Đã lâu rồi Thừa Tuyển Doãn không cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy như vậy, hắn theo bản năng quấn thật chặt tấm chăn trên người, một lúc lâu sau cảm nhận được hơi ấm hắn đột nhiên mở mắt.
Trong ngôi nhà tranh nhỏ hẹp âm u, chỉ có ánh lửa đỏ từ ngọn nến lay động.
Hắn ý thức được gì đó, tim đập thình thịch thình thịch nhanh hơn.
Ngoài phòng trời còn tối, gió thu gào thét, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng tiếng khóc đang đè nén.
Con ngươi Thừa Tuyển Doãn co rụt lại, đột nhiên hắn xốc lên chăn đi chân trần chạy ra đi, “phịch” một tiếng cửa bị đẩy ra, một dáng người nhỏ nhắn đang trốn ở trước bệ bếp khóc thút thít quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe trừng lớn.
Hầu kết Thừa Tuyển Doãn lăn lộn, cảm xúc trong lòng mãnh liệt nhanh chóng đi đến trước mặt người đó, ôm chặt bóng dáng nhỏ bé đó vào lòng, nhỏ giọng nói: "Đường ca nhi.
”
Đường ca nhi của hắn còn sống, không phải là một khối thi thể lạnh băng mà hắn cũng không phải là một cô hồn vô dụng.
Cảnh Đường Vân sợ tới mức trợn tròn mắt, đầy mặt vẻ ngơ ngác nhưng gương mặt lại hiện lên đỏ ửng.
Tối hôm qua là đêm tân hôn của bọn họ nhưng phu quân lại bỏ mặc cậu, cậu cũng biết mình đã chọc cho phu quân chán ghét nhưng không biết vì sao lại trốn ở đây khóc thút thít.
Nhưng cậu không nghĩ tới phu quân sẽ đột nhiên lao tới còn ôm cậu như vậy, đây là ở bên ngoài nếu bị người ta thấy sẽ bị nói ra nói vào.
Cậu nhẹ nhàng đẩy đẩy Thừa Tuyển Doãn: “Phu quân, huynh làm sao vậy?”
Thừa Tuyển Doãn buông cậu ra, nhìn cậu vẫn tuổi trẻ mạo mỹ dung nhan như vậy, trong đáy mắt toàn là cảm xúc kích động, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Không có việc gì.
”
Kiếp trước hắn chết sớm, khi trở thành hồn phách hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường ca nhi bị người ta làm nhục, cuối cùng cô độc, bệnh chết ở căn nhà tranh này.
Một đời này, hắn nhất định phải làm Đường ca nhi mỗi ngày đều vô cùng hạnh phúc, vui vẻ.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng lau vết nước mắt, trên khóe mắt Cảnh Đường Vân hỏi: “Sao lại khóc?”
Cảnh Đường Vân quay đầu đi, cảm thấy xấu hổ khi phải nói ra nguyên nhân: “Bị gió thổi.
”
Thừa Tuyển Doãn than nhẹ một tiếng.
Đường ca nhi không nói, nhưng hắn biết là vì sao.
Hắn đem cằm gác trên đầu vai Cảnh Đường Vân, giọng nói dịu dàng: “Là ta sai rồi, ta cho rằng nành bị ép giải trừ hôn ước với Thừa Đại Tài để gả cho ta, cho nên ta mới bỏ mặc nàng.
”