Độc Sủng Thánh Tâm

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu nghi

Tiêu Nghiêu ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút về cảnh tượng mà nàng nói.

Hoàn toàn không tưởng tượng được, hiện giờ lúc đối diện với hai chữ "Nháo Nháo", hắn chỉ có thể nhớ tới khuôn mặt đáng yêu, cùng với cái thân thể mũm mĩm của gia hỏa kia thôi.

Về sau lúc bảo bối lớn hơn một chút, có thể gọi phụ hoàng, Tiêu Nghiêu hận không thể lập tức đem thiên hạ này đưa cho thằng bé.

Trên đời này sao lại có bảo bảo đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy chứ.

"Đừng nói nữa, ngươi càng nói trẫm càng nhớ bé con." Tiêu Nghiêu vừa nói vừa ôm ngực, hoàn toàn là bộ dáng nhớ nhung tràn đầy.

Đối với loại phản ứng này của hắn, Tần Phiên Phiên chỉ khịt mũi coi thường.

"Được, ngươi đã nhớ bảo bối như vậy, chờ sau khi hồi cung, nhất định để ngươi mang theo bé con ngủ một đêm." Nàng không khỏi khẽ cười một tiếng.

"Một nhà ba người chúng ta cùng nhau ngủ." Tiêu Nghiêu vui vẻ rạo rực nói.

Tần Phiên Phiên ra vẻ ghét bỏ: "Không được, ta không quấy rầy hai cha con các ngươi bồi dưỡng tình cảm. Ngươi cùng bé con ngủ cả đêm, cũng viết thêm một công tích vĩ đại trong nhật ký trưởng thành của bé con."

"Ngủ thì ngủ, trẫm còn sợ ngươi được chắc!" Tiêu Nghiêu hào khí tận trời mà nói.

Ngủ với bảo bối nhà mình có gì phải sợ, dù sao đến lúc ăn sữa đã có bà vú ở đấy, hắn chỉ cần ngủ ở bên cạnh bé con mà thôi.

Nói không chừng Tiêu Nháo Nháo vốn thích khóc nháo, kết quả có phụ hoàng chân long thiên tử ở bên cạnh, lập tức cảm thấy nội tâm an ổn, ngủ thẳng từ tối đến sáng cũng không phải không có khả năng.

Hoàng thượng nghĩ rất tốt đẹp.

Hai người vẫn chưa phân ra cao thấp, bên kia người săn thú sắp đến giờ trở về, nên vội vàng thu xếp một chút, lập tức đi qua đó.

Tần Phiên Phiên ngẩn ra cả buổi, Tiêu Nghiêu tự tay ban thưởng cho tam giáp, lại nói một ít lời để cho mọi người cố gắng, hoạt động săn thú lần này cũng đến lúc kết thúc.

Đêm nay vẫn là hoạt động ăn mừng lửa trại tập thể như cũ, hơn nữa còn lớn hơn cả hai lần trước, mọi người quây lại thành vòng ngồi với nhau.

Vẫn là bầu không khí náo nhiệt vừa múa vừa hát, ánh lửa hắt lên khuôn mặt mọi người, trên cơ bản mỗi người đều là vẻ vui mừng.

Hai người Đế Hậu vây quanh một đống lửa nhỏ, cũng không ai dám ngồi cùng bọn họ.

Hai người bọn họ thì thầm vài câu, nhưng lại cảm thấy không thú vị, dù sao hai người ngồi một chỗ thời gian luôn rất dài, không ngồi chơi lửa trại nữa, liền đứng dậy trở về doanh trướng.

Thật vất vả có một lần đại hội lửa trại, nên vẫn thấy có vài phần cảm giác mới mẻ.

Hai người vốn dĩ đang nói chuyện, xong lại đều nhìn chằm chằm lẫn nhau rồi cười khẽ.

Trước mặt có một đống lửa, nhưng lại không quá sáng, hắt lên trên mặt lúc sáng lúc tối, mang theo vài phần cảm giác không giống người thường.

Như là hai người trộm trốn vào chỗ nào đó để hẹn hò, không khí tràn ngập cảm giác thần bí.

Tiêu Nghiêu nghiêm túc nhìn nàng, gương mặt Tần Phiên Phiên bị hơi nóng làm cho đỏ bừng lên, trong mắt nàng có những ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa, đương nhiên cũng có bóng dáng của hắn.

Hắn bỗng nhiên đến gần bên tai nàng, thấp giọng nói: "Nàng đừng như vậy, nàng cười trẫm liền muốn hôn nàng."

Giọng nói của nam nhân tràn ngập từ tính, như là tiếng ngọc thạch va chạm vào nhau, cực kỳ êm tai, lại câu dẫn người.

Tần Phiên Phiên hơi hơi cúi đầu, cho dù là vợ chồng già, ở loại thời điểm này nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Không biết là do lửa trại ở đối diện quá nóng, làm lòng nàng cũng nóng theo, hay là lời âu yếm của Hoàng thượng quá dễ nghe, lay động lòng nàng.

"Nàng lại cười. Trẫm đã nói, trước mặt mọi người chơi xấu là không tốt. Mấy tên kia mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào trẫm, giống như lần thu săn trước, trẫm hoàn toàn ở trong trạng thái chơi đùa, nhất định sẽ làm ra chuyện gì không đứng đắn, cho nên mới theo sát không tha."

Hắn lại ghé sát vào một chút, trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ.

Tần Phiên Phiên lập tức cười ngẩng đầu muốn nói cái gì, kết quả hai người vừa vặn càng thêm sát vào nhau hơn, Tiêu Nghiêu không chỉ không lui về phía sau, ngược lại còn tiến thêm về phía trước.

Bờ môi của hắn thành công đặt ở trên trán của nàng, nhẹ nhàng hôn, nhưng là ở dưới tình huống xung quanh tràn ngập người, lại làm trái tim Tần Phiên Phiên đập thình thịch.

Giống như vừa làm chuyện xấu gì.

Nàng lập tức giống như một con thỏ sợ hãi trừng mắt với hắn, ngay sau đó liền nhìn khắp xung quanh.

Bên tai vẫn là tiếng ca vũ vui vẻ, cũng may không có ai nhìn ra nàng khác thường.

Chỉ là hôn môi một chút, lại như là yêu đương vụng trộm, làm cả người nàng nóng bừng lên, cứ như bị bỏng.

Tiêu Nghiêu nhìn bộ dáng không yên tâm này của nàng, không khỏi kéo kéo khóe môi, trên mặt mang theo vài phần ý cười giảo hoạt.

"Chẳng phải đã nói sẽ không làm gì mà?" Tần Phiên Phiên trộm véo hắn một cái, trên mặt mang theo vài phần tức giận.

Tiêu Nghiêu lại không sao cả mà nhún vai, chơi xấu nói: "Trẫm là nói sẽ không để cho bọn họ thấy, chỉ một chút này không ai nhìn thấy đâu."

Hắn vừa nói vừa ghé sát vào bên người nàng, chẳng qua lúc này nhưng thật sự không có làm gì, mà chỉ nói chuyện với nàng mà thôi.

"Khụ khụ, khụ khụ." Trương Ngự Sử không ngừng ho khan.

Trương phu nhân ở bên cạnh không khỏi nhíu nhíu mày, lập tức để tiểu nha hoàn rót một chén nước mang lại đây, nhẹ nhàng vỗ ngực giúp hắn, thấp giọng nói: "Ngươi có phải bị khói pháo hoa làm sặc rồi hay không? Nếu không chúng ta về doanh trướng đi?"

Trương Ngự Sử lập tức xua xua tay, nhưng tiếng ho khan vẫn không dừng lại được, vừa thấy chính là bị sặc.

Thực tế là hắn trùng hợp thấy được hành vi thân mật vừa rồi của Đế Hậu, nên bị kinh hách, cho nên mới bị sặc nước miếng của chính mình.

Chẳng lẽ là do hắn đã quá già rồi sao? Thật là không ra thể thống gì.

Hắn vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn sang, cũng may hai người không làm ra chuyện gì nữa, nếu không hắn cho dù có từ bỏ cái mặt già này, cũng muốn tiến lên làm hai người bọn họ ngồi cách xa nhau một chút.

Đừng có dính lấy nhau như bánh trôi tết Nguyên Tiêu, hận không thể gộp lại làm một.

Uống hết một ly trà, Trương Ngự Sử mới đỡ hơn được một chút, hắn quay đầu nói một câu với Trương phu nhân: "Tình cảm của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương cũng tốt quá, chỉ là quá không coi ai ra gì rồi, nhiều người ở đây như vậy không thể cẩn thận một chút sao."

Đương nhiên, lúc hắn nói lời này đều là hạ thấp giọng xuống, cũng ghé sát lại hơn một chút.

Cho dù là hắn càu nhàu, cũng không dám để người khác nghe thấy, nếu không hắn còn phải gánh lấy cái tội hồ ngôn loạn ngữ nữa.

Trương phu nhân thoáng nhìn về phía Đế Hậu, liền đoán được là đã xảy ra chuyện gì.

Trên mặt nàng mang theo ý cười, nghiêng mắt nhìn Trương Ngự sử một chút, ra vẻ kinh ngạc mà nói: "Lão gia nói đúng. Bọn họ sao có thể như vậy, thật là làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng rằng trên đời tất cả nam tử đều giống như lão gia, ở thời điểm không nên có ý niệm lại nổi lên ý niệm, liền đi thư phòng phạt chính mình chép sách. Kết quả càng chép càng nghĩ, cuối cùng lại đưa cho ta một quyển tâm kinh, bảo ta không có việc gì thì chép nhiều một chút, đừng có lắc lư ở trong lòng ngươi nữa."

Nàng vừa nói xong, liền không nhịn được mà cười ra tiếng.

Mặt già của Trương Ngự sử đỏ lên, may mắn là đang ở cạnh lửa trại, nếu không hắn thật đúng là không thể giải thích, đã làm tổ phụ rồi, sao còn đỏ mặt tía tai như đám choai choai nữa chứ.

"Ngươi sao lại bóc ta như vậy chứ?" Trương Ngự sử bất mãn nói thầm.

"Ai bảo ngươi cứ thích nhìn chằm chằm hai vị kia, đây cũng không phải là chính sự, ngươi quá mức theo dõi chính là vi phạm quy củ. Phi lễ chớ nhìn, sách thánh hiền ngươi đọc đi đâu hết rồi?" Trương phu nhân không chút khách khí nói lại.

Những lời này làm Trương Ngự sử á khẩu không trả lời được, thật đúng là một câu cũng nói không nên lời.

Vì thế hắn cũng không quay đầu nhìn Đế Hậu nữa, hai vị kia thích thế nào liền thế đấy đi, chỉ cần không quá mức, liền không liên quan với hắn, hắn vẫn là thừa dịp có lửa trại, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của phu nhân nhà hắn đi.

Đế hậu đang nói nói cười cười tất nhiên không phát hiện bọn họ lại bị Trương Ngự sử phê bình một hồi, chẳng qua là Trương phu nhân lại lần nữa thành công hóa giải.

"Nương nương." Hồng Y tay chân nhẹ nhàng đi tới, thấp giọng nói một câu, đưa cho nàng một ánh mắt.

Tần Phiên Phiên vỗ vỗ tay Tiêu Nghiêu, thấp giọng nói: "Hoàng thượng ngài cứ chơi trước đi, nếu như mệt mỏi liền về doanh trướng, thần thiếp đi một chút sẽ trở lại."

Nàng đứng lên liền chuẩn bị đi, lập tức thấy cách đó không xa chỗ lửa trại, vây quanh một đám vũ cơ lộ eo, lại lập tức vòng trở lại, tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: "Thần thiếp đi rồi, Hoàng thượng đừng có đi khiêu vũ nha, càng không được để người chui chỗ trống. Ngươi phải bảo đảm, lúc ta trở về, ngươi vẫn chỉ thuộc về một mình ta."

Tiêu Nghiêu nao nao, vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Phiên Phiên, hiển nhiên là lúc nói lời này nàng hoàn toàn thật lòng.

Hắn nhẹ nhàng cười, lập tức gật đầu nói: "Còn cần phải nói sao, ta nhất định là của một mình nàng."

Tần Phiên Phiên nghe xong lời này liền hớn hở rời đi cùng Hồng Y, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn dáng vẻ hớn hở chạy chậm rời đi của nàng, Tiêu Nghiêu trực tiếp cười lên tiếng, còn nói với Trương Hiển Năng đang đứng chờ ở bên cạnh: "Có phải Hoàng hậu rất đáng yêu không? Trẫm rất là vui mừng."

Trương Đại Tổng quản còn chưa kịp mở miệng, Hoàng thượng cũng đã xoay đầu đi, một mình ở trong thế giới Hoàng hậu nương nương có bao nhiêu đáng yêu thú vị lại hấp dẫn người, hoàn toàn không cần đến hắn trả lời.

Trương Hiển Năng thở dài một tiếng dưới đáy lòng, hai người này thật đúng là xứng đôi, chẳng qua là một đường chạy chậm rời đi là có thể làm Hoàng thượng vui vẻ cả buổi sáng.

Luyến tiếc nàng như vậy, vậy ngươi vặt đầu mình xuống cho nàng treo ở thắt lưng đi!

Làm một thái giám đại tổng quản cô đơn, trong lòng Trương Hiển Năng tỏ vẻ phi thường oán giận cùng với ghen ghét, khi dễ hắn đời này vẫn luôn độc thân chứ gì.

Tần Phiên Phiên đi theo Hồng Y rời đi, nhớ tới lúc nam nhân trả lời nàng với vẻ mặt nghiêm túc, lập tức cảm thấy trong lòng lại nóng lên.

Hiện tại bên cạnh nàng cũng không có lửa trại, cho nên vì cái gì mà nóng, liền có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Nàng cong cong khóe môi, nới với Hồng Y: "Có phải Hoàng thượng rất thâm tình hay không? Tim bổn cung đập đến không dừng được rồi."

Đương nhiên nàng cũng không cần Hồng Y trả lời, lại chính mình lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói lên Hoàng thượng tốt thế nào.

Hồng Y vô ngữ mà trợn trắng mắt, Hoàng thượng thâm tình thì thế nào!

Tất cả mọi người đều tim đập không dừng được, nếu là dừng lại mới là chuyện lớn, sớm đã chết lâu rồi.

Hồng Y đưa nàng đi thẳng tới hướng doanh trướng của các triều thần, thấp giọng nói: "Mới vừa rồi Tần phu nhân phái nha hoàn lại đây, nói là không thấy biểu cô nương đâu, tìm thế nào cũng không thấy. Bà lại không dám để lộ ra, đành phải mời ngài tới."

Tần Phiên Phiên vừa nghe lời này, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc.

"Người không thấy từ lúc nào?"

"Mới vừa không thấy không lâu, Tần phu nhân đã đi tới gần mấy cái doanh trướng xem, nhưng đều không thấy bóng dáng biểu cô nương đâu. Chỉ sợ nàng nhìn trúng vị huân quý nào, nếu như dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó, vậy quá mất mặt rồi." Hồng Y nhẹ giọng nói.

Tần Phiên Phiên nhíu mày, bước chân nhanh hơn, rất nhanh liền hội hợp cùng Tần phu nhân.

Sắc mặt Tần phu nhân hết xanh lại trắng, thân thể cũng tức giận đến phát run, trước giờ bà đều không nghĩ tới lại gặp phải loại tình huống này.

Trừ bỏ lần Tần Kiêu cùng Cảnh Vương đến trước mặt Hoàng thượng biểu đạt chân ái ra, Tần phu nhân thật đúng là chưa gặp phải trường hợp khó có thể khống chế như vậy.

Vệ Tình lặng yên không một tiếng động chạy trốn, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, nàng lại không phải mặt hàng tốt gì, nhất định là đi thông đồng với người khác.

"Phiên Phiên, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Những chỗ của huân quý, ta không thể tìm được. Trong doanh trướng của triều thần, chỉ cần nữ quyến ở đó, ta trên cơ bản đều đã đi dò xét, nàng ta không đến đó, cũng không ai nhìn thấy nàng ta, cứ biến mất như vậy. Còn có hai nha hoàn trông nàng ta cũng không thấy đâu, như thế là đã chết, hay là bị người bắt đi?"

Tần phu nhân bởi vì quá mức sốt ruột, một câu cuối cùng nói không dễ nghe xong.

Trên thực tế giờ phút này bà lại hy vọng Vệ Tình có thể cứ biến mất như vậy, sau đó không cần lại xuất hiện, vậy là xong hết mọi chuyện.

Tần Phiên Phiên tự nhiên hiểu rỗ bà buồn bực, nàng lập tức để Hồng Y đi tìm người.

"Loại chuyện này không thể để lộ ra, đừng nóng nảy. Lúc này tiệc tối lửa trại vẫn chưa kết thúc, nếu hiện giờ nàng ta vẫn chưa xuất hiện, vậy nhất định là người nàng ta muốn tìm vẫn ở trên tiệc tối. Ta cho người đi kéo dài tiệc tối thêm chút, còn nữa mẫu thân suy nghĩ thật kỹ một chút, mấy ngày gần nhất, có người nào tiếp xúc hoặc là hỏi qua chuyện của Vệ Tình không?"

Tần Phiên Phiên nhẹ giọng trấn an hai câu.

Trong lòng bàn tay Tần phu nhân thấm đầy mồ hôi lạnh, bà nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, nhíu mày nói: "Tới hỏi nàng ta có mấy người. Ngươi lên làm Hoàng Hậu, nên người tìm ta người nói chuyện nhất định là nhiều hơn, lúc trước bởi vì chuyện của Nhị tỷ ngươi, Tần gia cùng vài nhà nháo đến không thoải mái, hiện giờ tìm đề tài nói chuyện. Vị biểu cô nương này dễ bị nhắc tới nhất."

Bà nói nói, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, nói: "Cảnh Vương phi cũng từng hỏi qua."

Bà vừa dứt lời, hai mẹ con liền liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút dự cảm không tốt.

"Tuy ta không để ý nàng ta, nhưng là ngày ấy sau khi ngươi rời khỏi, từng có người báo cho ta, Vệ Tình còn hỏi thăm về Cảnh Vương phi với nha hoàn. Ta ra lệnh để các nàng tăng lớn lượng thuốc, chính là một ít thuốc làm nàng ta mệt rã rời, ngủ cái hai ba ngày là được. Rõ ràng ta đã thay đổi người đến trông giữ, sao lại vẫn để nàng ta chạy được chứ?"

Tần phu nhân bực bội đến muốn chết, lần này sau khi trở về Tần phủ, mặc kệ lão phu nhân có mệnh lệnh như thế nào bà cũng phải nói rõ ràng.

Cho dù là trở mặt, bà cũng sẽ không để cái tai hoạ Vệ Tình này ở lại trong phủ, rõ ràng chính là sao chổi mà.

"Đi, đi doanh trướng Cảnh Vương phi nhìn một cái." Tần Phiên Phiên lập tức nói.

Hai mẹ con tay cầm tay đi vào trong doanh trướng, trên thực tế trong lòng đều rất không thoải mái.

Lúc hai người các nàng đến, Cảnh Vương phi đã ở bên trong doanh trướng chờ các nàng.

"Mẫu thân cùng muội muội cùng nhau đến xem ta, ta đã đợi thật lâu đấy. Thiếu chút nữa mệt rã rời đi ngủ rồi, mời ngồi."

Nàng giơ tay làm động tác mời, trên mặt mang theo tươi cười ôn hòa, chẳng qua bên trong lời này lại rất thiếu đòn.

Tần Phiên Phiên cúi đầu nhìn qua, trên bàn đặt hai ly trà nóng, còn mờ mịt khói trắng, hiển nhiên là vừa pha ra, chỉ chờ hai người các nàng tới.

Nàng nhíu nhíu mày, hiển nhiên Tần Kiêu biết các nàng muốn tới, bộ dáng thái độ kiêu ngạo này của Tần Kiêu, trên cơ bản là thừa nhận, nàng có liên quan với việc Vệ Tình mất tích.

"Ngươi giấu Vệ Tình đi đâu rồi?" Tần phu nhân trực tiếp lạnh giọng chất vấn.

Tần Kiêu nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nói: "Ta không biết nương đang nói cái gì, Vệ Tình là tên vị biểu muội kia sao? Hai hôm trước ta hỏi ngài, ngài một chữ cũng không nói, nàng ta đi đâu sao ta biết được? Chẳng lẽ nàng ta không ở bên trong doanh trướng bên cạnh ngài sao?"

"Ngươi giả bộ hồ đồ cái gì, nếu ngươi không biết nàng ta ở đâu. Vậy ngươi vì sao biết ta cùng với Hoàng hậu muốn tới đây, ngay cả trà cũng pha tốt rồi, ngươi lừa gạt ai chứ?" Tần phu nhân rõ ràng không kiên nhẫn nói.

"Ngài cùng Hoàng hậu nương nương chính là người thân nhất của ta, đến ngày mai từng người phải hồi phủ rồi, đêm nay là cơ hội cuối cùng các ngươi có thể tới xem ta. Ta tất nhiên là pha trà chờ các ngươi đến, không nghĩ tới chúng ta thật đúng là tâm hữu linh tê, quả nhiên hai người các ngươi đều nhớ thương ta. Trà cũng pha tốt rồi, không bằng hai vị nể mặt ta nếm thử một ngụm xem sao, đây chính là trà Long Tĩnh tốt nhất đấy."

Nàng vừa nói vừa nâng chung trà lên về phía các nàng, đặt tới bên môi nhẹ nhấp một ngụm, đôi mắt hơi hơi nhắm lại, lộ ra vài phần biểu tình say mê.

Tần phu nhân bị vẻ mặt này của nàng kích thích đến nóng nảy, trực tiếp dùng sức vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: "Ta còn sợ ngươi độc chết ta đây! Tần Kiêu, ngươi thật đúng là cái yêu tinh hại người, lúc trước sao ta lại sinh ra cái thứ như ngươi vậy chứ!"

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Huống hồ đây vẫn là mẹ con ruột, Tần Kiêu mang đến đả kích cho Tần gia, gần như là tai ương ngập đầu, vách ngăn này tồn tại trong lòng Tần phu nhân, tích tụ nhiều năm, không phải dễ cởi bỏ như vậy.

Tần Kiêu bị nàng mắng như vậy, trên mặt xấu hổ và giận dữ đan xen, há mồm như muốn nói cái gì, lại cứng rắn nuốt xuống.

Nhưng Tần Phiên Phiên lại vẫn luôn rất bình tĩnh, từ lúc nàng vừa tiến vào liền đánh giá bài trí trong doanh trướng, Cảnh Vương ở doanh trướng chia hai gian trong và ngoài, các nàng hiện giờ đang ở gian ngoài, phòng trong vẫn luôn không có thanh âm, cũng không biết có giấu người hay không.

"Cảnh Vương đâu? Không phải là ở nơi nào ôm được mỹ nhân về chứ? Hay là ngươi tự mình dâng lên?" Tần Phiên Phiên thình lình nói ra mấy câu đó.

Tức khắc sắc mặt Tần Kiêu thay đổi, nàng trực tiếp đứng dậy, chửi ầm lên: "Ngươi đánh rắm, ngươi vẫn nên tự quan tâm đến chuyện của chính mình nhiều hơn đi!"

Tần Phiên Phiên ngẩn người ra, ngay sau đó liền cảm thấy cả người rét run.

Nàng cho rằng Tần Kiêu muốn giúp Vệ Tình đi ăn vạ quyền quý nào đó, thậm chí là muốn cho Vệ Tình thông đồng với Cảnh Vương, sau đó nháo đến mọi người đều biết, đến lúc đó bôi đen Tần gia.

Chẳng qua loại này biện pháp này tự tổn hại mình tám trăm.

Nàng duy nhất không nghĩ tới chính là Vệ Tình đi thông đồng với Hoàng Thượng, rốt cuộc trong doanh trướng của Đế Hậu cũng không phải dễ trà trộn vào như vậy.

Tần Phiên Phiên nhìn nàng một cái, Tần Kiêu bị ánh mắt âm ngoan của nàng dọa tới rồi, tức khắc ngậm miệng lại.

"Ngươi chờ, nếu thật sự như thế, ta cho ngươi đẹp mặt!" Tần Phiên Phiên bỏ lại một câu, liền quay đầu đi ra bên ngoài.

***

Bên lửa trại tiệc tối, sau khi Tần Phiên Phiên đi không lâu, Cảnh Vương liền không mời tự đến, trong tay còn cầm theo một vò rượu.

"Dám không?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nghiêu, mở nắp bình rượu ra quơ quơ về phía Tiêu Nghiêu.

Tiêu Nghiêu mắt lạnh nhìn hắn một lát, rồi vẫy vẫy tay với Trương Hiển Năng, Trương Đại tổng quản rất nhanh liền mang tới một vò rượu.

"Có cái gì không dám." Tiêu Nghiêu.

"Làm gì?" Cảnh Vương nhìn hắn cười lạnh.

Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, bình rượu này tuy không tính là lớn, nhưng cứ một hơi rót hết xuống bụng như vậy, ít nhất cũng phải say chuếnh choáng.

"Không dám?" Cảnh Vương cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt mang theo ý khiêu khích rõ rệt.

Tiêu Nghiêu cười lạnh, hắn không biết Cảnh Vương phát điên cái gì, nhưng nếu muốn làm hắn say rượu rồi chui chỗ trống, đó là không có khả năng.

Toàn bộ bãi săn được trông coi nghiêm ngặt, không ai có thể ở nơi này làm gì được hắn.

"Ngươi trước." Hắn giương cằm lên.

Cảnh Vương không chút do dự giơ bình rượu lên, ngẩng đầu nhắm ngay miệng liền rót xuống.

Rượu mát lạnh "Ùng ục ùng ục" tiến vào trong miệng hắn, còn có một ít theo khóe miệng rơi xuống dưới.

Hắn thật sự uống hết một vò rượu, sau đó thuận tay ném đi, bình rượu liền vỡ nát.

Tiêu Nghiêu bĩu môi, lại tìm cái chén chậm rãi tự uống tự rót.

"Đêm nay nhất định sẽ uống xong, sẽ không để ngươi bị thiệt."

Cảnh Vương ngồi yên ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Nghiêu uống hết một vò rượu rồi mới rời đi.

"Trở về đi, Hoàng Hậu đi đâu vậy?" Tiêu Nghiêu có hơi say, lúc đứng lên rõ ràng lảo đảo một chút, lúc này vẫn không quên tìm Tần Phiên Phiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui