Cho đến nay hắn vẫn không cách nào quên được dáng vẻ tiều tụy không ra hình người của Đường ca nhi quỳ ngồi trước mộ hắn, nói với hắn: “Phu quân, huynh đừng sợ, ta ở đây.
”
Hắn nhắm mắt, cắn răng cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt.
Giống với đời trước giống nhau, bộ xương khô nằm ở một góc như cũ, không người hỏi thăm.
Hắn đào hố chôn cất bộ xương khô đàng hoàng, hắn lấy đi hai mươi lượng bạc sau, đem thực đơn cất vào trong túi, quỳ xuống dập đầu ba cái với bộ xương vô danh.
Ba cái dập đầu này không phải vì hai mươi lượng bạc mà là vị cuốn thực đơn.
Cái này nhìn qua có vẻ là thực đơn nhưng thật ra là Hỗn Độn Thiên Thư có thể thay đổi trời đất trong truyền thuyết.
Lúc trước Thừa Đại Tài tự xưng là vì người đọc sách khinh thường thực đơn này nhưng nhiều năm sau lại trở về tập trung tìm kiếm thực đơn này, nhưng khi đó hắn ngã xuống núi thì thực đơn cũng rớt vào vũng nước theo, chờ Thừa Đại Tài tìm được thực đơn thì lúc đó đã hư thối.
Ngược lại là hắn, bởi vì trở thành hồn phách nên cái gì cũng không thể chạm vào mà có thể xảy ra kỳ tích chạm vào Hỗn Độn Thiên Thư, cho nên đã học toàn bộ nội dung của Hỗn Độn Thiên Thư.
Nhưng lúc ấy hắn học tập quyển sách này chỉ nghĩ đây là quyển sách duy nhất hắn có thể đụng vào liệu có thể tìm ra biện pháp làm hắn chết đi sống lại.
Đến nay mới thôi, hắn cũng không biết việc mình có thể trọng sinh và quyển sách này có quan hệ hay không.
Lúc này ngày đã đến giữa trưa, Thừa Tuyển Doãn vội vàng xuống núi trở về giúp Cảnh Đường Vân nấu cơm, xuống núi lại đi vòng để chỗ gà rừng làm tổ lấy được mất quả trứng, vốn định đi xuống núi luôn thì phát hiện hai con thỏ lông xù.
Nghĩ đến Cảnh Đường Vân rất thích loại động vật nhỏ này, hắn dành ra thời gian bắt cặp thỏ đem về, lúc hắn đến chân núi đã gần trưa.
Hắn vội vàng quay về nhà, lúc đi ngang qua ruộng chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn phía bên kia người đang cầm cuốc dẫy cỏ nhanh nhẹn như một cơn gió, tức khắc mặt liền đen lại.