Chương 139: Đảo lộn (4)
“Anh… Anh… Chuyện này không liên quan đến bọn họ.” Tiểu Thỏ vội vàng quơ quơ bàn tay nhỏ bé kêu lên.
Ánh mắt đáng sợ của Văn Trạc quét một vòng qua đám người Cao Mĩ, sau đó cúi đầu trừng Tiểu Thỏ, “Về nhà rồi anh sẽ trị tội em.”
Tiểu Thỏ ủ rũ vẫy tay với đám Cao Mĩ, “Tớ về trước.”
Cao Mĩ cùng với ba người kia theo bản năng gật gật đầu, chăm chú nhìn theo bóng dáng Văn Trạc ôm Tiểu Thỏ sải bước rời đi.
Mấy người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn nhau một lúc, sau đó đồng thanh than nhẹ, “Đẹp trai chết mất thôi…”
Có điều, Tiểu Thỏ nghĩ thế nào cũng không ra được, vì sao đúng lúc đó Irenaeus lại xuất hiện trước mặt cô chứ?
Nghĩ là thế nhưng bây giờ, cô đang ngoan ngoãn ở yên trong lòng hắn, không dám hé răng một lời.
Irenaeus cúi đầu nhìn cô một cái, tức giận gõ nhẹ vào trán cô, “Sao lại không lên tiếng, em bị câm rồi sao?”
Tiểu Thỏ vội vàng lắc đầu.
“Em đừng nghĩ rằng không hé răng nửa lời thì sẽ được miễn tội.” Irenaeus hừ một tiếng, ôm cô đi thẳng tới chỗ để xe.
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn chui vào trong ô tô.
“Rầm!” Tiếng đóng cửa sầm sập thình lình vang lên khiến Tiểu Thỏ bất giác lui người dán chặt vào một bên cửa kính, bàn tay bé nhỏ ngay lập tức bịt chặt lỗ tai, chuẩn bị chịu trận oanh tạc của người nào đó.
“Em đang làm gì vậy?” Văn Trạc tức giận trừng mắt nhìn cô, “Lại đây.”
Tiểu Thỏ nghe lời ngập ngừng tiến lại gần hắn một chút, đôi mắt trong veo mở to nhìn hắn, rồi đột ngột lao tới ôm chặt lấy cổ Irenaeus, hôn mạnh một cái lên má hắn.
Đột nhiên nhận được sự ngọt ngào bất thình lình khiến người nào đó kinh ngạc một lúc, nheo mắt lại nhìn về phía Thỏ Con, vô cùng nguy hiểm.
Vì thế, Tiểu Thỏ lại dán chặt người về phía cửa xe bên kia.
Văn Trạc vừa buồn cười vừa tức giận, vươn tay tóm cô lại gần, ấn ấn cái trán nhỏ trắng trẻo, “Em đừng tưởng rằng hôn anh một cái thì có thể làm cho anh nguôi giận, em nói đi, nói dối anh là đúng hay sai?”
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn lắc đầu.
“Về sau còn dám làm như thế nữa không?” Văn Trạc nhíu mày.
Tiểu Thỏ lại lần nữa dùng sức lắc đầu.
Nửa giây sau đó, Tiểu Thỏ bày ra khuôn mặt sợ hãi vô cùng nhìn chằm chằm vào người nào đó, “Anh, vì sao anh lại đột nhiên chạy tới nơi này? Sao anh biết em ở phố La Tử Loan?”
Văn Trạc chột dạ trừng mắt liếc nhìn cô một cái, lớn tiếng kêu lên, “Em dám quản anh sao?”
Đương nhiên là hắn sẽ không cho cô biết, hắn đã cài vào người cô máy theo dõi để có thể giám sát động tĩnh của cô 24/24…
Irenaeus vươn một ngón tay ấn nhẹ vào đầu Tiểu Thỏ, “Tóm lại, em phải nhớ kĩ cho anh, tất cả mọi hành động của em anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, đừng tưởng rằng bản thân có thể lừa được anh. Anh hiểu rõ em như lòng bàn tay đấy, hiểu chưa?”
Tiểu Thỏ không ngừng gật đầu.
Bộ dạng nhu thuận của Tiểu Thỏ khiến Văn Trạc vô cùng hài lòng, hắn vươn tay ôm cô ngồi lên đùi, đầu ngón tay nhẹ nhàng dạo chơi trên đôi môi mềm mại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ đột nhiên đỏ rực, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Văn Trạc, ghé sát vào mặt hắn, dùng sức hôn mạnh một cái.
Văn Trạc thấp giọng bật cười, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, thầm thì bên tai Tiểu Thỏ, “Đồ ngốc, không phải ở chỗ đó, là chỗ này…”
Hắn nhẹ nhàng cắn một cái vào đôi môi quyến rũ trước mặt, dụ dỗ đồ ngốc nào đó mở cái miệng nhỏ ra, cái lưỡi gian xảo thừa cơ chui tọt vào trong, tùy ý làm loạn.
Nụ hôn ngọt ngào chết người này, thiếu chút nữa khiến Tiểu Thỏ thở không ra hơi, cuối cùng vẫn là Văn Trạc trông thấy khuôn mặt nhăn nhó tội nghiệp của Tiểu Thỏ mới bật cười buông cô ra.
Trên đường quay trở về, Tiểu Thỏ vô cùng nghe lời.
Đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ chỗ đường Tân Thái, một chiếc xe thể thao màu đỏ đột nhiên dừng lại ngay bên cạnh xe của Văn Trạc.
Tiểu Thỏ nhìn xuyên qua cửa kính xe, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Thì ra người ngồi trên chiếc xe thể thao kia không phải ai khác, chính là chị cả Y Trạch Mộng và người đàn ông trung niên vừa rồi ở Blue.
Người đàn ông kia thừa dịp chiếc xe đang dừng lại chờ đèn xanh, thò tay xuống xoa xoa vào đôi chân chị cả, sau đó dừng sức nhéo vài cái, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo sắc.
Chị cả nhẹ nhàng giả vờ đẩy bàn tay ông ta ra, ỡm ờ để hắn tiếp tục vuốt ve.
“Nhìn cái gì vậy?” Thấy Tiểu Thỏ chăm chú nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Văn Trạc vô cùng mất hứng.
Hắn quay khuôn mặt của cô trở lại, nhẹ nhàng xoa nắn, bá đạo nói, “Chỉ được phép nhìn anh, đôi mắt này không được nhìn sang chỗ khác.”
Tiểu Thỏ gỡ tay hắn ra, ngoan ngoãn tiến lại gần ôm lấy hắn, “Anh, anh đã làm gì với chị cả và những người khác vậy?”
“Anh có thể làm gì? Từ trước đến giờ toàn bận lo chuyện của em, ăn không ngon ngủ không yên, làm gì còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc sống chết của mấy người nhà Y Bác Dương chứ?”
“Em cũng là người nhà của Y Bác Dương.” Tiểu Thỏ không vui kêu lên.
“Em không phải.” Hắn tức giận hét lớn, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, “Em là của anh.”
Sau đó không thèm để ý đến Tiểu Thỏ đang giãy giụa, hôn mạnh một cái lên mặt cô.
Tiểu Thỏ còn muốn nói tiếp, nhưng đèn giao thông ở phía trước đã chuyển sang màu xanh, Văn Trạc liền buông tay ra khỏi người cô, tiếp tục lái xe.
Tiểu Thỏ đột nhiên kêu lên, “Anh, chúng ta đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ kia đi.”
“Làm gì?”
“Chị cả ở trên đó.” Tiểu Thỏ nói, “Vừa rồi em trông thấy chị cả ở Blue, sao chị ấy có thể trở thành gái hầu rượu ở nơi như vậy chứ?”
“Em lo lắng chuyện của người khác nhiều thế làm gì? Về nhà!”
“Anh!” Tiểu Thỏ vươn tay giật nhẹ ống tay áo của hắn, đôi mắt rơm rớm nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Văn Trạc hít vào một hơi, khẩn trương muốn chết, giơ tay xoa nhẹ đầu Tiểu Thỏ, “Không được khóc! Bám theo đằng sau rồi có thể làm được gì?”
“Khuyên chị cả đừng làm gái hầu rượu nữa.”
Văn Trạc liếc mắt xem thường, “Từ trước đến nay cô ta có bao giờ nghe lời em? Bám theo sau chỉ có tự khiến bản thân mình mất mặt thôi!”
“Anh…”
“Được rồi.” Văn Trạc thở phì phì nhấn ga, đuổi theo chiếc xe màu đỏ.