Chương 143: Cô gái này là của tôi (2)
Edit: HoaiPhuong
Beta: Gấu
“Irenaeus.” Tiểu Thỏ ngửa đầu lên nhìn hắn.
“Đi thôi.” Văn Trạc ôm lấy thắt lưng cô, thay cô mở cửa xe.
Y Trạch Mộng đột nhiên quay lại, tiến lên từng bước, nói,“Tiểu Thỏ, có muốn vào nhà ngồi không ?”
“A?” Tiểu Thỏ kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào xúc cảm không biết tên đang hiện lên trong mắt chị cả.
“Ờ” Y Trạch Mộng theo bản năng liếm khoé môi, đảo tròng mắt một cái,“Chẳng lẽ mày không nhớ nhà chút nào sao? Cũng không nhớ mẹ ba sao?”
“Mẹ không phải từ lúc em rời đi đã……”
“Đi nào!” Irenaeus hậm hực cắt ngang lời nói của Tiểu Thỏ, nhanh chóng ôm lấy, không để ý cô gái nhỏ “Oa” lên tiếng kêu sợ hãi, mạnh mẽ đem nhét cô vào trong xe.
“Rầm!” Hắn đóng mạnh cửa xe, bản thân đi vòng về phía vị trí điều khiển.
Tiểu Thỏ Con vừa định đẩy cửa ra đã bị Irenaeus nhanh tay túm lấy, sập mạnh cửa xe lại, còn nhấn cả chốt khóa.
“Gì vậy?” Tiểu Thỏ Con kỳ quái quay đầu nhìn hắn một cái, “Sao anh lại tức giận?”
Irenaeus không nói gì, chuyển tay lái rời khỏi ngã tư đường.
“Anh!”
“Kít!” Xe dừng lại trước một cửa hiệu, tâm trạng Văn Trạc có chút phiền não, quay sang xoa xoa đầu Tiểu Thỏ Con,“Trở về đi.”
“Anh có việc gì gạt em à?” Tiểu Thỏ mẫn cảm ngửi thấy mùi không bình thường.
Văn Trạc trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Tiểu Thỏ,“Nếu có người cực lực phản đối chúng ta yêu nhau thì em sẽ làm thế nào?”
“Tại sao lại cực lực phản đối?” Tiểu Thỏ Con mở to ánh mắt đáng yêu nhìn hắn.
Văn Trạc vuốt ve lọn tóc quăn của nàng,“Nói nhiều, bảo em trả lời thì cứ trả lời, hỏi lại làm gì.”
“Vậy anh sẽ làm như thế nào?”
Văn Trạc xem thường,“Em là của anh! Không người nào có quyền tách chúng ta ra. Cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không thoát khỏi bàn tay của anh!”
“Hừ!” Tiểu Thỏ Con xoay mặt đi .
“Trả lời mau!” Hắn ôm cô ngồi trên đùi, ngón tay nâng cái cằm nhỏ lên,“Nói đi, nếu có người muốn tách chúng ta ra, em sẽ làm sao?”
“Em sẽ không cùng anh tách ra nha.” Tiểu Thỏ Con chớp chớp mắt,“Vì sao lại phải tách ra?”
Tuy rằng không nghe được lời thề non hẹn biển, nhưng miễn cưỡng cũng chấp nhận được, Văn Trạc ừ một tiếng, không muốn trả lời vấn đề mà Tiểu Thỏ hỏi.
Cốc nhẹ vào cái đầu nhỏ trước mặt,“Chỉ giỏi vẽ chuyện, y như bà già vậy, lúc nào cũng ‘tại sao’, ‘vì cái gì’, không được hỏi nhiều nghe chưa ?”
“Hừ!” Tiểu Thỏ Con thở phì phì lại xoay mặt đi.
“Cộc cộc.” Cửa kính xe bị người ta gõ hai cái.
Tiểu Thỏ Con quay lại ấn nút kéo cửa kính xe xuống, kinh ngạc nhìn Y Trạch Mộng,“Chị cả chưa về nhà trở về sao?”
“Tại sao không trả lời tao mà đã đi? Thực sự không muốn quay về ngồi một lúc sao? Không nhớ mẹ mày chút nào à?”
“Em có muốn, nhưng không phải mẹ em đã rời nhà đi đến nơi khác rồi sao?”
“Ai nói, mẹ mày vẫn ở cùng chỗ với tao, có đi không?”
“A?” Tiểu Thỏ Con kinh ngạc quay lại nhìn vẻ mặt sâu xa khó hiểu của Văn Trạc, “Irenaeus, không phải anh nói với em là……”
Tấm kính trước mặt Y Trạch Mộng tự động khép lại, cắt đứt cuộc nói chuyện.
Văn Trạc không thèm bận tâm đến người phụ nữ đang quát tháo ầm ĩ bên ngoài, đánh tay lái xe nhấn ga, nghênh ngang phóng đi.
“Anh thật mất lịch sự đó!” Tiểu Thỏ Con tức giận, nắm tay đấm lên người hắn.
“Đối với loại người có tâm kế này thì không cần phải lịch sự.”
“Có tâm kế gì chứ? Chị cả có ý tốt muốn chúng ta đến nhà ngồi, sao anh lại đem ý tốt xuyên tạc thành như vậy ?”
“Em thì biết cái gì chứ! Chị cả em vốn không có lòng tốt, chẳng qua là cô ta hứng thú với người đàn ông của em thôi.” Văn Trạc thô lỗ mắng một tiếng, tức giận nắn khuôn mặt nhỏ nhắn,“Nào, có còn muốn cười nữa hay không?”
“Làm sao em cười nổi chứ!” Tiểu Thỏ bực mình, quay sang làm mặt quỷ với hắn,“Em cũng biết là anh đẹp trai tuấn tú, nhưng anh cũng không cần tự kỷ đến vậy chứ. Sao lại có thể nghĩ người phụ nữ khác lần đầu tiên thấy anh thì sẽ thích ngay ?”
“Kít!” Xe bỗng phanh lại.
Tiểu Thỏ thét lên ‘a’ một tiếng, thân mình bổ nhào về trước rồi lại giật mạnh ngược về ghế ngồi,“Sao vậy?”
Tiếng kêu còn chưa kịp thoát ra hết, người đàn ông tà ác kia liền tháo đai an toàn, quay sang đè lên người cô, không nói hai lời liền ngăn chặn cái miệng nhỏ kia,“Im ngay, anh đặc biệt không thích nghe lời nói như vậy! Hừm, được lắm, dám hoài nghi cả lời nói của anh!”
“Anh! Ưm..ư..ưm!” Tiểu Thỏ Con vừa tức giận vừa buồn cười vung nắm đấm nhỏ đánh lên người hắn,“Anh..đừng, y…… em.”
“Nói cái gì vậy?” Hắn nhướn một bên lông mày, đôi đồng tử màu nâu đen chăm chú nhìn biểu tình mơ màng của cô, đột nhiên bật cười, cúi xuống hôn chụt một cái,“Nói cái gì nha?”
“Cẩu hoàng đế!”
“Phụt, ha ha ha ha.” Hành động đáng yêu của Tiểu Thỏ làm hắn bật cười.
Tiểu Thỏ phát bực vì những cử chỉ xấu xa của hắn, nắm tay vừa muốn vung lên thì lại bị người nào đó bắt lại, đặt lên môi,“Ngoan một chút, phải nghe lời anh, anh đã gặp qua không ít loại người, quyết không thể sai.”
“Không bằng chúng ta dạo một vòng trên đỉnh núi vậy?”
“Chỉ là đi dạo thôi?”
“Chỉ đi dạo thôi!” Hắn hí mắt cười.
Tiểu Thỏ Con gật gật đầu.
Hắn kéo cô lại hôn chụt một cái rồi lập tức buông ra.
Xe khởi động, bóng đêm dần tràn vào bên trong.
Tiểu Thỏ Con mở to cặpmắt lóng lánh nhìn trộm hắn.
Văn Trạc tại sao lại nói dối cô?
Vì sao lại nói với cô không tìm thấy mẹ?
Tiểu Thỏ ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, hướng ra bóng đêm bên ngoài cửa kính xe, trong lòng tràn ngập nghi vấn.