Chương 142: Cô gái này là của tôi (1)
Edit: HoaiPhuong
Beta: Gấu
Không lay chuyển được ý định của Tiểu Thỏ, Văn Trạc thở hồng hộc tức giận nhìn cô gái nhỏ chạy tới lấy lòng Y Trạch Mộng, khuyên cô ta đi vào xe cùng về.
Y Trạch Mộng kỳ thật vừa mệt lại vừa sợ hãi, nếu quả thực vứt cô ở lại nơi hẻo lánh này, trong lòng cô ta chắc chắn sẽ hận Tiểu Thỏ tận xương tận tủy.
Có điều, cô và tên kia vẫn còn đối địch nhau, thôi kệ đi.
Nếu như Tiểu Thỏ đã biết điều mời cô lên xe, cô đương nhiên sẽ hạ mình đáp ứng vậy.
Thôi đi! Dù sao quay về chỗ quán bar, chắc cái mạng nhỏ này của cô cũng chẳng còn!
Nhưng mặc quần áo rách nát như vậy về nhà, chắc chắn sẽ lại bị hàng xóm đàm tiếu một phen.
Đường trở về thật trầm mặc, không ai mở lời nói một câu.
Tiểu Thỏ ngồi bên cạnh Văn Trạc biết hắn hôm nay thực sự rất tức giận, thừa dịp chờ đèn đỏ vội vàng vươn cánh tay nhỏ bé sợ hãi níu níu kéo kéo tay hắn.
Văn Trạc lấy ngón tay ấn ấn lên đầu Tiểu Thỏ.
Thật là không có biện pháp, ai bảo mình lại đi thích một đứa ngốc như thế, cũng chỉ có thể theo tâm ý của Tiểu Thỏ mà làm.
Tuy rằng trong lòng hắn thật sự không ưa người đàn bà tâm địa xấu xa như Y Trạch Mộng.
Rõ ràng là cứu cô ta, đã không cảm kích thì thôi, lại còn lớn tiếng mắng mỏ Tiểu Thỏ.
Cô ta vẫn nghĩ rằng bây giờ còn giống ngày trước sao?
“Chị cả, hiện tại chị đang ở nơi nào?”
“Phố Triều.” Lúc Y Trạch Mộng nói ánh mắt không tự chủ được mà lướt qua mặt Văn Trạc, thấy hắn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đường đến phố Triều đi như thế nào vậy?” Tiểu Thỏ lại hỏi.
“Hắn ta không biết đường?” Y Trạch Mộng tức giận bĩu môi xem thường.
Tiểu Thỏ phì cười nói,“Anh ấy thực sự không biết! Bình thường ra ngoài cũng không lái xe, hành trình đều đã có người chỉ dẫn cho anh ấy nên hầu như không nhìn đường.”
Thì ra đúng là kẻ có tiền..
Y Trạch Mộng ánh mắt lóe sáng như phát hiện ra điều gì đó trên người bọn họ, trong lòng rối bời khó hiểu.
Tiểu Thỏ quả thật không hiểu là gặp được vận may gì mà lại kiếm được một người đàn ông như vậy?
Xem ra người này đối với Tiểu Thỏ cũng không tệ lắm.
Chợt cảm thấy tình cảnh của mình với Tiểu Thỏ đối lập quá lớn, Y Trạch Mộng không khỏi càng căm giận Tiểu Thỏ.
Vài giờ sau, theo địa chỉ mà Y Trạch Mộng nói, Văn Trạc thuận lợi lái xe vào phố Triều.
Xe đi vào được một đoạn ngắn thì mắc kẹt.
Hai bên ngã tư đường nơi nơi đều tấp nập quán xá, người đi lại chuyện trò náo nhiệt.
Văn Trạc thấy cảnh vậy liền tắt máy xe, trực tiếp mở cửa bước xuống.
Y Trạch Mộng lập tức cất giọng phản đối, chỉ vào bộ quần áo rách nát tả tơi trên người mình nói,“Nhìn tôi như thế này thì làm sao ra ngoài được?”
“Nhưng miễn cưỡng lái xe vào trong phố cũng không được?” Văn Trạc tức giận nheo nheo mắt.
Ngã tư đường vốn đã đông người, càng đi sâu vào bên trong lại càng hẹp, không đi bộ thì làm gì còn cách nào khác?
Người đi đường xung quanh ai ai cũng tò mò ngó qua ngó lại xem chủ nhân trong chiếc xe hào nhoáng đang đỗ bên đường là ai.
“Chị cả, không bằng như vậy đi, chị mặc tạm áo khoác của Irenaeus vào có được không?” Tiểu Thỏ cởi bỏ dây an toàn của mình, vươn đến bên người Irenaeus, nhanh nhẹn lần đến hàng khuy áo đen của hắn.
“Không được!” Irenaeus thở phì phì kêu một tiếng.
“Ai nha, anh nhường chị cả đi, bằng không ăn mặc như vậy chị cả cũng không muốn xuống xe!” Tiểu Thỏ lại vươn qua một chút, thoăn thoắt cởi sạch một hàng khuy áo của hắn, hướng hắn cười cười lấy lòng, rồi đưa áo khoác cho Y Trạch Mộng.
Y Trạch Mộng do dự một chút rồi cũng mặc áo khoác vào.
Cô không hề ngửi thấy mùi nồng nặc của đàn ông, ngược lại là một mùi hương xà phòng thoang thoảng vây quanh.
Hương vị của người này quả thật mê người.
Y Trạch Mộng nghĩ vậy liền run rẩy, nhịn không được đem ánh mắt hướng tới trên người Văn Trạc.
Thấy hắn đang cúi thấp đầu, cánh tay ôm trọn lấy eo của Tiểu Thỏ, thân thiết thì thầm bên tai cô.
Tiểu Thỏ Con hé cái miệng nhỏ nhắn, hướng hắn nở nụ cười tươi sáng.
Y Trạch Mộng hít sâu vào một hơi, lấy tay đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.
Tới gần một gian quán lớn, bà chủ vội vàng hướng về phía Y Trạch Mộng gọi to, trên khuôn mặt béo tròn lộ vẻ chất phác tươi cười,“Y tiểu thư, bây giờ mới tan tầm ư? Có muốn lấy một bát thịt bò không ?”
“Không cần.” Y Trạch Mộng hôm nay đột nhiên lại cảm thấy phiền chán vì cô bác này.
Bình thường bà vẫn thường hay cho cô một ít thịt bò, trong lòng cô vẫn luôn cảm kích. Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy chán ghét bà ta, chân tay người ngợm đầy dầu mỡ , bản thân mình vốn đã quen ăn sơm hào hải vị trong nhà hàng cao cấp, bây giờ lại phải lưu lạc đến nơi dơ bẩn này cùng những người nghèo khổ ăn chung, lại còn vì thêm mấy miếng thịt bò mà vui sướng?
Tiểu Thỏ một tay mở cửa xe đi ra, đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm vẫy vẫytay với cô,“Chị cả, chính chị có thể tự đi vào được chứ?”
Dưới ánh đèn rực rỡ, Y Trạch Mộng bây giờ mới nhìn rõ bộ dáng của Tiểu Thỏ, chợt bừng tỉnh.
Sau bao nhiêu lâu, đứa con gái vốn bẩn thỉu nhếch nhác lại có thể trưởng thành lên xinh đẹp như vậy?
Không chỉ có ánh mắt Y Trạch Mộng dừng ở trên thân thể Tiểu Thỏ.
Chung quanh ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm nụ cười tươi tắn của cô gái bé nhỏ.
Ban đêm hỗn độn, khung cảnh xung quanh bẩn thỉu ô uế.
Trong bóng đêm ấy, khuôn mặt trắng tựa bạch ngọc, phấn nộn hồng hào như làm tăng thêm sắc thái mông lung của bóng tối.
Mái tóc đen óng mượt xoã dài đến ngang eo, hai cánh môi đỏ mọng như Mân Côi khẽ nhếch lên mang theo ý cười, ánh mắt lấp lánh toả sáng, Tiểu Thỏ vẫn đứng như thế, tươi cười trước mắt mọi người.
Trông cô giống như một tiểu thiên sứ từ trên thiên đường lạc bước xuống đây, dùng đôi mắt thuần khiết trong sáng quan sát mọi người.
Khi nào thì con bé này lại trở nên xinh đẹp như vậy? Bắt đầu từ khi nào?
Y Trạch Mộng gắt gao nắm chặt hai tay,đáy lòng không ngừng náo động gào thét: ‘Vì cái gì, vì cái gì?’
“Rầm!” Cửa xe đóng lại thật mạnh như muốn phá vỡ ma lực của cô gái nhỏ.
Mọi người bất chợt nhìn thấy một người đàn ông cao lớn chậm rãi đi đến bên người cô gái kia, bá đạo ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn, tuyên bố quyền sở hữu của chính mình.