Độc Sủng Thánh Tâm

Tần Phiên Phiên lại ngoan ngoãn bò trở về, nhưng tâm tình bỗng trở nên rất tốt.

Lúc trước nàng nhảy nhót lăn lộn lung tung, vẫn không uổng phí nỗ lực, ít nhất có thể làm cho ngôi cửu ngũ thất thần lúc phê duyệt tấu chương, đây đúng là có tiềm chất của gian phi họa quốc.

"Có phải ái tần nghe được cái gì hay không, sao lại bỗng nhiên đổi tính, còn nhớ tới việc nhắc nhở trẫm cần phải thương dân, phải theo con đường đoan trang cao nhã?".

Tiêu Nghiêu lại lần nữa mở miệng, đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại, bên trong hiện lên vài phần tinh quang.

Từ trước tới nay trực giác cẩu Hoàng đế luôn nhanh nhạy như thế, lúc trước hai lần Tần Phiên Phiên mượn hắn làm lá chắn, hắn đều có thể lập tức phản ứng lại, huống hồ kịch bản lần này của Tần Phiên Phiên có biến đổi lớn.

Lấy tính cách của quả đào tinh này, nếu không phải thu được tiếng gió xác thực nào đó, khẳng định nàng lại càng thêm yêu tinh, tiến đến con đường yêu phi họa quốc một đi không trở lại.

Mà không phải giống như bây giờ, tính tình thay đổi lớn, phải chọn chiêu số cao nhã đoan trang gì đó.

"Lương tâm tần thiếp mới phát hiện ra". Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, nàng vô cùng thản nhiên chắc chắn, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, kiên quyết không cho cẩu Hoàng đế nhìn ra bất kì một chút biểu tình chột dạ nào của mình.

Tiêu Nghiêu kéo nàng quay cuồng về phía mình, nhìn chằm chằm vào mặt mình, ngược lại ngoắc ngoắc khóe môi, giơ tay vỗ vỗ trên mặt mình.

"Trẫm biết ái tần sẽ trợn mắt nói dối, cho nên một câu của ngươi trẫm cũng không tin". Hắn cười lên rất đẹp, mi mắt cong cong, nhìn qua tâm tình rất tốt.

Nhưng Tần Phiên Phiên biết hắn muốn ra đại chiêu, trong lòng luôn nảy lên "Thịch thịch thịch" bất an.

"Trẫm nghe nói ngươi với Cao Tố Tuyết tán gẫu với nhau rất vui vẻ, thân như tỷ muội, chuyện trò vui vẻ, thành thật với nhau, dường như nhắc tới trẫm, cũng không biết nói lời gì". Tay hắn đặt phía sau cổ Tần Phiên Phiên, thong thả ung dung mà nhéo.

Nam nhân cũng không dùng quá nhiều sức lực, nhưng loại cảm giác nắn bóp, cuối cùng vẫn làm cho Tần Phiên Phiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, nam nhân chỉ cần dùng chút lực, thì cổ nàng sẽ lệch mất.

Tần Phiên Phiên cảm giác được đầy đủ ý vị uy hiếp của hắn, không khỏi rụt rụt cổ nói: "Tố Tuyết cô nương tự nhiên hào phóng, vô cùng hợp ý với tần thiếp, hơn nữa nhìn thấy nàng ấy mới phát hiện được thiếu sót của mình, thật tình ăn năn".

Nhưng nàng không tin cánh tay của Hoàng thượng duỗi ra dài như vậy, thời điểm hai người nói chuyện phiếm, bên người chỉ có một cung nữ hầu hạ, người kia nhất định là người mà Cao Tố Tuyết tín nhiệm nhất, không có khả năng Hoàng thượng sẽ biết.

"Nếu không phải nàng ta nói cái gì đó, không có khả năng ngươi sẽ phát hiện mình còn nhiều thiếu sót. Ái tần luôn tự nhận mình độc nhất hậu cung, bất kể là ai cũng không bằng ngươi, sao có thể nói chuyện với Cao Tố Tuyết xong liền thay đổi. Nói đi, ngươi và nàng ta nói với nhau chuyện gì?".

Tiêu Nghiêu vừa nói trên tay vừa tăng thêm lực đạo, rõ ràng Tần Phiên Phiên cảm thấy lực đạo trên cổ mình mạnh thêm, thậm chí có thể nghe thấy được âm thanh xương cốt chạm vào nhau kẽo kẹt, Tần Phiên Phiên sợ tới mức cả người sắp run lên rồi.

"Nàng ta là hoàng hoa đại khuê nữ có thể cùng tần thiếp nói cái gì được, cũng không thể nói chuyện thị tẩm này nha. Chỉ là tần thiếp cảm thấy có lẽ ngài sẽ thích kiểu người ôn nhu hiền thục, mà tần thiếp lại luôn kiều mị như vậy, chỉ sợ thẩm mỹ sẽ kém đi".

Tần Phiên Phiên bắt đầu hồ ngôn, dù sao cũng không thể bại lộ, nếu không phải có tư thế hiện tại của nàng, phỏng chừng cẩu Hoàng đế sẽ muốn trở mặt với nàng.

Tiêu Nghiêu kề sát vào nàng, hơi thở hai người giao triền, nhưng không có hơi thở kiều diễm gì, ngược lại còn mang theo ý tứ cưỡng bức.

Tần Phiên Phiên nhấp nháy đôi mắt to, cho hắn thấy rõ ràng biểu tình vô tội của mình.

Theo như lời nàng tất cả đều là sự thật, Cao Tố Tuyết với nàng sẽ không nói xấu Nhị Cẩu tử, Nhị Cẩu tử ngươi tin ta đi.

Bỗng nhiên Tiêu Nghiêu lại cười: "Trẫm đã nói qua với nàng con nối dõi đều phải có mẫu thân  hiền lương thục đức, chắc là ái tần nghe xong lời này mới thay đổi phải không?".

Tần Phiên Phiên lập tức lắc đầu: "Hoàng thượng, hiện tại tần thiếp không thể sinh trong ba năm, suy nghĩ những điều đó thật sự vẫn còn quá xa. Huống hồ mẫu thân con nối dõi của Hoàng thượng sau này phải hiền lương thục đức vậy Hoàng thượng, ngài thích người hiền lương thục đức sao? Thật sự là tần thiếp triệt để hiểu ra, mới làm như thế, nếu Hoàng thượng không thích, tần thiếp lại đổi trở về là được".

Nàng nói rất nghiêm trang, dường như việc thay đổi cá tính dễ dàng như ăn khối đường vậy, cơ bản đến cả điều động cảm xúc cũng không cần.

Tiêu Nghiêu híp mắt nhìn nàng, bỗng nhiên kéo nàng vào trong ngực nói: "Ái tần nói cái gì cũng đúng, trẫm thật đúng là thích hiền lương thục đức. Ngươi phải làm cái gì chứ? Đúng rồi, khuyên trẫm cần cù, cứ tiếp tục đi. Bắt đầu từ hai câu thơ phía sau lưng của ngươi, trẫm nhớ không lầm mà nói, là xuất phát từ "thơ Khuyên học". Tới đây, ái tần cũng đọc hai câu thơ phía dưới cho trẫm nghe một chút".

Hắn vừa nói vừa giở trò với nàng, Tần Phiên Phiên ô một tiếng liền chui vào trong lồng ngực hắn, hai người lại nhão nhão dính dính lăn một chỗ với nhau.

Thân thể phù hợp, làm hai người dính liền một chỗ liền không phân không phai, thần trí Tần Phiên Phiên còn có chút không thanh tỉnh.

Mới vừa rồi còn đắm chìm trong tình trạng ngôi cửa ngũ chí tôn không tín nhiệm nàng, kết quả nháy mắt hứng thú của Hoàng thượng lại tới nữa.

"Tần thiếp, tần thiếp không nhớ rõ, hai câu thơ đầu tương đối nổi danh" Tần Phiên Phiên mồm miệng không rõ nói lại một câu.

Tiêu Nghiêu cong môi cười khẽ một tiếng, nhưng bởi vì hắn dùng sức toàn thân, cho nên trên mặt ngoại trừ tươi cười tra tấn còn có vẻ quỷ dị dữ tợn, mang theo một vài phần ý vị đáng sợ.

"Ngươi khuyên trẫm như vậy, thật khó mà khuyên được. Lại đây, trẫm dạy ngươi. Tóc đen không biết chăm học sớm, đầu bạc phương hối đọc sách muộn[1]".

[1] Tóc đen không biết chăm học sớm, đầu bạc phương hối đọc sách muộn: Hai câu thơ sau trong bài thơ "Khuyên học", muốn thông qua sự thay đổi của tóc để biểu đạt lớn tuổi đọc sách thì đã muộn, khuyến khích thanh thiếu niên muốn quý trọng tuổi trẻ, chăm chỉ học tập, có việc thì làm, nếu không, đến già chẳng làm nên trò trống gì, hối hận cũng đã muộn.

Thanh âm hắn lộ ra vài phần thở dốc, giống như từng chữ từng chữ một bị nghẹn nói ra, cùng với động tác hắn cực kì có quy luật, phảng phất giống như nhạc đệm.

Tần Phiên Phiên khóc không thành tiếng, rõ ràng muốn đắm chìm trong đó, mỗi khi như vậy lại bị hắn kéo trở về.

"Ái tần, ngươi không thể không đọc được, chuyện đêm nay là ngươi bắt đầu, ngươi phải kiên trì đến cùng mới được".

"Đen, tóc đen...". Nàng bĩu môi lầu bầu lẩm bẩm hồi lâu, nhưng cơ bản là mồm miệng mơ hồ nên không nghe rõ ràng được là cái gì.

Hoàng thượng càng thêm ra sức, hắn duỗi tay gõ một chút lên cái trán của nàng, thấp giọng nói: "Nếu Nhan Chân Khanh biết ái tần đọc thơ của hắn như vậy, đoán chừng nắp quan tài sẽ không đóng được".

Tần Phiên Phiên bĩu môi, muốn phản bác lại hắn, rõ ràng cẩu Hoàng đế đang muốn trêu chọc mình như vậy, kết quả lại đặt sai lầm ở trên người nàng, căn bản nàng không phục.

Đáng tiếc hiện tại một câu nàng cũng không nói được, cả người lâm vào trong xuân sắc.

"Ái tần, không cần rầm rì, trẫm muốn ôn tập công khóa. Bắt đầu từ "Tam tự kinh" là được, nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn...".

"Tới đây, đọc theo trẫm đi, đừng có dừng. Sau khi xong "Tam tự kinh" còn có "Mạnh tử"".

Tiêu Nghiêu hoàn toàn yêu thích loại cảm giác này, đúng là hắn lôi kéo Tần Phiên Phiên đọc một đêm thơ từ ca phú, đến "Tam tự kinh" cũng không tha, đừng nói Nhan Chân Khanh, rất nhiều nắp quan tài của các đại văn hào, đại giáo dục học giả, đều đóng không được.

Bọn họ chỉ nghĩ dạy dỗ học sinh khổ học nghiêm túc, cũng không nghĩ ra cảnh bên trong giường chiếu như hiện tại.

Trương Hiển Năng đứng ở bên ngoài, không khỏi ngáp một cái.

Cẩu Hoàng đế đúng là nhân sĩ hiếu học, nếu đổi thành người khác, nói không chừng vừa đọc hai câu đã mềm như bông muốn ngủ rồi, làm gì giống hắn vẫn còn mạnh mẽ oai phong.

"Ta đi ngủ trước, nghe cẩn thận, sáng sớm ngày mai sẽ tới hỏi các ngươi Hoàng thượng đọc sách gì".

Hắn giao việc trực đêm cho thái giám khác, ném phất trần quay đi.

Lần đầu tiên Tần Phiên Phiên nghe được nhiều lời vô nghĩa của Hoàng thượng trên long sàng như vậy, hơn nữa thật sự hắn là người thích học tập, càng đọc càng hưng phấn.

Hiện tại nàng hối hận cũng không kịp, lúc trước học cao quý đoan trang làm cái gì, nàng cũng không phải là nương của cẩu Hoàng đế, ngoài miệng cẩu Hoàng đế mắng nàng, nhưng trên hành động lại đọc thuộc thơ cho nàng nghe, còn ở phía trên đỉnh đầu của nàng, quả thật muốn cái mạng già.

Chờ đến lúc nửa đêm, rốt cục đến lúc kết thúc, Tần Phiên Phiên chìm vào bên trong mơ mơ màng màng, cảm giác được mặt mình bị hai bàn tay vỗ nhẹ.

"Ái tần, nếu lần tới ngươi muốn nghe ngâm thơ, lại tới tìm trẫm nhé".

Tiếng nói của cẩu Hoàng đế luôn luôn trầm thấp, hiện giờ nghe thấy lại hơi giương lên, hiển nhiên mang theo vài phần vui mừng rạo rực.

Tần Phiên Phiên là vác đá nện vào chân mình, đúng là thời điểm không cao hứng, lúc ngủ lại có chút mơ hồ, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Lá gan so với trời còn lớn hơn, nói một câu: "Được rồi, lần sau tần thiếp sẽ nói Hình ma ma viết trung quân ái quốc lên cho ngài ngâm thơ. Không đúng, hẳn là phía sau lưng ngài viết trung quân ái quốc, lại đến ngâm thơ cho tần thiếp nghe!".

Sau khi nàng nói xong, trong điện lâm vào yên tĩnh như chết.

Ngày sau đó một tay của Tiêu Nghiêu lại kéo nàng lên, nhắm ngay mông của nàng mà đánh.

"Ngươi quả thật to gan lớn mật, đến lúc này cũng không quên chiếm tiện nghi của trẫm".

Đêm nay từ lúc bắt đầu đánh mông, kết thúc cũng lấy đánh mông, đầu đuôi hô ứng, tình ý chân thành.

Hiển nhiên Hoàng thượng lấy việc đánh mông Đào Uyển nghi làm một việc ham thích cùng chấp nhất.

Sáng sớm hôm sau Tần Phiên Phiên bị Liễu Âm thức tỉnh, nàng năm trên giường không muốn dậy.

"Chủ tử, ngài đừng ngủ, hôm qua đã dặn dò riêng nô tì đánh thức ngài, nói là đã có hẹn với Tố Tuyết cô nương, hôm nay phải trò chuyện thật tốt". Liễu Âm thấy nàng không chịu mở mắt, ngược lại ngủ tiếp, không khỏi gấp giọng nhắc nhở một câu.

Tần Phiên Phiên hữu khí vô lực nói: "Ngươi giúp ta cáo với nàng, nói với Tố Tuyết mông ta đau, không đi được".

"Hả?". Quả thật Liễu Âm hết chỗ nói rồi, Tố Tuyết cô nương nhà người ta ôn nhu xuất trần, vậy mà Tần Phiên Phiên lại muốn nói lí do này với nàng ấy, không phải là muốn làm ô nhiễm lỗ tai người ta sao.

"Sao mông ngài lại đau?".

"Hoàng thượng đánh, nên đau, ảnh hưởng đến gân cốt một trăm ngày, ta phải ở trên giường một trăm ngày không thể rời đi rồi". Tần Phiên Phiên nói chêm chọc cười một phen, vừa nói vừa vặn vẹo trên giường.

Biểu tình trên mặt Liễu Âm đúng là một lời khó nói hết, thật sự nàng không muốn biết tình thú giữa Hoàng thượng và Đào Uyển nghi.

"Vậy ngài ăn vạ đi, chờ Trương Tổng quản trở về, bảo hắn tìm người nâng ngài tới, nô tỳ trước nên cáo lui". Liễu Âm làm bộ xoay người phải đi, nghĩ thầm Đào Uyển nghi nhất định không dám.

Nhưng nàng hoàn toàn xem nhẹ trình độ da mặt dày của chủ tử mình, nàng đã làm bộ phải đi, vậy mà một lúc lâu cũng không nghe thấy Tần Phiên Phiên gọi nàng, lại còn đang ngủ ngon lành, rõ ràng thật sự là sẽ không đi.

Tối hôm qua bị đánh mông, Tần diễn tinh sẽ không dễ khuất phục như vậy, nàng còn có một vở tuồng muốn diễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui