Độc Sủng Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ, hắn đối Đường ca nhi nhất kiến chung tình nhưng lại hiểu lầm Đường ca nhi thích Thừa Đại Tài, không muốn cưỡng ép Đường ca nhi mới làm hại Đường ca nhi ủy khuất như vậy.

“Mới không phải!” Cảnh Đường Vân kích động tăng âm điệu.

Cậu vì làm cho Thừa Đại Tài từ hôn còn cố ý giả xấu, sao có thể là bị ép?
Khi còn nhỏ, cậu nghịch ngợm nghe nói Thừa gia cố ý cho Thừa Đại Tại định thân với mình cho nên cậu mới lén lút đi ra xem dung mạo của Thừa Đại Tài ra sao, không ngờ lại đi lạc.

Tìm không được đường về, cậu vô cùng sợ hãi, may là có Thừa Tuyển Doãn lên núi nhặt củi lửa phát hiện ra mang cậu xuống núi.

Cậu thấy Thừa Tuyển Doãn đi vào Thừa gia nên cho rằng Thừa Tuyển Doãn là Thừa Đại Tài, trong lúc bất mãn cậu mới đồng ý mối hôn sự này với phụ thân.

Việc định hôn trôi qua không bao lâu, trong một lần ngoài ý muốn ra ngoài cùng phụ thân mới biết đại bá lấy danh nghĩa bảo quản gia sản nhà hắn nhưng thật ra là chiếm đoạt, nhưng hắn lại là một cô nhi không nơi nương tựa, căn bản không thể chống lại nhà đại bá, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu.

Sau khi biết mình nhận sai người cũng đã muộn màng, không còn cách nào để từ hôn, rơi vào đường cùng cậu đành phải cố ya giả xấu làm Thừa Đại Tài chủ động từ hôn.



Chương 2: Trọng sinh (2)
Nhưng điều cậu không nghĩ tới chính là Thừa gia lúc định thân được phụ thân cậu cho mượn mười lượng bạc vì thế đam phu quân ra làm thế thân.

Khi biết được tin tức này, cậu cao hứng đến nỗi ngày đêm khó ngủ.


So với người khác, cậu vô cùng chờ mong đêm tân hôn, nhưng mà… phu quân không thích cậu.


Nghĩ đến này, mũi cậu đau xót, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.



Thừa Tuyển Doãn thấy cậu khóc, trong lòng đau như cắt, hắn luống cuống tay chân an ủi thê nhi, đột nhiên nhận ra mấy đầu ngón tay lạnh băng của Cảnh Đường Vân lạnh lại ở bắt được Cảnh Đường Vân tay khi nhận thấy được hắn đầu ngón tay lạnh băng.

Hắn đau lòng, nói chuyện cũng không đúng mực: "Sao tối thế này còn ra đây? Bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

Cảnh Đường Vân bị hắn quát lớn sợ đến mức ngừng khóc, còn chưa kịp phản ứng lại cơ thẩn đã bị bế ngang đặt lên giường trong căn nhà tranh, dùng chăn quấn kín mít.


Theo bản năng, cậu nói tới: “Ta còn phải làm cơm sáng.



Thừa Tuyển Doãn đè bờ vai của cậu xuống, hạ ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn cậu: “Để ta làm, nàng ở chỗ này nghỉ ngơi, ngoan.



Giọng nói của hắn quá ôn nhu, Cảnh Đường Vân biết rõ không thể như vậy nhưng vẫn sa vào trong đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận