Ông triệu hồi Tử Long Thần đi đến Dạc Đàn Uyển, Tử Long Thần khựng lại trong không trung kêu to:
- Grào .....
Lam Nghị hơi sững người, ông vuốt nhẹ cổ tử long trấn an nó rồi nói:
- Tử Long Thần, làm sao vậy?
Tử Long Thần đáp xuống trước cổng Dạc Đàn Uyển rồi biến mất, Lam Nghị nhìn ấn ký màu tím trở lại cổ tay thì bàng hoàng, chuyện gì thế này, chưa bao giờ mình thấy Tử Long Thần tự ý trở về cả ... ổng nhìn thẳng vào trong Dạc Đàn Uyển nuốt xuống một ngụm nước miếng rồi từng bước đi vào.
Cánh hoa hồng trải đầy ở sau viện, thiếu nữ một thân xiêm y đỏ rực đẹp như thiên thần nằm ở trên sập gỗ mun vân vê cánh hoa hồng, nàng lăn qua lăn lại hít một hơi thật dài, trần gian thật là thoải mái a.
Nàng lim dim đôi mắt, có tiếng bước chân truyền đến, đôi môi đỏ mộng hé mở:
- Kẻ nào quấy rầy giấc ngủ của ta vậy.
Lam Nghị một thân long bào đi nhanh tới, vẻ mặt cau có, giọng nói giận dữ:
- Nguyệt nhi, con như thế nào lại hại muội muội sinh đôi của mình như vậy, nó chết rồi con có biết không.
Nàng vẫn không xoay người, lông mày nhíu lại rồi hai mắt từ từ mở ra, khóe miệng nhúc nhích nổi lên vẻ mỉm cười rồi nói:
- Chết rồi à ... ta nhớ là ta đâu có giết ả ...
Lam Nghị ngạc nhiên khi nghe thấy Thủy Nguyệt nói chuyện nhưng cũng phớt qua mang theo tức giận hét lớn:
- Con ...
Nàng xoay người khiến ông nghẹn họng, nằm nghiêng tay trái nàng giữ lấy đầu, tay phải đặt ở mặt sập gỗ thẳng với ngực, nàng lạnh lùng xinh đẹp khiến tim ông đập thình thịch, bất giác mở miệng gọi tên ai đó một cách vô thức:
- Hà Thủy ...
Thủy Nguyệt ngồi dậy đưa tay lên gần cổ hất nhẹ tóc ra sau nhếch môi cười nhạt mắt hơi rũ xuống, mở miệng nói:
- Lão hoàng đế, đừng nhìn con gái ngươi bằng ánh mắt như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm đấy.
Lam Nghị rùng mình một cái, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, Thủy Nguyệt con gái ông sẽ không bao giờ vô phép tắc như vậy, ông trừng mắt giận dữ, bàn tay năm ngón nắm chặt, miệng run run nói:
- Ngươi là ai?
Thủy Nguyệt bật cười thành tiếng:
- Ha ha ha ha.
Lam Nghị nổi giận rống to:
- Con gái của ta đâu? Nguyệt nhi của ta đâu?
Thủy nguyệt lắc đầu tặc lưỡi nhìn ông với ánh mắt đáng thương, rồi gương mặt của nàng biến sắc trở nên kiêu ngạo lạnh lẽo, nàng chậm rãi mở miệng:
- Con gái ngươi không phải đã bị ngươi bức chết rồi sao.
Lam Nghị mặt lộ vẻ lãnh sắc, mắt trợn lên, giận dữ chỉ tay về phía Thủy Nguyệt nói lớn:
- Ăn nói hàm hồ, ta giết chết ngươi.
Vừa nói dứt câu, ông thu tay vận nội công, một vòng tròn tím tụ thành hướng Thủy Nguyệt ném đi, Thủy Nguyệt dang hai tay bay lên không trung, tóc nàng xõa xuống vai bay theo gió, vòng tròn tím kia rơi xuống sập gỗ bể tan tành, hoa hồng bay tứ tung, Thủy Nguyệt bừng bừng sát khí, tròng trắng tròng đen đổi thành màu đỏ, nàng trừng mắt nói lớn:
- Lão hoàng đế, ngươi khá lắm ... nhưng tiếc là ngươi trêu nhầm người rồi.
Khí đen trong không trung tỏa ra trước mặt nàng, lưỡi hái thần chết xuất hiện, nắm lưỡi hái trong tay nàng xoay người đánh xuống:
- Nói lời sám hối đi.
Lam Nghị còn đang ngây ngốc nhìn thì một luồn sáng tím từ tay áo bay ra đem ông rời đi, lưỡi hái từ trên không trung chém xuống nổ một tiếng lớn, trời đất rung chuyển, mặt đất nứt sâu 2m, Thủy Nguyệt nhếch môi hừ lạnh, Tử Long Thần ngươi khá lắm, nhưng ngươi nên biết một điều rằng những kẻ gây sự với ta chưa một ai có thể sống yên được.
- Đến lúc thanh lý rồi ... tử ...
Lưỡi hái biến mất, cái bóng của nàng rời đi, cả hoàng cung ồn ào lo lắng:
- Vừa rồi là động đất phải không.
- Hình như là sét đánh.
- Trời ơi thốt cả tim , mau đi xem thử đi.
- Tiếng nổ phát ra từ chỗ của tam công chúa đấy, tôi không đi đâu.
- Tôi cũng vậy.
- Tam công chúa từ lúc tỉnh dậy càng nhìn càng thấy đáng sợ.
- Tứ công chúa chết là do tam công chúa hạ thủ đấy.
- Tỷ muội song sinh còn ko nể tình, chúng ta mà tới há chẳng phải rơi vào miệng cọp sao.
Một người trong số đó ngước lên trời, có cái gì đó đang rơi xuống, hắn chỉ 1 ngón tay lên trời ngạc nhiên nói to:
- Cái gì kia ... ô ... ô ... là Tử Long Thần của hoàng thượng.
Mọi người ngó lên, sự việc diễn ra nhanh đến mức chớp mắt một cái đã thấy Tử Long Thần rơi phịch xuống đất phun ra một vũng máu, Lam Nghị cũng không thể khá hơn, rơi xuống ông run run phun máu rồi tắt liệm hơi thở.
Tử Long Thần vỡ vụn thành 1000 hạt kim tuyến hòa vào khoảng không khiến cho người người sững sờ run rẩy quỳ xuống cúi đầu khóc rống lên:
- Hoàng thượng .... hoàng thượng ...
- Tử long thần vỡ rồi ... hoàng thượng băng hà rồi .... hu hu hu ...
- Hoàng thượng .... hoàng thượng ...
- Hu hu hu hu ....
Thủy Nguyệt đứng ở trên mái nhà nhìn xuống hừ hừ thu lại sát khí, lạnh lùng biến mất trong làn khí đen.
Thanh âm truyền khắp bốn phương tám hướng:
- Hoàng thượng băng hà rồi.