Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 92: mang thai

Dây leo xanh biếc leo lên người Kinh Ngạo Tuyết, hình thể cũng rút nhỏ lại, xa xa nhìn lại như sợi dương liễu mỏng, nằm trên vai Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cầm một đầu vuốt ve, dùng thần thức dò hỏi: "trước đó ngươi đi đâu?"

Gia đình ba người các nàng đột nhiên phân tán, mỗi người một chỗ khác nhau, duy nhất giống nhau là đều ở trong ảo cánh.

Thẩm Lục Mạn chắc cũng không ngoại lệ.

Thẩm Lục Mạn kể lại cảnh tượng trước đó nàng gặp phải.

Sau khi nàng cảm nhận động đất xong, nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ xa lạ, nàng một mình vì tiết kiệm thời gian nên dùng dây leo phân thân, đi tìm Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi.

Kết quả không tìm được Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, nhưng lại tìm thấy đám tu sĩ và Lam Di Nương.

Nàng nghĩ thầm không ổn, liền hóa thành dây leo, nghe trộm kế hoạch của bọn họ.

Nàng nhìn thấy quốc sư, đối với nữ nhân có thù sát thân này, nàng đương nhiên sẽ không tha.

Vốn định âm thầm giết nữ nhân này, nhưng Lam Di Nương lại dùng truy hồn kỳ thúc giục, nàng không thể tiếp tục ẩn thân, đành phải hiện thân trước mặt mọi người.

Nói cũng được, nàng biến thành hình dáng nguyên bản của mình, mặc dù quốc sư và Lam Di Nương không ai nhận ra nàng.

Thực lực của nàng mạnh hơn so với quốc sư, nhưng quốc sư cũng không ngồi yên, pháp bảo trên tay không ít, còn có giả đan kỳ, so với tu sĩ trúc cơ bình thường mạnh hơn vài lần.

Nàng cố hết sức, thiếu một chút là có thể giết đối phương, báo thù rửa hận cho mình và Kinh Ngạo Tuyết, nhưng không ngờ lúc quan trọng nhất, Lam Di Nương ra tay cứu người kia.

Ảo cảnh lần nữa rung chuyển, chớp mắt nàng lại xuất hiện trong rừng, đám tu sĩ còn lại ở trong ảo cảnh điều tra.

Nàng không để mình bại lộ, liền nằm trên cây.

Cho đến khi nàng cảm nhận được khí tức của Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, định dụ đối phương qua, thì các nàng đã chủ động đi tới.

Trùng hợp cách tàng cây nàng nằm cách đó không xa, nàng từ trên thân cây bò xuống, tụ họp với Kinh Ngạo Tuyết các nàng.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy a một tiếng nói: "nói vậy, đúng là rất kỳ quái, vì sao các tu sĩ khác đều ở một chỗ, nhưng chỉ có gia đình chúng ta ba người bị tách ra?"

Thẩm Lục Mạn nghĩ có thể là trên người Kinh Ngạo Tuyết có tiên khí, còn trên người Liễu Nhi có phượng hoàng, nàng nghĩ vậy, nhưng liếc nhìn Liễu Nhi lại thấy nàng trạng thái không ổn.

Nàng bò lên người Liễu Nhi, dùng thần thức nói chuyện với Liễu Nhi: "Liễu Nhi, con làm sao vậy?"

Liễu Nhi buồn bã ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng, viền mắt đỏ lên, nàng nói: "mẫu thân, con biết nguyên nhân...."

Nàng kể lại chuyện mình đã gặp một lần, Thẩm Lục Mạn kinh ngạc không thôi nói: "ý con là, phượng hoàng vì cứu con mà chết?"

Liễu Nhi rầu rĩ gật đầu.

Thẩm Lục Mạn lại cùng Kinh Ngạo Tuyết nhìn nhau, nếu không phải chuyện này phát sinh trên người Liễu Nhi, nàng nhất định là không tin, phượng hoàng vốn thuận lợi tiến giai nguyên anh, sao có thể vì một phàm nhân mà chết!

Vốn dĩ yêu vương phượng hoàng khi trưởng thành rất ghét tu sĩ nhân tộc.

Nếu yêu tu khác nhẹ tay với nhân tộc, thì yêu vương sẽ căn cứ theo tội mà trừng phạt nghiêm khắc.

Trước kia phượng hoàng tuổi nhỏ ký khế ước với Liễu Nhi, cũng đủ khiến nàng kinh ngạc.

Nhưng hiện tại, phượng hoàng biết là cái bẫy của đối phương dành cho nàng, nhưng vẫn cứu Liễu Nhi, cái này....

Nàng lau má trấn an Liễu Nhi, không biết nên nói gì cho phải, đành nói: "không sau đâu, phượng hoàng vĩnh sinh bất tử, không ngừng chuyển thế trọng sinh, chỉ cần chúng ta rời khỏi chỗ này, thì nghĩ cách tìm được trứng phượng hoàng là tốt rồi."

Thực tế, thì không dễ làm như vậy, Liễu Nhi lau mắt lên tiếng.

Nàng không thể mất tinh thần như vậy được, Tiểu Hôi cứu nàng, nàng phải nâng cao tu vi lên, như vậy mới tìm được Tiểu Hôi.

Nàng nghĩ vậy liền nói: "mẫu thân, nương thân, chỗ này không có truyền đến tiếng nước, chắc chỉ là ảo cảnh thôi, vừa rồi mẫu thân dùng Ly Mộc Hoa đốt cháy không khí xung quanh, ảo cảnh cũng trở nên vặn vẹo, hay là bây giờ cũng thử dùng cách này thử xem."

Kinh Ngạo Tuyết cũng định làm như vậy, nàng đồng ý, rồi điều động Ly Mộc Hỏa trong cơ thể ra.

Đúng lúc này có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đến gần, nàng rùng mình, Thẩm Lục Mạn cũng nhanh chóng chui vào áo nàng, dính chặt thắt lưng của nàng, không chút kẽ hở.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Người đến cũng không tình nguyện, trên mặt mang tiếu ý nhạt nhẽo, Đoan Mộc Hân nói: "thì ra các ngươi còn chưa nướng thịt a, vậy thì tốt, ca ca ta báo các ngươi qua có chuyện thương lượng kìa."

Kinh Ngạo Tuyết ngây người bất động, cho đến khi dây leo gãi hông nàng, nàng mới hít sâu một hơi, trong lúc Đoan Mộc Nhụy và Đoan Mộc Hân nghi ngờ nhìn, nàng cười xấu hổ nói: "tìm chúng ta qua làm gì? chúng ta tu vi không cao, không thể giúp được gì cho các ngươi."

Đoan Mộc Nhụy gật đầu đồng ý, coi như các nàng biết điều.

Nhưng Đoan Mộc Hân không dễ đuổi như vậy, nàng nói: "không sao, ca ca ta tâm địa lương thiện, không đành lòng để các ngươi bị tu sĩ khác xa lánh, cho nên chút nữa các ngươi theo sau chúng ta là được."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng mới nói xong, bất quá là mượn cớ thôi, nhưng nha đầu trước mắt lại nhanh miệng hơn.

Đối phương đã xuất hiện ở đây rồi, nếu nàng còn từ chối, thì Đoan Mộc Hàn và Lam Di Nương tự mình đến đây, sẽ còn phiền phức hơn.

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được chậc một tiếng, nói: "vậy thì đi thôi, mà giải quyết nhanh một chút, đừng làm trễ thời gian ăn uống của ta."

Đoan Mộc Nhụy nghe vậy, liếc nàng một cái đi trước.

Đoan Mộc Hân áy náy cười nói: "tỷ tỷ ta tính khí là như vậy, mong rằng ngươi không để trong lòng."

Kinh Ngạo Tuyết cũng không chấp đại tiểu thư này, nàng chỉ muốn biết Lam Di Nương muốn làm gì thôi.

Nàng nghĩ vậy, nắm tay Liễu Nhi, theo sau Đoan Mộc Hân, đi vào đại điện.

Lam Di Nương tu vi cao nhất, ngồi ở vị trí đầu, nói: "ta tụ tập các chư vị ở đây, vì muốn mọi người hiệp lực, nghĩ cách rời khỏi chỗ này. Mọi người có ý kiến gì không cần giấu, cứ nói ra, nếu không....."

Nàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt không dấu vết đảo qua Kinh Ngạo Tuyết, nhất thời da đầu Kinh Ngạo Tuyết căng thẳng.

Nàng mơ hồ đoán được mục đích của Lam Di Nương, trong lòng hừ lạnh nói: nói vậy kiểm tra bản lĩnh mọi người là giả, thật ra tìm kiếm tiên khí ở đâu mới là thật.

Đáng tiếc tiên khí không có hình thể thật, chỗ lớn nhất hiện tại chỉ có ẩn thân trong không gian mà thôi.

Nàng nắm chặt tay Liễu Nhi, trong lòng tính toán đã xong, chỉ cần Lam Di Nương động thủ với các nàng, nàng liền đem Liễu Nhi vào không gian.

Tuy như vậy sẽ lộ ra sự tồn tại của tiên khí, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Liễu Nhi cũng ngoan ngoãn thông minh, liền hiểu ý nàng, vẫn như nữ hài bình thường hay xấu hổ trốn sau lưng mẫu thân, bộ dạng ngây thơ vô tội.

Cứ vậy, những người khác xem Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi xa lạ, nên không có nghĩ gì nhiều.

Đáy mắt Lam Di Nương trầm xuống, sau khi xem hết kỹ năng của mọi người, thì tới trước mặt Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, nheo mắt lại cười nói: "không biết nhị vị có kỹ năng gì?"

Kinh Ngạo Tuyết nhún vai nói: "trước đó mấy ngày ta mới lên trúc cơ, tu vi chưa vững, chắc là không giúp được gì, còn hài tử nhà ta, ngươi cũng thấy rối đó, tu vi của nàng chỉ mới luyện khí 9 tầng, may mắn là dựa vào đan dược tu vi mới tăng trưởng nhiều như vậy, nhưng mà lớn vậy rồi đến cả con gà còn không biết giết, thì làm gì có năng lực phá ảo cảnh mà đến cả ngươi còn không làm được?"

Ánh mắt nàng cười sâu, nói: "mong Lam Di Nương không làm khó chúng ta."

Lam Di Nương cười nói: "sao mà biết được, chúng ta trước kia quen biết, tình huống của ngươi ta biết rõ nhất, dù sao chúng ta cũng là...."

Nàng vuốt má Kinh Ngạo Tuyết, đối phương tránh né, Lam Di Nương không tức giận, mà cười nói: "chúng ta cũng có quan hệ đó, chỉ là không biết thê tử của ngươi đi đâu? lâu vậy rồi ta vẫn không thấy nàng, không lẽ....."

Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi nói: "ta và ngươi không thân thiết gì, đừng nói đùa như là chúng ta có thật, còn thê tử nhà ta a."

Nàng dừng một chút, đắc ý hất cằm cười nói: "nàng mang thai con của ta, ta sợ nàng vào động phủ xa lạ sẽ bị thương, nên dặn nàng đi trốn thật xa rồi. Ta định cầm hai món đồ mang về, ai ngờ lại trễ như vậy, chắc là nàng lo lắng lắm, haiz, sợ là ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng nàng a."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, vẻ mặt u sầu, Liễu Nhi cũng đỏ cả mắt nói: "mẫu thân, con nhớ nương thân, khi nào chúng ta mới có thể về nhà?"

Kinh Ngạo Tuyết ôm Liễu Nhi nói: "đừng sợ, Lam Di Nương tu vi rất cao, ăn muối đi đường so với con còn nhiều hơn, nhất định sẽ nghĩ ra cách, phải không Lam Di Nương!"

Nàng nói vậy, ánh mắt mong chờ nhìn đối phương, Lam Di Nương câm nín, đành gật đầu.

Nàng không biết Thẩm Lục Mạn có mang thai hay không? nhưng đối phương không ở đây, cũng là sự thật không chối cãi.

Dù nàng cảm giác cả nhà Kinh Ngạo Tuyết có gì đó quái lạ, nhưng lại không có bằng chứng, hiện tại có nhiều tu sĩ nhìn tới, có muốn gây chuyện cũng không tiện.

Nàng nghĩ vậy, liền tha cho Kinh Ngạo Tuyết một mạng, ngược lại đi hỏi những người khác.

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, cảm giác dây leo bên hông động đậy, đúng lúc chọt ngay chỗ nhột của nàng, nàng cố gắng cắn môi, mới không bật ra tiếng cười.

Nếu mà bật cười, thì sẽ rất xấu hổ.

Nàng đưa tay lên miệng ho khan vài cái, tay trái đưa ra sau nhẹ ấn dây leo một cái, dây leo rốt cuộc yên tĩnh lại.

Sau khi Lam Di Nương và Đoan Mộc Hàn kiểm tra xong thì mới thở dài một hơi nói: "nếu vậy, chúng ta cùng nhau toàn lực ứng phó đi, công kích cùng một góc thử xem."

Những tu sĩ khác lên tiếng, Kinh Ngạo Tuyết lại muốn rời khỏi chỗ này, liền dùng hỏa hệ công pháp, còn Liễu Nhi không giúp được gì, vì nàng tuổi còn nhỏ, không có ai ép nàng.

Sau khi mọi người thử công kích cái cây bên ngoài đại điện xong, cái cây xu cà na kia bị đánh thành bã, nhưng không khí xung quanh không bị gì, căn bản không có dấu hiệu phá được ảo cảnh.

Lam Di Nương nhíu mày, lại cho các tu sĩ linh căn giống nhau tiếp tục công kích, nhưng kết quả vẫn vậy.

Lam Di Nương suy nghĩ một chút nói: "xem ra lửa phải là lửa chính khí, thì mới phá được ảo cảnh của ma khí ngưng kết thành này."

Mọi người vừa nghe được là ma khí tạo thành liền kinh hãi, sau đó nghe Lam Di Nương giải thích một chút, liền hiểu ra, biểu tình trên mặt trắng bệch.

Vì bọn họ hiện tại như dê chờ bị thịt, rơi vào tay đồ tể, chờ đợi đối phương không biết khi nào ra tay.

Cảm giác này thật không dễ chịu, chỗ này không có ngày đêm, tu sĩ có tu vi nhất định, không cần ăn ngủ để tồn tại.

Kinh Ngạo Tuyết theo chân bọn họ hồi lâu, còn tưởng bọn họ có cách, kết quả không được gì.

Nói vậy, nàng chỉ có thể dựa vào cách của mình mà xử lý.

Nàng nghĩ vậy, vuốt bụng tới trước mặt Đoan Mộc Hàn nói: "ta đói bụng rồi, phải vào rừng bắt thú nướng ăn đây."

Đoan Mộc Hàn im lặng nhìn nàng một cái, xua tay tùy ý nàng đi.

Kinh Ngạo Tuyết vội kéo Liễu Nhi vào rừng, Thẩm Lục Mạn theo chân các nàng trượt xuống, trên người dùng lửa nhưng lại không thể được.

Kinh NgạoTuyết kinh hãi, nàng hoàn toàn bối rối, theo lý thì phải làm như vậy, mới phá được trận pháp, nhưng vì sao đã dùng hỏa có dính lửa phượng hoàng rồi mà vẫn không trốn được?

Lẽ nào......

Đây không phải ảo cảnh, đây là thật?

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, nói ra suy đoán của mình với Thẩm Lục Mạn, trước đó Thẩm Lục Mạn cũng không nghĩ như vậy, có trách là do suy nghĩ trước đó.

Các nàng theo bản năng cho rằng không có thác nước, thì nhất định là ảo cảnh, nhưng thủ đoạn của đối phương cũng không thể biết được, trong ảo cảnh còn có lẫn sự thật, nên mới gạt được nhiều người như vậy.

Nếu nói vậy, Kinh Ngạo Tuyết trầm tư một chút đề nghị: " thê tử, chúng ta đi theo cửa này ra ngoài xem có được không, nếu không thì tới thác nước ngay đại điện đốt lửa, chỗ đó là nơi chúng ta phân biệt ảo cảnh và nơi thật sự, nói không chừng sẽ tìm được chỗ ra."

Thẩm Lục Mạn gật đầu, chuyện này tốt nhất giao cho nàng làm.

Kinh Ngạo Tuyết cảm giác có ngươi đến, liền bắt một con yêu thú, nàng vừa suy nghĩ vừa chụm củi đốt lửa, vì muốn nướng thịt nhanh hơn nàng còn dùng Ly Mộc Hỏa.

Khi Lam Di Nương đến, thịt nướng đã tản ra hương thơm rồi.

Liễu Nhi và Kinh Ngạo Tuyết ngồi đối diện nhau, ở giữa là đống củi cháy, thịt còn đang lật qua lật lại nướng, Liễu Nhi thỉnh thoảng còn bẻ nhánh cây thêm vào lửa.

Còn Kinh Ngạo Tuyết thì nheo mắt ngửi mùi thịt, dường như đang chìm đắm trong đó.

Lam Di Nương dừng bước lại, dở khóc dở cười nói: "ngươi thật biết hưởng thụ."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cảnh giác, nàng căm hận quốc sư, Lam Di Nương và quốc sư giống nhau, đối với nữ nhân tu vi cao hơn mình còn hay hoài nghi, nàng không thể cho qua.

Nghe vậy, nàng cười nói: "chỉ là thịt nướng thôi, Lam Di Nương tu vi cao vậy chắc là tích cốc rồi, hy vọng không hứng thú với thịt này a."

Lam Di Nương không ngại lạ ngồi cạnh Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy sao mà giống được chứ? ngươi tự tay nướng, hương vị dĩ nhiên là so với người ngoài tốt hơn chứ?"

Liễu Nhi ngước mắt trừng Lam Di Nương, Kinh Ngạo Tuyết liền chuyển qua ngồi cạnh Liễu Nhi nói: "ta đã có thê tử rồi, xin Lam Di Nương tự trọng, ta không có hứng thú với ngươi."

Lam Di Nương nhún vai cười quyến rũ nói: "ta so ra còn lợi hại hơn phu nhân của ngươi nhiều, cho dù là ở trên giường hay dưới giường....."

Kinh Ngạo Tuyết vội che tai Liễu Nhi lại nói: "che tai lại đi, ta sợ chuyện dơ bẩn này làm tổn thương tâm tinh nhỏ bé yếu đuối của con."

Liễu Nhi nhịn xuống không cười, cẩn thận che tai mình lại.

Lam Di Nương liếc mắt, nàng vốn qua đây chỉ muốn kiểm tra động tĩnh của Kinh Ngạo Tuyết mà thôi, hiện tại thấy nàng thực sự nướng thịt, cũng không nghi ngờ nữa, liền đứng dậy rời đi.

Sau khi nàng đi xa, Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: "nữ nhân đúng là phiền phức, ta không có hứng thú với nam nhân hay nữ nhân khác, ta chỉ hứng thú với thê tử của ta thôi."

Liễu Nhi cong miệng cười, Kinh Ngạo Tuyết hài lòng nói: "ah, cười vậy mới đúng nha, Liễu Nhi còn nhỏ a, đừng tạo áp lực lớn cho mình như vậy, thịt nướng chín rồi, ăn thử đi."

Liễu Nhi cũng không hứng thú với thịt nướng lắm, nhưng đây là mẫu thân cho nàng, trước đó nàng vì chuyện của Tiểu Hôi làm cho mẫu thân lo lắng, cho nên dù không thích ăn, nàng vẫn ngoan ngoãn nhận, cắn một miếng nhỏ.

Kinh Ngạo Tuyết phân một nửa cho mình ăn, thịt nướng còn nóng, nhưng giờ nàng là tu sĩ rồi, việc nóng không còn là vấn đề với nàng.

Sau khi Thẩm Lục Mạn điều tra xong, thì lại bò lên người nàng, Kinh Ngạo Tuyết nói: "tình hình sao rồi?"

Thẩm Lục Mạn truyền âm đến nói: "không lạc quan, bên ngoài vẫn là ảo trận, nó vẫn như vậy.

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, liền nói: "được, chờ lát nữa chúng ta ăn thịt nướng xong, rồi đến thác nước bên đại điện thử xem."

Thẩm Lục Mạn định gật đầu, bất chợt lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Nàng nghĩ thầm không tốt, vội phân phó Kinh Ngạo Tuyết nói: "mau mang Liễu Nhi vào không gian."

Kinh Ngạo Tuyết ngẩn ra, còn chưa hiểu tình hình, nhưng tay chân nhanh hơn não, vội mang Liễu Nhi và dây leo dùng ý thức đưa toàn bộ vào trong không gian của tiên khí.

Khi vào không gian trong nháy mắt, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được không khí ngột ngạt đáng sợ, đang tập kích nàng.

Không gian đóng lại, cảm giác khó chịu này liền biến mất.

Kinh Ngạo Tuyết còn sợ hãi, nói: "vừa rồi là chuyện gì?"

Thẩm Lục Mạn cũng không biết, nàng đột nhiên ngửi thấy mùi máu nồng nặc, theo bản năng ý thức tình huống không ổn.

Liễu Nhi lần đầu vào không gian trong tiên khí của Kinh Ngạo Tuyết, tò mò hỏi: "mẫu thân, đây là nơi nào?"

Kinh Ngạo Tuyết ngồi dưới đất, nói: "là không gian bên trong Thanh Mộc Đỉnh, lúc trước không phải ta đã mang con và nương thân rồi trốn ở đây rồi sao?"

Liễu Nhi nghe vậy ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu nói: "con.... con không nhớ rõ."

Kinh Ngạo Tuyết rùng mình, nàng và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt nhau.

Vừa rồi Liễu Nhi chỉ nói về Trương Xảo Nhi và chuyện của phượng hoàng, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện này.

Hiện tại trong không gian cũng an toàn, Thẩm Lục Mạn muốn Liễu Nhi kể lại hoàn chỉnh một lần nữa.

Chờ Liễu Nhi nói xong, Thẩm Lục Mạn mới nói: "trước đó Liễu Nhi mất đi ý thức, ta cũng đã cảm thấy trạng thái của nàng không ổn, tuy vẫn là thân thể của Liễu Nhi, nhưng biểu tình tác phong không phải là của nàng."

Kinh Ngạo Tuyết còn sợ hãi trong lòng, mơ hồ cảm thấy cái này có chút quen mắt, nhưng nàng không nghĩ ra.

Nàng tới bên cạnh Liễu Nhi, dùng mộc hệ dị năng rót vào người đối phương dò xét, không nhận ra cái gì khác lạ, thậm chí phượng hoàng dùng mạng đổi mạng cứu Liễu Nhi, còn khiến cho kinh mạch nàng càng thông thoáng hơn.

Nàng mím môi một cái nói: "cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, hay là chúng ta dùng ám hiệu đi, một khí đối phương không trả lời được, có thể nói đối phương là giả."

Liễu Nhi lên tiếng, nàng đỡ trán mình, suy nghĩ nói: "ám hiệu là gì?"

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái nói: "tên thật của phượng hoàng là Tiểu Hôi được rồi."

Người bình thường không ai biết rằng phượng hoàng lúc nhỏ, chỉ là một con gà con màu xám, đây là bí mật của gia đình nàng.

Dĩ nhiên, cách này cũng không ổn thỏa gì mấy, nhưng chí ít là đối sách trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui