Chương 130: Làm nũng (3)
“Irenaeus!” Tiểu Thỏ sợ hãi kêu lên một tiếng, cái đầu nhỏ chui tọt vào lòng hắn, dường như trong cô đã hình thành một sự kháng cự vô hình với những chuyện đã xảy ra vài ngày trước.
“A.” Irenaeus ôm cô nhóc đứng dậy, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Em không muốn nói thì đừng nói.”
Dù thế nào thì hắn cũng sẽ giải quyết triệt để tất cả những việc đã xảy ra với cô.
Đôi mắt Irenaeus vụt sáng, bàn tay đang đặt bên hông Tiểu Thỏ chợt buông ra, xoay người bước về phía toilet.
Đột nhiên, Tiểu Thỏ kêu lớn một tiếng ngập tràn sợ hãi “Irenaeus”, sau đó vội vàng giật mạnh tóc hắn lại…
Irenaeus suýt chút nữa trượt chân ngã nhào xuống đất.
Hắn hổn hển quay đầu lại, những lời đang chuẩn bị nói ra bất chợt biến mất không còn tung tích khi trông thấy ánh mắt ngập nước của Tiểu Thỏ.
Con Thỏ con này đúng là bị Agger Las làm cho sợ hãi.
Hình như cô nhóc này định một bước cũng không chịu rời khỏi hắn!
Irenaeus cười tiến lên ôm lấy cô, hôn liên hồi, sau đó cần lấy cánh tay mảnh khảnh nhấc ra khỏi người mình, “Ngoan, bây giờ anh phải vào toilet, em chờ ở đây.”
“Ứ
~” Hai hang lông mày của Tiểu Thỏ nhíu chặt lại, cố chấp lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt hắn không buông.
Irenaeus không biết nói gì thêm, vươn tay vỗ vỗ lưng của cô, “Đừng sợ, bây giờ đã về nhà rồi, ai cũng không bắt nạt Thỏ Con được, em có tin anh hay không?”
Tiểu Thỏ gật gật đầu, đôi mắt lóe sáng nhìn Irenaeus.
Đúng là tiểu ma nữ câu hồn người.
Irenaeus xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một lần nữa thử tách từng ngón tay Tiểu Thỏ đang bấu chặt lấy cánh tay của mình.
Vất vả một lúc lâu sau, Văn Trạc mới thuận lợi nắm được tay Tiểu Thỏ xuống lầu, khiến ấy người UA còn lại đang chờ ở phòng khách sốt ruột vô cùng.
“Thỏ Con, lại đây.” Alvin ngoắc ngoắc Tiểu Thỏ đang theo sát bên cạnh Irenaeus.
Tiểu Thỏ chạy về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Alvin.
Alvin nhìn kĩ cánh tay cùng với cổ của cô một lúc lâu, gật gật đầu, “Tốt rồi, mẩn đỏ đều đã lặn hết, xem ra thuốc kia có công hiệu.”
Mẩn đỏ gì?
Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn về ohias Alvin.
Alvin giơ tay búng một cái vào trán cô, “Lần này thật đúng là dọa bọn anh suýt chết. Vì chuyện của em, bao nhiêu ngày nay, Irenaeus ăn không ngon ngủ không yên, người ngợm gầy rộc hẳn đi.”
Tiểu Thỏ gật gật đầu, tợn tròn mắt nhìn hắn, “Vì sao em lại về được đây?”
Kí ức của cô lúc trước dường như có chút mơ hồ.
Cô chỉ nhớ được, bản thân mình bị bệ hạ Agger Las ôm lên giường, sau đó…
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, những thứ cần nhớ lại cũng không vui vẻ gì.” Irenaeus đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Đúng rồi, anh Alvin, chiếc di động lần trước anh mua cho em bị rơi xuống biển mất rồi!”
“Vậy thì mua cái khác là được.” Alvin cười nói.
“Irenaeus, hôm nay cậu không đi bàn công chuyện hay sao?”
“Không đi.” Hắn lắc đầu, mìm cười nhìn Tiểu Thỏ, “Hôm nay ở nhà với Tiểu Thỏ, em muốn làm gì?”
Đôi mắt Tiểu Thỏ vụt sáng, bàn tay nhỏ bé giơ cao hoan hô, “Tiểu Thỏ muốn đi công viên chơi trò chơi.”
“Trẻ con!” Mấy người không hẹn mà cùng vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.
Sau khi dùng bữa sang xong, sáu người chuẩn bị đồ đạc, sắp xếp xong xuôi, đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, đột nhiên, từ phía bên kia cánh đồng cỏ truyền đến những tiếng cãi nhau ầm ỹ.
Irenaeus cúi đầu đội mũ giúp Tiểu Thỏ, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên.
Tô Lợi Văn vội vội vàng vàng chạy lại gần, mồ hôi chảy ròng ròng, “Phu nhân Tháp Lệ và tiểu thư Margaret đang ồn ào đòi vào đây.”
“Làm loạn gì vậy?” Irenaeus lười biếng lên tiếng.
“Bệ hạ có cảm thấy bản thân mình rất quá đáng hay không?” Đôi giầy cao gót nhọn hoắt của phu nhân Tháp Lệ nện từng tiếng ‘cộp cộp cộp’ trên sàn nhà, bà ta ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào đại sảnh.
Cô con gái của bà ta theo sát ở đằng sao, vẻ mặt phẫn nộ giống y như mẹ.
“Sao hôm nay kễ mẫu có thời gian nhàn hạ mà tới chỗ này?” Irenaeus mất một lúc lâu mới đội xong cho Tiểu Thỏ chiếc mũ đính hạt, khóe môi khẽ nhếch, “Đầu to đội mũ nhỏ.”
“Hừ.” Tiểu Thỏ bĩu môi, “Lúc mua vẫn đội được, ai biết được giặt xong nó lại co lại, tốn biết bao nhiêu tiền, không đội thật đúng là quá lãng phí.”
“Phụt!” Mấy tên còn lại khẽ bật cười thành tiếng.
“Em thích mũ đến thế thì cứ gọi người đem một loạt đến, từ từ lựa chọn không phải là được rồi sao?”
Tiểu Thỏ làm mặt quỷ quay về phía Irenaeus, “Anh đúng là không hiểu thú vui dạo phố của con gái gì cả.”
“Ách… Đúng thật là không hiểu mấy.” Irenaeus cười cười cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo lại sát bên cạnh.
Phu nhân Tháp Lệ thấy bọn họ tự nhiên nói nói cười cười, gạt bản thân mình sang một bên, vô cùng tức giận vỗ vỗ lên tay vịn sô pha, “Ý của bệ hạ là sao?”
“Kế mẫu không nói rõ ràng, làm sao ta biết người muốn nói gì?”
“Vì sao bệ hạ lại khóa thẻ tín dụng của chúng ta?”
“Có việc đó sao?” Irenaeus mờ mịt liếc nhìn về phía Tô Lợi Văn một cái, “Sao lại thế này, Tô Lợi Văn?”
Tô Lợi Văn lau mồ hôi, “Chuyện là như thế này, thưa bệ hạ, số tiền phu nhân Tháp Lệ và tiểu thư Margaret sử dụng vượt quá mức chi tiêu giới hạn hàng tháng.”
“Kế mẫu nghe thấy rồi đấy.” Irenaeus liếc nhìn phu nhân Tháp Lệ một cái. “Không phải trước đây chúng ta đã thống nhất rồi sao? Kế mẫu, Gia Đức, Margaret, tiền tiêu vặt một tháng của mỗi người là năm trăm vạn. Một tháng cho ba người một ngàn năm trăm vạn còn chưa đủ hay sao?”
Tiểu Thỏ vốn nghĩ chuyện này chỉ như những chuyện phiếm nói hàng ngày, đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm mấy người nhà phu nhân Tháp Lệ từ trên xuống dưới. Một tháng cần phải dùng nhiều tiền đến như vậy sao? Tiêu thế nào vậy?
“Chừng ấy sao đủ?” Phu nhân Tháp Lệ tức giận kêu lên, “Tháng này mua một chiếc xe thể thao đã tốn vài trăm vạn.”
“Kế mẫu, ta nhớ rõ, sơn trang Đức Phỉ Tư của người đã có hơn mười chiếc xe.”
“Tiền quyên góp từ thiện tháng trước thiếu những hai nghìn vạn!”
“Cái này đã báo cáo lại chưa? Tô Lợi Văn?”
“Đã báo lại, thưa bệ hạ.” Tô Lợi Văn lau mồ hôi.
“Có muốn xem biên lai không? Kế mẫu.”
Sắc mặt phu nhân Tháp Lệ chuyển hết từ xanh sang tím, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Irenaeus, “Bệ hạ tính toán rõ ràng với kế mẫu của mình đến vậy sao?”