Nắng bắt đầu lên rực rỡ từ trên cao chiếu xuống , những thân ảnh nhỏ bé đang vác gỗ lên xe đẩy đi , mồ hôi nhễ nhại lấm tấm toàn thân , nam tử tuấn tú một thân trường bào đỏ thẫm ung dung đứng dưới gốc cây làu bàu hô lớn :
- Nhanh một chút , trời sắp tối rồi !
Gió từ đâu thổi đến ào ạt , sóng cát cuồn cuộn bốc lên mù mịt tạo thành một cơn lốc xoáy kinh hoàng , cả đoàn người và xe gỗ bị hút vào bên trong , máu thịt văn tung tóe , những tiếng thét kinh hoàng loáng thoáng vọng ra rồi im bặp , những chiếc xe chở gỗ bị nghiền nát thành bụi .
Hoàng đế Sở quốc - Sở Lăng Thiên ngạc nhiên đứng chết lặng dưới gốc cây , bọn thị vệ đứng bên cạnh chàng sợ hãi nhìn cơn lốc xoáy dữ dội đang quét tới , họ vội vàng hô lớn :
- Hoàng thượng nguy hiểm mau rời đi .
- Hoàng thượng ... hoàng thượng ...
Chàng giật mình hoàn hồn vung tay áo nói lớn :
- Huyết Long hộ thuẫn .
Một vòng tròn đỏ lan rộng , đem toàn bộ người của chàng bảo hộ , lốc xoáy biến mất để lại trên không trung một nữ tữ nhan sắc mặn mà đứng phiêu dật dưới ánh nắng , mọi người ngước lên nhìn nàng với ánh mắt lạ lẫm mang theo kinh hãi , Lăng Thiên đỏ mặt trước mỹ nhân , chàng nuốt nước miếng chậm rãi nói :
- Hoàng đế Triều Quốc - Triều Lam Thủy Nguyệt .
Môi mỏng của Thủy Nguyệt cong lên , đôi mắt rũ xuống lạnh lùng nhìn Lăng Thiên , lời nói ngạo mạn mang theo những tia bén nhọn lạnh lẽo :
- Sở hữu Huyết long thần quả nhiên có chút thông minh .
Thủy Nguyệt cầm quả lê cắn một miếng , nàng nhai một cách chậm rãi , sau đó nuốt xuống , mắt đảo qua xung quanh rồi dừng lại trên người của Lăng Thiên , nàng mở miệng nói :
- Ngươi , hướng ta quỳ xuống xin hàng .
Bon thuộc hạ của Lăng Thiên nghe được câu này mém chút nữa là té ngữa , Lăng Thiên trừng mắt giận dữ :
- Ta đường đường là đế vương của một nước nắm trong tay Huyết long thần mà ngươi dám bảo ta quỳ xuống trước một người ngang hàng với mình ư , ngươi nằm mơ .
Thủy Nguyệt cười lạnh bóp nát quả lê trong tay , hai mắt nàng chuyển đỏ sáng rực , tóc xõa dài 2 mét tung bay trong gió , không chút do dự nàng vung tay áo hô lớn :
- Đã thế thì đừng trách ta ỷ mạnh hiếp yếu , Phượng hoàng ... lửa rồng thiên ...
Phượng hoàng bay ra vỗ cánh , miệng phun lửa , Lăng Thiên vung tay hô lớn :
- Huyết Long hộ thuẫn .
Thủy Nguyệt cười ghê rợn với đôi mắt đỏ , khí đen bốc lên lan tỏa xung quanh nàng , nàng nhếch môi khinh thường , chỉ là một con huyết long non nớt mà dám đấu với ta sao ... tự tìm đường chết đi .
Mọi người đứng trong vòng bảo hộ chợt kinh hãi , một trong số đó quát lên :
- Nàng ta là quỷ .
Hộ thuẫn của Huyết Long nức ra kêu răng rắc rồi vỡ vụn , Lăng Thiên miệng hộc máu tay ôm lấy ngực kinh ngạc nói :
- Cái ... cái gì ? Huyết Long ... ngươi làm sao vậy ...?
Huyết Long thu lại luồn sáng hiện nguyên hình nằm dài trên mặt đất run run , Thủy Nguyệt nhướng mi đầy tà mị , bờ môi cong khêu gợi nhếch lên :
- Ta sẽ cho ngươi biết kết cục của những kẻ dám chống đối ta .
Nàng đưa ngón trỏ và ngón giữa áp lại ấn lên trán , hào quang chiếu rọi , miệng nàng hô lớn :
- Phụng hoàng trở về nguyên thể , triệu hoán Kiếm Đoạt Mệnh .
Phượng hoàng híp hai mắt bay lên dang đôi cánh sang ngang biến thành một cây kiếm đỏ rực , nắm kiếm trong tay Thủy Nguyệt cười quỷ mị chém xuống :
- Đây là lời cảnh cáo của ta , sự trừng phạt của tử thần ... phá .
Một kiếm chém xuống , 20 hộ vệ của chàng biến thành tro bụi , chàng thất thần đứng khựng trong làn khói trắng , Thủy Nguyệt trừng mắt nhìn xuống mở miệng nói :
- Quỳ xuống xin hàng , 10 mấy vạn người của Sở quốc sống hay chết tùy thuộc vào thành ý của ngươi đấy .
Lăng Thiên nắm chặt tay run rẩy , nàng ta rốt cuộc là ai , sao có thể trở nên mạnh như vậy , chàng vứt bỏ lòng tự tôn quỳ xuống , khóe miệng run run nói :
- Ta hàng .
Thủy Nguyệt hừ lạnh thu hồi ấn ký trở về , nàng biến mất trong làn khói đen để lại lời nói :
- Lập tức đem người của ngươi biến ra khỏi lãnh thổ của ta .
- Đã hiểu .