Chương 90: ngã xuống
Liễu Nhi đuổi theo một hồi, tàn ảnh vẫn bay phía trước, giữ khoảng cách không xa không gần với nàng.
Dù nàng đi chậm lại thì tàn ảnh cũng đi chậm lại theo, nhưng không biến mất trước mắt nàng, dường như đang cố gắng dẫn nàng đến chỗ nào đó.
Ánh mắt Liễu Nhi ngưng lại, vừa chuẩn bị phòng thân, vừa quan sát kỹ động tĩnh xung quanh, một bên kiên nhẫn đuổi theo sau tàn ảnh.
Trong đầu nàng có nhiều suy đoán, xác định duy nhất một điểm chính là, tàn ảnh trước mắt không phải là Ngô Mộng Thu.
Vì Ngô Mộng Thu là người bình thường, nàng không có tốc độ nhanh được như vậy.
Mà nơi này là trong động phủ Thanh Mộc Chân Quân, nàng nhớ đến liên hoàn trận lúc đầu, thầm nghĩ: cái này có thể là trận pháp của một người.
Nếu tiếp tục đi không mục đích, thì sẽ không có cách ra khỏi ảo cảnh của trận pháp này,
Trước mắt chỉ có thể ứng biến theo nó, xem chuyện xấu trước mắt, coi trận pháp này muốn chơi cái gì.
Nàng nghĩ vậy, thần thức triển khai, nàng là á nhân, còn là tu sĩ, thần thức so với tu sĩ luyện khí kỳ bình thường mạnh hơn, dù thấy được tàn ảnh xa xa, nhưng không thể không có nguy hiểm.
Dọc đường đuổi theo, nàng thấy phương hướng mục đích của tàn ảnh này rõ ràng.
Nó đang cố dẫn nàng về phía trước, đồng thời không muốn để nàng tụt lại sau.
Trong lòng Liễu Nhi tính đối sách, cho đến khi tàn ảnh dừng bước lại, nàng cũng dừng lại theo, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, thần trí của nàng nói cho nàng biết, chỗ này không có nguy hiểm.
Cho nên, tàn ảnh này muốn làm cái gì?
Đối phương đưa lưng về phía nàng, tựa như khúc gỗ.
Liễu Nhi đề phòng con ngươi chuyển động, giọng nói nhàn nhạt có chút thân mật kêu: "Mộng Thu tỷ tỷ, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thân hình tàn ảnh đột nhiên cứng lại, chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp đau buồn, trong mắt chứa nước, tựa như ai oán nhìn nàng nói: "Liễu Nhi muội muội, vì sao ngươi không muốn lấy ta là thê tử?"
Trong lòng Liễu Nhi chấn động, nhiều suy nghĩ trong đầu nhanh chóng đi qua, nàng bất động cười nói: "Mộng Thu tỷ tỷ nói đùa rồi, không phải ta đã nói với tỷ tỷ rồi sao? ở tu tiên giới ta đã có một vị hôn thê rồi, nàng là tu sĩ có thể làm bạn lâu dài với ta."
Nàng thấy Ngô Mộng Thu không tin, liền cười nói tiếp: "hơn nữa ta luôn coi ngươi như tỷ tỷ ruột mà đối đãi, tựa như Xuân Ca nhi, ta cũng coi hắn như đệ đệ ruột mà đối đãi, chúng ta như người một nhà, cho dù là vị hôn thê của ta, cũng chỉ có phần tình cảm này."
Ngô Mộng Thu nghe vậy, không cam lòng cắn môi, nước mắt chảy xuống, nàng tới gần Liễu Nhi vài bước nói: " ta không muốn làm tỷ tỷ của ngươi, giữa chúng ta không có quan hệ máu mủ, ta chỉ muốn làm thê tử của ngươi, nếu ở tu tiên giới ngươi đã có vị hôn thê, thì ta cũng có thể trở thành thiếp của ngươi, chỉ cần ngươi để ta hầu hạ bên cạnh ngươi, ta đã hài lòng rồi."
Nàng nói vậy, đột nhiên ôm lấy Liễu Nhi, thân thể nàng mềm mại mang nhiệt độ con người, còn có mùi hương bình thường hay dùng, mấy thứ này đề là của Ngô Mộng Thu trong trí nhớ của Liễu Nhi.
Ánh mắt nàng tối lại, sở dĩ không tránh né, là vì muốn thử chứng minh vài chuyện.
Lúc này, đã có kết quả, nàng không kiên nhẫn cùng thứ này tốn thời gian nữa.
Nàng cười đẩy Ngô Mộng Thu ra nói: "Mộng Thu tỷ tỷ, cuộc đời ta chỉ biết đến vị hôn thê của ta, sẽ không thể xem những nữ nhân khác nữa, hảo ý của ngươi ta xin nhận."
Nàng nhìn chằm chằm Ngô Mộng Thu rơi lệ, thản nhiên nói: "hơn nữa, vị hôn thê của ta là Tiểu Hôi, đối với ta rất tốt, nếu ngươi muốn dùng cách vụng về này, để chia rẽ tình cảm giữa ta và nó, vậy thì dùng sai cách rồi."
Thân hình Ngô Mộng Thu kịch liệt rung động, dường như sau một khắc sẽ biến mất.
Ánh mắt Liễu Nhi lãnh khốc, lui về sau vài bước nói: "ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Tàn ảnh hoàn toàn biến mất, âm thanh dịu dàng đáng yêu cười nói: "quả nhiên không hổ là mẫu thân Cửu Tiêu, chỉ chút si tình và lãnh tĩnh này, thì người bình thường đã không thể so sánh được rồi."
Liễu Nhi nghe vậy, hơi nheo mắt lại nói: "vậy thì.... ngươi là ai?"
Âm thanh cười nói: "đáng tiếc tư chất ngươi tốt như vậy, nếu có thể làm việc cho ta, thì tốt quá rồi, nhưng mà không dùng được cũng không ngoài dự đoán của ta, dù sao cũng là người thiên mệnh, sinh ra được hài tử thú vị như là Cửu Tiêu...."
Nó nói xong, tàn ảnh cũng biến thành một thứ màu đỏ, nói: "xin lỗi nha, chỉ có thể để ngươi chết thôi!"
Nó dứt lời, đột nhiên biến mất.
Liễu Nhi nhíu mày đánh giá xung quanh, tàn ảnh hoàn toàn biến mất.
Trong lòng nàng đầy nghi hoặc, vừa rồi nhìn thấy không phải người, biết mê hoặc lòng người, tùy ý biến thân, nó còn hiểu rõ mình, nói không chừng trước đó đã ở quanh nàng, nhưng không lộ chân tướng, cho nên nàng không phát hiện ra.
Cũng có thể nó biết đọc tâm, có thể thấy được lòng nàng mờ mịt và hổ thẹn.
Nói thật, nàng có chút áy náy với Ngô Mộng Thu, mặc dù không có tình yêu chân thành như là mẫu thân và nương thân, nhưng vì trước đó không lâu đã từ chối, biểu tình Ngô Mộng Thu đẫm lệ mông lung cũng khiến lòng nàng chấn động rất lớn.
Cũng có thể vì nàng hổ thẹn chuyện này, nên nó mới biến thành bộ dạng của Ngô Mộng Thu.
Hơn nữa, lúc đầu nó còn nói, thoạt nhìn không muốn giết nàng, muốn để lại nàng sử dụng, còn nói minh tư chất rất tốt.
Liễu Nhi mím môi, theo bản năng nàng lại nghĩ đến quốc sư mấy năm trước, mấy năm qua còn nghe được mẫu thân nói đến chuyện đoạt xá.
Có thể, thứ vừa rồi, bắt đầu với mục tiêu chính là thân thể của nàng.
Vì nàng có Ly Mộc linh căn, tu hành có thể vượt ngàn dặm, so với linh căn bình thường tiến giai nhanh hơn, thực lực cũng mạnh hơn.
Thứ đó không có thân thể, muốn chiếm thân thể nàng cũng không có gì lạ.
Nhưng mà, nó nói đến cái tên Cửu Tiêu, còn nói Cửu Tiêu là nàng sinh ra.
Nàng nhớ trước kia Tiểu Hôi từng nói về người này, đối phương xuất hiện từ trăm ngàn năm trước, là tu sĩ sáng tạo ra á nhân.
Từ đó, tàn ảnh này biết được Cửu Tiêu trăm ngàn năm trước, mà Cửu Tiểu lại là nàng sinh.
Nói vậy, Cửu Tiêu tạm thời cho là hài tử nàng chưa sinh ra, tương lai xuyên qua thời không quay về trăm ngàn năm trước, đồng thời dùng trí thông minh của mình sáng lập giống loài mới.
Đúng thật là.... lợi hại!
Liễu Nhi nghĩ vậy, mặc dù là hài tử có tỉnh táo mấy cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Việc này nàng tạm thời giữ lại trong lòng, để ý xung quanh một chút, chỉ chớp mắt một cái, nàng liền đề cao cảnh giác, thần kinh căng thẳng để ý xung quanh.
Nàng không quên, vừa rồi tàn ảnh còn để lại câu nói hung ác.
Ý nó là nếu không lấy được thân thể nàng, thì sẽ giết chết nàng, rồi hủy hoại luôn.
Với trạng thái hiện tại, trong hoàn cảnh lạ, tàn ảnh kia có thực lực rất mạnh, hiện tại nó là thứ nguy hiểm nhất.
Cũng may mẫu thân để lại cho nàng nhiều thứ phòng thân, một ít là bùa nàng chế, một ít là pháp khí lúc trước nữ tu Đoan Mộc kia để lại cho mình.
Nàng lấy trong túi ra một ít, nếu có gặp nguy hiểm cũng có thể dùng bùa và pháp bảo.
Ngón tay nàng vô tình chạm vào một khối ngọc thạch, đó là cơ duyên lúc trước Vu Di Linh cho nàng.
Dĩ nhiên là thiên ý có từ sâu xa, nàng tin nếu trăm ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu vậy thì nàng cũng có thể tránh được nguy hiểm này.
Không chỉ dựa vào thiên mệnh, mà còn dựa vào chính mình.
Sau một khắc, trước mắt nàng lại xuất hiện bóng người, thân hình đối phương hơi run rẩy, tương tự Ngô Mộng Thu trước đó, tựa như thấy ảo giác vậy.
Liễu Nhi thấy rõ mặt người đó liền cắn răng tức giận nói: "Trương Xảo Nhi!"
Tàn ảnh ngây ra, dường như không ngờ lại xuất hiện ở đây, nàng thấy Liễu Nhi vẻ mặt khiếp sợ không che được, nàng hé môi muốn nói gì.
Liễu Nhi mặc kệ đối phương có phải ảo giác hay không, liền lao đến, trong tay cầm bùa nổ thôi động linh khí, khi lao đến, nàng liền cho nổ bùa, còn nàng mau chóng nhảy ra xa.
Chờ khói tan đi, tàn ảnh chớp động vài cái, Trương Xảo Nhi cúi đầu nhìn thân thể mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Liễu Nhi cừu hận, đột nhiên nhịn không được nhếch miệng cười.
Nàng đi từng bước đến, không bị thương gì: "Kinh Liễu Nhi, ngươi thực sự muốn giết chết ta sao? ngươi nên quyết tâm một chút."
Liễu Nhi đối diện nàng nói: "cần gì, ta chịu khổ, dĩ nhiên là muốn trăm ngàn lần trả lại."
Trương Xảo Nhi nghe vậy cười nhạt nói: "ah, ta giăng bẫy giết chết mẫu thân và nương thân ngươi, cho nên mẫu thân ngươi giết hết mười mấy người Trương gia ta, không chỉ giết mà còn đốt nhà ta, đây là trả lại gấp trăm ngàn lần sao? giờ ngươi còn muốn giết ta? tưởng là ta không ra tay với ngươi sao?"
Liễu Nhi suy nghĩ một chút, cái này không phải là ảo cảnh vừa rồi, vừa khắc chế vừa lạnh lùng đáp: "không hề gì, vì ta đã nói rồi, chỉ cần ta gặp mặt ta sẽ giết ngươi!"
Nàng giơ lợi kiếm trên tay, cái này là pháp khí Đoan Mộc Y Nhân cho nàng, mấy năm qua nàng quen dùng kiếm này, thậm chí còn tưởng tượng đến việc giết chết Trương Xảo Nhi, hiện tại cũng đã có cơ hội, nàng nói: "những lời này, chưa bao giờ nói đùa."
Nàng lãnh khốc nói: "mặc dù là tàn ảnh, ta cũng nhất định giết ngươi! chết đi!"
Ánh mắt Trương Xảo Nhi tàn nhẫn nói: "ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa!"
Là do Kinh Liễu Nhi ép nàng, nếu nàng không ép nàng, nàng có thể nghĩ lại bù đắp cho đối phương.
Năm đó trẻ người non dạ làm ra sai lầm, nàng đã trả giá thê thảm, nhưng Kinh Liễu Nhi mãi không tha thứ, cho dù là tình cảm có sâu cũng không chịu được tàn phá này.
Nàng không biết trạng thái này rốt cuộc là sao, nhưng cũng không cản được nàng rút đoản đao ra đánh Liễu Nhi.
Khí giới đôi bên tiếp giáp, thân hình Trương Xảo Nhi biến thành thực thể.
Nàng nhân lúc Liễu Nhi khiếp sợ, dùng đoản đao chém vào tay đối phương, máu chảy xuống, rất nhanh nhiễm đỏ tay áo.
Chân máy Liễu Nhi không nhíu một cái nói: "vậy càng tốt, ngươi rốt cuộc không cần giả thần giả quỷ."
Nàng mơ hồ biết ý đồ của tàn ảnh, nó muốn mượn tay Trương Xảo Nhi giết chết mình.
Nực cười! còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào a!
...
Bên kia, Lam Di Nương thúc giục truy hồn kỳ, một bên nheo mắt lại nhìn một thứ từ dưới đất bò lên.
Không chỉ mặt đất trước mặt nàng, đến cả những cái cây xung quanh, đều tụ lại với nhau, những năng lượng xa lạ này hợp cùng nhau, cuối cùng ngưng kết thành một hình người xanh biếc.
Lam Di Nương theo bản năng tiếp tục thôi động, sợi dây leo chát một tiếng đánh vào cổ họng nàng.
Tốc độ đối phương rất nhanh, nàng vội tránh, nhưng trên cổ cũng bị trầy một vệt, nàng đau ôm cổ mình, oán hận nói: "ngươi là ai?"
Dây leo ngưng tụ thành hình người, mặc kệ nàng, ánh mắt nhìn những người khác, rồi nhìn sang quốc sư đang căng thẳng.
Dây leo đột nhiên nở rộ đỉnh đầu, bên trong lộ ra một nữ nhân xinh đẹp.
Lam Di Nương cảm thấy nữ nhân này có chút quen mặt, nàng thấy đối phương dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đối thủ sống còn, thì biết thời cơ không đúng, nàng có chút hả hê.
Quốc sư toàn thân chấn động, ánh mắt của đối phương cực kỳ đáng sợ, tựa như nhìn vật chết.
Đối phương nhất định có thâm cừu đại hận với mình, so với ánh mắt nhìn Lam Di Nương thì nhìn nàng còn hung ác hơn, mang hình dáng con người, vóc dáng xinh đẹp, ánh mắt lại như yêu thú.
Bị nàng nhìn chằm chằm, tựa như bị dã thú nhắm tới, trán nàng đổ mồ hôi, cảm giác mình trốn không được.
Nữ nhân xinh đẹp, chính là Thẩm Lục Mạn lộ ra dung mạo thực sự, nhếch miệng cười gằn một tiếng nói: "rốt cuộc gặp lại rồi, những người khác không được nhúng tay vào, ai xen vào là cừu nhân của ta, ta chờ ngươi báo thù cũng lâu rồi."
"Ai dám xen vào việc của người khác, ta cũng sẽ giết người đó!"
Dứt lời, nàng nổi dây leo lên cuộn quanh người, dùng thế nhanh như chớp, đánh tới quốc sư.
Quốc sư vội vàng chạy trốn, tu vi nàng so với các tu sĩ kia cao hơn.
Mặc dù là giả đan kỳ, nhưng so với trúc cơ kỳ cũng mạnh hơn nhiều, nhưng Thẩm Lục Mạn là kim đan kỳ, là loại dây leo thực vật yêu có giá trị vũ lực mạnh nhất trong Cửu Trọng Thiên.
Một kích toàn lực của nàng không thua gì tu sĩ kim đan trung kỳ công kích.
Dây leo là bản thể của nàng, giết không hết, dùng mãi không cạn, mặc dù bị quốc sư chém đứt, nhưng khi rơi xuống đất sẽ hóa thành dây leo nhỏ trói đối phương lại, cố định nàng tại chỗ chịu đòn.
Cho nên quốc sư cơ hồ là bị Thẩm Lục Mạn đánh bẹp, Đoan Mộc Nhụy thấy vậy, trong lòng sợ hãi chạy ra sau lưng ca ca mình nói: "ca ca, chúng ta có nên xen vào không?"
Đoan Mộc Hàn trừng mắt nàng, muội muội hắn bị di nương làm hư rồi, bản thân tư chất cao, bình thường bị đích mẫu dạy bậy bạ không tính, giờ còn nuôi thành không có đầu óc luôn.
Hắn nghĩ nếu trốn được về, quay về tu tiên giới, nhất định phải tự mình dạy lại nàng, bẻ lại tính cách méo mó này của nàng.
Đoan Mộc Nhụy nhìn mắt hắn liền hiểu ý hắn, liền sợ hãi không dám nói nữa.
Nàng hỏi ca ca vấn đề này không phải là nàng quan tâm quốc sư, dù sao chỉ mới quen thôi, tu sĩ hay đơn độc, mặc dù mới biết nhau, còn như là Trương Xảo Nhi thì nàng sẽ mặc kệ luôn không quan tâm.
Nhưng hôm nay tình hình đặc biệt, mọi người còn đang bị nhốt ở chỗ này, thêm một phần sức thì đảm bảo việc chạy đi sẽ an toàn hơn.
Nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện yêu tu cường đại, còn mang thân nhân tộc, tính ra đi theo họ còn đáng tin là quốc sư nói hợp tác kia.
Đoan Mộc Hân nhìn nàng một cái, cũng hiểu ý nàng, nàng biết Đoan Mộc Nhụy là người ích kỷ lòng dạ hẹp hòi, làm người không có đầu óc lại hay ghen tị.
Nhưng nàng không ngờ được, yêu tu mới vừa cảnh cáo xong, đối phương không thấy hay sao còn hỏi như vậy?
Ah! coi như đối phương có ca ca tốt, di nương tốt thì sao chứ?
Tu sĩ không chỉ có dựa vào tư chất và nhân mạch thì xong rồi, tu sĩ như Đoan Mộc Nhụy, nếu vào tu tiên giới thực sự đi rèn luyện, cũng chỉ được một năm!
Nàng nghĩ vậy, nhưng hiện tại nếu không nghĩ cách, thì nàng sẽ chết chung với bọn họ ở đây.
Nàng không cam lòng, nàng khổ tu lâu như vậy, thậm chí vì tài nguyên gia tộc, chủ động lên giường với di nương Đoan Mộc Nhụy, trở thành quản sự trên giường đắc lực nhất. (ed: pha quay xe này tại hạ đỡ không nổi :)))))
Tuổi quản sự còn lớn gấp hai nàng, mặt thì già khụm, vì cố gắng tu luyện, cho dù thành con cờ của gia tộc, nàng cũng sẽ chọn bỏ lại một vài thứ.
Nàng cố gắng nhiều như vậy, thì sẽ không thể ở lại nhân gian mất mạng được.
Cả đời nàng quá thảm rồi.
Nghĩ vậy, nàng tới trước mặt Lam Di Nương ngừng một chút nói: "nàng không phải bằng hữu của ngươi sao? vì sao ngươi không ra tay giúp?"
Lam Di Nương ung dung ngồi duỗi người nói: "nàng là cừu nhân của ta, nếu có người thay ta giải quyết nàng, ta cao hứng còn không kịp a."
Nàng nhìn xung quanh, ngoắc tay với Đoan Mộc Hàn nói: "tiểu tử, ngươi qua đây."
Đoan Mộc Hàn nhìn quốc sư chật vật bỏ trốn cả người đầy vết thương, mặt e ngại tới trước mặt Lam Di Nương nói: "không biết tiền bối có gì phân phó?"
Lam Di Nương dựa vào ngực hắn, thổ khí như lan nói: "tiểu tử, thấy diễn hay không? còn không nhân cơ hội này tìm chỗ kỳ quái xung quanh đi?"
Đoan Mộc Hàn nhíu mày, nhưng không đẩy nàng ra, ánh mắt hắn nhìn xung quanh một vòng nói: "ý tiền bối là, trong lúc yêu tu và quốc sư đánh nhau, sóng linh khí sẽ chấn động xung quanh, tìm được chỗ kỳ quái thì chúng ta có cơ hội rời khỏi chỗ này?"
Lam Di Nương cười xoa ngực hắn, Đoan Mộc Hàn vóc người đẹp, nàng cũng thích, liền trêu đùa: "đúng vậy, tiểu tử trừ ngươi ra, còn hai cái quản sự ít nói kia nữa, thì không còn ai đáng tin, không bằng nhân lúc này tìm cơ hội trốn đi, còn những người khác....."
Nàng tiến đến bên tai Đoan Mộc Hàn, cơ hồ là dính vào tai hắn, dùng thần thức nói với hắn: "để bọn họ lại cho ta, đây là thuốc bổ miễn phí a."
Toàn thân Đoan Mộc Hàn chấn động, hắn biết đối phương là ma tu, bình thường gặp được sẽ đánh nhau tới chết, nhưng tình hình hiện tại đặc biệt.
Huống chi, sống chết của người khác không liên quan đến hắn, hắn chỉ cần mang muội muội mình rời đi là được.
Cho nên hắn im lặng gật đầu, gọi hai quản sự đến thương lượng chuyện quan trọng, những tu sĩ khác không có ý kiến gì, có ý kiến thì không có thực lực, với tình huống như vậy, đành trở thành pháo hôi.
Đoan Mộc Nhụy lau miệng, nàng không thích ca ca tiếp xúc với yêu nữ kia, nhưng lần này nàng theo ca ca xa nhà, đã bị hắn giáo huấn nhiều lần rồi, mặc dù tính tiểu thư, nhưng cũng đã bị giáo huấn hơn phân nửa rồi.
Cho nên nếu là nàng trước kia, sẽ xông lên, nhưng hiện tại chỉ có thể bực bội xoay người, nhắm mắt làm ngơ thôi.
Động tĩnh bên này, quốc sư và Thẩm Lục Mạn không hay biết.
Quốc sư bị Thẩm Lục Mạn đánh cho không còn sức đánh trả, Thẩm Lục Mạn tu vi cao hơn nàng, tâm tư ác không thua gì nàng.
Nàng không biết mình làm gì đắc tội người kia, theo lý yêu tu xinh đẹp như vậy, dù là tu sĩ cũng là đứng hàng đầu, nếu nàng có gặp cũng sẽ nhớ mặt.
Nhưng lúc này, nàng cố gắng dùng tình nói lý với yêu tu, nhưng phản ứng của đối phương chỉ cười nhạt rồi tàn khốc hơn, nàng càng giải thích, đối phương ra tay càng tàn nhẫn.
Mặc dù hay giết người, quốc sư luôn coi mạng người như cỏ rác, lúc này cũng hoảng sợ.
Nàng không muốn chết, cả đời này nàng chịu khổ lắm rồi, nếu không phải vì ý niệm không muốn chết, nàng đã sớm tự vẫn rồi.
Mấy năm qua, nàng gặp thất bại không ít, đều dựa vào muốn sống mà cắn răng vượt qua.
Nàng chịu cực để thăng cấp tu vi, dĩ nhiên là không nhịn được đem mọi cực khổ phát tiết ra ngoài.
Cho nên, nàng mặc kệ sống chết của người khác, mặc kệ đối phương là già, trẻ, lớn bé, nữ nhân hay là hài tử..... ( ed: già ko bỏ nhỏ ko tha dị bà?)
Chỉ cần thực lực thấp hơn nàng, thì là kẻ yếu, đáng bị nàng giết chết. ( ed: kon hâm dở! )
Logic của nàng trước giờ là vậy, hiện giờ đổi chỗ, nàng đột nhiên phát hiện, nàng thực sự không muốn chết, chỉ cần mình sống sót, nàng có quỳ dập đầu với yêu tu này xin tha nàng cũng làm.
Nhưng Thẩm Lục Mạn đã quyết tâm, nàng không quên 5 năm trước, quốc sư tự tay giết chết nàng, bẻ gãy cổ nàng, sau đó còn giết chết Kinh Ngạo Tuyết.
Nếu không có phượng hoàng, nàng đã sớm chết rồi.
Đây là thù sát thân, nàng có bỏ cả mạng cũng nhất định báo thù cho mình!
Tâm tình nàng kích động, vẻ mặt càng lạnh lùng, dây leo quấn trên người bắt đầu đỏ dần, khuôn mặt trắng nõn cũng hiện lên từng đạo yêu văn.
Nguồn nhiệt nóng đáng sợ từ trên người nàng truyền ra.
Đây là lửa phượng hoàng, vì huyết mạch của nàng được phượng hoàng trợ giúp thức tỉnh, trong quá trình thức tỉnh, nàng thuận tiện có được một phần năng lực của phượng hoàng.
Mặc dù hỏa diễm này so với hỏa diễm của phượng hoàng còn cách xa vạn dặm.
Nhưng lửa phượng hoàng là thứ mạnh nhất thiên hạ, so với thập đại dị hỏa còn mạnh hơn nhiều, trong lúc nàng tức giận, nước cũng phải sôi lên mà bốc hơi, tu sĩ đứng gần cũng cảm nhận được cái nóng, và khô hạn.
Bọn họ bắt đầu không thở được, không khí xung quanh vặn vẹo, Thẩm Lục Mạn dày vò quốc sư xong, cho nàng một kích trí mạng, không gian lại lần nữa rung chuyển.
Không khí lại vặn vẹo, dây leo đỏ như máu còn đâm vào đan điền quốc sư cũng vặn vẹo theo, chếch qua một hướng khác đâm vào đó là bụng đối phương nằm trên đan điền.
Lúc này quốc sư phun ra một ngụm máu, nàng quỳ trên đất, linh khí trên người run rẩy sắp tiêu hao hết.
Thấy dây leo phóng đến sắp cắm nàng thành thây khô, đột nhiên nàng cảm giác cả người nhẹ nhàng, hoàn cảnh trước mắt thay đổi, nàng lần nữa quay về đại điện Thanh Mộc Chân Quân.
Nàng hơi cúi đầu, lại nhìn thấy y phục của Lam Di Nương.
Cho nên, vừa rồi nguy hiểm trước mắt là Lam Di Nương cứu nàng.
Vì sao chứ?
Nàng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già của Lam Di Nương, đối phương thờ ơ vuốt tóc mình, sau đó dùng tay lau vết máu trên mặt nàng.
Quốc sư thì thào nói: "ngươi vì sao....."
Còn chưa nói xong, Lam Di Nương lại nhây nhây nháy mắt với nàng một cái nói: "mạng ngươi thuộc về ta, năm đó ngươi khiến ta bị thương nặng, ta sao để cho ngươi bị người khác giết chết được?"
Nàng nói, ánh mắt quyến rũ lóe lên hàn quang, nụ cười trên mặt không đổi nói: "đúng lúc ngươi sống không lâu nữa, với tu vi này của ngươi, giao cho ta đi, ta sẽ thay ngươi sống tiếp."
Dứt lời, dưới ánh mắt hoảng sợ của quốc sư, nàng hôn môi của đối phương.
Tu vi đối phương không ngừng tràn vào người mình, Lam Di Nương thoải mái nheo mắt lại, làn da tay và mặt với mắt thường cũng thấy được, đang dần khôi phục lại trạng thái trẻ trung.
Khi tu vi nàng tăng lên, cũng là lúc tiến vào trúc cơ hậu kỳ, nàng mới ngẩng đầu nhìn nữ nhân trong ngực khô cằn.
Đối phương chưa chết, nàng muốn để lại cho nàng hơi thở cuối cùng.
20 năm trước còn muốn giết chết nữ nhân trong ngực này, nhưng không ngờ lại có ngày trong lòng nàng thấy buồn vô cớ.
Nói cho cùng, đối phương và mình đều là nữ nhân, các nàng gặp phải thất bại mới rơi vào ma đạo, nhân nghĩa trong lòng đã không còn, mạng người trên tay cũng không cách nhau bao nhiêu.
Quốc sư học được ma công, là nàng cố ý tiết lộ, nàng vốn muốn cho nữ nhân nghiêm túc đạo mạo lộ ra bản tính thật, nếu để tu tiên giới biết nữ nhân thuần khiết như tiên, lại là ma đầu như nàng, tình cảnh đó nhất định rất thú vị.
Nhưng ngoài dự định của nàng, nữ nhân vừa thuần khiết như là tiên nữ, nhưng cũng có hành vi độc ác như ma đầu nàng, thậm chí còn không suy nghĩ, liền chọn cách hại người.
Nàng và mình, thật giống nhau.
Nghĩ vậy, trong lòng Lam Di Nương đột nhiên thấy bi thương như con thỏ nhỏ, ánh mắt ôn nhu nhìn ánh mắt quốc sư đang căm hận, nàng nhịn không được cong môi cười, cúi đầu hôn nàng lần cuối.
Mặc dù quốc sư đã như vậy, nhưng khi hôn vẫn rắng cắn nàng một ngụm.
Máu dung nhập nụ hôn này, Lam Di Nương cười vuốt tóc quốc sư, đối phương dần già đi, từng lọn tóc rơi xuống.
Người trong ngực không còn trẻ đẹp nữa, mà biến thành một bà già.
Giống như nàng trước đó.
Nàng và quốc sư khi đó, chỉ là thay phiên nhau.
Khi những tu sĩ khác vào đại điện, nàng buông quốc sư sắp chết ra, đối phương sớm muộn rồi cũng chết, chỉ còn là thời gian thôi.
Nàng nhìn Đoan Mộc Hàn, Đoan Mộc Hàn lúc đầu thấy nàng, sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra là Lam Di Nương.
Hắn đi tới, nhìn lão nhân trên đắt, sau đó nói với Lam Di Nương: "chúng ta thoát được ảo cảnh rồi, nhưng đại điện này nhìn khác trước, chỗ này không có tiếng nước, ta nghi ngờ đây là ảo cảnh."
Từ lúc Lam Di Nương trở lại đại điện, thì đã phán đoán như vậy, cho nên mới cùng quốc sư kéo dài thời gian như vậy.
Nàng đã tính trước mấy tu sĩ kia, nếu bị dời đi cùng nàng, thì sớm muộn cũng quay về tìm nàng.
Vì tu vi nàng cao nhất trong các tu sĩ.
Đúng là không ngoài dự đoán của nàng, Đoan Mộc Hàn không tìm liền tới.
Nàng đi ra ngoài đại điện nói: "yêu tu vừa rồi ở đâu?"
Đoan Mộc Hàn lắc đầu nói: "không thấy nàng, có thể nàng trốn rồi, hoặc là nàng bị nhốt trong ảo cảnh chưa xuất hiện."
Lam Di Nương nheo mắt suy nghĩ một chút, nói: "chắc nàng còn ở trong ảo canh."
Nếu không, đối phương đã xông vào thêm một đao cuối rồi, cần gì cho nàng thời gian ra tay chứ.
Nàng cười lơ đễnh, Thanh Mộc Chân Quân này cũng có ý, trong sử ký chưa bao giờ nói đối phương có dùng trận pháp cao tay như vậy.
Nàng chì vì tiên khí trong truyền thuyết mà đến, nhưng từ sau khi vào động phủ của đối phương thì tựa như con khỉ, bị đối phương xoay vòng.
Trước đó còn cảm nhận được ma khí, chỗ này nhất định có đại năng ma tu, mặc đích của đối phương là gì?
Nàng nhìn ra ngoài điện nói: "chúng ta đi dạo xung quanh, xem có chỗ nào khác thường không."
Chỉ cần là trận pháp thì sẽ có kẽ hở, nàng từng tốn công học trận pháp, cho dù không giỏi thì cũng có thể hiểu được.
Đoan Mộc Hàn nghe vậy, nhịn không được quay đầu nhìn quốc sư một cái, đối phương chật vật nằm trên đất, mắt mở như ánh hoàng hôn đang nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Di Nương.
Hắn theo bản năng rùng mình một cái, thấy Lam Di Nương ra ngoài, vội vàng đi theo.
Thắng làm vua, thua làm giặc, có trách thì trách quốc sư quá nhiều kẻ thù, mới khiến Lam Di Nương có được cơ hội.
Hắn đã sớm thấy được tàn khốc của tu tiên giới, lúc này thổn thức một tiếng rồi quên mất.
...
Liễu Nhi thở hổn hển, nàng run rẩy thân thể, nhìn đoản đạo từ sau phía sau xuyên qua ngực mình.
Nàng nhấp môi, một câu cũng không nói được.
Nàng là tu vi luyện khí 9 tầng, Trương Xảo Nhi là tu vi luyện khí 10 tầng đỉnh phong.
Thực lực đối phương mạnh hơn nàng, nhưng về phương diện chiến đấu, Liễu Nhi dùng chiêu thức Tần Diệc Thư dạy cho nàng, có thể đánh tay ngang được với Trương Xảo Nhi.
Tỷ khí không biết bao lâu, nguyên nhân vì ảo cảnh trong này ngày đêm biến hóa, cho nên nàng không biết thời gian trôi qua, nàng chỉ biết linh khí trong người đang dần tiêu hao, mặc dù dùng đan dược, thì cũng không bổ sung được.
Thể lực tụt sức, cở thể run rẩy mạnh hơn.
Mà Trương Xảo Nhi cũng không tốt hơn được, thậm chí thể lúc còn kém hơn nàng, vì vậy vừa rồi đối phương bị thương nghiêm trọng hơn nàng.
Nếu nàng bị thương 7 phần, thì đối phương bị thương 9 phần.
Rõ ràng nàng đắc thế hơn, nhưng vừa rồi cơ thể nàng đột nhiên đứng lại, dường như có người bên trong cơ thể ngăn cản nàng hành động.
Nàng thấy được đoản đao của Trương Xảo Nhi đâm đến, nhưng lại không thể tránh được.
Nàng nghĩ cách tránh chỗ hiểm, trước đó một giây, nhưng thân thể nàng cứng ngắc không động đậy được, đối phương dùng đoản đao đâm từ phía sau.
Rất đau.....
Liễu Nhi cũng hiểu được đau đớn năm đó mẫu thân phải chịu, nàng cảm giác máu đang dâng lên, máu từ trong miệng chảy ra.
Tim còn đang đập, nhưng một cái đập lại chạm vào lưỡi đao sắc bén cứa qua.
Rất đau....
Nàng cảm giác tay Trương Xảo Nhi sau lưng đang run rẩy, nàng dường như bối rối, muốn rút đoản đao lại nhưng lại sợ hãi không dám làm.
Đao đâm vào chỗ hiểm, vị trí ngay tim, thực sự rất đau.
Trước mắt nàng biến thành màu đen, chớp mắt một cái cả người như bị hút đi sức lực, nàng cảm giác linh hồn sắp tan mất.
Thân thể nàng ngã ra sau, chạm đất, ánh mắt mờ mịt nhìn Trương Xảo Nhi rơi lệ.
Trương Xảo Nhi nhìn chật vật, trên người nàng có nhiều vết thương, không thể tìm được chỗ nào hoàn hào, trên tay nàng còn dính máu của mình.
Trước mắt Liễu Nhi càng đen, trời ..... rốt cuộc cũng đã đen hết rồi.
Nàng cũng thấy mệt, ngẩn ngơ nghe thấy Trương Xảo Nhi hét lên một tiếng, thân thể trì độn cảm nhận được đối phương đang quỳ bên người nàng, không ngừng lay nàng, dường như muốn làm nàng tỉnh lại.
Liễu Nhi thấy tiếc, tiếc không giết được nàng, nếu giết nàng cho dù mình chết, cũng không thấy ức.
Nhưng mẫu thân và nương thân phải làm sao đây.....
Nàng thấy may mắn vì mẫu thân và nương đã chung phòng, nói không chừng là đã có tiểu muội muội trong bụng nương thân rồi, vậy thì tốt, mặc dù nàng chết, nhưng mẫu thân và nương thân sẽ không cô đơn.
Các nàng chỉ đau lòng một hồi, dù sao tu sĩ thọ mệnh rất dài, các nàng sẽ quên nàng thôi.
Vậy càng tốt, còn có Tần Diệc Thư và sư phụ Thẩm Thái Hoa, nàng phụ sự giáo huấn của bọn họ dành cho mình.
Còn có Vô Song, Xuân Ca Nhi, Mộng Thu tỷ tỷ, nếu nàng chết, bọn họ cũng sẽ đau lòng.
Lúc này, Tiểu Hôi....
Đúng rồi, còn có Tiểu Hôi, nó là phượng hoàng, đã cùng mình ký khế ước, thực sự xin lỗi, hy vọng khế ước sẽ không tổn thương đến nó.
Từ lúc ở trong rừng đối đầu với yêu thú, Tiểu Hôi đã chìm vào giấc ngủ say rồi.
Nhưng chờ nó ngủ đến trăm ngăn năm, tỉnh lại thì đã quên nàng.
Nàng cảm kích nó, vì chưa có tình cảm đó, nhưng mà Cửu Tiêu chắc là hài tử của nàng và Tiểu Hôi, thực sự rất muốn biết bộ dạng đứa bé đó như thế nào.
Nàng chết rồi, thì có phải hài tử kia cũng không thể ra đời không?
Liễu Nhi hấp hối, trong đầu còn nhiều suy nghĩ.
Trương Xảo Nhi khóc đến đỏ mắt, nàng không biết vì sao mình đau lòng như vậy, tựa như mất đi thứ quan trọng nhất, mặc dù biết mẫu thân và người nhà đều bị giết, nhưng trong lòng nàng chỉ có tức giận và cừu hận.
Nhưng vừa rồi... nàng tự tay giết Liễu Nhi.
Nàng và Liễu Nhi nói ra căn bản quen biết không nhiều, nhưng đối phương cũng nổi bật trong lòng mình.
Nếu có thể trở lại khi còn nhỏ thì tốt rồi, quay lại sẽ không bị mẫu thân mang đến Lưu phủ, nàng sẽ thay Ngô Mộng Thu trở thành bạn tốt của Liễu Nhi.
Nhưng đáng buồn trên đời này không có nếu như, nàng giết Liễu Nhi, thực sự làm xong rồi.
Tình huống vừa rồi không phải ngươi chết chính là ta chết, nàng còn sống, nhưng Liễu Nhi đã tắt thở.
Tim của đối phương đã ngừng đập, thương thế như vậy cho dù là tu sĩ cũng không thể sống lại được.
Nhưng nàng nhớ đến Kinh Ngạo Tuyết, nàng tận mắt thấy quốc sư cầm kiếm đâm xuyên tim Kinh Ngạo Tuyết, nhưng nàng vẫn còn sống.
Liễu Nhi là con của Kinh Ngạo Tuyết, có khi nào nàng cũng giống như Kinh Ngạo Tuyết sẽ sống lại không?
Nghĩ vậy, nàng ngừng khóc, tay nàng run rẩy rút đoản đao trên người Liễu Nhi ra, máu vẫn còn tràn ra ngoài.
Nàng không muốn Liễu Nhi chết, nhưng nếu Liễu Nhi sống lại, nhất định sẽ phiền phức cho mình, thậm chí là giết nàng.
Lúc này còn thêm thù sát thân, đối phương nhất định là không bao giờ tha thứ cho nàng.
Cho dù nàng đau lòng thế nào, nàng cũng phải thiêu hủy thân thể này chấm dứt hậu hoạn!
Nghĩ vậy, nàng lau nước mắt đứng dậy, mặt không đổi lấy bùa trong nhẫn trữ vật ra, rót linh khí vào, ném về phía Liễu Nhi.
"Bùm" tiếng nổ vang lên, nàng lắc mình tránh ở gốc cây không xa, nhìn lửa thiêu đốt, miệng lẩm bẩm nói: "Liễu Nhi, ngươi yên tâm đi đi, vì để ngươi trên đường hoàng tuyền không buồn chán, ta sẽ giết Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn, để bọn họ xuống theo ngươi!"