Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 93: chạy ra.

Kinh Ngạo Tuyết vì chuyện này hưng phấn hồi lâu, rốt cuộc mới tỉnh lại.

Bắt đầu còn vui vẻ không tin nổi, sau đó hưng phấn nghĩ đến tương lai, giờ lại nhíu mày trầm tư.....

Kinh Ngạo Tuyết không chỉ nghĩ đến tương lai xa xôi, làm sao đối đãi với đứa nhỏ này, mà còn nghĩ đến nguy hiểm trước mắt chưa biết được.

Tuy hiện tại các nàng ở trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, coi như an toàn, nhưng cửa ra của Thanh Mộc Đỉnh vẫn nằm trong ảo cảnh động phủ Thanh Mộc Chân Quân, không chỉ có Lam Di Nương và các tu sĩ mà còn có thủ lĩnh thập tam của ma tộc nhìn chằm chằm.

Tình huống đối với các nàng cực kỳ bất lợi, nếu không nghĩ cách mau rời khỏi chỗ này thì sẽ thành cá trong chậu.

Đến khi đó, đừng nói là hài tử trong bọng Thẩm Lục Mạn, đến cả 3 người lớn như các nàng đều sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Nàng nhíu chặt mày, kế trước mắt là tìm cách rời khỏi chỗ này nhanh nhất.

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn, thấy đối phương vẫn mang thần sắc bất an trên mặt, xem ra còn lo lắng chuyện sinh hài tử ra sẽ là bán yêu, nàng thở dài một hơi nói: "đừng lo lắng nữa, được không?"

Nàng dừng một chút nói: "hiện tại người vào phòng luyện đạn đi, xem Liễu Nhi học đến đâu rồi, ta ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì rồi."

Thẩm Lục Mạn mới gật đầu, nhưng nghe thấy nàng bảo muốn ra ngoài, liền trợn to hai mắt nói: "không được, bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng ta còn chưa biết, lỡ như....."

Kinh Ngạo Tuyết hôn trán trấn an một cái nói: "đừng sợ, ta biết chừng mực, nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức vào Thanh Mộc Đỉnh.

Thẩm Lục Mạn vẫn từ chối nói: "hay thôi đi, bản thể của ta là dây leo....."

Nàng còn chưa nói xong, Kinh Ngạo Tuyết đã biến mất trước mặt nàng.

Thẩm Lục Mạn sửng sốt một chút, mới biết đối phương đã ra khỏi không gian, nàng tức giận không nhẹ, cũng muốn đi theo ra, nhưng đối phương mới là chủ nhân của Thanh Mộc Đỉnh.

Cho nên, không có Kinh Ngạo Tuyết cho phép, nàng căn bản không thể ra được.

Thẩm Lục Mạn mím môi, thầm nghĩ: Kinh Ngạo Tuyết tốt nhất ngươi nên biết chừng mực, đừng xảy ra chuyện gì đó.

Nàng xoay người quay về phòng luyện đan kiếm Liễu Nhi, lúc này Kinh NgạoTuyết đang ở trong rừng, trong không khí chỉ có mùi máu tanh, ngoại trừ cái đó ra, còn có rất nhiều linh khí.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết biết đó là bẫy, nàng quay lại không gian bối rối điều tra một chút, thân thể lại không tự chủ chọn bước về trước.

Sau khi nàng phát hiện hành động của chính mình xong, nàng nhịn không được, bất đắc dĩ cười cười, liền theo chân tay mình, tiếp tục chạy ra khỏi rừng.

Nàng đi đường, cảm giác xung quanh yên tĩnh quỷ dị, vốn trong ảo cảnh có không ít tu sĩ, trước đó nàng còn mượn cớ đi vào rừng, trên đường thấy không ít, nhưng lại không quen, chỉ nhìn nhau cảnh giác, không có giao lưu.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết vẫn tin chắc rằng bọn họ đều là tu sĩ thiệt sự.

Nhìn sơ thôi cũng tầm trăm người, mà hiện giờ, mấy người này đã không cánh mà bay rồi.

Nàng nghĩ thầm, có phải bọn họ đã chết rồi không? vì mùi máu trong không khí không thể tự nhiên mà có, dù có chết thì cũng còn xác và máu mà.

Nàng nhíu chặt mày, đi ra ngoài đại điện, vốn định chứng thực suy nghĩ của mình.

Là dùng Ly Mộc Hỏa đốt thác nước bên cạnh đại điện, xem thử ảo cảnh có xuất hiện không khí vặn vẹo hay không?

Nhưng nàng không ngờ, khi nàng đến gần đại điện, thì thấy xác chết đầy đất.

Những cái xác quen thuộc, nhìn như bị ma công hút khô rồi, trở thành xác khô.

Kinh Ngạo Tuyết mím môi, mấy cái xác như vậy nàng từng thấy qua trong sơn trại, đó là sơn trại của Lam Di Nương, cũng từng tận mắt nhìn thấy quốc sư hút khô nhị đương gia của sơn trại.

Đống thi thể khi đó và hiện tại y như nhau.

Nàng nghĩ thầm không ổn, đang nghe động tĩnh liền trốn vào một gian phòng, sau đó, Đoan Mộc Hàn bị đánh bay ra ngoài, đụng vào đống xác kia.

Đoan Mộc Hàn ho khan vài tiếng, trong mắt đầy kinh hãi, hắn nhìn vào chính điện.

Kinh Ngạo Tuyết theo ánh mắt hắn nhìn lại, thì thấy Lam Di Nương và quốc sư đang đại chiến dữ dội.

Trạng thái quốc sư không tốt, cả người không có chỗ nào lành lặn, trên mặt còn dính máu.

Nhưng ánh mắt nàng điên cuồng, tựa như nhập ma.

Lam Di Nương giao chiến với nàng tình trạng lại tốt hơn một chút, nhưng vẫn chật vật, nàng phun ra một ngụm máu, nói: "ta đúng là coi khinh ngươi, không ngờ với tình huống này rồi, ngươi còn có thể phản kích ta, còn thuận lợi kết kim đan."

Quốc sư mặt không đổi sắc, châm chọc: "không kéo ngươi cùng xuống địa ngục, thì làm sao trả được thù này."

Kinh Ngạo Tuyết không biết các nàng xảy ra mâu thuẫn gì, nàng cũng không muốn biết, nhớ lời Thẩm Lục Mạn nói với mình trước đó, quốc sư khi đó xém chút bị nàng giết chết, nhưng lúc khẩn cấp Lam Di Nương lại ra tay cứu nàng.

Lúc này hai người lại đánh nhau, có chút khó hiểu.

Nàng đối với chuyện này không hứng thú, muốn xoay người rời đi, quốc sư đột nhiên xuất hiện trước mặt Lam Di Nương, hung hăng bóp cổ nàng, cười nhạt một tiếng nói: "sự kiên nhẫn của ta không còn nữa, tâm nguyện cuối cùng của ngươi là giết người này sao?"

Lam Di Nương khó chịu vùng vẫy, tinh thần quốc sư như sắp vỡ ra, giọng nói hạ xuống, thay đổi âm điệu trước đó, chần chờ nói: "..... phải."

Dứt lời, nàng liền tự cười, nói: "cái này thì dễ thôi, không phải chỉ là một tu sĩ trúc cơ thôi sao, dù dùng bí thuật không ngừng đoạt xá trọng sinh, nhưng cho dù có đoạt xá nhiều thì thiên đạo cũng không tha cho nàng, một khi giết nàng, nàng sẽ hoàn toàn rơi vào vực chết."

"Đừng quên... giao dịch của chúng ta."

Nàng nói vậy, đột nhiên ánh mắt cứng lại, ghé sát vào Lam Di Nương bắt đầu hút tu vi của đối phương.


Lam Di Nương chỉ cảm thấy tình cảnh này thật buồn cười, trước đó là nàng hấp thụ tu vi của đối phương, bây giờ lại bị trả thù lại.

Nói thật, tuy nàng dùng cách này giết người không ít, nhưng bị người khác hút tu vi cũng là lần đầu.

Cảm giác này thực sự không dễ chịu.

Nàng nheo mắt lại, siết chặt tay quốc sư, lưu lại vết cào trên da đối phương, nàng nói: "Lộ Dao, ngươi chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao? không ngờ lại cúi đầu dưới ma tu này? thật là một sỉ nhục, ngươi không xứng làm đối thủ của ta."

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, mới biết được Lộ Dao là tên của quốc sư.

Trước giờ nàng vẫn gọi là quốc sư, nhưng không ai biết tên thật của quốc sư.

Quốc sư cũng sửng sốt một hồi, ánh mắt nàng hoảng hốt một chút, nàng cũng không nhớ từ sau khi đến nhân gian, đã lâu không ai gọi tên nàng rồi.

Quyền lực nhân gian dễ ăn mòn lòng người, lúc đầu nàng chọn làm quốc sư, chỉ muốn mượn quyền thao túng mà thôi, chỉ cần dùng hoàng quyền để tìm kho báu động phủ là được, nàng sẽ có được cơ hội tiên khí truyền thừa, quay về tu tiên giới hô mưa gọi gió.

Nhưng ai mà ngờ, chờ một hồi, đã hơn 20 năm.

Nàng chìm đắm trong quyền lực nhân gian, dưới một người trên vạn người, mặc kệ trong lòng họ nghĩ gì, chí ít mặt mũi cũng phải cung kích gọi nàng một tiếng "quốc sư đại nhân".

Nàng cũng dần quen với thân phận quốc sư này, đến cả họ tên thật của mình cũng quên.

Hiện giờ nghe Lam Di Nương gọi tới, nàng cảm giác như đã làm sai mấy đời.

Không chỉ nàng, Lam Di Nương, tên thật là Hoa Lăng Lam, dường như cũng có suy nghĩ giống nàng.

Mấy năm qua đối chọi gay gắt, từng bước ép nhau, cuối cùng lưu lạc thành kết quả như vậy.

Khuôn mặt nàng cười khổ, nàng không cam lòng bị ma tu khống chế, nhưng đối phương không phải ma tu, đối phương mà cường giả ma tộc.

Đối phương vốn có thể chiếm lấy thân thể hư nát của nàng, nhưng nàng cũng muốn tranh thủ cho mình một cơ hội, vì mình báo thù rửa hận.

Khi đó nàng bị Lam Di Nương hại chỉ còn là cái xác khô, trong mắt đều là tâm tư muốn báo thù, cứ tưởng mình tiếc nuối mà chết đi, nhưng không ngờ lại có người cho nàng cơ hội này.

Nàng liền đồng ý, tu vi nhanh chóng tăng lên, các tu sĩ bị nhốt trong ảo cảnh cũng bị hút vào thân thể nàng, trong thời gian cực ngắn nàng liền khôi phục tu vi, không những vậy còn trực tiếp trở thành tu sĩ kim đan kỳ.

Mấy cái này là công lao của ma tộc cường đại kia, nàng sao có thể phản kháng đối phương?

Thần tình nàng phức tạp nhìn Lam Di Nương trước mắt, tu ví đối phương không ngừng đi vào thân thể này.

Sau khi hút hết tu vi Lam Di Nương xong, thân thể nàng cũng đã tiến vào kim đan hậu kỳ.....

Tốc độ tu luyện thật nhanh, nếu là trước kia nàng sẽ rất vui mừng, nhưng hiện tại, nàng và Lam Di Nương giống nhau, không còn lựa chọn nào.

Nàng nhìn Lam Di Nương khô kéo lộ xương mặt, đột nhiên tâm động muốn nói gì đó, Lam Di Nương hoảng sợ mở to mắt,

Nàng dường như thấy được trong ánh mắt đó, ma tộc đang chiếm lấy thân thể này.

Nếu thua trong tay ma tộc, vậy có gì mà không phục.

Lam Di Nương thấy mí mắt ngày càng nặng, từ lúc nàng bước vào con đường tu tiên, thì chưa từng có lúc chợp mắt nghỉ ngơi thực sự.

Dù ở nhân gian, Lộ Dao như bóng ma như ung nhọt tận xương, lúc nào cũng xuất hiện trong đầu nàng, nó như tơ nhện, dấu chân ngựa, phải tìm cho được tung tích của nàng.

20 năm qua, đều không ngoại lệ.

Cái này có tính là một sự ăn ý có ý nghĩa không.

Nàng nhịn không được cong môi, miễn cưỡng cười, thấy thần tình Lộ Dao cũng giống như nàng, thầm than một tiếng oan gia......

Đây là ký ức cuối cùng.

Lam Di Nương bị hút hết tu vi, hoàn toàn chết đi.

Lộ Dao cũng thực hiện được tâm nguyện cuối cùng, dùng thân thể trao đổi, thần hồn tiêu tán, để ma tộc chiếm lấy thân thể này.

Khi quốc sư mở mắt lần nữa, đáy mắt nàng hiện hồng quang, đưa tay vuốt môi cười nói: "10 vạn năm rồi, rốt cuộc lần nữa mới có được thân thể nhân tộc, tuy tư chất không bằng mấy cái trước ta chọn, nhưng hiện tại cũng là lựa chọn tốt nhất."

Nàng vuốt mái tóc đen, ma khí nồng nặc quấn thân, trên người liền biến ra một bộ đồ mới.

Nàng xõa tóc tùy ý, dung mạo quốc sư lúc này nhìn chỉ mới 21 tuổi.

Nàng khẽ cười, cảm giác trong đại điện có vài người còn sống.

Mấy người này..... hẳn là "còn sống" bọn họ đều là một sự sắp xếp cho cái bẫy sau này.

Hiện tại, mục đích của nàng đã xong, giải quyết xong phượng hoàng, còn đoạt được thân thể, Thanh Mộc Đỉnh cũng thuận lợi vào tay Kinh Ngạo Tuyết.

Trò chơi gậy ông đập lưng ông, đã đến lúc kết thúc.

Nàng nghĩ vậy, đi tới trước mặt Đoan Mộc Hàn, ung dung câu cằm đối phương, nhẹ giọng cười nói: "Đoan Mộc Hàn, trên người ngươi có khí tức tiên khí, xem ra một cái tiên khí đang ở trong Đoan Mộc gia."

Nàng suy nghĩ cười cười, ánh mắt nhìn mắt Đoan Mộc Hàn, trong mắt lóe hồng quang, Đoan Mộc Hàn còn đang căng thẳng cũng dại ra, theo nụ cười của nàng gật đầu.

Nói xong, Kinh Ngạo Tuyết thấy không gian trong phòng vặn vẹo, nàng sửng sốt một chút, vội chạy ra khỏi không gian vặn vẹo.

Vừa hạ xuống đất, nàng đã ở ngoài đại trận hộ sơn của Thanh Mộc Chân Quân rồi.


Nàng vẫn không hiểu tình huống trước mắt, trước đó bị ảo cảnh dày vò quá nhiều nên cũng sợ hãi, chính mình bị quốc sư kỳ quái kia đem vào ảo cảnh một mình.

Cho đến khi con ngựa trắng lo lắng chạy đến, điên cuồng vòng quanh nàng, nàng mới hiểu ra: nàng, thật sự ra ngoài, nàng an toàn rồi!

Nhưng bầu trời có mây đen kéo đến, khiến lòng nàng cảm giác nguy hiểm, không chờ ngựa trắng hỏi, liền lấy bảo kiếm rót linh khí, mang ngựa trắng bay đi, chạy nhanh khỏi đám mây đen.

Nàng làm không sai, nàng vừa xoay người, động phủ Thanh Mộc Chân Quân cũng đả mở ra trận pháp tự hủy.

Đây là trận pháp ngọc đá cùng nát của Thanh Mộc Chân Quân, dù nàng có lợi hại thế nào, thì thủ lĩnh thập tam ma tộc trước mắt, cũng không cản nổi một đầu ngón tay út của đối phương.

Đây đều là kế hoạch đã được sắp xếp của đối phương.

Mây đen kéo đầy trời, đột nhiên xuất hiện âm thanh điếc tai, tựa như động đất, chỗ nào có mây đen bao phủ, chỗ đó có động đất mạnh.

Có thể trốn được cơn tai họa này, người phàm trăm người không một ai.

"Quốc sư" bay giữa không trung, nhìn cảnh tượng dưới chân, nhếch miệng cười, Đoan Mộc Hàn và hai muội của hắn là Đoan Mộc Nhụy và Đoan Mộc Hân đều còn sống.

Ánh mắt bọn họ dại ra, trong mắt Đoan Mộc Hàn còn hiện hồng quang.

"Quốc sư" duỗi người, nói: "trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, tiếp theo các ngươi phải về tu tiên giới, chờ ta phân phó thì hãy làm việc."

Đoan Mộc Hàn đáp, quốc sư sờ cằm, cười nói: "Lộ Dao, tên này quá mềm yếu, không thích hợp với ta, sau này ta gọi là Lộ Vô Cữu đi."

Đám người Đoan Mộc Hàn cùng gọi tên mới của nàng.

Lộ Vô Cữu nheo mắt lại, xuyên qua mây đen có thể thấy Kinh Ngạo Tuyết đang bỏ chạy.

Nàng cười nói: "trốn đi a, trốn càng xa càng tốt, đến kỳ hạn 10 vặn năm, ta muốn xem ngươi trưởng thành thế nào?"

Dứt lời, nàng hóa thành đám mây đen, biến mất trong mây đen.

Kinh Ngạo Tuyết không ngừng tăng tốc độ, mới không bị tai họa lan đến, nàng chật vật chạy trốn, chờ dừng lại rồi, thì đáp xuống một cái trấn nhỏ xa xôi, mới thở dài một hơi.

Ngựa trắng đứng cạnh nàng, xém chút ngã nhào, nàng vội ổn định thân hình, hoảng loạn bất an hỏi: "đêm trươc ta có xem tinh tượng, phát hiện quỹ tích vận mạng đang thay đổi rất nhiều, một ngôi sao sáng đại biểu cho thiên mệnh chỉ tử đã ngã xuống, cái này.... rốt cuộc là ai chết?"

Nàng không thấy Thẩm Lục Mạn, cũng không thấy Liễu Nhi, tâm tình càng nóng nảy.

Kinh Ngạo Tuyết thở gấp xong, nói: "ngươi hít sâu vào hơi đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Nàng sợ tin này sẽ khiến ngựa trắng tức chết, sau khi Vu Di Linh bình tĩnh rồi, liền kéo Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi từ trong Thanh Mộc Đỉnh ra.

Đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi đang ở trong phòng luyện đan đọc sách, đột nhiên bối rối, thân thể theo bản năng thích nghi với không gian bên ngoài, khi nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết và ngựa trắng, Thẩm Lục Mạn mới ý thức được: các nàng đã ra ngoài rồi.

Rốt cuộc làm sao Kinh Ngạo Tuyết ra được?

Thẩm Lục Mạn nghi hoặc khó hiểu, nàng còn định ở trong Thanh Mộc Đỉnh chờ thêm vài năm.

Nhưng lại không ngờ, nhanh như vậy đã trốn ra được.

Liễu Nhi cũng hoang mang như nàng nói: "mẫu thân, chỗ này là......"

Kinh Ngạo Tuyết khoát tay nói: "vừa rồi tình huống khẩn cấp, ta chỉ mải chạy trốn, không để ý phương hướng, nên ta cũng không biết đây là chỗ nào, chờ chút nữa nghỉ ngơi xong, thì tới gần đó hỏi một chút."

Nàng lấy đệm ra, đỡ Thẩm Lục Mạn ngồi xuống, rồi lấy một cái cho Liễu Nhi, sau đó đem mọi chuyện kể một lần.

Vu Di Linh cũng ở bên cạnh nghe, cau mày nói: "tiên khí, ma tộc.... này là cái gì? tiên khí không phải đã sớm thất truyền rồi sao? hơn nữa tuy ma tộc có thể xâm chiếm, nhưng gần nhất chỉ mới có mấy vạn năm, tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn tới lại lần nữa xâm chiếm tu tiên giới được."

Kinh Ngạo Tuyết chỉ nói việc mình trải qua, còn cụ thể ra sao thì đối phương tự mình hiểu.

Nàng thấy ngựa trắng nhíu mày suy nghĩ nói: "ta cảm giác là ma thập tam thả cho ta đi, nếu nó muốn giết chết ta, thì so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn, nhưng vì sao nó......"

Đây là điều nàng hoang mang không hiểu, trước đó cũng không nghĩ ra, lúc này liên kết chuyện ở đại điện cũng càng rối hơn.

Cho dù là hiểu ý mù quáng tự đại, mình là người chuyển kiếp, chắc được quang hoàn của nguyên chủ.

Nhưng ma thập tam cũng thả rất nhiều tu sĩ, như là ba người Đoan Mộc Hàn, ngoại trừ họ ra, còn có vài tu sĩ xa lạ khác.

Nàng không biết mục đích ma thập tam làm vậy là gì? Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi cũng không hiểu nốt.

Suy đoán một hồi cũng không ra, Kinh Ngạo Tuyết sợ Thẩm Lục Mạn lo lắng chuyện này, ảnh hưởng thân thể, nàng hiện tại đang mang thai, không thể cứ sầu lo như trước, như vậy sẽ không tốt cho mẹ và con trong bụng.

Vu Di Linh cũng không hiểu được chuyện này, nàng chỉ để ý ngôi sao ngã xuống, lại hỏi thăm tiếp.

Sau đó, nàng để ý Liễu Nhi cứng người lại, Liễu Nhi chật vật nói: "là Tiểu Hôi, Tiểu Hôi vì cứu ta, mà chết."

Vu Di Linh sửng sốt một chút, khi Liễu Nhi nói Tiểu Hôi chính là phượng hoàng, Vu Di Linh còn không tin nổi.

Phượng hoàng không dễ bị giết chết như vậy, cho dù bị giết cũng sẽ chuyển thế trọng sinh.

Qua nhiều năm rồi, tuy ngôi sao phượng hoàng mờ nhạt, nhưng chưa từng ngã xuống.


Không thể nào, đột nhiên xuất hiện, triển lộ tài năng xong, thì đã ngã xuống.

Cái này.... không thể nào!

Liễu Nhi thấy nàng có vẻ không tin, nhịn không được cười khổ một tiếng, dẫn ngựa trắng tới bờ sông, bắt đầu kể lại chuyện trong động phủ Thanh Mộc Chân Quân, những chuyện đã gặp phải.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi bên người Thẩm Lục Mạn, nắm tay nàng, nói: "đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù ma thập tam có âm mưu, thì nó cũng tha mạng cho chúng ta, mặc kệ là tự đại hay là kế hoạch gì, chúng ta cũng giữ được mạng, thực sự thu lợi, ngươi đừng nghĩ lung tung nữa, sẽ không tốt cho thân thể."

Thẩm Lục Mạn cắn môi bất an, nói: "nhưng mà...."

Nàng nhưng nửa ngày, lại không nói được câu nào, thực sự mục đích của ma thập tam quá khó đoán.

Đối phương mà ma tộc, thậm chí biết trên người Kinh Ngạo Tuyết có tiên khí, nhưng vẫn thả nàng đi.

Mục đích của ma thập tam tuyệt đối không đơn giản.

Thẩm Lục Mạn nghĩ vậy, liền cảm thấy ăn ngủ không yên.

Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, trước đó bị nhốt trong ảo cảnh Thẩm Lục Mạn chỉ biết lo lắng.

Hiện tại thoát được rồi, đối phương vẫn lo lắng như cũ.

Kinh Ngạo Tuyết buồn bực nghĩ: trước kia Thẩm Lục Mạn hay như vậy sao? lẽ nào là hội chứng khi phụ nữ mang thai ta?

Nàng không nghĩ ra, nhưng cũng không thể theo vợ mình để tâm mấy chuyện vặt.

Nàng liền dùng cách riêng của mình, liền dời đi sự chú ý của đối phương.

Nàng nghĩ vậy, cũng làm như vậy, nàng đỡ Thẩm Lục Mạn lên cỏ, thiêu mi cười nói: "chúng ta hiện tại không thể chúc mừng nhau đã sống sót sau khi gặp nạn sao?"

Thẩm Lục Mạn cảm giác được thân thể đối phương ấm áp nhẹ nhàng tựa ở trên người nàng, một tay vuốt má nàng, chân ở giữ chỗ đó cọ xát qua lại.

Nàng nhất thời đỏ mặt, vội đẩy Kinh Ngạo Tuyết ra nói: "lúc này là khi nào rồi, còn muốn mấy cái này!"

Nàng nói xong, chỉnh lại y phục, tức giận nói: "hơn nữa đây là ở ngoài, ta còn mang thai bảo bảo a."

Nàng hận không thể đánh đối phương một trận, Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng xấu hổ tức giận, trong lòng thở dài một hơi.

Nàng ủy khuất bĩu môi nói: "thê tử, trước đó chúng ta bị ma thập tam đùa giỡn trong tay, hiện tại sống sốt sau nguy hiểm rồi thì nên chúc mừng mới đúng chứ? huống chi, chỗ này ngoại từ ta ra chỉ có ngươi, cũng không có người khác, đừng sợ mà."

Vừa nói xong, thì có một đàn vịt đi ngang qua, liên tục kêu cạc cạc.....

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Thẩm Lục Mạn cười khúc khích, nói: "được rồi, đừng mè nheo nữa, ta không nghĩ nữa, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một hồi đi, rồi đến gần thôn hỏi đường đi."

Kinh Ngạo Tuyết cầu còn không được, vội lên tiếng.

Các nàng kề vai nằm trên đất, Kinh Ngạo Tuyết sợ Thẩm Lục Mạn nằm trên nền đất bị lạnh, liền đề nghị Thẩm Lục Mạn nằm trên người nàng.

Thẩm Lục Mạn quả quyết cự tuyệt.

Nàng là tu sĩ kim đan kỳ, không thể yếu như vậy được.

Các nàng có thể cảm ứng được Liễu Nhi ở cách đó không xa, đối phương đang kể lại nguyên nhân cái chết của phượng hoàng, đối với đại tư tế thú tộc, cảm giác này đúng là rất sốt ruột.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "yêu giới có cách nào tìm được nơi phượng hoàng chuyển thế không?"

Kỳ thực nàng mơ hồ biết đáp án, sở dĩ hỏi như vậy, là muốn dời lực chú ý của Thẩm Lục Mạn.

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, mím môi một cái nói: "đại tư tế có thể dự đoán được, nhưng mà kết quả và sự thật lại không hoàn toàn giống nhau, mỗi lần phượng hoàng chuyển thế sống lại, đều là một cá thể mới, đến khi đó nói không chừng lại không nhận ra chúng ta, cũng không biết đến Liễu Nhi."

Đây mới là tác phong thực sự của yêu vương, tính tình nàng trước giờ luôn cao ngạo, luôn coi thường nhân tộc, lúc này gặp phải phượng hoàng Tiểu Hôi, thì giống như là ngoại tộc thực sự.

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "không phải như vậy càng tốt sao? ân cứu mạng cũng không cần lấy thân báp đáp, trước đó ta cũng cảm thấy tính cách phượng hoàng quá bá đạo, nếu Liễu Nhi thành hôn với nàng, nhất định là chịu khi dễ, nếu nàng chuyển thế mà không cần Liễu Nhi, Liễu Nhi sẽ sống được tốt hơn a."

Nàng dừng một chút, nói tiếp: "nhưng mà, chúng ta cũng nên nghĩ cách tăng tu vi thôi, tương lai báo đáp yêu vương, nếu không.... ân tình nặng như vậy đè trên người, ta ngủ không nổi."

Thẩm Lục Mạn gật đầu, nàng ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.

Theo lý là không nên, nhưng nàng vẫn căng thẳng, cộng thêm mang thai, thân thể so với trước càng yếu hơn.

Nàng gật gù vài cái, Kinh Ngạo Tuyết còn tưởng nàng đồng ý lời mình nói, nhưng lại thấy gật hơi nhiều.

Nàng tò mò kiểm tra, mới biết là đối phương mệt.

Nàng buồn cười lắc đầu, ôm hông Thẩm Lục Mạn, để đối phương dựa vào người mình ngủ.

Kinh Ngạo Tuyết vuốt cây cỏ trên tay, tùy ý bện nó, trong lòng nàng cũng không bình tĩnh như nét mặt được, từ khi vào động phủ Thanh Mộc Chân Quân, thì tựa như bị nâng lên làm người cứu thế.

Ý của lão nhân nàng hiểu, hắn muốn mình tập hợp đủ 7 đại tiên khí, sau đó nhất ma thập tam lại.

Nhưng đâu có đơn giản như vậy được, trước không nói chỗ các tiên khi rơi xuống, trải rộng khắp tu tiên giới.

Nhưng gom đủ tiên khí rồi, thì chúng qua thời gian dài, giảm suốt và mất đi rất nhiều công hiệu rồi.

Cũng vì nguyên nhân này mà ma thập tam mới có thể trốn thoát khỏi nhà lao.

Phải làm sao để nâng cấp toàn bộ các tiên khí, lần nữa đạt được công hiệu thời viễn cổ, đây mới là vấn đề khó khăn lớn nhất.

Nếu chỉ nghĩ đến vấn đề này thôi, nàng cũng đau đầu rồi.

Đơn giản phát huy tinh thần AQ của mình, đi một bước tính một bước thôi.

Ma thập tam vừa đạt thành nhiệm vụ, vừa chiếm được thân thể của quốc, hiện nay cũng không biết tung tích.

Thật đúng là.... núi cao rồi còn có núi cao hơn phải vượt qua.

Nàng vẫn luôn khuyên Thẩm Lục Mạn, mà lại quên vấn đề này.

Nàng bện vài cây cỏ xong, chờ Thẩm Lục Mạn tỉnh lại thì đưa cho nàng.


Khi Liễu Nhi đi tới, nàng thấy mắt Liễu Nhi có nước, chuyện này không dễ vượt qua, lần trước chính là 5 năm trước, Liễu Nhi đem mọi tội lỗi gánh chịu một mình, cố gắng trưởng thành sớm.

Hiện tại, phượng hoàng thực sự về nàng chết đi, lằn ranh đó trong lòng nàng hẳn là càng nghiêm trọng hơn.

Nàng thở dàu một hơi, để Liễu Nhi ngồi cạnh nàng, nàng cầm cỏ bện xong đeo vào tay Liễu Nhi nói: "Liễu Nhi, cỏ này bên có đẹp không?"

Liễu Nhi ngẩn ra, nhìn thoáng qua nương thân ngủ say trên vai Kinh Ngạo Tuyết, nhỏ giọng nói: "đẹp."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy thì được."

Liễu Nhi không hiểu ý nàng, Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được nhéo má nàng nói: "đừng có đắm chìm trong thế giới của mình nữa, cũng đừng tự trách nữa, chuyện của phượng hoàng rồi sẽ có cách, đúng không Vu Di Linh?"

Nàng nhìn ngựa trắng, thấy ngựa trắng uể oải không phấn chấn, nàng buồn bực nói: "phượng hoàng có thể chuyển thế trọng sinh, chỉ cần ngươi tiên đoán được trứng phượng hoàng ở đâu là được a."

Ngựa trắng cúi đầu, âm thanh khô cằn nói: "hiện tại ta như vậy, còn đang bị thiên đạo phạt, nếu muốn khôi phục trạng thái trước kia, thì cần vài năm, cho nên ta định tạm biệt các ngươi ở đây, chờ ta khôi phục tu vi rồi, sẽ tụ hợp với các ngươi, bói xem chỗ của yêu vương."

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, gật đầu nói: "cũng được, chỉ là không biết tương lai sẽ ra sao?"

Nàng thở dài một hơi nói: "nhân gian linh khí mỏng, không thích hợp cho tu sĩ sống, tu vi Liễu Nhi quá chói mắt, trước đó ở động phủ Thanh Mộc Chân Quân, ta có lấy được ngọc bội che dấu tu vi, chỉ cần Liễu Nhi mang theo, có thể áp chế tu vi của mình, để người ngoài nhìn không ra, như vậy sẽ không có ai để ý."

Có thể giả heo ăn hổ, mới là quan trọng.

Ngựa trắng tư tế dừng một chút nói: "nhân gian nhiều cơ duyên, ta khôi phục sẽ nhanh thôi."

Nàng nghĩ một chút, nói: "hay là vậy đi, chúng ta sẽ gặp nhau tại Thiên Tinh đảo tu tiên giới."

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ một hồi, mới nhớ đến Thiên Tinh đảo là gì.

Ở đại lục Hồng Trạch, tu tiên giới và nhân gian cách một vùng biển lớn, còn cách một bình chướng không sờ được không thấy được, nếu không có linh khí chỉ dẫn thì sẽ không có cách đi qua bình chướng vào tu tiên giới.

Đương nhiên thỉnh thoảng có người phàm gặp may, hữu duyên với tu tiên giới, bọn họ có thể là gặp nạn trên biển, hoặc là trong cơ thể có linh căn hay linh khí, bị biển đánh dạt đến tu tiên giới.

Hoặc là có người ham học, còn được tiền bối ở tu tiên giới chỉ dẫn, nên có thể đi vào tu tiên giới.

Vào tu tiên giới, nơi đến đầu tiên chính là Thiên Tinh đảo.

Đây là quần đảo được kết hợp từ hàng ngàn cái đảo nhỏ, vây quanh biển lớn, đi qua Thiên Tinh đảo rộng lớn thì mới vào được đại lục tu tiên.

Đối với đa số tán tu và người mới ở tu tiên giới thì họ đều chọn Thiên Tinh là nơi đặt chân đầu tiên, cho đến khi tích đủ tiền tài và chờ các đại tông môn thu nhận đồ đệ, thì sẽ mượn cơ hội này rời đảo đi vào đại lục tu tiên.

Nàng vốn chỉ định đi tu tiên giới, nhưng không có nghĩ đến sắp xếp thế nào ở tu tiên giới.

Lúc này nghe Vu Di Linh nhắc đến, cảm thấy ở Thiên Tinh đảo chờ vài năm, để Liễu Nhi quen thuộc với hoàn cảnh ở tu tiên giới cũng không tệ.

Nàng nghĩ vậy, liền gật đầu nói: "được, chúng ta sẽ gặp lại ở Thiên Tinh đảo, sau khi ngươi đến, chắc là sẽ tìm được chỗ chúng ta tụ họp."

Vu Di Linh lên tiếng, thần tình nàng phức tạp liếc nhìn Liễu Nhi, chần chờ đi lên trước, dùng cái mũi ướt ướt chạm vào má đối phương nói: "thiên mệnh đã như vậy, ngươi cũng đừng tự trách, như vậy yêu vương bệ hạ cũng sẽ không hối hận đã cứu ngươi."

Viền mắt Liễu Nhi nóng lên, vuốt mặt ngựa trắng nói: "đa tạ, bảo trọng."

Vu Di Linh gật đầu, xoay người bước đi.

Liễu Nhi cúi đầu nhìn bàn tay mình, nói: "mẫu thân, con muốn mạnh hơn."

Kinh Ngạo Tuyết sờ đầu nàng nói: "ta cũng muốn a, vậy đi, chúng ta tìm Tần Diệc Thư bọn họ cáo biệt, sau đó thì đi tu tiên giới a!"

Trước đó ở trong núi, nàng cảm thấy được nguy hiểm liền dùng thần thức nhìn lướt trong làng một lần, cảm thấy không có Tần Diệc Thu và Ngô Chí Dũng trong nhà, cũng không có ai ở đó, nên không về đó mà vội vàng chạy đi chỗ khác.

Bây giờ nghĩ lại, với tính tình của Tần Diệc Thư, nếu thấy nguy hiểm như vậy, chắc là sẽ mang cả nhà Ngô Chí Dũng rời thôn đi theo rồi.

Tần Diệc Thư là người thông minh, với tình tình của nàng, đi chỗ khác ở cũng không khó đoán.

Liễu Nhi và nàng liếc nhau, đồng thanh nói: "kinh thành."

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "Liễu Nhi thật thông minh."

Các nàng chờ Thẩm Lục Mạn ngủ dậy, liền đến gần thôn.

Hỏi xong mới biết được, đây là một thôn ở quốc gia khác, quốc gia này cách quốc gia các nàng ở không xa, có thể ngồi xe ngựa đi chừng mười ngày.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, trong lòng cảm thán, không ngờ nàng lại chạy xa như vậy, sức người đúng là không thể coi thường được.

Biết được phương hướng rồi, Kinh Ngạo Tuyết nhất quyết yêu cầu Thẩm Lục Mạn vào Thanh Mộc Đỉnh nghỉ ngơi, chờ nàng đến kinh thành rồi sẽ mang nàng ra.

Thẩm Lục Mạn vốn không đồng ý, nàng sợ sẽ có biến cố khác.

Nhưng thái độ Kinh Ngạo Tuyết kiên quyết, Thẩm Lục Mạn không lay chuyển được nàng, đành gật đầu đồng ý.

Tu vi Liễu Nhi chưa đến trúc cơ, không biết ngự kiếm phi hành, dĩ nhiên cũng phải vào trong, coi như chiếu cố Thẩm Lục Mạn.

Kinh Ngạo Tuyết rời khỏi thôn, timc chỗ không người, lấy bảo kiếm ra bay đến kinh thành.

Tốc độ của nàng rất nhanh, gần tối đã đến kinh thành, nàng không ở ngoài cửa thành, mà đáp xuống trong thành.

Thần thức kiểm tra một hồi, cảm thấy xung quanh không có uy hiếp, mới đưa Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi trong không gian mang ra.

Thẩm Lục Mạn hít một hơi, nhìn bóng đêm u ám, nói: "chúng ta tìm khách điếm ở đi, ngày mai rồi đến Tần phủ bái phỏng."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, ba người đến khách điếm kinh thành ở, Kinh Ngạo Tuyết không có thói quen ăn kiêng, liền gọi đồ ăn dưới lầu, cả nhà ba người cùng ngồi bên nhau ăn cơm chiều.

Lúc này nghe người ngồi bàn bên cạnh cười nói: "nghe nói Hàn trạng nguyên được quận chúa nhìn trúng, định chiêu làm quận mã a."

Ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết lóe lên, Hàn trạng nguyên... không trùng hợp vậy chứ, là Hàn Hữu Vi à?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhân gian kịch tình kết thúc công việc, rất nhanh đi tu tiên giới rồi... Sao bao lớn gia.

PS: Cảm tạ độc giả \ "Tiểu Bạch \" ném hai cái tiềm thủy boom, \ "Châu quan nhà đứa ở \" ném một cái tiềm thủy boom, \ "Bầu trời Linh \" ném một cái nước sâu ngư lôi, dựa theo tăng thêm quy tắc là thêm viết hai chương nửa, bất quá vì cảm tạ độc giả \ "Tiểu Bạch \" cho tới nay chống đỡ, sở nghĩ đến ngươi bốn bỏ năm lên một cái, tháng sau tăng thêm ba chương. Ta nhớ ở tiểu Bổn Bổn mặt trên, bây giờ tổng cộng phải thêm càng chương mười một rồi, tháng sau ở đổi mới trên căn bản tăng thêm, sao sao các ngươi, cám ơn đã ủng hộ, phá phí!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận