Độc Sủng Thánh Tâm

Edit: Lan Sung nghi 

Beta: Rine Hiền phi

"Có phải gần đây trong cung có lời đồn gì không?"

Tiêu Nghiêu ngồi ở một bên, nhìn Tần Phiên Phiên cho Nháo Nháo uống nước, thấp giọng dò hỏi một câu.

Ngoại trừ uống sữa, mỗi ngày Tần Phiên Phiên đều sẽ cho tiểu nãi oa này uống một ít nước ấm.

Nghe thấy hắn dò hỏi, động tác bón nước của Tần Phiên Phiên hơi dừng lại một chút, dùng khăn tay, thay bé con lau đi nước miếng bên khóe miệng: "Hoàng thượng, ngài nghe được gì?"

Tiêu Nghiêu híp híp mắt, nghịch ngón tay Tiêu Nháo Nháo, nói: "Nói bé con nửa đêm thích khóc, khóc đến mức thân thể cũng sắp hỏng luôn rồi, là ai truyền ra? Nhi tử của trẫm luôn thông minh tháo vát, nửa đêm luôn ngủ ngoan như heo con. Quyền chấp chưởng hậu cung nằm trong tay nàng, nàng không thể nào không nghe được những lời này chứ, vì sao không ngăn lại, còn để cho tùy ý truyền đi. Đều đã truyền đến tai trẫm, vậy lúc trước đã nói khó nghe đến cỡ nào?"

Hoàng thượng hiển nhiên là tức giận không nhỏ, buổi nói chuyện này có thể nói là thao thao bất tuyệt, hoàn toàn chính là bênh vực kẻ yếu giúp bé con này.

Tần Phiên Phiên bị những lời hình dung của hắn làm cho buồn cười, không nhịn được phản bác: "Nó mới lớn đến đâu chứ, làm sao ngài biết nó thông minh tháo vát? Những lời này chính là ta để bọn họ truyền ra cho ngài nghe một chút."

"Không thể nào, nàng truyền những lời này ra làm gì? Đây là những lời nguyền rủa đó, trẫm đã chuẩn bị cả gậy đánh người! Bé con có phải do nàng sinh ra không vậy?"

Hắn vừa nói vừa thở phì phì ôm Nháo Nháo từ trong lòng Tần Phiên Phiên ra, ôm lại gần rồi hôn lên trán tiểu nãi oa mấy cái, thấp giọng nói: "Con nhìn đi, mẫu phi con một chút cũng không đau lòng con, chờ lát nữa trẫm viết cho con một quyển sổ nhỏ, chuyên dùng để ghi những việc xấu mà mẫu phi con làm với con."

"Cái gì cũng có nguyên nhân, để tránh cho Hoàng thượng lại nói thần thiếp sắp xếp việc gì mà lại không báo với ngài, cho nên trước báo với ngài một tiếng. Ta nhận được tin tức, nói trong cung này có người muốn gây bất lợi với Nháo Nháo, bị ta ngăn cản được, nhưng dù sao cũng phải làm ra vẻ một chút để dụ rắn ra khỏi hang chứ."

Tần Phiên Phiên không phản ứng lại với những lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn, thuận tay lau khô nước trên bàn.

Tiêu Nghiêu lập tức nhăn chặt mày, hỏi: "Ai? To gan lớn mật như vậy, biết rõ Đại Hoàng tử được trẫm xem như tròng mắt, còn dám tùy ý làm bậy như thế?"

Tần Phiên Phiên cười khẽ một tiếng: "Nguyên nhân chính là vì bé con này là tròng mắt của người, mới ra tay cẩn thận như vậy. Toàn bộ nữ nhân trong cung, Hoàng thượng chính là đang độc sủng một mình thần thiếp, các nàng đều nhìn rất rõ ràng, nhưng lại một người nối tiếp một người không ngừng ra tay với thần thiếp. Các nàng cũng biết Hoàng thượng không thích các nàng, còn muốn biểu diễn cho ngài xem, mị hoặc quân tâm. Rõ ràng biết là không được nhưng vẫn không cam lòng, không bỏ xuống dược, rất nhiều người trong cung đều không bỏ được tật xấu này."

Tiêu Nghiêu trầm tư một lát, biết rõ lý lẽ là như vậy: "Vậy nàng cũng thu liễm một chút, dù sao cũng là con trai nhà mình, đừng nói mấy lời không may mắn này. Mau chóng xử lý đi, có gì cần trẫm làm, cứ việc mở miệng."

Hắn nói xong câu này, liền ôm bé con sang một bên chơi đùa, không hỏi nhiều đến chuyện này.

Trong mắt Tiêu Nghiêu, Tần Phiên Phiên không phải là dạng nữ nhân yếu đuối, chuyện trong hậu cung nàng có thể làm chủ, vậy thì hắn liền không nhúng tay vào.

Chỉ là lúc yêu cầu thì hắn hỗ trợ, nơi cần có hắn thì hắn xuất hiện, còn lại thì không cần quản nhiều, hắn cũng không muốn vì đôi ba chuyện son son phấn phấn (chuyện đàn bà) mà hao phí thời gian và tinh lực của bản thân.

Tháng của bé con càng ngày càng lớn, tinh lực cũng càng ngày càng nhiều, Tiêu Nghiêu lại luôn yêu chiều tiểu nãi oa này, luôn thích cùng nó chơi trò tung lên cao.

"Ha ha ha ha ha-----" Bé con vẫn luôn cười to.

Nhưng trò này vẫn luôn đòi hỏi thể lực, cho dù là ngôi cửu ngũ cường thân kiện thể, sau một lát chơi cùng nhau, cũng có chút lực bất tòng tâm, một bên thở hổn hển, một bên nói: "Sao con lại nặng hơn rồi, lớn lên có chút giống heo, buổi tối ăn ít một chút đi."

Hắn vừa nói vừa đưa Tiêu Nháo Nháo cho bà vú, chính mình ôm không nổi còn trách đứa bé ăn quá nhiều.

"Ư, ư, oa--- " Đối với việc phụ hoàng của bé không cùng chơi với bé, Tiêu Nháo Nháo tỏ ra vô cùng không vui, rì rầm hai tiếng, thấy Tiêu Nghiêu vẫn không để ý tới bé, còn mắng bé lớn lên giống heo, chỉ biết ăn, lập tức lớn tiếng khóc oa oa, mặt cũng vì nghẹn ngào mà đỏ hết cả lên.

"Ngươi khóc cái gì, không được khóc." Tiêu Nghiêu hầm hừ, giảng đạo lý với bé con.

Tiểu tử thối này hại hắn mất hết mặt mũi, sau một lát ôm bé nâng lên cao chơi đùa, hiện tại đã mệt đến mức thở hồng hộc, loại trạng thái yếu đuối mong manh này khiến hắn nhớ tới thảm trạng sớm tiết ra ở mùng một đầu năm hôm trước.

Cái loại cảnh tượng mất mặt này, đời này hắn không thể nào quên được, hoàn toàn đã trở thành bóng ma tâm lý.

"Oa oa oa ---" Nhưng Tiêu Nháo Nháo lại không hiểu nỗi sầu của hắn, chỉ biết gào khóc, còn khóc đến mức lạc cả giọng.

Không thể không nói, nhóc con này không hổ là nhi tử của Tần Phiên Phiên, ngay cả khóc cũng đa dạng như vậy.

Sắc mặt Tiêu Nghiêu thay đổi vài lần, còn trộm đánh giá liếc Tần Phiên Phiên, chỉ thấy nàng cong môi cười khẽ, giống như gặp được chuyện gì rất thú vị vậy.

Kết quả là bị hắn trừng mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn, không cho nói trẫm không được."

Tựa như là hắn muốn chứng minh chính mình, lại ôm lấy tiểu tử kia từ trong ngực bà vú, tiếp tục cẩn thận mà nâng bé con lên cao.

Tiêu Nháo Nháo lập tức liền nín khóc mỉm cười, trong điện lại khôi phục cảnh tượng hài hòa lần nữa.

Tần Phiên Phiên bị cái trừng mắt kia của Hoàng thượng, còn có những lời khó hiểu kia khiến cho sửng sốt, ngay sau đó liền cười thành tiếng.

Căn bản là nàng không hề suy nghĩ theo hướng kia, nhưng sau khi được Hoàng thượng nhắc nhở, nàng liền nhớ lại toàn bộ.

Bởi vì tiếng cười của Tần Phiên Phiên, Tiêu Nghiêu có vẻ càng thêm không vui, nữ nhân này thật sự là quá cả gan làm loạn, hoàn toàn chính là thiếu dạy bảo.

Hắn vẫn đang cố sức chống đỡ để ôm một lát, cuối cùng cánh tay cũng mỏi nhừ đến không nhấc nổi lên, lúc mà hắn từ bỏ, tiếng cười của Tần Phiên Phiên càng lớn hơn.

Trên thực tế, nàng vẫn luôn nhịn, vốn muốn xem Hoàng thượng có thể chống đỡ đến khi nào, không ngờ hắn vẫn trình diễn cho nàng xem một màn liều mạng, cuối cùng cũng lại không thể không từ bỏ, còn đeo theo một bộ biểu tình khuất nhục trên cả khuôn mặt.

"Không phải sức lực của trẫm nhỏ mà là tiểu tử này ăn quá nhiều, về sau các ngươi cho hắn ăn ít một chút." Tiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn về phía các nàng, lời lẽ vô cùng chính đáng mà kháng nghị với Tần Phiên Phiên.

Bà vú đứng ở một bên lại thật sự bị dọa đến mức không dám lên tiếng, Tần Phiên Phiên gật đầu liên tục, thuận miệng trấn an hắn: "Vâng, thần thiếp đều đã biết. Hoàng thượng là lòng có dư mà lực không đủ, ta đều biết. Mùng một đầu năm hôm đó, thần thiếp cũng đã tự mình trải nghiệm rồi."

"Tần Phiên Phiên!" Nàng quả thực là cái hay không nói, nói cái dở, đầu tóc Tiêu Nghiêu trực tiếp dựng đứng hết cả lên, cả người đều ở trong trạng thái muốn bạo phát.

Cuối cùng hắn rống lớn một tiếng, muốn lập tức đuổi theo nàng, Tần Phiên Phiên liền quay đầu chạy.

Hai người thật sự chơi trò ngươi chạy ta đuổi trong điện, đương nhiên Tiêu Nháo Nháo lại bị phụ hoàng vứt bỏ lần nữa lại rầm rì, cuối cùng thành phối nhạc cho trò chơi đuổi bắt này, tiếng khóc từng đợt từng đợt không dứt.

Tần Phiên Phiên vừa chạy vừa nhịn không được cười, nàng thật sự không phải cố ý, nhưng một bên là Hoàng thượng bị nàng chọc tức, một bên là tiếng khóc ấm ức của tiểu nãi oa.

Tại một khắc này, nàng cảm thấy mình có thể làm chúa tể của cả thế giới, hai người bọn họ đều không vui, nàng liền vui vô cùng.

"Ha ha ha ---"

Nàng còn chưa "ha ha" xong, đã bị người ôm chặt, trực tiếp ép vào tường.

Tần Phiên Phiên "ha" không ra, nhưng lúc trước lại cười quá càn rỡ, vẫn còn có chút dừng không được, hơn nữ còn cười đến mức phải thở hổn hển.

"Tần Phiên Phiên, sức lực thật lớn nha." Tiêu Nghiêu đè chặt tay nàng, một tay bóp chặt cổ tay, một tay khác để ở trên vai nàng, sức lực rất lớn, hoàn toàn không cho nàng có khả năng chạy trốn.

Nàng nhịn đã lâu, mới thuận lại được khí, lập tức nói: "Không có, thần thiếp chỉ là đang đùa thôi. Hoàng thượng chính là nam nhân lợi hại nhất trên đời này, ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng mà. Sao phải cậy mạnh làm gì, ngài dựa vào trí tuệ để thống nhất giang sơn mà."

Tần Phiên Phiên lập tức đổi thành bộ mặt lấy lòng, vừa mở miệng đã nói lời khích lệ.

Chỉ là lúc này Tiêu Nghiêu cũng không dễ dỗ như vậy, dù sao cũng là vấn đề hoài nghi năng lực trên giường của hắn, đây chính là tình huống vô cùng nghiêm túc, hắn kiên quyết không cho phép tồn tại.

So với việc nghi ngờ hắn có phải một Hoàng đế tốt không còn nghiêm trọng hơn, dù sao có phải Hoàng đế tốt hay không cũng cần lưu lại để cho hậu nhân đời sau bình phán (bình luận + phán xét), khi đó hắn đã chết, cũng không quản được nhiều.

Nhưng loại chuyện như năng lực trên giường này, chính là đang nghi ngờ hắn có phải nam nhân không, hắn kiên quyết không muốn làm một phế vật!

Tiêu Nghiêu vẫn luôn híp mắt nhìn nàng, hắn càng nghiêm túc, Tần Phiên Phiên càng thêm đẹp, nàng muốn nhẹ nhàng cho qua chuyện này, không phải chỉ là đùa một chút thôi sao.

Nàng chính là đang đắc ý vênh váo, cậy sủng mà kiêu đó, thì sao?

Xích chó còn trong tay này, đừng sợ, bình tĩnh, chúng ta nhất định có thể thắng!

"Hoàng thượng, ngài đừng bày ra vẻ mặt như vậy, cười một cái đi. Thần thiếp chơi ôm ấp hôn hít nâng lên cao với ngài nha." Nàng vừa nói vừa giơ tay sờ sờ lên gương mặt của hắn, động tác trên tay vô cùng ôn nhu.

Nàng trực tiếp đưa miệng qua, Hoàng thượng cũng không hề trốn tránh, liền chỉ đứng yên tại chỗ không động đậy.

Tần Phiên Phiên thuận lợi hôn được lên môi hắn, hơn nữa thời điểm nàng ôm hắn, Tiêu Nghiêu còn buông tay đang bị kiềm chế của nàng ra, rõ ràng là vô cùng phối hợp.

Hôn hôn và ôm một cái đều vô cùng thuận lợi, cũng chỉ còn dư lại một cái nâng lên cao.

Nàng đứng ở trước mặt Tiêu Nghiêu, trên mặt bắt đầu treo lên nụ cười ngạo ngào nhẹ nhàng, mở hai tay về phía hắn, hiển nhiên là đang đợi hắn ôm.

Kết quả là tay Tần Phiên Phiên đều đã mỏi nhừ, vẫn không chờ nổi một động tác của nam nhân như cũ, hắn vẫn mắt lạnh nhìn nàng như cũ, quanh thân tản ra cảm giác "Ta không vui" áp bách mãnh liệt.

"Hoàng thượng, nào, ngài đến ôm ta đi." Tần Phiên Phiên lắc lắc đầu, không nhịn được nhắc nhở hắn một câu.

Liền thấy Tiêu Nghiêu cười một cái lạnh lùng với nàng, trầm giọng, nói: "Lòng trẫm có dư mà lực không đủ, sao có thể ôm được nàng đây? Không bằng nàng ôm trẫm đi?"

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, nàng phát hiện mọi chuyện trở nên hơi khó làm.

Rõ ràng là Cẩu tử vẫn đang rất tức giận, hoàn toàn là dáng vẻ không dễ dỗ, dù sao thì thân thể này của nàng muốn để hắn bế lên thật sự có chút khó khăn.

"Thần thiếp ôm không nổi." Tần Phiên Phiên có chút ấm ức, không nhịn được dẩu dẩu môi.

Bên này nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên lại bị bế ngang hông lên. Đầu tiên Tần Phiên Phiên hơi cả kinh, ngay sau đó liền cong môi nở nụ cười.

Nếu ôm ấp hôn hít nâng lên cao đều đã làm xong, vậy thì Hoàng thượng nên được dỗ rồi chứ, chắc là sẽ không truy cứu nàng nữa đâu.

Trong lòng Tần Phiên Phiên nghĩ thật là tốt đẹp, chỉ là sau khi Hoàng thượng bế nàng lên lại thẳng hướng nội điện mà đi, hơn nữa bước chân có vẻ vô cùng dồn dập.

Các cung nhân đứng ở trong điện hầu hạ đều liếc nhau một cái, rất nhanh lại cúi đầu.

Bà vú cũng ôm Đại Hoàng tử đang ầm ĩ trở về trắc điện, không cần mở miệng, tất cả mọi người đều hiểu ý không nói ra.

Rất rõ ràng là hai vị chủ tử này lại muốn "ban ngày tuyên dâm", làm nô tài ánh mắt cũng phải tốt một chút, nếu không sẽ bị chủ tử ghét bỏ.

Trương Hiển Năng nhìn động tác bước đi gấp gáp không chờ nổi kia của Hoàng thượng, không nhịn được thở dài trong lòng một hơi, Hoàng thượng thật đúng là nóng nảy nha.

Rõ ràng gần đây thường xuyên khai trai, còn muốn chơi cái trò này nữa.

Nhìn tư thế Tiêu Nghiêu quăng nàng lên giường này, Tần Phiên Phiên cũng cho rằng hắn cũng muốn hoan hảo với nàng vào ban ngày, hơi nhẹ nhõm mà thở dài một hơi trong lòng.

Không vấn đề, dỗ Hoàng thượng vẫn rất là đơn giản, ngủ một giấc liền xong.

Nếu còn chưa dỗ được, vậy thì ngủ hai giấc.

Nhưng là trăm triệu lần không nghĩ tới, tất cả mọi người đều nghĩ sai rồi.

Bởi vì sau khi Tiêu Nghiêu ném nàng lên giường, trực tiếp lật úp nàng, để nàng ghé vào trên giường, cởi váy ngoài của nàng, nhắm ngay mông nàng mà đánh.

"Đét đét đét----- " Tiếng đánh mông truyền đến, cung nhân bên ngoài điện cũng nghe rất rõ ràng.Tất cả mọi người đều bị chấn kinh, giống như là bị định hải thần châm (chính là gậy như ý của Tôn Ngộ Không lấy được dưới Long cung đó các nàng) ghim lại rồi ấy.

Ôi thanh thiên đại lão gia của ta ơi, Hoàng thượng chơi cái loại trò chơi này cũng đủ kinh rồi.

Tần Phiên Phiên nàng lại bị đánh mông, nàng lớn đến như vậy rồi còn chưa có ai dạy dỗ nàng như vậy đâu, tuy là Hoàng thượng ra tay cũng không nặng, nhưng là tại thời điểm này trừng phạt nàng, thật sự là khiến nàng mất mặt đến mức hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống cho xong.

"Hoàng thượng, ngài đánh ta làm gì?" Mới đầu Tần Phiên Phiên còn giãy giụa hai ba cái, nhưng sức lực của nam nhân lại rất lớn, căn bản là nàng không thoát được, chỉ có thể cứ để bị đánh như vậy.

Thời điểm nàng hỏi câu này, cả người đều vùi vào chăn gấm, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, giọng nói đều có vẻ rầu rĩ.

"Nàng thiếu dạy dỗ mà. Tuy trẫm nói lòng có dư mà lực không đủ nhưng là đối với chuyện khác, còn đối với việc đánh nàng, tuyệt đối là lực lượng vô cùng dồi dào, dùng sao cũng không hết được."

Hắn vừa nói vừa đánh thêm hai cái, cả người Tần Phiên Phiên đều giống như là rơi vào trong lò, nóng đến khó chịu.

Nàng thật sự là hết cách nhìn thẳng vào mấy chữ "lòng có dư mà lực không đủ", hoàn toàn bị chơi đến hỏng rồi, hơn nữa rõ ràng là Hoàng thượng đang trả thù nàng.

Xong rồi, xong rồi, nàng đã mất hết mặt mũi trước mặt các cung nhân rồi.

Thật sự là trăm triệu lần không ngờ tới, người bị Hoàng thượng đánh mông không phải là Tiêu Nháo Nháo, mà là mẹ ruột của Tiêu Nháo Nháo.

Tuy là trước đây Hoàng thượng cũng từng để Hình ma ma viết chữ lên lưng nàng, nhưng đó là cảm giác trên giường, tính chất hoàn toàn khác với lần dạy dỗ này.

Cho nên có đôi khi, muốn cậy sủng mà kiêu cũng cần kiềm chế một chút, dù sao tuy xích chó trong tay nhưng cũng có lúc lật xe.

"Đừng đánh, ta biết sai rồi." Nàng rầm rì suốt nửa ngày, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu này.

Chủ yếu là đã xấu hổ đến nói không ra lời, giọng nói này hoàn toàn là đang làm nũng.

"Nàng nói gì? Trẫm nghe không rõ, nói to lên."

Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, không phải hắn ra vẻ, là thật sự nghe không rõ, chỉ nghe thấy Tần Phiên Phiên lẩm bẩm, giống như tiếng kêu của gà con mới nở đang kêu.

Tần Phiên Phiên hơi cao giọng nói một câu, nàng thật sự là đã dùng hết xấu hổ cả đời này rồi.

Tiêu Nghiêu trầm giọng nói: "Trẫm có sức lực không? Có còn là "lòng có dư mà lực không đủ không"?"

"Không phải không phải, ngài là đại lực sĩ, là nam nhân cường tráng uy vũ nhất trên đời này, ta cũng chỉ có thể quỳ trước mặt ngài." Tần Phiên Phiên lập tức phát huy sở trường của mình, tiếp tục vuốt mông ngựa.

Cuối cùng Tiêu Nghiêu cũng buông nàng ra, hừ lạnh một tiếng nói: "Lần sau nàng còn nói những lời này, ta liền phạt nàng trên giường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui