Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Quyển 2: Tu Tiên Giới

Chương 98: Làm ruộng

Ba người Kinh Ngạo Tuyết ngự kiếm phi hành đến cạnh biển, gió biển thổi vào mang theo khí tức nhàn nhạt tanh nồng vị biển, hải dương trước mắt diện tích không thấy bờ bớn, khó mà tưởng tượng được ở điểm khác của đại dương là cảnh tượng gì?

Trăn ngàn năm qua, không ít người phàm đi thuyền xuất phát về phía chân trời kia, nhưng rất ít người thực sự đến được tu tiên giới.

Đa số người phàm yếu đuối đều bị đại hải nuốt chửng, có một số vận khí tốt giữ được mạng mà quay về bên nhân gian.

Đại dương này với người phàm cùng trong mắt Thẩm Lục Mạn trước kia, đều là nơi cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng đối với Thẩm Lục Mạn hiện tại đã là tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói cũng không còn là gì.

Ánh mắt nàng nhàn nhạt, không tự chủ nhớ lại mười năm trước, khi bị tu sĩ Kinh gia ném xuống nhân gian.

Khi đó chỉ cảm thấy tu vi đối phương thật bí hiểm, các nàng không thể nào quay về tu tiên giới được nữa, nhưng hiện nay xem ra...

Chỉ có thể nói một tiếng thế sự vô thường.

Nàng nghe tiếng Liễu Nhi và Kinh Ngạo Tuyết bên người kinh hô, Liễu Nhi từ nhỏ đã lớn lên ở Đa Bảo thôn, trước đó đến kinh thành, đây là lần đầu tiên nàng xa nhà.

Còn chưa nói gặp được đại hải chấn nhiếp nhân tâm như vậy.

Nhưng mà tiếng kinh hô của Kinh Ngạo Tuyết khiến Thẩm Lục Mạn không khỏi nhìn đối phương.

Lúc này trên mặt Kinh Ngạo Tuyết ửng hồng kích động, lúc trước nàng từng thấy qua đại hải rồi, nhưng khi đó ở biển cũng có xác sống, khi đó nàng làm nhiệm vụ đến bến tàu, đối mặt với xác sống uy hiếp cả một đàn, nước biển lại ô nhiễm, tản ra khí tức nguy hiểm.

Xa hơn trong hải dương là đủ loại sinh vật hung tợn biến dị.

Đã từng xuất hiện thú biến dị mạnh nhất, có thể dễ dàng phá nát một thị trấn.

Sóng lớn cuộn trào bên dưới, cực kỳ nguy hiểm.

Ấn tượng của nàng với đại dương không có gì tốt, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy đại dương xanh thẳm, trong lòng đột nhiên cảm thấy hăng hái.

Nàng nói với Liễu Nhi: "hay là chúng ta đến gần biển chơi một chút đi?"

Liễu Nhi định lắc đầu, nhưng Thẩm Lục Mạn đã đồng ý, ba người liền đến cạnh biển.

Trên bờ cách đó không xa là làng chài, tiểu hài tử trong thôn đi chân trần, ở trên bãi cát chơi với nhau.

Ba người Kinh Ngạo Tuyết các nàng đột nhiên xuất hiện, khiến dân chài hiếu kỳ ánh mắt tò mò nhìn.

Kinh Ngạo Tuyết không để ý ánh mắt của bọn họ, liền đi vào nước biển, tháng sáu nước biển mang theo chút ấm áp, nhưng bên dưới vẫn lạnh.

Liễu Nhi ở bên cạnh nàng lượm vỏ sò, lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ này, khó tránh khỏi hiếu kỳ trong lòng.

Có thôn dân to gan thấy quần áo các nàng tinh xảo, thì đoán các nàng là đại tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn, lập tức đi tới lịch sự chào hỏi các nàng.

Đến trưa, Kinh Ngạo Tuyết vào làng chài, ăn một bữa cơm hải sản.

Lúc các nàng rời đi cũng như lúc đến đột ngột, còn để lại ngân phiếu một trăm lượng, rồi biến mất dạng.

Dân làng chài còn tưởng gặp được tiên nữ, tạc tượng theo hình dáng của các nàng, dựng cạnh biển như là nữ thần.

Kinh Ngạo Tuyết không biết chuyện này, lúc này nàng đang cùng Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi phi hành bằng pháp khí.

Pháo khí phi hành này lấy được từ động phủ Thanh Mộc Chân Quân, chỉ cần dùng linh khí, thì có thể chạy về trước.

Kinh Ngạo Tuyết không hiểu nhiều về tu tiên giới, trên thuyền còn có la bàn thô sơ chỉ đường, các nàng cứ theo đường đó đi về tu tiên giới.

Lúc này nàng đang ngồi trên xích đu của pháp khí phi hành, cảm thán nói: "nương tử, còn bao lâu nữa thì đến tu tiên giới vậy?"

Thẩm Lục Mạn nheo mắt nhìn về phía xa nói: "dựa theo tốc độ này thì cũng sắp đến rồi."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy tinh thần phấn chấn, đang định nói thêm cái gì, thì đột nhiên cảm giác được có hai đạo linh khí xoẹt qua đầu.

Nàng lập tức đứng dậy khỏi xích đu, hộ tống Thẩm Lục Mạn sau người, dùng thần thức tra xét động tĩnh xung quanh.

Thẩm Lục Mạn vỗ vai nàng nói: "là các tu sĩ trúc cơ kỳ đang đấu nhau, đừng lo lắng."

Kinh Ngạo Tuyết ngẩn ra nói: "tu sĩ đấu, ý nàng là chúng ta đã đến tu tiên giới rồi?"

Tu vi Thẩm Lục Mạn cao hơn Kinh Ngạo Tuyết, thần thức so với nàng cũng rộng hơn, thần thứ nàng do thám xong tuy không tìm được cửa vào tu tiên giới, nhưng cũng biết được tu vi của hai tu sĩ vừa rồi.

Một người là tu sĩ đạo phái, tu vi trúc cơ trung kỳ, một người là ma tu, tu vi trúc cơ hậu kỳ.

Nhìn từ tu vi thì thấy đạo tu có tu vi thấp hơn, nhưng đang đối chiến, đạo tu lại khiến ma tu bại lui liên tục.

Đơn giản vì đạo tu kia là kiếm tu có lực sát thương mạnh nhất trong giới tu sĩ, mặc dù ma tu cao hơn một bậc tu vi nhưng cũng không làm gì được.

Nàng kể lại tin tức cho Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết cau mày nói: "còn chưa đến tu tiên giới, đã gặp ma đạo phân tranh, xem ra tình huống tu tiên giới cũng không lạc quan a."

Thẩm Lục Mạn mím môi một cái nói: "việc này tóm lại không liên quan đến chúng ta, không cần..."

Còn chưa nói xong, một đạo khí tức từ xa bay đến, đối phương mặc đồ giống kiếm tu kia, nhìn bộ dạng là tu sĩ đồng môn.

Tu sĩ mới đến là một nữ tu trẻ tuổi, tu vi nàng thấp, chỉ mới trúc cơ sơ kỳ, hai tu sĩ kia tu vi cao hơn nàng, nàng cũng không thể xen vào được.

Nàng như kiến bò trên chảo nóng chuyển loạn xung quanh, đang buồn rầu không biết phải làm sao, thì thấy linh thuyền pháp khí cách đó không xa của Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn.

Nhất thời hai mắt nàng sáng lên, bay đến bên này nói: "nhị vị đạo hữu, có thể xuất thủ giúp ta một việc không? ma tu kia trước đó vì luyện công, ở Tiên Thành Thanh Cảng nhiều lần phạm án, đại sư huynh ta dùng nhiều công sức mới tra ra được, đang định bắt hắn lại, thì đối phương biết được tin tức liền bỏ chạy, còn..."

Nàng dừng một chút, không nói thẳng chuyện quan trọng ra, mà chỉ nói: "trước giờ ma đạo khó sống chung, nhị vị là đồng môn đạo tu, xin hỗ trợ một tay, ta và đại sư huynh vô cùng cảm kích."

Kinh Ngạo Tuyết ngáp một cái, nàng không muốn xen vào việc của người khác, tu vi của nàng ngang với nữ nhân này, đối phương không chen được, thì nàng cũng chả làm gì được.

Thẩm Lục Mạn là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng hiện tại nàng đang mang thai, Kinh Ngạo Tuyết cũng không muốn nàng vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến nàng và hài tử trong bụng.

Huống chi nữ nhân này không nói hết sự thật, nàng rất sợ phiền phức, cứu bọn họ xong nói không chừng còn kéo thêm nhiều tai vạ hơn.

Cho nên nàng nhìn Thầm Lục Mạn nháy mắt, xoay người nói với nữ tu rằng: "xin lỗi, thực lực ta có hạn, thê tử còn đang mang thai không thể động thủ, việc này ba người các ngươi tự giải quyết đi."

Dứt lời, Thẩm Lục Mạn cũng hiểu ý nàng, nói từ biệt nữ tu xong, liền đẩy linh thuyền đi nhanh hơn.

Nữ tu kia tức giận đỏ mặt, cũng may kiếm tu thực lực mạnh, đại sư huynh của nàng cũng đã giải quyết xong ma tu lúc nguy nan rồi, lấy lại được bảo vật đối phương cướp được từ trên người sư muội của mình.

Dĩ nhiên, trên người hắn cũng bị thương không ít, xém chút đã ngã từ trên kiếm xuống.

Nữ tu vội bay đến cạnh hắn, ôm thân thể hắn khóc nói: "Triệu sư huynh, ngươi không sao chứ?"

Trước mắt Triệu Trạch một màu đen, mờ mịt nói: "Lữ sư muội, ta không sao."

Chỉ là không nhìn thấy mà thôi.

Hắn cảm nhận được ma tu trước khi chết đã hạ độc hắn, với danh tiếng độc vương của đối phương, độc này nhất định khó giải.

Hắn không muốn nói ra khiến cho sư muội lo lắng, mấy tháng qua, sư muội liên tục gặp chuyện thảm, hiện tại yếu đuối lại mẫn cảm, hắn không muốn xát muối lên vết thương đối phương.

Nhưng hắn không nói, Lữ San San cũng nhận ra được tình trạng khác thường của hắn.

Nàng dò xét đưa tay quơ quơ trước mặt Triệu Trạch, mắt đối phương đen kịt không chút phản ứng.

Lữ San San hiểu rõ, nàng chảy nước mắt, không dám nói gì, trong lòng hận hai người vừa rồi thấy chết không cứu đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng nàng cũng biết, hiện tại quan trọng phải cất được di vật tông môn, nghĩ cách đến gặp thành chủ Tiên Thành Thanh Cảng.

Nàng nhất định phải hoàn thành nguyên vọng của phụ thân!

Nghĩ vậy, nàng đỡ đại sư huynh Triệu Trạch dậy, đi tới đảo Thiên Tinh lớn nhất, cũng chính là bay đến Tiên Thành Thanh Cảng.

Tước đó đã nói, tu tiên giới có ba cái thành trấn tu tiên lớn, nằm ngay Thiên Tinh đảo chính là Tiên Thành Thanh Cảng, nằm ngay trong tu tiên thế gia chính là Tiên Thành Long Đằng, còn một cái nữa nằm ở Bắc Địa là Tiên Thành Thương Hàn.

Đoàn người Kinh Ngạo Tuyết dễ dàng vượt qua khu vực giữa nhân gian và tu tiên giới, đi qua lớp bình phong cuối cùng, trước mắt liền xuất hiện một mảnh quần đảo rộng lớn.

Trên bầu trời thỉnh thoảng có tu sĩ bay qua, Kinh Ngạo Tuyết thu lại thần thức của mình, vì trong tu tiên giới dùng thần thức lung tung, cũng như là đưa mắt nhìn loạn, sẽ bị những tu sĩ khác đề phòng, thậm chí còn bị dạy cho một trận.

Thiên Tinh thành trước mắt cũng có thế lực lớn kiềm chế mỗi bên, cũng là thế lực lớn trong tu tiên giới, đã lớn thì sẽ sinh ra quy định, thời gian qua đi, quy định cũng xuất hiện dựa vào tình hình thực tế trên Thiên Tinh đảo này.

Ở Thiên Tinh đảo, cấm đánh nhau, nếu giữa các tu sĩ có tranh cãi, thì có thể lên võ đài sinh tử đọ sức.

Cho nên đoàn người Kinh Ngạo Tuyết đến tu tiên giới, có quy tắc này chế ước, chí ít bản thân cũng được được bảo đảm an toàn.

Các nàng đi thuyền dựa theo quy củ, hạ xuống dừng ở cửa cảng Thiên Tinh đảo, tu sĩ về bối cảnh thân thế của các nàng, ánh mắt nhìn Liễu Nhi một vòng.

Tu vi của Liễu Nhi là luyện khí tầng sáu, ở tu tiên giới cũng không tính là quá cao, nhưng trong mắt những tu sĩ bình thường, hài tử mới mười tuổi đã có tu vi cao như vậy đã là thiên tài hiếm thấy rồi.

Cũng vì nguyên nhân này, thái độ bọn họ đối với Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn cũng tốt hơn nhiều, hỏi xong thì nộp vài khối linh thạch, được đưa cho một tấm bài, dựa vào tấm bài này có thể đi vào các đảo lớn nhỏ của Thiên Tinh đảo.

Các nàng không quen thuộc chỗ này, nên mua một cái ngọc giản về Thiên Tinh đảo của tu sĩ ở cảng.

Kinh Ngạo Tuyết cấy thuyền pháp khí vào trong không gian của mình, mang Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi đi tới khách điếm gần cảng.

Vì Kinh Ngạo Tuyết cũng có hứng thú với khách điếm tu tiên giới, nên gọi vài món ăn đơn giản, dự định nếm thử mùi vị trước.

Linh thạch trên người các nàng không nhiều, mà mọi nơi đều phải dùng linh thạch, không thể tiết kiệm được như ở nhân gian.

Chờ tiểu nhị mang đồ ăn lên, Kinh Ngạo Tuyết đem ngọc giản để lên trán, thông tin về Thiên Tinh đảo liền đi vào thần thức của nàng.

Nàng xem chừng một khắc, liền đưa ngọc giản cho Thẩm Lục Mạn.

Nàng nhìn đại dương mênh mông suy nghĩ: nên đi xem tiên thành Thanh Cảng trước, đem ngọc bội trận pháp đê giai Thẩm Lục Mạn khắc còn để trong túi trữ vật của mình bán đi hết.

Sau đó mua một ít hạt giống linh thảo và linh gạo, tìm cái đảo nhỏ thích hợp cho tu sĩ trồng trọt, thu một phần đi bán, còn lại đem vào không gian dùng luyện đan dược cho mình dùng.

Đảo Thiên Tinh cũng có trật tự và thứ tự, chỉ cần không có kẻ đến kiếm chuyện, các nàng có thể ở đây sống vài năm.

Còn vì sao không ở đây định cư, là vì linh khí ở đảo Thiên Tinh này không nhiều bằng đại lục tu tiên.

Còn vì sao chưa đến đại lục tu tiên....

Cái này còn phải nói sao? dĩ nhiên là các nàng không có linh thạch và thực lực rồi, ngoại trừ dựa vào cái núi cường đại ra, thì dựa vào chính mình nhất định sẽ không có ngày lành.

Điếm tiểu nhị mang thức ăn lên, Kinh Ngạo Tuyết chỉ thấy là cơm bình thường, thịt xào bình thường, nhưng mà một món lại năm khối linh thạch, một chén cơm đã hai khối linh thạch, thật đúng là đắt kinh khủng.

Nàng nhíu mày nếm thử một miếng, cơm vào miệng tan ra, một đạo linh khí đi vào cơ thể.

Mặc dù không nhiều, nhưng có thể cảm giác cực kỳ thoải mái.

Nàng ngạc nhiên mở to hai mắt vội nói: "nương tử, Liễu Nhi, mau nếm thử đi, gạo này ăn ngon lắm."

Thẩm Lục Mạn ít khi ăn cơm, thứ đó chỉ có linh thạch thì mới ăn nổi.

Liễu Nhi cũng chưa từng ăn qua.

Hai người nghe Kinh Ngạo Tuyết hối, liền nếm thử một miếng, sau đó cùng mở to hai mắt.

Bữa cơm này rất hài lòng, tuy là hơn mười khối linh thạch, nhưng tiền xài đáng giá.

Sau khi ăn xong, đoàn người Kinh Ngạo Tuyết đi đến thành trấn lớn nhất trên Thiên Tinh đảo, chính là bay đến tiên thành Thanh Cảng.

Tiên thành Thanh Cảng là nơi có thành trấn phồn vinh nhất, tu sĩ lui tới không ít, mỗi người đến trước cửa thành đều phải cầm thẻ bài của mình ra, làm tiêu ký đặc thù của bản thân xong thì mới có thể đi vào.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn đằng trước xếp hàng dài, thở dài một hơi, đúng là chỗ nào cũng thế đều phải xếp hàng chờ a.

Tu sĩ giữ cửa thành làm rất nhanh, chỉ một lát sau liền đến phiên các nàng.

Các nàng nộp linh thạch, rồi rót linh khí vào thẻ bài của mình, với tiêu ký của tiên thành Thanh Cảng xong thì được chấp thuận cho vào trong tiên thành Thanh Cảng.

Vào thành rồi, Kinh Ngạo Tuyết mới phát hiện, nơi này so với kinh thành nhân gian còn náo nhiệt mênh mông gấp trăm lần.

Tu sĩ trên phố qua lại, đa phần là tu sĩ cấp thấp, tu vi đều là luyện khí kỳ, tu sĩ trúc cơ kỳ cũng không ít, nhưng mà nói chuyện với nhau thì rất ít.

Các nàng tò mò vào trong tiên thành, đi dạo một chút, sau đó đi tới phường thị mua bán của tiên thành.

Cùng nhau đi đến, đường đi rất rộng rãi, hai bên đường đủ loại cửa hàng, nàng và Liễu Nhi nhìn không chuyển mắt.

Vì linh thạch trên người không nhiều, các nàng tìm một cửa hàng bán vũ khí tu tiên giới trước, cửa hàng khách đến không ít.

Kinh Ngạo Tuyết lấy trong túi trữ vật ra một khối ngọc khắc trận pháp phòng ngự, để trước mặt quản sự, quản sự sửng sốt một chút, cầm ngọc bội trên tay ước lượng, đánh giá nói: "ngọc này chất liệu không tệ, sờ lên xúc cảm ôn nhuận, còn có chút mộc hỏa linh khí, trận pháp không tệ, ngươi định gửi bán ngọc bội sao?"

Kinh Ngạo Tuyết không hiểu lắm về cách thức mua bán, liền tò mò hỏi một câu.

Quản sự hiền lành cười nói: "hay là khách quan theo ta lên lầu nói chuyện đi?"

Kinh Ngạo Tuyết cảm giác được ánh mắt mọi người lướt qua nàng, nàng nghĩ đến ngọc bội túi trữ vật của mình, liền gật đầu lên tiếng.

Ba người các nàng theo quản sự lên lầu, phòng có bày trận pháp, người bình thường không thể nghe được động tĩnh bên trong.

Quản sự nói: "nếu khách quan muốn bán ngọc bội kia, thì có hai cách, một là gửi bán chỗ ta, cửa hàng của ta sẽ trích một ít phần trăm, hai là dùng giá thị trường mua ngọc của ngươi, sau đó ta bán đi bao nhiêu thì không còn liên quan đến ngươi nữa."

Hắn nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "không biết khách quan chọn loại nào?"

Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: "ngọc bội kia ngươi định bán bao nhiêu linh thạch?"

Quản sự cầm ngọc bội lật qua lật lại kiểm tra rồi nói: "trận pháp này chắc là từ tay tu sĩ trúc cơ kỳ, cũng không quá mạnh, bán cho đối tượng dĩ nhiên là tu sĩ luyện khí kỳ, mọi người cũng biết, tu sĩ luyện khí kỳ không có nhiều tiền, ngọc bội lại có được linh khí tinh thuần, còn có công hiệu khiền người ta thanh tâm, tạo hình lại đẹp, nữ tu chắc chắn sẽ rất thích."

Hắn nhận xét xong nói: "cửa hàng chúng ta buôn bán luôn giữ chữ tín, ưu nhược điểm ngọc bội của ngươi ta đều đã nói rồi, với giá thị trường ta trả ba trăm khối linh thạch hạ phẩm."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy cảm thấy giá tiền này quá thấp, nếu ngọc bội kia để ở nhân gian, ít nhất cũng bán được hơn vạn lượng bạc, nhưng đến tu tiên giới chỉ bán được ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, còn không đủ một tháng chi tiêu tiền cơm của nàng.

Nàng đối với việc này không hiểu nhiều, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Thẩm Lục Mạn.

Thẩm Lục Mạn so với Kinh Ngạo Tuyết hiểu rõ tu tiên giới hơn, nàng cảm thấy giá tiền này coi như không tệ.

Trận pháp là do nàng khắc, trước khi đến tu tiên giới trên đường tùy ý khắc, cũng không phải là nàng không muốn vẽ trận pháp cao hơn, nhưng mà ngọc bội nhân gian có tốt hơn nữa, thì vẫn không chắc bằng linh thạch ở tu tiên giới, ngọc bội chịu không nổi năng lượng trận pháp, chỉ cần vẽ trận pháp phức tạp hơn ngọc bội sẽ hóa thành bột phấn.

Nàng bất đắc dĩ đành phải vẽ đơn giản đi, có thể bán được ba trăm khối linh thạch hạ phẩm cũng coi như không tệ.

Dù sao ở nhân gian, linh thạch chỉ là một khối thủy tinh to, là vật cực kỳ khó có được.

Cho nên nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết gật đầu.

Kinh Ngạo Tuyết hiểu ý nàng, vẫn cau mày như cũ nói: "giá tiền này có thể cao thêm một chút không? chỗ ta còn rất nhiều ngọc, ngươi có thể làm đồ bán đặc biệt của tiệm, nếu không nói thì với chừng này cũng làm rất nhiều công sức."

"Tuy tu sĩ luyện khí kỳ không có nhiều linh thạch, nhưng ngọc đó có thể làm trang sức, tất nhiên là nữ tu thích cái đẹp rồi, các nàng nếu dùng tiền chắc chắn sẽ bán được giá cao."

Quản sự à một tiếng, không ngờ Kinh Ngạo Tuyết cũng biết chút giá thị trường.

Theo như lời đối phương, ngọc bội nếu bán cho nữ tu, chắc chắn là sẽ bán được.

Mà khiến cho hắn để ý chính là đối phương không thiếu loại ngọc bội như vậy.

Nói thật, trận pháp chỉ là dệt hoa trên gấm, chân chính là kiểu dáng của ngọc bội.

Hắn tò mò hỏi: "ngươi nói ngươi có nhiều ngọc bội như vậy, hay là lấy cho ta xem với?"

Kinh Ngạo Tuyết cười như không cười nhìn hắn một cái, cái nhìn này khiến quản sự tê cả da đầu.

Hắn giật môi, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết lấy trong túi trữ vật ra hơn mười khối ngọc bội.

Ngọc bội lách cách hạ xuống bàn, mỗi khối so với vừa rồi càng tinh mỹ hơn, quản sự thấy vậy vui vẻ hơn, kiểm tra từng cái sau đó nói: "năm trăm khối linh thạch!"

Kinh Ngạo Tuyết miễn cưỡng gật đầu nói: "tạm được, vậy đi, ta bán đi hai mươi khối, còn lại thì dùng cách gửi bán trong tiệm của ngươi, ngươi bán được bao nhiêu thì đưa linh thạch lại cho ta."

Nói rồi nàng để Thẩm Lục Mạn thả ra uy áp tu sĩ Kim Đan kỳ trên người ra.

Quản sự chỉ là tu vi trúc cơ sơ kỳ, đời này không thể tiến thêm được nữa, sắc mặt liền sợ tái đi, cũng hiểu được Kinh Ngạo Tuyết đang uy hiếp hắn.

Hắn lau mồ hôi trên mặt nói: "ta buôn bán luôn giữ chữ tín, ngươi yên tâm, ta sẽ không ôm đồ bỏ chạy, nếu ngươi không tin thì chúng ta ký khế ước tâm ma."

Kinh Ngạo Tuyết vẫn không tin, nàng lên tiếng nói: "được, vậy ký khế ước đi!"

Nàng nói dứt khoát, quản sự nhịn không được cong khóe miệng, nhìn nàng một chút, thở dài một tiếng, đi ra ngoài lấy khế ước, ký tên hắn vào.

Kinh Ngạo Tuyết cũng ký vào, khế ước phát ra ánh sáng màu vàng, sau một khắc liền biến mất, Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy cổ tay có thêm một sự ràng buộc, trên cổ tay quản sự cũng có.

Nàng biết khế ước đã thành công, nên không sợ quản sự này phản bội.

Nàng bán hai mươi khối ngọc, được mười ngàn linh thạch hạ phẩm, coi như kiếm được một khoản nhỏ.

Nàng gửi bán ba mươi khối, trong túi trữ vật chỉ còn lại hơn mười khối, chỉ một lần bán xong gần như hết luôn.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cảm thán hai tiếng, đứng nhìn mười ngàn linh thạch hạ phẩm, suy nghĩ nhiều cái, mua hạt giống linh thảo, rồi phải mua linh điền trồng trọt, nếu vậy linh thạch cũng không dư nhiều nữa.

Cũng vì nguyên nhân này, sau đó các nàng tiếp tục đi dạo phố, không dám tốn thêm linh thạch mua đồ nữa.

Cùng nhau đi đến, khi nhìn thấy Bách Thảo Đường, Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, mới nhớ đến bối cảnh của Bách Thảo Đường.

Nàng cười cười, vì ấn tượng về Bách Thảo Đường ở nhân gian khá tốt, nên liền đi thẳng vào trong Bách Thảo Đường.

Người trong này đều bận rộn, Kinh Ngạo Tuyết đi vào nói với một đệ tử luyện khí kỳ, là một tu sĩ đi làm công ở đây: "xin hỏi chỗ này có bán hạt giống linh thảo không?"

Đệ tủ luyện khí kỳ thấy nàng tu vi cao hơn mình, thái độ rất là cung kính nói: "hồi tiền bối, trong Bách Thảo Đường hạt giống linh thảo nào cũng có, nếu tiền bối thấy hứng thú có thể qua bên kia xem ngọc giản chọn hạt giống linh thảo mình muốn."

Kinh Ngạo Tuyết cảm kích nói cảm ơn, đi tới bên kia cầm ngọc giản để lên trán, dùng thần thức tra xem.

Hạt giống linh thảo trong ngọc giản đúng là đa dạng phong phú, lúc trước ở trong Thanh Mộc Đỉnh nàng học cũng rất nhiều, hầu như đều có trong ngọc giản này.

Nàng nghĩ một chút sau đó dự định luyện chế đan dược, rồi chọn ra hơn mười loại hạt giống linh thảo, nói với tu sĩ luyện khí kỳ xong, tu sĩ luyện khí kỳ nói chờ một chút, rồi đến cạnh tủ thuốc chuẩn bị.

Nàng đứng nhìn xung quanh, Bách Thảo Đường ở tu tiên giới so với nhân gian còn rộng lớn hơn.

Ngoại trừ bán thuốc trị liệu ra còn bán cả hạt giống linh thảo và đan dược.

Kinh Ngạo Tuyết định mua bán cái này, nên cũng hỏi chuyện một hồi.

Sau khi tu sĩ luyện khí kỳ chuẩn bị xong, lúc đưa túi đồ cho nàng, trong lòng nàng cảm thán: cái nghề bán đan dược và linh thảo ở tu tiên đúng là kiếm bộn tiền a.

Nàng mua một đống hạt giống linh thảo cộng lại cũng ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm, nàng định luyện dưỡng nhan đan, một lọ hai mươi viên, bán cũng được một ngàn khối linh thạch hạ phẩm.

Cái này...

Nàng có bản lĩnh luyện đan, cộng thêm có Thanh Mộc Đỉnh tiên khí hỗ trợ thì tỉ lệ thành đan bảy tám phần, cái này có thể nói là nằm kiếm tiền rồi.

Nàng mím môi tâm tình vui vẻ, cầm hạt giống linh thảo trả linh thạch hạ phẩm cho đối phương.

Hai mắt tu sĩ luyện khí kỳ sáng lên, kiếm được chỗ mua bán như vậy, hắn cũng được chút tiền hoa hồng, dĩ nhiên là vui ra mặt, nhìn Kinh Ngạo Tuyết như thần tiền rời đi.

Kinh Ngạo Tuyết treo túi đồ bên hông, thấy Liễu Nhi nhìn linh sủng, liền nói: "hay ta mua cho con một con nhé?"

Nàng lo lắng Liễu Nhi vì chuyện phượng hoàng, không thoát được bóng ma trong lòng.

Liễu Nhi cười lắc đầu nói: "mẫu thân, không cần, mỗi ngày con ở đây tu luyện còn không kịp, làm gì còn thời gian chăm sóc linh sủng."

Linh sủng sau này có thể tiến giai, nhưng dựa vào ngoại vật như vậy rất mất thời gian.

Nàng hy vọng bản thân mình có thể mạnh hơn, đi đến tu tiên giới rồi, chân chính nhìn thấy tu tiên giới vô biên này thì nàng càng tin chắc điều này hơn.

Kinh Ngạo Tuyết thấy trong mắt nàng vẻ kiên nghị, nhịn không được vỗ vai nàng nói: "có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng đừng quá sức được không?"

Liễu Nhi lên tiếng.

Ba người các nàng đi tới tiệm linh cốc, mua chút hạt giống linh gạo và linh thực dự định mang về trồng.

Linh gạo này cũng không rẻ hơn linh thảo gì cả.

Mua xong thì cũng hết năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm rồi, đúng như câu: xài tiền như nước.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không phải là tiếc tiền, mà sợ là chút nữa không mướn được linh điền.

Nàng và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau nói: "mua xong rồi, chúng ta rời tiên thành Thanh Cảng thôi, tới đảo gần đây an cư."

Đây là kế hoạch nàng và Thẩm Lục Mạn đãng định xong trước đó, Liễu Nhi cũng đi theo các nàng.

Các nàng rời đi tiên thành Thanh Cảng ngự kiếm phi hành, tìm một cái đảo vừa phải hạ xuống, nộp mấy khối linh thạch làm phí vào thành.

Các nàng vào thành rồi đến chỗ ghi danh mướn linh điền.

Chỗ này không khác gì quan phủ nhân gian, chỉ làm theo lệnh của thành chủ.

Kinh Ngạo Tuyết muốn dành được mấy mẫu linh điền tốt hơn, nên đưa cho quản sự một khối ngọc bội.

Quản sự cũng biết xem hàng, hai mắt sáng lên, tán thưởng nhìn qua Kinh Ngạo Tuyết, vung bút lên đem mười mẫu linh điền vô chủ ghi tên Kinh Ngạo Tuyết vào.

Gần đó có một cái nhà, quản sự có chút bối rối nói, chỗ đó hơi cũ, nếu Kinh Ngạo Tuyết không quen có thể tìm người đến sửa lại.

Kinh Ngạo Tuyết không yêu cầu cao về chỗ ở, lúc trước còn ra sau núi tu luyện dựng nhà gỗ ở, nhà gạch thì so với nhà gỗ vẫn chắc hơn rồi.

Nàng đến nơi, nhìn cái nhà không nhỏ, nhịn không được kinh hãi.

Cái viện này so với cái viện ở Đa Bảo thôn còn to hơn nhiều, xa hoa hơn, nhìn có vài chỗ hơi cũ nát, nhưng mấy chỗ khác vẫn còn tốt chán.

Quan trọng là quét dọn sạch sẽ, Kinh Ngạo Tuyết liền thích chỗ này, gia đình bắt đầu an cư chỗ này.

Trong túi trữ vật còn có bộ bàn ghế mua được ở nhân gian, chỉ là đề phòng tình huống gấp thôi, nhưng không ngờ lại có thể dùng lúc này.

Nếu mua ở tu tiên giới, chắc chắn sẽ tốn thêm linh thạch rồi.

Tình hình hiện tại đặc biệt, có thể tiết kiệm được một chút càng tốt a.

Kinh Ngạo Tuyết lo lắng thân thể Thẩm Lục Mạn không tiện, liền chủ động làm hết việc nhà.

Nàng và Liễu Nhi cùng nhau dọn nhà, Thẩm Lục Mạn thì dùng linh gạo mua về làm bữa tối.

Cả nhà ăn xong, Kinh Ngạo Tuyết nằm trên giường ôm Thẩm Lục Mạn cảm thán một tiếng nói: "lúc trước ta còn tưởng tu tiên giới có gì khác, ngoại trừ dễ dàng tu hành ra thì cũng không có gì khác thấy khó khăn nữa."

Thẩm Lục Mạn nói: "chỉ cần chúng ta không bị dính vào thị phi, thì ở Thiên Tinh đảo này cũng không sợ đắc tội ai kéo tai họa đến cho mình."

Kinh Ngạo Tuyết lại vô tình nhớ đến một nam một nữ hôm nay gặp phải, nàng nghĩ thầm: đối phương cũng không thể ép các nàng được, dù sao lúc đó trên linh thuyền tu vi cao nhất chính là nàng mà.

Mà cho dù bọn họ tìm đến thì Kinh Ngạo Tuyết cũng không sợ.

Hiện tại tu vi của nàng đang có dấu hiệu thăng cấp, chờ ngày mai gieo hạt xuống đất và trong Thanh Mộc đỉnh xong, thì sẽ bắt đầu tu luyện.

Nàng nghĩ vậy, dự định tối nay thoải mái ngủ một đêm, mọi thứ chờ qua ngày mai rồi nói.

Nàng ngủ ngon giấc, Thẩm Lục Mạn dựa vào ngực nàng cũng ngủ ngon ngọt.

Nhưng Liễu Nhi ở trong phòng lại bố trí tụ linh trận, không ngừng tu luyện cả đêm.

Sáng hôm sau, Kinh Ngạo Tuyết nhận thấy Liễu Nhi đang tu luyện, nên không vào phòng quấy rối nàng, hiện tại nàng không ăn cơm cũng không sao, sau khi rửa mặt xong thì đi ra ruộng làm việc.

Mười mẫu a, chỉ một mình thì tốc độ sẽ rất lâu.

Cách chỗ nàng thuê bên ngoài, còn có vài tu sĩ đang trồng trọt, đều là đệ tử luyện khí kỳ, hình như là gia chủ mướn người ta đến làm phụ.

Kinh Ngạo Tuyết cũng định mướn người, nhưng nghĩ đến nhà mình có mười mẫu ruộng thôi, chịu cực một chút cũng làm xong rồi, không cần phải mướn người làm gì.

Nàng đành thôi, dùng hết ba ngày mới giep linh thảo hết.

Sau đó nàng không cần phải chăm nhiều, thời tiết tu tiên giới khá tốt, muốn tưới nước chỉ cần hóa mưa là xong, linh thảo nàng trông trong linh điền nên sinh trường tốt, mà cũng không yêu cầu gì cao.

Chờ làm ruộng xong, nàng bắt đầu dọn không gian trong Thanh Mộc Đỉnh.

Diện tích trong này chưa lớn, nàng mang hạt giống linh thảo và linh gạo đi ươm mầm trước, rồi rót mộc hệ dị năng vào, sau đó mới trồng xuống đất.

Trồng xong nàng mới phát hiện, tốc độ thời gian trong Thanh Mộc Đỉnh khác với bên ngoài.

Chí ít là bất đồng về địa phương, trong không gian hạt giống được ươm rồi mới trồng nên lớn nhanh hơn so với trồng trong linh điền ở ngoài.

Nếu linh thảo trồng trong linh điền cần ba đến sáu tháng mới lớn, thì trong không gian này chỉ cần nửa tháng là lớn rồi.

Xem ra thời gian cũng rút ngắn gấp đôi lại, Kinh Ngạo Tuyết lại vui vẻ hơn.

Thanh Mộc Đỉnh là tiên khí, sẽ tăng trưởng theo tu vi của chủ nhân, khi phạm vi bên trong mở rộng thì tốc độ thời gian cũng chảy nhanh hơn.

Nói không chừng khi tu vi đến nguyên anh kỳ, tốc độ thời gian trong Thanh Mộc Đỉnh này sẽ làm cho linh thảo nảy mầm trưởng thành chưa đến một ngày.

Nàng nghĩ vậy, tâm tình vui vẻ vào trong thành mua chút gạo và chút thịt linh thú mang về, dự định tối khao mình một chút.

Mấy ngày qua nàng bận việc, trồng trọt gieo hạt, tu vi không có tiến bộ, trong lúc chờ linh thảo lớn, nàng phải đề thăng tu vi của mình lên trúc cơ trung kỳ.

Dù sao trước đó nàng cũng đã có dấu hiệu thăng cấp rồi, bây giờ chỉ cần thêm thời gian để hoàn thành mà thôi.

Nghĩ vậy, nàng về nhà, Thẩm Lục Mạn làm cơm xong, Liễu Nhi cũng xuất quan, cả nhà tụ lại ăn một bữa.

Ăn xong Liễu Nhi nói: "mẫu thân, tu vi của con hiện tại là luyện khí mười tầng rồi, con muốn đến tiên thành Thanh Cảng rèn luyện tỷ đấu một phen."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy sửng sốt một chút, trước đó khi Liễu Nhi từ trong phòng đi ra, nàng cũng cảm giác được tu vi đối phương đã tăng lên, thậm chí còn khen ngợi vài câu.

Nhưng không ngờ Liễu Nhi lại muốn đến đài tỷ đấu....

Quy tắc ở võ đài rất nghiêm, thành chủ cấm phát sinh tử vong, tỷ đấu có điểm là dừng, không được quá phận.

Nhưng mà Liễu Nhi chưa từng thực chiến, trong lòng nàng cũng thực sự lo lắng.

Nàng lại nhìn về phía Thẩm Lục Mạn, thấy vẻ mặt Thẩm Lục Mạn tán đồng nói: "cũng tốt, vốn ta cũng định như vậy, đến khi đó Kinh Ngạo Tuyết ngươi cũng đi cùng Liễu Nhi đi."

Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt một cái nói: "ta cũng đi..."

Thực sự thì nàng nên đi, dù sao nói về đánh nhau nàng cũng yếu xìu.

Nói thực nàng tu luyện đến trúc cơ trung kỳ rồi, nhưng vẫn chưa có công pháp sở trường nào cả.

Nàng suy nghĩ một chút nói: "vậy đi, Liễu Nhi, con đến tiên thành Thanh Cảng rồi thì xem các tu sĩ khác đấu trước đã, tạm thời đừng vội thực chiến sớm."

"Nửa tháng sau, ta luyện xong đan dược rồi, bán đi lấy tiền mua chút công pháp về cho con luyện rồi mới lên võ đài thực chiến được không?"

Kỳ thực trong đầu Liễu Nhi cũng đã có mấy quyển công pháp hay rồi, nàng cũng luyện qua vài lần, hiện tại dự đinh muốn đi thực chiến một phen.

Công pháp là Tiểu Hôi cho nàng, dĩ nhiên đẳng cấp bất phàm.

Lúc trước Liễu Nhi cũng sao chép cho Kinh Ngạo Tuyết một bản, nhưng linh căn của Kinh Ngạo Tuyết khác nàng, hỏa mộc song linh căn không hợp để tu hành quyển công pháp kia, cho nên đến giờ Kinh Ngạo Tuyết cũng chưa từng học công pháp.

Ít nhiều cũng nhờ nàng tâm tình tốt, ngoại trừ lúc lên trúc cơ có sinh tâm ma ra, thì sau đó tiến giai không có chút chướng ngại nào, đổi lại là những người khác, thăng cấp không khó nhưng mà khó ở chỗ tâm cảnh.

Cho nên nhiều tu sĩ lúc thăng cấp gặp phải chướng, đều sẽ ra ngoài rèn luyện một chút, tăng thêm trải nghiệm và kiến thức.

Không thể không nói, tính tình Kinh Ngạo Tuyết tốt là vì nàng không thiếu thời gian cũng không thiếu việc.

Liễu Nhi sở dĩ nói muốn đến tiên thành Thanh Cảng là vì nàng thăng cấp gặp trở ngại, cho nên muốn rèn luyện thực chiến một phen để vượt qua cửa ải trúc cơ này.

Bất quá, Kinh Ngạo Tuyết đề nghị cũng đúng, thực sự cũng nên cân nhắc cho ổn thỏa.

Cho nên nàng gật đầu đồng ý.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy thở dài một hơi, Liễu Nhi nghe lời khuyên là tốt rồi, nàng làm mẫu thân cũng nên cố gắng thật nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui