Độc Sủng Thánh Tâm

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu nghi

Cao Thái hậu ôm tiểu gia hỏa nhìn mấy con vật nhỏ hồi lâu, có vẻ rất phấn khởi, ngay cả ngày thường muốn ngủ trưa rất lâu giờ cũng dậy sớm.

Sau khi Tiêu Nghiêu bị đuổi về Càn Long cung phê duyệt tấu chương, Cao Thái hậu vẫn muốn ở lại Thưởng Đào các với hài tử, đương nhiên bà tuổi lớn, cũng không thể luôn ôm hài tử, dù sao có mấy con vật nhỏ này ở đây, để bà vú các nàng ôm đi xem cũng được.

Bà liền nói chuyện phiếm với Tần Phiên Phiên: "Mới đầu có hài tử đều thấy rất mệt, cảm xúc sẽ không được bình thường. Nhưng mà ngươi yên tâm, trên đời này chuyện gì cũng có hai mặt. Ngươi cảm thấy hài tử khóc làm ngươi phiền chán ngủ không tốt, vậy tìm mọi cách để nó đừng khóc nữa. Chờ hài tử không khóc nữa, ngươi lại đi chơi với hắn, ngươi sẽ phát hiện có hài tử là chuyện có ý nghĩa nhất trên đời này, bởi vì phản ứng của hài tử ngươi vĩnh viễn đều không đoán được."

Cao Thái hậu ngồi ở trên ghế nằm, trong tay cầm đậu phộng cung nữ đã bóc xong, đưa từng hạt vào trong miệng.

Bà khẽ nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Nháo Nháo đang xem đến vui vẻ, khóe miệng không khỏi nâng lên, khiến bà nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.

Tần Phiên Phiên thấy Cao Thái hậu cười, tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều, không khỏi thấp giọng hỏi: "Mẫu hậu, trước kia lúc ngài có Hoàng thượng, có phải tâm tình cũng thay đổi như vậy hay không?"

Cao Thái hậu vẫy vẫy tay: "Ta so với ngươi còn không có tiền đồ hơn nhiều, lúc trước hắn khóc ta cũng khóc theo, ta không biết phải làm sao bây giờ. Ta nuôi qua gà nuôi qua vịt nuôi qua rất nhiều, nhưng trừ bỏ một con chó sống được lâu, còn lại đều bị chết yểu. Nhưng mà cũng may Muốn Muốn tương đối nghe lời, sau khi hắn dần dần lớn lên, ta liền phát hiện nuôi con so với nuôi gà nuôi vịt có ý tứ hơn nhiều, hắn lớn lên từng ngày, mỗi một ngày thay đổi đều là mới lạ, chờ đợi hắn mau mau lớn lên, lại hy vọng hắn đừng nhanh rời khỏi ta để đi sinh hoạt với người khác như vậy."

Bà nói tới đây không khỏi ngáp một cái, ngửa người ra sau, dựa vào trên ghế nằm nhắm mắt lại rồi ngủ.

Chờ đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Cao Thái hậu mới muốn cáo từ, đương nhiên bà mang theo cả hai cái lồng gà con vịt con cùng con dê đi nữa, để lại phân dê phân gà cùng phân vịt đầy đất. 

Lúc Vọng Lan cho người quét phân, thấy vài cung nhân đều che mũi lại, cho dù đây đều là người quen làm việc nặng, nhưng đối mặt với nhiều phân động vật vậy vẫn không chịu nổi.

Sau khi Tần Phiên Phiên biết được chỉ cong môi cười, bảo Vọng Lan lấy chút tiền ra thưởng để những người đó chia cho nhau.

Vào ban đêm, vì để Hoàng thượng nghỉ ngơi tốt hơn, Tần Phiên Phiên lại phái người đi Càn Long cung dặn dò, để hắn ở lại đó không cần đến đây.

Tần Phiên Phiên đều đã chuẩn bị tốt nửa đêm lại muốn đi dỗ Nháo Nháo, kết quả chính nàng vừa nằm liền đến hừng đông, chờ lúc tỉnh ngủ nhận thấy có người tiến vào, liền thấy Liễu Âm vẻ mặt vui mừng.

"Tối hôm qua Đại Hoàng tử ngủ ngon không?" Nàng nhẹ giọng hỏi một câu.

"Có, ngủ ngon lắm. Nửa đêm lúc ăn sữa, đều là nhắm mắt lại, nếu không phải bởi vì bụng quá đói, có khi còn không muốn dậy, ăn xong liền ngủ, không khóc một tiếng nào. Sáng sớm bà vú liền tới đây nói với nô tỳ, để ngài cao hứng."

Liễu Âm mặt mày vui mừng, ngữ khí nhẹ nhàng nói.

Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, trên mặt nàng mang theo vài phần biểu tình không thể tin được, phải biết là tiểu gia hỏa này nghịch ngợm lắm đấy.

"Có sao không? Tinh thần Đại Hoàng tử thế nào, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Tần Phiên Phiên nghe được như vậy, vẫn chưa yên tâm, nàng rất sợ là tiểu gia hỏa sinh bệnh, cho nên mới không làm ầm ĩ như vậy.

Rốt cuộc hay hành người như thế muốn không hành người nữa, vẫn là rất khó khăn.

Liễu Âm lập tức nói: "Tinh thần Đại Hoàng tử tốt lắm, sáng sớm bà vú chơi đùa với Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử cười rất vui vẻ, buổi sáng dậy ăn cũng rất có sức. Tinh thần còn tốt hơn lúc trước."

Tần Phiên Phiên vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra vài phần vui mừng, đứa nhỏ này nếu vẫn luôn ngoan như vậy thì tốt rồi.

Chờ sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Tần Phiên Phiên liền biết nguyên nhân Đại Hoàng tử biến thành như vậy, vài vị cung nữ Duyên Thọ cung tới, vẫn như cũ dắt theo một con dê cùng hai lồng gà vịt.

"Khởi bẩm Hoàng Quý phi nương nương, Cao Thái hậu nói ban ngày mang theo Đại Hoàng tử chơi đùa, để hài tử không ngủ nhiều nữa, buổi tối tất nhiên sẽ mệt mỏi. Buổi tối ngủ ngon, ban ngày mới có tinh thần, tạo thành thói quen đi ngủ tốt, nuôi Đại Hoàng tử sẽ nhàn hơn rất nhiều." Cung nữ dẫn đầu giải thích một câu với nàng.

Hai mắt Tần Phiên Phiên sáng ngời, lập tức nói: "Thay bổn cung đa tạ mẫu hậu. Hôm nay mẫu hậu ở trong cung làm cái gì?"

Nàng hỏi thêm một câu, liền thấy biểu tình trên mặt cung nữ kia có chút vi diệu, nhẹ giọng nói: "Thái hậu không cho nô tỳ nói cho ngài, nô tỳ sợ ngài lo lắng, lặng lẽ nói cho ngài, ngài coi như nô tỳ chưa nói gì đi. Hôm qua Thái hậu có chút mệt mỏi, sau khi trở về cho người mát xa giúp bà, sau khi tỉnh ngủ lại vẫn cảm thấy thân thể mệt mỏi, không ngừng nói chính mình già rồi. Đã gọi thái y qua, không có gì trở ngại, nghỉ mấy ngày liền không có việc gì."

Tần Phiên Phiên hiểu rõ, hôm qua Cao Thái hậu ôm Nháo Nháo lâu như vậy, bỗng nhiên chịu lực lâu, khẳng định là mệt.

"Được rồi, chịu khó đi Ngự Thiện phòng lấy chút canh bổ cho mẫu hậu uống, các ngươi cũng khuyên nhiều một chút, sao bà lại già được."

Tần Phiên Phiên dặn dò hai câu, Cao Thái hậu không muốn để nàng biết, vậy nàng đặt ở trong lòng là được rồi.

-----

Sắp đến năm mới, hậu cung khắp nơi đều treo đèn lồng màu đỏ, tranh thủ năm mới hoàn cảnh mới.

Tần Phiên Phiên thực sự bận rộn, thời gian ăn tết, năm mới Hoàng thượng đều phải ở tiền điện mở đại yến với quần thần, hậu phi ở hậu điện chiêu đãi mệnh phụ.

Tuy nói là tổ chức cùng thời gian, nhưng dù sao cũng là hai cái yến hội, quá nhiều việc Tần Phiên Phiên thực sự lo liệu không hết, nên mời cả Thư Quý phi lại đây hỗ trợ.

Quả nhiên như lời Hoàng thượng nói, vị Thư Quý phi này là người kiên định chịu khó, bình thường không nói nhiều, nhưng đã nói ra thì nhất định trúng trọng tâm, Tần Phiên Phiên rất thích loại tính cách quyết đoán của nàng, hai người phối hợp cũng rất tốt.

Khác với cảnh tượng giăng đèn kết hoa náo nhiệt của các cung điện khác, lãnh cung lại là một mảnh thê lương hoang vu.

Ở chỗ này mỗi ngày đều có nữ nhân không chịu nổi áp lực tinh thần mà hỏng mất, bất quá cũng may lúc Tiêu Nghiêu làm Hoàng thượng, phi tần bị biếm lãnh cung rất ít.

Huống hồ lãnh cung cũng bị khống chế chặt chẽ, sẽ không cho phép xuất hiện cái loại thái giám hoặc là cung nữ tùy ý lăng nhục phi tần, cho dù các nàng đã bị biếm làm thứ dân, tống vào lãnh cung, nhưng cũng đã từng là nữ nhân của Hoàng thượng, căn bản không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Chẳng qua nơi này quá thê lương, trên cơ bản đều là im ắng, không ai nói chuyện, phòng ốc trống trải, thoạt nhìn giống như là một tòa cung chết, yên tĩnh khiến lòng người rợn lên.

Chúc Mẫn mặc áo choàng màu đen, che kín cả diện mạo, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Lúc nàng xuất hiện ở chỗ này không có một người nào ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái.

Lãnh cung này, không chỉ có các phi tần là phế bỏ, ngay cả các cung nhân đều ở trong trạng thái chết lặng, lạnh nhạt.

Phần lớn bọn họ là những người phạm phải sai lầm, hoặc là đầu óc không nhanh nhẹn, không biết luồn cúi, nên chỉ có thể bị lưu lạc đến loại địa phương này.

Chỉ cần cho bạc là có thể tiến vào, chẳng qua bình thường phi tần tốn bạc để vào đây đại đa số đều là có đối thủ một mất một còn bị đấu thua, lưu lạc đến lãnh cung, các phi tần này đều ăn mặc tỉ mỉ rồi tìm mọi cách để đến xem bộ dáng thê thảm của đối thủ một mất một còn.

Có cung nhân nhìn thấy nàng đi vào, trong lòng thầm nói: Có khả năng lại là vị chủ nhân nào đó đắc ý đây?

"Thả ta đi ra ngoài! Nhanh lên thả ta đi ra ngoài, lại không cho ta đi ra ngoài, Tần Phiên Phiên cái thứ tiện nhân kia sẽ tạo phản thành công! Ta có cách vặn ngã nàng, chỉ cần các tỷ muội ở hậu cung đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nhất định có thể kéo nàng xuống ngựa!"

Một tiếng gào bén nhọn vang lên, một cánh cửa cách đó không xa bị đập đến vang rung trời, nhưng mà cửa đã bị khóa từ bên ngoài, dù người nọ kêu rách cổ, cũng không ai để ý đến nàng.

"Đám tiện tì các ngươi, đều là Tần Phiên Phiên phái tới đúng hay không? Cũng dám nhốt bổn cung lại! Tần Phiên Phiên là hồ ly tinh, nàng mê hoặc Hoàng thượng đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn mất đi lý trí. Toàn bộ Đại Diệp triều sắp sụp mất rồi!"

"Không thể để nàng làm Hoàng hậu, nàng căn bản không xứng, hậu cung này ai làm Hoàng hậu cũng được, nhưng chỉ có nàng là không được!"

Tiếng quát tháo vang lên không ngừng nghỉ, âm thanh này nghe thấy cực kỳ quen tai.

Chúc Mẫn dừng bước chân, nghiêng tai nghiêm túc nghe một lát, mới có chút bừng tỉnh, hoá ra là giọng của Minh Quý phi.

Dẫn đường ở phía trước chính là một đại thái giám béo phì, nhìn bộ dáng to mọng này của hắn, liền biết ngày thường tham không ít bạc, ăn còn béo hơn cả heo. 

Đại thái giám này thấy nàng không nhúc nhích, lập tức cũng dừng bước chân, trên mặt mang theo vài phần tươi cười nịnh nọt.

"Vị chủ tử này ngài đừng sợ, vị đang kêu to kia chính là Minh Quý phi, lúc trước chính là một vị chủ nhân hô mưa gọi gió, nhưng mà hiện giờ đã điên mất rồi, chuyện gì cũng không biết, cả ngày kêu gào mấy lời đại nghịch bất đạo này. Bởi vì nàng điên quá nặng, bọn nô tài đều không ngăn được, cũng không dám thả nàng ra cửa, chỉ có thể khoá nàng lại. Trừ bỏ lúc đưa cơm là mở cửa sổ ra, đưa chút cơm canh cùng nước vào, cách mấy ngày cho mấy cung nhân đi vào quét dọn một chút, mỗi lần mở cửa, đều phải có vài người giữ nàng lại, nếu không thế nào cũng phải nháo đến túi bụi."

Chúc Mẫn nghe nói lời này, không khỏi nhướng nhướng mày, kế hoạch ở trong lòng hơi thay đổi một chút, lại thêm cả Minh Quý phi này nữa.

"Ngài muốn gặp vị phi tần nào?" Đại thái giám nhẹ giọng hỏi một câu.

Chúc Mẫn lấy ra một tờ giấy từ ống tay áo, bên trên viết ba chữ: Nhàn Quý phi.

Đại thái giám sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ vị này chính là kẻ thù của Nhàn Quý phi, bất quá mấy phi tần này có rất nhiều kẻ thù, người tới xem Nhàn Quý phi cũng không phải không có, cho nên hắn cũng không thể xác định được vị phi tần không chịu lộ mặt này là ai.

Nàng ngay cả giọng nói cũng không muốn lộ ra, bảo mật rất tốt.

Bất quá đại thái giám cũng không dám tiếp tục suy đoán, phải biết rằng lúc Nhàn Quý phi bị kéo vào lãnh cung, là người duy nhất được cho phép mang theo cung nữ của mình đi vào, cũng không phải là ngoại lệ gì.

Mà là vị Nhàn Quý phi này căn bản chính là một phế nhân, trừ bỏ trợn tròn mắt chảy nước miếng, sinh hoạt không thể tự chủ ra, còn lại chuyện gì cũng không thể làm được.

Muốn cho cung nhân lãnh cung chăm sóc Nhàn Quý phi, lại không có mấy người nguyện ý, cho dù bị cường ngạnh mà ấn đầu lại đây, không đến mấy ngày chỉ sợ cũng bị tra tấn đến chết.

"Mời ngài." Đại thái giám đưa nàng tới một gian phòng hơi lớn một chút, chỉ chỉ bên trong, cũng không đi vào.

Chỉ đứng ở cửa, cũng đã nghe thấy mùi khai của nước tiểu, đây mới chỉ là đứng ở bên ngoài cửa phòng, nếu là đi vào trong buồng, có khi bị hun đến hôn mê.

Chúc Mẫn lấy ra một cái túi thơm từ ống tay áo, đặt ở chóp mũi, trực tiếp đi vào.

(Editor: Ống tay áo của bà này cứ như túi thần kỳ của Đoraemon ý nhỉ 😂)

Đại thái giám rất tự giác mà đứng chờ ở cửa, Nhàn Quý phi có cái gì đẹp mà nhìn, nàng ta giờ chỉ có thể nằm ở trên giường như phế vật, hắn cũng đã xem qua không biết bao nhiêu lần, một chút cũng không nghĩ lại đi vào chịu đựng cái mùi dơ bẩn kia nữa.

Nàng một mình đi vào trong buồng, nằm trên giường là Nhàn Quý phi lôi thôi đến không ra hình người, trừ bỏ cặp mắt còn động đậy ra, còn lại đều là nằm liệt ở đó.

Bên cạnh là một cái cung nữ cụp mi rũ mắt, đang giúp nàng xoa bóp tay chân không thể động đậy để phòng ngừa cơ bắp héo rút.

Chúc Mẫn cong môi cười lạnh một chút, kéo cái mũ trên đầu xuống.

Tức khắc Nhàn Quý phi đang có biểu tình chết lặng, liền trở nên kích động, nàng mở miệng, trong cổ họng lộc cộc lộc cộc muốn nói chuyện nhưng lại là một chữ cũng không nói nên lời, tất cả đều là tiếng gầm nhẹ vô ý nghĩa.

Đôi mắt nàng không ngừng chớp, cũng không có tác dụng gì, bởi vì căn bản không ai quan tâm nàng.

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Chính là hiện giờ Chúc Mẫn là người thắng tuyệt đối, trên mặt chỉ có tươi cười đắc ý dào dạt, mà Nhàn Quý phi đã hoàn toàn là phế vật bị đánh bại, chỉ có thể nằm ở trên giường không ngừng dùng ánh mắt cừu hận nhìn nàng, nhưng cái gì cũng không làm được.

Cung nữ hầu hạ nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chúc Mẫn, hành lễ với Chúc Mẫn, liền lại cúi đầu mát xa.

Bình tĩnh đến giống như cái đầu gỗ, không có cừu hận cũng không có kinh ngạc, chỉ có chết lặng cùng lạnh nhạt.

Cung nhân bên người Nhàn Quý phi, trên cơ bản đều không có kết cục tốt, chỉ có nàng sống sót, nàng cũng là người thứ nhất phản bội Nhàn Quý phi, có thể sống sót là do Chúc Mẫn giữ nàng lại để trông coi Nhàn Quý phi.

Cho dù là một phế nhân, Chúc Mẫn cũng phải tìm người giám thị mới có thể an tâm.

Xem đủ trò hề của Nhàn Quý phi rồi, Chúc Mẫn lại lần nữa chùm áo choàng lên, yên lặng mà đi ra, lại đưa một tờ giấy cho Đại thái giám.

Lúc này nàng gặp chính là Nguyệt Quý phi, so với Nhàn Quý phi phế nhân lôi thôi lếch thếch, vị Quý phi đầu tiên bị đánh vào lãnh cung lại có vẻ sạch sẽ, trấn định.

Lúc Chúc Mẫn vừa tiến đến, Nguyệt Quý phi ăn mặc thực mộc mạc, nhưng khí độ quanh người lại không che lấp được, tay nàng cầm một ly trà, chậm rì rì mà nhấp một ngụm.

Người không biết còn tưởng rằng nàng đang uống loại trà tiến cống trà xuân Long Tĩnh, nhưng trên thực tế chỉ là trà thô thực bình thường, bên cạnh còn đặt một đĩa điểm tâm, cũng không biết là nàng làm thế nào lấy được.

"Nguyệt muội muội thoạt nhìn quá đến không tồi, so với hai vị cách vách kia thì khá hơn nhiều. Trong nháy mắt vừa rồi ta còn tưởng rằng muội muội vẫn là từ nhất phẩm Quý phi đấy. Nơi này cũng không phải là lãnh cung, mà là Lãm Nguyệt các của ngươi."

Bên ngoài cửa phòng bị đóng lại, Đại thái giám bị đuổi đi, chỉ có một cung nhân nàng mang lại đây để trông coi.

Nguyệt Quý phi nghe được thanh âm của nàng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhìn đến gương mặt này, càng là có chút hoảng hốt, cẩn thận mà phân biệt vài phần, mới nhận ra tới.

"Lúc tỷ tỷ hồi cung, ta đã bị biếm lãnh cung, mới vừa rồi không nhận ra được, còn mong tỷ tỷ đừng trách." Nguyệt Quý phi buông ly trà xuống, giọng nói lại trước sau như một thanh lãnh dễ nghe.

"Ta đương nhiên sẽ không trách cứ ngươi. Nguyệt muội muội cũng không giống Nhàn muội muội ở cách vách, là người không khiến người yêu thích. Ngươi ở chỗ ta, chính là sự tồn tại như Nguyệt quế nữ thần nha. Ít nhất không nên bị mai một ở bên trong lãnh cung này." Chúc Mẫn khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không thấy sự lạnh nhạt cùng khắc nghiệt như lúc ở chỗ Nhàn Quý phi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyệt Quý phi: Ta muốn làm một âm mưu lớn!

Diễn tinh: Có ta ở đây ngươi không làm được, bởi vì ngươi không phải là nữ chính! ┓(???"?)┏....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui