì thấy đáy mắt bọn họ đều có hồng quang.
Đây là.... dấu hiệu nhập ma.
Sao lại như vậy?
Hắn lui lại vài bước, vội vàng ra khỏi chính điện, thì thấy toàn bộ trong đại điện, các tu sĩ đanh nhau, tựa như sống chết với kẻ thù.
Loại tình trạng nhập ma này nhất định không bình thường, còn hắn thì lại không bị gì.
Mặc dù hắn tu vi cao nhưng cũng không thể nói được, dù sao trong chính điện còn có bốn người tu vi cao hơn hắn, hắn vuốt dây đeo trên cổ, nguyên nhân có thể là vì hắn đeo thứ này, trước khi đi mẫu thân hắn có mang đồ gia truyền cho hắn, đó là đèn thanh tâm trúc.
Đây là linh bảo được dùng từ mộc thời kỳ viễn cổ chế thành, đó là đồ gia truyền của gia tộc mẫu thân, công hiệu làm cho tinh thần minh mẫn, ngăn cản ma khí xâm nhập vào cơ thể.
Vì vậy các tu sĩ này nổi điên, rốt cuộc là do ai làm?
Trong lòng hắn hoàn toàn không biết, chỉ có thể nhân lúc mọi người đánh nhau, trốn tránh bọn họ, ở trong đại điện vơ vét kho báu.
Hắn lấy đồ xong, cũng không ở lại chỗ nguy hiểm này chờ.
Hắn quay lại vào đại điện, thấy Đoan Mộc Nhụy và Đoan Mộc Hân, đều bị Lam Di Nương và quốc sư đả thương, lúc này còn đang đánh nhau với hai quản sự của Đoan Mộc gia.
Hắn thấy vậy thì lén chạy vào, may là trên người hắn có đồ gia truyền, nên những tu sĩ nhập ma theo bản năng đều tránh hắn.
Hắn đem hai muội muội một ôm vào ngực, một cũng lên lưng, rồi chạy ra cửa đại điện.
Khi thấy sắp đến cửa rồi, thì đại điện và sơn cốc đột nhiên rung chuyển, Đoan Mộc Hàn cảm giác như gặp động đất.
Hắn bước đi cũng không vững, theo bản năng liền ngự kiếm phi hành, nhưng không khí xung quanh lại vặn vẹo.
Hắn nghĩ thầm không ổn, vội hộ tống hai muội muội của mình, lấy pháp bảo phòng ngự ra, bảo phủ một tầng phòng ngự tráo dày trên thân ba người.
Sau một khắc, đại điện nhanh chóng sụp xuống, Trương Xảo Nhi lúc này mới vừa đến sơn cốc, thấy thế liền kinh hô thất thanh.
Cạnh đó, có ba người đang chạy trong rừng, vẻ mặt cũng mờ mịt không biết làm sao.
Nàng chăm chú nhìn kỹ, chính là Kinh Ngạo Tuyết nàng hận thấu xương, hận không thể lột da tháo xương người kia, dùng máu trả nợ máu.
Nhưng mà, ánh mắt nàng không tự chủ được, nhìn thấy khuê nữ vóc dáng nhỏ nhắn nhất, cũng chính là Liễu Nhi lướt qua một vòng, đúng lúc ánh mắt đối phương đang nhìn mình, đó là sự căm hận và sát ý.
Liễu Nhi nàng muốn giết mình!
Trương Xảo Nhi cảm giác sai lầm, không dám tin, thậm chí là oán độc!
Từng đó năm rồi, nàng luôn nhớ Liễu Nhi, thậm chí lúc này còn tự mình đến, cũng từng nghĩ nhất định không để cho Liễu Nhi rơi vào ma quật Đoan Mộc gia tộc kia.
Nhưng không ngờ rằng, hơn mười mấy mạng người Trương gia, đều bị mẫu thân Liễu Nhi giết hết, nàng luôn nhớ Liễu Nhi, nhưng nàng lại hận mình, thậm chí hận không thể giết được mình!
Được!
Được!
Đã như vậy, nàng cũng không cần nể mặt nữa!
Ngươi bất nhân với ta, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa với ngươi!
Kinh Liễu Nhi, ta nhất định tự tay giết ngươi, mang của ngươi thuộc về ta!
Dứt lời, nàng bước đi khó khăn đến gần Liễu Nhi, vừa được được một bước, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi, lúc này nàng đang ở trong rừng rậm u ám.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng người, nhưng nàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đây là chỗ nào?
...
Cùng nghi vấn giống nàng, còn có cả nhà Kinh Ngạo Tuyết, các nàng trước đó còn ở trong rừng, vòng vo hồi lâu mới biết chỉ có một lối ra, đang chuẩn bị đi thì xung quanh lại như có động đất.
Đất rung núi chuyện cực mạnh, ai cũng không đứng vững được.
Còn không chờ nàng nằm xuống, trước mắt lại đột nhiên thay đổi cảnh tượng, bên cạnh nàng không có một ai.
Nàng thử dùng mộc hệ dị năng tìm Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi, nhưng vẫn như khi ở trong đại điện, nàng h oàn toàn không thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương, tựa như giữa thiên địa mênh mông, chỉ có một mình nàng tồn tại, còn Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi thì tựa như hư ảo không có.
Kinh Ngạo Tuyết tức giận siết chặt tay, ánh mắt âm trầm đảo qua rừng một cái.
Chỗ này nhất định không phải khu vực rừng vừa rồi, vì khu vực vừa rồi mang theo khí hậu đặc hữu của phía nam, còn cái trước mắt này mang theo khí hậu đặc hữu của phía bắc, thân cây sinh trưởng cao, nhưng lá cây lại thưa thớt.
Bầu trời không u ám, nàng căn bản không thể phân rõ phương hướng.
Nàng thậm chí không biết mình bị truyền tống đi đâu.
Trong lòng nàng nhịn không được bắt đầu chửi bới Thanh Mộc Chân Quân, không có chuyện gì làm nhiều trận pháp như vậy để làm gì? cái liên hoàn trận trước đó đã khiến người ta như lọt vào sương mù rồi, cực khổ lắm mới được truyền thừa, giờ lại còn làm lớn thành như vậy nữa.
Nàng không hành chết người thì không tha đúng không?
Kinh Ngạo Tuyết hít sâu vài cái, cố gắng cho mình bình tĩnh trở lại, rồi lấy bảo kiếm Vu Di Linh cho mình rót linh khí vào, ngự kiếm phi hành bên trên rừng.
Nàng bay lên cao, nhưng trời mây đen rậm rạp, tầm nhìn hạn chế, thỉnh thoảng còn có sấm sét đánh xuống, nàng không dám lên cao nữa, mà di chuyển ngang hàng với đỉnh cây trong rừng.
Trước đó có kinh nghiệm đi trong huyệt động, lần này nàng cũng đi một hồi lại đánh dấu một lần.
Bay chừng một khác, nàng cảm giác cách đó không xa, truyền tới âm thanh thú chạy rầm rầm, nó đang chạy về hướng nàng bay.
Nàng dừng lại, nheo mắt nhìn kỹ, liền thấy một con lợn rừng tướng mạo hung tợn, so với lợn rừng bình thường còn hung tàn gấp mấy lần, thân hình to béo hơn cả yêu thú, chúng chạy thành đàn lao về phía nàng.
Càng chạy càng nhanh, bộ dạng như đang trốn mãnh thú vậy.
Nàng lại nhìn về hướng yêu thú chạy đến, thì thấy..... khủng long!
Ơ! đây là tu tiên giới đúng không? không phải kỷ Jurassic đúng không!
Sao con yêu thú kia hình dáng y chang khủng long vậy? hai chân sau đứng thẳng chạy nhanh, hai chân trước thì quơ quơ rược theo đàn heo chạy phía trước, quơ một cái, thí có vài con yêu thú bị giết.
Nó há to miệng, hàm răng sắc bén lóe sáng, chỉ chạm nhẹ lên thân cây, đã khiến cái cây bị tước thành nhiều cọng nhỏ rồi.
Yêu thú khủng long này hình dáng cực kỳ to, mặc dù nàng là tu sĩ, cũng sợ mà phải bay cao hơn, mà hình như yêu thú khủng long thấy được nàng, liền phun hỏa cầu về phía nàng.
Kinh Ngạo Tuyết: "...."
Thứ đồ chơi này, còn biết phun lửa à!
Kinh Ngạo Tuyết vội tránh né, nếu chậm nửa bước, thì nàng có lẽ sẽ thành thịt quay mất, mà từ trên bảo kiếm ngã xuống, nói không chừng chắc bị phân thành hai khúc, đến cả sắc miếng cũng không cần.
Sau khi bổ não xong thảm kịch, nàng đen mặt, yêu thú này thực lực rất mạnh, nàng không thể chọc, lên trốn thối a.
Nàng vội bay đi hướng khác, đên khi xung quanh yên tĩnh, nàng mới thở dài một hơi, ánh mắt nhìn xung quanh, nghĩ thầm: đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái nào?
Khoan đã, có khi nào là ảo giác của Thanh Mộc Chân Quân không?
Kinh Ngạo Tuyết chần chờ một chút: ban đầu thì xuất hiện một cánh rừng, nàng không cảm thấy lạ, nhưng nếu thấy khủng long như yêu thú thì.... lẽ nào ở tu tiên giới cũng có chủng yêu thú như vậy sao?
Hơn nữa, còn biết phun lửa!
Kinh Ngạo Tuyết là kiểm tra trí nhớ nguyên chủ một chút, nguyên chủ là tu sĩ gia tộc tu tiên trung đẳng, thưởng thức cực nhỏ, 16 tuổi thì đi bí cảnh rèn luyện, đó là lần đầu nàng xuất môn thực chiến.
Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ đỡ trán, xem ra nguyên chủ cũng chỉ là tay học vẹt, nàng cũng không biết tu tiên giới có yêu thú này hay không? theo lý thì cũng có khả năng tồn tại.
Dù sao cái thế giới này cũng có vài thứ giống như là ở địa cầu, trước đó nàng còn hoài nghi đại lục Hồng Trạch là thế giới song song của địa cầu.
Nhưng giờ nghĩ lại, nàng càng tin, đây là ảo giác của Thanh Mộc Chân Quân.
Nàng ngồi trên thân bảo kiếm, lại nhớ đến lúc Vu Di Linh và Tiểu Hôi dùng cách phá ảo cảnh, Vu Di Linh là yêu thú đại tư tế của thú tộc, nên dựa vào tiên đoán, nàng không có dòng máu tiên đoán, con đường này căn bản không thể xài được.
Nhưng mà phượng hoàng Tiểu Hôi, trước kia mấy ngàn năm đi bị Thanh Mộc Chân Quân mang đi theo, dĩ nhiên sẽ biết đâu là ảo cảnh đâu là thật....
Cho nên, dù có phiền thì nàng cũng nên thử dùng cách bạo lực để phá.
Nếu không được thì vào Thanh Mộc Đỉnh chờ một thời gian, tìm chỗ yên tĩnh nghĩ cách.
Nàng nghĩ vậy liền hành động.
...
Cùng lúc đó, sau khi động đất, các tu sĩ cũng bị đưa đến những chỗ khác nhau.
Nhưng mà lúc này không lớn như trước, các tu sĩ trong Tiêu Dao điện bị nhốt trong một thời không.
Lam Di Nương và quốc sư, cùng mấy người Đoan Mộc gia, kể cả các tu sĩ đánh nhau trong đại điện, đều bị nhốt chung trong một thời không khác, sau đó thì thanh tỉnh lại.
Ánh mắt Lam Di Nương dại ra, tựa như gặp đả kích nặng.
Còn quốc sư thì lạnh lùng nhìn xung quanh một chút, nàng mơ hồ còn nhớ chuyện gì xảy ra trong đại điện, vội vàng không lý trí, nàng như biến thành người khác.
Nàng lại nhìn Lam Di Nương, cùng nữ nhân này đấu hơn 20 năm, nàng theo bản năng cho rằng Lam Di Nương tạo ra.
Nhưng trước đó Lam Di Nương còn cùng nàng kề vai chiến đấu, phi, là cùng nhau tranh đoạt với đám tu sĩ kia, không thể nào giữ tiên khí được.
Lam Di Nương tự mình ra trận, cái này tuyệt đối không phải tác phong của nàng, thứ này có thể chơi xỏ nàng.
Như vậy thì, mọi chuyện thú vị hơn rồi, nhưng cũng càng phiền toái hơn.
Rốt cuộc là ai lại lợi hại như vậy, có thể đùa giỡn nàng và Lam Di Nương trong tay, không chỉ như vậy mà cả toàn bộ người trong đại điện này đều như vậy, mỗi người bị điên vậy.
Bản lĩnh lớn như vậy, thì tu vi của đối phương chí ít cũng phải là nguyên anh kỳ trở lên.
Không lẽ là Thanh Mộc Chân Quân? nữ nhân kia còn chưa chết sao?
Nhưng mà không thể nào a, vì tu sĩ nguyên anh kỳ cũng chỉ sống đến 3000 năm thôi, đối phương biến mất khỏi tu tiên giới cũng đã hơn 6000 năm trước rồi.
Đã nhiều năm qua rồi, trừ phi Thanh Mộc Chân Quân thăng cấp tu vi cao hơn, nếu không thì không thể còn sống được.
Nếu như nàng thăng cấp xuất khiếu kỳ thì phải mở rộng động phủ ra, như vậy các tu sĩ khác mới có thể vào động của nàng được.
Dù là âm mưu thì cũng không nên thiết lập ở nhân gian mới đúng, dù sao nhân gian cũng chỉ có vài tu sĩ tu vi cao thôi.
Còn bản đồ kho báu, phải rồi, bản đồ kho báu của Thanh Mộc Chân Quân, làm sao có?
Trước kia nàng từng suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng không có được đáp án, hiện tại nhiều việc nối tiếp nhau, nàng cảm giác mình bị cuốn vào một âm mưu lớn, không những không có được tiên khí trong truyền thuyết mà còn không bảo vệ được tính mạng.
Quốc sư mím chặt môi, trước cái chết rồi, còn tranh đấu cái chó gì nữa!
Ánh mắt nàng nhìn đám người xung quanh một vòng, đi tới trước mặt người Đoan Mộc gia, cùng lúc đó Lam Di Nương cũng hành động giống nàng.
Nàng độc ác trừng mắt với Lam Di Nương, đối phương vẫn sắc mặt trắng bệch mỉm cười.
Nếu đối phương còn là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, nói không chừng sẽ rất mê người, nàng còn là á nhân, trước giờ nam nữ không ngán, đối chuyện giường chiếu còn phóng đãng không ngừng.
Nàng biết rõ Lam Di Nương không khác gì nàng, trước kia nàng không làm vậy, vì trong lòng có cừu hận, nhưng hôm nay nàng mơ hồ biết Lam Di Nương và mình đều bị điều khiển, mối hận này tạm thời gác lại.
Nhưng mà, khuôn mặt hiện tại của Lam Di Nương, thì như bà lão 50 tuổi, mặc dù nàng không ngại, nhưng cũng không muốn lên giường với bà lão như vậy.
Nàng ghét bỏ trừng mắt với nữ nhân này, ngược lại nói với Đoan Mộc Hàn: "hiện tại chúng ta có phiền phức lớn, hay là nghĩ cách cùng chạy thôi?"
Trước đó nàng nhớ có hai quản sự cũng bị rơi vào bẫy, nhưng chỉ có tiểu tử này bình yên vô sự, trên người đối phương nhất định có chí bảo, nếu là nàng thì sẽ cướp lấy, nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, nàng không cần lấy chút lợi ích này làm gì.
Nếu sống không được, thì có bảo vật cũng vô dụng.
Đoan Mộc Hàn nghe vậy nheo mắt lại, Đoan Mộc Nhụy trong ngực còn sợ hãi, tức giận nói: "vừa rồi các ngươi còn muốn giết chết chúng ta, chúng ta cũng đã giải thích rồi, các ngươi không nghe, giờ lại muốn hợp tác, đúng là lý lẽ cường đạo mà."
Đoan Mộc Hân cắn môi, sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng không nói gì, chỉ trốn sau lưng Đoan Mộc Hàn.
Hai quản sự Đoan Mộc gia, lúc này cũng nhìn Đoan Mộc Hàn, Đoan Mộc Hàn im lặng một chút rồi nói: "được, chúng ta hợp tác."
Đoan Mộc Nhụy lộ ra sắc mặt bất mãn, nhưng trước đó bị Đoan Mộc Hàn giáo huấn một trận, nên không dám làm gì nữa.
Nàng bất đắc dĩ kéo tay áo Đoan Mộc Hàn, Đoan Mộc Hàn mặc kệ, nhìn xung quanh nói: "không biết nhị vị thấy tình cảnh này, có ý kiến gì không?"
Lam Di Nương nhìn hắn liếc mắt đưa tình thấp giọng nói: "chỗ này có khí tức ma tu, tu vi đối phương không thấp, còn vì sao chúng ta bị như vậy thì ai mà biết được? có lẽ là đối phương nhàm chán, muốn bắt vài con chuột nhỏ đến chơi."
Dứt lời, nàng cười ha ha hai tiếng.
Quốc sư cười nhạt một tiếng nói: "như vậy là hợp ý ngươi rồi chứ gì? vậy ngươi cứ ở lại đây đi, làm chó giữ cửa cho ma tu đại năng là được."
Lam Di Nương che môi cười, mắt lóe hàn quang nói: "thôi không cần, ta muốn cùng oan gia ngươi chờ chung a."
Quốc sư hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, vì bọn họ tu vi không thấp, những tu sĩ khác đều nhìn qua bên này nói: "nơi này giống như rừng yêu thú, ta cứ 50 năm có yêu thú triều một lần, từng đến rừng yêu thú làm nhiệm vụ, mặc dù chỗ này giống rừng yêu thú, nhưng tuyệt đối không phải....."
Nàng tháy Đoan Mộc Hàn lộ ra thần tình tò mò, liền giải thích: "vì vừa rồi chúng ta còn ở nhân gian, nhân gian và tu tiên giới cách nhau một cái bình chướng lớn, truyền tống trận không thể truyền tới được."
Đoan Mộc Hàn nghe vậy, suy nghĩ cười cười nói: "suy đoán của tiền bối rất có khả năng."
Lời hàm hồ này, quốc sư biết ý nghĩa là gì, là đang cười nhạo nàng kiến thức nông cạn.
Nàng lại cắn răng nói: "không biết ngươi có cao kiến gì?"
Đoan Mộc Hàn nói: "cao kiến không dám nhận, nhưng mà truyền tống trận thượng cổ không chỉ đi được từ nhân gian đến tiên giới mà còn có thể đi từ đại lục Hồng Trạch đến đại lục tu tiên khác... ngươi cho rằng không thể, nhưng thực tế thì có khả năng tồn tại."
Nghe nói xong, mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Đoan Mộc Hàn thản nhiên nói: "nhưng mà, trận pháp này đã sớm thất truyền, nếu không tông môn và gia tộc đã sớm tung tin rồi, cần gì phải giấu, trước kia ta đọc được từ một quyển sách trong gia tộc, chỉ thấy ghi chép có liên quan thôi, cho nên lời vừa rồi ngươi nói cũng có thể là như vậy."
Quốc sư nhịn xuống tâm tư trong lòng, nàng cũng muốn đến tu tiên giới cao hơn, nhưng mà sự sống trước mắt quan trọng hơn.
Nàng nói tiếp: "trước đó trong động phủ có liên hoàn trận, có thể thấy chủ nhân động phủ hay dùng ảo cảnh, mà trong ảo cảnh lại xen cả cảnh thật, chỗ nàng có thể so với rừng yêu thú, có thể dùng giả để đổi lại, nhưng ảo cảnh vẫn là ảo cảnh, không bằng chúng ta đi thăm dò tìm hiểu."
Dứt lời, nàng nhìn Lam Di Nương, ý là nàng nên xuất thủ.
Lam Di Nương cười khẽ hai tiếng, nhìn có vài phần cổ quái, vì khuôn mặt nàng già nua, âm thanh lại như nữ tử 20 dễ nghe.
Nàng đứng cách đó không xa, lấy pháp bảo bản mạng truy hồn kỳ ra, rót linh khí vào trong, truy hồn kỳ vang lên âm thanh tru tréo.
Âm thanh mang theo năng lượng rất lớn, các tu sĩ đứng sau tu vi thấp phải che lỗ tai lại, nhưng vẫn bị dọa sợ, có người còn phun cả máu.
Quốc sư biết pháp bảo của Lam Di Nương lợi hại, 20 năm trước đã tự mình thử qua, khi đó cũng bị thứ này làm bị thương, hao phí hết một viên đan dược trân quý của nàng để chữa thương, cho nên nàng đã làm xong cách phòng ngự từ sớm.
Sau khi truy hồn kỳ chuyển động, không khí bắt đầu khởi động năng lượng xa lạ, Lam Di Nương cười quyến rũ nói: "bắt được ngươi rồi!"
...
Liễu Nhi một mình, ở nơi xa lạ bước đi.
Nàng không biết vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, rõ ràng trước đó nàng còn đứng cùng mẫu thân và nương thân trong rừng, đối đầu với yêu thú nguy hiểm.
Nhưng sau đó, lướt qua làn hơi nước, thì không có gì nữa.
Nàng mơ hồ nhớ, hình như nàng thấy được Trương Xảo Nhi.
Mấy năm không thấy, đối phương trưởng thành không ít, nhìn như thiếu nữ đã trưởng thành, thực tế nàng chỉ lớn hơn mình vài tuổi.
Nhìn kỹ hơn thì nàng không có thời gian, chỉ nhớ đến nỗi hận 5 năm, khi đó vừa xuất hiện cảm giác lạnh lẽo truyền khắp người, cảm giác thanh tỉnh trước giờ chưa từng có, 5 năm trước nàng đã từng chịu khi nương thân bị quốc sư giết chết.
Khi đó nàng gặp biến cố lớn bị đả kích, nháy mắt chỉ muốn giết quốc sư, giết Trương Xảo Nhi, giết.....
Nàng cắn môi, làm nó rướm máu, đau đớn và máu khiến nàng tỉnh táo lại.
Vừa rồi thấy Trương Xảo Nhi không phải là ảo giác, mặc dù đối phương trưởng thành, nhưng ngũ quan và ánh mắt sẽ không lừa người.
Đối phương cũng nhìn thấy nàng!
Vậy cũng tốt, nếu gặp mặt lại, nàng nhất định sẽ tự tay giết người đó.
Đây là lời hứa, không phải nói suông.
Đã tạo thành thương tổn, tuyệt đối không thể bù đắp, phạm sai lầm không phải một câu xin lỗi là xong.
Nàng bị Trương Xảo Nhi biến thành bộ dạng như vậy, nếu không phải vừa rồi không khí đột nhiên vặn vẹo, nàng một mình, bị tách khỏi mẫu thân, nàng đã sớm xông lên động thủ.
Cho dù.....
Khoan đã, Liễu Nhi đột nhiên nghĩ đến: nàng hình như mất đi một đoạn ký ức, khi đó gặp yêu thú và thấy Trương Xảo Nhi, hình như còn có gì nữa mới đúng, vì sao nàng không nhớ được.
Liễu Nhin run rẩy, ánh mắt nhìn tay mình, máu tích trên tay, nàng nhịn không được siết chặt nắm tay.
Thần chí của nàng, nhất định có vấn đề.
Nhưng mẫu thân không ở đây, nương thân cũng không biết tung tích.
Tiểu Hôi trong người nàng, trước đó nó cũng nói không giúp được gì, còn đang ngủ say, không biết khi nào tỉnh.
Nói vậy, hiện tại nàng chỉ có một mình.
Dưỡng mẫu Tần Diệc Thư và sư phụ Thẩm Thái Hoa dạy nàng rất nhiều, nàng có thể tự làm được việc này.
Nhưng vấn đề chính là nàng, đến cả chính mình còn không tin được, thì nói đến những chuyện khác thế nào?
Nàng hít sâu một hơi, nghĩ thầm: còn chưa đến lúc tuyệt vọng, hiện tại nàng nên làm là, rời khỏi chỗ xa lạ này, mau tìm được mẫu thân và nương thân.
Nàng nghĩ vậy, thái độ kiên định hơn, vì đề phòng mình đột nhiên mất ý thức, nàng dùng máu để làm một cái đồng hồ trong lòng bàn tay, đây là đồng hồ năm đó mẫu thân dạy nàng vẽ.
Vẽ một vòng tròn, vẽ thêm bốn cái vạch chính, nàng đánh dấu ở vạch 12, rồi đi về phía trước, vừa đếm thời gian, rồi lưu lại dấu trên đồng hồ.
Cho đến khi đồng hồ dừng lại ở vạch hai, trước mắt đột nhiên lướt qua một cái tàn ảnh.
Tốc độ đối phương rất nhanh, nhưng nàng cũng không phải người thường, cho nên dù thấy thoáng qua, nàng cũng biết rõ mặt đối phương.
Người kia tuyệt đối không thể xuất hiện ở chỗ này, đó là hảo tỷ muội nhiều năm của nàng, Ngô Mộng Thu.
Trong lòng Liễu Nhi có nhiều suy đoán, xét hồi lâu, mới thấy được sự việc khác nhau, mặc kệ đối phương là người hay quỷ, rời khỏi chỗ này là quan trọng nhất.
Nàng nghĩ vậy, liền rót linh khí vào hai chân, đuổi theo tàn ảnh kia.