Độc Sủng Thánh Tâm

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu dung

Sau khi Tần Phiên Phiên trở lại Thưởng Đào các, ăn uống thật tốt, tinh lực dư thừa, còn cho người tổ chức cung nhân tới thi đấu đá cầu.

Liễu Âm đành yên lặng nhìn nàng lăn lộn, vốn lúc ở Long Càn cung, vẫn là bộ dáng uể oải ỉu xìu, đừng nói ăn cái gì, ngay cả một ngụm nước cũng không nuốt xuống được, giống như chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không mở ra được nữa vậy.

Nhưng mà hiện giờ Đào Uyển nghi eo không mỏi, chân không đau, ăn rất ngon miệng, thân thể rất mạnh khoẻ, chỉ cần cho nàng một cây pháo là có thể lên trời cao.

Vẻ mặt Vọng Lan lo lắng nhìn Đào Uyển nghi, cứ có cảm giác chủ tử nhà mình muốn tìm đường chết.

"Ai ai ai, các ngươi đá kiểu gì vậy, cố lên đi chứ!"

"Không phải, một tiểu cô nương như ngươi không đá được bằng một tiểu thái giám sao?"

Tần Phiên Phiên chính là vì không có trứng mới rảnh đến hoảng[1], vừa cắn hạt dưa vừa trợ uy cho bọn họ, chẳng qua làm quần chúng hiển nhiên không phù hợp với tính cách của nàng, nên vừa vén tay áo vừa ồn ào muốn gia nhập.

[1] 慌(hoảng): vội vàng hấp tấp.

Từ lúc vào cung tới nay, sau khi Tần Phiên Phiên xé bỏ lớp nguỵ trang mười mấy năm ở Tần phủ, ngoài sáng có Cao Thái hậu chống lưng, ngầm có Cẩu Hoàng đế sủng ái, tính tình của nàng lại càng không thu liễm[2] được, giống như là Husky được thả xích, vừa bỏ dây ra liền chạy không thấy bóng dáng đâu.

[2] 收敛: tiết chế, kiềm chế bớt tính tình.

"Chủ tử, ngài an tâm ngồi đi, đừng đi theo chân bọn họ đá cầu. Thân mình này của ngài phải chú ý một chút, huống hồ bọn họ đều là nô tài, ngài đi lên nhất định bọn họ không chơi thoải mái được."

Vọng Lan thấy nàng kích động như thế, hai má đỏ bừng, hiển nhiên là kích động, sợ nàng lại xảy ra ngoài ý muốn nào đó, nên lập tức tiến lên ngăn cản.

Sao hiểu được quyết tâm muốn đi lên phân cao thấp của Tần Phiên Phiên, ngồi ở bên dưới xem cũng thấy gấp chết nàng rồi.

Trời mới biết nàng vì lấy lòng mẹ cả, dỗ tổ mẫu, làm một tiểu thư khuê các nghe lời hiểu chuyện, nên phải bóp chết bao nhiêu thú vui từ trong trứng nước, chỉ dám vào nửa đêm, lúc mình ngủ mà mơ phóng thích bản thân làm những chuyện cuồng dã.

"Đừng sợ đừng sợ." Tần Phiên Phiên xua xua tay với Vọng Lan, nhanh chóng vọt vào đám cung nhân.

"Ta nói trước này, chờ lát nữa vừa bắt đầu thi đấu là không có phân biệt chủ tớ gì nữa, chỉ có đá quả cầu mới là chuyện lớn nhất. Chờ lát nữa ai thắng là có khen thưởng, biểu hiện thật tốt vào! Vọng Lan, lấy bạc bày ra đi!"

Nàng duỗi dài cổ bảo Vọng Lan đi chuẩn bị tiền thưởng, nhìn dáng vẻ nàng xoa tay hầm hè chuẩn bị, lấy đâu ra bộ dáng của chủ tử nữa.

Bạc xếp ra cao cao, mọi người đều rất phấn khích, có tiền thưởng phong phú như vậy, tất nhiên mọi người sẽ dùng hết sức.

Cuối cùng trận thi đấu này đấu được một nửa liền kết thúc, Tần Phiên Phiên thua thực thảm, lúc nàng giả bộ làm tiểu thư khuê các, quả cầu này thật đúng là không đá được mấy lần, mà các cung nhân ngày thường ở lúc không có việc gì làm, cũng chỉ có chút trò chơi nhỏ này có thể giết thời gian.

Bởi vậy việc ngược một thái kê[3] như nàng là không phải nói, nhưng mà lại không có ai dám đi lĩnh tiền thưởng.

[3]菜鸡: hình dung người yếu ớt.

Muốn hỏi vì cái gì, bởi vì thái kê Uyển nghi quá mức kích động, vì đoạt lấy một quả cầu để đá, làm trật eo.

Nàng đầy mặt thống khổ được người đỡ ngồi lại trên ghế, hốc mắt đỏ bừng, ngân ngấn nước mắt sắp khóc.

Mấy cung nhân cùng nàng đá cầu đang quỳ đầy đất, trong lòng không ngừng hối hận, hận không thể giơ tay tát chính mình hai cái.

Cùng diễn tinh đá cầu, là bọn họ là ngại sống lâu sao?

Chủ tử nhà mình thế nào, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nhưng mà lúc những thỏi bạc trắng đặt ở trước mặt, trong đầu liền không còn có chủ tử nữa, mà chỉ nghĩ đến tiền.

"Ai da, eo của ta, đau quá đau quá." Nàng thê thảm rên rỉ.

Mọi người đều biết, Đào Uyển nghi không chịu được đau, Vọng Lan không còn cách nào đành phải cho người đi tìm thái y cùng y nữ lại đây.

Thái y vẫn là thái y lần trước, hắn đã được kiến thức qua bản lĩnh của Đào Uyển nghi, vốn dĩ muốn bắt mạch xong liền cáo lui, nhưng là trung y lại chú ý vọng, văn, vấn, thiết, từng bước một, nên hắn cũng không dám làm thiếu.

Người trước mắt chính là bảo bối trong lòng bàn tay của Hoàng thượng, nên hắn không dám chậm trễ một chút nào.

"Đào Uyển nghi, eo ngài làm sao lại bị trật?" Thái y vừa vuốt râu dê của mình, vừa nhẹ giọng hỏi một câu.

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, hơi cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Hách thái y, bổn tần hai ngài liên tiếp đều ở Long Càn cung, chắc là ngài cũng biết rồi, sao còn hỏi loại vấn đề mắc cỡ này làm gì?"

Hách thái y cả kinh, lập tức lỡ tay nhổ mất hai cọng râu.

Liễu Âm đang cầm quả cầu đi đến nội điện, chuẩn bị thu dọn, kết quả nghe được lời này, cũng sợ tới mức nhổ mất hai cọng lông gà trên quả cầu.

Bản lĩnh trợn mắt nói dối của chủ tử lại tiến bộ rồi, chứng cứ phạm tội vẫn còn trên tay nàng, đã bắt đầu hắt nước bẩn cho Hoàng thượng, nếu lời này truyền tới Long Càn cung, chắc ngôi cửu ngũ lại ghi thêm một bút (ghi thù) nữa.

"Vi thần lắm miệng." Hách thái y ho nhẹ một tiếng, lập tức an tĩnh như gà mà bắt mạch cho nàng.

Trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ, chờ lát nữa sau khi trở về Thái Y viện phải nói với nhóm đồng liêu một tiếng, về sau đến Thưởng Đào các bắt mạch, có thể không lắm miệng liền không lắm miệng, để tránh bị Đào Uyển nghi khoe thịnh sủng của Hoàng thượng đối với nàng.

Nếu eo này bị trật ở Long Càn cung, lấy tính tình sợ đau của Đào Uyển nghi, chỉ sợ long sàng cũng sẽ không xuống, chứ nói gì đến trở về tẩm điện của mình.

Huống hồ Đào Uyển nghi là chạy chậm ra từ Long Càn cung, bộ dáng hấp tấp kia đã sớm bị truyền đi khắp nơi, chủ tử các cung đều phái người nhìn chằm chằm Long Càn cung, chuyên môn xem khi nào thì nàng lăn ra.

Liên tiếp ở Long Càn cung hai ngày một đêm, Đào Uyển nghi tuyệt đối là người đầu tiên ở hậu cung, bởi vậy các nơi đều rất coi trọng nàng.

Cho dù là nô tài Long Càn cung muốn che giấu giúp nàng cũng không được, dù sao lúc nàng lao ra khỏi Long Càn cung, ngoài cung đều có không ít cung nhân đang trốn tránh nhìn lén.

"Vi thần kê một phương thuốc, đợi y nữ xoa cho ngài xong, liền dùng thuốc có tính nóng bôi lên trên eo là được. Không thể kịch liệt vận động, bị trật eo cũng không phải quá nghiêm trọng, ba năm ngày là có thể hành động bình thường." Hách thái y lại dặn dò vài câu, liền ngoan ngoãn đi sang bên cạnh viết phương thuốc.

Tần gia đưa vị Đào Uyển nghi này vào cung, thật đúng là không giống người thường.

Lần trước kê đơn canh tránh thai ba năm cho Đào Uyển nghi cũng là hắn, lần uống thuốc kia, chỉ thiếu nước cho người buộc nàng vào trên giường nữa thôi, mà đấy cũng là lần khoa trương nhất hắn được chứng kiến.

Đi theo Đào Uyển nghi có được thêm không ít kiến thức nha.

Lúc y nữ ở bên kia xoa eo, Đào Uyển nghi quả nhiên không làm Hách thái y thất vọng, cho người của cả điện được tăng thêm kiến thức.

Người ta khóc kêu đúng là một tiếng khóc ba lần thay đổi âm điệu, so với hát tuồng còn dễ nghe hơn, Hách thái y đang viết phương thuốc run tay lên, tý nữa thì nghĩ sai dược liệu cùng liều thuốc, đủ để thấy lực sát thương của Đào Uyển nghi như thế nào.

Đến lúc nàng nằm ghé vào trên giường, rốt cuộc cũng thành thật, không tác quái được nữa.

Nhìn bộ dáng tội nghiệp của Đào Uyển nghi, đôi mắt đỏ hồng, sâu trong nội tâm mọi người ở Thưởng Đào các lại trào ra mấy phần cảm giác an tâm.

Chỉ có nàng nằm ở đó không động đậy, mới là an toàn, bọn họ cảm thấy có thể lấy đầu của mình bị treo trên lưng quần của Đào Uyển nghi xuống để nghỉ ngơi một chút được rồi.

Hiện giờ Thưởng Đào các ở hậu cung đang là cái đích cho mọi người chỉ trích, tất nhiên là nhất cử nhất động[4] đều phải chịu rất nhiều chú ý.

[4] 一举一动: mỗi một động tác, một hành động.

Bên này Hách thái y chân trước mới vừa đi, sau lưng liền có vô số người tới tìm hiểu, chẳng qua Hách thái y rất tuân thủ y đức, một chữ cũng không chịu lộ ra, chỉ nói Đào Uyển nghi thân thể có chút không khoẻ, ba năm ngày liền tốt, không phải là vấn đề gì lớn.

Những phi tần phân vị thấp còn dễ tống cổ, nhưng mấy vị có phân vị cao lại không thuận theo không buông tha, dùng biện pháp vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Hách thái y cũng không chịu lộ ra một câu.

Hách thái y có thể thẳng sống lưng như vậy, là bởi vì lúc tiên đế vẫn còn, đã tiến hành một trận rửa sạch Thái Y viện.

Chính là có một thái y không có mắt, để lộ tình trạng thân thể của Hoàng Quý phi lúc trước, cũng chính là Cao Thái hậu hiện giờ, thiếu chút nữa tạo thành tai họa lớn, làm tiên đế tức giận, bởi vậy mới có tình thế hiện giờ.

Nhưng mà cuối cùng ngay cả Long Càn cung cùng Vĩnh Thọ cung cũng đều cho người tới hỏi, Hách thái y liền không chống đỡ được, đành phải đem lời lấy cớ của Đào Uyển nghi ra nói.

"Bởi vì ở lại Long Càn cung, cho nên eo nàng không tốt? Trẫm cũng chưa làm gì, nàng lại thật sự nói ra được, dùng eo đều là trẫm a!"

Tiêu Nghiêu nghe được Trương Hiển Năng hội báo cho hắn, phản ứng đầu tiên chính là tiểu yêu tinh kia lại nói dối, lúc từ Long Càn cung rời đi, nàng còn vui mừng khôn xiết, không nhìn ra được eo có một chút nào không tốt.

Trương Hiển Năng cụp mi rũ mắt mà đứng ở một bên, tự coi mình như là không khí.

Cẩu Hoàng đế còn đang nhân cơ hội dát vàng lên mặt mình, người ở Long Càn cung này có ai không biết hắn gần đây không được, sắp bị tiểu yêu tinh hút khô rồi, tối hôm qua còn phải dùng canh sâm tới trợ hứng cho chính mình, lại qua hai năm nữa, đến lúc hút đến không còn một mảnh, có lẽ phải tìm dược tới trợ hứng.

Đừng nói nhân sâm ngàn năm, có khi ngay cả nhân sâm tinh vạn năm cũng không cứu vớt được Nhị Cẩu Tử vô năng nữa.

Ai, nữ lớn không thể giữ, nam lớn không còn dùng được a!

Đương nhiên lúc lời này của Hách thái y truyền tới trong tai Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu liền tại chỗ quăng vỡ một cái chung trà.

"Hồng nhan họa thủy, họa quốc gian phi! Ở Long Càn cung đợi hai ngày một đêm, trở về liền gióng trống khua chiêng mà thỉnh thái y, nháo[5] đến lòng người hoảng sợ, kết quả lại nói cho thái y chính là cái lý do này, không cho là sỉ nhục mà lại nghĩ là vinh, dạy hư toàn bộ không khí ở hậu cung. Trong cung này yêu khí tận trời, nhất định là có họa quốc yêu nữ ngang trời xuất thế!"

[5] nháo: gây chuyện.

Sắc mặt Hoàng Thái hậu một mảnh xanh trắng đan xen, lúc nói lời này còn nghiến răng nghiến lợi, thậm chí bởi vì quá mức tức giận, ngực cũng phập phồng lên xuống.

Nàng ghét nhất là nữ nhân như vậy, bắt đầu từ lúc tiên hoàng, liền có Cao Thái hậu, hiện giờ đến thế hệ này của Hoàng thượng, nghĩ là cuối cùng không cần phải xem Cao Thái hậu làm trò, không nghĩ tới hiện giờ lại nhảy ra một Đào Uyển nghi.

Cách hai người này làm trò không giống nhau, Cao Thái hậu là làm ra vẻ, Tần Phiên Phiên là không biết xấu hổ.

"Cô mẫu, xin ngài bớt giận."

Bên cạnh Hoàng Thái hậu có một thiếu nữ khuôn mặt kiều tiếu, nàng mày đẹp mắt hạnh, nhìn thấy dễ thân, lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, giống như là trăng non, từ diện mạo mà nói là kiểu dễ làm cho người muốn đến gần.

Nàng đúng là cháu gái ruột Hoàng Thái hậu, đích thứ nữ Chu gia, Chu Uyển.

"Đứa bé ngoan, ngươi tốt như vậy, không cần giống như cô mẫu phí hoài năm tháng ở hậu cung. Nếu là Hoàng thượng không chịu thu ngươi, lập tức liền về nhà đi, để cho nương ngươi tìm cho ngươi một nhà tốt, còn nếu là được để mắt đến, nhất định phải thắng tiểu yêu tinh Đào Uyển nghi kia, nếu không thâm cung này từ đây chính là phần mộ của ngươi. Nam nhân Tiêu gia bọn họ, bạc tình lại chuyên tình, từ sau khi tiện nhân Cao Vân Vân kia tiến cung, ai gia ở trong cung này sống một ngày bằng một năm. Tiên hoàng không phải không thương người, chỉ là hắn thương chỉ có một người kia thôi."

Hoàng Thái hậu nghiến răng nghiến lợi mà nói, trong ánh mắt tràn ngập vô số phẫn hận cùng không cam lòng.

Khuê danh của Cao Thái hậu là Cao Vân Vân, cái tên lộ ra hơi thở của quê cha đất tổ này, thực phù hợp với thân phận không lên được mặt bàn kia của Cao Thái hậu, nhưng mà chính nó lại làm cho Hoàng Thái hậu ghi hận cả đời.

Bởi vì có một lần, trong lúc vô tình bà nghe được tiên hoàng gọi Cao Thái hậu là tiểu Bạch Vân.

Nhìn xem, cái tên khó nghe như thế, tới trong miệng người thích mình cũng trở thành đáng yêu như vậy, đáng yêu đến mức làm người ghen ghét.

"Cô mẫu, ngài chịu khổ rồi!" Chu Uyển tự nhiên hiểu rõ khổ sở nhiều năm như vậy của Hoàng Thái hậu.

Tiên hoàng thịnh sủng Cao Thái hậu, lại luôn né tránh Hoàng Thái hậu, đều là cầu mà không được.

"Không chịu khổ, ngươi tiến cung tới bồi ai gia thì tốt rồi, lần này ai gia nhất định giúp ngươi tranh thắng, nam nhân Tiêu gia bọn họ nợ Chu gia chúng ta quá nhiều!" Hoàng Thái hậu vừa nói vừa nắm chặt tay nàng, trong ánh mắt là chấp niệm thật sâu.

Cho dù Tiên hoàng đã chết, cừu hận của Hoàng Thái hậu cũng vẫn chỉ tăng không giảm, bởi vì Cao Thái hậu còn sống rất tốt, hơn nữa cầm quyền vẫn là nhi tử Cao Thái hậu.

---

Tần Phiên Phiên nằm ở trên giường, quả thực thành thật hơn không ít, nhưng nàng lăn lộn mọi người cũng không ít hơn chút nào, trong chốc lát muốn ăn quả nho, trong chốc lát lại muốn ăn cam quýt.

Ăn nhiều hoa quả nàng lại muốn đi vệ sinh, cứ lăn lộn qua lại như vậy, cuối cùng mấy cung nữ hầu hạ trong nội điện đều là vẻ mặt thản nhiên, lại nghe nàng khóc lóc thảm thiết mà kêu đau, cũng không ai để ý đến nàng.

Đây đều là tự làm tự chịu, dù sao đau cũng không phải các nàng.

"Uyển nghi, Chu gia cô nương ở bên ngoài cầu kiến." Một tiểu cung nữ tiến vào thông truyền.

Tần Phiên Phiên đang ngồi ở trên cái bô, mơ hồ nghe một câu như thế, lập tức hỏi Chu gia cô nương là ai.

"Cháu gái ruột Hoàng Thái hậu, Chu Uyển." Liễu Âm ở bên ngoài trả lời nàng.

"Không gặp, eo đau." Nàng chém đinh chặt sắt nói.

Trong cung này chỉ cần là người đều biết, Hoàng Thái hậu cùng Cao Thái hậu từng có thù oán, Đào Uyển nghi là tâm phúc đệ nhất bên người Cao Thái hậu, cô nương Chu gia này tới xem nàng có thể có cái ý tốt gì đâu chứ.

Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.

"Nàng nói là phụng lệnh Hoàng Thái hậu đến xem ngài, còn mang theo rất nhiều ban thưởng an ủi."

Tần Phiên Phiên lập tức liền gào lên: "Nói chuyện còn thở dốc làm cái gì, sao không nói sớm, cho nàng tiến vào!"

Liễu Âm vội vội vàng vàng mà giúp nàng sắp xếp, trời mới biết lúc này Uyển nghi nhà các nàng tóc tai rối tung, nhìn liền không có phong thái ngày xưa, nhất định là sẽ bị thua kém.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui