Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 96: băng hà

Bản thân Kinh Ngạo Tuyết đối với sòng bạc ấn tượng không thể nào tốt được, năm đó cùng Lương Thăng Vinh đến sòng bạc, chỉ là muốn lấy lại chút bạc từ tay đối phương.

Đến khi trong tay nàng không còn thiếu tiền nữa, thì cũng không định đi vào.

Về sau vô tình kết giao với Trương quản sự, Trương quản sự trước kia là một người có năng lực, đối đãi với nàng lễ độ chu đáo, còn đưa cho nàng năm trăm lượng làm tạ lễ, ngày lễ tết thỉnh thoảng còn mang quà đến.

Đây cũng là nguyên nhân khi nàng thấy Trương quản sự gặp chuyện không may mới đến giúp.

Đối với nàng mà nói chỉ là cái nhấc tay, nhưng đối với Trương quản sự mà nói là ân cứu mạng nặng như núi thái sơn.

Nàng đi vào sòng bạc, ánh mắt nhìn quanh sòng bạc một vòng, hỏi Trương quản sự: "người nhà của ngươi là ai? có bao nhiêu người?"

Trương quản sự nhìn về một phía mắt ngấn lệ nói: "thê tử và nhi tử của ta, còn có một cô nương, trước đó vài ngày cha mẹ lớn tuổi bị hành hạ chết rồi, còn có đại cửu tử hiện tại cũng bị nhốt trong sòng bạc này."

Sòng bạc này vốn là lão giao của hắn giao cho hắn xử lý, lão gia ở kinh thành cũng là một quan lớn, đối phương cho hắn cũng không tệ, nhưng dù thế nào thì hạ nhân vẫn chỉ là hạ nhân mà thôi.

Lão gia cũng không thể vì mạng chó của hắn mà đối đầu với Gia Đức quận chúa được sủng ái nhất được.

Trước kia lão gia tự tay trói hắn lại, giao cho Gia Đức quận chúa.

Nếu không hắn vẫn có cơ hội mang người nhà của mình chạy khỏi kinh thành, tránh xa nữ nhân Lương Hồng Ngọc kia, như vậy còn có hy vọng sống.

Đáng tiếc....

Hắn cười khổ một tiếng, nói nhỏ bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết: "đang đổ xúc xắc đằng kia là đứa con trai mất hồn của ta."

Cả đời hắn đều dùng thời gian làm việc với chữ "đổ" này, thấy qua không ít cách đổ, gặp qua không ít dân cờ bạc, hắn đối với chuyện này vừa yêu vừa hận.

Năm đó hắn cũng nghĩ đến chuyện cho con trai mình đi đọc sách, tương lai không cầu khảo được công danh, chí ít cũng biết chữ tính sổ, làm sách phòng tiên sinh.

Nhưng con trai hắn lại si mê đổ thuật, hiện tại đã mười mấy tuổi rồi, vốn nên thành gia lập thất, nhưng lại phải ở trong sòng bạc với hắn, thậm chí bị hắn hại thành cái gai trong mắt Gia Đức quận chúa.

Hắn thở dài một tiếng, Kinh Ngạo Tuyết theo hướng hắn chỉ nhìn tới, thấy một thiếu niên mười mấy tuổi, mặt không đổi sắc đang lắc chung.

Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng, ánh mắt không dấu vết đi qua mọi người.

Ngoại trừ đám người mê cờ bạc ra, thì còn có vài nam nhân cường tráng trẻ tuổi, đang trông chừng thiếu niên kia, mấy tên này chắc chắn là do Lương Hồng Ngọc phái đến giám sát thiếu niên kia.

Nàng nghĩ vậy, cười đi tới, để một khối ngọc lên chiếu bạc nói: "ta đặt đại."

Trương quản sự cùng nàng chưa từng đến đây, hắn giống như người ngoại bang, đầu quấn khăn che kín mặt.

Thiếu niên nhìn nàng một cái, hắn trước giờ đều ở kinh thành nên cũng không biết Kinh Ngạo Tuyết.

Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, dựa theo quy định sòng bạc, trước giờ đổ xúc xắc xong thì mới đặt to hay nhỏ, người này đến quy tắc cũng không hiểu, không phải lần đầu đến chơi đó chứ?

Nhưng khối ngọc Kinh Ngạo Tuyết đặt.....

Là ngọc kê huyết cực phẩm, thiếu niên kinh ngạc mở to hai mắt, khối ngọc này giá trị ngàn vàng, thậm chí có thể mua cả sòng bạc này, đối phương lại đem đặt lên bàn.

Đám người xung quanh cũng biết là gì, thấy vậy liền nhao nhao kinh hô, đến cả mấy tên cường tráng cũng không nhịn được nhìn chằm chằm khối ngọc nàng để trên bàn, mắt lóe lên sự tham lam.

Kinh Ngạo Tuyết thiêu mi cười lặp lại: "ta đặt đại."

Thiếu niên sửng sốt một chút, vẻ mặt khổ sở, hắn được cha dạy dỗ rất tốt, biết nữ á nhân này đặt cuộc sẽ thua, thậm chí còn vì vậy mà kéo đến phiền phức.

Hắn chần chờ một chút, trong lúc chần chờ hắn bị một tên cường tráng bên cạnh vỗ vai một cái, cái vỗ rơi xuống trên vai vẻ mặt thiếu niên hoàn toàn vặn vẹo.

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, thiếu niên đau cũng không dám biểu hiện trên mặt, hắn nhìn Kinh Ngạo Tuyết lần nữa, thấy ánh mắt nàng nhàn nhạt, trong lòng thở dài một hơi.

Hắn thu hồi ánh mắt, ánh mắt nhìn thoáng qua người đi bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết.

Hắn nhất thời chấn động, ánh mắt thân hình quen thuộc này, còn có đôi mắt chớp động nước mắt.

Là phụ thân.

Thiếu niên mặt vui vẻ, tay cầm chung cũng run rẩy, hắn hít sâu một hơi ổn định tâm tình nói: "được, mọi người đặt bỏ tay ra."

Mọi người đã sớm bị miếng ngọc cực phẩm hấp dẫn đến, bọn họ như đám ngốc nhìn Kinh Ngạo Tuyết, sau khi thiếu niên nói ra, liền nhao nhao rục rịch.

Đám đánh bạc ở đây toàn cáo già, mơ hồ cũng biết sòng bạc chơi chiêu.

Lúc trước bọn họ không để ý, chỉ cần không làm quá thắng không quá nhiều, thì sẽ không bị sòng bạc kiếm chuyện, nhưng hôm nay thấy khối ngọc cực phẩm này, cho dù không lấy được, bọn họ cũng muốn chia một miếng.

Cho nên lựa chọn kết quả ngược lại với Kinh Ngạo Tuyết.

Thiếu niên mím môi bắt đầu lắc chung, tiếng xúc xắc vang lên.

Chờ chung đặt xuống bàn, Kinh Ngạo Tuyết định dùng linh khí thay đổi kết quả, nhưng không ngờ bên trong chung lại là đại.

Nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua thiếu niên, là hắn cố ý.


Trong mắt Kinh Ngạo Tuyết không khỏi hiện lên một sự thưởng thức, thầm nghĩ: không hổ là con trai Trương quản sự, tác phong làm việc rất hợp với tâm ý của mình.

Nàng cười cười, khi chung được mở ra liền sửa lại kết quả.

Kết quả là tiểu, đám người trong sòng bạc nhao nhao cười, vì đa số chọn ngược lại với nàng, cho nên cùng nhau phát tài.

Đám cường tráng giám sát thiếu niên thấy vậy cũng vui vẻ theo.

Chỉ có quản sự mới của sòng bạc đứng cách đó không xa híp mắt lại đi tới nói: "vị khách quan này không bằng đi với ta lên lầu chơi một ván?"

Kinh Ngạo Tuyết nhìn hắn một cái, ánh mắt đối phương có ý riêng nhìn thoáng qua Trương quản sự bên người nàng.

Trương quản sự cả người căng chặt, xem ra đối phương nhận ra thân phận của Trương quản sự.

Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: "chơi một chút cũng được, ta thấy thiếu niên này thuận mắt, đem hắn lên theo đi."

Quản sự sòng bạc nhìn thoáng qua Trương quản sự, cười nói.

Đám cường tráng đam chằm chằm nhìn miếng ngọc vui vẻ, dù thiếu niên đi qua trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không để ý.

Chờ lên lầu hai, quản sự liền đóng cửa phòng lại, nói với Trương quản sự: "ngươi còn sống? ta nghe mấy thiếu gia kia nói ngươi bị ném xuống hồ rồi, không ngờ..."

Trương quản sự tháo khăn che mặt xuống, mệt mỏi cười nói: "ta cũng nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ gặp người quen cũ, chính là vị trước mắt đây, nàng là bằng hữu ta gặp được ở trấn phía nam."

Nói rồi hắn nói với Kinh Ngạo Tuyết: "đây là thuộc hạ ta từng mang theo, tính cách hắn linh hoạt hơn ta, hiện tại đang tự mình làm."

Thiếu niên bên cạnh mắt chứa nhiệt lệ kích động hô: "cha, người còn sống, thực sự quá tốt."

Trương quản sự vỗ vai hắn một cái, nói với quản sự sòng bạc: "xin ngươi giúp ta một chuyện, ta tính đêm nay chạy khỏi kinh thành, mang theo người nhà đi cùng ta, hôm nay coi như ngươi chưa từng thấy ta, chút nữa lúc đánh cược đến khuya, thả lửa ngoài sòng bạc, ngụy trạng thành người nhà ta vô ý nên chết thảm, được không?"

Quản sự hiện tại có chút khó khăn, hiện tại hắn cũng có người nhà, nếu có thể giúp Trương quản sự hắn cũng sẽ giúp.

Nhưng nếu giúp hắn, Gia Đức quận chúa trách tội....

Hắn khó xử, Kinh Ngạo Tuyết chuyển động ánh mắt, đột nhiên nói: "việc này để ta làm cho."

Hai người kia không dám tin nhìn chằm chằm nàng.

Kinh Ngạo Tuyết cười cười không giải thích.

Tối đó vào lúc khuya, hậu viện sòng bạc đột nhiên có lửa trời rơi xuống, quốc sư đại nhân lâu không thấy đột nhiên xuất hiện trên không trung, giáng xuống thiên phạt.

Việc này hôm sau liền truyền khắp kinh thành, không ít người đều thấy nữ nhân trên không trung.

Khoảng cách quá xa, bọn họ không thấy được dung mạo của đối phương.

Nhưng cả vương triều đều biết làm được chuyện này chỉ có quốc sư đại nhân.

Ban ngày quản sự đến Lương vương phủ báo chuyện xong, Lương Hồng Ngọc đột nhiên cảm thấy không đúng, nhưng nàng biết rất ít về tu sĩ, so với quận chúa được sủng ái như nàng thì quốc sư có thực quyền càng được coi trọng hơn.

Nàng bất an mím môi hỏi quản sự trước mắt: "ý là chết hơn hơn mười miệng ăn, mấy người này đều là người nhà Trương Hồng Viễn?"

Quản sự lau mồ hôi khóc kể: "không chỉ vậy a, còn có mẹ ta, thê tử ta, con trai ta cũng đã chết, ta không ngờ lại xảy ra chuyện này, quốc sư đại nhân nàng...."

Hắn không nói hết, nhưng Lương Hồng Ngọc hiểu ý hắn.

Ngón tay nàng gõ lên bàn, cười nói: "vậy thì được rồi, dù sao ta trả thù cũng xong rồi, Trương quản sự ta chơi cũng chán rồi, đến lúc tìm một người mới rồi."

Quản sự thấy vẻ mặt nàng hiện có nụ cười kỳ dị, nhịn không được rùng mình.

Lương Hồng Ngọc để quản sự rời đi, nàng quay về khuê phòng của mình, nhìn nam nhân trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt nhã nhặn tuấn mỹ nằm trên giường, rốt cuộc mở mắt, giọng nàng nhẹ nhàng nói: "lang quân, ngươi tỉnh rồi."

Hàn Hữu Vi nhìn nàng một cái mệt mỏi nói: "Hồng Ngọc, ngươi đến rồi, khiến ngươi lo lắng cho ta."

Lương Hồng Ngọc gắt giọng: "chúng ta sắp thành người một nhà rồi, cần gì nói những lời khách khí này, nhưng mà ngươi sao ra ngoài có một chuyến lại bệnh thành như vậy?"

Hàn Hữu Vi mím môi, ho khan vài tiếng nói: "là kẻ thủ của ta đến kinh thành, là nàng đả thương ta."

Lương Hồng Ngọc nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc nói: "không thể nào, ta nhớ bên cạnh ngươi có nhiều hạ nhân lắm mà."

Trong lòng Hàn Hữu Vi có rất nhiều tính toán, thở dài một tiếng nói: "ta vốn chỉ là người trong thôn đi ra, không có đề phòng, nhưng không ngờ nàng đố kị địa vị của ta hôm nay, nên nhân lúc ta không chú ý, liền xuất thủ đả thương ta, khụ khụ..."

Hắn ho ra một ngụm máu, Lương Hồng Ngọc hoảng sợ nói: "ngươi lại ho ra máu."

Hàn Hữu Vi thầm hận trong lòng, mặt cười nói: "không có chuyện gì, a."

Bộ dạng hắn cũng không giống như không có chuyện gì, lúc này Lương Hồng Ngọc cười lạnh nói: "tên này thật to gan, đến cả mệnh quan triều đình cũng dám đánh, ta thấy ngươi là vì niệm tình cũ, nếu không đã sớm bắt nàng lại."

Càng nói càng tức, liền đứng dậy: "không được, ta không thể tha cho nàng, nàng tên là gì?"

Hàn Hữu Vi cười trong lòng, vẻ mặt chần chờ nói: "Kinh Ngạo Tuyết."


"Kinh Ngạo Tuyết?" Lương Hồng Ngọc lẩm bẩm tên này, nghe có vài phần quen tai.

Nàng biết Hàn Hữu Vi từng ở cùng một trấn giống mình, cho nên mới tò mò quen biết Hàn Hữu Vi, sau đó bị tài hoa của đối phương hấp dẫn, phấn đấu muốn sống cùng đối phương.

Quen biết lâu rồi, thật vất vả mới xác định quan hệ, nàng phải nghĩ cách làm cho Hàn Hữu Vi vui vẻ.

Kinh Ngạo Tuyết này bất quá là một điêu dân từ trong hương thôn sơn dã đi ra, nàng không tin đối phương có gì lợi hại.

Đối phương nếu dám đả thương Hàn Hữu Vi rồi, thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác.

Nàng nghĩ vậy, ôn nhu vỗ tay Hàn Hữu Vi nói: "ta phái người đi gọi đại phu đến xem cho ngươi, còn chuyện Kinh Ngạo Tuyết, ngươi cứ yên tâm."

Nàng nói rồi xoay người ra ngoài.

Nàng sống ở kinh thành vài năm, thủ đoạn cũng nhiều hơn rồi.

Chuyện đầu tiên, là phải tra được bối cảnh của Kinh Ngạo Tuyết này, cách nhanh nhất tiện nhất là đi hỏi người của Hàn gia.

Cho nên hạ nhân liền nhận lệnh đi hỏi.

Lúc này Kinh Ngạo Tuyết đang nằm trên giường ngủ say sưa, tối qua nàng mệt nhọc đến nửa đêm, cho đến sáng mới về.

Nàng vốn không định làm lâu như vậy, dựa theo dự định ban đầu của nàng, là một người chia ra diễn hai vai, một cái là thân phận quốc sư, một cái thân phận là Lam di nương.

"Các nàng" tranh đấu ở kinh thành khiến mọi người chú ý, sau đó trong lúc đánh nhau vô tình phóng dị hỏa xuống, dĩ nhiên là chọn chỗ không người hạ xuống, chỗ duy nhất bị dị hỏa đốt chỉ có hậu viện sòng bạc mà thôi.

Dưới ánh mắt mọi người khi đó chỉ có sự tranh đấu trên trời hấp dẫn, cả nhà Trương quản sự và quản sự hiện tại, liền nhân lúc loạn lạc mà lên xe ngựa rời khỏi kinh thành.

Quản sự hiện tại cũng đáng tin, khi thấy Lương Hồng Ngọc dùng thủ đoạn nhắm vào Trương quản sự, thì cũng đã nghĩ cách đưa người ra ngoài rồi.

Mà lần này, đúng lúc thuận tiện đông phong của Trương quản sự.

Chỉ là lúc làm có chút vấn đề.

Vì ám vệ của quốc sư xuất hiện, nhưng tu vi bọn họ không cao, cao lắm chỉ là luyện khí bảy tầng thôi, đểu là lô đỉnh quốc sư chuẩn bị cho mình tu hành.

Quốc sư lần đầu không mang theo ai, mất tích hơn một tháng, đám ám vệ này đều đứng ngồi không yên.

Ngược lại bọn họ không phải quan tâm đến an nguy của quốc sư, mà do quốc sư gieo cổ độc lên người bọn họ, qua thời gian cố định mà không có thuốc giải, cổ độc sẽ phát tác.

Đám ám vệ này đã chịu phát tác rồi, khi thấy nàng ở trên trời ngụy trang thành quốc sư đại nhân, liền như thấy cứu tinh vội chen tới.

Cho dù tu vi bọn họ không cao, nhưng số lượng nhiều cũng khiến Kinh Ngạo Tuyết thấy phiền.

Hoàn toàn bất đắc dĩ, Kinh Ngạo Tuyết chỉ có thể thay đổi chút kế hoạch.

Ngược lại càng thêm khẳng định suy đoán quốc sư quay về.

Bất quá, việc này cũng không liên quan đến nàng, nàng về tới nhà cũng không mệt, nhưng nằm lên giường liền ngủ.

Mà trong lúc nàng ngủ, cũng xảy ra chuyện lớn.

Hoàng đế băng hà.

Trước đó hoàng đế ngất xỉu ở ngự hoa viên, cả đêm kêu thái y và hoàng tử đến, tiếc là chịu không nổi, khi trời gần sáng thì chết.

Lúc hắn gần chết thần trí mơ màng, cũng không để lại thánh chỉ xác nhận thái tử.

Hiện tại xác còn chưa lạnh, các hoàng tử đã tranh cãi, cả kinh thành thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, chỉ có Kinh Ngạo Tuyết không biết gì cả.

Chờ nàng ngủ dậy, rửa mặt ăn cơm, thì thấy Vô Song và Liễu Nhi đang chời đùa trong vườn.

Tần Vô Song thấy nàng vẻ mặt vẫn cảnh giác, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy phản ứng của nàng rất thú vị, liền dùng Liễu Nhi chọc nàng, nàng cũng không dám quá phận, nếu hài tử bị nàng chọc khóc, Tần Diệc Thư chắc sẽ gây sự vơi nàng.

Nàng ngáp một cái, tới đình nghỉ mát ngồi, Thẩm Lục Mạn cũng không biết đi đâu, nàng tìm một vòng cũng không thấy người, dù có hỏi hạ nhân cũng không biết.

Nàng muốn hỏi Liễu Nhi, nhưng Tần Vô Song bị nàng chọc cho giận, kéo Liễu Nhi chạy đi mất, nàng đành phải bất đắc dĩ mà cười.

Hạ nhân mang trái cây và trà đến, nàng nhàn nhã tự tại ngây ngẩn một hồi, thì thấy Thẩm Lục Mạn một mình quay về.

Nàng vội đứng dậy kéo Thẩm Lục Mạn vào đình nghỉ mát ngồi xuống nói: "nàng đi đâu vậy, vừa rồi ta tìm nàng hơn nữa ngày."

Thẩm Lục Mạn nói: "đến cửa hàng đem bạc và ngọc bội đổi, Bạch Vi mang ta đến, bất quá nửa đường nàng có chuyện, liền đi chỗ khác, ta một mình đi về."

Kinh Ngạo Tuyết nắm tay nàng nói: "chuyện kia sao rồi?"

Thẩm Lục Mạn vỗ vỗ hà bao bên hông mình nói: "dựa theo thói quen của ngươi, đem bạc và ngọc bội đổi thành ngọc cực phẩm, chút nữa ta đem mấy thứ này chuyển vào Thanh Mộc Đỉnh cho ngươi, số ngọc này ở tu tiên giới cũng được coi là phẩm chất tốt, đến lúc đó cũng có thể giúp chúng ta lúc khẩn cấp."


Kinh Ngạo Tuyết cầm tay nàng, hôn lên mu bàn tay nàng một cái, thiêu mi cười nói: "thê tử thật hiền huệ biết chuyện, để thê lang một một cái."

Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, liếc nàng một cái nói: "đang ở trong nhà người khác, ngươi chú ý chút đi."

Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi, tiến đến tai nàng thân mật nói: "về phòng là được rồi."

Thẩm Lục Mạn dừng một chút, hơi gật đầu.

Kinh Ngạo Tuyết vẻ mặt tươi cười, chợt nghe Thẩm Lục Mạn hỏi: "tối qua ngươi về trễ vậy, đã làm gì rồi?"

Tối qua nàng định hỏi, nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết mệt mỏi, nên không nói gì, để nàng nghỉ ngơi.

Hôm nay lúc dạo phố, thì nghe hai tin tức lớn.

Một là quốc sư đã lâu không gặp quay về kinh thành, còn giáng xuống thiên phạt từ trời.

Hai là hoàng đế lớn tuổi, đột nhiên tái phát bệnh cũ, mặc dù đã truyền thái y, cũng đưa tin đến phủ quốc sư, nhưng vẫn không qua được, sáng sớm hôm nay đã băng hà.

Nghe Cố Bạch Vi nói, tin tức đột nhiên ập đến, cả hoàng cung đều loạn, sau đó cả kinh thành cũng không yên ổn, dù sao ai cũng muốn cướp ngôi vua kia, nhưng lại không có chiếu thư để lại, hoàng tử thành niên và vương gia cầm binh quyền đều muốn có được.

Thẩm Lục Mạn đối với chuyện này không có gì hứng thú, các nàng hiện tại đã cáo biệt Tần Diệc Thư rồi, cũng đổi ngọc trên người xong rồi, dĩ nhiên là chuẩn bị lên đường đến tu tiên giới.

Còn mưa gió nhân gian, nàng tin rằng với khả năng của Tần Diệc Thư, thì sẽ có cách gọn nhẹ dễ dàng không chút sơ hở mà lấy được vương triều.

Nhưng mà cái tin đầu cũng khiến nàng ngây người một hồi.

Vì Kinh Ngạo Tuyết đã nói với nàng, quốc sư đã bị Ma Thập Tam chiếm cơ thể rồi, với tác phong làm việc của đối phương thì sẽ không ở nhân gian làm lỡ thời gian, hiện tại chắc chắn đã đến tu tiên giới rồi.

Quốc sư này... là ai giả mạo?

Không biết vì sao, nàng theo bản năng nghĩ đến người tối qua về muộn, cả người mệt mỏi, hôm qua Kinh Ngạo Tuyết đi vội vàng cũng không nói gì.

Nàng cũng đoán được đối phương đi giúp người quen Trương Hồng Viễn, nhưng mà cứu người rồi thì còn đem quốc sư ra làm gì?

Nàng cũng không hiểu được cách làm việc của Kinh Ngạo Tuyết, mà cũng không đoán được, nên đành nhịn xuống về nhà hỏi cho xong.

Hiện tại đúng lúc, nàng liền hỏi, Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, sau đó kể lại mọi chuyện.

Thẩm Lục Mạn nghe vậy mục trừng khẩu ngốc nói: "bất quá chỉ là cứu một người phàm mà thôi, trực tiếp cứu đi được rồi, cần gì làm nhiều việc thừa vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết vò đầu nói: "chúng ta có thể biến mất, nhưng nữ nhân Lương Hồng Ngọc này thủ đoạn độc ác, nhất định sẽ hại những người khác, Tần Diệc Thư bình thường bận rộn rồi, không nên vì chuyện nhỏ này gây phiền toái cho đối phương."

Nàng dứt lời mím môi một cái nói: "thật ra giết Lương Hồng Ngọc và Hàn Hữu Vi là xong, hiện tại hai người có tiếng tốt cũng nhiều, à, khoan đã, còn phải giải quyết cả Lưu Văn Diệu nữa, giết chết đám người này rồi, chắc là không còn uy hiếp nữa, đến lúc đó ta cũng có thể yên tâm đến tu tiên giới."

Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ nâng trán, Kinh Ngạo Tuyết luôn giúp bằng hữu không tiếc mạng sống a.

Ngược lại cũng không có nói cái này là xấu, chỉ là bản lĩnh gay chuyện thị phi của đối phương nàng xem cũng chán rồi.

Nàng nói: "ngươi có nghĩ đến, quốc sư đột nhiên xuất hiện, sẽ dẫn đến nhiều chuyện xấu không?"

Nói thật, Kinh Ngạo Tuyết cũng đã nghĩ đến chuyện này, bất quá nàng không có kỹ năng biết trước tương lai, chỉ biết được mảnh đất nhỏ Đa Bảo thôn ở nhân gian thôi, còn chuyện hoàng thất, kinh thành, đối với nàng mà nói đều là chuyện xa lạ.

Cho dù có tính ra ảnh hưởng của chuyện này, nàng cũng không biết cách làm gì được.

Nàng cau mày nói: "mà thôi, chờ Tần Diệc Thư về rồi, ta sẽ hỏi nàng một chút."

Nàng tò mò nói: "Tần Diệc Thư đi đâu rồi? hôm nay trong viện vắng vẻ, ta hỏi mọi người đều nói không biết."

Thẩm Lục Mạn nói: "hoàng đế băng hà, hôm qua nàng đến ngự hoa viên gặp hoàng đế, hoàng tử dĩ nhiên sẽ gọi nàng đến, chủ yếu là vì nàng chính là người nắm quyền Tần gia, tuy đã nói cả người không thể hoạt động, nhưng lại nắm phần lớn binh lực, những hoàng tử muốn có được hoàng vị dĩ nhiên sẽ dùng cách mượn hơi nàng."

Kinh Ngạo Tuyết nghe thấy liền đau đầu, dựa vào vai Thẩm Lục Mạn nói: "nhân gian này cũng không dễ dàng a, chỉ cái ngôi hoàng đế này thôi cũng đã dày vò người rồi, đúng là gây khó cho Tần Diệc Thư phải suy nghĩ nhiều, nếu đối phương là tu sĩ, tương lai nhất định rất có tiền đồ."

Thẩm Lục Mạn cười ói: "tu tiên giới khác phàm nhân giới, người thông minh quá sẽ nhanh chết hơn, cho dù thế nào thì thực lực vẫn quan trọng nhất, thực lực còn thể hiện ở nhiều phương diện, với bối cảnh của Tần Diệc Thư..."

Trong đầu nàng liền tưởng tượng một cái, nói: "đúng là như vậy, với bản lĩnh của Tần Diệc Thư, cho dù là ở tu tiên giới, đằng sau có thế lực lớn chống lưng, bản thân lại thiên tư xuất chúng, là người thông minh cẩn thận, làm việc luôn biết chừa đường, người như vậy ở tu tiên giới nhất định là cá gặp nước."

Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng khen Tần Diệc Thư, trong lòng có chút ghen tuông, bĩu môi nói: "thê tử, nàng thay lòng, nàng khen Tần Diệc Thư mà không khen ta."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng nổi tính trẻ con, dở khóc dở cười nói: "Kinh Ngạo Tuyết, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi a?"

Chút chuyện nhỏ như vậy cũng so đo, cứ như hài tử chưa lớn vậy.

Kinh Ngạo Tuyết đưa ngón tay ra nói: "tiểu nữ năm nay ba tuổi, hiện tại đang còn tuổi ăn sữa, chút nữa về phòng phải cho ta ăn..."

Thẩm Lục Mạn bùng nổ, đẩy nàng ra, giận dỗi trừng nàng.

Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt ủy khuất, Thẩm Lục Mạn biết rõ đối phương đang giả vờ, lại nhịn không được mềm lòng, mặt nhăn nhó đưa tay nắm tay đối phương, nhỏ giọng nói: "về phòng thôi."

Kinh Ngạo Tuyết mặt vui vẻ, vội vã hoan hô một tiếng, kéo đối phương về phòng làm hài tử.

Nàng lo Thẩm Lục Mạn đang mang thai, nên không dám làm quá, chỉ túm đối phương cởi hết y phục, đè lên giường liếm từ đầu đến chân một lần.

Thân thể trắng như ngọc của Thẩm Lục Mạn trên chiếc giường màu cam, trắng như sắp phản quang.

Trên người chảy mồ hôi, còn có nước bọt nàng liếm qua, cả người nhìn ướt nhẹp, như mới đi ra từ trong nước.

Kinh Ngạo Tuyết hận không thể ăn nàng sạch sẽ, nhưng hiện tại Thẩm Lục Mạn còn đang mang thai mấy tháng đầu, dù có muốn thế nào thì Kinh Ngạo Tuyết cũng biết mang thai thời gian đầu cái thai sẽ rất yếu ớt.

Dù biết Thẩm Lục Mạn là tu sĩ Kim Đan kỳ, thân thể khỏe hơn nàng, nhưng nàng cũng không muốn quá mạo hiểm.

Nàng ôm Thẩm Lục Mạn, đối phương có thể giúp nàng giải quyết vấn đề sinh lý, lúc này mặt hồng hồng trốn ở bên vai nàng, cả người đỏ như tôm luộc, xấu hổ không dám nhìn nàng.

Kinh Ngạo Tuyết rất yêu điểm này của nàng, nàng cảm thán nói: "sống như vậy mới là cuộc sống nàng lên có nha, lúc trước ở động phủ Thanh Mộc Chân Quân, đúng là khiến người chán chết a."

Thẩm Lục Mạn nghe nàng cảm khái, cũng nhớ đến chuyện phát sinh ở trong động phủ Thanh Mộc Chân Quân.


Nàng mím môi một cái, ôm vai đối phương nói: "tu tiên giới so với động phủ Thanh Mộc Chân Quân còn nguy hiểm hơn, nhất là trọng trách ngươi gánh vác trên người, ngươi đã nghĩ đến sau này tu luyện thế nào chưa?"

Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng nói như vậy, hình như có nhiều cách tu luyện khác nhau, nàng liền tò mò hỏi: "ý ngươi nói là cái gì?"

Thẩm Lục Mạn ở trong ngực nàng đổi một tư thế thoải mái, thân thể hai ngươi rất mềm, ôm nhau vừa mềm vừa ấm rất thoải mái.

Má nàng đỏ hồng, nghiêm mặt nói: "địa ực tu tiên giới so với nhân gian rộng lớn hơn rất nhiều, chủ yếu chia làm năm khu vực, gần nhân gian nhất chính là phía tây Thiên Tinh Đảo, là nơi của nhiều tán tu, lướt qua Thiên Tinh Đảo, là hai đại khu vực tu tiên, một cái là địa phận tu tiên tông môn, nơi này chủ yếu tập trung các tông môn lớn ở tu tiên giới, hai là địa phận tu tiên gia tộc, nơi các gia tộc lớn tu tiên ở, Kinh gia và Đoan Mộc gia cũng ở trong khu vực này."

"Ngoại trừ cái đó ra, thì còn có Sâm Lâm Yêu Thú diện tích không bờ bến, đây là địa vực của yêu thú, gần sát biên giới Sâm Lâm Yêu Thú, chính là yêu giới nơi ta và bạch mã tư tế sống, khu vực cuối cùng..."

Nàng dừng một chút, Kinh Ngạo Tuyết đang nghe nhập thần, thấy vậy liền tò mò hỏi: "khu vực cuối cùng thế nào?"

Những kiến thức này cũng có trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng mà không được hệ thống như vậy.

Nguyên chủ ở tu tiên giới chủ yếu sống trong gia tộc, chính thức xuất môn rèn luyện chỉ đúng một lần, chính là lần đó mà gặp phải chuyện khổ sở, liền cắt đứt luôn đường tu tiên sau này.

Cho nên, nàng đối với tu tiên giới cũng không biết nhiều.

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái nói: "đó là một mảnh hải vực tên là Hắc Hải, nước biển xanh nhạt, chỉ là không ai biết được ngoài hải vực là chỗ nào, đến cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không biết, nhưng tu sĩ Xuất Khiếu kỳ thì biết, nhưng mà Hồng Trạch đại lục đã hơn vạn năm không có tu sĩ Xuất Khiếu kỳ rồi."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ đến một câu nói: trái đất thật là tròn.

Nhưng mà có thể bên kia Hắc Hải là phàm nhân giới, nhưng nếu thực sự đơn giản như vậy, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã sớm tra ra rồi, cũng không để vấn đề bí ẩn đến nay.

Nàng gật đầu nói: "ta biết rồi, tạm thời ta không muốn về gia tộc."

Nàng không liên quan gì đến gia tộc nguyên chủ, cho dù nguyên chủ oán giận gia tộc vứt bỏ nàng, thì đó cũng là chuyện của nguyên chủ, hiện tại đã không liên quan đến nàng.

Bất quá thân phận hiện tại của nàng là Kinh Ngạo Tuyết, lại lần nữa có thiên phú tu luyện, nàng không chủ động chạm đến, cũng không dám chắc là Kinh gia không liên lụy đến nàng.

Gia tộc tu tiên nghe không tệ, nhưng thực tế lại là một sự lãnh khốc vô tình, nàng không muốn giống như nguyên chủ, trở thành quân cờ cho gia tộc.

Nhưng tu vi hiện tại của nàng chỉ là Trúc Cơ kỳ, Kinh gia là gia tộc tu tiên bậc trung, trong gia tộc dù không có nhiều tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thiếu.

Nàng là người sợ phiền phức, nên cứ tránh nè là được rồi.

Mà tu tiên tông môn giống như là công ty cơ cấu hiện đại vậy, sau khi vào có thể được hưởng thụ phúc lợi đãi ngộ của tông môn, nhưng mà vẫn phải gánh vác công việc nhiệm vụ của công ty, thậm chí là xuất hiện đủ loại phiêu lưu.

Cái này so với chế độ công ty còn tàn khốc hơn, vì chri cần sơ ý thôi cũng sẽ mất mạng.

Nàng quen tự do rồi, nên không thích bị tông môn quản giáo mình, cho nên hiện tại chỉ còn duy nhất một đường, chính là trở thành tán tu.

Nàng không khỏi cười cười nghĩ thầm: trước đó chỉ dự định đến Thiên Tinh Đảo ở tạm, hiện tại phân tích ra, lại cảm thấy Thiên Tinh Đảo rất là tốt.

Thiên Tinh Đảo, có hàng ngàn đảo nhỏ, phần lớn đều liên quan đến Tán Tu Minh.

Nàng đối với cái này cũng cảm thấy hứng thú, dự định ở lại Thiên Tinh Đảo tu hành cho xong.

Quyết định xong rõ ràng, nàng nói cho Thẩm Lục Mạn nghe, Thẩm Lục Mạn dĩ nhiên là nghe theo nàng, không phải là Thẩm Lục Mạn không có ý kiến, mà nơi nàng có thể ở duy nhất chính là yêu giới.

Nhưng mà thê lang lại là tu sĩ nhân tộc, nữ nhi cũng là tu sĩ nhân tộc, hài tử tương lai ra đời cũng có thể là....

Nàng cũng không muốn người nhà mình đến yêu giới bị kỳ thị, ngược lại hiện tại nàng đã là yêu đan kỳ, là thuộc tính thực vật ở yêu tộc, có thể che được tu vi và khí tức của mình, đối với nàng khá dễ dàng.

Cho nên nàng gật đầu đồng ý, cảm giác cánh môi ấm áp của Kinh Ngạo Tuyết rơi trên trán nàng, nàng chớp mắt một cái đối diện với ánh mắt ôn nhu của đối phương.

Nàng hãm sâu vào đó, nhẹ nhàng nóng bỏng hôn lên môi nàng, không biết qua bao lâu, nàng nghe tiếng Kinh Ngạo Tuyết thở dài một cái nói: "nhìn nàng mệt đến mắt mở không nổi rồi, mau ngủ đi, đến tối ta gọi nàng dậy ăn cơm."

Thẩm Lục Mạn muốn phản bác, nàng không buồn ngủ.

Nhưng có thể do Kinh Ngạo Tuyết ôm ấp quá thoải mái, hoặc là do mang thai thích ngủ, nàng híp mắt buồn ngủ, bất tri bất giác liền đã ngủ,

Kinh Ngạo Tuyết chờ nàng ngủ, nhẹ nhàng xuống giường, mặc đồ rồi ra cửa, đối diện với vẻ mặt hơi lo lắng của Tần Diệc Thư.

Nàng dừng một chút, làm động tác nhỏ tiếng, ý bảo đi chỗ khác nói chuyện, Tần Diệc Thư đồng ý, chờ Kinh Ngạo Tuyết đóng cửa phòng, hai người liền vào đình trong vườn ngồi.

Tần Diệc Thư rót một chén trà, câu nói đầu tiên chính là: "tối qua ngươi đi đâu? tối qua là ngươi giả trang quốc sư!"

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút gật đầu, kể lại chuyện tối qua.

Tần Diệc Thư nghe vậy thở dài một hơi nói: "thật đúng là trùng hợp, coi như là thiên mệnh vậy."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy khó hiểu nói: "vì sao?"

Tần Diệc Thư nói: "chiều tối hôm qua, hoàng đế đột nhiên ngất xỉu ở ngự hoa viên, kinh động đám ngươi thái y và hoàng tử, đến cả vương gia trong hoàng cung cũng đến, vốn chỉ cần xem bệnh rồi điều dưỡng là khỏe lại, nhưng hoàng đế không tin thái y, cứ phái người đến phủ quốc sư tìm người, nhưng không ngờ phủ quốc sư không có một bóng người, đệ tử quốc sư cũng không thấy, lúc đó hoàng đế liền phun một ngụm máu."

"Vốn dĩ hắn có thể chịu thêm được một thời gian, nhưng mà ám vệ của hoàng đế tới điều tra về thì phát hiện quốc sư vừa xuất hiện ở kinh thành đã không thấy nữa, đệ tử quốc sư cũng đi theo nàng biến mất không tung tích, hoàng đế chắc nghĩ rằng quốc sư mang theo đệ tử rời khỏi nhân gian, nên ho vài tiếng, cả người trắng xám, mặc dù uống thuốc nhưng vẫn không qua được."

"Hắn sắp chết nhưng vẫn cố tỉnh, ngón tay run rẩy chỉ vào tam hoàng tử, ý tứ rõ ràng, nhưng hắn không nói ra miệng được, ai ở đó cũng muốn có được vị trí kia, cho nên hoàng đế chết cũng không xác nhận được tân đế, hiện tại trong cung đang rất loạn, nhờ có thái hậu chủ trì nên nới miễn cưỡng ổn định được, nhưng theo ta thấy, quốc gia này sắp chịu không nổi nữa rồi."

Dứt lời nàng thở dài một hơi.

Trên mặt nàng ít biểu hiện tâm tình, mặc dù rất căm hận hoàng đế và hoàng thất, nhưng dù sao cũng có cảm tình với quốc gia này, nếu không sẽ không có vương vấn lâu như vậy sau khi bị phản bội.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không ngờ được, cách làm của nàng lại khiến mọi chuyện diễn ra như vậy.

Nàng ngẩn ra sau đó hỏi: "vậy tiếp theo ngươi định làm gì?"

Tần Diệc Thư nhìn nàng một cái, mắt lóe quang mang nói: "lấy lui làm tiến, rời kinh thành đến biên cương, ta đã phân phó Ngô Chí Dũng đi chuẩn bị, hai ngày nữa chúng ta liền rời đi."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mong ước đại gia lễ Giáng Sinh vui sướng, (*^▽^*)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận