Độc Sủng Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Cậu nhìn Thừa Tuyển Doãn bước nhanh đi ra ngoài, chôn mặt vào trong chăn,
ngọt ngào len lỏi vào tim, trộm cười ngây ngô.


Hình như phu quân cũng không chán ghét cậu.


Thừa gia ở đây chỉ có một căn nhà tranh, nhà tranh này là loại thấp bé, dùng mộc lan làm thành sân, trong nhà như một túp lều tranh sắp sập, phía sau chính là gian bếp.


Thời buổi này lương thực là sinh mệnh của bọn họ, mọi người đều đem lương thực để hết trong nhà, lúc cần dùng thời mới lấy ra.


Chuyện chung thân của hắn và Đường ca nhi làm đơn sơ, Thừa gia không muốn ra tiền nên hắn tiêu hết số tiền còn lại không nhiều lắm của mình làm cái tiệc rượu đơn sơ.

Thừa gia ăn xong tiệc rượu sau còn đem thức ăn dư lai đóng gói mang đi hết, lúc này lương thực trong nhà chỉ còn sót lại hai mươi cân gạo lức lúc ra riêng được chia và một cái trứng gà trắng nõn không biết Đường ca nhi đã giấu lúc nào.



Trứng gà là vật hiếm lạ, đời trước này cái trứng gà duy nhất còn sót lại sau tân hôn, sáng ngày hôm sau hiện ở trong chén của hắn, đời này cái trứng gà duy nhất đương nhiên dành cho Đường ca nhi bổ thân mình.


Hắn đem trứng gà rửa sạch sẽ, bỏ chung vào gạo lức để nấu cháo, lúc gạo lức cháo chín thì trứng gà cũng chín.


Hắn lột vỏ trứng gà rồi bỏ vào trong chén, lại múc thêm hai chén gạo lức mang vào nhà.


Trên giường có một chỗ phồng lên, tiểu ca nhi nghe được động tĩnh không nhịn được thò đầu ra, chỉ lặng lẽ cho rằng không ai có thể phát hiện.


Hắn đi qua đi đem chăn kéo xuống, nhìn Cảnh Đường Vân bị khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, nhẹ nhàng cạo cạo chóp mũi ửng đỏ của cậu: “Nàng không sợ làm mình ngộp chết sao?”

Cảnh Đường Vân rụt lại vào trong chăn, không phục lẩm bẩm nói, “Mới không có.




Thừa Tuyển Doãn cúi người xuống, cố ý đến gần cậu: “Còn không đứng dậy, là muốn ta ôm nàng sao?”

Cảnh Đường Vân trừng mắt giống như con nai con hoảng sợ nhanh chóng xốc chăn lên đi đến trước bàn ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp.


Hai mắt Thừa Tuyển Doãn có ý mỉm cười, đem trứng gà giấu trong cháo gạo lức đẩy đến trước mặt Cảnh Đường Vân: “Ăn.



Cảnh Đường Vân nhìn nhìn hai chén cháo trước mặt, cũng chưa nhìn đến hắn vừa rồi lấy trứng gà ra, chỉ cho rằng Thừa Tuyển Doãn đã ăn, trộm nhấp môi cười cười, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo.


Chợt, cậu mở to hai mắt, dùng chiếc đũa đảo chén cháo, nhìn cháo gạo lức có đầu trứng gà ló ra, cậu nóng nảy.


“Sao huynh lại đưa trứng gà cho ta ăn?”

Thừa Tuyển Doãn nhìn cậu chun chun mũi khó tin, không nhịn xuống giơ tay nhéo nhéo: “Nàng là phu lang của ta, ta không cho nàng ăn thì cho ai ăn?”

Cảnh Đường Vân nói không lại, ngược lại mặt nàng lại đỏ bừng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận