Độc Sủng Thánh Tâm

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: An Thục phi

Tiết thái y một mực dặn dò, thậm chí chủ động nói ra giúp nàng giấu kín bí mật.

Tần Phiên Phiên nheo mắt, không nói gì.

Tiết thái y có chút đoán không được vị chủ tử này, nào có phi tần như vậy? Nàng không biết Hoàng thượng có bao nhiêu kiêng kị đối với chuyện hài tử sao?

Đào Tiệp dư là nữ nhân trước mắt Hoàng Thượng sủng ái nhất, hơn nữa cũng là người tấn vị nhanh nhất, lúc trước Hoàng Thái hậu đánh nàng, lại bị Hoàng thượng liên tiếp chèn ép, đủ thấy tầm quan trọng của vị Đào Tiệp dư này.

Đương nhiên nếu nói nữ nhân như vậy chỉ có một khuôn mặt, lại không có tâm cơ, Tiết thái y không tin.

Có chút nói nhiều sai nhiều, còn có vẻ vẽ rắn thêm chân, thế này vừa vặn tốt.

"Vậy vi thần cáo lui, nếu Tiệp dư có quyết định, còn xin ngài mau chóng báo cho vi thần." Hắn cung kính hành lễ, rồi xoay người lui xuống.

"Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ? Tuy Tiết thái y nói không chắc chắn là hỉ mạch, nhưng sau khi hắn dặn dò ngài chuyện này, chính là xác nhận hỉ mạch. Thái y nhiều tuổi bọn họ luôn thích nói chuyện vòng vo, sợ gánh trách nhiệm!"

Liễu Âm bắt đầu khóc lên với Tần Phiên Phiên, tốc độ nói đều gấp đến độ như bay.

Tiết thái y vừa lúc đi tới cửa, còn loáng thoáng nghe được nàng ta khóc nức nở, không khỏi cong khóe môi.

Cho đến khi không còn thấy thân ảnh Tiết thái y, Tần Phiên Phiên mới vẫy tay: "Gào cái gì mà gào, Tiết thái y đã nói, ta đây là hỉ mạch, lại không phải tang mạch, cười lên cho ta!"

Vọng Lan và Liễu Âm: Cười không nổi.

"Chủ tử, có phải ngài bị kích thích quá mức hay không, đầu óc đều có chút không tỉnh táo?" Liễu Âm quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân nàng, hốc mắt hồng hồng, nhìn dáng vẻ như lập tức khóc tới nơi.

Tần Phiên Phiên cúi đầu nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của nàng ta, không khỏi khẽ thở dài một hơi, duỗi tay vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng ta.

"Được rồi, sóng to gió lớn gì mà chủ tử ngươi chưa thấy qua. Từ nhỏ ta chính là gạt người mà lớn lên, ai nói thật nói dối vẫn có thể nhìn ra. Vị Tiết thái y kia nửa thật nửa giả, chính là muốn dẫn ta mắc mưu, ta càng không để hắn thực hiện được." Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng.

Liễu Âm chớp mắt, mười phần khó hiểu hỏi: "Không phải, hắn lừa ngài có mục đích gì? Nếu nói Hoàng thượng muốn long chủng, lừa ngài, để ngài bêu xấu trước mặt mọi người, thậm chí nếu tính tình ngài kiêu căng một chút, ỷ vào có long chủng diễu võ dương oai, đắc tội hết toàn bộ chủ tử hậu cung. Chờ cuối cùng không sinh ra long tử long tôn, ngài bị Hoàng thượng phán tội khi quân còn chưa tính. Nhưng hiện giờ Hoàng thượng không nghĩ muốn long chủng, hắn lừa ngài cái này, ngài lại không ngốc tất nhiên sẽ không đắc tội toàn bộ người hậu cung..."

Nàng ta một mặt nhăn chặt mày, vắt óc tự hỏi, còn một mặt nhẹ giọng mà nói thầm.

Liễu Âm càng nói, sắc mặt Tần Phiên Phiên càng khó coi, trong mắt nha đầu ngốc này nàng chính là cái chày gỗ (~đầu gỗ).

Nghe lời nói này một chút, cái gì mà đắc tội toàn bộ nữ nhân hậu cung, đây là ước gì nàng không tốt à.

Tần Phiên Phiên ném cho nàng ta một ánh mắt xem thường, nhẹ giọng quát lớn: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Có thể nói cái gì tốt đẹp hơn hay không!"

Liễu Ấm ấm ức mà dẩu miệng, lập tức cãi lại: "Nô tỳ sẽ không nói, ngài hỏi Vọng Lan cô cô đi."

"Nếu chủ tử nói Tiết thái y lừa ngài, vậy nô tỳ sẽ dựa theo phương hướng này mà suy đoán. Nếu ngài hoài long chủng, bất luận đứa nhỏ này giữ được hay là mất thì ít nhất hai ba tháng ngài không thể thị tẩm. Tú nữ sắp vào cung, lúc này đối với ngài mà nói cũng không phải thời cơ tốt, thậm chí vì tránh cho làm gì sai sót, ngài sẽ hiếm khi gặp Hoàng thượng. Trong cung luôn luôn là chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc. Chờ ngài tu dưỡng xong, ai biết Hoàng thượng có thể có niềm vui mới rồi hay không."

Vọng Lan xem như hiểu rõ sự tình hơn Liễu Âm, lập tức nghĩ tới tuyển tú gần trong gang tấc, sáng ngày mai tú nữ tiến cung, trước tiên là các ma ma kiểm tra thân thể, các loại sơ tuyển linh tinh.

Sau đó người lưu lại chờ phục tuyển, Hoàng thượng chọn lựa đến hoa mắt, đúng vào thời điểm yêu cầu Tần Phiên Phiên củng cố sủng ái, nàng lại tránh mặt Hoàng thượng, vậy không phải chắp tay dâng thịnh sủng cho người.

Liễu Âm vừa nghe lời này, cũng không khóc, đột nhiên vỗ đùi.

"Đúng vậy, đúng là như thế, chủ tử hậu cung đều ghen ghét chủ tử nhà ta được sủng ái, cho nên mới dùng thủ đoạn hạ lưu này, làm ngài dần dần biến mất trước mắt Hoàng thượng, rồi thất sủng."

Tần Phiên Phiên nhìn hai nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Hai người đều giật mình, phải biết rằng chủ tử nhà các nàng không chỉ có bộ dáng xinh đẹp, cười rộ lên càng đẹp mắt, đặc biệt là thời điểm nàng ấy muốn dụ hoặc một người, cười như vậy càng làm cho người cảm thấy đẹp đến tâm khảm.

"Thế nào, nụ cười này của bổn tần đẹp hay không?" Nàng tự tin hỏi.

Liễu Âm lập tức gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn giống con gà mổ thóc, dị thường đáng yêu.

"Ta vì làm mẹ cả vui lòng, lúc ta năm tuổi, đối mặt với gương đồng luyện cười thế nào cho đẹp, quai hàm đều mỏi nhừ, cười đến phát khóc." Tần Phiên Phiên không chút để ý mà nói.

Hai người các nàng đều ngơ ngẩn, không biết vì sao bỗng nhiên nhảy tới đề tài này.

"Ta là thứ nữ, mẹ cả ta công chính nghiêm minh, tuy đối đãi với thứ nữ không tệ, nhưng cũng kiên quyết không dễ dãi. Vì có thể sống tốt hơn, cho nên từ nhỏ khi ta đã học biết rất nhiều kỹ năng. Nhưng đối với bọn tỷ muội, ta sẽ không bỏ nhiều tâm tư như vậy, bởi vì không cần thiết. Lấy chính mình làm ví dụ chỉ là để giải thích cho các ngươi, người chuyên bắt mạch cho ta vốn là Hách thái y, tuổi tác lớn như vậy, ở Thái Y viện nhất định căn cơ rất sâu, nhưng lại vô duyên vô cớ mà cáo lão hồi hương, còn thay đổi Tiết thái y này rõ ràng tuổi trẻ hơn rất nhiều, đương nhiên hiện giờ đã là Tiết Viện phán. Nếu nói người sau lưng và Tiết Viện phán không hề quan hệ, ta không tin, bỏ ra nhiều tinh lực như vậy chỉ vì làm ta ba tháng không thị tẩm? Cuộc mua bán này không có lời nha!"

Tay Tần Phiên Phiên vô thức mà gấp khăn, chỉ trong chớp mắt liền biến ra hình dạng một con thỏ con, vô cùng đáng yêu.

Nhưng thời điểm nàng nhìn con thỏ này lại không có vẻ gì là vui mừng hay thích thú, nghĩ đến lại là kỹ năng học vì người nào đó.

"Ý ngài là người sau lưng mưu đồ lớn hơn nữa?" Liễu Âm nhẹ nhàng mà ngừng hô hấp, tim đập thình thịch, nàng khẩn trương và bất an không lý do.

Thời điểm chủ tử nhà nàng nói đoạn chuyện cũ về mẹ cả kia, hoàn toàn là bộ dáng xa lạ.

Biểu tình trên mặt lạnh nhạt, giống như người đứng xem người khác kể chuyện cũ vậy.

"Vọng Lan nói nữ nhân ở vương phủ kia có thai, sau đó kết quả thế nào?" Tần Phiên Phiên hỏi một câu.

Vọng Lan sửng sốt một chút mới nói: "Thắt cổ chết, thời điểm chết còn mang bụng to tám tháng. Một thi hai mệnh."

Tần Phiên Phiên cong khóe môi, cười lạnh một tiếng: "Thực rõ ràng người sau lưng kia cũng muốn ta có cái kết cục này. Nàng ta muốn ta chết, không chết sao có thể an tâm?"

Liễu Âm nuốt nước miếng, một đôi mắt to toát ra thần sắc sợ hãi.

"Nhưng mà chủ tử, nếu Tiết thái y bị người nọ thu mua, hiện giờ hắn là Viện phán, đáng ra nên lấy được ghi chép tình trạng thân thể các vị chủ tử từ Thái Y viện. Chuyện ngài dùng canh tránh thai ba năm, hắn hẳn là biết được, không đến mức ——" Vọng Lan nhịn không được đưa ra một nghi vấn.

"Khi một người muốn một người khác chết, sẽ luôn có trăm phương ngàn kế. Nàng ta nhất định còn có hậu chiêu." Tần Phiên Phiên nhướng mày, biểu tình trên mặt có chút giảo hoạt, hoàn toàn chính là đứa trẻ nghịch ngợm, giống như người bị tính kế lúc này không phải nàng.

Liễu Âm sợ hãi mà rụt cổ, hiện tại nàng nhìn thấy chủ tử cười, trong lòng liền khiếp sợ.

"Thế ta cứ chờ sao?" Nàng ta run rẩy hỏi một câu, bất luận là ngữ khí hay biểu tình đều đặc biệt không có cảm giác an toàn.

Tần Phiên Phiên hừ lạnh một tiếng: "Chờ cái muội muội nàng ta ấy! Ta được sủng ái như vậy cũng chưa đi giết các nàng, thế nhưng còn có người dám ra tay với ta trước, xem thường ai hả! Các nàng không phải xem thường ta, là xem thường chính Nhị cẩu tử đang xem tấu chương kia kìa!"

Nàng tức muốn hộc máu mà hô, tay phải còn mạnh mẽ vỗ bàn, phối nhạc cho chính mình, vô cùng kích động lòng người.

Trong điện lâm vào yên tĩnh như chết, sau một lát Liễu Âm có chút nhịn không được hỏi: "Cuối cùng ngài nói chính là xem thường ai? Sao nô tỳ nghe thấy Nhị cẩu tử, cẩu sẽ phê tấu chương sao?"

Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không phải, ngươi nghe lầm. Ta nói chính là yêu Hoàng thượng, yêu trong thân thân yêu yêu ấp ấp ôm ôm, ta đối với hắn là vô cùng yêu!"

Nàng kích động, lời không nên nói cũng đã nói, những lời này có chút quá phận, thật là không thể cứu vãn.

Bởi vậy bắt đầu vòng vo, nghĩ cái gì nói cái đó, ghê tởm như thế nào sau đó ra sao, nàng hy vọng hai nha đầu kia buông tha nàng.

Kết quả trời không chiều lòng người, lần này đến Vọng Lan cũng trở nên không hiểu chuyện, vô cùng khẳng định để chi viện Liễu Âm: "Nô tỳ nghe cũng là Nhị cẩu tử, rõ ràng chính xác, chủ tử ngài đừng nghĩ chối."

Tần Phiên Phiên trừng mắt nhìn các nàng, muốn dùng ánh mắt trấn áp các nàng, nhưng hai người này đều bị nàng sủng đến hư rồi, hoàn toàn không sợ hãi.

Nàng thỏa hiệp: "Chính là Nhị cẩu tử thì làm sao, đó là bí mật nhỏ giữa ta và Hoàng thượng. Hắn thích ta kêu hắn như vậy, Nhị cẩu tử nghe thân thiết hơn. Nhưng chỉ cho phép ta kêu, các ngươi không thể kêu, nếu không hắn sẽ trở mặt."

Liễu Âm và Vọng Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cúi đầu không nỡ nhìn thẳng.

Vậy đi, chết vì sĩ diện, ngươi thừa nhận ngươi nói sai thì đã làm sao, bị ép phải nhận, ngươi cũng không chịu!

"Chủ tử." Vừa lúc đến thời gian thay phiên công việc, cặp sinh đôi đi đến.

Tần Phiên Phiên lập tức ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ hẳn là các nàng không nghe thấy mấy lời nói vừa rồi, lập tức nói: "Có người muốn tính kế ta, ta càng không để bọn họ được như nguyện, các ngươi đi Long Càn cung cùng Nhị... "

Xưng hô này đã kêu liền nghiện, nhìn xem trong khoảng thời gian ngắn còn chưa sửa được miệng.

Nhưng thật ra Hồng Thường lanh mồm lanh miệng mà tiếp lời: "Người là muốn nô tỳ đi tìm Nhị cẩu tử sao?"

Khắp điện yên tĩnh, Hồng Y không ngừng đưa mắt ra hiệu cho nàng ta, mẹ, không phải đã nói không nên bại lộ việc bọn họ tới sớm một chút, vừa lúc nghe được Tiệp dư xuất sắc lên tiếng về chuyện này sao?

Sao vừa đến nơi này, một giây liền phá sản, muội muội ngu xuẩn nha!

Biểu tình trên mặt Tần Phiên Phiên có thể nói là xuất sắc ngoạn mục, cuối cùng duỗi tay chỉ về phía Hồng Thường nói: "Hồng Y, ngươi đánh nàng cho ta!"

Bên trong Long Càn cung, Hoàng thượng cần cù lại đang phê duyệt tấu chương, mỗi ngày ngoại trừ phê tấu chương rồi chửi đổng, ôm Tần Phiên Phiên và đâm đâm nàng(^^), trên cơ bản hắn đều không có chuyện gì, ngày tháng trôi qua vô cùng phong phú.

Thời điểm sáng nay đi thỉnh an Cao Thái hậu, Cao Thái hậu nói với Cao Tố Tuyết, Hoàng thượng lại to lớn hơn rất nhiều, thời điểm mới sinh ra giống như con heo con, hiện giờ nhìn giống lão heo mẹ dồi dào tinh lực.

Biểu tình ngay lúc đó của Cao Tố Tuyết một lời khó nói hết, lúc cúi đầu còn không ngừng nhìn trộm hắn, đoán chừng ý muốn chết tâm với biểu cảm cũng có, ít nhất phải dùng heo đực để hình dung chứ.

Nhưng Hoàng biểu ca hắn không hổ là heo con Cao Thái hậu nuôi lớn, khả năng miễn dịch không phải mạnh bình thường.

Ngây ra làm bộ nghe không hiểu, bưng chung trà chậm rãi nhấp một ngụm, mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn miễn dịch.

Điều này cũng khó trách, khi hắn đối mặt với Tần Phiên Phiên làm nũng giận dỗi vẫn phát hiện được chỗ đáng yêu của nàng, đối với việc nàng vô cớ gây rối và có chút buồn nôn lại hoàn toàn bỏ qua, đây đều là thói quen dưỡng từ nhỏ đến lớn, tự động giữ lại tinh hoa bỏ đi cặn bã.

Bằng không đoán rằng hắn không lớn lên nổi, sớm bị Cao Thái hậu tàn phá rồi.

"Hoàng thượng, vừa rồi Hồng Y tiến đến truyền lời, nói là Đào Tiệp dư mời ngài hôm nay có rảnh đi Thưởng Đào các một chuyến." Trương Hiển Năng nhẹ giọng nói một câu.

Tiêu Nghiêu vừa phê tấu chương vừa gật đầu: "Ừ, dù sao cũng không có chuyện gì lớn, chờ lát nữa trẫm qua thăm nàng ấy."

Lời hắn nói vừa ra, trong điện chính là một mảnh tĩnh mịch, Hoàng thượng đột nhiên ngẩng đầu, tựa như mới phản ứng lại chính mình vừa nói gì, lập tức sửa miệng: "Đào Tiệp dư cũng quá không quy củ, trẫm trăm công ngàn việc, nào có sức lực để mỗi ngày đến chỗ nàng, sao nàng cứ như thét to một tiếng gọi chó thế!"

Trương Đại tổng quản yên lặng mà gật đầu dưới đáy lòng, a, ngài thực sự có thể tự mình hiểu lấy!

"Nàng ấy nói lúc trước Đào Tiệp dư thỉnh Tiết thái y đến bắt mạch để ngài chuẩn bị tâm lý trước, là kết quả ngài không muốn nhìn thấy nhất." Trương Hiển Năng nhẹ giọng mà bổ sung nửa câu sau.

Tiêu Nghiêu giả vờ nháy mắt tiêu tan hỏa khí, cả người đều yên lặng ở nơi đó, ánh mắt có chút mờ mịt, nháy mắt liền ném bút trong tay, vội xông ra ngoài.

Cho đến khi chạy ra ngoài cửa điện, cung nhân giữ cửa sôi nổi hành lễ với hắn mới khiến hắn bừng tỉnh lại.

Bên ngoài vừa lúc là ban ngày, nắng chiếu trên người ấm dào dạt, nhưng sao hắn lại vui không nổi, thậm chí còn cảm thấy lạnh, bị đè nén nói không nên lời, hắn đây là làm sao vậy?

"Hoàng thượng, ngài muốn đi Thưởng Đào các sao?" Cuối cùng Trương Đại tổng quản đuổi tới, nhìn thấy sắc mặt của hắn không đúng, không khỏi đè thấp thanh âm hỏi, sợ cẩu tử bị kích thích quá mức mà sủa như điên với mình.

Hiện giờ xích chó không ở trong tay hắn, chú ý chú ý lại cẩn thận!  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui