Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 96: Gối ôm của bệ hạ (2)
Khi cánh cửa màu cà phê bằng sắt nặng trịch được nhẹ nhàng mở ra, ánh mắt công chúa ngay lập tức liền dừng lại trên người đàn ông đang bước tới.
Dường như cho dù có vào bất cứ hoàn cảnh nào, dung nhan có một không hai kia đều khiến cho người ta nhìn mãi cũng không thấy chán.
Mái tóc tùy ý bay theo gió khiến hắn trông càng thêm mê người. Áo sơ mi màu đen, quần dài góp phần tôn thêm thân hình cao lớn. Quả nhiên, hắn vô cùng thích hợp với màu đen.
Ánh mắt công chúa lưu luyến không rời người đàn ông mà mình ngưỡng mộ, sau đó chậm rãi hướng về cô gái đang ở trong lòng hắn, phút chốc cả người cứng đờ.
Cô nhìn thấy cái gì vậy?
Bệ hạ đang dùng sức kéo một cô gái theo từ ngoài cửa tiến vào, không, phải nói là khẽ ôm lấy thân thể mềm mại bên cạnh, bàn tay thon dài của hắn gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé, cô gái năm lần bảy lượt muốn giãy ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể chiến thắng được lực đạo mạnh mẽ của hắn.
Cô gái có chút tức giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như bạch ngọc, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh ẩn ẩn sự phẫn nộ.
Cô gái mặc một bộ váy ngắn dễ thương trắng như tuyết, đôi vai nhỏ bé mịn màng hơi lộ ra bên ngoài, mái tóc xoăn mềm mại xõa tung, vài sợi tóc nhẹ nhàng trượt ra phía trước. Đặc biệt, chiếc vòng kim cương nằm trên cổ cô đang lặng lẽ lóe sáng chói lóa.
Công chúa nhận ra chiếc vòng cổ kia.
Đó là trang sức được chế tạo dành riêng cho những người trong hoàng tộc, vô cùng tinh xảo, nhất định là bệ hạ đưa cho cô ta…
Công chúa hận thấu xương cô gái đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình lúc này. Ánh mắt lạnh lùng của cô dường như muốn xuyên thủng thân thể Tiểu Thỏ.

Nhìn cô ta được bệ hạ kéo vào, nhìn cô ta loạng choạng không quen khi phải đi một đôi giày cao gót bằng thủy tinh, nhìn cô ta lảo đảo bước tới rồi được bệ hạ ôm vào lòng, nhìn bệ hạ thoải mái cười lớn, nhìn bệ hạ dịu dàng bế cô ta lên, trực tiếp đi tới trước mặt mình ngồi xuống, nhìn bệ hạ thoáng liếc về phía mình cười cười xin lỗi, khách khí mà xa cách, “Sasar, thật có lỗi, để cô chê cười.”
Cô gái nhỏ bĩu môi trừng mắt nhìn hắn.
Văn Trạc mỉm cười đưa cho Tiểu Thỏ một củ cà rốt, vươn tay khẽ vuốt cái đầu nhỏ nhắn.
Sau bữa tối, công chúa chợt phát hiện, bản thân mình nói chuyện với bệ hạ còn chưa đến mười câu, hơn phân nửa thời gian, bệ hạ đều ân cần săn sóc hỏi cô gái nhỏ muốn ăn cái gì. Có điều, khẩu vị của cô gái dường như không được tốt.
Nếu như vào buổi tối hôm đó, chỉ bằng ánh mắt có thể trở thành vũ khí giết người, Tiểu Thỏ hẳn đã chết hàng vạn lần rồi.
Công chúa Sasar bước nhanh trên đôi giày cao gót đẹp đẽ, cộc cộc cộc cộc đi tới cửa lớp ban A năm nhất.
Xuyên qua cánh cửa bằng thủy tinh trong suốt, công chúa nhìn thấy một đám học sinh đang xúm lại xung quanh Tiểu Thỏ năn nỉ cô tham gia chuyến du lịch mùa hè.
Trên môi công chúa khẽ hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
*****
“Muốn đi đâu?” Văn Trạc cắn một miếng bánh mì, ánh mắt hoài nghi quét một lượt từ trên xuống dưới khắp người Tiểu Thỏ ngoan ngoãn.
“Ba ba của công chúa Sasar mới mua cho cô ấy một chiếc du thuyền rất đẹp, cô ấy muốn nhân dịp được nghỉ mười ngày lần này mời bọn em đi chơi một chuyến.”
“Đi mười ngày?” Văn Trạc cau mày nhìn về phía cô, dùng sức lắc đầu, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa lắc lư sau lưng, “Không được! Không được!”
Hai mắt Tiểu Thỏ sáng ngời, tâm tình u ám đột nhiên chuyển tốt, nhìn hắn ồn ào, “Là anh nói không được nha, không phải do em nói không muốn đi đâu nhé. Anh đi nói với Sasar đi!”
“Có phải Tiểu Thỏ thực sự rất không muốn đi không?” Alvin chậm rãi phết mứt hoa quả lên bánh mì.
Tiểu Thỏ vội vàng lắc đầu, “Không phải.”
Lão An ngồi đối diện nhẹ nhàng buông xuống miếng bánh mì phô mai còn đang ăn dở, nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ cùng Văn Trạc, “Kĩ năng giao tiếp cũng là thứ cần thiết! Nếu như bệ hạ muốn kết hôn cùng Tiểu Thỏ tiểu thư, vậy thì… Tiểu Thỏ tiểu thư cũng phải có những cuộc xã giao của riêng mình! Thân là người trong hoàng tộc, làm sao có thể không qua lại với xã hội thượng lưu được chứ?”
“Cái gì… cái gì… cái gì… Kết hôn???” Tiểu Thỏ đột nhiên trừng lớn mắt, cái miệng nhỏ nhắn biến thành hình chữ O.
Văn Trạc sờ sờ đầu cô, thuận thay nhét cái bánh mì vào miệng Tiểu Thỏ, “Ăn đi, bây giờ không cần em phát biểu ý kiến.”
“Nhóp nhép.” Đôi mắt Tiểu Thỏ mở lớn, cái miệng theo bản năng cắn một miếng bánh mì.

“Nếu như Tiểu Thỏ không muốn đi, thì cũng không cần phải miễn cưỡng làm gì!” Alvin chậm rãi cắn một miếng chân giờ hun khói, khẽ nhíu mày, cảm giác hương vị có điểm kì quái.
“Miễn cưỡng cũng phải đi a. Cũng giống như bệ hạ vậy, thân là người đứng đầu một nước, có những việc cho dù người không muốn làm cũng phải làm! Ngay cả chút việc cỏn con như tiếp xúc với những người trong giới thượng lưu còn cảm thấy khó khăn, sau này làm sao có thể đứng bên cạnh bệ hạ làm một người vợ hiền được?”
Con tôm?[1]
Thật sự là nói hơi quá rồi, Tiểu Thỏ đập mạnh vào bàn đứng bật dậy, “Lão gia gia, ông nói lung tung cái gì vậy?”
Ông lão tức giận muốn giơ chân, “Cái gì mà lão gia gia! Cô… cô… cô…! Không lễ phép! Ta là nội các tổng quản! Không phải lão gia gia!”
“Phụt!” Văn Trạc nhịn không được bật cười, nhìn hai người một già một trẻ đang trợn mắt trừng trừng nhìn nhau như con nít, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia ấm áp.
Hắn vươn tay khẽ lướt qua mái tóc Tiểu Thỏ, kéo cô ôm vào lòng, “Tiểu Thỏ không muốn tham gia chuyến du lịch kia phải không? Để anh đi nói với công chúa.”
Ông lão thổi râu trừng mắt.
“Cô công chúa kia rất hung dữ.”
“Ừ.”
“Cô ấy rất thích trừng mắt với em.”
“Vậy à.”
“Em lại không có nợ tiền cô ta.”
Văn Trạc gật gật đầu.

“Nhưng mà, nếu như không đi sẽ khiến anh khó xử đúng không?”
“Đương nhiên khó xử! Coi như cô còn chút lương tri!” Ông lão ở một bên hừ hừ ngắt lời.
“Vậy… phải đi thôi.” Tiểu Thỏ chán nản nắm chặt tay, “Lúc nào trở về cũng được, có đúng không anh?”
“Ừ.” Văn Trạc gật gật đầu, “Anh phái người đi cùng em…”
“Có phải bệ hạ đã quá lo lắng rồi hay không?” Ông lão lại nhảy vào lên tiếng, “Công chúa Sasar một khi đã khởi hành, làm sao lại có thể không mang người đi theo bảo vệ chứ? Ở cùng một chỗ với công chúa, Tiểu Thỏ tiểu thư sao gặp nguy hiểm được?”
“Lão gia gia, ông không lên tiếng, không ai bảo ông không biết nói đâu.” Tiểu Thỏ tức giận quơ quơ tay.
Văn Trạc bật cười.
Ông lão tức giận tới mức giậm chân liên tục.
“Nhưng mà… Rất luyến tiếc Tiểu Thỏ Con.” Văn Trạc biểu tình đáng thương ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, đem cô tiến sát vào lòng mình, “Bởi vì, sẽ phải xa nhau vài ngày, không có em làm gối ôm, aizz… không biết buổi tối có mất ngủ hay không đây!”
“Anh!” Tức chết thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận